Vay nóng Tima

Truyện:Sủng Thê Đại Trượng Phu - Chương 06

Sủng Thê Đại Trượng Phu
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Chập tối, Quan Trạch Thao trở lại khách sạn, phòng đã thay đổi, hai phòng đơn đổi thành một phòng đôi, chính là gian phòng bọn họ đã từng ở qua khi mới kết hôn.

Anh nhìn thời gian tiện thể tắm rửa thay quần áo, đợi Kiều Cảnh Nghị cùng Hà Đa Dung về, chuẩn bị đi ăn cơm, cũng nhân tiện cảm ơn Hà Đa Dung đi cùng.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đảo mắt đã đến bảy giờ tối, anh bắt đầu đứng ngồi không yênm vì sao hai cô gái còn chưa trở về?

" Không phải nói trước rồi sao? Kỳ quái!" Anh cau mày nói thầm, lúc thì nhìn đồng hồ trên tường, lúc thì nhìn đồng hồ trên cánh tay, không ngừng đi qua đi lại.

Ngay khi anh thiếu chút nữa đem tấm thảm cao cấp mài trụi, chuông cửa vang lên, còn kèm theo tiếng mở cửa.

" Đã trở về!" Tâm tình lo lắng trong nháy mắt tiêu tan, con mắt cùng vẻ mặt anh trong nháy mắt sáng ngời, ba bước thành hai bước đi mở cửa.

" Quan đại ca!"

Cửa vừa mở ra, một đạo bóng đen liền nhào tới, giống như phát sinh hỏa hoạn khẩn trườn kêu to, làm anh cảm thấy không ổn.

" Làm sao vậy?! Cảnh Nghị đâu? Các ngươi sao lại không cùng nhau trở về?" Quan Trạch Thao không thấy lão bà yêu mến, lo lắng hỏi.

" Ô ô...cô ấy...cô ấy ...Ô" Hà Đa Dung hai tay ôm chặt lấy Quan Trạch Thao, ô ô nức nở khóc không thành tiếng.

" Rốt cuộc xẩy ra chuyện gì?" Anh tách ra cái ôm của cô, bị cô khóc khiến tâm phiền ý loạn (trong lòng bực dọc), lo nghĩ không ngớt, mi tâm nhíu chặt gần như kẹp chết một con muỗi.

" Xin lỗi, em, em cùng Cảnh Nghị lạc nhau, em có bảo cô ấy đừng chạy loạn, thế nhưng cô ấy....." Sau khi Hà Đa Dung xin lỗi, đem tất cả sai lầm đều giao cho người không ở đây Kiều Cảnh Nghị.

Trên thực tế, là cô ở trên đường tình cờ gặp bạn bè, cho nên thoáng bỏ đi một chút, nhưng mới quay đầu lại cũng đã tìm không được người, lập tức cô rất tức giận, hơn nữa đối với Kiều Cảnh Nghị không có hảo cảm, cho nên nổi lên ý xấu, cứ để cô ta đi lạc.

" Em là nói Cảnh Nghị lạc đường?" Quan Trạch Thao khiếp sợ hai mắt mở lớn, nín thở huớng cô xác nhận.

Vẻ mặt kinh hoàng kia khiến Hà Đa Dung đột nhiên kinh hãi, đã quên cả khóc, chỉ kinh ngạc gật đầu.

" Người lớn như vậy làm sao lại lạc đường?" Anh tức giận nắm chặt cánh tay Hà Đa Dung chất vấn, lúc này lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại phải làm cho rõ tình huống:" Các ngươi đã lạc nhau ở đâu?"

Đôi mắt kia bùng cháy lửa giận, nghĩ muốn đem người đốt cháy, dường như bóp chặt cỏ họng cô, Hà Đa Dung sợ hãi nói tên một con phố, nhịn không được bắt đầu nghĩ quyết định lúc đó của mình là sai .....

" Thời gian nào? Lúc nào?" Quan Trạch Thao buông tay cô ra, vội vã lấy ra PDA * tìm điện thoại cấp dưới, dự định triệu tập nhân thủ cùng nhau tìm người.

(* Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân thường được gọi là PDA (tiếng Anh: Personal Digital Assistant) là các thiết bị cầm tay vốn được thiết kế như một cuốn sổ tay cá nhân và ngày càng tích hợp thêm nhiều chức năng. Một PDA cơ bản thường có đồng hồ, sổ lịch, sổ địa chỉ, danh sách việc cần làm, sổ ghi nhớ, và máy tính bỏ túi. )

" Năm giờ hơn.... Khoảng hai giờ rồi." Cô nhìn thời gian rồi đáp. Sau khi bỏ lại Kiều Cảnh Nghị, cô còn đến quán cà phê ngồi một chút, đoán rằng Kiều Cảnh Nghị có thể đã chính mình trở về, không nghĩ tới cô ta lại ngốc như vậy, đến bây giờ còn không có trở lại khách sạn.

" Lâu như vậy?" Nghe vậy, Quan Trạch Thao không khỏi lửa giận dâng cao." Vì sao em đến bây giờ mới nói? Qua lâu như vậy, nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn làm sao bây giờ?"

" Em trước có đi tìm a, thực sự tìm không được mới nhanh chóng trở về nói cho anh mà!" Hà Đa Dung mặc dù hiện tại nói chính là lời nói dối, nhưng nước mắt cũng thực sự, bởi vì cô từ nhỏ đến lớn còn chưa từng thấy qua bộ dạng dữ như vậy của Quan Trạch Thao, nhưng lại là hướng về phía cô!

Thảm, chiếu theo bộ dạng lúc này của Quan đại ca, nếu như Kiều Cảnh Nghị thật xẩy ra chuyện gì, vậy cô chẳng phải là muốn gặp nạn?

" Em biết Cảnh Nghị với anh mà nói có bao nhiêu quan trọng không? Anh là tin tưởng em, mới có thể ...." Nhìn thấy cô chảy nước mắt cãi lại, Quan Trạch Thao nặng nề nói ra, nhưng là chính mình đem Cảnh Nghị giao cho cô, muốn trách cũng trách không được. Vì vậy đem lời muốn nói ngừng lại.

" Quên đi!" Hiện tại không phải thời gian truy cứu, việc cấp bách là nhanh chóng tìm được Cảnh Nghị.

Cô điềm đạm như thế thân ở đất khách, không quen người khác, ngôn ngữ lại không thạo, cùng Dung Dung lạc nhau thời gian lâu như vậy, nhất định vô cùng sợ!

Nghĩ vậy, Quan Trạch Thao liền cảm thấy toàn bộ trái tim dường như bị một bàn tay to gắt gao nắm chặt, ngực giống như bị tắc nghẽn.

Anh tăng nhanh tốc độ xem qua PDA, quyết định tự mình đi tìm người trước, rồi gọi điện thoại bảo cấp dưới sử dụng quan hệ giúp đỡ.

Hy vọng Cảnh Nghị không nên gặp chuyện không may mới tốt!

Trên thực tế, Kiều Cảnh Nghị rất tốt, cô không chỉ bình yên vô sự ngồi ở trong cục cảnh sát, còn ăn Pizza, uống cafe, mặc dù ngôn ngữ không thạo, bên cạnh vẫn còn vòng quanh mấy cảnh viên, khoa tay múa chân, nỗ lực lấy từ đơn diễn đạt, cũng có nói có cười —- khi Quan Trạch Thao nhận được cấp dưới báo tin, vội vã chạy đến cục cảnh sát thì, thấy chính là tình cảnh như vậy.

" Cảnh Nghị!" Quan Trạch Thao kiềm nén nội tâm kích động, nhìn về phía thiên hạ biến mất hồi lâu tìm không thấy, kêu to.

Mọi người đều quay đầu lại xem anh, Kiều Cảnh Nghị cũng chần chờ đứng dậy, nhìn thấy nam nhân đứng ở trong một đám người ngoại quốc một chút cũng không thua kém, lập tức kinh hỉ lộ ra tươi cười.

" Trạch Thao!" Cô bỏ xuống đồ vật trong tay, rất nhanh hướng Quan Trạch Thao chạy đến, kìm lòng không được mà lao vào ôm ấp của anh.

" Em không có việc gì chứ?" Anh vỗ vỗ lưng cô trấn an, rất nhanh liền kéo cô ra.

Mặc dù thật cao hứng khi cô chủ động ôm mình, nhưng giờ khắc này vô tâm cảm động, anh thầm nghĩ nhanh chóng kiểm tra xem cô có bất luận tổn thương nào hay không.

" Không có việc gì!" Cô nhếch môi, giang hai tay, còn xoay một vòng, để anh nhìn kĩ.

Cùng đến với Quan Trạch Thao chủ quản chi nhánh công ty tiến lên cùng nhân viên cục cảnh sát nói rõ tình huống, cũng cảm ơn bọn họ trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Kiều Cảnh Nghị.

" Em nhất định rất sợ đi?" Quan Trạch Thao đem sợi tóc trên má cô vén lên sau tai, nâng khuôn mặt của cô, yêu thương ngắm nhìn.

Kiều Cảnh Nghị lại cười lắc đầu:" Không sợ a!"

" Không sợ? Ít cậy mạnh, anh mới không tin." Anh bật cười nhón chóp mũi cô, cho rằng cô là không muốn khiến anh lo lắng.

" Là thật không sợ." Cô chớp mắt to, thập phần chắc chắn nhấn mạnh." Chỉ có khi phát hiện tìm không thấy Dung Dung thì có chút hoảng hốt, sau lại xác định mình lạc đường, em liền đi tới xe taxi, nói thẳng đến cục cảnh sát, bởi vì em biết anh sẽ phát hiện em lạc đường, sớm muộn gì sẽ tìm đến cục cảnh sát."

Nguyên nhân chính không sợ, kỳ thật đúng là tin tưởng anh.

Cho tới nay, anh đều tận tâm tận lực che chở cô, cho nên dù là bị lạc đường, cô cũng tin tưởng anh sẽ trong thời gian ngắn nhất tìm được cô!

" Em sao không trực tiếp bắt taxi về khách sạn thì tốt rồi?" Xác định cô không có lo lắng sợ hãi, anh cuối cùng cũng buông xuống lộ ra nụ cười nhẹ.

" Bởi vì em không biết chúng ta ở khách sạn nào làm sao nói, mà cục cảnh sát tiếng anh đơn giản hơn nhiều." Cô nghịch ngợm liếc xéo anh, thẳng thắn thừa nhận khuyết điểm không thạo tiếng anh.

" Ha ha..." Quan Trạch Thao nhịn không được bật cười, không có biện pháp lắc đầu:" Em a! Anh sợ em hù chết!"

Cô mỉm cười ngọt ngào, thích anh yêu thương cưng chiều cô giọng điệu lại không có biện pháp.

" Sau khi quay về Đài Loan em muốn đi bồi dưỡng tiếng anh." Cô nghĩ đến một phương pháp để giết thời gian rất tốt.

" Có tâm học tốt lắm." Anh khen ngợi. Bọn họ xuất ngoại tần suất không ít, cho nên tăng mạnh khả năng anh văn là cần thiết, anh cũng không muốn lại sẽ bị khiếp sợ như vậy, hơn nữa buồn cười chính là, đương sự lại không sợ, anh lại không biết bởi vậy mà hù chết bao nhiêu tế bào.

" Được rồi, Dung Dung đâu?" Cô đột nhiên nhớ tới.

" Chúng ta phân công nhau tìm em, xác định sau khi tìm được, anh để cô ấy về trước."

Nói đến Hà Đa Dung, Quan Trạch Thao nhịn không được khuôn mặt trầm xuống, chuyện liên quan đến nữ nhân anh yêu thương, rất khó không để ý, cho nên trong lòng đối cô vẫn tức giận.

" Cô ấy nhất định cũng sợ hãi đi?" Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, chịu trách nhiệm dẫn người ta lại làm cho người ta thất lạc, chỉ là áy náy cũng đủ dày vò.

Quan Trạch Thao tức giận miết miết môi." Em vẫn là lo lắng cho mình đi!" Đều là lúc nào rồi, còn lo lắng cho người khác.

" Tổng giám đốc." Chủ quản công ty cùng nhân viên cảnh sát nói xong đã đi tới, cung kính mỉm cười nói:" Các cảnh sát nói cảm ơn phu nhân mời cafe, còn nói hoan nghênh thường xuyên đến San Francisco chơi."

Nghe vậy, Quan Trạch Thao chuyển sang trêu chọc cô:" Ngôn ngữ không thạo còn có thể mời người ta uống cafe, làm quan hệ xã hội?"

Khó trách anh mới vừa bước vào thì thấy mấy cảnh viên trên mặt mang theo tươi cười, cùng cô khoa tay múa chân, thì ra cô mời mọi người uống cafe, thu mua nhân tâm (lòng người), nhận được ôn hòa nhiệt tình đối đãi.

" Bọn họ cũng mời em ăn Pizza a, em nhàn rỗi không có việc gì liền lướt đến quán cafe đối diện mua cafe." Cô cũng bội phục chính mình, tay chân cùng ngôn ngữ phối hợp chữ đơn là có thể truyền đạt.

" Anh xem em đến công ty làm trong phòng PR (quan hệ công chúng) tốt lắm." Quan Trạch Thao dương môi cười liếc cô một cái, hướng cấp dưới nói:" Chúng ta có thể đi chưa?"

" Có thể." Cấp dưới gật đầu, dẫn đầu đi ra khỏi cục cảnh sát.

" Cảm ơn mọi người, chúng tôi đi đây." Quan Trạch Thao nắm vai lão bà, hướng mọi người nói lời cảm ơn.

" Bye bye." Kiều Cảnh Nghị cũng hướng mọi người nói lời từ biệt, mang theo dáng tươi cười rời đi.

Mặc dù ngoài ý muốn trải qua một hồi khó khăn, nhưng cuối cùng cũng là hữu kinh vô hiểm* kết thúc viên mãn, mà Kiều Cảnh Nghị đối với Quan Trạch Thao độ tín nhiệm lại càng kéo lên trên một mảng lớn.

(*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

Kết thúc toàn bộ công việc, Quan Trạch Thao bắt đầu có đầy đủ thời gian cá nhân, kế tiếp tròn hai ngày có thể tự mình mang theo Kiều Cảnh Nghị đến thăm các thắng cảnh San Francisco.

" Ai? Em đối với nơi này hình như có ấn tượng nha!"

Cùng Quan Trạch Thao nắm tay nhau đi trên đường gần bến tàu, Kiều Cảnh Nghi đột nhiên có loại cảm giác giống như đã từng quen biết, không khỏi lắc lắc tay anh, hưng phấn nói.

" Có sao? Thật sự có ấn tượng sao?" Nghe vậy, Quan Trạch Thao nhịn không được dừng lại cước bộ, mừng rỡ hỏi.

" Ừ." Cô gật đầu, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, bắt giữ trong đầu chợt lóe những đoạn ngắn lướt qua.

Trong lòng cháy lên hi vọng, trong mắt anh toát ra tia sáng long lanh, theo cô nhìn xung quanh, khích lệ cô tiếp tục nhớ lại." Còn nhớ tới cái gì?"

" Thì đường này .... Khí trời mát mẻ, chúng ta giống như vậy nắm tay tản bộ, còn cùng nhau uống một cốc đồ uống..." Cô vừa nỗ lực hồi tưởng, vừa hình dung hình ảnh hiện lên trong đầu.

" Đúng!" Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vui mừng, tiến triển này đối với anh mà nói, so với công ty thu lợi lớn càng khiến anh vui vẻ hơn." Còn có sao?"

Kiều Cảnh Nghị nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu một thứ gì đó xẹt qua nói dừng liền dừng, cô không khỏi lộ ra biểu tình uể oải.

" Xin lỗi, em lại nhớ không nổi." Cô vô tội cắn môi.

" Không sao, như vậy đã là tiến bộ rồi." Quan Trạch Thao trấn an vỗ vỗ vai cô, không muốn tăng áp lực cho cô, lúc này, chỉ hy vọng trong lòng cô buông ra cảm thụ dị quốc phong tình *." Còn muốn biết chúng ta trước đây đến đây thì làm những chuyện gì không?"

(* Tâm tình đối với cảnh đẹp nước ngoài)

" Đương nhiên a." Cô chủ động nắm lấy cánh tay anh, tiếp tục đi về phía trước.

Mới vừa rồi giữa những hình ảnh hiện lên, ánh mắt anh hảo ôn nhu, nụ cười rất vui vẻ, cô muốn lần nữa nhìn thấy anh như vậy, không hi vọng mình mất trí nhớ cướp đi vui sướng của anh.

" Đi theo anh." Quan Trạch Thao dương lên khóe miệng, lôi kéo cô đi tới trước một quầy hàng." Chọn mấy con cua đi, chúng ta mang ra bên đường ăn."

" Được." Mấy ngày nay ăn nhà hàng, lúc này muốn mang ra ngoài, ngược lại khơi mào hứng thú Kiều Cảnh Nghị, cô vui vẻ dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng chọn mấy con cua, sau khi cân liền nấu ngay tại chỗ.

" Lại đây, còn có cái này." Trả tiền xong, Quan Trạch Thao liền lôi kéo cô đến quầy đối diện.

" Đây là?" Cô hiếu kì thò đầu xem.

" Súp sò, dùng toan bánh mì trang *." Sau khi hướng chủ quầy lấy hai phần, anh quay sang Kiều Cảnh Nghị nói.

(* aix, cái này m cũng chịu, chẳng biết là món gì ...chắc mì sò ah ...có k ta...thôi các bạn thông cảm nhé!!" Toan bánh mì" là bột mì chua hay sợi mì gì đó.. )

" Toan bánh mì?" Cô chống cự nhíu mày, dường như đó là lời không thể tin.

Anh buồn cười mà kéo kéo gương mặt cô:" Vẻ mặt gì đây? Đây là em thích a!"

" Phải không? Anh có phải là thấy em mất trí nhớ, cố ý nói mò?" Cô nghi vấn liếc anh, một bộ đem anh trở thành người lòng dạ hiểm độc đại phôi đản.

" Là thật đấy!" Anh bật cười, bị vu oan vẫn rất vui vẻ.

" Hừ, đợi một lát sẽ biết!"

Bọn họ mua xong cua với sup sò, ở ven đường tìm một nơi có thể ngồi ngồi xuống, vừa thoải mái cắn ăn, vừa thưởng thức biểu diễn đầu đường, tuyệt không quan tâm ánh mắt người ngoài.

" Ai, thật đúng là không sai a!" Uống hai miếng súp sò, Kiều Cảnh Nghị kinh diễm mà khen.

" Chứng minh anh không phải nói mò chứ?" Quan Trạch Thao cười liếc cô một cái, chuyên chú lột vỏ cua." Đến, hé miệng ra ...."

Thấy anh muốn uy cô, Kiều Cảnh Nghị giật mình kinh ngạc, tim đập nhanh, lập tức xấu hổ nhìn một chút xung quanh, mới nhanh chóng hé miệng, một ngụm ăn hết tâm ý anh.

" Cảm ơn." Cô thẹn thùng mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười ngọt ngào hạnh phúc, đưa tay lấy một con cua, cúi đầu lột vỏ, có qua có lại đút cho anh." A—-"

Quan Trạch Thao nhìn cô cười một cái, tiến sát thân lại, mở lớn miệng ăn hết miếng cua cô vất vả lột được, thậm chí cố ý cắn đến ngón tay cô.

" A!" Kiều Cảnh Nghị kinh hô, nhanh chóng rút tay, giận dữ liếc anh." Anh đói đến phải cắn tay của em sao?"

" Anh đói đến có thể đem em tiến nhập trong bụng anh." Anh dự tính chỉ trêu ghẹo nói.

Cô đỏ mặt, muốn quát, nhưng một hỉnh ảnh bỗng nhiên nhảy lên trong đầu.

" Chờ một chút ...." Cô thấp giọng hô dừng, tĩnh tâm mới có thể khiến hình ảnh rõ ràng." Anh trước đây cũng đã từng ở chỗ này cắn ngón tay của em đúng không?" Ký ức của cô vì tình cảnh tương đồng này gợi dậy.

" Em nhớ được?" Lại một lần nữa kinh hỉ làm cho Quan Trạch Thao mừng rỡ.

" Bất quá cũng chỉ chợt hiện lên chút đó." Cô giải thích nói, miễn cho anh vui mừng lại bị dội tắt.

" Ngày hôm nay như vậy cũng rất được rồi, mặc dù chỉ là đoạn ngắn, từ từ sẽ hợp lại ký ức hoàn chỉnh, anh không thúc dục em, anh cũng không cần phải gấp gáp." Anh ôn nhu mỉm cười, tâm ý săn sóc, cấp cô trấn an cùng cổ vũ.

Trên người anh có cổ khí tức trầm ổn tin cậy, ở bên cạnh anh, cô cảm thấy rất ấm áp kiên định, có anh bao dung cùng làm bạn, cô tin tưởng mình nhất định có thể chậm rãi nhớ ra tất cả.

Bởi tình trạng Kiều Cảnh Nghị có chút tiến triển, ngày hôm đó Quan Trạch Thao mang theo cô đi rất nhiều nơi, hành trình rất phong phú, cho nên hai người trở lại khách sạn thì đã mệt gần chết, có thể thấy rằng sau lần này, suốt một ngày cuối cùng ở San Francisco, Quan Trạch Thao cùng Kiều Cảnh Nghị trôi qua rất thoải mái.

Ban ngày, Quan Trạch Thao lái xe đưa Kiều Cảnh Nghị dạo chơi đoạn bờ biển đẹp nhất miền nam California, dọc theo đường đi, Kiều Cảnh Nghị giống như đứa trẻ hiếu kì, dính chặt cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp, tốp biệt thự đồ sộ lộng lẫy, rừng rậm xanh ngắt, cây thông xoắn xuýt kì lạ ..... Mỗi loại cảnh vật đều làm cho cô kinh diễm không ngớt.

Hào hứng, hai người đem xe dừng lại, bước chậm trên bãi biển xinh đẹp sạch sẽ, tay trong tay đạp trên bọt sóng, lưu lại đôi ấn chân.

Buổi tối khi mặt trời xuống núi, bọn họ trước về khách sạn, thay phiên nhau tắm rửa thay quần áo, mới chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.

" Trạch Thao, chúng ta ở trong nhà hàng khách sạn ăn được không?" Mới vừa tắm rửa xong, Kiều Cảnh Nghị mở cửa phòng tắm, kéo cao âm lượng, giương giọng hướng Quan Trạch Thao nói.

" Mệt sao?" Quan Trạch Thao đi tới cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa cười hỏi, con ngươi đen thẳm ngắm nhìn tiểu mỹ nhân xinh đẹp giống như hoa sen mới nở trước mặt.

" Ừ, không muốn lại chạy quá xa." Cô mấp máy môi, cầm lấy máy sấy bật chốt mở, bắt đầu công trình sấy khô mái tóc dài.

" Vậy cứ bảo nhân viên khách sạn phục vụ?" Anh đưa ra đề nghị càng tiện lợi

"Ừ!" Kiều Cảnh Nghị nhãn tình sáng lên, xoay người lại, gật đầu như giã tỏi tán thành đề nghị của anh:" Như vậy hay nhất, em nghĩ muốn đem tóc sấy khô cũng rất lâu, càng lười ra ngoài."

" Anh tới giúp em đi!" Chân dài nhanh chóng bước vào cửa, bàn tay to lớn tiếp nhận máy sấy trong tay cô.

Kiều Cảnh Nghị kinh ngạc trố mắt, xoay đầu đối anh hoài nghi:" Anh sẽ làm sao? Sẽ không đem da đầu em làm phỏng a?" Đường đường tổng giám đốc tập đoàn Hồng Trạch, sẽ biết sấy tóc cho nữ nhân.

" Anh sẽ không?" Anh nhướng mi cười, bước đên sau cô, dùng tay thuần thục khảy khảy sợi tóc ướt sũng của cô." Nếu bị phỏng em đã sớm bị phỏng!"

Ngụ ý là anh rất có kinh nghiệm, trước đây đã thường thay cô làm như vậy rất nhiều lần?

Kiều Cảnh Nghị vô cùng kinh ngạc nhìn động tác của anh qua gương.

Thân ảnh hai người bọn họ hiện ra trong gương, anh rất cao, đỉnh đầu của cô chỉ tới cằm anh, anh rất mạnh khỏe cường tráng, vai anh bao quát vai cô, khí tức hai người giao hòa cùng một chỗ, dương cương cùng nhu nhược đối lập, thật giống như cô bị anh bao quanh.

Hơn nữa, đầu ngón tay anh hảo ôn nhu, dường như có chứa ma pháp, từ từ hòa tan trái tim cùng lí trí cô.

Kỳ quái, cô thế nào cảm thấy càng lúc càng nóng? Là bởi vì máy sấy tóc sao? Hay là nhiệt độ từ trên người anh? Càng kì quái chính là, cỗ nhiệt khí kia lẻn tới ót, thúc dục tim cô đập mạnh cùng hô hấp .....

"Cái kia... cứ để tự em làm là được rồi." Cô xoay người muốn cầm lại máy sấy, nhưng này một cái thay đổi phương hướng, trong lúc đó lại biến thành bị hạn chế ở bồn rửa tay cùng anh, tư thế trở nên xấu hổ, bầu không khí cũng trở nên quỷ dị.

" Đừng nhúc nhích, sắp được rồi." Đối mặt góc độ này vừa lúc làm cho Quan Trạch Thao sấy khô tóc trước trán và hai bên.

Kiều Cảnh Nghị không dám hô hấp, khuôn mặt rất giống trái cà chua chín, đầu cũng càng cúi càng thấp, hai chân không hiểu hư nhuyễn, may là cái mông có bồn rửa tay có thể dựa vào, nếu không rất có khả năng đã ngã ngồi.

Quan Trạch Thao nhạy cảm cảm thấy được bầu không khí thay đổi, phát hiện cô không dám nhìn anh, đầu ngón tay trắng xanh không ngừng xoa nắn, thoạt nhìn khẩn trương ngượng ngùng.

Trong lòng anh căng thẳng, mâu quang tối lại, đầu ngón tay khẽ vén một sợi tóc ra sau tai cô, thấy cái lỗ tai thanh tú khéo léo của cô hoàn toàn đỏ, kìm lòng không được lấy ngón tay khẽ nhẹ nhàng chơi đùa.

Loại cảm giác tê dại như bị điện giật trong nháy mắt chạy đến, cô hơi nghiêng đầu, nhưng không tránh né đụng chạm của anh, ở sâu trong nội tâm thậm chí mơ hồ chờ mong hai người càng thêm thân mật, muốn biết, một loại phương thức khác anh yêu cô ...

Anh xoa nhẹ dọc theo lỗ tai chậm rãi đi xuống, lòng bàn tay ấm áp nóng bỏng chạm vào cổ của cô, ngón tay cái nâng lên cằm cùa cô, khiến cô ngẩng đầu đối mặt anh.

Kiều Cảnh Nghị ngửa đầu nghênh thị ánh mắt chuyên chú của anh, kinh ngạc ngã vào kia giữa một hồ nước sâu, nghe không thấy thanh âm vù vù của máy sấy, chỉ nghe thấy tiếng tim mình điên cuồng đập.

Quan Trạch Thao thật sâu ngưng mắt nhìn nữ nhân mình yêu thương luôn phủng trong lòng bàn tay, thấy giữa ánh mắt cô động tình quang mang, hai gò mà đỏ bừng, môi đỏ mọng hiện ra thủy nhuận sáng bóng mê người, dường như đang mời gọi ....

Anh cũng không lại muốn khổ vì kiềm chế ham muốn như lửa giấu ở sâu nhất trong cơ thể, mang máy sấy trong tay gác qua một bên, hai tay nâng lên khuôn mặt của cô, cúi người khẽ che phủ cái miệng nhẹ phả ra hương hoa lan kia, bằng phương thức vô cùng thân mật để biểu đạt trong lòng yêu thương sâu đậm.

Cô giống như một đóa hoa nhỏ ẩm ướt, hứng lấy sủng ái của anh, cảm thụ đầu lưỡi anh ghì chặt bờ môi cô, duyện cánh môi cô, tham tiến vào trong miệng cô, đốt cháy cô, làm cô hư nhuyễn, không tự chủ được mà dật ra tiếng ưm ....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)