← Ch.07 | Ch.09 → |
Gần đến chiều tối, lần nữa trở lại Thiên Mã sơn trang, Mạc Ly ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Lạc Băng Nhi đứng bên cạnh hắn, không nói câu nào.
Kỳ thật bọn họ có thể đến đây từ ba ngày trước, nhưng ánh mắt hắn lại do dự, không biết có nên phân rõ trắng đen.
Vì thế, nàng biết hắn chuyến này trở về truy tìm hung thủ, đi đường vô cùng buồn bã.
Nàng muốn nói, không muốn làm chuyện này thì không đi làm, tội gì khó xử chính mình.
Nhưng Mạc Ly vô cùng trách nhiệm, không cách nào gặp nguy không cứu, chẳng sợ làm thế này chính mình cõi lòng tan nát, hắn vẫn như cũ vì nghĩa mà làm.
Việc duy nhất nàng có thể làm thay hắn chính là.... kéo dài hành trình này.
Chính là dù như thế nào, vẫn đến một ngày, hắn vẫn phải đối mắt với chuyện hắn không mong muốn nhất.
Thở dài, tay hắn sờ vào vật giấu ở thắt lưng, chính là hai phiến ngọc bội đã vỡ.
"Băng Nhi, ta đã từng nói cho ngươi, ta là như thế nào mà bản thân bị trọng thương, gục ngã ở vùng núi Thái Bạch
Nàng nhìn nhìn hắn, lại liếc nhìn nhà cao cửa rộng giàu sang trước mắt "Ngươi là ở trong này đánh nhau bị thương?"
Nàng thực thông minh, chỉ cần hắn nhắc nhở một chút, thường thường nàng có thể đoán ra chân tướng sự tình.
Nàng cũng thật biết săn sóc, biết hắn chuyến này trở về tâm tình sầu khổ, liền lôi kéo hắn dùng tốc độ chậm nhất đi đoạn đường này.
Nàng càng hiểu hắn, cho nên rất nhiều chuyện hắn nói không nên lời, nàng cũng không hỏi, chỉ yên lặng cùng hắn.
Tại đây, trong lúc này, bất tri bất giác, nàng trở thành trụ cột lớn nhất cho hắn, không chỉ đơn thuần yêu say đắm, càng nhiều hơn là hai người nương tựa lẫn nhau.
Lôi kéo tay nàng, cứ như vậy nắm lấy, hắn liền có thêm sức mạnh.
"Ta ở nơi này lớn lên. Sư phụ tổng cộng thu ba đồ đệ, sư huynh, sư tỉ, và ta...." Chậm rãi, hắn nói ra quá khứ chính mình. Còn trẻ khoái hoạt, sư huynh tình cảm tay chân, sư tỉ yêu say đắm, sư phụ sư mẫu yêu chiều.... Mỗi một đoạn đều là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời hắn.
"Các ngươi tình cảm tốt lắm"
Hắn gật đầu "Thời điểm ta nhập môn sư huynh đã là thiếu niên, cho nên rất nhiều võ công cơ bản đều là sư huynh thay sư phụ truyện thụ cho ta"
"Ở trong lòng ngươi, địa vị của sư huynh gần như ngang bằng với sư phụ. Bởi vậy khi ngươi phát hiện sư tỉ thầm mến ngươi, mà sư huynh lại thích nàng, nên ngươi lựa chọn thoái nhượng"
"Nói thoái nhượng không bằng nói ta lúc ấy cũng không rõ ràng được tình cảm, cả đời phải bên nhau là gì?" Nắm tay Lạc Băng Nhi, nhìn kỹ dung nhan thanh tú của nàng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như gió lạnh chơi đùa trên ngọn cây, thổi qua tầm hồn nóng cháy của hắn, làm cho hắn cả người từ đầu đến chân trở nên một mảnh ấm áp, đây mới chân chính là điều hắn muốn "Nay nghĩ đến, ta rời đi là sợ chính mình không gánh vác được tình nghĩa thắm thiết của sư tỉ"
"Vậy việc này, ngươi có từng nói cho sư huynh cùng sư tỉ sao?"
Hắn lắc đầu "Ta vừa mới đến, trong trang liền xảy ra chuyện, sư huynh liền đi giải quyết, ta một mình đi đến sân luyện công, sau đó liền gặp tập kích"
Nàng cảm thấy chỗ không đúng "Theo lý thuyết võ công của ngươi cũng không kém, là vì khinh địch mà bị thương?"
"Người kia đối với chiêu thức của ta rõ như lòng bàn tay"
Nàng chớp mắt mấy cái, nhìn hắn, không biết nên nói hay không.
Hắn thay nàng giải đáp nghi hoặc "Ngươi đoán đúng, ta đối với võ công của người bịt mặt cũng phi thường quen thuộc"
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là nói thẳng "Trong nháy mắt bị tập kích kia, người hoài nghi sư huynh đố kị thành hận, mới mưu hại ngươi"
Hắn cắn răng, vì sao trong trí nhớ, sư huynh vĩnh viễn đều là cùng hắn đánh hổ, tay cầm tay dạy hắn tập luyện võ công?
"Đúng, ta đã từng hoài nghi". Nhưng đồng thời, hắn cũng vẫn nói với chính mình, hắn nhìn lầm rồi, sư huynh tuyệt đối sẽ không hại hắn.
"Nhưng là chúng ra ở núi Thái Bạch phát hiện ám mạng liên tiếp, cùng hai bộ xương bị giam cầm tới chết. Lại trùng hợp ở cạnh bộ xương, có ẩn dấu khối ngọc bội ngươi chúc thọ sư phụ" Một lần sự cố ngoài ý muốn, hai lần, ba lượt... Đó là cái gì? Nàng chính là người ngoài, cũng không rõ ân oán khúc mắc của sư môn hắn, nhưng nàng biết nhiều sự việc trùng hợp như vậy, thực có khả năng trở thành một hồi âm mưu.
Hắn nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng.
Nàng không nhắc lại, lẳng lặng chờ đợi cảm xúc của hắn bình phục.
Rốt cuộc, hắn thở ra một hơi dài, đôi mắt đen sâu thẳm dấu diếm một tia sáng.
"Đúng vậy, ta từng hoài nghi sư huynh, nhưng ta không cần, dù sao, sư huynh yêu sư tỉ như thế, nếu bởi vì ta trở về mà tổn hại tình cảm vợ chồng bọn họ, ta nguyện ý đi, vĩnh viễn không trở về Thiên Mã sơn trang, làm cho hắn yên tâm. Nhưng mà.... Nhiều mạng người như vậy, còn có khả năng liên lụy đến sư phụ cùng sư mẫu, ta không thể không quản"
"Nếu sư huynh ngươi thật sự là hung thủ thì sao?"
sẽ đưa hắn cho quan phủ xử lý" Hắn khẩu khí vô cùng nghĩa khí.
"Hảo!" Nàng cười vỗ vỗ vai hắn."Chỉ cần là việc ngươi muốn làm, ta đều giúp ngươi"
"Cảm ơn" Hắn kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, mũi ngửi được hương thơm cỏ cây tươi mát trên người nàng, tâm hắn cũng trở nên thoải mái.
"Nếu như sư huynh là hung thủ, thì chúng ta đi thế này, chính là vào đầm rồng hang hổ, ngươi trăm ngàn lần phải cẩn thận"
"Ta biết" Nàng không muốn hắn có nhiều gánh nặng, muốn hắn được thoải mái. Nhung thật ra hắn, bất luận là tốt hay xấu, muốn hắn đối mặt với người thân thiết nhất, vẫn là vô cùng khó khăn."Mạc Ly, ta nghĩ nên nhắc nhở ngươi một việc, sư huynh và sư tỉ ngươi thành thân, vẫn chưa công bố thiên hạ, vì sao ngươi lại nhận được tin tức?"
"Ta dù sao cũng là người của Thiên Mã sơn trang, đối với nhà của mình dĩ nhiên sẽ quan tâm, hàng năm đều sai người âm thầm chú ý, thế mới có thể đúng lúc trở về uống rượu mừng"
"Nhưng sư phụ sư mẫu ngươi ra ngoài, cùng việc sư huynh ngươi trở thành trang chủ, vì sao ngươi không có lấy một chút tin tức?" Nói như vậy thực tàn nhẫn, nhưng nàng lo sợ Mạc Ly thủy chung bị âm mưu vây quanh.
Nghe vậy, hắn như bị sét đánh ngang tai, sững sờ ở đương trường.
Lạc Băng Nhi thực không vui. Hiện tại là như thế nào? Tào sư tỉ không phải đã gả cho Chiến sư huynh làm vợ sao, vì sao vừa thấy Mạc Ly liền chạy ra ôm lấy hắn?
May mắn Mạc Ly dù thấy nàng ở trong lòng mình mà vẫn không loạn, rất phong độ đẩy diễm phục từ trên trời rơi xuống ra.
Hắn đem Lạc Băng Nhi kéo đến trước người, hướng mọi người giới thiệu "Sư huynh, sư tỉ, đây là nương tử của ta, Lạc Băng Nhi"
Lạc Băng Nhi nghiêm mặt, không nghĩ theo chân bọn họ chào hỏi, bởi vì Tào Thanh Thanh lời nói rất khinh người
Nhưng Tào Thanh Thanh lại phát tác trước nàng "Không có khả năng. Ngươi không có khả năng thành thân..." Hét lớn một tiếng, nàng quay người chạy khỏi phòng khách.
Lạc Băng Nhi liếc Mạc Ly một cái, cái gì kêu sư tỉ thầm mến hắn, đây căn bản là minh luyến, cuồng luyến, lưu luyến si mê chẳng phải sao?
Chiến Thiên Hào áy náy đối với bọn họ vuốt vuốt cằm nói "Sư đệ, Thanh Thanh mang thai thực vất vả, cho nên tính tình kém một chút, ngươi đừng để trong lòng"
" Ta sẽ không để ý" Mạc Ly nói "Sư huynh có lẽ nên đi xem sư tỉ một chút, dù sao nàng hiện tại thân mình không tiện, cứ như vậy chạy đi, nhỡ có chuyện gì"
"Không có việc gì" Chiến Thiên Hào phất tay nói "Từ một tháng trước, ngươi hồi trang rồi đột nhiên rời đi, nàng liền mỗi ngày cáu giận vô cớ, mọi người đều đã quen"
Nhưng Mạc Ly lại cảm thấy thực quỷ dị, Chiến Thiên Hào đối với Tào Thanh Thanh mười mấy năm cảm tình, bất kể nàng sử xự ra sao, hắn luôn cười hì chịu đựng, vậy mà mới thành thân không bao lâu, sự ngọt ngào giống như biến mất.
"Đúng rồi, sư đệ, lần trước ngươi tới uống rượu mừng, vi huynh đều chuẩn bị tốt, ngươi như thế nào đột nhiên không thấy tăm hơi? Còn không nói tiếng nào dẫn theo tiểu đệ muội trở về, như thế muốn cho sư phụ, sư mẫu biết cũng thật khó" Chiến Thiên Hào bỡn cợt nháy mắt mấy cái với hắn.
"Sư phụ, sư mẫu có truyền tin tức về?" Mạc Ly quan tâm nhất chính là chuyện này.
"Sư phụ, sư mẫu chỉ nói sẽ chở về uống rượu đầy tháng cháu ngoại"
"Sư phụ, sư mẫu hiện tại đang ở nơi nào?"
"Việc này ta cũng không biết, cho tới bây giờ chỉ có sư phụ, sư mẫu truyền tin về, chúng ta không liên lạc được với họ."
Mạc Ly vô cùng nhụt chí.
"Sư đệ, ngươi còn chưa nói cho ta biết một tháng trước như thế nào đột nhiên rời đi? Hay là..." Chiến Thiên Hào nhìn từ trên xuống dưới Lạc Băng Nhi "Có hẹn với gian nhân, đến nỗi ngay cả rượu mừng của sư huynh cũng không thèm uống?"
"Sư huynh nói người nào vậy?" Mạc Ly đem chuyện bị tập kích, bị thương, được Lạc Băng Nhi cứu tất cả mọi việc nói ra "Nếu không có Băng Nhi, sư đệ chỉ sợ không thể trở về"
Chiến Thiên Hào đối Lạc Băng Nhi vái một cái "Chiến Thiên Hào đa tạ Lạc cô nương cứu giúp"
"Chỉ là tiện tay, không cần khách khí" Lạc Băng Nhi dung mạo thanh diễm, thanh âm cùng bề ngoài của nàng giống nhau, thản nhiên, chợt nhìn như người Hồ ở quan ngoại, nhìn kĩ lại cặp mắt màu hổ phách long lanh như nước, bên ngoài lạnh nhưng bên trong lại mang theo ôn nhu.
Chiến Thiên Hào có điểm hâm mộ Mạc Ly vận khí tốt, hắn thê tử xinh đẹp, tính tình lại táo bạo, nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, ngày đêm lại ở chung, thật sự khó tránh khỏi sinh ra tình cảm.
"Nhất định phải tạ. Sư đệ giống như cánh tay phải của ta, Lạc cô nương cứu hắn một mạng, cũng như đối với ta có ân, sau này không phân biệt việc gì, chỉ cần một câu, Chiến mỗ dù phải bước vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không tiếc"
"Sư huynh..." Mạc Ly cảm động nói không ra lời.
"Không đúng" Chiến Thiên Hào ngửa đầu cười to "Lạc cco nương đại ân cứu mạng, sư đệ đã lấy thân báo đáp, phương diện này..... ha ha ha, sư huynh không giúp được gì"
"Sư huynh...." Lúc này Mạc Ly xấu hổ đến muốn độn thổ.
"Sư đệ, đều là người đã thành thân, da mặt như thế nào còn mỏng như vậy?" Chiến Thiên Hào trêu ghẹo nói.
"Bởi vì hắn đạo đức quá mạnh mẽ, vừa nặng tình nghĩa, tư nhiên da mặt mỏng" Lạc Băng Nhi nghiêm trang nói.
Chiến Thiên Hào sửng sốt một chút, lên tiếng cười to.
"Hảo, hai vợ chồng ngươi quả không hổ là một thể, quả nhiên hợp ý, cùng uống cạn một chén" Hắn vỗ vỗ vai Mạc Ly "Sư đệ, lần này đến đây, liền ở lại vài ngày đi! Đêm nay sư huynh mời rượu, thứ nhất cho ngươi tẩy trần, thứ hai cung chúc vợ chồng ngươi bách niên giai lão"
"Đa tạ sư huynh" Mạc Ly kéo kéo tay áo Lạc Băng Nhi.
Nàng cũng thở dài chắp tay làm theo "Đa tạ sư huynh"
"Sư đệ phúc khí thật tốt a! Vi huynh...." Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị một gia đinh cản lời. Chiến Thiên Hào thu lại vẻ tươi cười, tuy rằng cúi đầu, nhưng Lạc Băng Nhi vẫn thấy được trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sắc bén rồi biến mất.
"Sư đệ, Thanh Thanh đột nhiên có chút không thoải mái, ta đi xem nàng, nơi ở của ngươi vẫn như trước không thay đổi, ngươi trước tiên mang đệ muội đi nghỉ ngơi đi!"
"Sư huynh có việc cứ đi, ta sẽ tự chiếu cố chính mình"
"Không tiếp" Chiến Thiên Hào gióng như trận gió lướt đi
Mạc Ly ý cười trên mặt cũng nhanh chóng thay thế bằng lo lắng.
"Không biết sư tẩu thế nào? Hy vọng không có việc gì" Trong bụng có hài tử, tốt nhất đừng làm ra chuyện gì để một xác hai mạng, như vậy thật là bi kịch lớn nhất thế gian.
"Còn có khí lực lấy đao đuổi theo chém người, hẳn là không có việc gì đi!"
"Ngươi làm sao mà biết?"
" Không phải ngươi bảo ta cẩn thận?" Nàng thật thà nói "Cho nên từ khi tiến vào Thiên Mã sơn trang, ta liền vận đủ công lực, dựng thẳng lỗ tai, lặng yên xem hết thảy biến hóa quanh mình, để ngừa vạn nhất. Vừa rồi những lời gia đinh kia nói với Chiến sư huynh ta đều nghe được hết"
"Ngươi...." Nàng thật sư đi nghe lén? Nhưng tinh tế nghĩ đến lại không có gì sai, ngược lại, vì có việc mà đến, hắn lại do dự hẳn mới là rất có vấn đề.
Thở dài, hắn một lần nữa lại bị tình cảm làm lung lạc suy nghĩ.
"Băng Nhi, ngươi có thể nói lại những lời gia đinh vừa nói cho ta nghe không?" Hắn hỏi.
"Được a!" Nàng gật đầu."Gia đinh nói: Thiếu phu nhân sau khi đập phá đồ đạc, vẫn chưa hết giận, liên tục mắng tam thiếu gia vô tình vô nghĩa, trang chủ yếu đuối vô năng. Nha hoàn đi vào thu dọn, thiếu phu nhân đột nhiên lấy đao chém người, đã có ba người bị thương, thỉnh trang chủ mau mau xử lý"
Mạc Ly vẻ mặt xấu hổ "Băng Nhi, ta cùng với sư tẩu chỉ là tình thân, tuyệt không có gian tình nam nỹ ám muội"
"Ta biết. Các ngươi trong lúc đó nếu có chút quan hệ, chỉ sợ sư tẩu sẽ không tức giận như vậy"
Hắn thở phào một hơi, cảm kích nàng tin tưởng, nếu không hắn hiện tại sẽ giống sư huynh luống cuống tay chân.
"Nhưng sư tẩu ngươi đối với ngươi tình cảm tuyệt không bình thường, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, để tránh rơi vào cạm bẫy". Nàng nhắc nhở hắn đừng cao hứng quá sớm, nàng để ý Tào Thanh Thanh kia, tinh thần rất có vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra tai họa.
"Ta sẽ chú ý"
"Cũng nói sư huynh ngươi phái nhiều người để ý nàng, nàng đang mang hài tử, nếu không cẩn thận có chuyện gì, đều thực phiền toái"
"Sư huynh luôn luôn trân ái sư tẩu, phương diện này hẳn là không thành vấn đề."
Trân ái sao? Lạc Băng Nhi cũng nói không nên lời vì nguyên cớ gì, Chiến Thiên Hào cùng Tào Thanh Thanh ở chung, làm cho nàng có cảm giác khó nói nên lời, giống như.... bọn họ giống đồng bọn hơn là vợ chồng.
Nhưng nghĩ lại thì sao, nàng gặp qua bao nhiêu cặp vợ chồng? Còn chưa đủ mười ngón tay, có thể cảm giác của nàng sai lầm! Vẫn là không nên nói ra, đỡ khiến hắn thêm phiền.
"Ngươi nói không thành vấn đề sẽ không vấn đề, còn lại...." Nhìn bộ dáng hắn và Chiến Thiên Hào trêu chọc nhau, nàng thấy tình cảm bọn quả thật rất tốt, nên như thế nào uyển chuyển, mới có thể nhắc nhở hắn truy hung, lại không làm tổn thương hắn?
Nhìn thấy nàng vẻ mặt buồn rầu, hắn có chút cảm động, cũng có chút buồn cười.
"Yên tâm đi! Ta nếu đã quyết định làm gì, sẽ không bỏ dở nửa chừng. Từ giờ trở đi, ngươi thay ta chú ý tới nhân sĩ lui tới trong trang, xem bọn họ có gì khả nghi hay không, mà ta....."
Sắc mặt hắn trở nên phi thường trầm trọng "Ta sẽ để ý sư huynh, nếu có gì chắc chắn sẽ có dấu vết để lại"
Hắn đột nhiên xơ xác tiêu điều làm cho nàng hoảng sợ "Ngươi có phải là muốn xác định án mạng cùng sư huynh ngươi có liên quan, có phải hay không phát hiện chứng cớ gì?"
Hắn trầm ngâm, sau một lúc lâu, ngữ khí ngưng trọng "Sư huynh nói ta đột nhiên rời đi, không nói câu nào. Nhưng trên thực thế, ta đang luyện công thì cùng người bịt mặt giao thủ, chắc chắn không có khả năng không phát giác, hắn lại cái gì cùng không nói, rốt cuộc là giấu diếm chuyện gì? Có lẽ tìm ra bí mật này, liền có thể biết được hết thảy chân tướng"
"Có đạo lý, bất quá..." Nàng một tay chỉ chỉ vào hai người đang đi đến "Muốn hay không chúng ta trao đổi nhiệm vụ? Ta để ý sư huynh ngươi, ngươi đi xem xét nhân vật khả nghi?" Dù sao bắt buộc hai sư huynh đệ tình cảm sâu đậm đối lập nhau cũng thật tàn nhẫn.
"Không, chuyện này ta nhất định phải tự mình xử lý" Hắn có thể trốn, nhưng rồi sẽ ra sao? Trốn tránh không đối mặt với sự thật, không bằng chính mình mắt thấy chân tướng dơ bẩn.
"Nhưng lỡ như..."
"Không có lỡ như" Hắn thực kiên trì."Một bên là công lý chính nghĩa, một bên là người thân, ta sẽ không bao che, nhưng ta nghĩ sẽ hết sức chứng minh sư huynh trong sạch, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, chỉ cần ta cố gắng, sẽ không hối hận"
Nàng thấp giọng, chỉ nói hai câu "Tự hành hạ mình, nhưng ta ủng hộ ngươi"
Nghe vậy, vẻ mặt u ám của hắn liền biến mất "Cám ơn"
Thật sâu trong lòng nàng thầm nghĩ, chính vì hắn như vậy, mình mới có thể gặp được một bạn lữ tri tâm, tri kỷ tình nhân vì vậy mới có hạnh phúc.
Kết quả, Lạc Băng Nhi lại bị quản gia mời đi ra ngoài, nói có việc thương lượng. Tào Thanh Thanh liền đi đến cửa phòng Mạc Ly.
Hắn căn bản không nghĩ cho nàng tiến vào, dù sao nam nữ có khác, không thể không đề phòng.
Nhưng nàng không ngừng nói Thiên Mã sơn trang có vấn đề, phi thường nghiêm trọng, nhất định phải cùng hắn thảo luận. Việc này cũng chính là việc hắn lo lắng, liền mở cửa để nàng tiến vào.
Ai ngờ Tào Thanh Thanh vừa bước vào cửa, thân mình liền chao đảo.
"Sư tẩu cẩn thận" Hắn thật nhanh đỡ lấy nàng. Nàng đang có thai, không thể bị ngã.
Tào Thanh Thanh dang tay, một làn sương mù hồng nhạt bay về phía hắn.
"Sư tẩu..." Lập tức, hặn bị điểm huyệt."Vì sao?" Cỗ hương khí kia làm cho người ta huyết mạch sôi sục.... Tào Thanh Thanh đối hắn hạ xuân dược!
"Tiểu Ly..." Nàng hai mắt ngập nước tới gần hắn.
"Sư tẩu, ngươi làm như vậy không phải sẽ khiến sư huynh thất vọng?" Hắn liều mạng vận công đánh sâu vào huyệt đạo. Chết tiệt, hắn công lực rõ ràng tiến nhanh, vì sao giải huyệt còn chậm như thế?
"Không được gọi ta sư tẩu" Tào Thanh Thanh ôm lấy thắt lưng hắn "Tiểu Ly, ngươi đã quên sao? Trước kia ngươi đã nói sẽ cả đời đối đãi tốt với ta"
"Sư tẩu, khi đó ta mới bốn tuổi" Hắn còn nói sau khi lớn lên sẽ lấy sư mẫu làm nương tư nữa! Bởi vì sư mẫu hiểu rõ hắn nhất, nhưng trên thực tế căn bản không có khả năng.
"Vậy càng chứng mình chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ vô tư a! Tiểu Ly, tâm ý của ta đối với ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết?"
"Mặc kệ trước kia thế nào, ngươi hiện tại là sư tẩu của ta, huống hồ ta cũng đã có vợ, ta phải đối với nàng chung thủy"
"Ta không cần làm sư tẩu ngươi" Tào Thanh Thanh kiễng cao chân, liền muốn hôn Mạc Ly "Ta thích ngươi a! Nếu không có Chiến Thiên Hào gạt ta, ta làm sao có thể gả cho hắn? Tiểu Ly, người vào ngày ta thành thân trở về, không phải chứng minh là ngươi với ta có lòng? Ngươi cưới vợ khẳng định cũng là bất đắc dĩ, ta có thể lý giải, hãy để chúng ta bắt đầu lại lần nữa, đừng tra tấn nhau nữa được không?"
"Không tốt" Ông trời phù hộ, rốt cục vào thời điểm mẫu chốt có thể giải khai huyệt đạo, thoát khỏi cái ôm của Tào Thanh Thanh."Ta trở về uống rượu mừng chỉ đơn thuần là thành tâm chúc phúc, không có ý nghĩ gì khác. Ta cưới Băng Nhi cũng không phải bất đắc dĩ, ta thích nàng, mới cùng nàng thành thân"
"Ta không tin! Ngươi lam sao có thể không thích ta?"
"Sư tẩu, chúng ta cùng nhau lớn lên, khi còn bé ta kính ngươi như tỉ, hiện tại ta tôn ngươi vì tẩu, mong ngươi tự trọng"
"Ngươi gạt người!" Nàng lại đi qua muốn ôm hắn.
Mạc Ly lắc mình một cái, tránh ra/
"Không có khả năng!" Tào Thanh Thanh quá sợ hãi "Ngươi trúng nhuyễn cân tán cùng thất hồn đan, hiện tại đáng nhẽ toàn thân vô lực, phải như ta bài bố mới đúng, vì sao ngươi không chịu ảnh hưởng chút nào?"
Bởi vì hắn dùng qua một viên hợp ngọc hoàn. Tà Nguyệt lão từng nói qua, chỉ cần hắn nắm chặt cơ hội cùng Lạc Băng Nhi song tu, hoàn toàn phát huy công hiệu của đan dược, bách độc bất xâm là hoàn toàn có thể. Hẳn là hoàn cảnh bây giờ chính là như vậy.
Nhưng việc này không phải điểm quan trọng, hiện tại quan trọng là.....
"Sư tẩu, ngươi như thế nào có thất hồn đan?"
"Nếu hắn nhớ không lầm, đó là năm Vĩnh Huy thứ tư, phản quân Trần Thạc Chân dùng để khống chế quan viên triều đình cùng các đại phú thương.
Dược hiệu rất đáng sợ, làm cho người ta nghiện, không uống sẽ toàn thân đau đớn, mà dùng nhiều sẽ bị điên mà chết, cho nên sau khi Trần Thạc Chân đền tội, Hoàng Thượng hạ chỉ, ai dám tự tiện luyện thất hồn đan, chém đầu cả nhà.
Nay, thất hồn đan lại lần nữa xuất hiện, hay là có ý nghĩa sắp có một hồi phản loạn?
"Không có khả năng, không có khả năng, không có...." Rõ ràng người bị kê đơn là Mạc Ly nhưng vẻ mặt Tào Thanh Thanh thoạt nhìn lại càng điên cuồng."Ngươi thực yêu ta, ta vẫn biết ngươi yêu ta, ta biết đến..... nhưng là.... A! Đứa nhỏ, ngươi bởi vì ta có thai, mới cố ý bất hòa phải không?"
" Sư tẩu, ngươi bình tĩnh một chút hãy nghe ta nói, chúng ta chưa từng có loại quan hệ này, trước kia khi chưa thành thân không có, nay đều có gia thất càng không thể có"
Tào Thanh Thanh hoàn toàn lâm vào trong vọng tưởng của chính mình "CHỉ cần ta không có đứa nhỏ, ngươi sẽ yêu ta phải không?"
Mạc Ly thực bất đắc dĩ "Sư tẩu, ngươi hiểuầm, ta đối với ngươi không hề có ý tưởng đó"
"KHông có đứa nhỏ, chúng ta liền có thể cùng nhau, chỉ cần đứa nhỏ không ở...."
Đột nhiên nàng một chưởng đánh về phía bụng của chính mình.
"Sư tẩu!" Mạc Ly sợ mất hết hồn vía, hai tay lập tức vung lên, tuy rằng đúng lúc điểm trụ huyệt đạo Tào Thanh Thanh, nhưng dư kình của chưởng phong vẫn đảo qua bụng.
"Ngô!" Tào Thanh Thanh phát ra một tiếng kêu đau đớn, dung nhan như hoa bởi vì đau đớn mà hơi vặn vẹo.
"Sư tẩu" Mạc Ly vội vàng bế nàng đặt lên giường."Ngươi tỉnh lại đi, ta giúp ngươi đi gọi đại phu"
"Làm sao vậy?" Lúc này, Lạc Băng Nhi đang cầm một đống quần áo đi vào. Người nơi này giống như đều không thích nàng, mỗi ngày đều có người đến tìm nàng, đưa son phấn, quần áo trang sức, rồi mong một ngày nàng có thể theo ý họ đủ tư cách biến thành một tam thiếu phu nhân
Nàng không quá để ý người khác thấy nàng thế nào, nhưng phải giúp Mạc Ly truy hung, sẽ không thể như người xa la, nàng chỉ có thể chịu đựng thu lễ tới mức tay như nhũn ra.
"Sư tẩu...." Hắn đem chuyện vừa rồi thuật lại một lần.
Lạc Băng Nhi đi qua, cầm lấy tay Tào Thanh Thanh, bắt mạch trong chốc lát.
"Có một chút động thai khí, nhưng không trở ngại" Nàng lấy ra một cái bình ngọc, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Tào Thanh Thanh.
"Băng Nhi!" Từng có nhiều lắm vết xe đổ máu chảy đầm đìa, hắn đã không còn quá tin tưởng y thuật của nàng.
Lạc Băng Nhi cũng biết chính mình dùng dược không được "Bách hoa hoàn này là sư phụ luyện, có bệnh chữa bệnh, không bệnh cường thân, rất thích hợp cho cho nàng hiện tại bổ trung ích khí"
Tà Nguyệt lão nhân luyện dược hắn liền có vẻ yên tâm. Nhìn Lạc Băng Nhi cho Tào Thanh Thanh uống thuốc, vẻ mặt thống khổ dần dần biến mất, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, hắn thở dài nhẹ nhõm.
Đột nhiên, Lạc Băng Nhi đưa tay điểm huyệt hôn mê Tào Thanh Thanh, rồi kêu người đem trang chủ phu nhân trở về phòng.
Mạc Ly không biết nàng muốn làm gì, nhưng hắn tin tưởng nàng làm chuyện gì cũng đều có nguyên nhân hợp lý.
"Ngươi không phải đã tra được chuyện gì không tốt?"
Nàng lắc đầu "Sơn trang này thoạt nhìn hết thảy bình thường, nhưng vừa rồi ta bắt mạch cho sư tẩu ngươi, phát hiện nàng trúng độc"
"Có thể cứu hay không?"
"Loại độc này không trí mạng, nhưng làm cho người ta đầu óc trở nên không bình thường, thậm chí nổi điên, sau đó chính mình muốn chết, hơn nữa....." Nàng thở dài "Phụ nữ có thai trúng loại độc này, đứa nhỏ cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Có lẽ vừa rồi không nên lập tức cứu nàng, làm cho đứa nhỏ hỏng đi mới mà lựa chọn tốt nhất"
"Thất hồn đan..." Trên mặt hắn xuất hiện một lớp băng lạnh.
Quả thật là dư đảng tai họa Trần Thạc Chân đang ở Thiên Mã sơn trang, hắn thề sẽ trừ cỏ tận gốc, một người cũng không tha.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |