Ra đi không từ giã
← Ch.05 | Ch.07 → |
Trong một tuần ta ghét nhất là chiều thứ Sáu, đây vốn nên là đoạn thời gian vui sướng, nhưng là vì một ít sắp xếp của trường, làm cho sinh viên hệ tiếng Trung năm thứ tư ngay tại ngày nghỉ này cũng phải vác mặt đến trường vào buổi chiều, còn phải học mấy tiết chuyên ngành quan trọng nữa.
Hơn nữa, lão giáo sư là thể loại đã gặp qua là không thể quên được, họ tên và khuôn mặt của mỗi người lão ta đều có thể nhớ rõ, nói cách khác, nhà ngươi sẽ không có cách nào trốn học, tìm người giúp ngươi hét tên lên, đó là chuyện hoàn toàn vô dụng.
Cho nên ta vẫn đều hoài nghi, lão giáo sư dạy môn văn học nước ngoài này sở dĩ thoạt nhìn mỏng manh như vậy như vậy, quắt queo như vậy, hoàn toàn đều là bị cái đầu ăn no rửng mỡ kia đè ép mà thành.
Chán muốn chết đành phải vẽ rùa Vương bát vào laptop, tai trái là lão giáo sư dõng dạc phát biểu, tai phải là Bối Quả Quả thì thào bát quái, trong óc còn thường thường ngẫm nghĩ xem Duy Cầm nhà ta đang làm gì.
Một tuần cùng An công tử nhấc lên quan hệ, cơ hội gặp mặt giữa ta Duy Cầm đã thiếu nay lại càng thiếu, mỗi ngày hết giờ học, ta phải chạy ngay đến bệnh viện làm trâu làm ngựa cho An công tử.
"Chậc chậc..." Bối Quả Quả ngồi bên cạnh đột nhiên phát ra thanh âm như vậy.
Ta quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, "Cậu biến thành chuột à?"
"Xì! Cậu gặp qua con chuột nào xinh đẹp như hoa giống tôi chưa? Chẳng qua là tôi đột nhiên phát hiện một việc."
Xinh đẹp như hoa? May mắn ta học là tiếng Trung, ta mà học tiếng Anh không khéo còn có thể bị Bối Quả Quả dối trá được, cậu ta như vậy còn gọi là xinh đẹp như hoa sao?
"Cậu mau hỏi tôi đi a!" Bối Quả Quả đá ta một phát.
Ta không kiên nhẫn nhìn cậu ta, "Muốn nói thì nói! Bà đây hiện đang rất phiền."
Bối Quả Quả đem cái đầu to cực đại ngó lại đây, mạnh mẽ mà xâm nhập vào trước mắt ta, làm cho ta trong lúc hoảng hốt nghĩ rằng mình thấy được con đầu to (phim hoạt hình Bố đầu nhỏ, con đầu to).
"Có phải An Tùy Dụ coi trọng cậu hay không?"
"Nếu thế thì anh ta cũng thật tinh mắt!"
"Nhưng là anh ta coi trọng cậu ở cái gì nhỉ? Cậu như thế này muốn cái gì cũng không có a!"
"Anh ta làm sao lại không thể để ý đến tôi? Anh ta dựa vào cái gì mà không thể để ý tôi nha? Bà đây làm sao? Bà đây có điểm không xứng với anh ta?"
Bối Quả Quả hiển nhiên là không có dự đoán được ta sẽ có phản ứng lớn như vậy, đần mặt ra nhìn ta.
Chỉ nghe thấy giáo sư nói: "Bạn kia nói cũng đúng, kiểu xưng hô 'bà đây' là có thể, nhưng là không quá văn nhã lịch sự, ở đây, chúng ta hãy phiên dịch thành 'mẫu thân' a."
Trong nháy mắt toàn bộ người trong giảng đường đều tập trung ánh mắt đến trên người ta, ta cũng không có sợ hãi, trong lòng chỉ là có chút không thoải mái. Cũng không thể nói ai cũng phải coi trọng ta, ta cũng biết chính mình không có sức quyến rũ lớn như vậy, nhưng là ta chán ghét tất cả những người nói ta không xứng với ai đó, ta từ nhỏ cũng không phải vì ai mà xứng, thế thì việc gì mà phải cố gắng cho xứng với ai?
Bối Quả Quả đẩy đẩy ta, "A Nhuận, nếu không, chị đây sẽ giúp em cưa đổ An Tùy Dụ nhé?"
Ta trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, dùng sức mà gõ vào cái trán của cậu ấy, "Thế cậu đem Duy Cầm nhà tôi đặt ở chỗ nào, đặt ở chỗ nào a!"
"Nếu không, đều thu cả hai, cậu cũng thử làm một cái nữ tôn xem, có hai tướng công như hoa như ngọc hầu hạ cậu, cuộc sống chẳng phải thật nhiều tốt đẹp sao!"
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên hình ảnh An công tử cùng Đường Duy Cầm đứng trước mặt ta, ngay sau đó là An công tử ôm lấy Đường Duy Cầm, sau đó vẻ mặt ghét bỏ nói với ta, cô có thể biến, mục đích của tôi đã đạt tới rồi, tôi thích chính là Duy Cầm, tôi còn muốn tố cáo cửa hàng nhà các người, tố cáo các người mưu hại mạng sống của người khác.
Điều này làm ta sợ tới mức giật cả mình.
Bối Quả Quả vẫn còn đang ngồi một bên cười, "Cậu đã bắt đầu thích rồi phải không?"
"Cậu đi mà đóng phim của cậu đi thôi!" Ta trừng cậu ấy.
Miệng cậu ấy run rẩy vài cái, đảo cặp mắt trắng dã, trông như sắp ngất vậy, Bối Quả Quả ghét nhất là bị nhắc tới từ 'đóng phim' này, bình thường ta cũng sẽ không lấy ra mà nói, đây thật sự là bị cậu ấy bức đến đường cùng.
Sau khi tan học ta không có trực tiếp đi bệnh viện mà là về nhà trước một chuyến, mẹ ta nói nấu canh cho An công tử bồi dưỡng thân mình, bảo ta về lấy, sau đó lại đưa đi cho An công tử.
Về nhà, mẹ ta đứng ở cửa đưa cái cặp lồng giữ nhiệt cho ta, cửa cũng chưa cho ta vào, thúc giục ta nói: "Nhanh đi, bảo tiểu An nhân lúc canh vẫn còn nóng thì hãy uống luôn, thứ này là đại bổ đó!"
Ta bĩu môi, "Cái thứ gì a? Ngay cả cửa cũng chưa cho con vào, con có phải là con ruột của mẹ hay không a? Con cũng muốn uống!"
"Đi đi đi! Mày uống cái gì! Đây là canh hầm thịt trâu." Kỷ Hoài đẩy ta ra cửa, trước khi đi còn không quên dặn ta, "Con gái ngoan nhớ hầu hạ cho tốt a! Đừng có để cho cậu ta tố cáo nhà chúng ta a!"
Ta phẩy tay áo, trong lòng vô cùng không tình nguyện, ôm cái cặp lồng giữ nhiệt vào trong lòng, đi dò dẫm từng bước một tới bệnh viện.
Thời điểm đi đến cửa tiểu khu thì gặp bà Vương.
"Tô Nhuận a! Lại về giúp mẹ cháu bán xà phòng a!"
Ta cũng không giải thích, bà cụ từng một lần ăn qua bánh đậu xanh của mẹ ta bây giờ vẫn còn bóng ma, ta cười cười nói: "Bà Vương ăn cơm chưa ạ?"
"Cái gì? Yêu đương? Cháu yêu đương? Với ai a?"
Nụ cười của ta có chút cứng ngắc, giải thích nói: "Bà Vương, bà nghe lầm rồi, không phải là yêu đương, cháu hỏi là bà ăn cơm chưa."
"Cái gì? Bà không biết sao? Không phải đứa nhỏ nhà họ Đường sao? Đó là ai a?"
Ta vẻ mặt hắc tuyến, ủ rũ nói: "Bà Vương, cháu đi đây, gặp lại bà sau."
"Cái gì? Hai đứa chia tay? À à, trước kia bà cũng không biết a."
Ta cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chạy nhanh như chớp, sợ bà Vương lại biến tấu ra thành cái chuyện gì nữa.
Trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện, có mấy người đang luyện Thái Cực quyền, đại khái là bệnh nhân nơi này cũng lớn tuổi, khi đánh quyền thì trông cũng thật có dáng vẻ. Nhất là cụ ông đứng trước mặt, dựa vào một quyển sách dạy mọi người đánh quyền. Thời điểm tiến hành xong đoạn Bạch hạc lượng sí, cụ ông đột nhiên nói: "Hồi sau sẽ rõ!"
Sau đó đoàn người liền vẫn duy trì dáng đứng tạo hình của đoạn Bạch hạc lượng sí này.
Ta nhất thời cảm thấy thật thú vị, về sau phải bảo An công tử cũng đến cùng rèn luyện một chút, đỡ phải để cho anh ta nhàm chán lại bắt ta làm này làm kia, ta một cô nương còn trẻ tuổi cũng không thể cứ để cho một đứa trẻ khoác cái áo tư bản chủ nghĩa bắt nạt được.
Không thể cứ để như vậy mãi được!
Trong lòng ta nghĩ, trong tay lại ôm chặt cái cặp lồng giữ nhiệt kia, cảm nhận được độ ấm của bát canh, cuộc sống là tốt đẹp như thế a!
Dọc theo đường đi ta đều ngẫm nghĩ, làm thế nào để không khuất phục dưới dâm uy của An công tử, làm thế nào bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, thế cho nên hoàn toàn không chú ý đến thời gian, vừa nhấc đầu đã tới cửa phòng bệnh của anh ta.
Hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
"An công tử? An... An công tử đâu?"
Sau khi xác định được người y tá đang trải giường chiếu kia không phải An công tử, ta mới hỏi.
"Bệnh nhân ở gian phòng này đã xuất viện." Y tá cũng quay đầu lại nói cho ta biết.
"Cái gì?!" Trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, thiếu chút gì đó, An công tử xuất viện?
"Xuất viện rồi! Vừa buổi chiều hôm nay." Y tá còn nói thêm.
An Tùy Dụ cứ như thế đã xuất viện, cũng chẳng thèm nói cho ta biết một tiếng, anh ta thả cái rắm cho ta biết cũng tốt a, cứ như vậy mà đi chẳng lẽ anh ta không cảm thấy không ổn sao?
Ta đứng ở đàng kia sửng sốt một lúc, nhìn y tá sửa sang lại gian phòng mà An công tử từng ở, trong lòng loáng thoáng có chút chua chua. Thật không có suy nghĩ, tốt xấu cũng ở chung mấy ngày, cứ như vậy mà chạy. Thật không có phẩm chất! Không phải là người! Ta còn đang lạch bạch cầm canh mang đến, người này ngược lại đã tự mình đi rồi.
"Cô y tá ơi, thời điểm mà anh ta đi không để lại lời nhắn gì cho tôi sao?" Ta hỏi.
Y tá xoay người liếc mắt nhìn ta một cái, "Không có! Đi phi thường nhanh."
Ta nhịn không được máu nóng dâng lên, đúng là cái đồ sói mắt trắng dã a! Nhiều ngày như vậy, tuy rằng bà đây không phải dùng sữa đút cho ngươi ăn, nhưng cũng coi như nuôi ngươi thành mập mạp béo tốt, không còn một chút xanh xao, liền đổi lấy cái kết cục như vậy!
"Tốt lắm!" Ta hét lớn một tiếng, vài bước đi qua, đem cái cặp lồng giữ nhiệt trong lòng đưa cho cô y tá, "Tặng cho cô uống đó! Đây là canh thịt trâu hầm! Đại bổ!"
Ta xoay người dũng cảm tiêu sái mà bước đi, không chút nào chú ý tới, thời điểm cô y tá nghe được ta nói canh hầm thịt trâu trên mặt bỗng dưng đỏ ửng, ngay sau đó lại tức muốn giơ thẳng chân.
Đi bộ trên đường trong chốc lát, ta càng nghĩ lại càng tức giận, cuối cùng gọi điện hẹn Bối Quả Quả đi dạo chợ đêm, hai người chúng ta ngồi ở một quán ven đường, đều tự cắn lấy một cây ống hút, nhìn ngã tư đường mà ngẩn người.
"Nói như vậy là cậu vì An Tùy Dụ đi không từ giã cho nên mới giận dữ?"
"Không! Anh ta đi thì đi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi! Chẳng qua anh ta làm người thật không có nhân tính! Anh ta lại còn đem hai quyển sách mà tôi mua cũng mang đi nốt! Đó là tôi mua a!"
"Đó là cái sách gì a, làm cho cậu nhớ mãi không quên như vậy."
"Kim bình mai cùng Đạo đức kinh!"
"Phụt..." Bối Quả Quả một ngụm phun ra, văng lên cả lên đầu ông chú già đang ngồi phía trước kia.
Ông chú già quay đầu lại trừng mắt nhìn chúng ta một cái, bộ dáng thật hung thần ác sát.
Bối Quả Quả nhìn lên, phát hoảng, ta vừa thấy cũng hoảng luôn, có bốn lần như chúng ta thêm vào cũng không bưu hãn bằng vị chú già này, nếu phải ra tay, hai chúng ta cũng chỉ có nước gọi mẹ thôi a!
Ta linh cơ vừa động, véo vào đùi Bối Quả Quả một cái, nổi giận mắng: "Cậu khóc có ích lợi gì? Cậu mượn rượu tiêu sầu có ích lợi gì? Tên đàn ông kia đi rồi thì kệ đi thôi! Cậu nhớ anh ta thì có ích lợi gì? Cậu ở đây đùa giỡn rượu điên, anh ta có biết không? Cậu nếu thật sự còn thương anh ta như vậy, chị đây sẽ mang cậu đi tìm anh ta!"
Bối Quả quả vừa nghe ta nói như vậy, cũng véo vào đùi mình một cái, ghé vào trong lòng ta mà bắt đầu khóc, " Tôi cũng không muốn như vậy! Nhưng là tôi thương anh ấy! Tôi thương anh ấy a làm sao bây giờ a! Tôi nguyện ý vì anh ấy đi tìm chết a!"
Ta vỗ vỗ lưng cậu ấy, "Đi! Chúng ta tìm anh ta thôi!"
Vị chú già bị Bối Quả Quả phun vào đầu kia nhìn chúng ta sững sờ, tất cả khách ngồi đấy cũng đều nhìn chúng ta mà sững sờ. Ta đỡ lấy Bối Quả Quả nhanh như chớp mà chạy ra ngoài, biến mất ở trong bóng đêm, chú già lúc này mới phát giác ra cái gì, thì thào tự nói, "Côca cũng có thể uống say được sao?"
Sau khi chia tay Bối Quả Quả, ta một mình đi về nhà, đột nhiên cảm giác được không khí có chút không đúng. Giầy mới chỉ đổi một cái, chợt nghe đến đồng chí Kỷ Hoài vọt ra, hướng ta hô lên: "Con gái con gái, tiểu An uống canh mẹ nấu chưa, cảm thấy thế nào a?"
Ba ta nhưng lại có vẻ trấn định, cầm báo chí tinh tế đọc, nhìn kỹ mới thấy ông ý cầm tờ báo chí, kỳ thật cũng có khẩn trương, "Về chuyện khởi tố thế nào a?"
Ta đổi xong giầy, bất đắc dĩ nhún vai, "Con không gặp An công tử, chiều nay anh ta xuất viện rồi, một cái rắm cũng chả để lại cho. Thế nên bố mẹ có hỏi con, con cũng không biết."
"Cái gì?!" Hai vị lão gia đứng bật dậy, có chút kích động.
Ta từng bước lui về phía sau, có chút lắp bắp, "Làm... Làm... Làm gì vậy?"
Kỷ Hoài xồng xộc chuyển động trước mặt ta, "Cậu ta đang là bệnh nhân, làm sao có thể tự mình xuất viện cơ chứ? Mau đưa cậu ta về nhà an toàn đi a!"
Ta phi ra một ánh mắt xem thường, "Người đó đi rồi, con đưa kiểu gì a!"
Kỷ Hoài còn nói, "Vậy mày cũng không biết gọi điện hỏi han cậu ta một chút sao?"
Ta trừng mắt, " Dựa vào cái gì mà con phải gọi điện thoại cho anh ta a?"
Đồng chí Kỷ Hoài lập tức bổ nhào vào trong lòng đồng chí Tô Thức, "Ông xã! Ông nghe xem con gái ông đang nói gì a! Cửa hàng điểm tâm nhà chúng ta mà đóng cửa, tất cả đều do nó a!"
Ta hoàn toàn không biết nói gì, cái thứ điểm tâm có thể tốt hơn cả gạch cũng không biết là do ai làm ra a!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |