Vay nóng Tima

Truyện:Man Nữ Hiệp - Chương 09

Man Nữ Hiệp
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"...... Trần Thạc Chân cùng với muội phu Chương Thúc Dận ở Mục Châu tự lập, xưng Văn Giai hoàng đế, theo giả sổ lấy vạn kế, làm loạn tạo phản"

Bởi vì Lạc Băng Nhi không biết lịch sử Đại Đường, Mạc Ly liền giải thích với nàng năm đó tràng phản loạn máu chảy thành sông.

"Nghe ngươi miêu tả thất hồn đan cùng di chứng của nó, ta nghĩ đến một loại thảo dược... hồi mộng thảo. Nó có thể khiến người ta như lâm vào ảo mộng, dần dần nghiện, đến khi không dùng dược, sẽ vạn phần thống khổ, nhưng loại dược này dùng đến cuối cùng, sẽ làm hỏng nội tạng, dùng nhiều sẽ chết sớm"

"Có giải dược không?"

" Sư phụ nói có thể giải, nhưng dược thảo này rất khó tìm"

"Không sao, chỉ cần thực sự có giải dược, lên trời xuống biển ta đều tìm bằng được"

"Dược này gọi là tiên hoa, sinh trưởng ở trong cốc trên đỉnh núi, còn ở núi nào có, cũng không rõ ràng" Hắn muốn biết, nàng liền nói cho hắn, tuy rằng trong lòng có chút rầu rĩ.

Tào Thanh Thanh đối với hắn quấn quýt si mê, hắn đối với Tào Thanh Thanh quan tâm chăm sóc, Mạc Ly nói bọn họ chỉ là tình cảm sư huynh đệ, nàng tin tưởng.

Mạc Ly là một quân tử, là người trong lòng nàng, cho nên mỗi quyết định của hắn, nàng đều ủng hổ, nhưng mà, hắn vì một nữ nhân khác mà lo lắng, trong lòng nàng vẫn có một đám mây đen, xua đi không được.

Bởi vậy, nàng chưa nói, tiên hoa chính là dược liệu chính của hợp ngọc hoàn, nếu có thể tùy ý tìm thấy, hợp ngọc hoàn liền không thể gọi thuốc tiên. Mạc Ly cũng coi như vận may, lúc trước uống một viên hợp ngọc hoàn, lại bị hạ thất hồn đan, tác dụng tự động biến mất.

Lạc Băng Nhi không biết mình có phải kẻ ích kỷ hay không, nhưng nàng thật sự không thể rộng lượng vô tư được.

"Chờ chuyện tình Thiên Mã sơn trang được giải quyết, chúng ta phải đi tìm tiên hoa" Nếu sư phụ sư mẫu thự c sự đã chết, sư tẩu chính là cốt nhục còn sót lại của Tào gia, ngàn vạn lần không thể không quan tâm, cũng xem như báo đáp ơn dưỡng dục của sư phụ, hắn sẽ toàn lực giải cứu Tào Thanh Thanh.

"Hảo" Nàng gật đầu, không thấy trong mắt hắn rạng rỡ sáng chói, chỉ thấy cũng là phiền muộn.

"Băng Nhi...." Hắn kéo tay nàng.

Thùng, thùng, thùng, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

"Ai a?" Mạc Ly buông nàng ra, đi qua mở cửa.

Nàng thấy lại thất bại, trong lòng cảm thấy không thoải mái, rõ ràng đã muốn lưỡng tình tương duyệt, vì sao còn có thể có loại cảm giác lo được lo mất?

Thích một ngươi không phải là toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn sao? Bất kể hắn làm gì, nàng đều toàn lực ủng hộ. Nàng vẫn làm tốt lắm, nhưng theo hắn ngày đêm không muốn xa rời, tâm tư luôn luôn kiên định lại bắt đầu dao động.

"Sư huynh!" Mạc Ly thực ngoài ý muốn, Tào Thanh Thanh vừa mới rời khỏi, như thế nào Chiến Thiên Hào đã tới rồi? Sẽ không phải là tới tìm hắn hỏi tội vấn đề liên quan Tào Thanh Thanh?

"Sư tẩu..."

"Muốn gặp sư tẩu ngươi thì chờ đến tiệc tối đi! Nàng đang mang thai, gần đây luôn ngủ nhiều hơn thức" Nói xong, Chiến Thiên Hào liền kéo Mạc Ly đi."Sư huynh đệ chúng ta đã lâu không luận bàn, khó có được hôm nay rảnh rỗi, đi so chiêu một chút được không?"

Mạc Ly không biết nên nói cái gì? Chỉ cảm thấy sư huynh, sư tẩu xa cách rất nhiều.

"Như thế nào? Ngươi có việc...... nha, đệ muội đã ở, có phải hay không vi huynh quấy rầy các ngươi?" Hắn thấy Lạc Băng Nhi, cười vô cùng ám muội.

"Sư huynh!" Mạc Ly đối với loại vấn đề này luôn không có cách "Chúng ta vẫn nên ra sân luyện công thử mấy chiêu đi!"

"Ngươi làm ra vẻ mặc kệ đệ muội, không sợ trở về bị mắng, buổi tối ngủ thư phòng?"

Mạc Ly đối Lạc Băng Nhi vẫy tay "Băng Nhi, ngươi cũng cùng đi luôn chứ?"

"Hảo" Nàng gật đầu.

"Băng Nhi sư môn Thiên Âm cung, võ học quỷ dị khó dò, rất cao cường. Chúng ta ba người cùng bàn luận thử chiêu, có lẽ có thể học hỏi càng nhiều". Đương nhiên, đấy chỉ là đơn thuần so chiêu, nếu thật sự chiến đấu sinh tử, Lạc Băng Nhi liền kém hơn, hơn nữa Mê tung bộ của nàng.... Aiii, đó là nỗi đau nói không nên lời.

Hắn đến nay khó quên khi mới quen nàng, bị nàng mang theo di chuyển loạn trên núi là kinh nghiệm đáng sợ, bất quá.... Sau đau đớn, đáy lòng vẫn tồn tại một tia ngọt ngào.

Nghĩ đến, nàng lúc trước vội vã dẫn hắn chạy khắp nơi, có phải trong lòng cũng là lo lắng thương thế hắn trầm trọng, muốn mau chóng xuống núi, vì hắn tìm lang y không? Tuy rằng nàng cái gì cũng chưa nói.

Nhưng nghĩ đến sau đó, nàng lại dùng Mê tung bộ chạy loạn, chẳng phân biệt được phương hướng, hắn càng nghĩ là nàng không nói ra những câu quan tâm.

Làm Mạc Ly lại lần nữa nắm chặt tay nàng, Lạc băng Nhi cảm thấy lòng bàn tay hắn đặc biệt nóng, một chút ấm áp chạy vào trong lòng.

Nàng đưa mắt nhìn hắn, nhìn thấy một tia nhu tình, cũng không trào dâng, là mật ngọt kéo dài vô tận, phiền chán trong lòng tiêu hết, trong lòng dâng lên một cỗ hạnh phúc.

Nàng nhìn Mạc Ly cười ngọt ngào

Chiến Thiên Hào nhìn thấy, trong lòng như bị kim châm, vì sao hắn bất luận cố gắng thế nào, khi so sánh cùng Mạc Ly hắn vẫn luôn là người thất bại? Ông trời vì sao đối với hắn bất công như vậy?

Tào Thanh Thanh vừa rồi làm chuyện xấu mặt hắn dĩ nhiên biết được, chính là không muốn nói. Thực không hiểu, chính mình như thế nào mù mắt, cư nhiên vì nàng trả giá hơn hai mươi năm tình cảm, nàng căn bản không đáng giá.

"Nếu đệ muội cũng ở sư môn nổi danh, chúng ta hôm nay ba người cùng nhua luận bàn một phen, buổi tối, vi huynh mở tiệc mời rượu, chúng ta không say không về"

"Như thế, đa ta sư huynh" Mạc Ly chắp tay nói.

Lạc Băng Nhi lén lút kéo tay áo Mạc Ly

Mạc Ly ngón tay nhẹ khều lòng bàn tay nàng, ý bảo tự mình biết lời nói của Chiến Thiên Hào có vấn đề.

Thiên Âm cung danh hào căn bản không truyền cho giang hồ, Chiến Thiên Hào lại còn nói Lạc Băng Nhi sư môn nổi danh, là đơn thuần khách khí? Hay là có toan tính khác?

Vô luận như thế nào, hình tượng Chiến Thiên Hào trước đây luôn thô lỗ, trọng tình, hào sảng, chính trực trong suy nghĩ của Mạc Ly càng ngày càng kém.

Vẫn là sân luyện công kia, giá binh khí vẫn còn ở đó, cây thương cũng không thấy.

Mạc Ly còn nhớ rõ ngày đó khi hắn bị tập kích ở đây, khi giao chiến không cẩn thận đã đánh hỏng nó rồi.

"Như thế nào? Nơi này một chút cũng không thay đổi chứ? Chiến Thiên Hào cười lớn nói.

Mạc Ly mặt cười nhưng đáy mắt lại có một chút ưu sầu "Lần trước trở về không có nhìn kỹ, mà nay... chỉ cảm thấy thương hải tang điền, cảnh còn người mất"

"Sư đệ, ngươi hãy còn trẻ, mà đã cảm khái như vậy, một chút nhuệ khí đều không có" Chiến Thiên Hào đi đến trước giá binh khí, đại chưởng giơ lên, một thanh trường thương bay thẳng đến trước mặt Mạc Ly "Còn nhớ rõ thương pháp sư huynh dạy ngươi không?"

"Trọn đời không dám quên"

"Vậy đến đây đi!" Nói cong hắn lại đá một thanh trường kiếm cho Lạc Băng Nhi "Đệ muội cũng cùng tiến lên, hôm nay ba chúng ta đánh nhau kịch liệt một hồi". Hắn tự mình cầm lấy một đôi lưỡi búa to, bổ về phía Mạc Ly

Mạc Ly vội vàng giơ thương đón đỡ, lại bị làm cho lui ba bước.

Chiến Thiên Hào trời sinh thần lực, bảy tuổi đã có thể lái được ngũ thạch cung, hắn dùng lưỡi búa to, một mình địch lại cả ngàn quân, cho nên hắn vẫn rất muốn vào quân ngũ, làm nên một thân công danh, đáng tiếc Tào Hình Viễn thủy chung không đáp ứng, làm cho hắn rất không phục, chẳng lẽ một thân bản lĩnh, lại muốn yên lặng nơi núi hoang?

Vương hầu đem tướng, ninh có loại hổ? Hắn ở trong lòng điên cuồng hét lên, lưỡi búa to càng lúc múa càng nhanh.

Mạc Ly không dám cứng rắn chống trả, chỉ có thể liên tiếp lui lại ba bước

Chiến Thiên Hào hai mắt mở to, bắn ra một tia sắc bén. Rốt cục có một chuyện hắn có thể thắng Mạc Ly, rốt cục...

Lạc Băng Nhi đột nhiên bỏ quên kiếm, thân hình mềm mại giống như lục bình không rễ, theo gió thổi đong đưa theo sát Chiến Thiến Hào cùng Mạc Ly đang giao chiến.

Nàng vươn tay ra, hướng về đôi lưỡi búa to, Chiến Thiên Hào trong lòng cảm thấy thực buồn cười. Chẳng lẽ nàng muốn dùng một ngón tay ngăn cản đôi búa trăm cân của hắn?

Nhưng tay nàng ở phía trên lưỡi búa búng một cái, Chiến Thiên Hào cả người chấn động, giống như toàn thân đều không có chút khí lực.

"Vừa không thể lâu, nhu không thể thủ" Nói xong câu đó, nàng liền rời khỏi vòng chiến.

Chiến Thiên Hào sửng sốt một chút, thanh âm khô cằn "Đệ muội hảo công phu"

Mạc Ly không nói, chính mình lâm vào trầm tư.

"Đệ muội thân thủ như vậy, sao không thử đánh một trận?" Chiến Thiên Hào nắm chặt lưỡi búa to, nhất thời thất bại không sao cả, sau thắng trở về là tốt rồi, hắn sẽ không nhận thua.

"Sư huynh khen trật rồi, ta chỉ biết có chút ít đó, cũng không quen chiến đấu" Nàng trước kia thân thể không tốt, Tà Nguyệt lão nhân cũng không muốn nàng quá mệt mỏi, bởi vậy nàng học nhiều nhất là khinh công cùng nội công, chiêu thức rất ít."Vẫn là Mạc Ly cùng sư huynh luận bàn đi!". Nàng nhìn thấy Mạc Ly trong mắt lóe lên một tia vui vẻ, liền biết hắn vừa rồi trong chiêu thức cùng lời nói của nàng đã lĩnh ngộ thứ gì đó, giờ phút này đúng là thời cơ tốt để nghiệm chứng.

Đáng tiếc Chiến Thiên Hào quá hiếu thắng, một lòng thầm nghĩ thắng, ngược lại mất đi cơ hội đề cao chính mình.

"Sư đệ cùng ta đều học một thầy, đối với chiều thức của nhau đều rất quen thuộc, lại đánh nữa cũng không hứng thú lắm" Hơn nữa, Mạc Ly là một tay Chiến Thiên Hào một tay dậy dỗ, đánh thắng hắn cũng không thấy cao hứng.

"Chuyện đó cũng không nhất định, sư huynh sao không đánh tiếp rồi lại luận bàn?"

"Vừa rồi đã đánh qua rồi!" Mạc Ly căn bản không phải đối thủ của hắn.

"Lại đánh một hồi đi!" Lạc Băng Nhi kiên trì

Chiến Thiên Hào đành phải đồng ý, có chút hứng thú cung lưỡi búa lên.

Mạc Ly cầm thương, phiêu nhiên trở ra.

"Sư huynh, ngươi trước kia nói qua, chỉ có bình thường tận tâm, thời khắc mấu chốt mới có thể giữ lại một mạng"

"Nói cho cùng" Chiến Thiên Hào lần nữa khôi phục khí thế, mỗi một đòn đều tận lực bổ về phía Mạc Ly.

Mạc Ly vẫn như cũ lui lại, tuy rằng so với vừa rồi chậm hơn, nhưng hắn vẫn là không có lực chống đỡ.

Chiến Thiên Hào trong lòng khinh thường. Chỉ với chút khí lực này mà muốn đánh thắng hắn? Thật là mơ mộng hão huyền!.

Mà trường thương trong tay Mạc Ly từng chút từng chút rung lên, chiêu thức bình thường tựa như người làm xiếc, chỉ đơn thuần chống đỡ chứ không đánh trả.

Chiến Thiên Hào đã dồn hắn lui đến góc tường.

Mạc Ly mũi thương xoay tròn một vòng, chậm rãi dùng chiêu thức đem lưỡi búa to từng chút từng chút vây lại.

Không biết qua bao lâu, Chiến Thiên Hào phát hiện lưỡi búa to trong tay càng ngày càng nặng, càng ngày càng không thể huơ nhanh được.

Đồng thời, Mạc Ly chiêu thức tựa như sóng biển, liên tiếp đánh tới, giống như vô chỉ vô tận.

Chiến Thiên Hào trên trán toàn là mồ hôi, hơi thở gấp gáp.

Mạc Ly ngân thương rung lên, đầy trời thương hoa câu thu, liền thấy lóe sáng, đã chỉ thẳng vào cổ Chiến Thiên Hào.

Chiến Thiên Hào hai mắt trừng trừng, mũi thương kia chỉ cách cổ họng hắn một tấc, hắn không tự chủ được nuốt nước miếng, thân thể còn có thể nhận thấy hàn khí ở mũi thương.

Mạc Ly thu thương, đối Chiến Thiên Hào vái một cái "Sư huynh, đa tạ"

Chiến Thiên Hào thở hổn hển một lúc lâu mới nói "Đây là chiêu thức gì vậy?"

" Chính là sư huynh đã dạy, đại hán phục ba tướng quân Mã Viện truyền xuống, Mã gia thương"

"Không có khả năng! Mã gia thương sao có thể uy lực như vậy?"

"Ta chỉ là theo lời Băng Nhi vừa rồi, vừa không thể lâu, nhu không thể thủ, liền thử đem chiêu thức trọng tố, phá vỡ lực"

Chỉ bởi vì hai câu nói, Chiến Thiên Hào liền bị đánh bại. Hắn hơn ba mươi năm khổ luyện không bằng vài câu nói? Thiên hạ này còn có công đạo sao? Hắn cúi đầu, hận không thể cắn lưỡi nha.

Lạc Băng Nhi mẫn cảm đi đến bên cạnh Mạc Ly. Nàng chỉ cảm thấy Chiến Thiên Hào hiện tại như con sói hoảng hốt, rất nguy hiểm.

"Sư huynh?" Mạc Ly cũng phát hiện khác thường, lặng lẽ đề phòng đứng lên.

Chiến Thiên Hào hít sâu vài cái, lại ngẩng đầu, vẫn là khuôn mặt hào phóng tươi cười."Thật tốt, sư đệ, ngươi không hổ là đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, quả nhiên trò giỏi hơn thầy"

"Ít nhiều sư huynh dạy có cách"

"Ta có cái công lao gì, ta hiện tại ngay cả ngươi cũng đánh không lại" Chiến Thiên Hào cười lớn, một lần nữa đem lưỡi búa to đặt vào giá binh khí, sau đó, chân phải đá một cái.

Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi đều nghĩ đến hắn phát tiết tức giận, nhưng sự thật là, trên tảng đá ở sân luyện võ mở ra một cái động lớn.

Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi đều rơi xuống."Sư huynh" Hắn gọi nói

"Ngươi không nên trở về, sư đệ, ta không thể cho ngươi cướp đi tất cả của ta..." Tiếng nói âm trầm, không còn chút hào sảng? Còn chưa dứt câu, hắn lần nữa đá vào giá binh khí, địa động lần nữa khép lại.

Hết thảy đều có vẻ bình tĩnh, không hề sơ hở.

Rơi xuống cạm bẫy, Mạc Ly liền đem Lạc Băng Nhi ôm chặt vào trong lòng.

Hắn có thể bị thương đổ máu, cũng không muốn nàng mất nửa cọng tóc.

Địa động là một sườn dốc, cho nên bọn họ một đường thẳng tắp rơi xuống.

Phải nói người đào hầm rất có lương tâm? Nơi này vừa thẳng vừa nhẵn, trừ bỏ lăn lộn va chạm một chút, hắn không có va vào khối đá nào.

Đương nhiên, được hắn bảo hộ nàng cũng không chút xây xát.

Sườn dốc này cũng không quá dài, bọn họ lăn một khoảng thời gian uống được nửa chén trà, rốt cục cũng xuống đến đáy.

Nhưng bọn họ rất nhanh liền hối hận. Thà rằng tiếp tục lăn, cũng không muốn ở địa phương vừa bẩn vừa thối đến đòi mạng này.

"Ác...." Lạc Băng Nhi ôm miệng nôn khan."Cái gì mà khó chịu như vậy chứ?"

Mạc Ly cố gắng chịu đựng ghê tởm, đốt đèn lên.

Đồng thời, bọn họ xoay người chạy như điên.

Thiệt nhiều thi thể, có cái đã thành xương trắng, có cái đang phân hủy, ít nhất cũng có mấy chục cỗ.

"Mạc Ly...." Cảnh tưởng này rất làm người ta hoảng sợ, nàng toàn thân nhũn ra cơ hồ đứng không nổi.

Mạc Ly nhanh tay đỡ lấy nàng "Chịu khó một chút, Băng Nhi, ta lập tức tìm đường ra"

Tuy rằng hắn cũng rất khó chịu, nhưng vẫn ôm lấy nàng, chạy như điên đi tìm đường ra.

Đường hầm dưới đất này rất lớn, hắn chạy một lúc mới nhìn thấy giới hạn.

"Chỉ sợ nơi này rộng bằng một nửa Thiên Mã sơn trang" Hắn tâm càng lúc càng trầm. Tòa mật thất như thế, cũng không phải chỉ ba, năm năm có thể tạo thành, chỉ sợ từ khi Thiên Mã sơn trang thành lập, nó đã tồn tại.

Nhưng sư phụ năm đó vì sao muốn ở phía dưới sơn trang xây một tòa mật thất lớn như thế? Chẳng lẽ không chỉ sư huynh gạt hắn? Sư phụ cũng cất giữ điều bí mật?

Giờ phút này, Mạc Ly cảm thấy nơi dưỡng dục mình lớn lên thật xa lạ.

"Mạc Ly" Lạc Băng Nhi vô lực vỗ vai hắn "Ngươi đặt ta xuống trước, nghỉ ngơi trong chốc lát sẽ tìm đường ra". Cũng coi như bọn họ gặp may, hai người dùng một viên hợp ngọc hoàn, không chỉ có thể tăng công lực, còn có thể kháng độc, nếu không rơi vào chỗ khắp nơi đều là thi thể thế này, bọn họ đã sớm trúng thi độc mà chết.

Mạc Ly lắc đầu "Ngươi xem góc tường kia có mấy cỗ thi thể, rõ ràng là còn sống bị ném vào đây, bọn họ muốn tìm phương pháp đi ra ngoài, kết quả..." Nơi này là một bãi tha ma lớn, rơi xuống đây lâu như vậy, trừ hắn cùng Lạc Băng Nhi không có một người còn sống, hắn như thế nào có thể có tâm trí nghỉ ngơi?

"Băng Nhi, thực xin lỗi, là ta hại ngươi" Có lẽ hắn không nên quá cỗ chấp, nếu vì tìm được công lý mà mất đi nàng.... không! Hắn thà rằng chính mình không cần hỏi thị phi, trắng đen.

Hắn muốn nàng còn sống, muốn nhìn nàng cười, muốn cùng nàng trải qua rất nhiều hỉ nộ ái ố, cuối cùng, hai người cùng nhau dắt tay đến đầu bạc

"Nếu ta không kiên trì truy hung thì tốt rồi, nếu.... ngô!"

Nàng bịt kín cái miệng của hắn

"Mạc Ly, nếu ngươi buông tha không iên trì, ngươi sẽ không là ngươi" Nàng nói.

"Loại kiên trì này chỉ biết hại người" Kiên trì có lợi ích gì? Hắn kiên trì nói Võ hậu không thể tham gia vào chính sự, kết quả bị giáng chức, hắn kiên trì tin tưởng sư huynh, kết quả bị hại, hắn kiên trì truy hung, hiện tại ngay cả người yêu thương nhất cũng có khả năng mất đi..... Cuộc đời nếu có thể trở lại lúc ban đầu, có lẽ không nên tiếp tục kiên trì?

Bình tình mà xem xét, lời nói của hắn làm cho nàng cảm động. Vào thời điểm quen mới biết hắn, nàng đã biết hắn là một người vô cùng coi trọng đạo lý, vì nghĩa xả thân, mặc dù phải chết cũng không hối hận.

Tin tưởng hôm nay nếu chỉ có một mình hắn rơi vào cạm bẫy, nhiều lắm chỉ than vài tiếng lầm tin sư huynh, sẽ không hoài nghi việc mình làm là đúng hay sai?

Vốn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện nên làm, nay nàng cũng gặp rủi ro, hắn vì nàng không phục, vì nàng lo lắng, mới hoài nghi chính mình.

Nhưng nàng thích hắn, không chỉ bởi vì hắn giỏi nấu nướng, trọng tình nghĩa, ngay cả tính tình cố chấp của hắn, tất cả những gì thuộc về hắn nàng đều quý trọng.

Bởi vậy nàng cũng không hy vọng hắn vì nàng, miễn cưỡng thay đổi cái gì, sau đó làm cho chính mình không vui.

Nàng nguyện ý bi thương những gì hắn bi thương, trân trọng những thứ hắn trân trọng, hơn nữa cùng hắn bên nhau, chết cũng không tiếc.

"Mạc Ly, chúng ta còn chưa có chết, ngươi không cần nhanh như vậy buông xuôi"

"Yên tâm, ta sẽ không buông xuôi" Nguyên nhân vì có thể không thể tìm thấy đường ra, cho nên hắn không rảnh để nghỉ ngơi."Chúng ta tiếp tục tìm, ta cũng không tin nơi này ngay cả một cái cửa ra cũng không có"

"Không cần tìm, ngươi đặt ra xuống dưới"

"Băng Nhi..."

"Ta cũng không nghĩ sẽ buông xuôi, chính là, nếu không tìm thấy đường ra, thì chính mình tạo ra một cái"

"Chính mình tạo?" Hắn rốt cuộc buông nàng" Chúng ta trong tay công cụ gì cũng đều không có, cho dù muốn cũng không có khả năng a!"

"Không có công cụ, có dược cũng giống nhau" Nàng lấy ra một cái bình ngọc, nói với hắn:" Cái này dược tính ăn mòn rất lợi hại, chỉ cần nửa bình, bức tường phía trước liền không còn, chính là..."

"Làm sao vậy?"

Nàng chỉ chỉ phía đỉnh đầu "Vạn nhất phía trên bức tường này là cả một kiến trúc, chỉ sợ khi tường sụp xuống, phong ở cũng sụp theo, Thiên Mã sơn trang có thể lưu lại vài phần, ta không dám chắc nha!". Sự tình liên quan đến sư môn hắn, nàng cùng hắn giải thích rõ ràng mới tốt.

Hắn khẽ run lên, tiếp theo mở hai tay đem nàng ôm chặt vào lòng "Chỉ cần ngươi bình an, mặc dù Thiên Mã sơn trang toàn bộ biến thành đất hoang cũng không sao cả" Vật ngoài thân là chết, người là sống, chẳng lẽ sẽ có ngươi ngu ngốc đến nỗi giữ vật chết mà bỏ quên người sống? Ít nhất Mạc Ly sẽ không.

"Ta động thủ đây!" Từ chỗ hắn đặt nàng xuống, đi đến sát tường, gõ hai cái, thực may mắn, trên tường truyền ta tiếng thùng thùng, chứng minh ở phía đối diện tường có không gian khác.

Nếu là tiếng vọng nặng nề, bọn họ phiền toái lớn, thực có khả năng toàn bộ mật thất đều xây trong lòng đất, bọn họ giống bị chôn sống, cho dù nàng có bản sự thông thiên, cũng không tạo ra được một con đường sống.

Nàng cẩn thận chăm chú vào đường nối của bức tường, đổ vào nửa bình dược, không bao lâu, mắt thường có thể thấy được tốc độ tan rã.

"Thật lợi hại, cái này nếu dùng trên người...."

"Cái này gọi là thực cốt thủy. Nghe sư phụ nói, khi Lý thị cùng Dương thị tranh đoạt thiên hạ, thường xuyên đại chiến, thi thể chất thành núi, lại không thể xử lý đúng lúc, thiếu chút nữa tạo thành ôn dịch, sư phụ mới chế ra để thu thập" Cho nen, nó vốn chính là tạo ra để dùng trên người.

Mạc Ly không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng "Quốc gia suy yếu, dân chúng khổ, quốc gia hưng thịnh, dân chúng thật khoái hoạt, thiên hạ này đến tột cùng có hay không thái bình...." Nói không được nữa, bởi vì vách tường đã hở ra một cái động khẩu cao đến nửa người, hắn theo đó nhìn qua, có thể thấy một tòa linh đường thật lớn, giá gỗ đối diện vách tường bày rất nhiều bài vị, mà chính giữa rõ ràng là....

Văn giai hoàn đế, Trần Thạc Chân.

Hắn một vàng đi qua, hai mắt nhìn chằm chằm vào các cái tên trên bài vị, đều là những kẻ đi theo Trần Thạc Chân nổi loạn trước khi chết.

"Vì sao phía dưới Thiên Mã sơn trang lại có một tòa linh đường như vậy? Vì sao lại cung phụng Trần Thạc Chân? Nơi này rốt cuộc cùng phản đảng có quan hệ gì?"

Lạc Băng Nhi đi đến phía sau hắn. Bởi vì ở trong núi, nàng đối với Trần Thạc Chân cũng không có ý niệm gì, cùng Thiên Mã sơn trang cũng không có nhiều cảm tình, cho nên nàng so với Mạc Ly bình tĩnh hơn, cũng so với hắn thấy càng nhiều điều hơn.

Nàng ở góc khuất của giá gỗ phát hiện một mảnh vải bố, trên mặt viết Trần Thạc Chân, Chương Thúc Dận, Đồng Văn Bảo, Tào Hình Viễn, Chương Mạc Ly là cái tên thứ mười.

Nàng không biết như thế có ý tứ gì? Chương Mạc Ly? Cùng Mạc Ly có quan hệ gì? Là Trần Thạc Chân sớm biết khởi binh được việc cơ hội không lớn, cho nên trước khi làm phản, từng bước an bài Tào Hình Viễn, làm cho hắn rời khỏi Mục Châu, thành lập Thiên Mã sơn trang, vạn nhất binh bại, mọi người cũng có chỗ ẩn thân.

Chương Mạc ly... Họ Chương, chẳng lẽ cùng Chương Thúc Dận có liên quan? Chương Thúc Dận cũng biết cơ hội thành công nhỏ bé, cho nên sau khi Mạc Ly sinh ra, đã bị đưa cho Tào Hình Viễn nuôi nấng, vì Chương gia lưu lại huyết mạch?

Sau đó đám người Trần Thạc Chân khởi binh, quả nhiên sự bại, hơn nữa bại rất nhanh, căn bản không kịp trốn, chỗ ẩn thân này cũng không thể sử dụng, nhưng Tào Hình Viễn vẫn nhớ tình bạn cũ, liền ở phía dưới Thiên Mã sơn trang vì bạn cũ dựng linh đường.

Mà Chương Mạc Ly bỏ họ đi, kêu là Mạc Ly, sau đó.....

"Băng Nhi!" Hắn đột nhiên hô một tiếng.

Nàng không chút nghĩ ngợi, vận công lực, mảnh vải bố trong tay hóa thành tro tàn, không lưu lại tí gì. Chuyện quá khứ tốt nhất nên bỏ qua, cho dù nàng tìm ra chân tướng thì như thế nào? Mạc Ly chính là Mạc Ly, hắn họ gì đều không sao cả, hắn vĩnh viễn là nam nhân nàng yêu thương nhất.

"Chuyện gì?"

"Ngươi xem" Một tia sáng ở phía trên bài vị Văn giai hoàng đế, đó là ánh mặt trời, chứng minh nơi này cách mặt đất rất gần, bọn họ cuối cùng cũng tìm được đường sống.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)