Quả cam của anh (1)
← Ch.100 | Ch.102 → |
Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện và thu dọn hành lý, trời đã sắp tối.
Ba người rời khỏi viện điều dưỡng, Lê Duẫn Mặc nói: "Anh Thiền, tối nay đến nhà em ngủ nhé, anh ngủ trên giường còn em ngủ xô pha. Những năm qua em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh."
Khi cậu ta nói những lời này, Lý Vi Ý đứng bên cạnh Trương Tĩnh Thiền, giống như không nghe thấy, cô đá nhẹ một hòn đá ven đường, đá qua đá lại, người hơi chuyển động.
Ánh mắt Trương Tĩnh Thiền dính trên người cô, khóe miệng nhếch lên, trả lời: "Không cần, có nhà có hai giường ngủ."
Lúc ba người nói chuyện phiếm, mỗi người đều nhắc đến tình hình gần đây của mình.
Lê Duẫn Mặc hơi ngẩn người, mới nhận ra mình là người dư thừa nhưng cậu không hề tức giận, cười ha hả, vỗ vỗ vai Trương Tĩnh Thiền, dùng giọng nói cậu tự cho là rất nhỏ: "Anh Thiền, kiềm chế chút nhé."
Trương Tĩnh Thiền không lên tiếng.
Lý Vi Ý: "Đừng nói xằng nói bậy!"
Lê Duẫn Mặc vui vẻ lái xe đi trước. Lý Vi Ý dẫn Trương Tĩnh Thiền đến xe của mình, anh để hành lý ra ghế sau, nhướn mày: "Em biết lái xe rồi à?"
Lý Vi Ý hất cằm đắc ý: "Anh ngồi ghế phụ đi, cho anh trải nghiệm kỹ thuật lái xe của em."
Kỹ thuật lái xe của cô thực sự khá ổn, lái xe vừa ổn định vừa nhanh. Trên đường, cô không nhịn được khoe khoang: "Đợi chúng ta xuyên không về quá khứ, em sẽ lái Ferrari chở anh, để anh được hưởng đãi ngộ của bạn gái hàng thật giá thật."
Tay phải của Trương Tĩnh Thiền gõ hai cái lên đầu gối, hỏi: "Vậy đãi ngộ của bạn trai hàng thật giá thật là gì?"
Lý Vi Ý: "..."
Cô rất tận tâm nói: "Em kiến nghị anh nên nghỉ ngơi cho tốt, làm người thực vật 8 năm, đi đứng còn chưa vững, đừng nghĩ lung tung hay mơ tưởng viển vông."
Trương Tĩnh Thiền mỉm cười, không nói gì.
40 phút sau, hai người đã đến tầng dưới nhà của Lý Vi Ý.
Vào trong nhà, Lý Vi Ý nói: "Anh chưa từng ở nhà nhỏ như vậy đúng không? Em không có khả năng mua căn nhà lớn, thiệt thòi cho sếp Trương rồi." Cô dẫn anh vào phòng khách rồi đặt hành lý xuống. Trương Tĩnh Thiền nhìn quanh một vòng, nói: "Trước đây anh với mẹ từng ở căn phòng dưới tầng hầm 10 mét vuông. Ở với em dù là chuồng chó cũng được."
Lý Vi Ý liếc nhanh chiếc chăn chưa gấp gọn trên giường phòng ngủ chính, tức giận nói: "Nhà anh mới là chuồng chó!" Cô nhanh chân bước ra phòng khách, vội vã đóng cửa phòng ngủ chính lại. Trương Tĩnh Thiền nhàn nhạt mỉm cười, đi theo sau cô.
Biết anh thích uống trà, Lý Vi Ý pha một bình to cho anh. Trương Tĩnh Thiền cao quý nào đã từng uống trà theo kiểu ăn thùng uống vại như thế này? Nhưng anh cầm bình trà lên, từ tốn uống.
Lý Vi Ý ghé lại gần hỏi: "Trà này ngon không? Em lấy từ chỗ bố đấy."
Trương Tĩnh Thiề nuốt vị chát ở đầu lưỡi, gật đầu: "Khá ngon."
Lý Vi Ý cười híp mắt.
Ngoài cửa sổ trời tối đen, ánh đèn trắng trong căn phòng dịu nhẹ. Trương Tĩnh Thiền hơi cúi lưng, chậm rãi uống trà. Lý Vi Ý dựa đầu vào ghế xô pha, cảm thấy giờ phút này bình yên đến lạ thường.
Một lúc sau, anh đặt bình trà xuống, cũng tựa lưng ra sau, nghiêng đầu nhìn cô.
Lý Vi Ý mở to đôi mắt tròn trong veo.
Trương Tĩnh Thiền nhẹ nhàng ngồi vắt chân trái lên chân phải, một tay đặt trên đầu gối, tay kia đặt lên tay vịn ghế xô pha sau đầu cô.
Hơi thở Lý Vi Ý nhanh hơn chút.
Nhưng anh không vội ôm cô, chỉ dùng ngón tay nghịch lọn tóc dài của cô, hỏi: "Sao lần này em lại để tóc dài?"
"Em muốn thử xem có đẹp không."
"Đều đẹp."
Lý Vi Ý cố nén cười nhưng lại nhớ đến chuyện chính, cô thở dài nói: "Hôm nay em vẫn nghĩ, có phải chúng ta đã làm chuyện trở nên tệ hơn không, lần này ngay cả mẹ anh và chú Lê cũng..."
Bàn tay anh từ trên tóc cô lướt xuống, véo véo má cô: "Đừng nghĩ lung tung. Trước bình minh luôn là đêm tối, lần đầu tiên chúng ta hồn nhiên tưởng rằng chỉ cần bố anh đổi ý là có thể cứu được Phúc Minh, bây giờ bọn mình đã lôi cả ba nội gián ra ngoài rồi, chỉ thiếu mỗi bước bắt được tên đầu sỏ thôi. Hơn nữa, chị gái em bây giờ đang sống hạnh phúc, nợ nần của Phúc Minh đã được trả, hàng chục nghìn người không phải chịu khổ vì Phúc Minh. Mọi thứ đang ngày càng tốt đẹp, anh nghĩ chỉ cần một lần xuyên không nữa, chúng ta có thể lật ngược thế cờ và kết thúc."
Lý Vi Ý gật đầu, thở dài: "Tiếc là mất cái bút ghi âm kia rồi! Cho dù chúng ta có xuyên không trở lại, cũng đã là tháng 9, bút ghi âm đó không tìm lại được nữa."
"Không sao cả." Trương Tĩnh Thiền nói, "Chúng ta xuyên không đến buổi sáng ngày 11 tháng 9, lúc đó bố anh và chú Lê vẫn còn sống, những bằng chứng trong tay vẫn còn, bảo họ lập tức giao cho cảnh sát, điều tra tên đầu sỏ đứng đằng sau. Không phải bọn chúng muốn phóng hỏa sao? Để Đinh Trầm Mặc ôm cây đợi thỏ tóm ngay tại hiện trường, bọn chúng một tên cũng không trốn thoát được."
Ánh mắt anh lóe lên vẻ hung ác.
Lý Vi Ý nghe mà phấn chấn cả người, gật mạnh đầu: "Mọi chuyện em đều nghe theo anh!"
Anh nhìn cô một cái, vẻ lạnh lẽo trong mắt lập tức thu lại, người nghiêng về phía cô thêm chút nữa, chỉ cách mặt cô vài xen ti mét: "Mọi chuyện đều nghe theo anh?"
Lý Vi Ý đứng bật dậy, nói: "À đúng rồi, người thực vật, hôm nay anh chưa làm vật lý trị liệu phục hồi, bác sĩ dặn dò rất kỹ, phải duy trì hồi phục một thời gian nữa." Cô chạy vào phòng anh, lôi từ trong vali ra một cái máy mát xa cơ, đưa cho anh: "Nhanh lên, anh mát xa kích thích cơ đùi và bắp chân chân đi."
Trương Tĩnh Thiền cầm chiếc máy mát xa trên tay, mỉm cười cũng không rõ anh cười cái gì, rồi chậm rãi bắt đầu mát xa bắp chân.
Lý Vi Ý cũng tự tìm cho mình việc khác làm: "Em đi tìm quần áo và khăn tắm cho anh, về nhà rồi thì phải tắm."
Khi cô tìm xong quần áo, thì thấy Trương Tĩnh Thiền sử dụng máy mát xa một cách lơ đãng, mắt cứ dính trên người cô. Lý Vi Ý đỏ bừng mặt, nói: "Anh có biết sử dụng máy mát xa không?"
Trương Tĩnh Thiền thẳng tay bỏ cái máy ra: "Không biết."
Lý Vi Ý nghi ngờ nhìn anh, kiếp này chưa từng dùng, chẳng lẽ kiếp trước cũng chưa sử dụng sao?
Tuy nhiên, thói quen và trách nhiệm trong thân xác này của cô rất mạnh mẽ. Cô cầm máy mát xa lên, ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ vỗ lên chân mình ra hiệu cho anh.
Trương Tĩnh Thiền nhướn lông mày, đặt một chân lên đùi cô.
Lý Vi Ý cẩn thận mát xa cho anh.
Căn phòng tĩnh lặng, cô tập trung chăm chú nhìn chân anh. Còn anh chăm chú nhìn cô.
Sau khi mát xa xong phần bắp chân, Lý Vi Ý rất tự nhiên cầm máy hướng lên đùi anh. Trương Tĩnh Thiền run nhẹ một cái, cô vỗ chân anh: "Đừng động đậy."
Mát xa được một lúc, Lý Vi Ý hoàn toàn chăm chú làm việc theo quán tính, nhưng mặt Trương Tĩnh Thiền lại dần ửng đỏ, anh không nhịn nổi nữa, nắm lấy tay cô: "Được rồi!"
Lý Vi Ý ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt hơi u ám của anh, cô cười khúc khích: "Mới vậy đã không chịu nổi rồi? 8 năm qua, có ngóc ngách nào trên người anh mà em chưa tắm rửa, lau chùi qua đâu, có thể bình tĩnh một chút được không?"
Mặc dù nói vậy nhưng mặt cô cũng dần ửng đỏ. Chỉ là hiếm khi có cơ hội lên mặt với Trương Tĩnh Thiền, nên cô lại đắc ý một phen.
Nhìn dáng vẻ sắp vểnh cao đuôi của cô, Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc, cướp lấy "hung khí" máy mát xa trên tay cô, quẳng sang một bên, nói: "Hóa ra những lời em nói với Hứa Dị là thật."
Lý Vi Ý:??
Anh nhàn nhạt nói: "Xem ra sau khi quan sát kỹ càng, em cũng hài lòng."
Lý Vi Ý:!!!!!
← Ch. 100 | Ch. 102 → |