Tổ sát thủ Thế giới 2
← Ch.314 | Ch.316 → |
Thường Nhạc thầm kinh hãi, trong không gian Sát Thần tạo ra, bản thân không ngờ không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào. Thậm chí, đau đớn hư ảo cũng biến thành thật, điều này cũng có nghĩa là... một khí mình chết trong vực của Sát Thần, mình cũng sẽ chết trong hiện thực.
Đệ Nhị Mộng ở bên cạnh thấy tình hình có chút không đúng, Thường Nhạc tuy đứng ở đó nhưng thần sắc trên mặt không ngừng biến ảo, cô trực tiếp bước lên trước một bước.
- Xé!!
Đám sát thủ kia đều rút ra vũ khí của mình.
- Giết!
Bỗng nhiên lúc đó, trong đám sát thủ phát ra một tiếng rống giận, những sát thủ này lúc trước còn chưa kịp phản ứng, đám sát thủ phía sau đã như cắt lúa mì, đao dơ lên, trong một chớp mắt, thậm chí có hơn nửa số người ngã xuống.
- Cái kia... bọn họ đang nội chiến? Tiểu Bảo hưng phấn vỗ bàn tay nhỏ.
- Đồ ngốc, phía sau là người của chúng ta! Bảo Ngọc trực tiếp gõ đầu Tiểu Bảo rồi tiến lên cùng Hải Văn. Những sát thủ phía sau, lại thêm đám Hải Văn, Bảo Ngọc vây công khiến đám sát thủ phía trước bắt đầu sụp đổ.
Sát Thần cũng không ngờ tình hình lại phát sinh biến hóa như vậy, tâm thần gã hơi loạn, biến hóa này đối với Thường Nhạc mà nói đã là quá đủ.
Thường Nhạc tìm chính xác một sơ hở đó, Khôi giáp Hắc Ám đột nhiên xông ra, sức mạnh trong nắm tay tăng lên gấp bội, đồng thời, ánh sáng màu kim chói mắt cũng lóe lên.
Ầm!!!
Sát Thần cảm giác được vực mình bày ra đã bị phá, gã theo bản năng vươn nắm tay ra tiếp một quyền này, thân hình run rẩy mạnh!
- Mạnh thật!
Thường Nhạc và Sát Thần thoáng nhìn qua nhau, gần như đồng thời định liệu đối phương. Mà đồng thời, một bóng dáng như âm hồn tấn công từ phía sau Sát Thần.
Đó chính là Đệ Nhị Mộng, cô cũng mặc kệ cái gì gọi là công bằng, nếu ai dám tổn thương tướng công mình, cô sẽ liều mạng với đối phương, tâm thần Sát Thần căng thẳng.
Đệ Nhị Mộng còn chưa tới bên người, hắn đã cảm giác được áp lực hùng mạnh. Trong trực giác, thân hình cấp tốc vòng ra phía sau, mà Thường Nhạc ở đó nào có thể cho Sát Thần có cơ hội đối phó với người phụ nữ của mình.
Sát Thần vừa di chuyển, Thường Nhạc cũng xoay tròn, hai sức mạnh một trước một sau đồng thời tấn công Sát Thần.
Bỗng nhiên lúc đó, Sát Thần bất động đứng tại chỗ.
- Chẳng lẽ người này sợ đến choáng váng?
Thường Nhạc cũng mặc kệ chuyện đó, đối phương không trả đòn, chỉ có thể nói đó chính là kẻ ngốc, mà kẻ ngốc thì càng đáng chết hơn. Bỗng nhiên lúc đó, Thường Nhạc cảm thấy có chút không ổn.
Đệ Nhị Mộng cũng cảm thấy không ổn, nhưng sức mạnh của cô đã không kịp thu lại, Thường Nhạc dưới tình huống gấp gáp đã thu lại một nửa sức mạnh.
Ầm!!!
Nắm tay của Đệ Nhị Mộng và Thường Nhạc va chạm vào nhau. Thường Nhạc bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Thường Nhạc lảo đảo lui lại mấy bước, thân hình Đệ Nhị Mộng đã di chuyển đến bên cạnh hắn, thần sắc thân thiết nhìn hắn nói:
- Tướng công... anh... anh không sao chứ?
Thường Nhạc day day nắm tay, buồn bực nhìn Sát Thần đã xuyên qua mình và Đệ Nhị Mộng nói: - Móa... không ngờ lại chui xuống lòng đất để trốn!
Quả thật, ai cũng không ngờ tới, đường đường là Thần trong giới sát thủ lại có thể dùng phương thức bỏ chạy không được xếp hạng này. Sát Thần đánh không bị thương, kết quả lại bị thương trong tay bà xã mình, Thường Nhạc có một nỗi khổ nói không nên lời a!
Nhìn bộ dạng lo lắng tự trách của Đệ Nhị Mộng, Thường Nhạc đau lòng, mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên nói với cô: - Bảo bối, chút lực đó của em chỉ sợ không tổn thương được anh.
Nói tới đây, hắn lại nói: - Đương nhiên, nếu muốn thắng anh, phải lên giường mới được!
Đệ Nhị Mộng không ngờ câu sau của Thường Nhạc lại như vậy, mặt cô lập tức đỏ lên, nhìn Thường Nhạc rất là tâm động, đây cũng là chỗ mê người của Đệ Nhị Mộng.
Cô bé kia tuy đã trải qua vài lần nhục dục luân hồi, nhưng mỗi lần nhắc đến loại chuyện này, cô vẫn sẽ thẹn thùng như cũ. Hơn nữa bộ dạng xấu hổ này, quả thực là câu hồn người!
Ngay giữa lúc Thường Nhạc và Đệ Nhị Mộng nói chuyện yêu đương, thế cục bên kia đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sát Thần vừa rời đi, đám sát thủ kia từ tâm lý đến thực lực đều nhanh chóng tan tác.
Vô Mộng khởi sát tính gào khóc gọi đất xông lên, mấy lão già mạnh mẽ ban đầu thấy tình hình không ổn thì lập tức bỏ chạy.
Chỉ trong nháy mắt, trên trăm tên sát thủ chỉ còn lại năm mươi tám tên, Thường Nhạc hài lòng nhìn phần lễ vật này, tổng bộ Tổ chức Sát thủ Thế giới bị hủy, đây chỉ là bước đầu tiên.
Bản thân và Sát Thần đều hiểu rõ, cuộc đọ sức thật sự giờ này mới bắt đầu.
Mình và Sát Thần có được tổng bộ hệ thống điều khiển, đến tột cùng là ai có thể thu hoạch toàn bộ tài nguyên chứ? Những sát thủ phân bố ở các nơi trên thế giới, sẽ nhận được mệnh lệnh của ai đầu tiên?
Sát Thần chỉ là một phó thủ lĩnh, một khi cao thủ thần bí nhất Tổ chức sát thủ - Sát Tiên từ khu huấn luyện Địa Ngục Australia trở về, tình huống sẽ thay đổi thế nào?
Thật sự rất đáng chờ mong nha!
Đương nhiên, Thường Nhạc hiểu tầm quan trọng của thời gian, sát thủ nhất định sẽ mời chào sát thủ các nơi trên thế giới, nhưng mình và Lạc Phong cũng mời chào.
Hôm nay vừa nhận được tin tức bên phía Lạc Phong, Sát Thần không ngờ lại phái người ám sát cậu ta. Hiển nhiên, trong các cơ sở ngầm Lạc Phong đang bố trí xảy ra vấn đề.
Thường Nhạc cho rằng, con cá chạch này không lật nổi biển.
Điều tiếc nuối duy nhất của Thường Nhạc chính là tư liệu của Sát Tiên, đối phương đến cùng là nam hay là nữ? Bao nhiêu tuổi? Đây vẫn là một điều bí ẩn, buổi sáng trên trăm năm trước đã có sự tồn tại của Sát Tiên rồi, nhưng đến bây giờ vẫn không có ai biết rõ giới tính đối thủ.
Mà những người đáng để Sát Tiên ra tay giết cũng rất ít, rất ít. Nhưng một khi Sát Tiên ra tay, đối phương chắc chắn phải chết.
Nhìn hư không mù mịt, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.
- Lão đại, lần này giết thật chưa đã nghiền, chúng ta tiếp theo nên làm gì? Lãng Mạn đi tới bên cạnh Thường Nhạc, trên mặt mang theo nụ cười giống hệt Thường Nhạc.
Thường Nhạc liếc xéo Lãng Mạn một cái nói:
- Tổ chức sát thủ cần ít nhất hai tuần để phản công, bây giờ chúng ta đến đối phó với Tổ chức Lãng Mạn.
Lãng Mạn choáng váng, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thường Nhạc: - Lão đại, tôi trung thành tận tâm với cậu mà, sau cậu lại phải đối phó tiểu đệ chứ?
- Trong Tổ chức Lãng Mạn của anh hẳn vẫn còn phần tử ngoan cố! Trên mặt Thường Nhạc lộ nụ cười quỷ dị.
Tâm thần Lãng Mạn hơi động một chút, lập tức hiểu rõ, quả nhiên là lão đại, chuyện gì cũng suy xét đầy đủ được như vậy, gã cười hì hì nói: - Đúng vậy, trong Tổ chức Lãng Mạn có một đám rất không nghe lời, bọn chúng xếp nước Pháp là đệ nhất, sau đó mới đến Lãng Mạn tôi, có mấy người còn rất phản đối tôi ngồi lên ngai vàng Tổ chức Lãng Mạn.
- Như vậy là tốt rồi. Mắt Thường Nhạc híp lại, tà tà cười nói: - Bước tiếp theo, trước khi tôi tập kích tổ chức Lãng Mạn, anh đưa toàn bộ tư liệu của những người kia ra đây!
- Không thành vấn đề!
Lãng Mạn và Thường Nhạc đồng thời nở nụ cười.
Sau khi Thường Nhạc giải quyết tổng bộ Tổ chức Sát thủ thế giới ở Paris, hắn không vội vã về lô cốt mà ở trong tổng bộ áp dụng phương pháp ôm cây đợi thỏ.
Trong khoảng hai ngày liền bắt được hơn hai mươi tên sát thủ chấp hành nhiệm vụ quay về. Sau khi trải qua sửa sang tỉ mỉ, đội thủ hạ sát thủ của Thường Nhạc mở rộng tới bảy mươi người.
Và chính thức đổi tên lô cốt là - Phân bộ Điểm G tại Pháp. Khi Phượng hoàng lửa gặp lại Thường Nhạc, nhìn thấy hai mươi mấy cao thủ đứng bốn phía lô cốt, cô âm thầm kinh hãi.
Bất luận thế lực nào tiến vào Pháp, cô đều rất rõ ràng. Nhưng cô lại không ngờ, trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã tạo dựng được phân bộ Điểm G. Tuy chưa bắt đầu lớn mạnh, nhưng cũng không tính là thế lực yếu.
- Những thủ hạ này của hắn rốt cuộc là đến từ đâu? Phượng hoàng lửa nói thầm trong lòng, mà Thường Nhạc lại treo lên vẻ mặt ảo não nói: - Ai... Phượng Hoàng à, không ngờ thành lập thế lực Điểm G ở Paris lại khó thế!
- Lời này là ý gì?
Phượng hoàng lửa sửng sốt, dựa theo quy định hiệp nghị, tiền đã sớm được gửi vào tài khoản của Điểm G, người này chẳng lẽ còn muốn nữa?
- Phượng Hoàng em suy nghĩ một chút, thủ hạ của tôi không ngừng tăng lên, đây đều là tiêu phí, cũng không thể cả ngày ở bên ngoài chém giết, như vậy rất ảnh hưởng đến trị an của Paris. Thấy Phượng hoàng lửa không có nhiều phản ứng, Thường Nhạc tiếp tục nói: - Ai... những thủ hạ kia của tôi đều là đàn ông khỏe mạnh cường tráng, buổi tối dấu ở lô cốt sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện đến địa bàn của người khác giải trí, khẳng định cũng sẽ gây rối. Quan hệ giữa Điểm G và mafia, em hẳn rất rõ ràng, ha ha... đến lúc đó chẳng may...
- Tôi hiểu rồi, tôi đồng ý nhường bốn hộp đem cao cấp ở Đông Nam Paris cho anh, những chỗ khác liền dựa vào bản thân các anh. Phượng hoàng lửa thần sắc cổ quái liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái.
Người kia sao chẳng có nửa phong phạm của người làm lão đại gì cả, món lời nhỏ cũng tham. Bản thân muốn không phục hắn cũng không được!
- Chị Phượng Hoàng, chị có thể nhường hai miếng đất cho em không!
Phượng Hoàng vừa dứt lời, Tiểu Bảo vẻ mặt tội nghiệp đi tới.
Từ sau khi thu nhận tên đồ đệ Mực, Tiểu Bảo quả thực càng ngày càng không thể cứu vãn. Trong nháy mắt, không ngờ đã thu nhận được trên trăm tên đồ đệ, hơn nữa nhân số càng ngày càng gia tăng kịch liệt.
Hải Văn sức mạng chống cự siêu cường, Bảo Ngọc mỹ nhận có đôi chân điên cuồng, Vô Mộng dễ dàng hưng phấn đều bị cô kéo tới, thống nhất làm võ quán giáo luyện cho Tiểu Bảo!
Tuy nhiên Phượng hoàng lửa quả thật rất thích Tiểu Bảo, cô điềm nhiên cười nói: - Không thành vấn đề!
Nhìn bóng lưng Phượng hoàng lửa rời đi, Thường Nhạc thần sắc cổ quái nói: - Tiểu Bảo, sao em không trực tiếp lấy một khoản tiền từ chỗ Phượng hoàng lửa, như vậy không phải càng hợp bản tính của em hơn sao!
Tiểu Bảo liếc xéo Thường Nhạc một cái nói: - Đồ ngốc, em kể một câu chuyện cho anh nghe xong anh sẽ hiểu.
Đệ Nhị Mộng ở bên cạnh hé miệng mỉm cười, đứa em gái bướng bỉnh của mình này, người khác muốn chiếm được tiện nghi trên người cô bé, quả thực còn khó hơn lên trời.
- Trước kia, có một tên nhóc rất được người ưu thích, người khác vứt một đồng xu và một tờ đô la trên đất, kẻ đó chỉ lấy một xu. Người ta cảm thấy rất thú vị nên mỗi lần thấy hắn thì vứt một xu và một đô la cho hắn chọn. Có một lần có người hỏi hắn, vì sao lại chọn đồng xu chứ không phải đô la, tên nhóc kia nói: Nếu tôi lấy đô la thì bọn họ chắc chắn sẽ không như vậy nữa!
← Ch. 314 | Ch. 316 → |