← Ch.077 | Ch.079 → |
Trần Bắc Bắc xác định cô cũng muốn Lục Chung. Cô cảm giác mình rất dâm đãng, thấy đàn ông bèn muốn nhào tới.
Đêm hôm đó, cô uống say, cô nói gì làm gì, thoáng mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ.
Điều duy nhất cô nhớ chính là nụ hôn của Lục Chung, triền miên nồng nhiệt. Ban đầu hai người chỉ lướt qua liền thôi, song rất nhanh thâm nhập đủ kiểu, cô suýt nữa lùi lại, nhưng bị anh dùng sức hơn nữa ôm vào lòng. ╭(╯^╰)╮, không nhìn ra bình thường anh ngây ngô im lìm vậy, thế mà kỹ thuật hôn lại trái ngược.
Cũng chẳng biết với bao nhiêu cô gái rồi mới luyện thành dáng vẻ kia.
Trong lòng Trần Bắc Bắc hơi chua chát, không biết cô còn bao nhiêu tình địch chưa biết đây.
Bất quá, mặt xã giao của Lục Chung rất hẹp.
Ngày thường căn bản rất ít người đến chơi, thỉnh thoảng Lục Tư tới.
Song ở không được bao lâu, mỗi ngày đều trong phòng sách với Lục Chung đóng cửa lại một hồi hắn mới bước ra.
Lục Tư nói Lục Chung là anh họ hắn, hai anh em cũng khá giống nhau. Có điều cô cảm thấy Lục Chung dịu dàng hơn, còn Lục Tư thì âm hiểm hơn.
Nhưng hai anh em họ khác biệt, cũng có chút tương đồng.
Bọn họ đều rất thích Trần Ngai Ngai.
Trần Ngai Ngai vẫn lười và ngây ngô như trước đây, mỗi ngày đều bò tới bò lui trên thảm, bé biết đi, nhưng hình như không hứng thú lắm.
Lục Tư mua rất nhiều đồ chơi cho Trần Ngai Ngai, Trần Bắc Bắc cảm thấy rất ngại.
Đồ chơi ấy, cô từng vào nội thành xem qua, rất đắt tiền.
Có cái còn vượt quá một tháng lương của cô.
Đợi Lục Tư tới tặng lần nữa, Trần Bắc Bắc ngượng ngùng kéo Lục Tư lại.
"Lục tiên sinh, Ngai Ngai chúng tôi... Anh đừng mua thêm mấy món đồ chơi đắt tiền như vậy nữa..."
Lục Tư cười, vươn tay trêu đùa Trần Ngai Ngai trong lòng, tâm trạng không tệ.
"Đâu, tôi thấy bé rất đáng yêu, nên tôi thương bé thôi mà."
"..." Quan hệ nhân quả này hình như không thể nào thành lập, khi Trần Bắc Bắc còn đang vắt hết óc suy nghĩ làm sao trả lời một cách thuyết phục người đàn ông 'âm hiểm' này, chợt Lục Tư cầm tay bé nhỏ của Trần Ngai Ngai nói: "Được rồi, Bắc Bắc, nếu không, tôi làm ba nuôi Ngai Ngai nhé... Vậy mua đồ chơi cho nó, cũng là chuyện chính đáng rồi."
Lục Tư còn chưa nói hết, Trần Ngai Ngai ở trong lòng vốn đang lười biếng đột nhiên tỉnh táo tinh thần, đưa tay với người phía sau, muốn ôm.
Sắc mặt Lục Tư thoáng quái lạ, "Quả nhiên... đối xử khác biệt thế, thằng nhóc thối mày rõ là chẳng biết xấu hổ... Hừ... Tao mua nhiều món đồ chơi vậy, còn chưa thu mua được sao?"
Lục Chung ung dung tiếp nhận Trần Ngai Ngai, theo thói quen tung lên cao.
Trần Bắc Bắc hoảng sợ phát hiện, Trần Ngai Ngai luôn luôn chỉ có một nét mặt vậy mà biết cười.
Hình như bé rất thích trò chơi được tung lên thật cao này.
Mặc dù Trần Bắc Bắc không thích, trái tim cũng treo cao vút.
"Đúng là không nên quấy rầy cha con mấy người." Lục Tư giống như hơi bị tổn thương, ra vẻ đi xuống lầu dưới.
Trần Bắc Bắc sửng sốt một hồi, đuổi theo.
"Lục tiên sinh..."
Ngay cửa, Trần Bắc Bắc vẫn nghiêm túc kiên trì như cũ, "Lục tiên sinh, thực sự rất cảm ơn anh thích Ngai Ngai chúng tôi, nhưng đừng mua đồ chơi cho nó nữa, lãng phí quá."
Lục Tư cười, "Tôi không phải ba nuôi Ngai Ngai sao? Mua đồ chơi cho con nuôi của mình chẳng phải chuyện đương nhiên à?"
"Cái này..."
Thấy Trần Bắc Bắc lúng túng, Lục Tư lại gần, thoáng nhìn Trần Bắc Bắc, "Vậy là cô không thích tôi làm ba Ngai Ngai, càng thích những người khác chứ gì?"
Trần Bắc Bắc xác định chuyện cô và Lục Chung chỉ có mập mờ vào tối hôm đó, hôm sau lại khôi phục nguyên trạng.
Anh là chủ nhân, cô chỉ là em gái làm công ở ngôi nhà này.
Song, hiện giờ Lục Tư nhìn thấu cái gì ư?
"Lục tiên sinh, tôi... tôi phải về."
Lục Tư cười khúc khích, mặc dù người này không còn ký ức, nhưng tính cách lại chẳng thay đổi gì. Thảo nào người nào đó vẫn tình sâu ý nặng thế kia.
Thôi thôi, vất vả lắm mới tìm được người, hắn cũng không thể vì đùa giỡn mà dọa người ta chạy mất.
Suy nghĩ một chút, Lục Tư rút lại tâm tư đùa giỡn, ở phía sau hô: "Bắc Bắc, chăm sóc anh ấy thật tốt."
"Tôi... tôi biết." Đương nhiên cô phải chăm sóc thật tốt rồi.
Còn suýt chăm sóc cả trên giường.
Khi Trần Bắc Bắc trở lại lầu trên, Lục Chung đang ở trong phòng cô chơi với Ngai Ngai.
Lục Tư đưa đồ chơi tới, lúc này bị Trần Ngai Ngai tháo dỡ, Trần Bắc Bắc thấy căn phòng ngổn ngang, nhất thời hơi đau đầu.
"Trần Ngai Ngai, mẹ đã nói rồi, không cho phép con tháo dỡ đồ chơi, lại càng không cho phép con ném đồ chơi lung tung."
Thằng nhóc này, vào đây thì càng nghịch ngợm.
Trần Bắc Bắc tiến lên, giang hai tay, chuẩn bị dạy dỗ thằng nhóc hư hỏng Trần Ngai Ngai một chút.
Lúc này Trần Ngai Ngai cũng không lười, đứng dậy chạy trốn cực nhanh.
"Chân ngắn kia, đứng lại cho mẹ! Hôm nay con không nói rõ cho mẹ! Sau này không cho con chơi đồ chơi nữa."
Trần Bắc Bắc đuổi theo Trần Ngai Ngai, chưa được vài bước lại bị Lục Chung nắm tay kéo vào lòng.
Kệ nó đi. Người đàn ông nắm tay cô, khẽ viết.
Tối hôm đó, Lục Chung hôn cô.
Cô uống rượu, hình như say mất. Mơ hồ, cô cảm thấy cả người rất nóng, rất muốn được người ta lấp đầy.
Kỳ thực, đây chỉ là cách nói nghệ thuật.
Cách nói chính xác là Trần Bắc Bắc phát tình, muốn nổi lửa với Lục Chung.
Vì vậy, màn tiếp theo của buổi tối hôm đó là Trần Bắc Bắc liều lĩnh đẩy ngã Lục Chung, hai người triền miên, thậm chí Trần Bắc Bắc cũng cảm thấy quần áo mình bị Lục Chung kéo mở.
Nhưng ngay thời điểm mấu chốt, chẳng biết Xấu Xấu từ đâu chui ra, sủa điên cuồng với hai người đang dây dưa.
Trần Bắc Bắc lập tức tỉnh táo.
Hai người họ danh không chính ngôn không thuận lăn lên giường, chẳng phải giống cô trước đây sao? Nếu lại có thêm một Trần Ngai Ngai nữa thì làm thế nào?
Tình cảm mãnh liệt trở nên nguội lạnh, Trần Bắc Bắc cố gắng thoát khỏi lồng ngực Lục Chung.
Lục Chung cũng không miễn cưỡng cô, chỉ kéo cô vào lòng ôm chặt, sau đó thở dốc một lúc lâu mới chậm rãi hô hấp bình thường.
Hôm nay thức dậy, Trần Bắc Bắc tưởng hai người sẽ lúng túng.
Song hình như Lục Chung chẳng có chút tâm tư kia, dường như anh đối với cô không khác gì bình thường.
Đúng, hết thảy đều không khác gì.
Bất quá, thỉnh thoảng, Lục Chung sẽ kề sát cô rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi hương dễ ngửi trên người anh.
Đồng thời, còn tản ra một mùi vị cầu quyến rũ cầu đẩy ngã. Mẹ nó, luôn có cảm giác đê tiện thế.
Trần Bắc Bắc cảm giác não mình tưởng tượng thái quá, thành thật mà nói vậy cũng tốt.
Cô nghĩ trang giấy này chưa chọc thủng sẽ khá hơn một chút, thủng rồi cô chẳng biết phải làm sao nữa.
Lúc này, Lục Chung nắm tay cô, mặt Trần Bắc Bắc nóng bừng.
Vốn nên hung hăng rút tay về, cuối cùng lại mềm nhũn thốt một câu.
"Anh... anh muốn làm gì?"
Lục Chung cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay cô một cái.
Mặt Trần Bắc Bắc càng đỏ hơn, mạnh mẽ rút tay, giống như bị bỏng vậy.
Lòng bàn tay nóng hổi, trên mặt cũng thế.
"Anh... anh... anh đáng ghét."
Cô gái hờn dỗi một tiếng, cũng chẳng để ý Trần Ngai Ngai đang phá đồ chơi, chạy thẳng xuống lầu.
Để lại Lục Chung và Trần Ngai Ngai nhìn nhau, dáng vẻ như hai anh em thân thiết.
Trần Bắc Bắc chạy xuống lầu chuẩn bị quét dọn ban công một chút.
Ban công là ổ của Xấu Xấu.
Nói là ổ, chẳng qua là một hộp giấy sơ sài.
Trước đây, Lục Chung chưa về, quan hệ giữa Xấu Xấu và Hắc tử tốt lắm, ổ Hắc tử cao cấp lại mềm mại, bình thường Xấu Xấu vào đó xin ăn xin ở.
Song từ lần trước sau khi Lục Chung uống rượu mất lý trí suýt cưỡng bức cô, Xấu Xấu vì cứu cô bị Hắc tử cắn đuôi kéo sang một bên.
Kể từ bữa đó, Xấu Xấu và Hắc tử hoàn toàn đoạn tuyệt, chắc tình bạn đã đi đến bước đường cùng.
Hắc tử đẩy thức ăn cho chó tới Xấu Xấu cũng chả ăn, cho dù Hắc tử khẽ cắn đuôi Xấu Xấu, Xấu Xấu cũng kiêu ngạo bỏ đi.
Hình như Xấu Xấu đang cáu kỉnh, buổi tối cũng không ngủ với Hắc tử.
Trong khoảng thời gian này, càng kiên quyết dọn về cái ổ nhỏ sơ sài trên ban công.
Trần Bắc Bắc cảm thấy Xấu Xấu rất buồn cười, còn mang thù như con người vậy.
Mỗi lần thấy dáng vẻ nó giả vờ kiên trì, Trần Bắc Bắc đều cảm thấy y hệt một cô gái làm nũng.
Lúc này, 'cô gái' đang cảnh giác nằm ở ban công, cách nó không xa là Hắc tử có bộ lông đen huyền.
Hình như Xấu Xấu rất khó chịu khi Hắc tử chiếm ổ của nó, nhưng đánh không lại Hắc tử, chỉ có thể nén giận nằm bên cạnh trên nền nhà.
Hắc tử nằm ngay cái ổ hộp giấy của nó một hồi, lại cắn đuôi Xấu Xấu.
Xấu Xấu giãy giụa một trận, đứng dậy chuẩn bị rống giận mấy tiếng, kết quả bị đàn áp không thương tiếc.
Lúc Trần Bắc Bắc đi ra, Xấu Xấu bị Hắc tử đặt dưới thân, phát ra âm thanh uất ức.
"Xảy ra chuyện gì?"
Trần Bắc Bắc trông thấy tình cảnh này, vừa tức, vừa buồn cười.
Nhà này rõ kỳ lạ.
Chủ nhân con chó bị chủ nhân con chó ăn hiếp, chó cũng bị chó của anh ăn gắt gao.
Trần Bắc Bắc đang chuẩn bị giải cứu Xấu Xấu, nhưng Hắc tử đã buông tha.
Rất lâu, Trần Bắc Bắc phát hiện Hắc tử không có ác ý với Xấu Xấu, nó vây Xấu Xấu dưới thân, nhưng chẳng cắn nó bị thương.
Chắc hai con đang giao lưu tình cảm đây, hiện tại Trần Bắc Bắc lo thân mình còn chưa xong, nên đâu có tâm tư lo cho Xấu Xấu.
Dù gì, Xấu Xấu thông minh vậy, chắc chắn có thể biến nguy thành an.
Trần Bắc Bắc trốn trong nhà bếp lề mề.
Bên này Lục Chung dọn dẹp đồ chơi, nghênh ngang đi tới.
Rót một ly nước, vẫn đứng phía sau Trần Bắc Bắc.
Trần Bắc Bắc vốn không yên lòng, Lục Chung xuất hiện khiến cô sợ hết hồn.
"Sao anh... anh ở chỗ này?"
Lục Chung thả ly xuống, đi tới xoa bàn tay cô.
Hình như anh rất thích xoa bàn tay cô, có điều bàn tay cô không mềm mại, trái lại vì làm việc nhiều mà không ít vết chai.
"Anh... đừng vậy mà... Bị Ngai Ngai thấy giờ..."
Mặc dù Trần Ngai Ngai ở độ tuổi này hẳn không hiểu chuyện gì, nhưng Trần Bắc Bắc vẫn sợ.
Mẹ yêu đương hoặc phải nói là vụng trộn, ai muốn bị con trai thấy chứ. Có thể hiện tại con trai không biết, song không chừng sau này trưởng thành sẽ biết, đến lúc đó bé sẽ nghĩ cô thế nào đây.
Mặt Trần Bắc Bắc đỏ tận mang tại, nhưng Lục Chung không quan tâm.
Khẽ xoa tay cô một hồi, lại hôn.
Trần Bắc Bắc ngứa ngáy, muốn né tránh, lại bị Lục Chung ôm vào lòng.
Ôm eo cô, cằm anh chống đỡ trên đầu cô. Hai người lẳng lặng ôm một hồi, bỗng nhiên Lục Chung cúi đầu, nâng cằm cô lên, môi nhẹ nhàng lướt qua cô.
"Anh... anh... đừng mà..."
Trần Bắc Bắc mở miệng, vừa mới từ chối, Lục Chung đã dán lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |