Vay nóng Homecredit

Truyện:Sủng Thê Đại Trượng Phu - Chương 05

Sủng Thê Đại Trượng Phu
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Trải qua chuyến bay dài, vợ chồng Quan Trạch Thao rốt cục phong trần mệt mỏi đến San Francisco, không muốn làm phiền nhiều người, hơn nữa cũng mong muốn ở chung với mình Kiều Cảnh Nghị nhiều hơn, nên Quan Trạch Thao dặn dò công ty không cần có người tới đón, nhưng khi vợ chồng hai người đi ra khỏi đại sảnh thì, vẫn là nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

" Quan đại ca!" Hà Đa Dung nghển cổ nhìn hồi lâu, khi nhìn thấy bóng dáng Quan Trạch Thao liền vô cùng hưng phấn gọi to.

" Dung Dung?!" Nhìn thấy con gái bạn thân mẹ, Quan Trạch Thao không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

" Đã lâu không gặp, em rất nhớ anh a!" Hà Đa Dung vui vẻ chạy vội về phía trước, thình lình vươn tay ôm một cái.

Quan Trạch Thao trở tay không kịp, vẫn bị cái ôm mạnh mẽ của cô làm cho lảo đảo một chút, có chút chống đỡ không nổi nhiệt tình của Hà Đa Dung.

Kiều Cảnh Nghị bên cạnh nhìn nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện lại cùng Quan Trạch Thao thân thiết như vậy, ngực như là bị kim bỗng nhiên đâm một nhát, giữa đôi lông mày cũng không khỏi nhíu chặt.

Cô ta là ai? Tại sao cùng Quan Trạch Thao hình như rất quen thuộc?

Còn có, nếu quen thuộc, chẳng lẽ không biết cô chính là" Quan phu nhân" sao? Hiện tại vì sao không đếm xỉa đến sự tồn tại của cô?

Bỗng dưng trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ — lúc này, anh gần như biến thành trạng thái độc thân, cô cư nhiên một điểm ý thức nguy cơ cũng không có?! Xuất sắc ưu tú như anh, sợ là rất được khác phái hoan nghênh đi?

Cô nếu không hảo hảo nắm chặt anh, nói không chừng sẽ bị một ít nữ nhân có dã tâm thừa cơ mà vào!

" Dung Dung, em.." Quan Trạch Thao tách ra song chưởng xuýt đẩy anh ngã, ngạc nhiên khó có thể mỉm cười hỏi:" Làm sao biết chúng ta đáp máy bay này?"

" Ngày hôm qua mẹ em gọi điện sang nhà anh tìm Quan mụ mụ, nhưng nghe Liên thẩm nói Quan mụ mụ cùng Quan bá bá đã xuất ngoại du lịch, sau đó thuận tiện hỏi anh, mới biết được anh đang muốn đến chi nhánh công ty San Francisco, cho nên em liền hỏi thời gian chuyến bay, chạy tới muốn cho anh một kinh hỉ a!" Hà Đa Dung vẫn như cũ kéo cánh tay anh, khuôn mặt rạng rỡ giải thích. hoàn toàn đem Kiều Cảnh Nghị gạt bỏ sang một bên.

Kỳ thật cô biết Kiều Cảnh Nghị bên cạnh là ai, bởi vì Liên thẩm có nói vợ chồng bọn họ cùng đi, nhưng chẳng qua cô không thích Kiều Cảnh Nghị, cho nên đơn giản giả bộ không biết.

Về phần vì sao không thích Kiều Cảnh Nghị, cũng không phải bởi vì các cô có ân oán gì, mà là do Kiều Cảnh Nghị độc chiếm Quan đại ca mà cô sùng bái, khiến cô không phục. Lúc bọn họ kết hôn, cô còn vì thế mà chán nản khổ sở một trận.

" Thì ra là vậy." Quan Trạch Thao hiểu rõ gật đầu, lúc này mới lộ ra dáng tươi cười ôn hòa:" Qủa thực là có kinh hỉ, cảm ơn em."

Mẹ Hà Đa Dung cùng mẹ anh là bạn tốt nhiều năm, hai nhà vẫn rất thân thiết, sau đó Hà gia di dân sang Mỹ, mới ít gặp mặt hơn.

Anh cùng Hà Đa Dung bởi vì quan hệ của mẹ nên từ nhỏ đã nhận biết, ở chung giống như anh em, mà Hà Đa Dung vốn cá tính hướng ngoại, hiển nhiên sau khi di dân nước ngoài trở nên càng thêm nhiệt tình hơn.

" Được rồi, Dung Dung, em hình như không cùng Hà mụ mụ đến Đài Loan tham gia hôn lễ của anh, cho nên chưa thấy qua lão bà của anh đi?" Quan Trạch Thao mỉm cười đưa tay kéo Kiều Cảnh Nghị, lo lắng lạnh nhạt cô." Cảnh Nghị, cô ấy là con gái bạn mẹ, Hà Đa Dung, có thể gọi cô ấy là Dung Dung."

"Chào cô." Kiều Cảnh Nghị bước đến bên người Quan Trạch Thao, nhã nhặn mỉm cười chảo hỏi.

Anh giới thiệu đã xua tan nghi hoặc của cô, mà hành động anh đem cô kéo đến bên người cũng tiêu trừ một tia hờn giận không hiểu sao hiện lên trong long.

Tâm tình cô vừa nãy, hình như chính là ghen đi?

Cô không thích nữ nhân khác tiếp cận anh, không thích cặp mắt kia trước giờ chỉ có mình cô, có thêm vị trí của nữ nhân khác.

A... không nghĩ tới mình thật đúng là lòng dạ hẹp hòi mà, kết quả nữ nhân này chỉ là con gái bạn mẹ chồng, căn bản không có gì đáng ngạc nhiên.

Chẳng qua, càng lúc càng rõ ràng giữ lấy dục (muốn độc chiếm), không thể nghi ngờ cũng đại biểu cảm tình cô đối Quan Trạch Thao đã sáng tỏ, không cần hoài nghi.

" Dung Dung, cô ấy là Kiều Cảnh Nghị, lão bà của anh." Quan Trạch Thao tiếp tục giới thiệu.

" Hi!" Ngắn gọn chào hỏi, kèm theo một nụ cười khách sáo chỉ hai giây, Hà Đa Dung quăng một cái liếc mắt, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, biểu hiện khách sáo giả dối che dấu kỳ thật không muốn cùng Kiều Cảnh Nghị nói chuyện, mà lập tức nhìn về phía Quan Trạch Thao vẻ mặt hoàn toàn bất đồng, hòa ái dễ gần:" Quan đại ca, vào xe em đi, em đưa hai người đến khách sạn."

" Vậy làm phiền em." Quan Trạch Thao gật đầu, không cự tuyệt ý tốt của cô.

" Em xin anh, cùng em còn cần khách khí như vậy sao? Em đi trước bãi đỗ xe lái xe đến." Hà Đa Dung trách mắng liếc anh một cái, cười xán lạn như hoa nhanh chóng rời đi.

" Cô ấy thoạt nhìn rất hoạt bát a." Kiều Cảnh Nghị cùng Quan Trạch Thao cùng nhau đẩy hành lý, nhìn bóng lưng Hà Đa Dung nói.

" Đúng vậy, có đôi khi hoạt bát quá có chút làm cho khó có thể chống đỡ, bất quá cô ấy mặc dù có chút kiêu căng, bản tính vẫn là không xấu." Anh nhíu mày khẽ cười, nhớ tới Dung Dung có một đoạn thời gian rất thích dính lấy anh, sau khi trưởng thành mới tương đối thu lại. Nói mới xong, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ." Đúng rồi, anh nghĩ đến một người rất thích hợp làm người hướng dẫn du lịch."

" Anh là nói Dung Dung?" Cô theo trực giác mà nói.

" Đúng, cô ấy vốn thích đi chơi, nhất định sẽ là người xứng chức hướng dẫn du lịch, hơn nữa cô ấy cá tính hoạt bát, có cô ấy đi cùng em, anh nghĩ hẳn sẽ không buồn chán." Quan Trạch Thao càng nói càng nghĩ ý kiến này có thể được, xoay qua hỏi ý kiến cô:" Em nghĩ sao?"

" Bạn bè quen biết đương nhiên tốt, chẳng qua mỗi ngày mà nói liền phiền toái người ta."

Môi đỏ mọng dương lên một vòng cung ngọt ngào, cô nhu thuận đáp lại, đối Hà Đa Dung không có đặc biệt thích hay ghét, chỉ sợ lại tạo thành rắc rối cho người ta.

"Cũng đúng, vậy nhờ cô ấy dẫn đi một hai ngày đi." Anh đồng ý lo lắng của cô.

" Kỳ thật a, em cũng có thể thử tự mình đi một chút." Cô nhướng đôi mi thanh tú, con mắt đảo qua đảo lại.

" Tự đi một chút?!" Quan Trạch Thao bỗng nhiên lớn giọng, ngạc nhiên như kiểu nghe được người ngoài hành tinh muốn đánh địa cầu, nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ kì lạ của cô:" Như vậy sao được? Không nên không nên, nhất định phải có người đi cùng mới được."

Cô chu miệng lên liếc anh:" Chê em tiếng anh quá tồi sao?"

" Không sai." Biểu tình của cô làm anh bật cười, nhịn không được đưa tay nhéo chóp mũi cô." Rốt cuộc em còn có thể tự mình hiểu lấy."

" Hừ! Cười em." Cô khó có được bướng bỉnh nhéo đùi anh một cái, tự mình đẩy xe hướng cửa đi đến.

Nhìn bóng dáng xinh đẹp giả vờ buồn bực của cô, ánh mắt Quan Trạch Thao chuyển sang nhu hòa, nhịn không được dương lên nụ cười sủng nịnh.

Thay đổi môi trường giúp đỡ cải tiến tâm tình, từ tự nhiên lại không mất thân mật trong chuyến bay, khiến anh càng xác định cùng xuất ngoại là quyết định đúng.

Quan Trạch Thao cùng Kiều Cảnh Nghị ở trong khách sạn cao cấp ở San Francisco, ở trên máy bay mặc dù có ngủ chút, nhưng luôn luôn ngủ không an ổn, bởi vì sau khi đến đây đầu tiên cần phải làm là điều chỉnh sai giờ (chênh lệch thời gian)

Dựa trên nguyên tắc tôn trọng ngay từ đầu, Quan Trạch Thao vẫn là đặt hai phòng đối diện nhau, để cho Kiều Cảnh Nghị có thể hoàn toàn có không gian riêng.

Bất quá, như vậy thật là ý tốt, nhưng khi đêm khuya yên tĩnh, lại thành gây khó khăn cho Kiều Cảnh Nghị.

Một mình ở trong phòng xa lạ, nằm ở trên giường to như vậy, bên tai chỉ nghe thanh âm điều hòa hoạt động cùng hô hấp của chính mình, bầu không khí vắng vẻ khiến cô cho dù nhắm mắt cũng không thể đi vào giấc ngủ.

".... Chín mươi chín con cừu, một trăm con cừu!" Đếm tới một trăm, cô đột nhiên trợn mắt, uể oải kêu lên:" A~~ ngủ không được, ngủ không được!"

Kỳ quái kêu xong, đột nhiên phát hiện hình như có tiếng vọng trở lại, hơn nữa bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh mình bơ vơ, không hiểu sao, ngực nhảy lên...

Thảm, không biết là do nghe chuyện kỳ dị nhiều hơn, hay là xem phim ma quỷ nhiều hơn, hiện tại trong đầu cô bắt đầu có các ý niệm kỳ quái.

Ma nước ngoài có thể hay không so với ma trong nước kinh khủng hơn a?

Nghĩ vậy, cô kéo chăn che kín từ đầu đến chân không có kẽ hở, chốc lát, lại hiện lên hình ảnh phim ma Nhật Bản ma từ trong chăn toát ra đến cùng nhân vật chính xem phim, sợ hãi nhanh chóng đem chăn xốc lên, lập tức, cô lại nghĩ đến ma từ trong Tivi bò ra.......

Ô...Lúc này nếu như có Quan Trạch Thao thì tốt rồi! Có anh ở đây, cô nhất định sẽ không lại suy nghĩ lung tung, tự dọa mình.

Lại nói, mấy ngày nay bọn họ vẫn đều là phân phòng ngủ, nhưng anh nếu là rất yêu cô, vì sao ngay cả ít có dịp du lịch, cũng không hảo hảo nắm chắc cơ hội cùng phòng chứ?

Lẽ nào, tình cảm anh đối cô đã bởi vì cô mất trí nhớ mà đã bị phai mờ?

Cô không yên lòng lo lắng, sợ mình nếu không khôi phục được ký ức, sẽ ngay cả anh cũng mất đi!

Chống khửu tay đứng dậy, mò mẫm điện thoại, trong lòng nhưng toát ra một thanh âm — anh hiện tại hẳn là đang ngủ say đi? Cứ như vậy đánh thức anh, hình như rất không tốt!

Xúc động muốn gọi điện cho anh bị kiềm chế xuống, bất đắc dĩ một lần nữa nằm xuống, tự mình an ủi.

Suy nghĩ nhiều quá, anh vẫn yêu cô, bằng không lần này cần gì phải mang theo cô cùng đi chứ? Còn sắp xếp cho cô đi chơi chính là một phen tâm ý của anh a!

Bất quá, sắp xếp hai người chia phòng thật là một sai lầm a!

Ai! Cô có thể thoát khỏi ý nghĩ lo được lo mất, tại sao lại không thể quên được cảm giác lông mao nổi lên a?

Lại nằm xuống xem, nói không chừng cảm giác quỷ dị này sẽ tự động biến mất, cô đợi một lát có thể ngủ ....

Ba giờ sáng Mỹ, tiếng chuông điện thoại cắt ngang gian phòng yên tĩnh, Quan Trạch Thao đã đi vào giấc ngủ trong bóng tối mò mẫm điện thoại ở đầu giường, tiếng chuông chói tai khi ống nghe nhấc lên thì dừng lại.

" A lo?" Tiếng nói khàn khàn nam tính nghe lên đặc biệt gợi cảm.

" Trạch, Trạch Thao, là em." Kiều Cảnh Nghị chần chờ mở miệng.

" Làm sao vậy?" Nghe là cô, Quan Trạch Thao nỗ lực thanh tỉnh.

" Vì sao chúng ta phải chia hai phòng ngủ?" Anh nghe trong câu hỏi của cô có chút hờn tủi, còn dẫn theo chút làm nũng, như là bị cái gì ủy khuất dường như.

" Anh nghĩ ở nhà là như vậy, cho nên chiếu theo vậy." Anh giải thích.

Cô oán giận phản bác:" Trong là trong, bên ngoài là bên ngoài."

" Ý em là?" Tinh thần còn có chút ngẩn ngơ, anh qua một lúc mới phản ứng lại.

" Hiện tại là ở nước ngoài, em ngủ một mình sẽ sợ..." Cô ngập ngừng đáng thương nói.

Cô đã ở trên giường trằn trọc hồi lâu, do dự lại do dự, nghĩ còn tiếp tục như vậy sẽ bị suy nhược thần kinh, mới rốt cục hạ quyết định quyết tâm gọi điện thoại nói.

Anh bỗng nhiên hiểu ra, khóe miệng nhịn không được mỉm cười.

" Vậy bây giờ nên làm sao?" Anh giả bộ không có biện pháp, muốn chính cô minh bạch nói ra.

" Cũng không phải không được trả lại một gian phòng, chúng ta ở cùng nhau. ?"Kiều Cảnh Nghị vứt đi rụt rè, nổi lên dũng cảm, mang ý kiến nói thẳng ra.

Vừa vặn cô cũng không nghĩ lại giẫm chân tại chỗ, nói không chừng dựa vào cơ hội lần này, bọn họ sẽ có tiến triển lớn hơn nữa.

" Cùng ở một phòng, em không sợ anh ..." Anh cố ý đùa hỏi.

" Anh là chồng em, em còn sợ cái gì?" Vô thức dương cao giọng, cô không chút suy nghĩ nói. Huống hồ trong khoảng thời gian này, anh đã được tín nhiệm của cô, anh rất tôn trọng cô, yêu thương cô, cô tin tưởng trừ phi cô nguyện ý, bằng không anh sẽ không miễn cưỡng cô làm chuyện không muốn.

" Thật cao hứng nghe được em nói như vậy." Anh cười ra, tâm tình như bầu trời sáng sủa. Giọng điệu của cô như thế là đương nhiên, có thể thấy được trong lòng cô đã hoàn toàn tiếp nhận anh rồi.

" Vậy bây giờ .... Là em đi qua, hay là anh qua?" Cô vội hỏi, thầm nghĩ nhanh chóng cải biến tình trạng ở một mình.

" Anh đi qua!" Quan Trạch Thao đã đứng dậy, cúp điện thoại, tùy tiện mặc vào bộ quần áo đơn giản, cầm cặp đi đến phòng đối diện.

Nghe được tiếng chuông mở cửa vang lên Kiều Cảnh Nghị nâng mắt nhìn về phía nghiễm nhiên là tới cứu vớt nam nhân của cô, đôi mắt chợt sáng lên, cánh môi vung lên nụ cười nhẹ, gò má không tự giác mà gợn lên sắc hồng nhàn nhạt.

" Thật nhanh a!" Cô nghiêng người để anh vào phòng.

" Em không biết anh chờ không được sao?" Bất đồng với khí phách trầm ổn bình thường, dáng dấp lười biếng vừa mới từ trong giấc mộng tỉnh giậy tràn đầy gợi cảm, Quan Trạch Thao dương lên khóe miệng như thật như giả nói đùa, bộ dáng mang theo chút tà khí có một loại sức quyến rũ khó tả.

Bộ dáng cùng lời nói của anh, khiến tim Kiều Cảnh Nghị đập thình thịch, lập tức lại ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát tản ra từ thân thể anh, thần trí gần như bị anh dắt đi.

" Ngày mai anh sẽ bảo khách sạn an bài một gian phòng hai người lớn một chút." Quan Trạch Thao trực tiếp ngồi xuống trên giường lớn nói.

Kỳ thật anh ngay từ đầu suy xét đến có thể khơi mào ký ức của Cảnh Nghị, nghĩ đến lúc trước tuần trang mật của hai người ở tại gian phòng kia, nhưng trở ngại là phải phân phòng ngủ nên thôi, đổi thành hai phòng đơn, chẳng qua bây giờ nếu Cảnh Nghị không bài xích chung phòng, vậy anh có thể chiếu theo ý nghĩ trước kia mà sắp xếp.

" Đều được." Kiều Cảnh Nghị bộ dạng thoải mái nhún nhún vai, chỉ cần không bảo cô ở một mình đều được.

Anh phát hiện vẻ mặt cô buồn ngủ, kinh ngạc hỏi:" Em không phải là còn chưa ngủ chứ?"

"Ừ." Cô bất đắc dĩ gật đầu, bị anh nói, đột nhiên muốn ngáp." Muốn ngủ nhưng ngủ không được."

Anh xốc chăn lên, vỗ vỗ xuống nệm giường." Lại đây."

Đôi mắt đẹp chớp a chớp, môi mấp máy, đi tới bên giường ngồi xuống, ý thức được hai người sẽ cùng giường, đột nhiên bắt đầu không được tự nhiên.

" Nhanh chút ngủ đi." Anh giúp cô chỉnh gối đầu, chờ cô nằm xuống, mới đem chăn đắp lên, sau đó cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại một chiếc quần lót màu đen.

Thoáng nhìn anh lộ ra bóng lưng trần trụi, Kiều Cảnh Nghị không tự chủ được nhớ tới lúc ngâm nước nóng đã từng xem qua anh lõa thể, nhất thời, cô giống như cương thi (xác chết cứng ngắc) như nhau thẳng tắp bật dậy.

" Làm sao vậy?" Mới vừa tắt đèn anh bị động tác đột ngột của cô hù dọa.

" Anh nhất định phải cởi sạch ở trần ngủ sao?" Trong bóng tối, cô vẫn khẩn trương nhìn không chớp mắt.

" Anh không có cởi sạch, anh có mặc quần." Anh buồn bực đáp lại.

" Đó là quần lót." Cô cắn răng.

" Cho nên anh không phải là cởi sạch." Anh lại nằm xuống, đưa tay kéo vai cô, làm cho cô nằm xuống, trực tiếp tiến đến trong lòng anh.

Phát hiện đầu mình gối lên cánh tay cường tráng của anh, gương mặt dán tại khuôn ngực khỏe mạnh anh, Kiều Cảnh Nghị trợn mắt, cả người cứng ngắc giống như pho tượng, tim đập nhanh giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.

" Chỉ, chỉ có thể ngủ a!" Cô lắp bắp nói. Mặc dù cô đã tìm về tình yêu mến đối với anh, nhưng còn không có làm tốt chuẩn bị lõa thể đối với nhau a.

Quan Trạch Thao bật cười, chấn động đến cô ở trong ngực.

" Yên tâm, chuyện đáp ứng với em, anh sẽ không quên." Anh đã hứa chỉ có thể có sự cho phép của cô mới có thể chạm đến cô.

Kiều Cảnh Nghị thở ra, lúc này mới hơi chút thả lỏng thân thể.

Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, nghe anh nói như vậy, cô cảm giác rất mâu thuẫn, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại mơ hồ có loại cảm giác mất mát.

" Nhanh ngủ đi, ngày mai anh có cuộc họp buổi sáng." Anh vỗ vỗ vai cô trấn an, ôn nhu dụ dỗ như đối đãi trẻ con.

" Được, ngủ ngon." Cô nói.

" Ngủ ngon." Quan Trạch Thao xiết chặt khửu tay, thâm tình hôn lên đỉnh đầu cô, thỏa mãn ôm lấy cô, đi vào giấc ngủ.

Kiều Cảnh Nghị nhắm mắt, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của anh, cùng với hơi thở đều đều, trái tim đập mạnh của cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

Thật thần kì, rõ ràng là phòng như trước, nhưng bởi vì anh tới, toàn bộ cảm giác đều trở nên bất đồng, như là tìm lại được sự quen thuộc, cô an tâm, không sợ.

Bầu không khí yên tĩnh đưa bọn họ bao phủ, dần dần, cô cũng tiến vào mộng đẹp, khẽ nhếch khóe miệng, là nụ cười hạnh phúc.

Ngày hôm sau. Quan Trạch Thao giúp Kiều Cảnh Nghị cùng Hà Đa Dung hẹn buổi trưa gặp mặt, nhờ cô ấy làm hướng dẫn du lịch một ngày, khoảng 11 giờ, Hà Đa Dung liền tới khách sạn, mà Kiều Cảnh Nghị đã rửa mặt chải đầu, chờ cùng cô gặp mặt.

"Dung Dung, cảm ơn cô bằng lòng bồi ta, hôm nay đã làm phiền cô rồi."

Đối mặt với người bạn sẽ đồng hành cùng mình toàn bộ buổi chiều, Kiều Cảnh Nghị thái độ thân thiết, giọng điệu nhẹ nhàng, nhã nhặn xuất ra thiện ý.

" Không có biện pháp a, ai bảo chúng tôi là bạn bè từ nhỏ đến lớn chứ! Nếu Quan đại ca mở miệng, có làm phiền cũng đáp ứng!" Hà Đa Dung nói lời khách sáo thế nhưng một chút cũng không khách khí, nói rõ là chỉ vì mặt mũi Quan Trạch Thao, mới miễn cưỡng chịu đảm nhiện hưỡng dẫn du lịch của cô.

Kiều Cảnh Nghị dương môi mỉm cười chấp nhận.

Dung Dung nói hình như có chút không tình nguyện, nhưng cô không muốn nghĩ nhiều, xem như là Dung Dung không câu nệ tiểu tiết, nói lên lời nói cũng không chải chuốt. (ý là nói thẳng)

" Chúng ta hai cô gái, buổi chiều đi shopping là tốt rồi, hoặc là cô có ý kiến gì tốt hơn?" Kiều Cảnh Nghị cố gắng kéo gần khoảng cách.

Thời gian Quan Trạch Thao làm việc, cô dự định tùy ý shopping, mua này nọ, còn các điểm danh lam thắng cảnh sẽ chờ anh rảnh, hai ngươi mới cùng đi một chút, như vậy đi ra nước ngoài mới có ý nghĩa.

"Vậy đi bách hóa Macy được rồi." Hà Đa Dung nhún nhún vai, lười suy nghĩ.

" Tốt." Kiều Cảnh Nghị gật đầu như giã tỏi. Trên thực tế, cô căn bản không biết bách hóa Macy là bách hóa như thế nào, chỉ là thuần túy tín nhiệm với sự sắp xếp của cô.

" Vậy được rồi, trước đi ăn cơm trưa." Hà Đa Dung lưng đeo túi xách, từ trên sô pha đứng dậy.

Kiều Cảnh Nghị kéo cô." Đợi một chút nữa đi, vừa rồi nhân viên khách sạn có gọi điện thoại đến, nói muốn tới đem hành lí qua phòng mới." Mặc dù cô tiếng anh không được lưu loát, nhưng nếu là tỉ mỉ nắm một ít câu đơn giản hoặc một chữ, còn có thể suy đoán ra ý tứ đại khái.

" Phòng mới? Vì sao? Phòng này thoạt nhìn không tệ a!" Hà Đa Dung kinh ngạc quan sát gian phòng.

" Bởi vì ta cùng Trạch Thao vốn ở hai phòng, hiện tại quyết định đổi một phòng lớn một chút là được rồi." Khó có được vấn đề cô hiếu kì, Kiều Cảnh Nghị không suy nghĩ nhiều mỉm cười nói rõ.

" Phân phòng ngủ?" Hà Đa Dung lần nữa đề cao âm lượng, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Hiểu rõ nghi hoặc của cô, Kiều Cảnh Nghị tiếp tục giải thích, bởi vì liên tục đặt câu hỏi nên Hà Đa Dung so với lúc nãy ôn hòa cùng thân thiết hơn.

" Kỳ thật trước kia chúng ta xẩy ra tai nạn xe cộ, ta đã quên mất một số chuyện — cũng gồm cả Quan Trạch Thao, cho nên để cho ta thích ứng, chúng ta tạm thời ngủ riêng."

" Cô nói.. mất trí nhớ sao?" Hà Đa Dung kinh ngạc đến tột đỉnh, biểu tình ngây ra như phỗng.

Kiều Cảnh Nghị nhăn nhăn mũi gật đầu.

" Oh My God!" Hà Đa Dung nhịn không được kinh hô, không dám tin nhìn cô, trong chốc lát chẳng biết nói cái gì.

" Ta cũng biết được là rất khó tin." Kiều Cảnh Nghị buông tay nhún vai, có thể lý giải kinh ngạc của cô.

" Vậy .... bây giờ lại bắt đầu cùng phòng?" Hà Đa Dung thử hỏi.

"Đại khái là có liên quan đến ở nước ngoài đi, ta không dám ngủ một mình, cho nên....." Kiều Cảnh Nghị ngượng ngùng lè lưỡi.

Nghĩ đến tối hôm qua sau khi Quan Trạch Thao cùng cô đồng sàng cộng chẩm (cùng giường), rốt cuộc một đêm ngủ ngon đến bình minh, khi tỉnh lại hai người tư thế thân mật, cô liền cảm thấy ngọt ngào như trong lòng rót mật, hơn nữa hậu quả là mới cùng Quan Trạch Thao xa nhau không được mấy tiếng đồng hồ, cô lại bắt đầu nhớ anh!

" Thì ra là vậy." Hà Đa Dung ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo môi" Ta gọi điện thoại bảo quầy lễ tân thúc sục một chút." Cô thầm nghĩ mau mau đi ra ngoài, không muốn nhìn dáng dấp ngọt ngào chói mắt kia.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)