Tốt nghiệp
← Ch.06 | Ch.08 → |
Mùa hè năm thứ tư này, đối với ta mà nói thì là cái mùa khó quên, đều có nhiều hoặc ít chuyện phiền não, mà trong đống phiền não đó, thời điểm giữa hè lại càng hiện ra rõ ràng, thế cho nên mấy chuyện này làm ta quên hết cơn ác mộng là An công tử muốn tố cáo nhà chúng ta.
Luận văn của ta bị giáo sư xét thành diện điển hình, tự nhiên trở thành loại tư liệu sống phản diện, đơn giản là, đề tài của ta nói về 'bình luận về khí chất của đàn ông' ', bên trong tất nhiên là phải viết một ít chương có liên quan đến đam mỹ, tìm đọc một số tư liệu lịch sử, bắt lấy một vài điểm nhấn, ta có thể YY(tự sướng) ra hẳn một 'Thái bình dương'.
Bài luận văn này ta viết phi thường hoành tráng, hoàn toàn có thể trở thành một bộ dã sử. Ta vốn tưởng rằng bốn năm đại học không có chút tiếng tăm gì, nay sắp tốt nghiệp, thế nào cũng phải huy hoàng một phen. Xác thực, ta có huy hoàng, chẳng qua là trở thành phản diện mà thôi.
Kỳ thi tốt nghiệp bị cái trường biến thái này sắp xếp thành một tuần thi một môn, những người như chúng ta bất luận là dân bản địa hay là từ bên ngoài đến, đều phải chờ ở chỗ này, khó chịu như quỷ treo cổ vậy.
Đối với những chuyện như thi cử này ta hướng đến là không bao giờ buồn rầu, bởi vì ta có Đường Duy Cầm, cho nên cuộc sống của ta vẫn phi thường tốt, thời điểm vào phòng thi nhắm mắt trả lời lung tung một chút, phỏng chừng đều có thể đạt được điểm tiêu chuẩn.
Nhớ lại ngày trước, ta có thể thi được vào trường đại học này, ít nhiều cũng là nhờ Đường Duy Cầm, nếu không phải bởi vì từ nhỏ cậu ta đã học giỏi toàn diện, mà mẹ cậu ta thì lại đặc biệt áp đặt, thì vào năm ta học cấp ba, mẹ ta cũng sẽ không hít một hơi mà bày đặt treo cổ tự tử, các loại linh tinh tương tự như thế đều dùng qua một lần để ép ta.
Ta nửa chết nửa sống, nhưng kỳ tích xảy ra nên đã trúng tuyển vào trường đại học này, sau đó lăn lộn với cái ngành hạng hai, làm sinh viên hạng ba.
Vào ngày thi tốt nghiệp kết thúc, Bối Quả Quả ôm lấy đùi ta, khóc rống chảy nước mắt.
"A Nhuận a! Cậu làm sao có thể nhàn nhã như vậy? Cậu làm sao có thể bình tĩnh như thế a?! Chị đây xong rồi! Chị đây cái gì cũng không biết a!"
Ta ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu cậu ấy, "Đã thấy rồi, cùng lắm thì thi lại mà thôi, không đạt điểm chuẩn thì thôi, không cần tranh đấu làm gì, cùng lắm thì chết đuối!"
Bối Quả Quả lập tức dựng lông, "Cái gì?! Chị đây cũng đã học đến năm thứ tư! Chẳng lẽ lại phải học lại từ đầu?"
Ngày nào đó, hai người chúng ta ngồi ở quán cà phê đắt muốn chết tọa lạc gần trường học, khóc một buổi chiều, đơn giản là các bà đây rốt cục tốt nghiệp, rốt cục được rời đi cái nơi chim ị này!
Bối Quả Quả nói: "A Nhuận, sau này cậu có tính toán gì không?"
"Ngủ!" Ta không hề nghĩ ngợi trả lời lại.
Bối Quả Quả hướng ta giơ ngón tay cái lên, "Cả đời như thế, quả thật là thoải mái!"
Ta cười cười, không có nói nhiều, kỳ thật ta còn chưa có tính toán gì cả.
Một lát sau, Bối Quả Quả còn nói: "A Nhuận, nếu tôi còn phải học lại thêm một năm nữa, mà cậu đã được tốt nghiệp thì tôi sẽ liều mạng với cậu! Sau đó sẽ lại liều mạng với cái trường này, tai họa như cậu mà còn có thể tốt nghiệp để đi ra ngoài gây tai họa cho người khác, vì sao nhân tài như tôi đây lại không thể ra đi tạo phúc cho toàn nhân loại?"
Ta nghĩ nghĩ nói: "Cậu lưu trữ lại mà tạo phúc cho cái trường này đi!"
Mắt của hai chúng ta đều hồng như con thỏ vậy, cùng nhau nhớ lại đoạn thời gian từ năm thứ nhất cho tới năm thứ tư. Năm thứ tư này, nhắc đến thì đúng là có vẻ đặc biệt trầm trọng, con người ta sẽ luôn cảm thấy có trọng trách đặt trên thân, sẽ không có người khiêng hộ giúp mình, từ nay về sau chính mình đều phải tự cố gắng.
Thời điểm mà lão chủ nhiệm hệ tiếng Trung đi ngang qua, nhìn thấy hai chúng ta đều giống con thỏ, nhất thời cảm khái một phen, đại khái là nhớ đến năm tháng mà bản thân mình tốt nghiệp, bằng không, hai đứa sinh viên mà lão ta thập phần chán ghét như chúng ta đây, làm sao lão ta có thể chạy đến nói chuyện phiếm cùng cơ chứ?
Lão chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai của Bối Quả Quả nói có vẻ thấm thía: "Thôi đừng khóc, tôi biết các em luyến tiếc trường cũ, luyến tiếc các thầy cô đây, cho dù trường đại học là một cái tháp làm bằng ngà voi thì một ngày nào đó các em cũng phải đi ra ngoài trải nghiệm để làm một người hữu dụng a! Vì trường cũ làm nên vẻ vang a!"
Bối Quả Quả lau nước mắt một cái, cũng vỗ vỗ bả vai của lão chủ nhiệm, sau đó cũng nói lời thấm thía: "Thầy! Cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, em cũng có vài câu muốn nói thật với thầy."
Lão chủ nhiệm làm ra bộ mời nói, ta thì làm bộ chăm chú lắng nghe.
Bối Quả Quả xụt xịt cái mũi, chỉ vào mũi của lão chủ nhiệm nói: "Bà đây học đại học bốn năm, người mà tôi hận nhất chính là ông! Giáo sư trước điểm danh rồi, ông còn phải cố điểm danh thêm một lần nữa! Ông nhàn quá không có việc gì làm a!"
Lão chủ nhiệm nhất thời phải hít sâu một hơi, ôm lấy ngực mình, lấy ra từ trong túi tiền một lọ thuốc nhỏ, ta vừa nhìn liền nhận ra là 'Cứu tâm hoàn' hiệu quả cấp tốc.
Con người ta hướng tới là dễ dàng xúc động, ta vừa nghe thấy Bối Quả Quả dâng trào như vậy, ta cũng lau nước mắt một phen nói: "Chủ nhiệm! Tôi cũng có một câu muốn nói thật. Cái câu khẩu hiệu của trường chúng ta 'Hôm nay ta lấy đại học A làm vinh, ngày mai đại học A lấy ta làm vinh'. Con mẹ nó thật là thô tục! Dùng đến phát chán rồi! Mỗi khi ông chủ trì đại hội sinh viên, thời điểm bắt chúng tôi kêu những lời này, tôi đều muốn xông lên cho ông hai cái vả, một chút ý tưởng sáng tạo đều không có, còn không biết xấu hổ mang tiếng hệ tiếng Trung! Chỉ biết thu phí loạn, hôm nay phí tổn hại, ngày mai thì phí mài mòn, cái trường này làm bằng giấy sao? Chỗ tiền kia không cần phải nói tôi cũng biết là vào miệng các ông rồi! Phỉ nhổ vào! Thực bẩn thỉu a!"
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ quán cà phê lặng ngắt như tờ, sau một lát thì nghe được thanh âm khó thở của lão chủ nhiệm, sau đó lão ta lại đi lục túi một lần, tìm lọ Cứu tâm hoàn hiệu quả siêu tốc kia, nhưng thực không khéo là, thuốc uống hết rồi. Cuối cùng lão ta gian nan hô lên một tiếng, "Bệnh viện!"
Ta cùng Bối Quả Quả nhất thời trợn tròn mắt, Bối Quả Quả hung hăng đạp ta một cái, "Cậu nói bậy cái gì thế hả! Giấy chứng nhận tốt nghiệp còn chưa có lấy đến tay đâu!"
Đến đây thì ta cũng ngây người ra, trường này không phải là giấy, lão chủ nhiệm mới là giấy a!
Gọi xe cứu thương, sau khi tiễn bước lão chủ nhiệm, ta cùng Bối Quả Quả lại ôm nhau khóc rống một lát. Thời Đại học, ta cùng cậu ấy có quan hệ tốt nhất, luyến tiếc nhất cũng là cậu ấy. Cho nên ta nói với cậu ấy đặc biệt hào khí: "Quả Quả, trừ bỏ Đường Duy Cầm, cái gì tôi đều có thể cho cậu!"
Bối Quả Quả nhất thời thu nước mắt lại, ánh mắt có chút tỏa sáng, "Tôi cũng phải đi tìm một người bạn trai như Đường Duy Cầm, vừa đẹp trai lại dùng tốt!"
Ta nghe thấy có chút khiếp sợ, ánh mắt qua lại đánh giá trên người cậu ấy.
Bối Quả Quả ôm lấy ngực mình, cảnh giác nhìn ta, "Cậu làm sao vậy?"
Ta sờ sờ cằm, cười hỏi cậu ấy, "Cậu làm sao mà thấy được Duy Cầm nhà chúng tôi là dùng tốt? Cậu dùng qua rồi sao?!"
Bối Quả Quả mặt trắng lại một chút, hung hăng đập vào bàn tay của ta, nhìn cậu ấy lưng hùm vai gấu thế kia, thân thể nhỏ bé như ta thiếu chút nữa thì tan nát mất.
"Tôi là nói đại loại như thế! Nếu như thật sự phải học lại thêm một năm thứ năm nữa, tôi muốn tìm một kẻ dễ dắt mũi như vậy! Thật là không có biện pháp câu thông với cậu!" Cậu ấy thét chói tai rồi chạy ra ngoài.
Cũng nhờ cậu ấy nhắc nhở làm cho ta chợt nghĩ đến, có vẻ như đã có một đoạn thời gian chưa thấy qua Đường Duy Cầm, tựa hồ là sau vụ An công tử ngộ độc thức ăn, ta cũng không gặp qua Đường Duy Cầm, cậu ta đang vội vàng thi cử, mà ta cũng vội vàng với những vụ cuồng hoan trước tốt nghiệp.
Ta là người thứ nhất thu thập đồ đạc rời đi ký túc xá, bởi vì nhà cách đó không xa, cho nên đồ đạc cũng không nhiều lắm, chỉ có một cái valy hành lý, lại thêm một cái bao vừa vừa vác theo.
Lúc chia tay với những người trong ký túc xá, đôi mắt vẫn nhịn không được mà hoe đỏ.
Trường học vào tháng sáu, nóng giống như hỏa hoạn vậy, làm cho ta hận không thể chui vào cống thoát nước, biến thành người cá mà bơi về nhà.
Đừng nhìn cái túi của ta trông có vẻ nho nhỏ vừa vừa, nhưng xách lâu cũng phải cố hết sức, đúng lúc ta đang thở hồng hộc, đột nhiên phía trước có cái bóng dáng quen thuộc đi qua, nhất thời trong lòng mừng rỡ, nhếch chân lên, dùng sức phe phẩy cánh tay, "Duy Cầm! Duy cầm! Tôi ở đây nha!"
Đường Duy Cầm nghe thấy tiếng ta gọi, do dự một chút, hướng ta đi tới, khi đó ta thật sự cảm thấy cảnh xuân sáng lạn, bởi vì lập tức sẽ không phải chịu khổ nữa.
"Tô Nhuận." Đường Duy Cầm kêu ta một tiếng, thanh âm của cậu ta thực mềm mại, có thể làm cho người ta sa ngã.
Ta đem cái bao kia khoác trên cánh tay của cậu ta, sau đó tự mình vòng sang bên kia khoác lên cánh tay còn lại, cười nói: "Đi! Chúng ta về nhà thôi!"
Đường Duy Cầm nhìn ta sửng sốt một lát, lắc lắc đầu, "Tô Nhuận đừng như vậy, nhiều người đang nhìn đấy."
"Xem thì làm sao? Thế cậu là gì của tôi? Hai chúng ta là cái quan hệ gì hả?" Ta nói đúng lý hợp tình, không biết vì sao gần đây tính tình vẫn không nhỏ nhẹ được.
Đường Duy Cầm cúi đầu, khóe môi hơi hơi giơ lên, cậu ta vẫn luôn thẹn thùng như vậy, làm cho người ta vô cùng muốn bắt nạt một chút, cậu ta nói: "Tôi nghe bà Vương nói, cậu nói với bà ấy rằng chúng ta chia tay, đúng không, chúng ta là chia tay hả?"
Khi đó có lẽ là bởi vì thời tiết quá nóng, cho nên ta căn bản là không chú ý tới, trên mặt Đường Duy Cầm đang tươi cười, ta mà thấy khẳng định muốn hung hăng đập cho cậu ta vài cái, đây là có ý tứ gì?
Nhưng lúc ấy ta căn bản là không có chú ý đến điều này, chính là nở nụ cười, vẫy vẫy tay, "Bà Vương nói mà cậu cũng tin a? Đi thôi, về nhà! Để mẹ tôi hầm canh thịt trâu cho cậu uống!"
Khuôn mặt tiểu bạch kiểm của Đường Duy Cầm trong nháy mắt đen lại, lột xác thập phần hoàn hảo, từ tiểu bạch kiểm trực tiếp biến thành Bao Công.
Cũng không phải ta nghĩ muốn nhắc tới cái loại canh hầm thịt trâu này, chỉ là lần trước mẹ ta mua rất nhiều, làm cho An Tùy Dụ ăn để bổ thân mình, ai ngờ An Tùy Dụ đã chạy trước, để ở nhà cũng vô dụng, chẳng bằng đem nó cho con rể chân chính uống có phải là tốt lắm không.
Ta từng nghĩ tới, dùng ngày tháng sau khi tốt nghiệp đại học để ngủ, cái mùa này động một tí là chảy mỡ, tốt nhất vẫn nên giảm bớt vận động.
Cho nên trừ bỏ lần chụp ảnh tốt nghiệp, ta cũng chưa từng đi ra ngoài. Cuối cùng ta và Bối Quả Quả vẫn lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp, nghe nói lúc ấy lão chủ nhiệm đang nằm ở bệnh viện kiên quyết phản đối, nhưng là vì một câu mắng chửi mà ta thành danh, ở trường học đã hình thành lên oanh động không nhỏ, làm cho không ai dám gây khó dễ với chúng ta.
Thời điểm chúng ta đem mũ học sĩ ném tung lên trời, ta cùng Bối Quả Quả đều nhịn không được nói một câu, "Trường này cũng quá ki bo! Hơn một trăm đồng tiền chỉ thuê được cái đống quần áo kinh dị như vậy, vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hôi hôi!"
Nhân sĩ cá biệt luôn không thích cho người khác quá an nhàn, mẹ Kỷ Hoàichính là một vị đồng chí tốt như vậy.
Sau khi tốt nghiệp được một tuần, đồng chí Kỷ Hoài rốt cục không nhịn được, một cước đá văng cửa phòng ta, hét lớn một tiếng: "Mày đi ra ngoài tìm việc cho tao ngay! Ba mẹ mày không thể nuôi mày cả đời được!"
Ta u oán nhìn bà ấy một cái, xoay người tiếp tục ngủ.
Ta đã muốn chuẩn bị tư tưởng tốt lắm rồi, cho dù bà ấy vác đến vài cái gào như sư tử, ta đều kiên trì ngủ tiếp. Nhưng khiến cho ta ngạc nhiên là đồng chí Kỷ Hoài lại nở nụ cười với ta, sau đó ngồi xuống bên giường.
Bà ấy nói: "Bảo bối ngoan! Không tìm được việc cũng được, tay nghề của mẹ liền truyền cho mày, về sau cửa hàng điểm tâm của nhà cũng truyền cho mày, không có việc gì làm nữa thì lại học sửa xe với ba mày, cửa hàng của ba mày cũng cho mày, nhà chúng ta cũng chỉ có một cái huyết mạch là mày, không để cho mày cũng không được! Mày cũng phải học chăm chỉ một chút a, tay nghề của mẹ phỏng chừng mày học cũng sẽ không thấm nhuần hết được, mày chỉ cần học cái da lông cũng có thể mở tiệm được rồi."
Lời này vừa nói ra, ta lập tức giật mình một cái nhảy dựng lên, vọt tới buồng vệ sinh.
"Bảo bối ngoan! Mày đi đâu thế hả?"
"Tìm việc!"
Quả là nói giỡn sao, cái loại điểm tâm có thể xây nhà, ta học được sao? Cho thêm vài cái An công tử vào bệnh viện sao?
Như thế nào lại nghĩ tới An công tử nhỉ? Ta lắc lắc đầu, đi tìm việc thôi!
← Ch. 06 | Ch. 08 → |