Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn Thừa Hoan - Chương 068

Hào Môn Thừa Hoan
Hiện có 114 chương (chưa hoàn)
Chương 068
Hãy nói em không rời đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-114 )

Siêu sale Lazada


Mùi hương đậm đà của rượu phảng phất trong hơi ấm của đôi môi anh tràn ngập trong khoang miệng cô

Toàn thân Lan khê xuất đầy mồ hôi, giãy dụa không ngừng. Nhưng cổ tay lại bị giam rất chặt. Cô mê mang mở ra hai mắt, chỉ thấy được những đường cong sắc bén của chiếc cằm cùng hầu kết phía dưới của anh. Hai hàm răng bị anh thô bạo cạy mở, đầu cũng bị ép xuống sâu hơn. Nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, anh cuốn lưỡi cô vào miệng mình, cắn mút xong rồi chuyển sang bú liếm, cứ như muốn ăn hết cái lưỡi của cô.

Sự tê dại bắt nguồn từ xương sống lan ra khắp toàn thân.

"Anh hai......" Cô hoảng hoảng sợ, nức nở kêu lên, mong muốn anh lấy lại lí trí.

Mộ Minh thăng cùng Mạc Như Khanh đã đi du lịch, quản gia cùng người giúp việc đã xin nghỉ phép hết. Đêm nay, trong ngôi nhà to lớn này chỉ có cô và anh. (Bởi thế đêm nay em Khê mới bị anh"ăn" hết từ trong ra ngoài đó. Một phút mặc niệm cho con bé)

Bàn tay trên gáy cô khẽ thả lỏng, sức lức cũng hòa hoãn lại, môi anh dán sát vào môi cô, nỉ non "Gọi tên anh đi em."

Hai tay Lan Khê vò nát đệm ghế, rung giọng gọi: "...... Mộ Yến Thần."

—— Không gọi anh hai thì có gì thay đổi đâu? Anh cả đời vẫn mang họ Mộ, một chữ đơn giản nhưng luôn nhắc nhở những tội ác mà anh đang gây ra

Như vậy không đúng.

Mộ Yến Thần mắt đang nhắm chặt cũng nhanh chóng mở ra, đôi mắt sắc giống như loài chim ưng nguy hiểm, lan tràn sự lạnh lẽo: "Không cần gọi họ, kêu tên là được rồi".

Mái tóc dài đen mượt của cô rũ xuống, rơi trên mu bàn tay cùng trong cổ của anh, như những cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi vào trái tim anh, khiến nó tê dại, ngứa ngáy.

Lan Khê nghiêng mặt qua một bên: "Chỉ có dì Mạc mới có thể gọi anh như thế. Em là em gái anh, phải biết xưng hô lễ phép."

Anh trầm tĩnh tựa như con báo đi săn đêm đang trông chừng gắt gao con mồi. Lát sau, anh rốt cuộc cũng buông tha cho đôi môi cô, tùy ý để cô đứng lên tránh thoát khỏi vòng tay mình. Anh ngồi dậy, tựa lưng vào ghế salon, hỏi: "Có vị của rượu. Em uống rượu?"

"Mùi rượu là của anh đó" Cô cãi lại

Những tia khí lạnh lùng bắn ra từ ánh mắt anh lao thẳng đến khuôn mặt cô: "Vậy vị ngọt cũng là của anh?".

Coktail dứa sao có thể xem là rượu được? Uống vào có bị gì đâu.

Con ngươi đen nháy lộ rõ tia hoảng hốt cùng đau đớn. Bầu không khí mờ ám này khiến cô khó thở. Đầu lưỡi đau đớn tê dại đang nhắc nhở cô chỉ vài phút vừa rồi hai người đã có hành động thân mật đến nhường nào. Thật sự quá mức chịu đựng, cô phải chạy trước thôi.

"Em đi đánh răng đây. Muộn rồi, em......" Cô đỏ mặt muốn đi.

"Lại đây ngồi với anh."

Giọng nói trầm tĩnh vang lên. Không phải là giọng điệu ra lệnh, thậm chí còn mang theo sự quyến luyến triền miên, nhưng hai chân cô lại không cách nào cất bước về phòng được. Quả nhiên khi đối mặt với anh cô vẫn bị đánh trở lại nguyên hình, tất cả mọi dũng khí quyết tâm đều bay đi hơn một nửa.

Cô ngồi đối diện anh, không ngẩng đầu nhưng anh vẫn có thể thấy rõ cánh môi cô trở nên sưng đỏ, sáng bóng vì bị anh hôn kịch liệt.

Đầu Mộ Yến Thần lại nóng bừng lên, vội vàng tháo caravat, nhớ đến cuộc gặp gỡ với Mộ Minh Khải vào buổi chiều, lập tức hỏi cô: "Họp phụ huynh có việc gì?"

Lan Khê tái mặt, tay nắm chặt ghế, sau một lúc lâu mới trả lời: "Không có việc gì hết".

Trước sau gì anh cũng biết việc này, đây là chuyện cô đã dự liệu trước. Nhưng khi bị anh chất vấn, cô vẫn lúng túng, luống cuống.

"Vương tiện tiện" nói gần đây trạng thái tinh thần cô không tốt, thường xuyên phát tiết, liên tục vi phạm nội quy trong trường. Thành tích trên đà trượt dốc không phanh. Những chuyện này làm sao cô có thể tự mở miệng nói với anh đây? Chính cô cũng biết mình đang lạc trong mê hồn trận, mọi chuyện đều rối tung lên, muốn cố gắng nhưng không biết cố gắng từ đâu và cố gắng như thế nào nữa.

Nhưng Mộ Yến Thần lại vô cùng rõ ràng tình trạng hiện giờ của cô là do ai tạo nên.

Cô còn quá nhỏ chưa đủ năng lực đối mặt với mọi chuyện rắc rối và giải quyết nó

Sự ngụy trang lạnh lùng dần dần tan rã đi, anh đứng dậy đi đến bên cô. Cô ngồi trên ghế, một mình lẻ loi đối mặt với tâm lí nặng nề, anh muốn đi đến an ủi, xua đi sự cô độc đó.

Nhận thấy ý định của anh, cô liền khẩn trương, tay đang đặt trên ghế nhanh chóng co lại, nắm chặt thành quyền.

Mộ yến Thần ngồi xổm xuống trước mặt cô, cố gắng để tâm tình trở nên ôn hòa hơn. Hai cánh tay dài ôm chặt cô vào ngực, tạo thành một tư thế cưng chiều, bao dung... Anh cụp mắt, nhìn vào bên nửa khuôn mặt cô, an ủi: "Chuyện họp phụ huynh, anh không so đo nữa. Việc em vi phạm nội quy, buổi tối không trở về kí túc xá, anh sẽ tìm cách giải thích với chủ nhiệm cùng chú út. Đừng ủ rũ về chuyện thành tích nữa, anh sẽ giúp em cải thiện, đừng buồn nữa em......"

Lời anh nói ngọt ngào nhưng sao làm lòng cô chua thế này!

"Anh hai định giúp em như thế nào?" Giọng nói cô lộ rõ sự bi thương

Sắc mặt Mộ Yến Thần trở nên nghiêm trọng, cứng đờ.

"Em không có định lực tốt, không có sự tập trung triệt để. Nhiều khi trong trường mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi cũng chẳng được, việc gì cũng không thể cải thiện tốt " Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mang theo chút ấm ức nhưng hiện rõ quyết tâm: "Nhưng em vẫn sẽ nỗ lực đến cuối, nỗ lực học tập thật tốt cho kì thi sắp tới. Chỉ còn bảy tháng nữa sẽ đến kì thi vào đại học. Em quyết định thi vào đại học A. Cho dù thành tích đội sổ, em cũng sẽ đi đến đó. Anh hai, lúc đó chúng ta đều được tự do, muốn làm gì thì làm"

Khi câu cuối cùng được thốt lên, có trời mới biết cô đến tột cùng chịu bao nhiêu uất ức..

—— Anh lại còn dám luôn miệng bảo yêu cô?

Là anh tiếp cận cô, quậy cho đầu óc cô trở nên rối loạn. Cô nhìn anh vì thích cô mà trở nên thương tích đầy mình, máu tươi tuôn chảy. Anh như vậy cô không thể đành lòng cự tuyệt, sức chống cự ngày càng yếu đi. Nhưng những điều Mạc Như Khanh nói lại giáng cho cô cái tát nặng nề. Biết anh có bạn gái, cô cảm thấy rất buồn cho bản thân mình, cảm thấy mình sao lại ngốc thế, mặc cho anh điều khiển tất cả mọi cảm xúc, cũng không biết mình căn bản cũng chỉ là một con rối trong lòng bàn tay anh.

Toàn là lừa gạt mà thôi. Lừa cô anh vui lắm sao?.

Lời nói của cô giống như là những cây búa lớn, liên tục dội vào ngực Mộ Yến Thần, chết điếng người!

Khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng tái nhợt đi như không còn một giọt máu. Anh nhìn chằm chằm cô, khóa chặt mọi cử động của cô trong đáy mắt mình.

Thành A, kinh đô Thánh Địa, cách thành C gần một một nửa đất nước.

Cô sẽ đến đó trong bao lâu? Bốn năm hoặc là cả đời?.

Trái tim trong nháy mắt bị xé tan nát, đau không cách nào diễn tả. Cánh môi anh không còn chút huyết sắc, cánh tay dài nhẹ nhàng buộc chặt người trong ngực, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, khàn giọng yêu cầu: "Lan Khê, nhanh thu hồi những lời nói vừa rồi, anh sẽ coi như chưa từng nghe qua......"

Lòng Lan Khê chua xót, ngay tại thời điểm giọt nước mắt rơi xuống, cô nhẹ nhàng tránh khỏi xiềng xích của anh, kiên định: "Em không thu."

Mộ Yến Thần gia tăng lực tay, bóp lấy mặt cô trở về, khóe mắt đỏ hoe nhìn cô, tiếp tục dịu dàng nói: "Em ở nhà hai ngày để ra quyết định này sao? Kì kiểm tra trước không tốt, kì sau anh giúp em gỡ điểm lại. Còn gì nữa, em muốn anh làm gì để em thu hồi quyết định? Cứ nói hết đi, anh sẽ làm tất cả."

Anh như một con khốn thú đang mắc vào bẫy thợ săn chờ chết, vô cùng đau đớn, vô cùng tuyệt vọng.

.

Lan Khê khóc nhòe cả hai mắt, nghẹn ngào từ chối: "Em không cần."

Hai cánh tay anh quá mạnh mẽ, cứng rắn, ép chặt cô, khiến cô không cách nào hít thở đều được. Cô dùng hết sức đẩy, nhưng anh nửa điểm cũng không nhúc nhích. Hết cách cô đành chặn hai tay trước ngực anh, cố tìm ra khe hở cho mình hít thở: "Khó chịu, em không thể thở nỗi......"

Tư thế này ngột ngạt, bít bùng quá!.

Mộ Yến Thần đau đớn thả lỏng cho cô. Cô chưa kịp thở phào thì anh lại cúi xuống, đẩy mạnh hai đầu gối của cô làm cô phải rúc mình dựa vào lưng ghế. Bóng dáng cao lớn nhanh chóng ép tới, trán anh lấn sát, dán chặt vào trán cô, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng cô. Đôi mắt như hai ngọn lửa, sáng rực lên chất chứa tình yêu say đắm cùng sự thống khổ bi thương.

"Em còn yêu cầu gì...... Còn muốn gì nữa hả? Làm sao em mới chịu ngoan ngoãn ở bên anh, em muốn gì thì cứ nói hết một lần cho anh biết đi?" Không còn gì hết, anh ngã bài cuối cùng, được ăn cả ngã về không thôi.

Lan Khê bị ôm chặt càng thêm khó chịu, ánh mắt cũng toát lên sự bất chấp: "Tôi không không cần anh làm gì hết!...... Mộ Yến Thần tôi chịu đủ rồi...... Tôi không muốn dây dưa với anh nữa. Anh không chịu buông tha cho tôi thì tôi sẽ tự tìm cách thoát khỏi anh!!"

——Cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Những chữ cuối cùng như giọt nước làm tràn ly, thật sự đã chạm tới ranh giới nhẫn nhịn cuối cùng của Mộ Yến Thần.

Hốc mắt anh đỏ thẫm như máu, như ác ma đến từ địa ngục, anh nhìn chăm chú vào cô, gằn giọng cảnh cáo: "Nhớ không, anh đã từng nói với em, Lan Khê đừng nên ép buộc anh."

Anh là một người bình thường không phải là một vị thần. Vì sao cô cứ lần này đến lần khác trêu chọc anh. Khi vui thì cô cho anh cảm giác như trên thiên đường, lúc mất hứng thì cô đá anh xuống địa ngục sao? Anh đã đem cho mọi thứ, gắng sức làm mọi việc có thể làm. Anh cố khắc chế, cố nhượng bộ, chỉ hi vọng phần tình cảm tuyệt vọng này có thể ở bên anh lâu hơn một chút

Nhưng cuối cùng vẫn không được sao.

...... Vì sao vẫn chưa được?.

Lan Khê lấy hai tay bịt kín lỗ tai lại, không muốn gnhe thấy giọng nói của anh nữa.

Dây cung tận sâu đáy lòng của Mộ Yến Thần đã bị kéo căng ra, đứt đoạn, máu tràn ra trong trái tim. Anh đột nhiên bế bổng cô lên. Bóng dáng cao lớn hòa cùng màn đêm như một ác ma quyến rũ mà tàn ác. Cô hét chói tai nhưng vẫn bị ôm lên lầu.

Cả người Mộ Yến Thần tản ra khí chất u ám, đen tối. Bộ dạng hung hăng quyết liệt, sẵn sàn phá hủy tất cả, "ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật".

Lơ lửng trên không trung khiến Lan Khê thập phần sợ hãi. Cô sợ té nên hai cánh tay ôm chặt lấy bờ vai anh. Cô theo bản năng nhìn sang anh, chỉ thấy khuôn mặt anh như bị đông cứng trong tầng hàn băng dày, cô hoảng hốt, giãy dụa càng nhiều.

Anh sải những bước chân dài thoăn thoắt. Những bậc thang màu trắng liên tục xoay tròn khiến cô hoa mắt chóng mặt. Cô run rẩy, liên tục gọi tên anh, muốn tìm về lí trí của anh nhưng vô dụng.

Nước mắt hoảng hốt rơi xuống, cô bám lấy vai anh. Sự khiếp nhược khổng lồ thúc đẩy sự tự vệ trong con người, cô há to miệng nghiến lấy da thịt trên cổ anh. Mặc dù không cắn ra máu, nhưng cô dùng lực không hề yếu, vậy mà anh vẫn hành động như không có chuyện gì. Một đường thẳng tiến đến phòng mình, đá mạnh cửa ra, thô lỗ thả cô xuống chiếc giường rộng lớn.

Ga giường một màu trắng tinh khiết tôn lên khí chất thanh thuần, ngây thơ của người con gái nhỏ. Lan Khê bị anh ném đến choáng váng đầu óc, không thể phân biệt phương hướng. Cô cắn môi, cố nhấc mình ngồi dậy. Tay vừa mới chống lên thì cổ tay đã bị anh hất xuống, lần nữa cô phải nằm ngửa ra. Mộ Yến Thần quỳ trên giường, cả người thoát ra hàn băng, mang theo khí thế cường ngạnh, nguy hiểm đè ép xuống ——

"Thu hồi những lời vừa nói ——"

Giọng nói anh khàn đặc trong cổ họng, đánh sâu vào tâm hồn của người đối diện, ra lệnh từng chữ: "Thu hồi những lời vừa nói lại. Lan Khê, em hứa sẽ không rời bỏ anh thì anh sẽ bỏ qua cho em."

Giọng điệu ra lệnh nhưng ẩn trong đó là sự hèn mọn, cầu xin tuyệt vọng.

Anh chờ cô nói một tiếng "vâng', chỉ cần cô đáp ứng điều này, anh sẽ không làm gì cô hết.

Mái tóc đen tuyền xõa tung trên giường, một sợi tóc quấn quanh cánh môi đỏ tươi. Sắc mặt tái nhợt tố cáo sự sợ hãi hiện giờ của cô. Nhưng cô gái bé nhỏ vẫn nghiến răng, thể hiện sự quật cường đến cuối cùng, nghiêng mặt sang một bên, kiên định thốt ra hai chữ: "Em không."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114 )