Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Công Không Xuất Gia - Chương 11 (cuối)

Tướng Công Không Xuất Gia
Trọn bộ 11 chương
Chương 11 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Nói đến cũng thật không biết nên vui hay nên buồn?

Vui là đêm đó Triệu Nghiên Nghiên vu cáo không thành, sự tình bại lộ, dưới sự ép hỏi của mọi người không thể không nói ra hết thảy ngọn nguồn. Có thể nói là do xấu hổ không chịu nổi, đáy lòng cũng biết là chuyện xấu tới mức này, vương phủ không có khả năng dung hạ hai người bọn họ, hai mẹ con cực kỳ thức thời, sáng sớm hôm sau liền lặng lẽ lên xe ngựa trở về Dương Châu, chắc là sau này cũng không dám lên kinh tác uy tác phúc nữa!

Buồn là từ sau khi Nguyệt Nha Nhi giận dữ rời đi, Nam Khiếu Thiên đã phái người đi xung quanh Từ Ân Tự tìm người, nhưng cũng không có tin tức, sau đó đoàn người quay về vương phủ, Nam Thần Hạo uể oải đem mình nhốt ở trong phòng đã muốn năm ngày, mặc cho ai gọi cũng không trả lời, chỉ có tiếng niệm kinh đứt quãng truyền ra, gấp đến độ tất cả mọi người canh giữ ngoài cửa rất là phiền não, sợ hắn có thể vì nản lòng thoái chí, bắt đầu sinh ra ý niệm xuất gia.

Vì vậy, Nam Khiếu Thiên càng phái thêm nhiều người, không chỉ đi xung quanh Từ Ân Tự tìm, còn ở phố xá lớn nhỏ trong Kinh Thanh dán ra rất nhiều bố cáo, chiêu cáo hễ ai tìm được người, sẽ được thưởng một ngàn lượng hoàng kim.

Oa! Cái này làm cho bình thường dân chúng, toàn thành đều nhất thời điên cuồng tìm người, mỗi ngày đều có người đến tuyên bố là có tin tức của Nguyệt Nha Nhi, đáng tiếc không có một cái tin tức nào là thật, làm hại mọi người trong vương phủ thất vọng không thôi.

Cho đến ngày thứ sáu khi mặt trời lên cao, Nam Thần Hạo tuyên bố kết thúc 'Bế quan cuộc sống'. Lúc bước ra khỏi cửa phòng, vợ chồng Nam Khiếu Thiên đã được nô tỳ nhanh chóng báo lại, vợ chồng Nam Khiếu Thiên vội vã đi gặp hắn.

Cổ Vân Nương ở hành lang gấp khúc xa xa đã nhìn thấy hắn, nước mắt liền rơi xuống "Hạo nhi, con gầy......"

Lúc này, thân hình Nam Thần Hạo có vẻ mảnh dẻ, mặt mũi gầy gò hốc hác, nhưng vẫn như cũ gắng gượng nở nụ cười "Mẹ!"

"Vân Nương, đừng khóc, đối với đôi mắt không tốt" Nam Khiếu Thiên nhíu mày, vội vàng giúp bà chùi nước mắt.

"Mẹ, con không sao, ngài đừng khóc".

"Được, mẹ không khóc, không khóc...." Vội vàng lau đi nước mắt, bà an ủi nói: "Hạo nhi a, cha con đã phái người đi tìm khắp nơi, tin rằng không bao lâu sẽ có tin tức của Nha Nhi thôi, con cứ yên tâm chờ, đừng suy nghĩ miên man, biết không?"

Nghe vậy, Nam Thần Hạo cười khổ.

"Trước kia, Nha Nhi thường cảnh cáo con, không được để cho các cô nương khác đến gần, có thể thấy được giữ lấy dục của nàng rất mãnh liệt. Nay nàng tức giận chạy lấy người, tránh không gặp mặt, khẳng định là tức giận không nhẹ....." Dừng lại, tựa hồ không nghĩ nói thêm gì nữa, hắn thản nhiên nói "Con nghĩ lại về Từ Ân Tự một chuyến".

"Về Từ Ân Tự?" Cổ Vân Nương hoảng sợ. Hắn không phải là vì không tìm được Nha Nhi, mất hết can đảm cho nên cạo đầu làm tăng, chặt đứt hết thảy tình duyên đi?

"Đúng vậy, trở về Từ Ân Tự". Kỳ lạ, sao bộ dạng mẹ lại giống như kinh hách quá độ? Hắn đóng cửa lại nhiều ngày như vậy, lãng phí biết bao nhiêu là thời gian, nay chẳng qua là muốn trở về Từ Ân Tự, theo phương hướng nàng rời đi đêm đó, chậm rãi tìm người, như vậy so với ở nhà không làm gì còn tốt hơn nhiều.

Nhận được ánh mắt cầu cứu của ái thê, Nam Khiếu Thiên khuyên can "Hạo nhi, sao con không ngẫm lại thêm, không bằng ở trong phủ đợi thêm mấy ngày, có lẽ vài ngày nữa, Nha Nhi sẽ trở lại...."

"Không cần, con còn muốn trở về Từ Ân Tự trước". Qủy dị, Nha Nhi nếu trở về thì không còn gì tốt hơn, hắn sẽ nhanh chóng trở về giải thích rõ ràng với nàng, thế nhưng nếu không có trở về, thêm một người là hắn đi ra ngoài tìm không phải sẽ rất tốt sao? Cha mẹ làm chi lại có vẻ mặt muốn ngăn cản?

"Thế..... nhưng mà....." Cổ Vân Nương còn muốn nói chuyện.

"Lòng con đã quyết, sẽ đi ngay bây giờ". Tiếng chưa dứt, đã vội vàng chạy lấy người, không bao lâu liền biến mất không thấy bóng dáng.

Vợ chồng Nam Khiếu Thiên và Cổ Vân Nương hai mặt nhìn nhau, muốn đuổi theo lại bị nha hoàn thở hổn hển chạy ở phía sau tới ngăn cản.

"Vương gia, phu nhân, có.... có người đến báo...." Cố gắng thở một ngụm khí, tiểu nha hoàn nói: "Nha Nhi cô nương giờ phút này đang ở... đang ở...."

"Ở đâu?" Trăm miệng một lời thúc giục.

"Vân Lai khách điếm".

"Haiz, sáu ngày rồi...." Ở trong phòng của một khách điếm nhỏ tầm thường trên đường nhỏ trong Kinh thành, vang lên tiếng thở dài với âm điệu ai oán.

Nguyệt Nha Nhi lại nằm ở trên giường, hoàn toàn không có tinh thần.

Đêm đó, nàng khóc một hơi tới sáng xong, vốn định quay về Huyền Yên cốc chữa thương giảm đau (cái này là vết thương lòng), cũng thật muốn bỏ đi nhưng lại cảm thấy luyến tiếc, cuối cùng vẫn trở lại Kinh thành, ở dưới ánh đèn mờ trong phòng của một khách điếm nhỏ, như vậy cũng đã ở được sáu ngày, sáu ngày không bước ra cửa phòng một bước, giống như là một phế nhân suốt ngày nằm ở trên giường hết khóc lại ngủ, hết ngủ lại khóc, ba bữa cơm đều do tiểu nhị đưa đến cửa phòng, đói bụng thì đem vào lắp đầy bụng, có nhiều lúc lại hoàn toàn quên chuyện ăn cơm, tiền ăn ở thì trực tiếp nhét ở cửa phòng, trừ bỏ ngày đầu tiên nàng cùng chưởng quầy dưới bóng đêm nhìn không rõ mặt ra, sáu ngày tiếp theo cũng không có người gặp qua nàng, toàn bộ những người cao thấp trong khách điếm đều cho rằng là gặp phải quái khách, bất quá chỉ cần có tiền, cũng chẳng ai đi quản hay trách ngươi quái gở!

Cuộc sống đóng cửa tự thủ như thế, làm cho nàng không biết giá trị con người của nàng đáng giá một ngàn lượng hoàng kim.

"Haiz, .... Còn muốn như vậy sao? Cũng nên ra cái quyết định......" Nhịn không được lại thở dài, trong lòng biết chính mình vĩnh viễn không thể tiếp tục như thế, xem coi nên muốn về Huyền Yên cốc? hay vẫn là tìm Hạo ca ca nói cho rõ ràng?

Kỳ thật, mấy ngày nay nàng co đầu rút cổ cũng không phải chỉ để thương tâm thôi, mà sau khi bình tâm suy nghĩ cẩn thận lại, cũng phát hiện tình huống hôm đó tựa hồ có chút không thích hợp.

Theo hiểu biết của nàng đối với Hạo ca ca, lấy tính tình chất phác tuân thủ lễ giáo của hắn đối với cô nương gia, sẽ không ở trong đêm khuya cùng với Triệu Nghiên Nghiên có gì dính dấp mới đúng, huống hồ khi nàng đá cửa xông vào, trên mặt Hạo ca ca có vẻ kháng cự, hôm nay nghĩ lại càng lúc càng rõ ràng.

Lúc ấy là nàng bị tức giận khiến cho quá kích động, mới có thể không nghe hắn giải thích, một mình chạy đi, người ta nói giết người cũng phải có lý do, cho dù có tội danh cũng phải cho hắn có một cơ hội giải thích, như vậy mới không oan uổng người tốt a!

Được rồi! lại trở về tìm Hạo ca ca, cho hắn một cái cơ hội, xem coi hắn nói như thế nào!

Trong đầu vừa có ý nghĩ, Nguyệt Nha Nhi liền bỏ qua không khí trầm lặng lúc trước, lập tức xoay người nhảy lên, đi xuống lầu tìm chưởng quầy, chuẩn bị thanh toán tiền trọ rồi đi, ai ngờ nàng mới vừa đứng trước quầy, chưởng quầy có hai phiết ria mép ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng, trong nháy mắt liền trợn mắt há hốc mồm, cứng họng hướng bố cáo tìm người trên tay nhìn xem, tròng mắt phút chốc lại trừng về phía nàng, ngay cả chuyển cũng không chuyển, giống như là sợ trong nháy mắt nàng sẽ biến mất.

"Một..... một..... một ngàn lượng....." Chưởng quầy run giọng không thôi chỉ tay về phía nàng.

"Một ngàn lượng cái gì?" Không hiểu ra sao sờ khuôn mặt mình, Nguyệt Nha Nhi mờ mịt. Như thế nào? Trên trán của nàng có viết một ngàn lượng sao?

"Một ngàn lượng hoàng kim a!" Chưởng quầy giống như cái mông bị trường kỳ đau nhức mà nhảy dựng, điên cuồng hét lên chỉ huy tiểu nhị trong điếm: "A Ngưu, mau! Nhanh đi Định Viễn vương phủ nói chúng ta tìm được người!" Ha ha.... Một ngàn lượng, ông đã muốn nhìn thấy một ngàn lượng đang ngoắc tay với ông! Thật sự là tổ tiên tích đức, phù hộ a!

Không cần nói, khi tiểu nhị trong điếm nhìn thấy nàng thì lại là một trận thét chói tai, té chạy vội đi ra ngoài, động tác giống như là có người đuổi giết.

Khách điếm này là làm sao vậy, có một chưởng quầy có cái mông trường kỳ đau nhức cùng với một tiểu nhị ca bị người đuổi giết, khách điếm này làm sao có thể duy trì đi xuống a?

Nguyệt Nha Nhi không biết nên cười hay nên khóc nói: "Chưởng quầy, đem tiền trọ thanh toán toàn bộ, ta phải đi!"

"Cô nãi nãi của ta, chậm đi đã, đến đến đến, đến bên này ngồi....." Chưởng quầy khuôn mặt tươi cười đầy ngước miếng, vô cùng cung kính đem nàng nghênh đón đến trước bàn ngồi xuống."Uống một ngụm trà, ăn một ít đồ ăn, tiểu nhân cầu ngài ở đây thêm một lát!" Trà nóng, điểm tâm lập tức dâng lên, hầu hạ giống như là bà cố nội nhà mình.

Cái này nàng bị làm phiền đến không hiểu ra sao! "Chưởng quầy, ta thật sự có việc gấp phải đi, ông làm cái gì vậy?"

"Cô nãi nãi, ngài đừng vội đi a! Tương lai của tiểu nhân có phú quý hay không toàn nhờ vào ngài!" Thấy nàng đứng dậy muốn đi, chưởng quầy gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, còn thiếu chút nữa không có quỳ xuống cầu người.

Nói gì thế kia! nàng cũng không phải là thần tài! Nguyệt Nha Nhi thật tức giận, thật vất vả mới quyết định hạ quyết tâm đi tìm người, ai ngờ lại chạy ra một cái người râu ria qua đường giáp đến bám người.

"Ông đừng kéo ta a!" Vội vàng muốn bỏ người ra, nàng hờn dỗi la to: "Như thế nào khách điếm của ông đi vào được, ra không được sao?"

"Cô nương, tiểu nhân nào dám ngăn cản ngài, chính là muốn ngài gặp một người, sự tình này thế nhưng liên quan tới một ngàn lượng a...."

"Ai để ý đến một ngàn lượng với một ngàn lượng cái gì chứ...."

Đang lúc hai người níu kéo, đang dây dưa thành một đoàn, tiểu nhị trong điếm lại hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào hô to: "Đến đây! Đến đây!"

"Tới rồi! cô nương, đại nhân vật muốn gặp ngài đến đây." Chưởng quầy mừng rỡ, hai tay đang giữ chặt nàng đột nhiên buông ra, phi nước đại đi đến phía trước điếm mở miệng đón người.

"Cái gì thôi!" Nguyệt Nha Nhi tay nhỏ bé bị kéo đau, nói thầm: "Nói gặp liền gặp sao, coi Nguyệt Nha Nhi ta là người nào....."

"Nha Nhi, thật là con?" Tiếng nói mang vẻ kinh hỉ đánh gãy nàng.

"Bá mẫu, sao ngài ở chỗ này?" Nguyệt Nha Nhi ngạc nhiên, đã thấy Nam Khiếu Thiên theo sau Cổ Vân Nương cùng tới "Nam bá bá, sao hai người lại đến đây?"

"Tiểu nha đầu, con trốn kỹ quá, thật là khiến cho chúng ta tìm ngất trời". Gặp được đúng là nàng, lòng của Nam Khiếu Thiên được trấn an không ít, thế này chắc là con sẽ không xuất gia đi!

Vui mừng tiến lên đón, kéo Cổ Vân Nương, nàng ngây thơ hỏi: "Sao hai người lại biết con ở chỗ này?"

"Này không quan trọng!" Khẩn trương nắm lấy tay nàng, Cổ Vân Nương vừa mở miệng liền thay con giải thích: "Đêm hôm đó, Hạo nhi vô tội, bị người hãm hại...."

Ngây ngốc ngây ngốc nghe bà đem tất cả sự thật nói ra, Nguyệt Nha Nhi không dám tin, thì ra Hạo ca ca quả thật là bị người hãm hại.

"Như thế nào lại có người ti bỉ như vậy!" Hơi quá đáng, hại nàng hiểu lầm Hạo ca ca.

"Con biết được Hạo nhi vô tội là tốt rồi...." Biết được nàng đã hoàn toàn tin tưởng, Cổ Vân Nương cảm thấy vui mừng không thôi.

Giải thích rõ ràng là chuyện tốt, bất quá hai người này sao còn có thời gian mà đi thảo luận người khác ti bỉ hay không ti bỉ? bây giờ chuyện của con quan trọng hơn nha!

Hắn hắn cổ họng, Nam Khiếu Thiên nhắc nhở nói: "Trước đừng nói này, nay chuyện của Hạo nhi quan trọng hơn...."

"A! Hạo nhi!" Cổ Vân Nương đột nhiên nhớ tới, thất thanh kinh hô: "Nha Nhi! Mau! Nhanh đi tìm Hạo nhi, hắn tìm không được con, thương tâm trở về Từ Ân Tự!"

"Trở về Từ Ân Tự làm gì?" Tim Nguyệt Nha Nhi đập thật nhanh, có loại dự cảm xấu.

"Hắn muốn quy y xuất gia!"

"Cái gì?"

Trong phật điện yên tĩnh bình hòa, mười mấy hòa thượng lớn nhỏ ngồi ngay ngắn sắp xếp theo hàng, châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, Nam Thần Hạo ngồi đầu tĩnh tâm khấn thầm, hướng Phật tổ cầu cho tâm nguyện của mình được đạt thành.

Thật lâu sau, hắn đứng dậy ngâm câu phật hiệu, hướng lão thiền sư đang chờ lâu ở bên cạnh khom người thở dài: "Sư phụ, nay đệ tử đi tìm người, đa tạ ngài mấy ngày nay cố ý cho các sư đệ hỗ trợ tìm người". Hôm nay đến đây, hắn mới biết được các sư huynh đệ không ngại nhọc công ở các vùng phụ cận hỗ trợ tìm kiếm Nguyệt Nha Nhi, phần ân tình này, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng.

"Phật tổ sẽ phù hộ cho Nguyệt thí chủ bình an vô sự." Huyền Minh lão thiền sư an ủi nói.

Hai thầy trò ra phía trước nói chuyện, ở phía sau các thầy chùa lớn nhỏ không nhịn được thảo luận ồ lên, trong đó có một chú tiểu rất là oán giận bất bình.....

"Hơi quá đáng! Đêm hôm đó chuyện đặc sắc như vậy phát sinh, vì sao không một người nào trong các huynh đánh thức đệ!" Uổng cho làm sư huynh đệ một hồi, phát sinh chuyện lớn như vậy vậy mà không có người nào nói cho hắn biết, mãi cho đến sáng hôm sau mới nghe người ta nói đến, không thể tận mắt nhìn thấy, thật làm cho hắn bóp cổ tay không thôi!

"Còn dám nói! Ngày đó đệ căn bản ngủ như chết, như thế nào đánh thức đệ cũng không chịu thức." Đại ngốc hòa thượng nói ra sự thật.

Haiz! Đây là chỗ đau của hắn a! chú tiểu vẻ mặt hối hận, kỳ quái cho chính mình ngày thường là người thông minh, một chút gió thổi cỏ lay liền bừng tỉnh, như thế nào ngày ấy lại ngủ giống như lợn chết, mặc kệ người khác đá như thế nào cũng vù vù ngủ tiếp, hiện tượng quỷ dị này, cho tới bây giờ hắn vẫn còn khó hiểu.

"Có cái gì quan hệ! dù sao đệ nghe bọn ta nói lại còn không phải giống nhau." Đại ngốc hòa thượng an ủi nói.

"Không giống với". Chú tiểu vẫn mang nghi ngờ nên giận dỗi.

"Tốt lắm! tốt lắm! chuyện lớn mỗi tháng của chúng ta sắp bắt đầu, mau tĩnh tâm hoàn hồn đợi sư phụ hạ đao". Một vị hòa thượng khác mang vẻ ổn trọng ngồi ở trong góc kéo về lực chú ý của mọi người.

Các hòa thượng nghe vậy, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy Huyền Minh lão thiền sư cầm trong tay một thanh dao cạo sáng bóng lắc lư đi đến trước mặt mọi người, thế là mau chóng xoay người ngồi thẳng, làm bộ chuyên tâm khấn thầm.

"Sư phụ, đệ tử phải đi ngay rồi!" Nam Thần Hạo một lần nữa nói lời từ biệt.

"Bảo trọng, lão nạp sẽ ngày ngày khẩn cầu Phật tổ để cho con với Nguyệt thí chủ sớm ngày gặp lại". Huyền Minh lão thiền sư vừa cười nói, đi tới trước mặt Đại ngốc hòa thượng, vén lên ống tay áo cà sa, bàn tay cầm đao cạo lóe ra ánh hào quang chói mắt, đang lúc muốn vươn tay hạ đao xuống.....

"Đao hạ lưu nhân!" Tiếng thét chói tai long trời lở đất bỗng nhiên tạc vào trong đại điện, sợ tới mức Huyền Minh lão thiền sư ngay cả đao cũng cầm không xong, leng keng rơi xuống đất, sém chút nữa rạch nhầm mặt của Đại ngốc hòa thượng.

"Sư.... Sư phụ...." Đại ngốc hòa thượng bị dọa cho chết khiếp, sắc mặt xanh mét.

"A.... thật có lỗi, thật có lỗi!" Vội vàng vì chính mình thất thủ mà xin lỗi dồn dập.

"Hạo ca ca, muội không cho phép huynh xuất gia!" Nguyệt Nha Nhi kinh hoảng chạy lủi vào trong phật điện, ôm lấy Nam Thần Hạo hốt hoảng kêu lên.

"Nha, Nha Nhi!" Như thế nào cũng không lường trước được nàng lại không hề báo động trước hiện thân, Nam Thần Hạo vui sướng khó nhịn, bỗng nhiên đem nàng ôm chặt vào lòng, kích động nói: "Nha Nhi, thật là nàng sao? Ta không phải đang nằm mơ? Nàng chạy đi đâu? Ta rất nhớ nàng...."

"Ô..... Hạo ca ca..... Thật là muội...." Gặp hắn, Nguyệt Nha Nhi không khỏi vừa khóc vừa cười.

"Nha Nhi, nàng hãy nghe ta nói, đêm đó ta thật sự không biết...." Vội vàng muốn giải thích.

"Ô.... Huynh không cần phải cạo đầu xuất gia....." Cuống quýt muốn ngăn cản.

Di! Nàng đang nói gì a? "Nàng hãy nghe ta nói, ngày đó là do Triệu Nghiên Nghiên hãm hại ta....."

Này cũng không quan trọng! "Ô! Huynh mới phải nghe muội nói, muội không cho phép huynh quy y ....."

Nha đầu kia tại sao vừa mở miệng ngậm miệng đều nghĩ rằng hắn muốn xuất gia làm hào thượng? ý niệm này trong đầu của nàng là đánh ở đâu ra! Nhìn nàng khóc đến nước mắt loang lổ, Nam Thần Hạo vừa đau lòng vừa buồn cười."Ai nói ta muốn xuất gia?"

Nha! Không có sao? Thế phương trượng đại sư cầm đao cạo là chuyện gì xảy ra?

Tiếng khóc của Nguyệt Nha Nhi liền đình chỉ, ngây ngốc hỏi: "Thế phương trượng đại sư như thế nào....."

"Nguyệt thí chủ, là chúng ta cạo đầu a!" Đại ngốc hòa thượng vẻ mặt đau khổ, chỉ đỉnh đầu của chính mình "Cô không nhìn thấy đầu bóng lưỡng của chúng ta không còn sáng ngời, mọc ra tóc ngắn ngủn thô đen sao? Hay là cô nghĩ đến hòa thượng chỉ cần cạo đầu một lần là tóc sẽ không dài lại?"

Nha! Thật đúng vậy nha! Dưới ánh sáng ngời, cái đám tóc đen kia vừa nhìn xem liền thật sự hiểu ngay, rất là rõ ràng.

Hiểu được chính mình nhầm lẫn, Nguyệt Nha Nhi đỏ cả mặt.....

Haiz! Như thế nào nháo ra cái loại chê cười này nha!

"Hạo ca ca, đều là huynh! Sao không nói sớm, hại người ta thiệt là xấu hổ a...."

"Nàng căn bản không có cho ta cơ hội nói a!"

Dưới ánh chiều tà của hoàng hôn, đem hai bóng người đã trở lại vương phủ trải dài, cô gái hồng cả mặt, chu miệng trách nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh không chịu sớm nhắc nhở nàng, hại nàng mất mặt hết, ngay tại lúc đó quẫn bách đến hận không có chỗ để chui xuống dưới.

"Đều là bá bá, bá mẫu hại muội hiểu lầm!" Nguyệt Nha Nhi kêu lên: "Muội còn nghĩ rằng huynh thật sự muốn bỏ lại muội đâu...."

Nam Thần Hạo mỉm cười nghe nàng than thở, đột nhiên hắn cầm tay nàng, thâm tình nói: "Nha Nhi, đêm hôm đó........." Tuy rằng bộ dáng của nàng giống như không có việc gì, nhưng dù sao cũng phải giải thích rõ ràng mới được, miễn cho sau này lại có hiểu lầm.

"Hạo ca ca, huynh không cần phải nói gì hết, muội đã hiểu tất cả, bá mẫu đã giải thích với muội rồi!" Chột dạ cúi đầu, rất là áy náy sám hối "Thật xin lỗi, là muội không có nghe huynh giải thích, không tin tưởng huynh, đều là muội không tốt........" Tự mình nhận sai trước, để tránh hắn tính toán sổ sách.

"Không sao cả, lúc ấy nàng vì tức giận mới có thể như vậy, ta không trách nàng". Nâng lên khuôn mặt tinh xảo của nàng, nhẹ nhàng trác hôn môi đỏ mọng, hắn ôn nhu bao dung nói: "Đáp ứng ta, từ nay về sau nếu có chuyện gì không vui, đều phải nghe ta giải thích trước, đừng một mình bỏ chạy đi mất, như vậy ta sẽ lo lắng, hiểu không?"

"Đã biết!" Đỏ bừng mặt, nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: "Hạo ca ca, muội....... có cái vấn đề muội không muốn đợi thêm ba tháng lâu như vậy mới biết đáp án, hiện tại huynh có thể trả lời muội sao?"

Đại khái có thể đoán ra vấn đề của nàng, tim của Nam Thần Hạo không khỏi đập vừa nhanh lại vừa mạnh."Nàng.... nàng hỏi!"

"Hạo ca ca....... huynh, nay có còn ý niệm xuất gia trong đầu không?"

Đôi mắt chứa ý cười nhìn nàng, hắn có ý ám chỉ: "Mấy ngày nay ta bị một cái tiểu yêu tinh mê hoặc thần trí, đảo loạn một hồ nước mùa xuân (yên ả, bình tĩnh), tâm ma sinh ra, nghĩ đến cũng không có tư cách làm một người đạo tăng nữa rồi!"

A ......... ý của lời này là! "Thế..... vậy huynh thích cái tiểu yêu tinh kia sao?" Ngọt ngào mềm giọng, ngây thơ hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.

"Tiểu yêu tinh kia thật là hư hỏng, chẳng những trêu cợt ta phá hoại thanh tu của ta, còn không phân rõ trắng đen hiểu lầm ta....."

"Vậy huynh rốt cuộc có thích tiểu yêu tinh kia không đây?" Chán ghét muốn chết, rõ ràng là muốn trêu cợt người ta.

Ha ha..... thật sự là gấp gáp! Nam Thần Hạo trong sáng mỉm cười: "Tiểu yêu tinh tuy xấu, nhưng ta lại yêu phải tiểu yêu tinh kia, Nha Nhi, nàng nói Hạo ca ca nên làm gì?"

Cảm động đem chính mình vùi vào lòng hắn, Nguyệt Nha Nhi vừa khóc vừa cười nói "Không cần làm như thế nào cả! bởi vì yêu tinh hư hỏng cũng yêu Hạo ca ca!"

"Phải không?" Thì thào tự nói, chậm rãi cúi đầu: "Như vậy nên thỉnh cha mẹ làm một hồi hôn lễ........" Âm cuối cùng biến mất ở trong hai đôi môi dần dần hợp lại......

Kết thúc

Hai năm sau....

"Cha, mẹ, Nha Nhi cùng Hạo ca ca trở về thăm hai người...." Ôm con mới được hai tháng tuổi, Nguyệt Nha Nhi vừa vào Huyền Yên cốc liền vội vàng tìm người.

Từ hai năm trước, sau khi cha mẹ đến vương phủ tham gia hôn lễ của nàng xong, từ biệt đã hai năm, làm cho nàng rất là tưởng niệm, nay thừa dịp con sinh ra, mới được một lần đi xa, thuận tiện ôm ngoại tôn đến cho cha mẹ nhìn một cái.

"Nha Nhi, nàng cẩn thận chút!" Nhìn nàng ôm con bên ngắm bên nhảy, Nam Thần Hạo cũng thật lo lắng.

"A! tiểu thư đã về rồi!" Bọn nô tỳ từ trang viện chạy ra chào đón, trong tay mỗi người đều khác thường không phải cầm chậu nước ấm thì chính là khăn vải sạch sẽ, đợi chút.......

Oa! Cái loai trận này nhìn thật quen mắt, khi bản thân mình lâm bồn, tỳ nữ trong vương phủ không phải như thế này sao?

Quỷ dị cùng Nam Thần Hạo nhìn nhau liếc mắt một cái, nàng hỏi: "Cha mẹ đâu?"

Nàng vừa hỏi này đúng lúc nhắc nhở các hạ nhân có liên can, mọi người vội vàng đi vào nhà trong, khẩn trương nói: "Hôm nay phu nhân lâm bồn, lão gia đang khẩn trương ở phòng ngoài chờ đợi đâu....."

Cái gì? Mẹ có bầu khi nào? Nguyệt Nha Nhi khiếp sợ không thôi, đem con đưa cho trượng phu, chạy như bay về phía phòng cha mẹ.

Nha? Nhạc phụ nhạc mẫu thật lợi hại, cách nhiều năm như vậy, thế nhưng lại sinh con thứ hai! Nam Thần Hạo cũng thật kinh ngạc, không khỏi suy nghĩ cũng chạy theo phía sau.

Làm một bọn người vội vã đợi ở phòng ngoài....

"Oa..." Tiếng trẻ con khóc đột nhien vang lên.

"Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia! Phu nhân sinh ra một tên tiểu tử kháu khỉnh nha!" Nha hoàn vui vẻ mở cửa chúc mừng.

"Tốt, tốt! con tốt! con tốt!" Nguyệt Ngân Lam tâm hoa nộ phóng, giành đi vào nội thất trước.

Nguyệt Nha Nhi không nói hai lời, đương nhiên cũng theo đi vào, Nam Thần Hạo thấy thế cũng đành theo sát mà vào.

Suy yếu nằm ở trên giường, Thu Nhược Thủy mỉm cười: "Là đứa bé trai, chàng thích không?"

"Thích! Thích!" Ôm lấy con, Nguyệt Ngân Lam cười nói: "Gọi là Nguyệt Tinh Hồn, nàng nói được không?"

"Được!" Hoàn toàn không chút dị nghị.

"Cha, muốn hay không giúp đệ đệ bốc một quẻ?" Nguyệt Nha Nhi cười tủm tỉm đề nghị. Thêm một đứa con cùng với một đệ đệ, nàng cảm thấy rất vui vẻ.

"Được". Nguyệt Ngân Lam lại ngứa nghề, lấy ra dụng cụ bói toán, tinh thần cao hứng phấn chấn bói....

Này, này, điều này sao lại như vậy. Cơn choáng váng cách đây mười tám năm lại không lưu tình chút nào tập kích ông.

"Quẻ tượng nói như thế nào?" Nghe nói nhạc phụ đại nhân bói toán rất chuẩn, Nam Thần Hạo tò mò hỏi.

Bàng lang! không có đáp lời, Nguyệt Ngân Lam lại té xỉu, tái diễn bi kịch của mười tám năm trước.

"Cha..."

"Tướng công....."

"Nhạc phụ....."

Ha ha.... Một trận luống cuống tay chân, thật không hiểu vận mệnh của đứa trẻ mới sinh là như thế nào đây? (Nam chính của Càng độc càng ngọt ngào lên sàn)

Có thể nói vận mệnh của anh này chỉ có một chữ 'Thảm', tội nghiệp, vừa đọc cái văn án và tiết tử cũng đã hiểu được phần nào rồi!

HẾT



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)