Vay nóng Tima

Truyện:Vô Dụng Tình Thánh - Chương 03

Vô Dụng Tình Thánh
Trọn bộ 11 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


"Tình Quân, giúp tôi phô tô văn kiện này thành 20 bản."

"Được, Trần thư ký, chờ tôi đánh xong phần văn kiện này cho tiểu Chu lập tức sẽ giúp cô phô tô."

"Tình Quân, đây là tổng kết 6 tháng phòng tài vụ yêu cầu, lát nữa cô xuống lầu thuận tiện giúp tôi mang qua cho họ."

"Không thành vấn đề, đặt ở đó đi, lát nữa tôi sẽ giúp anh giao cho Lí chủ nhiệm."

"Tình Quân, lúc cô đi ăn trưa đừng quên giúp tôi mua một phần mang lên."

"ok."

Suốt một ngày, Giang Tình Quân giống như người máy, việc đông việc tây, vất vả giúp đồng nghiệp hoàn thành công việc đã là hoàng hôn.

Mệt mỏi quá! Nhân lúc đến phòng nghỉ nhân viên để lấy nước trà, cô chịu không được lấy tay lau đi mồ hôi trên trán.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ cô đã sống độc lập ở ngoài, vừa học vừa làm cho đến khi tốt nghiệp "ngũ chuyên", bởi vì không muốn học lên, sau khi tốt nghiệp cô tích cực tìm việc.

Nhưng bằng cấp không cao lại không có kinh nghiệm công tác cho nên cô không tìm được công việc thích hợp, luôn vừa làm thêm vừa tìm công việc ổn định, không ngờ một năm trước khi đi họp lớp tình cờ gặp một học tỷ.

Chị ấy là quản lí bộ phận mua hàng của tập đoàn Ích Đạt, nhờ sự giới thiệu của học tỷ cô mới được vào công ty này làm việc.

Khả năng trúng tuyển vào tập đoàn Ích Đạt rất thấp, cũng có rất nhiều người muốn xin vào công ty này, nếu không bởi vì học tỉ ở trong công ty có năng lực, chỉ dựa vào cô rất khó có thể trúng tuyển, đương nhiên chức vụ cũng không thể cao, nói như thế nào thì cũng phải bắt đầu từ trợ lý nhỏ, nhưng cô rất quý trọng công việc không dễ dàng mà có này, mỗi ngày đều tươi cười với mọi người.

Nói thật, đồng nghiệp trong phòng kế hoạch đôi khi rất quá đáng, được đằng chân lân đằng đầu, công việc của cô thường xuyên nhiều đến nổi muốn hoàn thành cũng đã khó nhưng bọn họ thấy cô dễ bắt nạt, chức vụ thấp cho nên từ khi cô bước chân vào công ty liền bị bọn họ coi như lao công miễn phí.

Thật ra cô không phải thật sự sợ bọn họ, dù sao cô còn có học tỷ chống lưng nhưng từ nhỏ đến lớn cô cũng quen bị người khác bắt nạt, hơn nữa bọn họ cũng không phải người xấu, ngoại trừ hay đưa việc cho cô làm, biết cô tính tình đơn thuần họ cũng chiếu cố cho cô, cho nên...... cô thở dài một tiếng, đành phải tiếp tục bị nô dịch thôi!

"Giọt giọt giọt......" Ngay khi cô chuẩn bị tiếp tục hối hận đi xuống, tiếng chuông di động vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

Nhìn tên hiện trên màn hình, cô biết đó là Đừng Tiểu Nhã, bạn tốt của cô, liền ấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến một tràng những câu hỏi.

"Tình Quân, ngày hôm xảy ra chuyện gì? Vì sao hôm nay tớ vừa đến nhà hàng đã nghe đồng nghiệp nói có một soái ca trước mặt mọi người hẹn hò với cậu? Giang Tình Quân, chuyện này tốt nhất cậu nên thành thật khai báo rõ ràng cho tớ, chúng ta quen biết lâu như vậy, sao tớ chưa bao giờ nghe cậu nói cậu quen biết một người nổi bật như vậy?"

Câu hỏi của Đừng Tiểu Nhã gợi lên trí nhớ của cô. Ông trời, cô thiếu chút nữa đã quên chuyện xảy ra ngày hôm qua!

Cô nhớ lại hôm qua anh muốn cô bồi thường tiền, hơn nữa là 100 vạn, cho dù có đem cô bán đi cũng không được nhiều như vậy, sau đó ──

Nam nhân kia nói muốn cô trở thành bạn gái của anh! Đúng rồi, anh ta nói như vậy ──

Vấn đề quần áo, số tiền này tôi cũng không quan tâm lắm nhưng vết thương trong lòng có hơi phiền phức, nếu cô không đưa ra cái giá hợp lí khiến tôi vừa lòng, tôi sẽ không vui, mà tôi không vui thì trái tim càng tổn thương, nếu tôi bị làm sao toàn bộ là do cô hại, biết không?

Nói thật, lúc ấy cô nghe không hiểu những gì anh nói, chỉ nghe được câu cuối đại ý là nếu anh chết, cô chính là hung thủ giết người.

Ô ~~ cô không muốn giết người, không muốn ngồi tù, cho nên, khi anh nói tiếp như thế này ── để xoa dịu tổn thương tinh thần của tôi, cô phải làm bạn gái tôi, làm cho tôi vui vẻ, không có vấn đề gì chứ? Đương nhiên là cô không có vấn đề gì, cũng đồng ý rồi.

Bây giờ nhớ lại, Giang Tình Quân, cô đời này chưa chịu qua kích thích lớn như vậy, nam nhân kia...... Ông trời! Nam nhân kia chỉ cần tùy tiện liếc mắt một cái, cũng có thể làm trái tim của cô ngừng đập, một đại soái ca, thế nhưng trước mặt cô nói muốn làm bạn trai của cô nha!

"Giang Tình Quân, hồn cậu lại chạy đi nơi nào rồi? Mau trả lời câu hỏi của tớ a!" tiếng Đừng Tiểu Nhã xuyên qua di động truyền đến, nhưng cũng không thể làm cho người hồn phách đang bay đi chú ý.

Giang Tình Quân còn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình. Được rồi, tuy rằng nam nhân kia lời nói có vấn đề, nhưng cũng không ảnh hưởng phong độ của anh, hơn nữa khi đó anh còn thừa dịp cô ngây ngốc kéo cô vào lòng, lại thừa dịp cô mê say trong sự ôm ấp của anh trước mặt mọi người hôn cô, làm cho một nai con như cô tim đập loạn lên.

A, không đúng, có chút là lạ......"Trời ơi, đó là nụ hôn đầu tiên của mình nha! Mình thế nhưng lại cùng một nam nhân không biết tên hôn nhau!" cô hoàn toàn quên mất mình đang nói chuyện điện thoại, trong lòng cảnh báo liền thốt ra như vậy.

"Cái gì? Còn có hôn sao?! Như vậy khẳng định không phải quan hệ bình thường, cậu tại sao cho đến bây giờ cũng chưa từng nói qua cho tớ biết, thật không phải là bạn tốt! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói mau nói mau!" trong điện thoại lại truyền đến giọng nói bén nhọn của Đừng Tiểu Nhã đang chất vấn, dọa Giang Tình Quân giật mình.

Cô thật ngu ngốc, tại sao lại không cẩn thận nói ra?!

"Tình Quân, cô ở phòng nghỉ làm cái gì vậy? Sắp tan tầm rồi, cô nhanh nhanh giúp tôi xử lí văn kiện này đi nếu không cô phải ở lại tăng ca." đồng nghiệp hà khắc nói với cô, nhưng đối với Giang Tình Quân lúc này mà nói, đó giống như là cứu tinh.

"Tiểu Nhã, đồng nghiệp của tớ đang giục tớ, không thể tán gẫu lâu với cậu được, chuyện này tớ sẽ giải thích với cậu sau, bye."nhanh chóng ngắt điện thoại, nếu không cứ tiếp tục bị chất vấn như vậy, cô không thể chắc chắn mình có thể lỡ miệng nói ra cái gì hay không!

☆ ☆ ☆ ☆

Sau khi tan tầm, Giang Tình Quân giống bình thường lái xe đi thẳng về nhà.

Sau khi bà ngoại và ba mẹ lần lượt qua đời, chị hai đưa cho cô ba trăm vạn, nói là chia cho cô tài sản thừa kế.

Lúc đó cô cũng đã đi làm ở tập đoàn Ích Đại cho nên cô dùng tiền này mua một căn phòng, tuy rằng không lớn lắm nhưng có một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng tắm, một mình cô sống như vậy cũng là dư dả.

Nhớ đến căn phòng nhỏ của mình, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc, cũng cảm ơn chị đã chia cho cô một phần tài sản nếu không bây giờ cô vẫn còn ở nhà thuê.

Không biết gần đây chị như thế nào, bởi vì chị không thích cô thường xuyên gọi điện thoại cho mình cho nên cách một thời gian cô mới dám gọi, ân, xem ra cũng lâu rồi.

Rất xa, cô có thể thấy sau cửa sổ nhà mình có bóng người đi lại khiến cô giật mình.

Cô vội vàng sắp xếp gọn gàng, cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía cửa sổ, đúng vậy, sau cửa sổ đúng là có người đang đi lại, sau khi dụi dụi mắt, lại phát hiện hình bóng kia không còn.

Không thể nào? Chẳng lẽ trong nhà cô có trộm?

Nhưng cô nghèo như vậy, trong nhà cùng không có gì đáng giá, cho dù kẻ trộm muốn đột nhập, ít nhất cũng phải tìm một gia đình giàu có chứ?

Nên làm gì bây giờ? Báo cảnh sát sao? Nhưng đã không thấy bóng người, lúc nãy có phải mình nhìn nhầm hay không? Cảnh sát đến đây có thể nói cô báo án giả, sau đó đem cô giam lại hay không?

Ô ô ô...... cô làm sao có thể bất hạnh như vậy? Gần đây liên tiếp xảy ra nhiều chuyện đã khiến cô đau đầu lắm rồi, hôm nay trong nhà lại gặp trộm......

Nếu không may không phải là trộm mà là......

Nghĩ đến đây, cô sợ tới mức mặt tái nhợt. Sẽ không phải như vậy chứ?

Lặng lẽ ngừng xe, rón ra rón rén đi đến trước cửa nhà mình. Không phải đâu không phải đâu, nhất định gần đây tinh thần cô không tốt, lo lắng quá mức nên có thể nhất thời nhìn nhầm, hơn nữa bây giờ mới hơn 6h, đêm còn chưa khuya, làm sao có thể gặp quỷ?

Cộ tự trấn an mình rồi lấy chìa khóa nhà ra nhẹ nhàng mở cửa đi vào, ngó nghênh nhìn trong nhà một lượt, cuối cùng có thể yên tâm.

Không có gì, không có gì, đã nói rồi, vừa nãy nhất định là mình hoa mắt, đây là thế kỉ 21 làm sao có thể tin truyện quỷ thần này? Cô bước nhanh vào phòng, hít một hơi thật sâu.

"Tình Quân, em tan tầm?"

Ai? Là ai đang nói chuyện với cô? Mặt Giang Tình Quân vẫn đang nhìn vào cửa, bởi vì sợ hãi mà trừng lớn hai mắt, thân người cứng đờ không dám quay đầu.

Vừa rồi có người kêu tên cô sao? Hơn nữa giọng nói kia nghe có chút quen quen?

"Tình Quân ──" giọng nam trung dễ nghe vang lên phía sau cô, làm cho toàn thân cô lông tơ dựng đứng, thậm chí cô có thể cảm nhận được da gà nổi đầy người."Giang Tình Quân ──"

Phía sau vang lên tiếng bước chân đang đi gần về phía cô, giọng nói kia cũng như vậy đến gần.

"Hi! Tôi nói......"

Không đợi cô phản ứng, anh cậy mạnh đột nhiên kéo cô lại, vừa mới xoay người, trước mắt liền xuất hiện mảng một màu trắng.

Màu trắng, gần đây thường xuyên nhất nhìn thấy màu này, làm cô nhớ tới người nào đó...... Lại nhìn rõ ràng một chút. Ách, mảng màu trắng này hình như, có lẽ, hình như là...... một cái áo sơ mi, trên áo còn đính một loạt cúc sang trọng nhìn giống như kim cương.

Cô thật cẩn thận nhìn lên phía trước, rất nhanh sau đó cô nhìn thấy một cái cằm trơn bóng, tiếp tục nhìn lên trên là đôi môi gợi cảm, cái mũi cao quý tộc, đôi mắt đen thâm thúy, hàng lông mi đen dài...... (sao ta thấy giống miêu tả mĩ nữ quá)

"Ách nga......" sau khi cô thấy rõ diện mạo của quỷ xong, cũng không thả lỏng hơn chút nào mà là sợ tới mức cả người đều dựa vào cánh cửa, hoảng sợ nhìn đối phương, răng, lưỡi không ngừng va đập."Anh anh anh anh anh......anh...... anh......"

Anh nửa ngày, trong đầu cô hoàn toàn không thể nghĩ ra từ thứ hai.

"Chính là anh đây!" Tiêu Khải Phong nhẹ nhàng nói, có thể cảm giác được hôm nay tâm trạng anh rất tốt.

Thái độ của cô gái nhỏ này thật phong phú lại rất đáng xem, nhất là cặp mắt to kinh sợ cực độ kia, tràn ngập sự kinh hoàng và bất an vô cùng, thật sự là không uổng phí công anh sử dụng chiêu này.

"Anh...... anh làm sao có thể xuất hiện ở trong nhà của tôi? Anh vào bằng cách nào? Anh, anh làm sao biết tên của tôi? Anh...... anh...... anh rất kỳ lạ......"

Nghe cô nói năng lộn xộn, tâm tình của anh luỹ thừa không ngừng tăng cao ngày càng tốt, một tay khéo léo cầm lấy cằm cô, chậm rãi đem khuôn mặt tuấn tú tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn kinh sợ của cô.

"Em yêu, em một lúc hỏi nhiều câu hỏi như vậy, muốn anh trả lời câu nào trước đây?" tiếng nói gợi cảm lại tà mị, vừa giống Satan vừa giống thiên sứ mê hoặc cô.

Cô nghĩ mấy cái ổ khóa đó có thể làm khó anh sao? Anh nhưng là có một cậu em họ sống dựa vào nghề trinh thám nha, camera, bom hẹn giờ, chìa khóa vạn năng ........ vv gì đó, muốn có rất dễ dàng.

Anh hoàn toàn không sợ cô báo cảnh sát bắt anh, lòng dạ của cô rất dễ nhìn thấu, theo như tư duy của cô, nhất định không thể nghĩ đến việc báo cảnh sát, hơn nữa anh lại là "Bạn trai" của cô.

"Anh, anh kêu ai...... em, em yêu?" cô bị tiếng "em yêu" của anh dọa ngốc, da đầu của cô lập tức run lên, liền quên mất anh chưa trả lời cô anh vào nhà bằng cách nào.

"Đương nhiên là em." Anh ái muội nhìn cô, giống như trấn an con chó nhỏ sờ sờ đầu của cô, "Chẳng lẽ em đã quên đính ước trong nhà hàng ngày hôm qua sao? Anh nói anh muốn em làm bạn gái của anh, em cũng đồng ý rồi không phải sao? Chúng ta không phải còn hôn nhau coi như bằng chứng đính ước?"

Anh một bên nói, một bên ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mềm của cô. Cô này tuy bề ngoài rất bình thường nhưng làn da lại rất tốt không chê được, so với những cô gái trước đây anh quen đều phải dùng mĩ phẩm để chăm sóc thì đây chính là cực phẩm trong cực phẩm, là thu hoạch ngoài ý muốn của anh.

"Nhưng là, nhưng là......" bị anh sờ, toàn thân cô nổi da gà, Giang Tình Quân vẫn không thể tập hợp được ngôn từ.

Cô không quên chuyện ở nhà hàng, nhưng chưa bao giờ tin tưởng những chuyện chỉ có trong tiểu thuyết này có thể xảy ra với cô, cô nghĩ vì cô không thể bồi thường tiền cho anh cho nên anh mới nói như vậy để trừng phạt cô, cố ý trêu đùa cô, không ngờ...... chuyện này, chuyện này rất bất khả tư nghị!

"Tiên, tiên sinh......"

"Anh họ Tiêu, tên Khải Phong, em có thể gọi anh là Khải Phong hoặc là Phong, cũng có thể gọi anh là darling hoặc anh yêu."

"Tiêu tiên sinh......"

"Anh không thích em gọi anh là Tiêu tiên sinh." hơi thở ấm áp nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt cô, "Tình Quân, ngoan, thử bảo anh là Khải Phong."

"Ách......"

"Đừng quên thân phận bây giờ của anh là bạn trai của em."

"Nhưng chúng ta chưa từng hẹn hò, hơn nữa anh và tôi cũng không quen biết......" Cô chậm rãi giải thích với anh, tuy rằng điều kiện của anh thật sự rất tốt, nhưng tốt nhất vẫn nên đi từng bước nha.

"Không sao, bây giờ chúng ta lập tức làm quen." Nhìn đôi môi hồng nhỏ bé đang chu ra của cô, anh giống như bị mê hoặc, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi cô một cái.

Động tác thân mật của anh thành công làm cho toàn thân Giang Tình Quân run lên, trong nháy mắt hai má đỏ bừng.

"Tiêu, Tiêu tiên sinh......" Thấy gương mặt tuấn tú của anh trầm xuống, rõ ràng người bị sỗ sàng là cô lại sợ tới mức vội vàng sửa lại, "Ách...... Tôi nói là...... Khải, Khải Phong tiên sinh......"

"Tiên sinh? Rõ ràng em cần sự kích thích hơn nữa mới có thể nhớ kĩ những gì anh nói với em." Một tay nâng cằm của cô lên, khẽ cắn môi cô một chút, lợi dụng lúc cô mở miệng, đầu lưỡi như con rắn nhỏ linh hoạt tiến vào trong miệng cô.

"Ngô......" Bị anh đè chặt trên cánh cửa, theo bản năng Giang Tình Quân muốn tránh né nụ hôn mị hoặc, mê người kia nhưng lưỡi anh đã gắt gao cuốn lấy lưỡi cô, nhẹ nhàng mút từng chút từng chút một, từ trong nụ hôn đắm đuối truyền đến hơi thở cực nóng của anh làm cho thân thể cô mềm nhũn ra, quên mất phải giãy dụa.

Sau khi làm cho cô không thể tự hỏi, ngực phập phồng vì thở dốc, anh mới chậm rãi rời khỏi đôi môi cô.

"Phải nhớ kỹ cái gì nên nói thì tốt rồi......" Sau một lúc lâu, suy nghĩ mới dần dần trở lại. Đều do anh hôn quá nhiệt liệt, cô căn bản không có chỗ để trốn, bây giờ cảm giác hơi thở của anh hình như vẫn ở trong miệng cô, làm cô không thể hết đỏ mặt.

"Tốt, vậy em phải nhớ kĩ. Đầu tiên, ngày hôm qua em đã đồng ý làm bạn gái của anh, nhớ không?" anh cố định tay cô trên cửa, sử dụng thân thể cao lớn ngăn cản cô lộn xộn, ánh mắt nhìn cô so với lúc nãy càng thâm trầm.

"Việc này...... tôi đã biết." Vẻ mặt của anh giống như đang nhìn con mồi, bị anh nhìn như vậy, mặc kệ anh nói cái gì cô đều gật đầu.

"Đó là em muốn bồi thường tinh thần cho anh?"

"Nhưng là ──" Tình thế bắt buộc thôi, lúc đó cô hơi mơ hồ, hơn nữa thật ra là nghe không hiểu lắm anh đang nói cái gì, đều là đồng ý trước suy nghĩ sau, dù sao anh không phải thật sự muốn vậy, tại sao bây giờ lại như vậy?

"Không có nhưng là." Anh ngắt lời cô, lộ ra nụ cười tà mị, "Em yêu, em quá ngây thơ rồi......"

"Nhưng......"

"Con người nên vì lỗi lầm của mình mà trả giá, em không thể bồi thường tổn hại vật chất cho anh vậy thế này đi hay em dùng bản thân mình để bồi thường đi, hơn nữa......" mũi anh tiến sát vào người cô, "Đừng quên, lúc trước anh còn đã cứu em một lần, cho nên anh không chỉ là chủ nợ của em mà cũng là ân nhân của em......"

A! Anh nhớ rõ cô! Trời ạ! Anh lại có thể nhớ rõ cô!

"Đương nhiên, anh cũng không ngại em lấy thân báo đáp." Hai tay vươn ra ôm thân hình nhỏ nhắn, mềm mại của cô vào lòng, anh cúi đầu nhiệt liệt một lần rồi một lần hôn lên cái miệng nhỏ xinh của cô.

Tuy rằng cô gái này không đủ tao nhã, có thừa ngây ngô nhưng hương vị khi hôn cô lại không tệ như anh tưởng tượng.

Mà Giang Tình Quân vì bị anh hôn đến thần hồn điên đảo đang ngơ ngác hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chút ý thức còn sót lại trong đầu cô vẫn không quên nhắc nhở cô phải nhanh chóng thoát khỏi sự mê hoặc của anh.

Vì thế cô hổn hển đẩy anh ra, tim đập thình thịch, hai gò má nóng lên. Trời ơi trời ơi! Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Thế nhưng cùng một nam nhân xa lạ hôn nhau đắm đuối?!

"Không...... Không thể...... Như vậy không thể......"

"Vì sao không thể?" anh đối với sức quyến rũ nam tính mê người của mình có vạn phần tin tưởng nhưng cô gái trước mặt này cư nhiên to gan, dám từ chối sự chủ động của anh?!

"Bởi vì......" Cô bối rối nhìn anh. Không phải anh đang tức giận chứ?"Đó là bởi vì...... Chúng ta...... Chúng ta còn chưa kết hôn."

Gặp quỷ! Cô rốt cuộc đang nói cái gì? Tại sao lại nhắc tới kết hôn làm gì? Thật ra là do cô cảm thấy tiến triển quá nhanh, quan hệ của hai người lại khó có thể xác định, anh lại hại cô khẩn trương đến nổi ăn nói hồ đồ!

"Tôi, ý tôi là, tôi không phải muốn thật sự cùng anh kết hôn, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ kết hôn với anh, thật ra tôi muốn nói...... Chúng ta làm như vậy là không đúng, hôn nhau việc này nên làm với người mình yêu, nhưng tôi hoàn toàn không biết anh, bây giờ anh đột nhiên nói tôi là bạn gái của anh, anh là bạn trai của tôi, nhưng trước đây, chúng ta không phải là người xa lạ sao? Nếu là người xa lạ, đương nhiên không thể làm những chuyện thân mật như vậy, đúng không? Còn có, số tiền tôi nợ anh......"

Cô giải thích một đống lí lẽ rầy rà mới phát hiện Tiêu Khải Phong không có tức giận, nhưng vẻ mặt là dạt dào hứng thú nhìn cô, nhìn cô đang sợ hãi.

Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, gương mặt gợi cảm mê người tiến lại gần cô.

Lần này, Giang Tình Quân học khôn, vội vàng né tránh bàn tay to của anh, trốn sang bên kia.

"Anh đừng đến đây, tôi báo cho anh biết, tôi từng học karate, nhu đạo, còn có Taekwondo!" Nói xong còn làm một tư thế phòng thủ khó coi thị uy với anh.

Nhìn hành động khôi hài của cô, trong lòng Tiêu Khải Phong cố gắng nhịn cười. Cô gái này thật đúng là không phải ngu ngốc bình thường, anh bắt đầu nghi ngờ cô rốt cuộc có phải là em gái ruột của Giang Tâm Linh hay không.

Giang Tâm Linh mưu mô âm hiểm như vậy, làm sao có thể có một cô em gái ngu ngốc lại thêm hậu đậu như vậy?

"Được rồi, anh cũng không phải người không phân biệt phải trái, anh biết trong thời gian ngắn muốn em chấp nhận quan hệ của chúng ta là có chút khó khăn vì vậy anh sẽ nhân nhượng một chút." Nhún vai, giống như ban phát ân huệ anh nói, "Hôm nay trước hết cho em thời gian để bình tĩnh lại, anh vừa mới quan sát một chút nhà của em, không ngờ nhà em lại nhỏ như vậy, chỉ có một phòng ngủ, xem ra tối nay chúng ta chỉ có thể chen chúc ngủ cùng một giường."

"Cái gì? Anh nói......"

"Đương nhiên, anh không thể ngủ ở toilet hay phòng khách."

"Nhưng đây là nhà của tôi mà! Hơn nữa tôi cũng không đồng ý cho anh sống cùng, uy...... Uy uy...... Tiêu Khải Phong, anh rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện không vậy?!"

☆ ☆ ☆ ☆

Nhà của cô gái này không phải nhỏ một cách bình thường, giường ngủ cũng thật không thoải mái, chăn đều là hình phim hoạt hình, càng khiến cho người ta chịu không nổi là trên giường cô bày đầy thú bông đủ loại!

Cô nghĩ năm nay cô bao nhiêu tuổi? Lại còn trưng những thứ đồ chơi con nít như vậy!

Nhưng anh thật sự bội phục cô, cô thế nhưng ngủ ở phòng khách, không hiểu là do sức quyến rũ của Tiêu Khải Phong anh mất đi hiệu lực hay cô căn bản là một cô ngốc đơn thuần không biết gì?

Lăn qua lăn lại suốt một đêm, thật ra anh cũng nghĩ kế hoạch trả thù này không công bằng với Giang Tình Quân, làm cho cô yêu anh rồi bỏ rơi cô hình như hơi quá đáng.

Cùng lúc, anh không có chỗ trút sự tức giận Giang Tâm Linh nhưng lại không muốn ra tay báo thù...... Nhưng, kỳ lạ, anh cũng không muốn thay đổi tình trạng bây giờ......

"A ──"

Trong lúc anh đang nằm trên giường suy nghĩ mọi việc, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thất thanh của cô, trong lòng anh sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, anh theo thiếng hét đi đến phòng tắm nhìn thấy Giang Tình Quân vẻ mặt kinh hoàng, ngón tay chỉ chỉ vào một underwear nam màu đen.

"Xảy ra chuyện gì?"

"A!" khi cô quay đầu nhìn thấy anh trên người trần trụi chỉ mặc một cái underwear, tai anh một lần nữa bị tiếng hét chói tai kia khủng bố.

"Này, cô hét cái gì vậy?"

"Anh, anh......" Cô chỉ vào cái underwear đang vứt tùy ý trong nhà tắm, bối rối nhìn anh, "Tại sao anh không mặc quần áo? Còn có...... Còn có...... Đây là cái gì?"

Sự bối rối, xấu hổ của cô làm cho anh nhịn không được cười lộ ra hàm răng trắng đều, "Lúc ngủ tôi tôi có thói quen không mặc quần áo, cái mà cô đang chỉ gọi là underwear nam."

"Tôi đương nhiên biết nó là underwear! Tôi không hỏi anh nó gọi là gì, ý tôi là, làm sao nó có thể xuất hiện ở đây?" Nhìn anh nói thản nhiên như vậy, hình như chỉ có mình cô ngạc nhiên, cũng phải bởi vì cô là người độc thân, sáng sớm mới tỉnh dậy nhìn thấy hình ảnh như vậy kinh sợ cũng là chuyện bình thường thôi.

Nói đến này, cô nhìn xung quanh phòng tắm một lượt. Tối hôm qua lúc cô đi tắm rõ ràng còn không có, không ngờ bây giờ ngoại trừ underwear Tiêu Khải Phong còn tự sắp xếp mọi thứ linh tinh, mĩ phẩm vào đây.

Có lầm không? Đây là nhà cô nha, tại sao anh có thể tự tiện như vậy, lại còn bá đạo chiếm giường của cô, hại cô phải ngủ trên sô pha một đêm!

Tuy rằng trước đây anh ta có giúp mình giải vây nhưng cũng không thể giống thổ phỉ cướp nhà của cô như vậy, hơn nữa mọi thứ anh đều chuẩn bị đầy đủ, như vậy không phải là sống chung sao?!

"Bởi vì nó bẩn rồi cần phải giặt, chẳng lẽ là bạn gái của anh, em không thể giúp anh giặt underwear sao?" anh làm như vô tội nói với cô, giống như bọn họ quen nhau đã thật lâu mà cô cũng không thể vì anh làm một chút việc.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ lên. Tại sao anh lại nói một cách ủy khuất như vậy? Đây không phải là sự thật."Tôi, tôi cũng chưa thừa nhận anh là bạn trai của tôi."

Anh nhíu mày, dựa người vào cửa phòng tắm, ái muội nhìn cô, "Em yêu, em lại quên mất chúng ta tối hôm qua nói cái gì rồi, muốn anh nhắc cho em nhớ không? Hay là, bây giờ em đang có bạn trai?"

"Này, này...... Tôi hiện tại không có bạn trai, nhưng là......" Cô biết nếu muốn nói dối phải thừa cơ hội lần này, nhưng cô thật sự không am hiểu nói dối.

"Như vậy là được rồi, em không có bạn trai, anh không có bạn gái, hai chúng ta vừa vặn trở thành một đôi tình nhân."

"Nhưng tôi đã thầm mến một người." Dưới tình thế cấp bách, cô thốt ra, nhưng đây là nói thật, lúc ấy cô chính là thích "người đó".

Cô vừa nói xong thì nhận được ánh mắt sắc bén dị thường của Tiêu Khải Phong đang quan sát cô.

"Có người thầm mến? Phải không?" anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, vẻ mặt là bình tĩnh trước khi bão lớn, "Người đó là ai?"

"Anh ấy, anh ấy là......" chịu không được hơi hơi lùi về phía sau, cô rất muốn giải thích, nhưng anh thật sự rất khủng bố, hại cô giống như bị mất lưỡi, nói không xong.

Thật ra trong đầu cô bóng dáng người đó chỉ còn là hình ảnh mơ hồ, nếu nói bây giờ vẫn còn thích thì hơi quá nhưng cô chính là thích cái cảm giác người đó đem đến.

18 năm trước, trong cuộc sống của cô xuất hiện một tiểu ca ca thật thiện lương, lúc đó anh còn tốt bụng tặng cho cô một lễ vật trân quý.

Đó là lần đầu tiên cô nhận được quà sinh nhật, cho nên từ khi đó cô liền cho rằng anh chính là một nửa của cô, nhiều năm qua cô vẫn hi vọng có một ngày có thể gặp lại tiểu ca ca đó nhưng đáng tiếc cô rốt cuộc không gặp qua.

"Giang Tình Quân ──" âm thanh chất vấn xuất hiện bên tai, "Em chưa nói cho anh biết người em thích là ai?"

Tiêu Khải Phong hung dữ nheo lại hai mắt. Theo như điều tra anh biết cô không có bạn trai nhưng không nghĩ đến cô lại có người trong lòng, không hiểu vì sao tận sâu trong lòng lại cảm thấy khó chịu, anh thật không thể chấp nhận đáp án này.

"Tôi...... anh ấy, anh ấy chính là......" Thấy mặt anh trở nên khó chịu, cô vừa khẩn trương vừa lo lắng. Ngô! Người này sẽ không muốn mắng cô chứ?

Đột nhiên truyền đến tiếng đồng hồ báo thức, cô nhìn đồng hồ, "Trời ơi! Tôi bị muộn giờ đi làm rồi!"

Nói xong, cô lao vội vào phòng tắm, vội vàng thay quần áo và giầy rồi lao thẳng ra cửa, chạy được một đoạn lại vội vàng quay đầu lại.

"Cái kia...... Tôi cảnh cáo anh, trước khi tôi tan tầm, anh phải chuyển đi khỏi nhà tôi, đừng nghĩ tôi dễ bị lừa, nói vài câu là có thể ở lại, nhà của tôi không chào đón người đột nhập!" Nói xong, cô đá cửa chạy đi.

Thấy cô ăn nói lưu loát, câu chữ rõ ràng, Tiêu Khải Phong lắc lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Còn nói mình không dễ bị lừa, lại chỉ dám ở xa nói vọng lại như vậy, mỗi lần anh đến gần, cô giống như cái máy đĩa bị hư không ngừng lặp lại lời nói, còn không phải do không thể làm gì anh.

Trong lúc vô tình, anh nhìn thấy một túi văn kiện rớt ở cửa, tò mò anh mở ra xem thì thấy bên trong toàn là tài liệu phô tô.

Cô nhóc mơ hồ này lại dám để quên tài liệu quan trọng như vậy ở nhà.

Anh nói với chính mình không phải anh muốn giúp cô, chỉ là chăm sóc một chút để cô sớm một chút yêu anh làm cho anh sớm một chút thực hiện thành công thủ đoạn trả thù, cho nên anh đem túi văn kiện kia đến nơi Giang Tình Quân làm việc — tập đoàn Ích Đạt, nơi anh không muốn đến nhất trong cuộc đời này.

Tập đoàn Ích Đạt lúc mới thành lập chỉ là một công ty xuất nhập khẩu cỡ trung, nhưng trải qua nhiều thập niên phát triển bây giờ trở thành một tập đoàn lớn sản xuất khóa điện tử công nghệ cao và thực phẩm.

Anh đã nhờ Mạch Văn Địch điều tra về Giang Tình Quân, nghe nói cô làm nhân viên ở phòng kế hoạch, vào công ty gần một năm, nhưng chức vụ vẫn như cũ không có thăng tiến, rõ ràng là bị cấp trên hoài nghi năng lực. Nhưng anh đoán là có người chèn ép cô, tuy nói cô là người ngây ngốc nhưng năng lực chắc cũng tương đối, bình thường những người như vậy làm việc cũng sẽ chăm chỉ.

Cho nên anh nghĩ chắc là cô bị bắt nạt mà anh lại không thích có người bắt nạt cô bởi vì cô tạm thời là bạn gái của anh, cho dù là tạm thời cũng không thể để người khác bắt nạt cô.

Phòng kế hoạch nằm ở tầng thứ 11 của tòa nhà, vừa mới trong thang máy đi ra, anh liền nhìn thấy "bạn gái tạm thời" đang cúi gằm mặt trước một nam đồng nghiệp chịu tội.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, buổi sáng tôi đi vội quá, nhất thời vô ý mới để quên văn kiện giúp anh làm ngày hôm qua ở nhà, thật sự rất xin lỗi, bây giờ tôi về nhà lấy, anh đừng giận nữa."

"Tôi thật sự nghi ngờ cô có đầu óc không hả, văn kiện quan trọng như vậy cũng có thể để quên, vì sao cô có thể đến công ty này làm cô cũng quên rồi sao?" sắc mặt của người đồng nghiệp nam thật sự rất khó coi, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì hành vi tìm người chịu tội thay của mình.

"Thật xin lỗi, tôi biết tôi rất ngốc nhưng tôi đảm bảo lần sau nhất định sẽ không như vậy."

"Vậy cô còn không mau mau về nhà lấy chẳng lẽ cô muốn chờ xem tôi vì cô mà bị cấp trên mắng sao?"

"Được, tôi lập tức về nhà lấy!" Vừa mới xoay người, không nghĩ tới lại đụng đầu vào một bức tường thịt cứng rắn, cô ngây ngô ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người vừa bị đụng mặt cô lập tức tái nhợt"Tiêu, Tiêu Khải Phong? Anh đến đây làm gì?"

Khi cô cùng anh nói chuyện, xung quanh có rất nhiều nữ đồng nghiệp, người nào cũng mở to hai mắt chăm chăm nhìn đại soái ca tuấn mĩ mê người.

Đối mặt với sự khao khát của những mĩ nữ này, anh lại bày ra nụ cười mê người, khinh khỉnh nhìn túi tài liệu trong tay, "Bởi vì trong nhà có một người mơ hồ cho nên là bạn trai cũng là người sống chung, tôi đương nhiên có nghĩa vụ giúp bạn gái giải quyết phiền não đi."

"Người sống chung?"

"Bạn trai?"

"Giang Tình Quân, soái ca này là ai vậy?"

"Này, này...... mọi vệc không phải giống như mọi người tưởng tượng, thật ra tôi và anh ta một chút quan hệ cũng không có." Cô vô cùng khẩn trương giải thích. Vốn dĩ quan hệ của hai người cũng đã rất khó xác định, nếu công khai không phải càng phiền toái?!

Nhưng anh vì cô mà tự mình đưa văn kiện đến thật sự làm cho cô cảm động, thật mâu thuẫn quá.

"Em yêu!" Tiêu Khải Phong sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, ở trước mặt mọi người kéo cô đến trước mặt, "Em thật là không ngoan, không nói cho đồng nghiệp biết em đã có người yêu, chẳng lẽ em cảm thấy thật mất mặt khi sống cùng anh hay em cảm thấy anh không xứng với em?"

"Này......"

"Em như vậy sẽ làm anh tổn thương." Anh nói xong còn cố ý làm ra một bộ mặt thương tâm."Hi! Các mỹ nữ, Tình Quân nhà chúng tôi có đôi khi thật thẹn thùng hướng nội, có người sẽ muốn bắt nạt cô ấy, các vị làm ơn giúp Tình Quân nhà tôi tránh xa những người đó, thuận tiện nói với họ, bây giờ cô đã có chỗ dựa."

Nói đến đây, anh cố ý khiêu khích nhìn về phía nam nhân vừa nãy còn kiêu ngạo ương ngạnh, sau khi đối phương bắt gặp ánh mắt của anh, trên mặt hiện lên một chút sợ hãi.

"Từ nay về sau làm phiền các vị mỹ nữ, nếu các cô có thể không công chiếu cố cho Tình Quân nhà chúng tôi trở nên mập mạp, là tình nhân tốt nhất cũng là bạn trai của cô ấy, đến lúc đó tôi sẽ không quên đại ân đại đức của các vị mỹ nữ."

Shock! Các cô hoàn toàn bị shock! Giang Tình Quân này bề ngoài một chút cũng không thu hút, rốt cuộc là gặp vận may nào lại có thể bắt được một soái ca như vậy làm bạn trai?

"Được rồi, tôi biết mọi người đều bề bộn nhiều việc, cho nên tôi sẽ không ở đây quấy rầy các vị công tác nữa, Tình Quân, đừng quên sau khi tan tầm về nhà sớm một chút bởi vì đồ ăn em nấu đã chiều hư khẩu vị của anh rồi."

Nói xong, anh ôn nhu hôn lên trán Giang Tình Quân, hơn nữa còn không chút nào keo kiệt lộ ra nụ cười khiêu gợi với cô.

"Anh sẽ ở nhà chờ em, bye bye!" Tiêu sái vẫy tay, màn kịch câu tình của Tiêu đại soái ca kết thúc hoàn mỹ.

Cô hoàn toàn bị anh làm cho choáng váng!

Giang Tình Quân không thể tin được sờ sờ trán của mình. Nam nhân này, rốt cuộc anh muốn làm sao?

"Tình Quân, mau mau khai thật, cô câu được người bạn trai tuấn suất mê người như vậy ở đâu?"

"Thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm, không ngờ bình thường cô nhìn không có chút nào thu hút lại che dấu một nam nhân tốt như vậy một mình hưởng thụ."

"Tôi đưa cô 50 vạn, đổi bạn trai cho tôi thế nào?"

"Kỳ lạ thật! Người đó hình như rất giống một đại luật sư nổi tiếng mà báo chí mới đưa tin cách đây không lâu phải không?"

Sau khi câu nói này xuất hiện bên tai Giang Tình Quân, dưới đáy lòng cô cảm thấy không yên.

Đại luật sư nổi tiếng? Tiêu Khải Phong là đại luật sư nổi tiếng sao?

"Đúng vậy! Nghe cô nói tôi cũng thấy như vậy, anh ấy rất giống đại luật sư nổi tiếng kia nha!"

"Nhưng nhìn ở ngoài anh ấy còn đẹp trai hơn trên tạp chí."

"Trời ơi! Là Tiêu Khải Phong đó! Là nhân vật truyền kì trong giới luật sư, nghe nói mỗi vụ án qua tay anh, dưới sự hùng biện của anh đều thắng kiện, mọi người gọi anh là "tử thần chung kết giả"."(ai biết cụm từ này là gì xin chỉ cho Kate với)

Tử thần chung kết giả? Giang Tình Quân đối với danh xưng xa lạ này cảm thấy có chút mới mẻ.

Cái người đang ở trong nhà cô kia, so với vô lại còn vô lại hơn nam nhân sẽ là nhân vật hô mưa gọi gió Tiêu Khải Phong mà mọi người đang nói đến sao?

Tôi nghe anh họ của tôi nói, Tiêu Khải Phong hình như bị phá sản, nghe nói, anh ta bị đối tác lừa một khoản tiền lớn, hơn nữa văn phòng luật sư của anh ta hình như cũng không còn tiếp tục hoạt động......"

Nghe đến đây cô cảm thấy ngực mình đột nhiên cứng lại.

Ngừng hoạt động? Phá sản? Bị đối tác lừa?

Chẳng lẽ...... nguyên nhân anh đến ở nhà cô là vì anh không có nhà để về sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)