Lửa giận ẩn sau sự bình tĩnh
← Ch.066 | Ch.068 → |
Mạc Như Khanh bưng tách trà hớp một ngụm, cười yếu ớt: "À."
"Có cho thì cũng đâu có sao, Yến Thần lớn hơn con nhiều như vậy, cũng có thể xem như là trưởng bối của con mà?" Bà nhẹ nhàng nói.
Lan Khê không thích những lời nói chưa đầy dao găm của bà, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không lên tiếng.
Mạc Như Khanh cũng cảm thấy cuộc nói chuyện nhạt nhẽo không hề thú vị, hỏi tiếp cô: "Việc học gần đây có chuyện quan trọng không? Ba con và dì định đi du lịch ở Hải Nam, coi như là đi nghỉ phép, chuyến đi kéo dài từ 10 - 15 ngày, thời gian này trong trường có việc gì chỉ sợ con không liên lạc với chúng ta được."
Hàng mi dài lung lay, Lan Khê cảm thấy hơi nhói lòng.
"Hai người đã định ngày đi, vé may bay cũng đã đặt, còn hỏi con gì nữa?"
Mạc Như Khanh hơi giật mình, nhưng vẻ mặt vần trầm tĩnh, hỏi: "Con đã biết?"
Quả nhiên là cô đoán đúng.
Lan Khê cô gượng cười, một nụ cười đơn thuần xinh đẹp nhưng nỗi buồn man mác dâng đầy nơi khóe mắt: "Con chỉ đoán thôi, ba con vẫn luôn thích Hải Nam mà."
Còn nữa... , mẹ tôi cũng rất thích.
Bà chỉ mong muốn Mộ Minh Thăng có thể dành ra một kì nghỉ phép, cùng bà đi đến nơi đó. Nhưng chờ cho đến lúc chết vẫn không có cơ hội.
Mạc Như Khanh ngắm nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào trên hai má cô. Đúng là một thiếu nữ đơn thuần, xinh đẹp một cách thanh thoát. Trong nháy mắt, lúm đồng tiền biến mất, nhanh đến nỗi người ta còn chưa kịp cảm nhận nó, cứ như không tồn tại, Mạc Như Khanh lúc này mới lấy lại hồn phách.
"Vậy con có chuyện gì thì cứ liên lạc với quản gia cùng thím Trương đi."
"Dạ."
Mạc Như Khanh đi ra ngài, vừa tới cánh cửa thì bà dừng lại, quay đầu căn dặn: "Không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền Yến Thần. Anh con phải tập trung lo việc của công ty. Rãnh rỗi thì còn phải ở bên cạnh bạn gái của nó. Anh con đã 27 tuổi, cũng nên tính tới chuyện xây dựng mái ấm riêng cho mình. Con hiểu ý dì không hả, Lan Khê??"
Nghe câu cuối cùng toàn thân Lan Khê như bị sét đánh.
Bạn gái Mộ Yến Thần?.
Là ai?
Trở lại lớp học, trong đầu cô vẫn thắc mắc vấn đề này. Sách vở bay tới bay lui trên đỉnh đầu, cô cũng không không để ý đến. Bỗng "bụp" một tiếng, một quyển sách bay thẳng xuống đỉnh đầu cô. Lan Khê lấy tay ôm chỗ bị đau, hướng nhìn về phía quyển sách bay tới.
Y Đóa ngay ngắn đứng tại chỗ, cười châm chọc: "Thật có lỗi, chó khôn không cản đường, sao mà cậu cứ đứng ì một chỗ ra như thế?"
Nhỏ mọn, chấp nhặt, ghi thù là bản tính của phụ nữ, huống chi hận này đang trong giằng co giai đoạn nhạy cảm, hết sức căng thẳng.
"Lại thêm một tiếng "Phanh", cái giẻ lau bảng nhắm chuẩn vào đỉnh đầu Y đóa mà đáp xuống.
Kỷ Diêu cười gian xảo: "Chó ngoan thì phải biết sủa, cậu thử kêu lên hai tiếng nghe coi?"
Một trận chiến giữa các thiếu nữ có nguy cơ sắp xảy ra, lúc này có giáo viên mang theo tài liệu đẩy cửa đi vào, trận chiến tạm thời được ngăn cản lại. Kỷ Diêu kéo Lan Khê về chỗ ngồi, mặt ủ mày ê nói: "Chả có việc gì thuận lợi cả, thói đời bạc bẽo, xấu xa.... Chuyện mời phụ huynh cậu báo với người nhà chưa? Ait ới? Ba ruột cậu hay là mẹ ghẻ?"
Đang có chuyện phiền muộn lại gặp phải con nhỏ "một đống" thì càng mất hứng. (Kỷ Diêu nói "một đống" là chỉ Y Đóa đó).
Lan Khê lắc đầu, ngồi xuống, lấy tập vở ra.
"Hay là.........nói anh hai cậu đến đây đi. Thế thì việc nửa tuần lễ không ngủ trong kí túc xá sẽ không đến tai ba cậu, đúng không?" Kỷ Diêu ra chủ ý.
"Anh ấy không có thời gian đâu, mắc quan tâm đến bạn gái rồi." Lan Khê bình tĩnh, đem ý tứ của Mạc Như Khanh nhắc lại cho cô bạn nghe.
"...... Hic, sao lại xui thế?" Kỷ Diêu vuốt vuốt mái tóc.
Tiếp theo cô nàng dùng ánh mắt cực kì khinh bỉ, nhắc nhở Lan Khê, "Mộ Lan Khê ngốc, cầm sách cũng bị ngược......"
Người bên cạnh vẫn không chút động tĩnh, Kỷ Diêu thắc mắc quay qua nhìn thì thấy Lan Khê còn đang treo tâm hồn trên cành cây, sách thì vẫn cầm ngược.
***
Điện thoại reo lên ba tiếng thư kí của Mộ yến Thần nhận, anh ta đã được dặn dò trước, sẽ nói Mộ tổng không có trong phòng làm việc.
"Mộ tiểu thư, tôi giúp cô chuyển cuộc gọi đến điện thoại di động của Mộ tổng?" Thư ký nghi ngờ hỏi, không phải cô cũng có số di động của Mộ tổng sao? Vì sao không gọi thẳng vào đó?
"Anh ấy không có ở đây thì thôi."
"Mộ tổng ở bệnh viện, " thư ký giải thích, "Cô đợi chút, sẽ nhanh thôi".
Không còn kịp cự tuyệt, điện thoại đã ngắt máy. Khi chuông điện thoại lần nữa vang lên, Lan Khê biết mình không còn đường lui.
"A lô?" Giọng nói trầm thấp mang chút uể oải vang lên.
"...... Anh hai."
"Lan Khê?"
Mộ Yến Thần cau mày: "Có việc gì thế? Vì sao không trực tiếp gọi vào di động cho anh"
Lan Khê nhẹ nhàng hỏi: "Anh hai đang làm gì."
Mộ Yến Thần dừng một chút, lát sau mới nhả ra hai chữ: "Cắt chỉ."
Cắt chỉ.
Sao lại cắt chỉ sớm thế? Lan Khê biết anh không quen dùng các loại thuốc gây tê. Hôm nay cắt chỉ chắc sẽ rất đau đây. Trong đầu cô mơ hồ hiện lên cảnh tượng anh nhíu mày chịu đau đớn, tự nhiên thấy tội tội.
"Em làm sao thế? Có chuyện gì không em?" Môi mỏng dán sát vào ống nghe, tựa như đang thì thầm vào tai cô.
"Em không có chuyện gì, " Trong nháy mắt cô trở nên bình tĩnh: "Chỉ muốn thông báo với anh, cuối tuần này em được nghỉ 4 ngày, nhưng chỉ về nhà 2 ngày thôi."
Trong lòng cô thầm bổ sung thêm câu: "Hi vọng không quấy rầy đến việc anh cùng bạn gái của mình vui vẻ bên nhau".
"Ừm" Cách làn sóng điện thoại, cô không cách nào thấy được gương mặt anh trong nháy mắt kết thành một tầng băng lạnh. Nhưng cô hứa sẽ về nhà, anh quyết định tạm thời giữ im lặng, không thắc mắc gì nữa.
Trong lòng cô đang có chuyện, đợi khi về đến nhà, anh sẽ tự tìm hiểu.
Cúp điện thoại, Lan Khê nằm vật ra trên giường. Ánh mắt cô bất định, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô, đột nhiên cảm thấy cả thế giới này hình như đều xa lánh, vứt bỏ mình. Do dự một lúc lâu, cô cắn răng, bấm một dãy số, khi điện thoại vừa thông, giọng nói cầu xin vang lên: "Chú út...".
***
Ba ngày sau Mộ Yến Thần mới biết đến việc họp phụ huynh trong trường.
Mộ Minh Khải thông qua thư kí muốn hẹn gặp anh. Chờ đến khi thư kí chuyển lời, Mộ Yến Thần nhăn mặt nhíu mày, vừa định chất vấn thư kí vì sao không báo sớm cho anh biết chú út muốn hẹn gặp mặt. Thư kí liền khẩn trương giải thích đây là ý tứ của Mộ Minh Khải, ông không muốn dựa vào mối quan hệ họ hàng thân thích mà được hưởng ưu đãi đặc biệt hơn người khác.
Mộ yến Thần nhớ tới trước kia Lan Khê đã từng nói với anh, chú út là giảng viên đại học, cuộc sống đơn giản, không tranh với đời nên lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc.
Ngón tay thon dài xoa mi tâm, anh không đoán được vì sao chú út lại đột ngột muốn gặp anh.
Khí chất trên người Mộ Minh Khải hoàn toàn khác với hai ông anh ruột của mình. Cả người ông ta khoan thai, lịch lãm, thể hiện rõ sự đáng kính của một nhà giáo, không hề có mùi tiền đặc trưng của thương nhân. Trên mặt ông ta lúc nào cũng mang theo nụ cười hiền hậu, nhưng câu đầu tiên ông thốt ra lại làm cho Mộ Yến Thần vô cùng sửng sốt.
"Mấy ngày trước chú đi họp phụ huynh cho Lan Khê. Cô chủ nhiệm của con bé bảo rằng tuần trước có ba ngày nó không ở trong kí túc xá, không ai biết con bé đã đi đâu. Chú hỏi nhưng nó cũng không nói " Mộ Minh Khải chau mày lại, đôi đồng tử tràn đầy sự ân cần, lo âu: "Ba các con không có ở đây, chú cũng không tiện nói với anh ấy. Con thử về tìm hiểu xem sao. Con bé đang học lớp 12, có rất nhiều áp lực. Nó lại đang trong giai đoạn dậy thì, tư tưởng còn chưa định hình ổn định, chú sợ sẽ bị ảnh hưởng bởi những thói xấu xa bên ngoài xã hội"
"Yến thần, con về nhớ hỏi Lan Khê, chú nghe ba con nói quan hệ của hai đứa khá tốt.".
Mộ Yến Thần dựa người vào ghế salon, tầng sương mù dày đặc, u ám bao trùm lên đáy mắt anh.
Luồn khí lạnh quen thuộc lại tản ra, anh đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Những ngày cô biến mất ở kí túc xá thì đều cùng anh trong bệnh viện. Mà nguyên do khởi nguồn của mọi việc là vì anh có một tình yêu cấm kị với cô, còn cô lại không nhẫn tâm vứt bỏ anh hoàn toàn. Những thứ này làm sao nói cho người thứ ba biết được?
Mộ Yến Thần đã đoán được lý do ngày ấy cô gọi điện đến tìm anh, đơn giản là muốn nhờ anh chuyện này.
—— Nhưng cuối cùng cô lại không mở miệng.
Ba cô không ở đây, chỉ còn anh là người thân cận nhất bên cô. Nhưng cô lại lựa chọn "bỏ gần cầu xa", bỏ qua anh để đi nhờ Mộ Minh Khải.
Gương mặt góc cạnh tuấn tú ngày càng trở nên đen tối, u ám.
" Con biết rồi " Mười ngón tay anh rũ xuống bàn, căng thẳng nói "Con sẽ hỏi Lan Khê."
Mộ Minh Khải lúc này mới yên tâm. Ông đứng dậy, quan sát một lượt khắp căn phòng, không kìm được phải nở nụ cười.
"Quả nhiên là gien di truyền của cha con. Mặc dù con ở nước ngoài gần hai mươi năm, nhưng chỉ cần nhìn cách con xử lí công việc, cách con bài trí căn phòng, năng lực suốt thời gian vừa rồi của con...Những thứ này là minh chứng rõ ràng nhất nói lên con là con ruột của anh cả, thừa hưởng tài hoa, năng lực của anh ấy " Mộ Minh Khải khen xong thì cáo từ ra về: "Thôi được rồi, con bận rộn thì tiếp tục làm việc đi, không cần phải tiễn chú. Làm xong sớm về sớm trông chừng con bé".
Mộ Yến Thần tiễn ông ta ra cửa, trong lòng nổi lên suy nghĩ
Vậy sao?
Tính cánh của anh, rồi năng lực trong công việc đều giống Mộ Minh Thăng đến thế sao?
Anh thật sự là con ruột của Mộ Minh Thăng?
***
Khi về nhà thì đồng hồ đã điểm 11h đêm.
Lan Khê cùng đám Kỷ Diêu đi dạo phố, ăn uống, vui chơi rất High, đầu lưỡi còn lưu lại vị ngọt của nước dứa. Cô thay dép rồi chạy nhanh đến bình đựng nước, uống một ly nước thật đầy để tan đi vị ngọt ấy. Ánh mắt cô liếc nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng của ai hết.
Anh đã ngủ hay vẫn chưa về?
Cô cầm ly nước đi về phía ghế salon. Dường như cô đi lướt qua một cái bóng, Lan Khê hoảng hồn, tay cầm ly nước cũng run lên, làm một ít nước bị vung ra ngoài. Lan Khê thở sâu, cố lấy lại bình tĩnh, bước lại gần cái bóng ấy, lúc này mới thấy rõ Mộ Yến thần đang nằm dài trên ghế, một tay che trên trán, dường như mệt mỏi nên thiếp đi.
Cô có chút chột dạ, chỉ sợ anh không phải ngủ thật, lỡ anh mở mắt ra, bốn mắt chạm vào nhau, tình huống đó rất chi là lúng túng nha.
Nhưng hình như anh ngủ thật, Lan Khê đặt ly nước trên bàn, ngồi xổm xuống gần anh. Tay cô nhẹ nhàng vịn vào ghế, đêm tối thích hợp cho tâm ma trỗi dậy, tự nhiên cô rất muốn thấy được hình dạng vết thương trên đầu anh sau khi cắt chỉ sẽ như thế nào?
Ngón tay nhỏ bé cẩn thận vén tóc anh lên, động tác giống như móng vuốt của chú mèo con đang cào nhẹ lên trán anh, cuối cùng vết thương của anh cũng hiện ra.
Rất dọa người.
Nếu như vị trí vết thương không ở trên trán được mái tóc che dấu, mà nằm ở những nơi khác như trên mặt hoặc cánh tay thì sẽ cực kì dọa người.
Hàng mi dài lay động, đôi đồng tử lộ ra tia mê mang, cô tiếp tục sờ lên, như là muốn xóa tan sự đau đớn cho anh. Bất thình lình, bàn tay anh đang đặt trên trán chuyển sang siết chặt tay cô, thanh âm lạnh lùng vang lên trong bóng đêm yên tình: "Sờ đủ chưa em?".
Lan Khê giật mình.
Mặt cô đỏ ửng, đôi con ngươi chuyển động láo liên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ấp úng trả lời: "Em tưởng rằng anh ngủ quên, ở đây lạnh lắm sẽ ảnh hưởng tới vết thương của anh đó...... Mà nếu anh không ngủ thì lên phòng nghỉ ngơi đi...... Em về phòng trước."
Đang lúc cô muốn trốn, ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên bén nhọn, kéo mạnh cô vào ngực mình.
Lan Khê lảo đảo, một phát nằm lên người anh, môi nhỏ xinh đụng phải cái cằm cương nghị của anh..
Cô lúng túng, ngại ngùng chết mất. Hai cánh tay chống lên thân thể anh, muốn giữ khoảng cách an toàn. Nhưng chiếc cằm nhanh chóng bị anh nắm lấy, kéo mạnh xuống, hai đôi môi chuẩn xác chạm vào nhau. Anh cắn vào môi cô, cô bị đau cau mày lại, tay anh từ cằm cô trượt ra phía sau gáy, ôm chặt cổ cô say sưa hôn lên.
Lúc này, trong đầu lan Khê nổi lên một suy nghĩ: tư thế hôn này quả thật quá sắc tình rồi đó.
Tác giả có lời: Cuối cùng cũng cập nhật xong. Mọi người tiếp tục ủng hộ Mộc Mộc nha
Tiết lộ: 'thịt' mong đợi đã lâu, sẽ phải tới rồi...... Che mặt chạy đi......
Bạn Thủy cũng có lời: tác giả làm ơn đừng giả nai lừa tềnh thiên hạ như lừa tôi nhá. Ban đầu thì che mặt ngại ngùng, sau này thì cuồng viết thịt cho lắm vào. Bà đầu độc tâm hồn "ngây thơ trong sáng" của tôi là seo??? Thủy hận bà nhắm đó nhưng vì bà là mẹ đẻ của anh Thần nên tôi tạm bò qua cho bà.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |