← Ch.02 | Ch.04 → |
"Hàn băng tan a"
Thì thào thanh âm hắc ám từ trong sâu truyền ra, một thân lụa trắng, ma nữ Thủy Diễm đứng ở phía trên điện phủ, đôi mắt trống rỗng, kính cẩn quỳ rạp trên đất tiến hành đại lễ. Hàn băng đã tan, nàng có thể cảm giác được, thời gian chờ đợi dài như thế cuối cùng nàng đã có thể chờ đến giờ khắc này.
"Song vui vẻ vẫn là bất đắc dĩ đâu?" Chờ đợi lâu lắm, lâu lắm rồi cơ hồ nàng muốn quên mất tâm tình chờ đợi của chính mình.
"Hàn băng tan rồi. Chủ Quân........ người cũng là nên thức tỉnh đi" Đôi môi đỏ bừng lầm bầm ngữ khí. Đúng vậy, nên thức tỉnh, ước chừng Thần ngủ say cũng đã hai trăm năm rồi nên thức tỉnh lại.
Nhưng là ai đã giải khai phong ấn này đây? Là "Nàng" hay là tự bản thân "Hắn"? Mà chính nàng, chính nàng đã ích kỷ làm cho Chủ Quân phải ngủ say trong hàn băng suốt hai trăm năm nay, thậm chí còn.............
"Tha thứ cho ta được không? Thủy Diễm làm tất cả cũng là vì Chủ Quân mà thôi, ít nhất, Thủy Diễm không hy vọng nhìn Chủ Quân như thế nữa.........." Cái kia một màn của hai trăm năm trước nàng không nghĩ sẽ nhìn lại, cho nên mới xảy ra việc này. Nhưng đối với Chủ Quân mà nói thì đây là sự phản bội.
"Phản bội" hai chữ như được khắc lên, một khi khắc lên rồi mãi mãi sẽ không thoát khỏi tội danh. Mà theo nguyên tắc Chủ Quân của nàng vĩnh viễn không tha thứ cho người đã phản bội mình.
Chậm rãi đứng lên, Thủy Diễm hướng đôi mắt vô hồn về phía giường đá, một tia nhợt nhạt ý cười xẹt qua khóe miệng đẹp mê người "Người đâu, mau phân phó mọi người, chuẩn bị tất cả nghênh đón Chủ Quân trở về"
Nếu đã là phản bội mà lại lại mang đến tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho Chủ Quân thì nàng nguyện làm một kẻ phản bội (PN: ôi ôi Diễm tỷ si tình quá, mà ko biết có được đáp lại ko đây. Haiz)
Cung Thiên Lê.
Đây là cung điện của thần, không có con người hay cái chủng thiên ma kia..... Hoang vu cùng tan thương, tất cả đều bình thản, bình thản đến lộng lẫy.
Thân là thần có đẳng cấp trong ngũ thần, Cao Ấp tà tà ngồi trên ghế, cảm giác trong không khí lưu đãng không giống với ngày xưa nữa.
Bỗng dưng, cầu thủy tinh đặt trước mặt thoáng hiện lên một mảnh bạch quang, một thân ảnh với khuôn mặt xinh đẹp, mắt đen tóc đen, cơ thể bị bao phủ bởi một màn hắc ám. Khóe môi tựa cười như không cười, lộ ra vài tia nghiền nghẫm.
"Phong Minh?" Cao Ấp nhíu mày có chút giật mình hỏi, đều là ngũ thần nhưng Phong Minh trước giờ không hề chủ động liên lạc với các vị thần khác.
"Cao Ấp gần đây khỏe không?" ngón tay nhẹ nhàng mà mơn trớn trên trán, Phong Minh cười hỏi (PN: chu choa ơi mới có c3 mà đã thấy có đến 3 soái ca đều là thần xuất hiện rồi *_*)
"Hoàn hảo" Cao Ấp mấp máy môi
"Có chuyện gì không? Sao hôm nay lại rảnh mà đến đây thăm ta?" Theo như cá tính của Phong Minh nếu đã chủ động đến tìm ắt hẳn là có chuyện rồi.
"Tìm ngươi, là do nhớ ngươi. Chúng ta cơ hồ đã rất lâu rồi chưa gặp mặt nhau" tiếng cười nghiền nghẫm nghe thật làm cho tai không thoải mái.
"Là một trăm năm mươi năm" Cao Ấp nhớ lại thời gian nói (PN: ui trời toàn tính năm theo hàng trăm gặp người thường ko biết đã đầu thai mấy kiếp rồi)
"Chỉ một trăm năm mươi năm thôi sao? Ta còn tưởng rằng phải lâu hơn thế chứ!" Phong Minh gảy nhẹ tay nói "Từ sau chiến tranh của hai trăm năm trước, tựa hồ ngày liền trôi qua rất nhàm chán đây này!" Nhàm chán quả thật làm cho hắn muốn noi theo kiếm Thần Lãnh Mạc, cũng phát động một hồi chiến tranh.
Chiến tranh hai trăm năm trước? Con ngươi buồn bã của Cao Ấp như nhớ lại thời gian đó. Hắn từng khuyên Lãnh Mạc nhưng là không có bất kỳ hiệu quả nào. Một người đồng tình cùng nhân loại như hắn cũng không dám đưng về phía họ.
"Ngươi rốt cuộc là nói cái gì?"
"Ngươi không biết thật sao?" Phong Minh cười nhạo một tiếng.
"Ngươi không cảm giác đạo lý mà ta nói? Ngươi vẫn như cũ là không có được cảm giác. Đã hai trăm năm trôi qua, cuối cùng cũng tìm được hắn. Nghĩ đến cuộc sống sau này hẳn là sẽ có nhiều thú vị lắm"
"Ngươi nói gì.... hơi thở của Lãnh Mạc?" Cao Ấp hơi trầm giọng một chút.
"Tự nhiên biến mất hai trăm năm, mà nay lại xuất hiện một lần nữa. Ngươi cảm thấy ta sẽ liên tưởng đến cái gì?"
"Phong ấn!" Cao Ấp nói. Này chỉ có thể nói lúc trước Lãnh Mạc từng bị ai đó phong ấn, mà nay lại đột nhiên có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, tự nhiên biết được là phong ấn đã bị giải khai.
"Không sai, là phong ấn! Ta rất hiếu kỳ, đến tột cùng là ai có đủ năng lực có thể phong ấn Kiếm Thần. Bất quá trước đó ta từng nghĩ rằng có hay không Lãnh Mạc không đủ tư cách làm Kiếm Thần"
"Ngươi nghĩ gì chứ?" Cao Ấp nheo lại đôi mắt, "Cho dù là thần thì cũng có vài ngày gọi là giữa kỳ "nghiệp chướng". Cái gọi là giữa kỳ nghiệp chướng đó là không chỉ pháp lực hoàn toàn hội biến mất, mà cả người còn cảm thấy khó chịu. Pháp lực càng cao thì sự khó chịu lại càng tăng lên"
"Thế nên mới phải cho thi luyện lại a. Nếu hắn chịu nổi sống qua một tháng ta tự nhiên sẽ chấp nhận hắn chính là Kiếm Thần" rốt cục hắn lại tìm được chuyện thú vị để làm, tương lai trong một tháng hắn đều có thể đợi.
Cao Ấp giương mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong quả cầu thủy tinh "Như vậy ngươi nói điều này cùng ta là có mục đích gì?"
"Trong ngũ thần chỉ có ngươi là quá mức mềm lòng, cho nên ta tới đây nói với ngươi trước một tiếng, chuyện lần này ngươi đừng nhúng tay vào!" Mà chính Phong Minh cũng không muốn cùng Cao Ấp là thù địch, dù sao thần cùng thần hội pháp lực cũng không kém là bao nhiêu. Một khi đánh nhau, ai thua ai thắng căn bản là không thể đoán trước được.
"Không nhúng tay vào sao?" Môi mỏng nhấp nhẹ như đang suy nghĩ.
"Câu trả lời của ngươi như thế nào?" thanh âm khàn khàn quỷ mị thúc giục.
"Có thể!" Cao Ấp trả lời.
Nếu là Lãnh Mạc của hai trăm năm trước mà nói tuyệt đối có thể sống sót. Như vậy hắn của hai trăm năm sau sẽ như thế nào đây?
Hàn băng giờ phút này đã muốn hóa thành hư vô, Quý Tranh mở to mắt nhìn người đang nằm thẳng trên giường đá màu xám. Nguyên bản miệng vết thương do bạc kiếm đâm vào đã rất nhanh khép lại, nàng có thể thấy ngực bằng phẳng của hắn dường như đang phập phồng.
Hắn còn sống? Người nằm trong băng lạnh như vậy lại còn bị kiếm nhọn đâm vào ngực lại còn có thể sống được sao? Quả thật nàng nhìn thấy hắn đang thở, thật sự là............
Chậm rãi đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, đó là đôi mắt màu vàng oánh lượng (là màu vàng của hoàn kim a) như hai viên ngọc sáng được khảm trên khuôn mặt tuấn tú, làm lộ lên sự thanh nhã tuyệt trần. Đôi mắt hi hí như để thích ứng với ánh sáng. Hơi thở theo khóe miệng đẹp kia tản ra ngày càng mạnh hơn.
Người này thật đẹp, một vẻ đẹp phảng phất dường như không hề tồn tại trên thế gian này, làm cho người ta nhịn không được muốn cả đời này che chở cho hắn. Hắn còn sống sao? Thật sự còn sống? Thậm chí vừa rồi hắn còn là một người chết.
Hô hấp, kìm lòng không đậu ngừng lại rồi. Đôi mắt màu vàng nhắm rồi lại nhẹ nhàng mở ra.
Tròng mắt sáng lạn ánh kim cùng trong suốt, "Trên tay của ngươi tại sao lại cầm kiếm của ta?" Thanh âm như tuyết rơi lạnh lẽo từ khóe miệng bật ra thấu tận tâm can, Lãnh Mạc nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt sắc mặt tái nhợt đi.
Theo trên người của nàng hắn có thể cảm nhận được không phải là hơi thở của thần hoặc ma, với người như nàng chỉ cần hắn dùng chút sức là có thể dễ dàng bẻ gãy tay rồi. Mà nay nàng có thể cầm kiếm của hắn, cho dù là pháp lực cao siêu đến đâu cũng không ai có thể làm được điều này huống chi là con người. Con người bình thường nếu cầm phải kiếm của hắn thì chỉ có một kết cục đó là bị hỏa thần thiêu hủy.
"Ngươi..... ngươi có thể nói chuyện?" Quý Tranh líu lưỡi, không a hắn còn sống đương nhiên là có thể nói chuyện nhưng là tại thời điểm nghe hắn nói nàng không khỏi kinh ngạc giật mình.
"Có gì kỳ quái sao?" Lãnh Mạc nặng nề nhìn vào mặt Quý Tranh, chưa từng nghĩ tới một cái nhân loại tầm thường cũng có thể phá giải phong ấn cho thần. Hắn đã ngủ say, vì sự quấy rầy của nàng mà tỉnh giấc. Mà hắn là nên thưởng cho nàng hay là trừng phạt đây?
"Kỳ thật....... Vậy..... A không..... không phải ............vậy" Quý Tranh cố nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nói ra. Trong không khí lưu động hơi thở của gió, sợi tóc bạc của hắn khẽ tung bay, mạch của hắn đập sao? Trái tim của hắn đang nhảy sao? Thậm chí nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên, là hắn đang ôn nhu sao? (PN: mạch ko đập, tim ko nhảy làm sao mà sống zời)
Nàng phục hồi tinh thần, chưởng tay không tự chủ mà vươn ra phía trước, chạm vào cổ của hắn. Da thịt lạnh lẽo nhưng vẫn như cũ lộ ra một tia ôn nhu ấm áp.
"Ngươi!" Lãnh Mạc chấn động, hai tròng mắt thẳng tấp nhìn vào Quý Tranh, đây là lần đầu tiên hắn để người khác mà còn là con người chạm vào cơ thể mình. Nhưng là vì sao hơi thở trên người nàng lại.........
"Ngươi là.... người sao?" nàng sợ hãi hỏi, bởi vì bàn tay nàng cảm nhận được độ ấm từ cơ thể của hắn.
"Người! Ngươi cảm thấy ta là con người sao?" hắn cười nhạo một tiếng.
Xác thực không giống lắm, mỹ mạo của hắn, giọng điệu cho tới hơi thở độc đáo đều không phải người bình thường nào cũng sở hữu được."Như vậy ngươi là ma rồi!" Quý Tranh mấp máy nói thu tay lại. Tuy rằng chưa từng gặp qua ma, nhưng nàng nghe nhiều người nói ma đều có bề ngoài tuyệt mỹ (PN: nào giờ chưa nghe qua ng nào nói ma mà đẹp cả, chỉ biết có ng sau khi gặp xong thì cũng muốn die theo thôi tỷ à)
"Ma à......!" hắn bước xuống giường đá đứng lại ở trước mặt nàng "Nếu ta nói mình là ma thì sao?" hắn thật muốn nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng.
Nói vậy hắn là ma thật rồi!
"Ngươi là bị phong ấn sao?" nếu hắn là ma thì có thể giải thích vì sao kiếm trên người hắn được nhổ xuống mà có thể bình yên vô sự như thế.
"Ân" hắn khẽ trả lời, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm thanh kiếm cầm trong tay nàng."Là ngươi đã đem kiếm này từ trên ngực ta rút ra à?" Dù sao nơi này trừ bỏ nàng ra thì không còn ai khác.
"Là.... là ta không cẩn thận nên.... nên mới..........."
Liếm liếm môi, Quý Tranh tiểu tâm dực dực nói, tinh huống trước mắt đã vượt xa tầm kiểm soát của nàng.
"Phải không?" Lãnh Mạc khinh híp mâu mắt, "bất quá ngươi có thể đem kiếm từ trên người ta rút ra, nhất định là có chỗ đặc biệt.
"Chỗ đặc biệt?" Quý Tranh nghi ngờ nháy mắt mấy cái.
"Đúng chỗ đặc biệt!" hắn vuốt cằm, ánh mắt từ thanh kiếm dao động đến trên mặt nàng. Tay phải bóng loàng mềm mại giống như xử nữ chậm rãi dán tại trán nàng. Kiếm này là vũ khí cũng là một đạo phong ấn, nay nàng có thể phá giải phong ấn trên người hắn điều này cũng có nghĩa là nàng cũng có khả năng phong ấn hắn.
Chuyện thực buồn cười, mà thật người phong ấn chính là nữ tử sao? Tuy rằng không biết tại sao nàng có khả năng này, nhưng là hiện tại chỉ cần ngón tay của hắn hơi dùng chút sức thì có thể làm cho nàng cáo biệt thế giới này.
"Wow! Hảo lạnh a" một tiếng hô nhỏ kèm theo âm thanh loảng xoảng vang lên, theo trực giác Quý Tranh quẳng thanh kiếm xuống đất, kéo bàn tay đang đặt trên trán nàng xuống dùng tay của chính mình bao lấy để sưởi ấm cho hắn "Nhất định là do nằm trong hàn băng lâu như vậy nên cơ thể ngươi mới lạnh a"
Lạnh? con ngươi màu vàng đột nhiên buồn bã rồi lập tức khôi phục như thường nói "Thật là có chút lạnh đâu" Lãnh Mạc thản nhiên nói, đồng thời nghi hoặc với chính mình vì sao không đem thủ tay rút về. Độ ấm, một chút từ lòng bàn tay nàng truyền đến, mà hắn cũng không bài xích độ ấm này.
"Cho nên ngươi hẳn là nên làm ấm cơ thể của mình trước. Ta nghĩ, cho dù là ma nhưng băng lạnh như thế đối với cơ thể cũng không tốt đâu!" nàng tiếp tục cố gắng dùng hơi ấm từ tay mình để truyền cho hắn (PN: ôi nên nói tỷ này ngốc hay là ngây thơ đây, mà còn sợ lạnh sao)
"Có lẽ thế!" thanh âm lẩm bẩm, nhưng ánh mắt của hắn lại miết về phía thanh trường kiếm màu son kia, hắn đã ở đây bao lâu rồi?
"Hiện tại ta muốn biết rõ thời gian lúc này đây? Chiến tranh kết thúc rồi sao? Chiến thần?"
"Chiến Thần?" nàng ngừng ngay mọi động tác, nghi ngờ hỏi.
Từ khi Kiếm Thần phát động chiến tranh đã có biết bao người vô tội bị giết hại
"Ngươi là nghịch thiên chi chiến sao?" Quý Tranh suy nghĩ một chút nói, nàng từng nghe các bậc tiền bối lão nhân nhắc qua, đó là một cuộc chiến đẫm máu, người chết vô số kể, nếu lúc đó Kiếm Thần không mất tích thì chỉ e là con người đã bị tiêu diệt toàn bộ, thế thì chẳng phải đã trải qua hai trăm năm rồi sao? (PN: "Nghịch thiên chi chiến" ý là làm việc nghịch lại với sự sắp đặt của trời đất a, Uhm nom na thì ý nó là như thế)
Hai trăm năm.... đối với con người mà nói đó hẳn là một dòng thời gian dài vô tận, nhưng đối với thần thì đó chỉ là một đoạn ngắn mà thôi.
"Nghịch thiên chi chiến? Đây là tên do con người các ngươi nghĩ ra sao?" một tiếng cười nhạo từ miệng Lãnh Mạc bật ra.
"Cái tên này có gì không đúng sao?" nàng không hiểu nhìn hắn.
"Nghịch thiên chi chiến, làm trái lệnh trời đến tột cùng là người nào vậy? Là con người hay là thần?"
"Đương nhiên là Kiếm Thần rồi! hắn không đưa ra được lý do nào mà lại muốn đem con người chỉ trong một trận chiến tiêu diệt hết thảy"
"Ha ha ha ha ha ha!" thanh âm cười to toàn bộ quanh quẩn trong gian phòng, Lãnh Mạc nhặt thanh kiếm lên, trường kiếm màu son tỏa ra nhiều quang huy.
"Kiếm này có dính bao nhiêu máu người đâu!" đối với loài người thì đó là không nên nhưng với thần đó là một chuyện rất bình thường."Trong mắt thần loài người chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, có cũng được mà không có cũng không sao!"
"Ngươi...!" nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn tú nhưng lại có mị huyết, con ngươi màu vàng tuy trong suốt rất đẹp nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác sợ hãi.
"Mặc kệ........ cho dù có là thần đi nữa thì cũng không có quyền tướt đoạt sinh mệnh của người khác" Quý Tranh lấy hết dũng khí nói.
"Nga?" Lãnh Mạc đeo trường kiếm qua bên hông, khẽ nhướng mi nhìn Quý Tranh. Nàng cho hắn một cảm giác thật quen thuộc nhưng mà hắn có thể khẳng định là chưa từng gặp qua nàng. Bởi vì linh hồn cùng hơi thở kia trước lúc bị phong ấn cũng chưa từng gặp qua nói chi đến hiện tại.
Mà đáp án duy nhất chỉ có người kia biết được..................
"Ngươi cảm thấy là thần có lỗi?" hắn hỏi với thanh âm rất nhẹ, cùng cuồng giọng vừa rồi cơ hồ trái ngược nhau.
Quý Tranh khẽ giật mình, các ngón tay đan chặt vào nhau, cố hít một hơi thật sâu "Phải!" so với thanh âm câu hỏi của hắn thì câu trả lời của nàng vang dội không nhỏ a.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của nàng cùng hắn, ngay khi Quý Tranh chịu không nổi sự trầm mặc chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó đồng thời đã bị một tiếng la từ bên ngoài truyền đến cắt đứt.
"Trời ạ! Nơi này tại sao lại có mật đạo?" đó là thanh âm của Loan mama.
Ngay sau đó thân thể nàng đột nhiên bị một cánh tay kéo lại, cả người nàng ngã vào vùng ngực rộng lớn mà ấm áp.
"Đau a!"
Đây là lần đầu tiên thân thể bị một nam nhân mà không phải là phụ thân ôm vào trong lòng, mặc dù đối phương là một mỹ nam nhưng lại khiến cho nàng e thẹn. Mặt khác làm cho mũi của nàng cơ hồ bị đụng gãy thật sự rất đau a.
"Ngươi buông ra a!" nàng la lên, lao lực suy nghĩ muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn. Bởi vì hắn đem đầu nàng đặt trên bả vai của hắn nên căn bản nàng không thể vùng vẫy và nhìn thấy gì hết.
"Ta muốn mang ngươi đi!" bên tai nàng truyền đến giọng nói ôn nhu của hắn.
"Ai? Đi? Đi đâu a?" theo trực giác nàng hỏi lại.
"Mang ngươi rời khỏi đây!"
"Ta không đi a, ngươi mau thả ta xuống" đầu bị ép tới thật khó chịu, tiếng gió bên tai cùng với sự di chuyển của cơ thể, nàng cảm giác được là chính hắn đang ôm nàng tiến ra khỏi mật đạo.
"Ta sẽ không thả ngươi ra, từ nay về sau ngươi chỉ có thể đi theo ta mà thôi, không được rời xa ta dù là nửa bước" không để ý gì đến sự giãy giụa của Quý Tranh, Lãnh Mạc vừa đi vừa nói chuyện. (PN: hihihhi ca ca bá đạo quá, ta thix a *cười tít mắt*)
"Vì sao lại ép ta theo ngươi?"
"Bởi vì ___ ___ chính ngươi đã rút kiếm của ta ra!" (PN: ôi zời đây cũng cho là lý do à?)
Và đây cũng là lý do duy nhất!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |