← Ch.078 | Ch.080 → |
Trần Bắc Bắc cảm giác bản thân muốn hòa tan.
Đầu lưỡi Lục Chung quét qua mỗi chỗ trong khoang miệng cô, cô dần dần không thở nổi, vừa định kháng nghị, Lục Chung đã buông cô ra, ngược lại dời trận địa đến cần cổ trắng nõn của cô.
Đừng như vậy.
Giờ là ban ngày mà.
Ban công có hai con chó.
Còn có Trần Ngai Ngai ở trên lầu.
Rất nhiều rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu, cuối cùng hết thảy đều trở nên mơ hồ.
Rốt cuộc, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ.
Cô, hình như hơi thích Lục Chung.
Không đúng, chắc là rất thích.
Vì thích, mới có thể dễ dàng tha chứ cho anh muốn làm gì thì làm.
Khi áo lót bị vén lên, tay Lục Chung luồn vào nắm nơi đẫy đà, Trần Bắc Bắc bật ra tiếng thở dốc ngắn ngủi.
Ngưởi đàn ông nhếch môi, liếm quả mọng đỏ tươi, dáng vẻ kia như con mèo giữa hè liếm láp ly kem lớn vậy, phát ra tiếng nước róc rách.
Trần Bắc Bắc nghĩ, mặt cô đỏ gay rồi.
Hiện tại, toàn thân đều đỏ mất.
Lúc này nhà bếp nho nhỏ biến thành cuộc chiến nam nữ chinh phục nhau. Váy cô bị vén lên hông, người đàn ông nắm hông cô, hung hăng hôn một cái, sau khi chạm tới vết mổ phẫu thuật, người đàn ông ngừng một chút.
Người đàn ông dừng lại khiến Trần Bắc Bắc thức tỉnh.
Thấy người đàn ông nhìn vết thương trên bụng cô không chớp mắt, nhất thời càng đỏ mặt hơn.
"Có phải rất xấu không?"
Lục Chung chậm rãi lắc đầu, đè tay Trần Bắc Bắc muốn kéo áo xuống.
Môi anh khẽ liếm vết mổ đó. Trần Bắc Bắc cảm thấy may mắn là, sau khi cô sinh Trần Ngai Ngai, trên bụng chỉ có vết sẹo này, lại chẳng có nhiều vết rạn.
Vậy, cũng giảm bớt nỗi tự ti của cô.
Bất quá, khi người đàn ông dịu dàng hôn lên bụng cô tuần tra, cô vẫn nhịn không được viền mắt đỏ ửng.
Nếu Lục Chung đang diễn trò, thì cô cũng rất cảm động.
Đàn ông luôn luôn đặt lời hứa hẹn ngay khóe môi.
Anh yêu em suốt đời.
Anh sẽ không ghét bỏ em.
Gặp em là điều bất ngờ đẹp nhất của anh.
Thậm chí còn có rất nhiều rất nhiều lời ngon tiếng ngọt... những lời ngon tiếng ngọt này giống như viên kẹo bọc thuốc độc, phụ nữ tham ăn, cũng thích ăn, đồng thời ăn rất nhiều.
Cuối cùng, độc phát thân vong lúc nào không hay.
Lục Chung không biết nói.
Cho dù anh viết tay, cũng chưa từng nói quá nhiều thứ.
Trần Bắc Bắc nắm tay anh, ép anh từ trong dục vọng ngẩng đầu lên.
"Lục Chung, anh nghiêm túc chứ?"
Lục Chung cười, mặt mày cong cong, gật đầu.
Lại cực kỳ nghiêm túc.
Em vĩnh viễn không biết, anh đợi rất lâu rồi.
Trần Bắc Bắc hít hít mũi.
"Em chẳng phải người đẹp quốc sắc thiên hương, em cũng chẳng phải tiểu thư con nhà triệu phú, thậm chí xuất thân cũng không rõ ràng, em thế này, anh cũng nghiêm túc ư?"
Lục Chung vẫn gật đầu như cũ, anh lại gần, xoa đầu cô, tựa như xoa đầu cún.
Trần Bắc Bắc mơ hồ cảm thấy rất bình yên, nước mắt lăn dài.
"Nhưng em như vậy, anh thích chỗ nào?"
Chẳng qua bọn họ mới quen nhau hai tháng, cô nghèo rớt mùng tơi, còn mang theo một đứa con riêng.
Cô nghĩ không ra người như thế sao Lục Chung sẽ thích được.
Điều kiện của anh rất tốt, nếu muốn chơi đùa, có thể tìm một người có điều kiện tốt hơn để chơi.
Sao lại muốn cô?
Lục Chung xoa xoa đầu cô, giống như vỗ về.
Vì đó là em.
Anh viết một câu mơ hồ trên lòng bàn tay cô, Trần Bắc Bắc mờ mịt nhìn Lục Chung.
"Vì đó là em?"
Lục Chung gật đầu, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cọ cọ ngay cổ cô.
Đến khi lại ôm em vào lòng, mới hiểu được độ ấm này hiếm có bao nhiêu.
Khiến người ta khó quên bao nhiêu.
Lần này, lần này sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình nữa.
Tuyệt đối sẽ không để em chịu cơn lạnh buốt khắc cốt ghi tâm nữa.
Rất kỳ quái.
Trần Bắc Bắc cảm thấy là lạ.
Nhưng cô chẳng biết lạ chỗ nào.
Mặc kệ ra sao, rốt cuộc cô và Lục Chung đã chọc thủng tờ giấy kia.
Mấy tháng trước, cô chưa từng nghĩ cô còn có thể yêu. Còn có thể tìm một người yêu đương như thế.
Sau khi hai người ở chung, Trần Bắc Bắc cũng chưa từng nghĩ tới tương lai. Hiện tại cô không tiếp nhận nổi những việc khác rồi.
Ban đầu, cô còn phải quét dọn biệt thự khác, nhưng sau khi phụ trách chăm sóc Lục Chung, dì Chu đem những việc này cho người khác.
Song ở chung với Lục Chung, cô cảm thấy loại cảm giác này rất bất bình đẳng, dần dần muốn ra ngoài tiếp tục công việc.
Cũng không được mấy ngày đã bị Lục Chung phát hiện.
Anh dắt cô về, giúp cô nghỉ hết tất cả công việc. Điều này khiến Trần Bắc Bắc hơi tức giận.
Trên đường về, cô nhịn không được gọi Lục Chung lại.
"Có phải anh cảm thấy em quét dọn cho người khác, làm anh mất mặt không?"
Lục Chung mờ mịt, một lát sau mới hiểu cách nói của Trần Bắc Bắc.
Lắc đầu liên tục.
Anh nắm tay cô viết: Anh không muốn em quá vất vả.
"Nhưng em cần tiền."
Anh có thể cho em.
"Vậy không giống..."
Lúc này Trần Bắc Bắc cực kỳ hối hận, hối hận sao không trở nên tốt hơn một chút. Nếu tốt hơn một chút, cô mới có can đảm, có sức mạnh, có thể đứng bên cạnh anh.
Sự sa sút của Trần Bắc Bắc dần biến mất khi Lục Chung làm cơm.
"Em không biết anh biết nấu ăn."
Lục Chung cười, đưa cây muỗng trên tay cho cô.
Uống canh.
Anh múc một chén canh cho cô.
Trần Bắc Bắc uống một hớp, "Mùi vị canh gà rất nồng... ngon quá."
Lục Chung mặt mày cong cong, thừa dịp cô uống canh, viết trên điện thoại: Anh không phải cố ý tổn thương em. Chẳng qua anh là người đàn ông của em, người nhà em chính là người nhà anh. Anh chăm sóc bọn họ, là lẽ đương nhiên.
"Nhưng em... em cảm thấy em bị anh bao nuôi..."
Ý cười trong mắt Lục Chung càng mãnh liệt, tiếp tục viết: Bao nuôi cả đời không tốt sao?
"Cả đời?"
Trần Bắc Bắc trừng mắt, "Anh... anh đùa à?"
Lục Chung lắc đầu, đột nhiên đứng dậy, trong lúc Trần Bắc Bắc kinh ngạc, bỗng dưng quỳ một chân xuống đất.
Anh giơ một tấm bảng dán đầy cún con, mặt trên viết: Lấy anh đi!
Trần Bắc Bắc hoàn toàn ngây dại.
Ngay cả nước mặt lúc nào rơi đầy mặt cũng không hay.
"Anh... anh nghiêm túc sao?"
Lục Chung gật đầu.
Nghiêm túc một lần nữa.
Năm đó anh và Phan Lôi gặp nhau trong tình huống sai lầm, sau đó kết hôn cũng là đền bù cho cái sai lầm kia.
Là một cô gái, tình yêu và hạnh phúc nên hưởng thụ Phan Lôi chưa hưởng được.
Cầu hôn, một hôn lễ lãng mạn trên đời, áo cưới đẹp đẽ hết mức, cô cũng chưa trải qua.
Bất quá không sao cả, nếu hiện tại nhất định phải làm lại một lần nữa, lúc này, anh sẽ cho cô điều tốt nhất.
Trong đôi mắt đen như mực, Trần Bắc Bắc thấy được bóng dáng mình.
Nước mắt giàn giụa, chẳng dám tin tưởng.
"Anh... không được... quá qua loa thế, anh làm vậy... em không biết... em không biết, không biết rốt cuộc anh muốn thế nào..."
Bọn họ mới quen nhau hai tháng, thậm chí chưa yêu nhau bao lâu, trực tiếp nhảy tới kết hôn.
Trần Bắc Bắc hoàn toàn không tiếp nhận nổi.
Trong lúc cô nói năng lộn xộn, Lục Chung giơ bảng lên lần nữa.
Anh là Lục Chung, không cha không mẹ, có một em họ, có không ít tiền, có thể tự mình làm chủ, có thể gánh vác gia đình, cũng có thể cho em và con trai một tương lai ổn định và hạnh phúc.
"Anh..." Trần Bắc Bắc che miệng, "Có phải anh... anh nghĩ kỹ rồi?"
Lục Chung gật đầu, xoa tay cô.
Lấy anh được không? Anh viết lần nữa.
Vậy đương nhiên được.
Thoáng kích động, Trần Bắc Bắc suýt đồng ý.
Cảm động thì cảm động, nhưng nhìn vào hiện thực, vẫn còn rất nhiều vấn đề hai người chưa giải quyết.
"Anh không để ý Trần Ngai Ngai sao?"
Nó là con anh.
"Chúng ta mới quen nhau hai tháng."
Anh yêu em lâu lắm rồi.
...
Ai nói người câm không biết dỗ ngon dỗ ngọt.
Biết rõ đây là viên kẹo bọc thuốc độc, Trần Bắc Bắc vẫn nuốt rất vui vẻ.
Bất quá, cuối cùng cô chưa đồng ý lời cầu hôn của Lục Chung.
"Anh không cha không mẹ, nhưng em có. Em muốn về hỏi anh trai và mẹ một chút..."
Kỳ thực Trần Bắc Bắc mượn cớ, cô luôn cảm thấy quá nhanh.
Điều duy nhất cô biết rõ về Lục Chung chính là bị câm, cao to giàu có đẹp trai, tính cách dịu dàng, còn những cái khác đều chả biết.
Cô chẳng muốn quyết định nhanh thế.
Lục Chung cũng không miễn cưỡng.
Chỉ nắm tay cô.
Em không cần vất vả quá, bởi vì đã có anh.
Kể từ ngày đó, Trần Bắc Bắc không ra ngoài làm việc nữa. Thỉnh thoảng, cô còn cảm thấy Lục Chung rất gian xảo, dùng thủ đoạn như vậy làm cô mất công việc.
May mà, bên Trần Như Ngọc rất tốt, nghe nói đã khống chế được tế bào ung thư, bà cũng muốn xuất viện về nhà.
Mặc dù chưa trị tận gốc hoàn toàn, song Trần Như Ngọc đã thỏa mãn rồi.
Bên Trần Cận Nam nghe nói cũng không tệ, anh làm một chủ quản nhỏ, mặc dù ở công trường, nhưng hơn hẳn trước đây, tiền nhiều hơn, người cũng thoải mái hơn.
Đôi khi Trần Bắc Bắc nghĩ không thoáng, cảm thấy bản thân giống như một người phụ nữ được bao nuôi.
Cái gì cũng không biết, cứ dựa vào đàn ông.
Hiện tại ngay cả cơm cô cũng không làm, ăn cơm Lục Chung làm, cô mới cảm thấy đồ mình nấu khó ăn cỡ nào.
Hèn gì Hắc tử ăn xong cả người co giật.
Giờ cô hoàn toàn nhàn rỗi, trong lòng lại trống rỗng.
Luôn có cảm giác một vài thứ không đúng.
Song cô lại không biết lạ chỗ nào.
Sao vậy.
Lục Chung viết trên lòng bàn tay cô.
Trần Bắc Bắc thả cái giỏ giặt quần áo xuống, nhìn quần áo phơi trên ban công rất có cảm giác thành tựu.
Giờ cô chỉ có thể làm những chuyện này.
"Đúng rồi, sao anh không đi làm?" Vết thương trên đầu Lục Chung sớm đã lành, nhưng từ trước đến nay anh không đi làm.
Lục Chung ôm eo cô, khẽ hôn lên khóe môi cô.
Trời sắp mưa.
Anh viết.
"Không thể nào, bên ngoài nắng còn gắt mà."
Trần Bắc Bắc nhìn thời tiết tốt bên ngoài, mới không tin chốc nữa trời mưa.
"Đúng rồi, mẹ em đã về, mẹ rất nhớ Ngai ngai, chiều nay em muốn đưa Ngai Ngai về cho mẹ nhìn chút."
Em cũng phải về?
Nét mặt Lục Chung hiển nhiên hơi bất mãn.
Trong khoảng thời gian này, Trần Bắc Bắc đã biết rõ một ít nét mặt của Lục Chung đại diện cho cái gì.
"Em phải về. Lâu lắm rồi em chưa gặp mẹ, muốn về thăm tí... Mặt khác, chuyện chúng ta, em còn chưa nói cho mẹ biết nữa..."
Quả nhiên, nghe được câu này, mặt Lục Chung đỡ hơn chút.
Hôn lòng bàn tay cô.
Anh đưa em về.
Trần Bắc Bắc bị hôn cả người mềm nhũn, hơn nửa ngày mới lấy được giọng mình.
"Không cần đâu, anh em tới đón em. Yên tâm đi mà, không có chuyện gì mà, mai em sẽ về."
← Ch. 078 | Ch. 080 → |