← Ch.03 | Ch.05 → |
Tiếng gào, tiếng nổ mạnh, âm thanh tiếng khóc buồn bã thảm thiết...... Đủ loại thanh âm tràn ngập ở bên tai Quý Tranh, nhưng là, nàng cái gì đều cũng không nhìn thấy.
"Ngươi...... Tay ngươi đừng đè nặng đầu của ta." Quý Tranh lần thứ N giãy dụa nói. Tuy nói nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, nhưng là nhân quyền cơ bản cũng nên có đi, hắn ít nhất nên nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì a, mà không phải là có ý tốt đẹp gì ấn lấy đầu nàng, làm nàng trước mắt một mảnh tối om.
"Phát Viêm!" bên tai Quý Tranh chỉ nghe được đối phương hô lên hai chữ này, sau đó, lại là một trận thanh âm của tiếng nổ mạnh.
Phát Viêm —— đó là ma pháp của hắn sao? Ở trong cái thế giới này, ma cùng thần đều biết sử dụng ma pháp, mà trong nhân loại, chỉ có rất ít người trải qua nhiều năm tu luyện mới có thể tập ma pháp.
Chẳng qua loại thanh âm của tiếng nổ mạnh này nghe thực tại làm cho người ta khó chịu, bởi vì sau mỗi lần nổ mạnh, đều là tiếng kêu rên của mọi người. Mà tình huống trước mắt đến tột cùng là như thế nào đây?
"Uy, ngươi......" Quý Tranh cố gắng ngẩng đầu lên, muốn xem rõ ràng tình huống trước mắt, lại bị một thanh âm ngoài ý liệu của nàng làm kinh ngạc đến ngây người.
"Ngươi đến tột cùng là người nào, dám ở trong hoàng cung đại náo!" thanh âm trầm thấp mà hùng hậu, đó là thanh âm của đại hoàng tử a.
"Nếu không muốn làm cho nơi này càng nhiều người chết, tốt nhất làm cho bọn họ lập tức thối lui." Mắt lạnh liếc nhìn nam nhân một thân hoa phục trước mặt, Lãnh Mạc hờ hững nói. Tuy rằng muốn xông ra khỏi nơi này đối với hắn mà nói, đều không phải là chuyện khó khăn lắm, nhưng là hắn không muốn vừa mới thức tỉnh, liền hao tổn quá nhiều pháp lực.
"Ngươi cũng đã biết nơi này là hoàng cung của nước Mộc Chân, há có thể cho ngươi nói đến là đến, nói đi là đi." Cung Thực đánh giá Lãnh Mạc nói. Thân là hoàng tử của nước Mộc Chân, cũng gặp qua không ít thuật sư biết sử dụng ma pháp, nhưng lại chưa từng thấy có một người có thể sử dụng thuật Bạo Viêm vừa rồi như người này. Nhìn người mà đoán tuổi, hắn tuyệt đối sẽ không vượt qua hai mươi tuổi. Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan xinh xắn chưa thoát khỏi vẻ trẻ con, làm cho người ta cảm thấy giống như hài đồng hồn nhiên, nhưng lại có thể làm ra hành vi giết người không chớp mắt.
"Nước Mộc Chân, chưa từng nghe qua." Lãnh Mạc bĩu môi, từ lúc hắn ngủ say đến bây giờ, là lúc trong trí nhớ cũng không có quốc gia này tồn tại. Bất quá...... Vì sao thân thể hắn bị an trí tại... ở bên trong quốc gia này, mà không phải là ở trong Bất Sóng cung đâu?
"Ngươi ——" Cung Thực tức giận hai mắt trừng lớn.
"Ngươi quyết định như thế nào? Làm cho mọi người lui ra, hay là phải.... ." ngón tay thon dài trắng nõn hơi hơi nâng lên, hiển nhiên tùy thời khả năng sẽ lại sử dụng thuật phát viêm.
"Ta......" Cung Thực cắn chặt răng, cân nhắc sự lợi hại trước mắt.
Nam tử trước mắt này, sở hữu pháp lực đến tột cùng có bao nhiêu, hắn không dám xác định, nhưng là có một chút có thể khẳng định là nếu để cho hắn lại tiếp tục ra tay hủy hoại, chỉ sợ không đến một canh giờ toàn bộ hoàng cung có thể hóa thành hư ảo.
Đối với bọn thị vệ phía sau vung tay lên, "Lui xuống."
"Tốt lắm." Lãnh Mạc hài lòng gật đầu, nhanh chóng ôm người trong lòng biến mất ở trước mắt mọi người.
"Lớn...... Đại hoàng tử, đây tột cùng là......" Đứng ở một bên đội trưởng đội thị vệ nhịn không được ấp úng nói. Người đáng sợ như vậy, chỉ sợ không có một Ma Pháp Sư của một nước nào có thể chế ngự được
Nếu không có đại hoàng tử ra quyết định, phóng người nọ rời đi hoàng cung, hắn giờ phút này chỉ sợ cũng phải chết ở dưới phát viêm kia đi.
"Đừng hỏi nhiều, đem nơi này rửa sạch sạch sẽ." Ống tay áo phất một cái, Cung Thực nhìn phương hướng người thần bí biến mất.
Người đáng sợ như vậy, đến tột cùng là từ đâu đến?
************~
"Ngươi buông a, buông a, buông ra...... A, đau a!" Nguyên bản nàng đang bị hắn vác trên vai, giờ phút này đã muốn mông chạm xuống đất, lấy tư thế chật vật té lăn trên mặt đất.
Gặp quỷ, đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay nàng bị ngã dưới mặt đất a. Quý Tranh xoa xoa cái mông của mình, nhe răng trợn mắt đứng dậy, "Ngươi cũng không biết ôn nhu hạ ta xuống được hay sao?" Nàng là muốn hắn buông nàng ra, nhưng là tuyệt đối không phải là phương thức này.
"Không biết." Lãnh Mạc thực sảng khoái trả lời hai chữ này cho nàng.
Ai? Quên đi, nàng nhịn, "Vậy trong này là nơi nào?" Nàng nhìn bốn phía hỏi. Cây cối rậm rạp, cơ hồ che hết ánh nắng, bên tay trái nàng, có một hồ nước, nhìn qua còn có chút trong suốt.
"Rừng cây." Ánh mắt của hắn, giống như nàng vừa hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
"Ta biết đây là rừng cây, ta hỏi tên rừng cây này gọi là gì?." Quý Tranh nhức đầu, trợn trắng mắt nói. Dùng ánh mắt nhìn, nàng cũng biết chung quanh một mảng lớn đều là cây cối, không gọi là rừng cây thì gọi là gì.
"Không biết." Lãnh Mạc nói xong, hướng hồ nước đi tới. ngón tay dài nhỏ trắng nõn ngâm ở trong hồ nước, trong miệng lẩm bẩm một chú văn (câu thần chú). Nháy mắt, trên mặt nước nổi lên một trận bạch quang, toàn bộ nước trong hồ đã được tinh lọc trong suốt nhìn thấy đáy.
Không phải đâu, nhanh như vậy là có thể đem toàn bộ nước trong hồ lọc sạch sẽ tinh khiết? "Wow, đây có phải là ma pháp?" Quý Tranh cả người chạy đến trước mặt Lãnh Mạc, tuy rằng nàng phía trước cũng từng xem qua nhóm thuật sư trong hoàng cung dùng ma pháp giống thế này, nhưng là khi đó, là nhiều thuật sư cùng nhau vận công, hơn nữa hồ so với hiện tại nhỏ hơn thiệt nhiều
Hắn không để ý tới nàng sợ hãi than, thoát quần áo, vừa rồi đánh nhau mặc dù thời gian cũng không quá dài, nhưng là trên người hắn như trước lây dính mùi máu tanh của nhân loại.
Đối với máu, hắn từ trước đến nay chán ghét, bất kể là nhân loại hay là Ma Nhân.
Bởi vậy mỗi khi nếu trên thân thể lây dính vết máu, Lãnh Mạc tất nhiên muốn tẩy trừ một phen.
Màu tím trường bào chậm rãi từ trên thân thể cao to rơi xuống, sau đó, ngón tay thon dài cởi ra dây lưng màu trắng của quần áo trong......
"Wow, ngươi, ngươi, ngươi......" Quý Tranh mặt đỏ lên, vội vàng thối lui. Lại có nam nhân...... Ách, nam ma sẽ ở trước mặt một nữ nhân mới biết mặt có vài canh giờ cởi áo nới dây lưng "Làm sao ngươi có thể như vậy!" Thanh âm của nàng đã muốn cơ hồ rống lên.
"Như thế nào không thể." Lãnh Mạc nhướng lông mày dương dương tự đắc, liếc mắt một cái nhìn hai má đỏ bừng của nàng. Khuôn mặt tròn tròn, giờ phút này thoạt nhìn rất giống quả anh đào. (NN: muốn cắn 1 miếng quá)
Bởi vì, bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng nam nhân sau khi cởi quần áo a. Quý Tranh ở trong lòng âm thầm nhắc đi nhắc lại, tuy rằng nàng chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, nhưng là còn chưa từng hầu hạ qua mấy vị chủ tử tắm rửa thay quần áo.... . Ngô?! Cung nữ!
Nàng thế này mới kịp phản ứng, chính mình căn bản là không nên đứng ở đây.
Cố gắng đem ánh mắt từ trên người của đối phương dời đi, Quý Tranh mở miệng nói: "Ta...... Ta cho ngươi biết nga, tuy rằng ngươi đem ta mang ra khỏi hoàng cung, nhưng là không có nghĩa là ta liền nhất định giống như ngươi quay về Bất Sóng cung kia, ta hiện tại phải trở về trong hoàng cung." Chỉ hy vọng sau khi trở về, sẽ không bị Mama Loan quở trách.
Bất quá ——chuyện hắn đại náo hoàng cung, là chuyện lớn như vậy chắc đã lan truyền khắp nơi trong cung, chỉ sợ nàng đi trở về, không thể không bị mắng. Vừa nghĩ tới tiếng hô giáo huấn người của mama Loan, Quý Tranh không khỏi lại nhíu mày.
"Ngươi phải đi về?" Lãnh Mạc rốt cục dừng động tác thoát y. Ngẩng đầu lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Quý Tranh.
"Đúng." nàng gật đầu, chưa từng có điểm dùng quá sức như vậy. Khó có được trước mặt người khác biểu đạt ý nguyện của mình, không giống trong cung, luôn phải cúi đầu khúm núm.
"Ngô...... Là lập tức sao?" Hắn thoáng hơi trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ gì hỏi.
"Đúng vậy." Nàng gót chân vừa chuyển, dĩ nhiên chuẩn bị tư thế tìm đường đi ra khỏi rừng rậm.
"Như vậy —— ngươi không sợ chết sao?" Thanh âm của hắn từ sau lưng của nàng truyền đến. Âm sắc trong trẻo sảng khoái, lại mang theo một tia ma mị như đang lẩm bẩm.
"Chết?" Có ý tứ gì? Quý Tranh nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn Lãnh Mạc, lời của hắn làm nàng lập tức phản ứng không kịp.
"Rất đơn giản, tỷ như như vậy......" Lãnh Mạc nói xong, môi mỏng xinh đẹp mà khiêu gợi chậm rãi nhấc lên, ngón tay giương lên, một đạo bạch quang bắn về phía gốc cây đại thụ cao chọc trời ở khoảng cách gần Quý Tranh nhất.
Phanh! Một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng thét chói tai của nữ nhân ——"Trời ạ!"
Chỉ cần hắn giương tay lên, cây đại thụ rậm rạp đã có trên trăm năm tuổi này ầm ầm đổ xuống.
Này...... Này...... Đây cũng quá khoa trương đi, hai con ngươi cơ hồ lòi ra khỏi hốc mắt, giống như người chết trừng mắt nhìn vào cây đại thụ đổ cách mình còn năm bước, Quý Tranh mồ hôi lạnh ứa ra, quỳ rạp trên mặt đất, nếu không phải vừa rồi nàng chạy trốn nhanh, chỉ sợ hiện tại đã chết ở dưới cây đại thụ, trở thành một oan hồn.
"Hiện tại ngươi tính như nào?" người gây chuyện rảnh rỗi chờ đời đối phương trả lời.
Cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, nàng đứng dậy, "Ta —— lưu lại." bản chất rất sợ chết vào thời khắc này lộ rõ. Dù sao, so với chết, bồi hắn quay về Bất Sóng cung kia vẫn tốt hơn.
"Sẽ không quá làm khó dễ cho ngươi?" Lãnh Mạc hỏi, trên mặt thể hiện biểu tình "Hòa ái dễ gần". (NN: anh đúng là cáo già, chị là thỏ non rồi *hức hức*)
"Làm sao có thể như thế, ta thích còn không kịp, ngài cũng không biết, theo ta vừa nhìn thấy ngài, ta liền hảo hy vọng có thể có cơ hội cùng ngài cùng một chỗ." Quý Tranh a dua nói. Ác, thật sự đáng ghét a, nàng nói mà cả người nổi cả da gà.
Hắn như là rất hài lòng với câu trả lời của nàng, gật gật đầu, giơ tay lên chỉ hướng nàng ngoắc một cái, "Vậy ngươi lại đây, hầu hạ ta tắm rửa."
"Hảo, đương nhiên không...... Ách, tắm rửa?!" Đồng tử hiện lên hình tên lửa phóng về phía Lãnh Mạc, Quý Tranh lúng ta lúng túng nói. Hắn đây là muốn hại nàng đau mắt hột sao? Tuy rằng thân hình của hắn thật là tốt, tuy rằng người của hắn cũng rất xinh đẹp, tuy rằng......
"Có vấn đề?" Mỹ nhân vừa nhấc mâu, trong thần sắc có chút không kiên nhẫn. [NN: mỹ nhân là nguyên văn đó ợ, lại 1 soái ca đẹp quá nên được ví như mỹ nhân =)) ]
"Như thế nào —— khả năng." Nàng dắt da mặt khô khốc cười, di chuyển cước bộ đi đến trước mặt hắn, "Bất quá chủ tử, muốn nô tỳ hầu hạ ngươi đương nhiên là không thành vấn đề rồi, nhưng vẫn phải có chuyện muốn nói rõ ràng." Nàng cố lấy dũng khí, một bên cởi dây lưng quần áo trong của hắn, vừa nói.
"Ân?" Hắn không lắm để ý đáp lại.
Nàng dừng một chút, "Ta ở trong hoàng cung, một tháng tiền lương là hai lạng bạc."
"Cho nên?"
"Cho nên chủ tử sau này cũng đừng quên, hàng tháng cấp nô tỳ hai lạng bạc a."
Quý Tranh há mồm ra, thổ lộ ra yêu cầu "Thực tế". Dù sao ánh mắt có thể bị đau mắt hột, nhưng là tiền, không thể không muốn. (NN:ngắm mỹ nam mà chị kêu đau mắt hột *chẹp chẹp*)
"Chủ tử, y phục của ngài thật là khó thoát a."
"......"
"Chủ tử, tóc ngài sờ hảo trơn mượt a, hơn nữa còn thật mượt óng a, so với mái tóc của một số phi tử trong cung nhìn còn đẹp hơn." (NN: tóc của anh màu trắng nha mọi người, hay gọi là màu bạch kim cũng vậy)
"......"
"Chủ tử, làn da ngài thật tốt nga, ngài không phải là bị phong ấn trong thời gian thật dài sao? Thấy thế nào vẫn còn trẻ như vậy?"
"......"
"Cái kia...... Chủ tử, ngài có thể hay không nói cho ta biết, giữa hai chân ngài đó là cái gì a, trên người của ta sẽ không có thứ này a." (NN: Cứu êm với *cười bò lăn ra sàn nhà*)
Thanh âm líu ríu giống như tiếng Ma Tước (*), theo từ khi bắt đầu vốn không có ngừng lại.
(*Ma tước: chim sẻ)
Nàng thật sự là nữ nhân mới vừa rồi còn sợ hắn, sợ đến cơ hồ đem tròng mắt đều trừng ra ngoài sao? Lãnh Mạc lạnh lùng liếc qua hai bàn tay "Sờ loạn" trên người hắn, có thể xưng là móng vuốt, hành vi hiện tại của nàng, quả thực cùng sắc nữ không có gì khác nhau. Mà hắn, cư nhiên để mặc nàng xằng bậy. Có lẽ là bởi vì nàng có thể rút lên kiếm cắm trên người hắn đi, cho nên hắn mới không có muốn tính mạng của nàng.
"Câm miệng." Cả người hắn ngâm ở trong nước hồ trong suốt, "Ngươi bây giờ cần làm, chính là thay ta tẩy trừ thân mình." Đối với vấn đề nhàm chán của nàng, hắn căn bản là lười trả lời.
"Nhưng là......" Quý Tranh vẫn còn muốn tiếp tục nói, nhưng là mâu quang lại thoáng nhìn thấy Lãnh Mạc vẻ tức giận, đành "Phải" mím chặt môi lại, nàng theo trên người lấy ra khăn tay, ngâm vào nước ao, bắt đầu rửa sạch thân thể hoàn mỹ của hắn.
Da thịt như sương như tuyết, gần như trong suốt, có lẽ là do nguyên nhân nằm trong hàn băng hàng năm không được nhìn thấy ánh mặt trời đi. Dưới cái cổ thon nhỏ, là xương quai xanh xinh đẹp, sau đó, còn lại là bả vai rộng lớn của hắn cùng bờ lưng dài rộng. Tỉ lệ thân thể hắn thực tốt, nếu là thật sự muốn nói về khuyết điểm..., có lẽ là hắn quá mức tinh tế. Tuy rằng cao lớn, nhưng là cơ bắp trên người, cũng không cuồn cuộn rắn chắc như nam nhân, ngược lại so với nữ nhi còn mịn màng hơn
Nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy ma pháp của hắn lợi hại như thế nào, đánh chết nàng cũng khó tin tưởng thân hình như vậy, nhưng có thể ẩn chứa ma lực lớn như thế .
Thời gian chậm rãi trôi qua, thẳng đến khi Lãnh Mạc tự giác trên người không còn mùi máu tanh của nhân loại, mới ra lệnh cho Quý Tranh cầm lấy quần áo ở một bên, hầu hạ hắn mặc vào.
"Ngươi tên là gì?" Hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu của nàng hỏi. Thân thể của nàng cao chỉ đến bờ vai của hắn, có vẻ thực nhỏ bé.
"Nô tỳ kêu Quý Tranh." Nàng đáp, động tác trên tay chưa từng dừng lại. chỉ có lúc ban đầu là đỏ mặt, thật sự nhìn thấy thân thể hắn, nàng tò mò hơn là ngượng ngùng. Thân thể ma nam cùng nam nhân giống nhau sao? Bởi vì kỳ thật hắn cùng với thân thể của hắn, chính là có như vậy "Một chút" là không giống nhau mà thôi.
"Quý Tranh à......" Hắn thì thào nhớ kỹ tên của nàng. Vì sao hắn từ trên người của nàng, cũng có thể cảm giác được một cỗ cảm giác quen thuộc, mà cái cảm giác này xuất phát từ linh hồn của nàng. Chẳng lẽ nói, kiếp trước của nàng, ở hai trăm năm trước từng cùng hắn tiếp xúc qua? Nhưng là nếu là có thể đủ làm cho hắn lưu lại ấn tượng khắc sâu mà nói..., hắn như thế nào lại nhận thức không ra linh hồn này từng thuộc về ai?
Tay, chậm rãi nâng lên, ở nàng thở nhẹ ra tiếng, hắn đang nâng khuôn mặt của nàng lên, cưỡng chế tính đem mặt của nàng ngẩng lên. Khuôn mặt tròn tròn giống như quả đào, một đôi mắt tròn trong suốt, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi đầy đặn. Tóm lại, vẻ bề ngoài của nàng, chỉ có bốn chữ có thể hình dung —— phi thường bình thường. Mà linh hồn của nàng...... Khi hắn nhìn, lại cùng linh hồn của nhân loại không có gì khác nhau.
"Chủ...... Chủ tử......" Mặt bị nâng lên, Quý Tranh lúng ta lúng túng nói. Bị người lấy loại này tư thế chăm chú nhìn này, thật là cảm thụ không được tốt cho lắm, nhất là đôi mắt màu vàng kia giống như là muốn đem nàng nhìn thấu.
"Ân?" Mặt của hắn càng gần sát nàng vài phần.
Ực! Nàng không tự chủ được nuốt nước miếng, khuôn mặt bắt đầu nhanh chóng đỏ lên. Tuy rằng vị hôn phu tương lai trong tưởng tượng của nàng phải là người nho nhã mà có khí khái nam tử, giống như đại hoàng tử, nhưng là cái này cũng không đại biểu nàng sẽ không bị chịu ảnh hưởng của "Sắc đẹp" a. Cái kia lông mi thật dài chớp chớp như cây quạt, mà nàng có thể theo màu vàng trong mắt kia thấy được hình ảnh của mình. (NN: cái này gọi là bệnh mê zai đẹp, giống êm *đỏ mẹt*)
"Chủ tử...... Muốn làm gì sao?" Nàng đỏ mặt, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
Môi đỏ mọng trau chuốt chậm rãi mở ra, thanh âm tinh tế như nước chảy: "Ngươi —— thích ta?"
A? Lòng bàn chân như bị bôi dầu, nàng cả người cơ hồ ngã xuống đất. Này...... Nàng cùng hắn còn không có đến trình độ đó nha. Nếu thật muốn nói cảm giác ..., nàng đối với hắn nhiều lắm chỉ có sợ mà thôi, yêu —— rất khoa trương.
"Ta......" Quý Tranh liếm liếm bờ môi hơi khô, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên trả lời như thế nào.
"Là yêu rồi, hay là không thương?" Lãnh Mạc mặt càng để sát vài phần vào Quý Tranh, trong con ngươi màu vàng thoáng hiện lên một chút hào quang.
Nguy hiểm! Giác quan thứ sáu của nữ nhân nhắc nhở nàng. Nếu là câu trả lời của nàng không như ý của hắn..., rất có thể nàng sẽ gặp kết cục thảm đạm tuyệt luân (chỉ có con đường chết) , "Ta...... Ta đương nhiên là......"
"Ân?" Hắn còn đang chờ câu trả lời của nàng.
"Ta đương nhiên là yêu chủ tử ." Nàng cười khô khốc, nói được "Thành khẩn đến cực điểm". Nói dối a, là một lời nói dối lớn, bất quá nàng không lá gan nói "Lời nói thật" mà thôi.
"Nếu là yêu ta, ngươi liền phải thề, vĩnh viễn trung thành với ta, vĩnh không được làm trái ý ta, vĩnh viễn không được ruồng bỏ." Nàng là có năng lực của người đã phong ấn hắn, mang nàng quay về Sóng cung, chỉ là muốn biết rõ ràng thực lực của nàng đến tột cùng từ đâu mà đến. Nhưng là vì sao hắn thế nhưng lại sẽ đi để ý nàng —— không trung thành?
← Ch. 03 | Ch. 05 → |