← Ch.14 | Ch.16 → |
Anh không nhất định phải là một người mạnh mẽ, anh có thể bất an, có thể nghi hoặc, có thể sợ hãi, có thể hoảng hốt, bởi vì Kỳ Lân Vương cũng chỉ là con người, một con người bình thường......
Theo tâm tư sáng trong của anh, nụ hôn điên cuồng gió giật của anh với Bất Hoặc thoáng ngừng, hóa thành hút mút say lòng người. Bất Hoặc kinh ngạc mở to mắt, cặp mắt đen gần trong gang tấc kia của anh nên thâm thúy mê ly, giống như hai hồ nước xanh sâu không thấy đáy, mê hoặc lòng người rơi vào......
"Đằng Tế?" Giống anh, lại không giống anh, anh trước mắt dường như đang trường thành trong nháy mắt, dung hợp tính chất đặc biệt của Đằng Tế cùng Ma Vương, lại có mị lực thành thục.
Anh không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt như lửa nhìn thẳng cô, dùng loại ánh mắt muốn ốt trôi cô mà nhìn.
Cô bị anh nhìn đến mặt đỏ tim đập, buông tay ra, có chút xấH hổ quay đầu đi, nhưng anh lập tức vươn tay mang mặt cô về trước mặt anh, nâng cao cằm cô, lấy nụ hôn cực khiêu khích vỗ về chơi đùa đôi môi cô, hơn nữa ôm nàng dời 3ề phía giường lớn.
"Đằng Tế......" Cô lúc này thật sự lgống cuống, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng ý đồ của anh.
Nụ hôn của anh dời đến gáy trắng như tuyết của cô, khẽ cắn vành tai cô, thổi khí vào lỗ tai mẫn cảm của cô.
"A......anh......" Cô kinh hô một tiếng, giống như bị điện giật, tránh anh, nhanh nhẹn xoay người một cái chạy trốn sang một bên.
Anh phi nhanh bắt lấy tay cô, dùng sức kéo một cái, kéo cô vào trong lòng, sau đó ôm cô thuận thế ngã xuống nệm giường, cũng lấy toàn thân ngăn chặn cô.
"Em bảo anh tiếp nhận một cái anh đen tối, vậy còn em? Em có biết cái anh khác kia đang muốn những gì không?" Anh vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Cô khẽ ngạc nhiên, bị tính trẻ con lấp lánh trong mắt anh giờ phút này khiêg khích mà tim đập gia tốc.
"Hắn muốn xé áo quần em ra, phủ khắp người em, điên cuồng mà chiếm lấy em, biến em thành một bộ phận của hắn, để em không rời khỏi hắn nữa...... Anh như vậy, em có thể tiếp nhận không?" Anh mang chút dỗi hờn mà hỏi dồn.
Cô chưa bao giờ có một khắc rung động như bây giờ, Kỳ Lân Vương hg hãn uy mãnh lại thông minh sáng suốt hơn người trong mắt người khác, đang trước mặt cô trở lại như cũ thành một đại nam hài mười chín tuổi bình thường......
Khuôn mặt băng lạnh mười năm chậm rãi nở rộ một nụ cười khẽ ấm áp động lòng người, nụ cười đó, còn lay động trái tim Đằng Tế hơn bất cứ đáp án khẳng định nào.
Cô cười rộ lên, đúng là mỹ lệ như thế......
Một trận tâm đãng thần trì, anh cúi đầu xuống uống lúm đồng tiền của cô, còn chưa nếm, cũng đã say rồi.
Cô không bối rối nữa, thở dài một tiếng, giơ cao hai tay ôm lấy cổ anh, chủ động gần sát anh, ôm hôn liên tục, quyết định thuận theo tính một lần, toàn tâm toàn ý giao phó mình cho anh......
Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi giao triền, khơi mào ngọn lửa mãnh liệt, trong thở dốc hai bên, bọn họ đã quên mất vấn đề nan giải cấp bách, nắm chặt giờ khắc này, mặc sức giải phóng tình triều mãnh liệt trong lòng rốt cuộc cũng không thể kiềm nén được nữa.
Chiếc đèn trang trí kiểu cổ điển tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, anh vừa mãnh liệt hôn cô vừa kéo quần dài đen trên người cô ra, kéo bỏ tất cả chướng ngại giữa bọn họ, đầu ngón tay thon dài khẽ chạy dọc theo đường cong lả lướt tinh tế của cô, vuốt ve thân thể trắng bóc mềm mại của cô, cuối cùng, lòng bàn tay phủ trên hai tuyết phong tròn trịa mềm mại kia, liền không mHốn dời đi nữa, tùy hứng mặc sức nhào nặn biểu tượng nữ tính căng tròn của cô.
"Ừm....." Cô khẽ rên một tiếng, cảm giác toàn thân bị anh châm lửa, luồng khí nóng bỏng ở trong cơ thể lẻn ra, lại tìm không tìm được chỗ thoát.
"Em thật đẹp......" Anh chống thân trên, nhìn một mặt nồng nhiệt của cô, dường như không thể thở dốc.
"Anh cũng....." Cô thở gấp, kinh diễm vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ được che lấp dưới mái tóc dài khép hờ của anh, còn có đường cong vai gáy trơn mịn, cùng với bờ ngực rắn chắc tinh tế, mê muội tứ chi thon dài hữu lực của anh, thắt lưng mông không có một vết sẹo lồi, cả trái tim vì anh mà đập thình thịch.
Chưa từng nghĩ tới thân thể đàn ông cũng có thể xinh đẹp mê người như thế.
"Rất vui là em vừa lòng dáng người anh." Anh trêu đùa nói.
"Có lẽ có rất nhiều phụ nữ cũng rất vừa lòng......" Cô nói bóng gió thoáng vị chua.
"Đúng vậy! Chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, bọn họ sẽ tự động lại gần......" Anh cười nhẹ, thích nhìn bộ dạng cô ghen tỵ vì anh.
"Hóa ra anh được hâm mộ như thế à....." Cô hừ hừ.
"Nhưng trọng điểm là anh ghét những người phụ nữ tự động lại gần." Anh nói xong, tay đột nhiên trượt vào giữa hai chân cô.
"Bởi vì...... rất không có tính khiêu chiến?" Cô thở hốc vì kinh ngạc, cả người chấn động.
"Bởi 3ì Huá 3ô vị...... bọn họ...... không có một người giống em......" Anh bị sự mềm mại trơn bóng ẩm ướt của cô chọc cho cờ trong tim rối loạn, luồng nhiệt theo xúc cảm của đầu ngón tay truyền khắp toàn thân.
"A....." Trong miệng cô lạc ra rên rỉ, dường như sắp hóa thành một hồ nước xuân dưới âu yếm của anh.
Anh cũng không nói lời nào nữa, cúi đầu ngậm nhũ tiêm của cô, tay cũng không ngừng trêu chọc vùng mẫn cảm của cô, ý đồ làm cho cô bốc cháy.
"Đằng Tế......" Toàn thân cô co rút, bụng dưới nổi lên sức dãn xa lạ, làm cho cô vừa thẹn lại không biết làm thế nào.
"Người phụ nữ anh muốn...... Chỉ có em...... Bất Hoặc......" Giọng nói anh trầm thấp giống như lời nói mê.
Dục hỏa nóng lòng muốn động, dẫn đến thiêu đốt, anh điên cuồng tùy tiện hôn môi cô, thân thể cô; cô lại đắm chìm trong hơi thở bừng bừng của anh, bọn họ tìm kiếm khởi đầu của tình yêu trên người nhau, khao khát nhau, phụ thuộc vào nhau, sau đó kết hợp chặt chẽ......
Một trận trời đất quay cuồng, kèm theo đau đớn sung sướng nổ tung trong cơ thể cô, cô không ngừng rên rỉ, say sưa theo đong đưa của anh, cho đến khi cao trào bao trùm cô......
Ý thức cô dần dần rời rạc, ở trong lòng anh, cô cảm nhận được khoái cảm sống và chết, cảm nhận được cảm giác có thực mãnh liệt nhất trong sinh mệnh, khoảnh khắc tuyệt vời này, cô dường như đắm chìm trong ánh trăng, chạm đến ánh sáng sao trời, dường như tìm được sự sở hữu tìm kiếm cả trong mơ.
"Em yêu anh......" Bất Hoặc mềm nhũn kề trong lòng anh, buồn ngủ hết sức, thổ lộ chân tình.
"Anh cũng yêu em......" Đằng Tế nhẹ giọng đáp lại bên tai cô, chỉ là, nói vừa xong, mặt anh lại chậm rãi hiện lên một nụ cười giảo hoạt kỳ dị......
Nụ cười giảo hoạt mê ẩn.
Bất Hoặc khó có thể tin trừng mắt nhìn Đằng Tế, còn có Bất Loạn mặt giễu cợt đằng sau anh, cùng với Thiên Thần vẻ mặt mờ ám, khuôn mặt nhỏ kết một tầng hàn băng, nồng nàn đêm qua sớm không còn thấy nữa, chỉ còn lại kinh sợ, còn có căm thù......
Vừa tỉnh lại, hết thảy đều thay đổi, cô cho rằng Đằng Tế rốt cục đã thoát khỏi "Saint Angel", rốt cục đã tỉnh, không ngờ, từ đầg đều là giả, hắn chỉ là lừa cô, mới diễn xuất ra một vở kịch động lòng người này!
Lúc Thiên Thần cùng Bất Loạn cùng xuất hiện, cô mới giật mình bản thân trong mưu của hắn.
Đêm qua một màn triền miên, lập tức hóa thành đao sắc, cắt tim cô, khiến cô chảy máu......
"Làm gì mà bày ra cái mặt này? Bất Hoặc, đêm qga em rõ ràng rất nhiệt tình mà!" Đằng Tế ác ý châm biếm.
"Ta theo yêu cầu tặng Bất Hoặc cho anh rồi, Ma Vương, đêm qua đủ mất hồn chứ?" Thiên Thần cười ái muội.
"Qủa thực rất mất hồn, còn tưởng rằng cô ta là tòa băng sơn! Kết quả, tất cả phụ nữ đều giống nhau, chỉ cần châm chút lửa, bọn họ lập tức cháy liền!" Đằng Tế hớp một ngụm rượu, tà khí cười."Đương nhiên, đó là vì cô ta đã cho rằng tôi chính là Đằng Tế, mới có thể yêu thương nhung nhớ tôi...... Ha ha, thật buồn cười, chỉ cần tôi làm bộ tên tiểu quỷ kia, là có thể đùa giỡn quay vòng vòng cô ta cùng Ngũ Hành Kỳ Lân xoay......"
[ alobooks ]
Ánh mắt Bất Hoặc như lưỡi đao, bắn thẳng đến ngực Đằng Tế, cô căm hận không phải vì mất đi tấm thân xử nữ, mà là Đằng Tế lại không có cách nào đánh bại tâm ma của chính mình, cam tâm giao thể xác cho Ma Vương nắm trong tay.
"Thật khiến cho người ta thèm muốn! Tìm một cơ hội cũng khiến em bốc cháy đi! Ma Vương......" Bất Loạn dựa vai Đằng Tế, khiêu khích nói.
"Chờ anh chơi chán cô ta, sẽ đến phiên em!" Đằng Tế véo mặt Bất Loạn, ngả ngớn nói.
"Bất Hoặc à, đừng tức giận nữa, cô không phải cũng thích Đằng Tế sao? Hai người đã lên giường, thì hãy bồi dưỡng tình cảm, đồng tâm hiệp lực cống hiến cho ta, như vậy không phải tốt rồi sao?" Thiên Thần đi đến trước mặt Bất Hoặc, vẻ mặt làm 3ẻ ta đây điềm đạm."Hơn nữa, kế hoạch của chúng ta sắp chính thức tiến hành, một tuần sau, quân đoàn 'Saint Angel' trải rộng toàn thế giới sắp khởi nghĩa toàn bộ, đến lúc đó, 'Thần Thoại' sẽ không phải chỉ là một giấc mộng rồi."
Một tuần sau? Sắc mặt cô khẽ biến.
Loại độc cô trồng xuống sẽ khuếch tán toàn thế giới? Không! Không thể! Cô phải ngăn chặn màn bi kịch vô lý này!
Chỉ là, muốn ngăn chặn phải lấy được thuốc giải trước, Đằng Tế không tỉnh lại, bằng sức một mình cô căn bản không có sức xoay chuyển trời đất......
Cô trầm mặt, không mở miệng, không nói một câu, đôi môi giống như đã đóng băng, lấy tấm chăn đơn bọc thân thể lại, xách quần áo của mình lên, đi thẳng đến cửa phòng.
"Em muốn đi đâu? Từ nay về sau, em phải ở cùng tôi......" Đằng Tế giữ chặt tay cô.
Một luồng khí lạnh băng đột nhiên đâm vào Đằng Tế, hắn hơi kinh hãi, đang muốn tránh ra, băng châm trong tay cô đã để ở cổ hắn rồi.
"Tránh ra!" Giọng nói cô rít ra từ kẽ răng, lạnh đến nỗi làm cho người ta rùng mình.
"Em......" Đằng Tế giận dữ dựng đứng mày.
"Ma Vương, cho Bất Hoặc đi rửa mặt chải đầu một chút, cô ấy chờ một lát nữa còn phải thay ba tên kỳ lân kia tiêm 'Saint Angel'." Thiên Thần vội vàng hoà giải.
"Đinh Lược chảy máu quá nhiều, tiêm 'Saint Angel' anh ta có thể lập tức mất mạng." Cô thu hồi băng châm về, trừng mắt nhìn Thiên Thần nói.
"Vậy chết đi! Dù sao cũng không thiếu một người hắn, hai tên khác còn có thể dùng là được rồi." Thiên Thần coi thường nói, một chút cũng không coi tính mạng của Đinh Lược là chuyện gì.
Một luồng hận ý chợt hiện trong mắt cô, cô liếc mắt nhìn Đằng Tế, muốn nhìn phản ứng của hắn, nhưng trên mặt hắn lại treo vẻ mặt không hề để ý giống Thiên Thần.
Vô dụng rồi......
Kỳ Lân Vương thật sự đã biến mất......
Trong lòng cô đau đớn, cuối cùng, cô vẫn phải đi đến tình huống cô không muốn đối mặt nhất, cuối cùng phải ra tay, tiêu diệt người đàn ông cô từng yêu này.
Nắm chặt nắm tay, cô bước ra khỏi phòng Đằng Tế, trong lòng đã hạ quyết tâm, trước khi giết Đằng Tế, cô phải nghĩ cách đưa bọn Đinh Lược ra trước.
Đây đã là chuyện duy nhất cô còn có thể làm vì Kỳ Lân Vương......
Bước nhanh trở lại phòng mình rửa mặt chải đầu, thay quần áo đen sạch, cô đi vào phòng nghiên cứu, Thiên Thần cùng Đằng Tế sớm đã mang theo ba người Đinh Lược, Phương Khoát cùng Vũ Tuyệt Luân ở đó chờ cô.
Đinh Lược đã tỉnh, chỉ là thân thể còn rất yếu, chỉ có thể nằm trên bàn không thể nhúc nhích; Phương Khoát cùng Vũ Tuyệt Luân lại bị để tay sau lưng cột vào ghế, hai người đều vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn trừng mắt nhìn Đằng Tế, không nói một câu.
"Hắc hắc hắc, các người lập tức là có thể thể nghiệm được sức mạnh kinh người của 'Saint Angel', đến lúc đó, sẽ cho Ma Vương dẫn các người đi tấn công Tường Hòa Hội Quán......" Thiên Thần nhe răng cười nói với hai người bọn họ.
"Đừng nằm mơ, bọn tao tuyệt không cho mày vừa lòng đẹp ý." Vũ Tuyệt Luân một đôi mắt to xinh đẹp hỏa khí trào ra.
"Các người căn bản thân bất do kỷ, Hỏa Kỳ Lân, đây là số mệnh!" Đằng Tế đến gần anh ta, cười lạnh châm chọc.
"Giống như anh sao? Thân bất do kỷ......" Phương Khoát cắn răng, đối 3ới Đằng Tế lạnh lẽo thấu tim.
"Hừ! Ta không giống, ta hoàn toàn là hành động chiếu theo ý chí của ta." Đằng Tế bác bỏ.
"Mày căn bản không phải mày nữa!" Vũ Tuyệt Luân giận dữ quát.
"Xú tiểu tử, mày muốn chết ──" Đằng Tế phút chốc trở mặt, nắm chặt cổ áo anh ta muốn vung đấm.
"Ma Vương, đừng rầy rà với hắn nữa, trực tiếp tiêm một kim, hắn liền biến thành con chó trung thành của chúng ta rồi." Thiên Thần không kiên nhẫn qHát bảo ngưng lại.
"Đúng, chỉ cần một kim, con Hỏa Kỳ Lân mày sẽ biến thành búp bê của tao.
Đằng Tế ác độc nham hiểm cười về hướng Vũ Tuyệt Luân, lại dùng lực bỏ áo anh ta ra hắn.
"Đáng ghét......" 3ũ Tgyệt Luân tức giận đến nỗi liều mình muốn thoát khỏi dây thừng da trói hai tay, bất đắc dĩ dứt thế nào cũng không đứt.
"Bất Hoặc, động thủ đi!" Thiên Thần hạ lệnh.
Bất Hoặc cầm lấy ống tiêm nhóm trợ lý đã chuẩn bị, ấn cái nút, trên tường phòng nghiên cứu đột nhiên di ngang ra một khoang thuyền băng hình trụ cỡ nhỏ, cô mở cửa khoang thuyền lấy chất dịch "Saint Angel" ra, rút ra 1CC, tiếp theo liền đi về phía Vũ Tuyệt Luân.
"Tuyệt Luân!" Phương Khoát sốt ruột không thôi, một Đằng Tế biến thành chó dữ của kẻ địch đã đủ chết rồi, không thể lại thêm một Vũ Tuyệt Luân nữa.
"Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ đến lượt mày thôi." Đằng Tế cười một tiếng nói với anh ta.
Bất Hoặc mặt không chút thay đổi, giơ ống tiêm lên, nhắm ngay cánh tay của Vũ Tuyệt Luân, đang muốn đâm vào, đột nhiên, bên ngoài phòng nghiên cứu truyền đến một tiếng nổ mạnh, chấn động toàn bộ phòng nghiên cứu, Thiên Thần kinh hãi, lập tức hô to: "Sao lại thế này? Mau đi xem xem, nhất định đừng làm hư hao nền móng của tòa thành."
Dường như tất cả mọi người đều xông ra ngoài, Bất Hoặc lạnh lùng cười, nắm một ống nghiệm quăng xuống đất, lập tức, toàn bộ phòng nghiên cứu rơi vào trong sương khói.
Lúc này, Vũ Tuyệt Luân và Phương Khoát chỉ cảm thấy tới dây thừng da trên tay đứt lìa, sau đó, một giọng nói đè thấp vang lên bên tai bọn họ.
"Mang theo Đinh Lược, đằng sau có đường ngầm, đi!"
Phương Khoát cùng Vũ Tuyệt Luân đều thất thần, Bất Hoặc này không phải một trong "Tứ thiên vương" sao? Vì sao phải giúp bọn họ?
"Đi mau!" Cô quát vội thúc giục.
Vũ Tuyệt Luân không có thời gian nghĩ lại cô là địch hay bạn, chỉ có thể đánh cuộc vận may, cùng Phương Khoát tiến lên nâng Đinh Lược dậy, chạy nhanh về phía sau.
Nơi đó quả nhiên có một đường ngầm một người có thể qua, bọn họ trực tiếp tiến vào, có tiếng bước chân nhẹ nhàng lập tức theo tới.
"Tiếp tục đi về phía trước, phía trước là cửa sau của tòa thành." Bất Hoặc nói ở phía sau bọn họ.
Đường ngầm ẩm ướt tối tăm, Phương Khoát đang cảm thấy bất an, đột nhiên, một tia sáng rót vào từ khe hở phía trước, anh ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mở cửa ra, gió núi lạnh băng nghênh diện đánh tới, làm người ta tinh thần rung lên, chỉ là, bọn họ vừa mới bước ra cửa đường hầm, liền nghe thấy tiếng châm biếm quen thuộc.
"Ta đã nói rồi, muốn chạy, cũng không dễ dàng như vậy đâu."
Vũ Tuyệt Luân vừa ngẩng đầu, thình lình phát hiện Đằng Tế sớm đã ở ngoài cửa chờ bọn họ.
Tên tiểu quỷ này, cho dù biến thành Ma Vương vẫn khó đối phó như vậy! Anh ta trong lòng thấp giọng rủa.
Bất Hoặc đi ra đường ngầm, nhìn chằm chằm Đằng Tế, không có kinh ngạc, giống như đã sớm biết hắn có thể đợi ở nơi này vậy.
"Bất Hoặc, cô làm cái gì vậy?" Thiên Thần vẻ mặt tức giận dẫn đầu Bất Loạn cùng một đám người theo sau đuổi tới.
"Cô ta đã phản bội ông, Thiên Thần." Bất Loạn ở một bên chú giải.
"Hừ! Ta thấy nói cái gì mà lưu lại mấy tên Kỳ Lân này cũng là cô vì cứu bọn chúng mà ra chủ ý thối tha đó phải không?" Thiên Thần trừng mắt nhìn Bất Hoặc cả giận nói.
"Đúng vậy, cô ta à, ăn cây táo rào cây sung, bởi vì cô ta đã yêu tên vốn dĩ là Đằng Tế kia." Bất Loạn lắm miệng nói.
"Vậy thì đừng lưu lại người sống, Ma Vương, giết bọn chúng!" Thiên Thần tức giận đến lớn tiếng hạ lệnh.
"Không thành vấn đề." Đằng Tế lạnh lùng cười, rút trường đao ra, nhanh như chớp nhằm phía Vũ Tuyệt Luân.
Lại sắp phải đánh loại trận vô nghĩa này rồi! 3ũ Tuyệt Luân cùng Phương Khoát đưa mắt nhìn nhau, đều thầm kêu khổ.
Trường đao mang theo sát khí khiếp người vung tới, Bất Hoặc dưới chân di chuyển, lao thẳng tới Đằng Tế, trước khi hắn sắp 3ung đao chém Vũ Tuyệt Luân, lấy băng châm trên nhẫn vươn dài ngăn trường đao lại.
"Keng!" một tiếng va chạm thanh thúy, đã giải trừ sát khí của Đằng Tế.
"Các anh như vậy là không được, hắn không phải là Đằng Tế nữa, các ngươi cố kỵ quá nhiều, không xuất toàn lực, là không đánh thắng hắn được." Bất Hoặc lạnh lùng nói.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |