← Ch.13 | Ch.15 → |
Vẻ mặt Bất Hoặc trầm giận đi tới phòng Đằng Tế, gõ cửa phòng một tiếng.
"Vào đi." Bên trong vang lên giọng nói trầm thấp lười biếng của Đằng Tế.
Cô đẩy cửa mà vào, nhìn thấy cái giường hỗn loạn của Đằng Tế, mà nửa thân trên hắn trần trụi nghiêng người nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ của cô trong nháy mắt đóng băng.
Không cần đoán, cũng biết vừa rồi hắn cùng Bất Loạn làm gì ở trong phòng.
Thiên Thần còn lo cho thân thể hắn, muốn cô qua giúp hắn kiểm tra một chút, xem ra là không cần lo lắng nữa rồi, còn có thể làm bừa cùng phụ nữ, thể hiện thân mình xương cốt thật sự cường tráng, căn bản không cần cô quan tâm vớ vẩn......
Một cơn tức giận cuồn cuộn trong ngực, cô thiếu chút nữa xoay người bước đi, chẳng qua cứ như vậy thì chẳng khác nào thẳng thắn thừa nhận tình cảm của cô với với hắn ta, cô cũng không muốn cho tên Ma Vương có thể xác của Đằng Tế này nhìn thấu tâm tình của cô.
"Anh có chỗ nào không thoải mái không?" Cô nhịn tức, lạnh lùng hỏi.
"Toàn thân." Mái tóc dài của Đằng Tế tùy tiện buông lơi, vẻ mặt lười biếng nhìn cô.
"Vậy anh chỉ là 'quá mệt mỏi', ngủ một giấc sẽ ổn thôi, tôi không quấy rầy nữa." Cô không muốn ở lại căn phòng còn sót lại hương nước hoa gay mũi trên người Bất Loạn một giây nào nữa.
"Em đang tức giận sao?" Hắn đột nhiên nói.
"Không có." Cô xoay người đi về hướng cửa.
"Em rõ ràng đang tức giận......" Hắn cười khẽ.
Tiếng cười quen thuộc kia khiến ngực cô run rẩy, cô dừng bước chân, quay đầu nhìn thẳng hắn.
Hắn xuống giường đi tới phía cô, khuôn mặt tuấn dật vẫn như cũ lộ nụ cười nham hiểm độc ác lạnh lẽo mà Ma Vương mới có."Em......đang ghen, đúng không?"
"Anh nghĩ quá nhiều rồi." Cô thất vọng quay đầu, đang muốn đẩy cửa rời đi, đã bị hắn nhanh chóng chặn lại.
"Em còn chưa giúp tôi kiểm tra thân thể, làm sao có thể cứ như vậy mà rời đi?" Hắn đứng bên trái cô, lấy tay trái ngăn cửa, nghiêng người về cô.
"Tình trạng của anh rất tốt, không cần kiểm tra nữa." Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
"Em chỉ cần nhìn là có thể biết tình trạng của tôi tốt hay không ư?" Hắn nhướn mày.
"Chỉ cần nhìn anh bây giờ còn có tinh thần chặn đường tôi, tôi đã có thể kết luận anh đang khỏe vô cùng."
"Ồ?"
"Thấy nhàm chán thì đi tìm Bất Loạn, đừng lãng phí thời gian của tôi." Cô không chú ý trong giọng nói của cô đã lộ ra vẻ tức giận.
Hắn không hề chớp mắt nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười.
"Anh cười cái gì?" Cô chau mày.
"Bất Loạn không hợp ý tôi, cô ta quá phiền phức, cho nên tôi đuổi cô ta đi rồi." Hắn nhún nhún vai.
"Chuyện của anh và cô ta không có liên quan tới tôi." Cô lười tiếp tục nghe, hất tay hắn ra, mở cửa.
Hắn dùng lực đóng cửa lại, vẫn không cho cô rời đi, cô giận dữ, băng châm trong nhẫn bỗng nhiên vươn ra, đâm thẳng vào cánh tay hắn.
Hắn dễ dàng bắt tay cô, kéo cao, khống chế trở lại, dùng thân thể đè cả người cô trên cánh cửa, cúi đầu áp sát vào cô, nét mặt giương lên một nụ cười trêu tức.
"Đương nhiên là có liên quan, bởi vì trừ em ra, không có bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến tôi hứng thú." Giọng nói của hắn trở nên trầm thấp mềm mỏng.
Cô mở to hai mắt, trái tim nhảy nhót nặng nề.
"Anh......" Đây là giọng nói của Đằng Tế, vẻ mặt của Đằng Tế.
"Anh không muốn khiến em hiểu lầm......" Anh lấy tay phải khẽ vuốt khuôn mặt trắng bóc của cô.
"Anh...... tỉnh rồi?" Cô nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, ngực chấn động như chim bay tán loạn.
"Anh cùng Bất Loạn cái gì cũng không có làm." Anh lại nói.
"Anh làm sao tỉnh lại được?" Cô vội hỏi.
"Em có đang nghe anh nói không? Bất Hoặc." Anh thở dài.
"Anh rốt cuộc......" Cô chỉ muốn biết anh đã hoàn toàn thoát khỏi dược tính của "Saint Angel" hay chưa.
Thấy cô hoàn toàn lệch khỏi đề tài, anh nhăn mày, không đợi cô nói xong, cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô.
Cô ngẩn ra, theo bản năng né tránh, anh lại nắm chặt hai cánh tay cô, ôm lấy cô, lấy nụ hôn sâu ngăn phản kháng của cô.
Hơi thở quen thuộc làm cho cô mê huyễn, cô tự nhắc nhở mình nên đẩy anh ra, nhưng, hai tay cứ không nghe theo chỉ huy, ngược lại không cầm nổi lòng ôm lấy tấm lưng rộng của anh, giống như sợ anh lại biến mất lần nữa......
Nụ hôn của anh từ dịu dàng dần dần trở nên cuồng nhiệt, hơi thở nóng bỏng dường như muốn đốt cháy cô, cô chưa từng biết một nụ hôn có thể có sức mạnh mãnh liệt như thế, cô có thể ngăn cản sự thô bạo cậy mạnh, nhưng lại không thể ngăn cản một nụ hôn hồn xiêu phách như này được.
Hồi lâu, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn con mắt tràn ngập ánh sáng của cô, cùng đôi môi bị anh hôn tới đỏ mọng, trong tim lại rung động, không nhịn được lại mổ môi cô vài cái.
"Bây giờ, em tin anh không hề chạm vào Bất Loạn chưa?" Anh chế nhạo.
"Em căn bản không thèm để ý loại việc này." Cô quay mặt đi, muốn cho bản thân thoạt nhìn hờ hững một chút, nhưng gò má đỏ ửng vẫn bán đứng tình cảm trong lòng cô.
"Em rõ ràng đang ghen tị." Anh lại cười.
"Không có."
"Thừa nhận em yêu anh khó khăn như vậy sao? Bất Hoặc." Anh cười than thở.
Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn thẳng anh, khuôn mặt nhỏ xẹt qua một tia khổ sở."Đúng, rất khó......"
Anh biết chuyện trước kia làm cho cô giam cầm tình cảm, cho nên cô không dễ dàng yêu nữa......
"Không sao, em không cần phải thừa nhận, chỉ cần anh biết là được rồi." Anh ấn đầu cô vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài của cô.
Lời của anh luôn có thể kích gợn sóng trong lòng cô, cô hít một hơi, không hiểu sao bị cảm động rồi.
[ alobooks ]
Đúng vậy, anh hiểu cô, thế là đủ rồi, không cần cô nói thêm gì nữa.
"Vừa rồi...... anh phải cảm ơn em đã hỗ trợ cứu bọn ba người Đinh Lược." Anh ôm lấy cô, giọng nói có chút chua chát.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngẩng đầu, phát hiện trong mắt anh tràn ngập lo lắng, tim cô lại co chặt một lần nữa.
"Em chỉ có thể bảo vệ tính mạng bọn họ trước, nhưng phải nghĩ cách đưa bọn họ ra ngoài trước khi tiêm 'Saint Angel'." Cô cũng không cho rằng đám người Đinh Lược đã thoát hiểm cảnh.
"Thương thế của bọn họ......" Anh cau vặn mày.
"Vũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát cũng khỏe, chẳng qua Đinh Lược bị thương rất nặng." Cô không muốn giấu giếm anh.
Anh sắc mặt khẽ biến, đi đến bên cửa sổ, hồi lâu không nói một câu.
Một đao kia, đâm vào quá sâu......
Che lấy bụng phải của mình, anh dường như có thể tưởng tượng Đinh Lược lúc ấy có bao nhiêu đau đớn!
Lại là bóng lưng khiến người ta thương cảm kia, Bất Hoặc nhìn không đành lòng, đi đến phía sau anh, an ủi nói: "Em đã thay anh xử lý vết thương rồi, may mắn không tổn thương tới nội tạng, anh đừng quá lo lắng."
"Anh quá tự cho là đúng, lần này hành động còn gian nan hơn so với tưởng tượng của anh, anh đã quá coi thường độc tính của 'Saint Angel'." Anh tự trách không thôi.
"Xin lỗi, người khởi xướng là em, là em tạo ra hết thảy." Cô lẩm bẩm.
"Không, người khởi xướng là Thiên Thần." Anh xoay người, giữ chặt tay cô quát khẽ."Là ông ta đem biến em thành bộ dạng này."
"Còn chưa có bằng chứng trực tiếp......" Cô nhíu mày nói.
"Còn cần bằng chứng sao? Lấy sự thông minh của em, hẳn là có thể chắp vá ra toàn bộ nguyên nhân hậu quả." Anh hừ lạnh.
Cô trừng mắt nhìn anh, không trả lời.
Đúng vậy, cô đã có tám phần nắm chắc, chuyện hạ độc mười năm trước là Thiên Thần giở trò quỷ, ông ta muốn có được cô, có được năng lực điều chế độc tố của cô, mới có thể đạo diễn ra một tiết mục tàn nhẫn.
"Hay là, em vẫn còn lưu luyến đối với Thiên Thần? Em quăng khao khát với cha mẹ lên người tên đồng tính luyến ái kia? Không nỡ rời xa ông ta?" Giọng điệu anh bén nhọn.
Lời của anh như cây châm đâm vỡ sự riêng tư cuối cùng của cô, mặt cô tái xanh, tức giận quát: "Đừng nói nữa!"
Đối với loài người lạnh băng tuyệt vọng, Thiên Thần chẳng khác nào là khúc gỗ trôi cuối cùng của cô, cứ cho biết tất cả đều là quỷ kế của ông ta, nhưng những năm chung xuống, vẫn sinh ra tình cảm tinh tế.
Từ nhỏ không cha không mẹ, khát vọng đích thực của cô là có được tình thân, Thiên Thần tuy rằng không chuyện ác nào không làm, nhưng ông ta chung quy đã cho cô một không gian ảo tưởng, còn có một phần dựa dẫm.
"Nghĩ kỹ đi, ông ta là kẻ địch của em! Không phải người thân!" Quyến luyến của cô đối với Thiên Thần không hiểu sao đã chọc giận anh.
"Em biết, anh đừng nói nữa!" Cô tức giận hô to.
"Biết thì đừng lưu lại nữa, biết thì hãy thoát khỏi hết thảy mọi thứ này đi!" Anh cả giận nói.
"Em trừ nơi này còn có thể đi đâu? Thế giới này còn có chỗ cho em dung thân sao? Ai còn có thể đón nhận em?" Cô đau đớn kêu lên.
"Anh." Anh tha thiết nói.
Cô ngây dại, nhìn thẳng anh.
"Anh muốn em, hơn nữa chỉ muốn em thôi." Anh vươn tay tới cô.
"Anh......" Cô nín thở, hơi nóng tràn bờ mắt.
"Dứt bỏ quá khứ, đến bên anh." Ánh mắt anh nóng bỏng xúi giục.
Bảy năm nay, cô dựa vào khúc gỗ trôi Thiên Thần phiêu bạt trong biển cả lạnh băng vô biên vô hạn, mà giờ phút này, bàn tay mạnh mẽ của Đằng Tế kia như chiến thuyền vững chãi, chờ cô lên......
Cô dường như muốn vươn tay bắt lấy anh, chỉ là, lý trí vẫn ngăn trở cô, bởi vì, nhiều năm như vậy, cô có lẽ đã biến thành cá rồi, mà cá trong biển một khi lên bờ, chỉ có một đường chết mà thôi......
"Chuyện...... không hề dễ dàng như anh tưởng tượng vậy đâu....." Cô lùi bước về sau.
Anh bước dài tiến lên, một tay kéo cô vào lòng, ôm chặt cô."Chuyện cực kỳ đơn giản, em không tới, vậy thì để anh chủ động, kết quả vẫn giống nhau."
"Anh không hiểu......" Cô muốn giãy khỏi anh.
"Anh hiểu, vây khốn em không phải Thiên Thần, là chính bản thân em, chắn ghét vứt bỏ của em với chính mình, biến em trở nên tuyệt tình, chỉ cần em buông tha chính mình, hết thảy đều sẽ thay đổi." Anh chọc vỡ vết thương đau nhất trong lòng cô.
Hơi nóng tràn đầy ở hốc mắt rốt cục đã hóa thành nước mắt, chảy xuống gò má cô.
Cô cho rằng chỉ cần đóng băng trái tim, thương tổn trong lòng sẽ không đau nữa, nhưng, sau khi băng tan cô mới hiểu được, làm như không thấy cũng không thể khiến thương tổn biến mất, trừ phi khoét vết sẹo ra, làm cho mủ chảy ra, mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Chỉ là, quá trình này còn đau hơn so với lúc trước bị thương....
Anh ôm cô, để mặc cô thỏa thuê rơi lệ trong lòng anh, để nước mắt tẩy sạch nỗi hận của cô, nỗi đau của cô, nỗi oan của cô.
Mãi sau một lúc lâu, cô khóc sụt sùi dần dần bình ổn, anh mới nâng mặt cô lên, dịu dàng hôn tới nước mắt của cô, trái tim từ trước tới nay luôn kiên cường cứng rắn như bàn thạch lần đầu tiên đau lòng vì một người phụ nữ như thế, yêu sâu sắc một người phụ nữ.
Từ nhỏ, trong sinh mệnh của anh cũng chỉ có Tường Hòa Hội Quán, đi theo các sư phụ lăn lộn hai phái hắc bạch, kết bạn với đủ loại người, anh vì hiểu rõ hiện thực mà chưa bao giờ thể hiện thật lòng, vì nhìn thấu nhân tính mà chưa bao giờ một lòng hướng về ai, duy chỉ có cô, giống một khối đá quý tản ra ánh sáng lạnh lẽo đi vào tầm nhìn của anh, khiêu khích anh, thăm dò anh, kích thích tò mò của anh.
Cô là người phụ nữ ông trời tạo ra vì anh, cho dù cô có muốn hay không, anh tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Nụ hôn cuối cùng rơi trên môi cô, anh thăm dò đầu lưỡi, hút lấy chất lỏng ngọt ngào mềm mại trơn bóng trong miệng cô. Mà cô trong cánh tay anh, hưởng thụ sự ấm áp cùng yên tĩnh tạm thời, mở rộng trái tim, nhu thuận đáp lại anh......
Nhưng, vốn dĩ lướt qua lại dần dần thay đổi, theo nụ hôn cuồng dã kịch liệt, bất tri bất giác đòi hỏi của anh cũng càng lúc càng đói khát, càng lúc càng khó có thể tự kềm chế.
Loại dục vọng gần như độc chiếm làm cho Bất Hoặc kinh hoảng, cô đang không biết nên như thế nào cho phải, anh đột nhiên buông cô ra, hơi thở trầm đục không ổn nói: "Xin lỗi, anh có chút không khống chế được mình....."
"Đằng Tế......" Cô khẽ thở dốc, nhìn ra được anh đang cố gắng áp chế dục hỏa của anh.
"Có lẽ là bị ảnh hưởng của tên Ma Vương kia, anh thậm chí có chút hoài nghi hắn chính là bản thân anh......" Anh vặn vẹo khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt có chút mê loạn.
Lời nói của anh khiến trong đầu cô chợt lóe ánh chớp.
Ma Vương là một Đằng Tế khác......
Nàng đột nhiên nhớ tới ở lần đầu liếc anh một cái, cô đã nhìn thấy nhiều loại tính cách trên người anh, xung đột lẫn nhau, lại tự mình phối hợp thoả đáng, hoặc là, "Saint Angel" cũng không khiến cho nhân cách của Đằng Tế tách rời, Ma Vương chỉ là một phần trong nhân cách anh, những ý xấu kia, dục vọng độc chiếm, nham hiểm, giả dối...... một phần tính cách ác độc.
Cho nên, hắn mới nhớ rõ tất cả ký ức thuộc về Đằng Tế, hiểu được tất cả cảm nhận của Đằng Tế, nói cách khác, Ma Vương không phải "Saint Angel" tạo ra, hắn rất có thể chỉ là một mặt trôi nổi trong tiềm thức của Đằng Tế, hắn căn bản chính là bản thân Đằng Tế!
"Đi mau, tên kia rất có thể lại sắp xuất hiện rồi, anh không hy vọng em một mình ở chung cùng hắn." Đầu của anh bắt đầu đau từng cơn, thân thể cũng dần dần run rẩy.
"Em không đi, anh nói anh muốn em, vậy thì đừng biến mất nữa!" Cô dễ dàng nắm được lời quát vội của anh.
"Không được, anh còn không thể......" Anh vội vàng đẩy cô ra, hai tay che mặt gầm nhẹ.
"Anh có thể! Hãy nghe em nói, 'Saint Angel' chưa từng tạo ra Ma Vương nào, nó chỉ khiến tính cách anh hỗn loạn, ngẫm lại trước kia, anh là tự kiềm chế như thế nào, bao dung như thế nào, điều chỉnh như thế nào, chỉ có anh mới có năng lực biến bản thân anh trở lại!" Cô kề sát anh, chỉ hy vọng có thể đánh thức anh.
Bỗng nhiên, anh dùng lực ôm thắt lưng cô, ngẩng đầu, phát ra cười lạnh lặng lẽ.
"Ha ha...... Vô dụng, hắn và em giống nhau, đối với mặt hắc ám của bản thân cũng tương đương căm ghét ngang nhau, cho nên, hắn mới không thể thắng nổi tôi......" Vẻ mặt Đằng Tế thay đổi, anh lại biến thành "Ma Vương".
Cô nhìn anh, không hề có loại cảm giác bài xích nữa, ngược lại, nàng chỉ cảm thấy đau lòng.
Anh và cô giống nhau, bị chính nội tâm mình vây hãm......
Vươn tay, cô khẽ vỗ về mặt hắn, dịu dàng nói: "Đừng nữa nói cái gì thắng thua nữa, cũng đừng chống lại chính mình, Đằng Tế, cho dù tốt hay xấu, anh vẫn chính là anh mà......"
"Cái gì?" Ma Vương biến sắc.
"Anh chính là Kỳ Lân Vương Đằng Tế!" Cô thấp giọng kêu.
"Không cho phép em nói như vậy, tôi không phải là tên tiểu quỷ luôn giả vờ là người tốt kia!" Hắn dùng lực bóp vai cô, rống to điên cuồng.
"Trong lòng mỗi người đều có ma, anh chỉ cần tiếp nhận nó, sẽ không bị nó khống chế." Cô nhịn đau đớn trên vai xuống, tiếp tục nói.
"Câm mồm! Không cho phép em nói tiếp nữa!" Anh đầu đau muốn nứt ra, lại bị lời của cô giẫm đến chỗ đau, bỗng nhiên cúi đầu mãnh liệt hôn cô, không chút thương tiếc, tràn ngập điên cuồng tàn sát bừa bãi môi cô, đoạt lấy hít thở của cô......
Cô nhắm mắt lại, nhận tức giận của anh, không có chống cự, tùy ý anh phát tiết nỗi buồn cùng cảm xúc mâu thuẫn nội tâm anh.
Cho dù tốt hay xấu, anh vẫn chính là anh.....
Đây đúng là lời mà Đằng Tế luôn muốn nghe thấy!
Trách nhiệm cùng áp lực của Kỳ Lân Vương luôn như bóng với hình theo anh, anh từ nhỏ đã được yêu cầu trở thành một người mạnh mẽ, một người kế tục có thể gánh vác Tường Hòa Hội Quán, cho nên anh tiếp thu đủ loại huấn luyện nghiêm khắc nhất, học tập dưới hoàn cảnh tồi tệ nhất, đối mặt đủ loại tình huống, dần dà, anh trở nên thông minh lại thiện biến, xử sự khéo đưa đẩy lại chỉ tin tưởng chính mình, chạy tại ranh giới thiện ác, tốt, có thể tốt đến nỗi làm cho người ta rơi lệ, xấu, có thể xấu đến tận xương, biến hóa hai cực của bản thân tuy rằng vẫn được anh khống chế rất tốt, nhưng ở sâu trong lòng, anh vẫn hy vọng có người có thể thừa nhận chỗ thiếu hụt của anh, hy vọng có người, cho dù tốt xấu đều có thể tiếp nhận anh, dù mạnh yếu, cũng bằng lòng bao dung anh......
Nhưng Bất Hoặc lại vạch trần tâm tư mơ hồ của anh, nếu ngay cả anh cũng không thể tiếp nhận cái tồi tệ nhất của mình, một mặt yếu ớt nhất, sự chấp nhận của nhiều người nữa cũng vô dụng!
Bất Hoặc không sợ anh phẫn nộ điên cuồng, vươn tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bất lực lại nóng giận.
Sự dịu dàng của cô bất ngờ làm dịu đi cảm xúc sóng lớn của anh, đột nhiên, đầu anh không đau nữa, sự rách toạc cùng nỗi đau như kim châm kia mỗi khi bóng tối đánh úp đến, dường như đã được thứ nào đó hút hết rồi, anh nghe thấy nhịp đập hai trái tim dần dần biến thành một, suy nghĩ của anh đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng, rõ ràng đến có thể cảm nhận sự xôn xao cùng nhảy nhót của từng tế bào trong cơ thể......
Bất Hoặc, đã tháo khúc mắc nhiều năm qua của anh, đã tháo bỏ mê muội của anh!
← Ch. 13 | Ch. 15 → |