Thường Nhạc, tôi muốn cua anh!
← Ch.315 | Ch.317 → |
Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu, Tiểu Bảo đối đãi với Phượng hoàng lửa như với kẻ ngốc. Nếu Phượng Hoàng biết tính toán của Tiểu Bảo, đoán chừng không thể không dùng lửa đốt cô bé!
Đối với tinh thần lợn chết không sợ nước sôi của Tiểu Bảo, Thường Nhạc cảm thấy không bội phục thực sự có chút đáng tiếc.
- Lão đại, bên ngoài có một cô bé xinh đẹp tìm cậu!
Hải Văn vốn thành thật, từ sau khi đi theo Thường Nhạc cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên khuôn mặt trung hậu kia mang theo nụ cười dâm đãng, vừa nhìn là biết anh ta chính là tiểu tử vô sỉ.
- Nhân phẩm, nhã nhặn, tố chất. Đây là vấn đề tôi đã cường điệu nhiều lần... đồng chí Hải Văn, lần sau cười nhất định phải ghi lại, cười không được lộ răng, biết chưa?
Phụ nữ chủ động tới cửa tìm mình, đoán chừng cũng không thuộc dạng xinh đẹp, Thường Nhạc tự nhiên không có bao nhiêu cảm xúc mạnh mẽ.
- Ha ha... vốn chính là thượng bất chính hạ tắc loạn, lão đại chính là sắc lang, thủ hạ đương nhiên cũng không đi đến được nơi nào tốt. Thanh âm trong trẻo của Bảo Ngọc đột ngột vang lên.
Dựa theo đạo lý, sau khi giúp Thường Nhạc bắt được người lùn ở Nhật, Bản Ngọc nên quay về đát biển, nhưng cô cố tình cùng Thường Nhạc đến Pháp, nói lời hoa mỹ chính là: Bảo vệ Đệ Nhị Mộng, tránh bị sắc lang xâm phạm!
Mà từ sự kiện phòng tắm lần trước, Bảo Ngọc đại tiểu thư không có ấn tượng tốt với Thường Nhạc, hiện tại cô chính là đang nắm bắt thời cơ, chỉ cần có cơ hội, cô nhất định sẽ khiến Thường Nhạc đau nhức nằm bẹp dí.
Cho nên dưới tình huống bình thường, Thường Nhạc rất ít khi ra đường một mình.
- Hải Văn, mời cô bé kia vào đi! Thường Nhạc bĩu môi, cũng lười nói nhiều với Bảo Ngọc, trực tiếp nhìn sang Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc thấy Thường Nhạc không thèm nhìn mình, đôi mắt cô hưng tợn trừng lên nhìn Thường Nhạc, thở phì phì đi vào phỏng ngủ của mình.
- Lão đại, chúng ta đoán thử xem cô bé đến là ai? Ai đoán sai, cho người thắng mười ngàn đô la? Tiểu Bảo tinh thần chấn hưng nói.
- Ok!
Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng: - Hẳn là Phượng hoàng lửa!
- Em đoán là cái chị lần trước được anh cứu! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian xảo.
Vừa dứt lời, một bóng người mảnh khảnh trong nháy mắt đi vào đại sảnh, chỉ thấy Hải Văn đưa hai ngón tay hình chữ V về phía Tiểu Bảo!
- Móa!
Thường Nhạc vô cùng buồn phiền, quả thực là rắn chuột một ổ nha. Người tới không phải ai khác, chính là mỹ nữ tóc vàng được Thường Nhạc cứu lần trước!
- Thường Nhạc, cảm ơn anh đã cứu tôi!
Mỹ nữ tóc vàng ưu nhã đi đến trước mặt Thường Nhạc, lại hôn một cái lên mặt hắn nói.
Thường Nhạc cười nhạt một tiếng, - Tiểu thư Kim Sa xinh đẹp, cô tìm tới nơi này như nào?
Kim Sa nghịch ngợm mở to hai mắt, dịu dàng nói:
- Chỉ cần là người Kim Sa này muốn tìm, nhất định sẽ tìm được. Ha ha... thế nào, Thường Nhạc không chào đón tôi tới sao?
Trên mặt Thường Nhạc là nụ cười thật tươi, lòng thì lại nói thầm, - Cô đến lúc này làm tôi tổn thấy mười ngàn đô, thật là xui xẻo!
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai phong độ của Thường Nhạc, khuôn mặt trắng mịn của Kim Sa bỗng nhiên đổ sâm, vẻ mặt thậm chí có vài phần xấu hổ.
- Sao thế, chẳng lẽ muốn chủ động hiến thân? Thường Nhạc hoảng hốt.
- Thường Nhạc... Kim Sa dường như lấy hết dũng khí, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc nói:
- Thường Nhạc, tôi muốn cua anh, cho tôi một cơ hội được không?
- Bùm!
Thường Nhạc thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, đường đường là Thường đại thiếu gia, không ngờ lại bị mỹ nữ nước Pháp theo đổi, hơn nữa còn trắng trợn như vậy.
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, một đóa hoa hồng đỏ tươi đã hiện ra trước mắt hắn, Kim Sa vẻ mặt xấu hổ nói: - Nếu anh đồng ý, hãy nhận hoa hồng của tôi, nó đại diện cho tình cảm chân thành tha thiết của tôi với anh!
- Nhận đi, nhận đi!
Tiểu Bảo ở bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn kêu lên, Hải Văn cũng bội phục không thôi. Không hổ là lão đại, mỹ nữ xinh đẹp chủ động theo đuổi, mình bao giờ mới có thể có diễm ngộ như vậy chứ, thật là tốt quá!
Tay Thường Nhạc xoay thành độ cong xinh đẹp, trong tay hắn không ngờ cũng xuất hiện hai đóa hoa hồng, nhưng có chút khác biệt với hoa hồng trong tay Kim Sa, hoa hồng của Thường Nhạc là một trắng tuyền.
Trên khuôn mặt đẹp trai phong độ của hắn lộ ra nụ cười mê: - Nếu em nhận hoa hồng trắng của tôi, vậy có nghĩa em đã nhận lương tầm thuần khiết nhất của tôi!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Sa nổi lên nụ cười động lòng người, đôi tay nhỏ bé của cô dịu dàng nhận lấy hai đóa hoa hồng.
Tiểu Bảo thần sắc cổ quái nhìn sang Hải Văn, - Toilet ở đâu?
- Làm gì?
Hải Văn còn chưa thoát ra khỏi khung cảnh lãng mạn trước mắt để trở lại.
- Tôi muốn nôn!
Thân hình nhỏ bé của Tiểu Bảo chợt lóe lên, người trong nháy mắt biến mất.
Hải Văn cũng là khuôn ngoan, tiếp tục nữa, mỉnh sẽ biến thành bóng đèn, anh ta cũng lập tức ra ngoài.
- Kim Sa, tiếp theo chúng ta làm gì?
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn về phía phòng ngủ, nhưng miệng lại đàng hoàng nói.
Kim Sa lấy ra cái vé tinh tế từ trong túi áo, đặt vào tay Thường Nhạc nói: - Ngày mai, ở viện Maria Paris sẽ có thiếu nữ thiên tài âm nhạc mới Lam Tử của Vienna diễn xuất, lúc đó anh phải tới nha.
Sau đó lại hôn lên mặt Thường Nhạc một cái rồi xoay người rời khỏi.
- Thiếu nữ thiên tài âm nhạc Vienna Lam Tử?
Đó chính là một trong những người phụ nữ mình yêu nhất, Lam Tử sao lại đến Pháp? Theo lý, Bảo Bình âm thầm bảo vệ Lam Tử sẽ phải tự nói với mình chứ. Móa, anh ta nhất định là muốn cho bản thiếu gia một niềm vui bất ngờ!
Nghĩ đến đây, mỗi tế bào trên người Thường Nhạc đều hưng phấn. Đã lâu không nhìn thấy Lam Tử rồi, dựa vào phần nhớ nhung của cô ấy với mình, hẳn là nên chủ động nhào vào ôm lấy!
- Chị, mau tới xem đi, lão đại đang...
Ngay lúc Thường Nhạc suy tư, Tiểu Bảo lén lút kéo Đệ Nhị Mộng tới. Tục ngữ nói rất đúng, bắt trộm phải bắt tạng, bắt kẻ thông dâm phải cả đôi, Tiểu Bảo quả thật hiểu rất rõ đạo lý này.
Trên khuôn mặt ngây thơ của Đệ Nhị Mộng lộ ra nụ cười thản nhiên. Hiển nhiên, cô cũng không thèm để ý Thường Nhạc rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần hắn yêu cô, những chuyện khác đều không quan trọng.
- Ách? Tiểu Bảo nhìn thấy Thường Nhạc lẻ loi một mình đứng trong đại sảnh, cô choáng váng.
- Tiểu Bảo, chị nói với em bao nhiêu lần rồi, không được nối dối gạt người, sao em vẫn phạm phải tật xấu này? Đệ Nhị Mộng gõ nhẹ lên đầu Tiểu Bảo một cái.
- Lão đại, cô nàng vừa rồi đâu? Tiểu Bảo rất muốn chứng minh mình không nói dối.
- Cô nàng nào? Đại sảnh chỉ có mình anh mà!
Thường Nhạc nói với vẻ mặt kinh ngạc.
Sắc mặt Tư Đồ Lôi Minh cực kỳ âm trầm, vừa mới truyền đến một tin tốt, lại tới thêm một tin xấu.
- Thường Nhạc, chẳng lẽ mày thực không nhịn được nữa? Tư Đồ Lôi Minh lặng yên nhớ kỹ cái tên này.
Tây Đốn, Vũ Sa, Quỷ Tài ba người liên hợp ở Nam Phi liên tiếp gặp phải ngăn trở, mà ở Châu Âu, bên phía Đức vừa truyền đến tin tốt từ bên Pháp lại xuất hiện Điểm G, hơn nữa tình thế vô cùng mãnh liệt.
Giữa Điểm G và Tân Long Nha, không có bất kỳ chỗ trống để giảng hòa nào.
- Lão Minh, ông cho rằng quân cờ tiếp theo đi như nào mới phải? Lão già trước mắt này là người mới được điều đến từ gia tộc Tư Đồ. Tư Đồ Lôi Minh rất muốn tận mắt nhìn, lão già trong truyền thuyết này đến cùng là có bao nhiêu thực lực?
- Rất đơn gia, giai đoạn cất bước của Tân Long Nha chúng ta, Điểm G cũng như vậy, nếu Điểm G gặp đả kích mà Tân Long Nha chúng ta vẫn tiến tới như cũ mà nói... kết quả chính là có lợi đối với chúng ta! Nói tới đây, lão Minh thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Nghe nói Kỵ sĩ thần thánh ở thành phố Khải Đinh có cừu oán với Thường Nhạc, chi bằng chúng ta trực tiếp mời gã đến đối phó Thường Nhạc, tin rằng sẽ có một vở kịch hay.
Tư Đồ Lôi Minh khẽ nhắm hai mắt lại, dường như đang suy nghĩ về lời nói của lão Minh. Gã mở mắt, sát khí chợt lóe lên,
- Nếu muốn chơi, chơi lớn một chút. Nói với thánh điện Quang Minh, chúng ta đồng ý hợp tác với bọn họ, điều kiện tiên quyết chính là cái đầu trên cổ Thường Nhạc!
- Thiếu chủ...
Lão Minh nghe nói như thế, thần sắc hơi đổi, vừa mới định mở miệng muốn khuyên can, tiếp xúc với ánh mắt kiên địnhc ủa Tư Đồ Lôi Minh thì lão ta thở dài một hơi.
Mộ Dung Trường Thiên nhìn chiến tích từ ZNV đưa tới, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái. Không hổ là bộ hạ đắc lực nhất của mình, trong vòng gần một tháng đã thống nhất được một nửa xã hội đen ZNV.
Gia tộc Mộ Dung bắt đầu tấn công điên cuồng dũng mãnh vào ZNV, thị trường càng lúc càng lớn, rất nhiều thứ đã xuất hiện cục diên cung không đủ cầu.
Ngay Mộ Dung Trường Thiên cũng không ngờ tới, nơi rách nát như ZNV không ngờ lại chất chứa của cải lớn như vậy, tiến kiếm được từ nơi ấy vượt xa đầu tư trong nước của gia tộc.
Đương nhiên, trong lòng Mộ Dung Trường Thiên cũng rõ ràng, kiếm lợi nhiều nhất hiện tại chính là thuốc phiện.
Gần như 40% thuốc phiên trên thế giới đến từ Tam Giác Vàng, bản thân lúc trước không có thực lực đó, cho nên chỉ thâu tóm gần 10% của ZNV.
Nhưng lúc trước không có, không có nghĩa hiện tại cũng không có, hẳn nên đi gõ một chút cục gạch Tam Giác Vàng kia rồi, tin rằng một trong ba thủ lĩnh xã hội đen trong nước - Dã Hồ sẽ vui vẻ hợp tác với mình!
Xã hội đen Nam Bắc đã đổ trời, mà duy nhất bình tĩnh chính là một trong ba đại bá chủ xã hội đen Trung Quốc - Dã Hồ!
Mộ Dung Trường Thiên ném ra một cành ô liu, ông ta có nhận không?
- Lão đại, chờ em một chút!
Thường Nhạc vừa đi ra khỏi lô cốt, thân hình nhỏ xinh của Tiểu Bảo vội vội vàng vàng theo sát.
- Anh không phải đi kiếm tiền, em đi theo làm gì? Nhìn bầu trời dần chuyển đen, Bảo Ngọc và Đệ Nhị Mộng ở trong phòng nói chuyện phiếm, mà mình vừa hay có thể một mình ra ngoài giải sầu.
- Ha ha, lão đại, Tiểu Bảo phải bảo vệ anh!
- Chỉ bằng em? Thực sự có người xông lên, con nhóc em nhất định sẽ là phản đồ đầu tiên! Thường Nhạc biết không bỏ rơi được kẻ dở hơi này, hắn kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé đi thẳng về trước.
← Ch. 315 | Ch. 317 → |