An thiếu gia từ trên trời rớt xuống
← Ch.01 | Ch.03 → |
"Tô Nhuận a! Lại về giúp mẹ cháu bán xà phòng a!"
Ta mới đi từ ngõ nhỏ ra thì nghe đến bà Vương ở cách vách chào hỏi với ta, cụ già lớn tuổi, nếp nhăn đầy mặt, khi cười trông thật hiền lành.
Ta xoay người lại, cười cười bà Vương, sửa lại cho đúng:" Bà Vương a, mẹ cháu bán là điểm tâm! Điểm tâm có thể ăn a."
Bà Vương vốn nghễnh ngãng cho nên lại nghiêng nghiêng tai, "Cái gì? Mẹ cháu bán xà phòng có thể ăn? Không thể ăn được a! Sẽ gây tai nạn chết người a!"
Ta vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể chào tạm biệt bà lão, sau đó quay vào trong cửa hàng, nhìn đống bánh đậu xanh mẹ ta để lại mà phát sầu, trông kỹ thì có điểm giống xà phòng. Ta chần chờ hồi lâu, nghĩ xem có nên thử một khối điểm tâm bị bà Vương xưng là xà phòng kia hay không, nhưng cuối cùng ta vẫn còn là nhịn xuống.
Không biết vì sao, một khắc kia trong đầu ta chợt nghĩ tới liệt sĩ cách mạng Đổng Tồn Thụy, ta chỉ sợ lòng hiếu kỳ này sẽ hại chết chính mình mà thôi.
Lắc lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ miên man này, moi lấy một quyển sách, ghé vào trên quầy bắt đầu xem. Sách này là từ chỗ ba của Đường Duy Cầm lấy đến, chính là ta đang xem đến đoạn mấu chốt thì phát hiện thiếu thiếu vài tờ, ngửi ngửi quyển sách này, hình như có hương vị toilel thì phải, xem ra nhiều năm trôi qua, mẹ của Đường Duy Cầm vẫn không bỏ được tật xấu xé sách như cũ.
Xem trong chốc lát mà hai mí mắt cao thấp đã bắt đầu đánh nhau, bởi vì cha mẹ không ở, ta cũng trở lên lớn gan, liền cứ như vậy mà ghé vào trên quầy ngủ luôn, dù sao thì cũng sẽ không có người đến mua điểm tâm.
Chỉ cần ở trước khi hai vị lão gia bọn họ từ Lệ Giang trở về, đem hết đống điểm tâm này cưỡng bức lợi dụng mà bán cho Đường Duy Cầm thì sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì cả.
"Cô gái, tôi muốn mua bánh đậu xanh."
Ta nhất định là đang nằm mơ, giọng nam dễ nghe như thế, giống như tiếng chuông gió bị làn gió lướt qua phát ra thanh âm thanh thúy lại khàn khàn.
"Cô gái, tôi muốn mua bánh đậu xanh!"
Ta khẳng định là đang nằm mơ, làm sao có thể có người xa lạ đến mua bánh đậu xanh của mẹ ta được cơ chứ?
Bộp, có người vỗ mạnh ở trên quầy một cái, rống lên một tiếng, "Cô gái!"
Cùng lúc đó, một đạo sét điện xẹt qua, trong nháy mắt xé rách bầu trời, sau đó một tiếng sấm vang lên răng rắc. Ta cả kinh, cả người thanh tỉnh lại ngồi ngay ngắn, khóe miệng còn chảy nước miếng trông rất chướng tai gai mắt, sau đó lung tung lau lau một chút, kinh hoảng hỏi: "Cô gái nào? Làm sao làm sao? Chúng ta nhưng là người làm ăn đứng đắn!"
"Tôi muốn mua bánh đậu xanh."
Trên đỉnh đầu có cái thanh âm thổi qua.
Ta mau miệng, trực tiếp hỏi: "Anh không bị bệnh đấy chứ?!"
Người nọ sửng sốt, lại gõ gõ vào quầy, "Nơi này chẳng lẽ không phải là cửa hàng bán điểm tâm sao? Cửa hàng bán điểm tâm, mua bánh đậu xanh là phạm pháp?"
Ta thế mới từ trong mộng tỉnh lại, thấy rõ người tới, vừa nhìn một cái liền phải há hốc mồm trợn to mắt ra, ta càng thêm xác định, nam nhân này có bệnh!
Bằng không, một người nam nhân đẹp đẽ như thế, làm sao có thể đến nhà chúng ta mà mua điểm tâm cơ chứ? Hơn nữa vẫn là mua cái loại bánh đậu xanh giống như xà phòng này.
Ta liếc liếc mắt nhìn bên ngoài, sét đánh sáng lóa, nghĩ rằng chẳng lẽ là ông trời cũng hiểu được, cửa hàng điểm tâm của mẹ ta không nên tiếp tục làm hại nhân gian nữa. Ta nhanh chóng liếc mắt một cái, muốn nhìn một chút xem trong cửa hàng có cái gì có thể bán ra tiền, ta phải cầm ngay lấy mà chạy, ít nhất cũng phải giữ lại cho mẹ ta một chút tài sản cuối cùng.
Nhưng là ta nhìn đến nhìn đi, ánh mắt liền dừng lại trên người nam nhân trước mắt, phỏng chừng trong cửa hàng này cũng chỉ có anh ta là đáng giá nhất. Bộ dạng của anh ta phải gọi một tiếng Bao Tự, thật giống Đát Kỷ. Ta lúc ấy cũng chỉ kém ôm lấy đùi anh ta mà hô to một tiếng, người đâu mau tới a, ta bắt được hồ ly tinh a!
Ta vẫn nghĩ đến, Đường Duy Cầm là người con trai đẹp trai nhất trên thế giới này, nhưng là hôm nay người đàn ông này lại làm cho ta cảm thấy, Đường Duy Cầm bị nguy hiểm, không biết vì sao trong đầu ta đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng, nếu là người đàn ông này đứng cùng một chỗ với Duy Cầm nhà ta thì là một bức tranh phong cảnh nhân văn đẹp đến cỡ nào a!
Người đàn ông kia chú ý tới ánh mắt của ta, nhất thời lui về phía sau mấy bước, biểu tình kia quả thực giống như là ta muốn làm cái gì đó đốivới anh ta vậy.
Lỗ mũi của ta hừ một tiếng có chút khinh thường, ta tốt xấu cũng là một cô nương a, cho dù ta muốn làm cái gì thì ta cũng phải hạ chút mê dược trước a! Bằng không, ta làm sao đánh thắng được anh ta.
Người đàn ông kia run lên hỏi: "Có cà phê nóng không?"
Mí mắt của ta cũng không thèm nâng một cái, thuận miệng đáp, "Mùa này chỉ bán đồ uống lạnh."
Anh ta nhíu mày, "Có thể làm chút đồ uống nóng không?"
Ta lắc lắc đầu, căn bản là không nghĩ tới sẽ có người tới mua hàng, ta làm sao có thể đi nấu nước trước được?
Anh ta tựa hồ có chút tức giận, "Cái gì đều không có sao còn mở tiệm?!"
Ta làm người là hướng tới thích mềm không sợ cứng, cũng vỗ xuống quầy, "Ai nói với anh cái gì đều không có thì sẽ không thể mở được cửa hàng?Anh không nghĩ mua đồ thì mau biến ngay! Không có người lưu anh lại ăn cơm!"
Người đàn ông đó tức giận nhìn ta trong chốc lát, sau đó tìm vị trí ngồi xuống, cởi ra áo khoác của mình.
Ta kinh ngạc một chút, anh ta liếc nhìn ta một cái khóe môi hơi hơi giơ lên, biểu tình kia tuyệt đối là đang cười nhạo ta, cô chưa từng ăn thịt lợn thì cũng phải thấy qua lợn chạy chứ, cô xem bộ dáng khiếp sợ của cô đi.
Anh ta đem áo khoác dùng sức vắt một cái, vắt ra một bãi nước, tích tóc rơi trên mặt đất. Sau đó dùng sức rũ quần áo, phơi vào trên ghế, lại cởi tiếp chiếc khuy chiếc áo trong.
Ta tiến lên một bước, đè lại tay anh ta nói: "Cô nam quả nữ sống chung một phòng! Anh không thể cởi thêm nữa!"
Anh ta cũng nhìn ta sửng sốt, nói: "Cô nghĩ cái gì thế? Tôi chỉ là thả lỏng caravat mà thôi."
Ta vừa nghe, chính mình kinh ngạc, trong lòng lại càng không thoải mái. Anh với tôi, một cô nương như hoa như ngọc sống chung một phòng, bên ngoài còn sấm rung chớp giật, anh còn không có một chút ý nghĩ biến thái, anh vẫn là đàn ông sao?!
Bỗng nhiên ta bị ý tưởng bưu hãn này khiến cho hoảng sợ, mặt không đỏ tim không giật chỉ vào một bãi nước trên đất kia nói: "Anh làm bẩn nhà tôi rồi!"
Anh ta liếc mắt nhìn ta một cái thật sâu, ta không biết ánh mắt kia có nên dùng khát vọng đến hình dung hay không, anh ta nói: "Đi làm cho tôi chút đồ ăn cùng đồ uống đến."
Ta trừng anh ta một cái, tức giận bất bình xoay người đi lấy bánh đậu xanh cùng một ly nước chanh, thời điểm đổ nước chanh ta còn hỏi, "Thêm đá không?"
Răng nanh của anh ta đều đang run lên, có thể thấy được là rất lạnh. Anh ta chắc là bị mưa to xối vào, bằng không cũng sẽ không trốn đến cửa hàng của ta đây, chính là ta có chút kỳ quái, người này mặc áo mũ chỉnh tề, chạy đến nơi đây làm cái gì vậy?
Bưng đồ ăn cho anh ta xong, ta lại ngồi trước quầy đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, đầu của anh ta vẫn chảy vài giọt nước xuống, ta làm người từ nhỏ vốn đã thiện lương, cứ nhìn cái cách ta đối đãi với Đường Duy Cầm liền hiểu, nếu không phải ta, cậu ấy có thể thon thả như vậy không? Tùy tay ném một chiếc khăn cho anh ta, "Lau đi!"
"Cám ơn."
Anh ta nói xong bắt đầu lau tóc, không chút để ý nhìn ngoài cửa sổ đang mưa to, thế nhưng đã lớn đến thấy không rõ cảnh vật bên ngoài.
Ta bật đèn lên, rõ ràng phát hiện chiếc khăn trong tay anh ta nhìn rất quen mắt, ngay sau đó ta chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai, hỗn loạn thanh gâu gâu gâu.
"Ngân phiếu! Mày ra đây!" Ta hô to một tiếng.
Một con chó nhỏ trắng như tuyết không tình nguyện hướng ta đi tới, miệng nó dẩu lên nhìn cái khăn mà ta vừa đưa cho người đàn ông kia.
Người đàn ông kia sửa sang lại quần áo của mình, căm tức nhìn chó của ta rồi lại quay sang nhìn nhìn ta.
Ta cười làm lành, "Ngân phiếu thấy anh thật là vui mừng."
Anh ta hít sâu vào một hơi, ngồi xuống trên ghế, đại khái là đã đói bụng, cầm một khối bánh đậu xanh đặt ở miệng, dùng sức cắn một cái, bánh đậu xanh một chút cũng không nhúc nhích, anh ta lại dùng cắn cắn, lặp lại sự ép buộc.
Ta xem quả thật muốn cười, lại không thể không sùng bái mẹ ta, mẹ a, rốt cuộc ngài cho cái gì vào bánh đậu xanh vậy!
Thật vất vả lắm anh ta mới ăn xong một miếng bánh, đại khái chắc là bị nghẹn, cầm lấy cốc nước chanh tu hết một nửa, nhìn về phía ta như cười như không nói: "Khu đất này sắp phải phá bỏ và rời đi nơi khác, nhà các cô có thể cùng đội thi công thương lượng một chút, đội thi công cũng không cần mua gạch gì cả, tôi thấy được bánh đậu xanh nhà các cô rất tốt, so với gạch còn tốt hơn nhiều."
Ta vừa nghe, cảm thấy cái này cũng là cái có thể buôn bán, nhưng nghĩ lại, anh ta vừa rồi nói phá bỏ và rời đi nơi khác? Mau mồm mau miệng hỏi lại, "Anh là ai? Cái gì mà phá bỏ và rời đi nơi khác? Chỗ này sắp bị phá đi sao?"
Anh ta cười cười nói, "Tôi là thuận miệng nói thôi, đừng để ý."
Ta nhìn đầy xem thường, "Loại chuyện này không thể nói năng tùy tiện!"
Đây là căn nhà được phân, hàng xóm láng giềng ở trong này đã hơn nửa thế kỷ, nếu thật sự là phải phá bỏ và rời đi nơi khác, ai nỡ được?
"A!" Anh ta lại thét chói tai một tiếng.
Ta nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ đầu năm nay đàn ông đẹp trai một chút đều là gối thêu hoa? Động một cái lại thét chói tai, còn không để cho phụ nữ chúng ta giả vờ yếu ớt nữa sao?
"Lại làm sao thế?"
"Cô.. cô cô! Cô vừa rồi đưa cho tôi lau tóc, rốt cuộc là cái gì vậy?" Anh ta giơ lên một bàn tay, chính là cái tay mới vừa rồi cầm qua khăn mặt, vẻ mặt ghét bỏ.
Ta cười khan vài tiếng, "Tiên sinh, chúng tôi muốn đóng cửa, ngài lần khác lại đến đi."
Anh ta đặt tay ở trước mũi ngửi ngửi, lại là một tiếng thét chói tai, "Cô thế nhưng dám lấy đồ mà chó dùng qua cho tôi lau tóc sao?!"
Ta vừa định giải thích vài câu, ngân phiếu ở bên cạnh mắt bắt đầu lộ ra hung quang, ngoác mồm kêu to đối với anh ta, được lắm, bây giờ thì chứng cớ càng vô cùng xác thực.
Anh ta tức đến trợn tròn hai mắt, vừa mới chuẩn bị mắng ta vài câu, chợt nghe đến bụng kêu lên một tiếng, vẻ mặt anh ta quẫn bách, hỏi ta: "Toilet ở nơi nào?!"
Ta chỉ chỉ, anh ta nhanh chóng vọt đi vào.
Hơn mười phút sau, quay trở lại trước mặt ta, há miệng thở dốc, phỏng chừng là muốn tiến hành một chút giáo dục về chủ nghĩa nhân đạo cho ta, cũng không ngờ bụng lại bắt đầu quấy phá.
Như thế lặp lại chạy mất hơn mười lần, mặt anh ta xanh xao như tầu lá chuối, cuối cùng ở một lần đi ra, trừng mắt nhìn ta một cái nói: "Đồ ăn của cô có vấn đề!"
Ta gật gật đầu, "Anh không nên ăn, tôi ngăn không được."
Anh ta miễn cưỡng liếm liếm môi, nhưng vẫn như cũ tái nhợt, ta thật muốn chết hay sao mà lại cảm thấy động tác này của anh ta còn rất gợi cảm. Anh ta nói: "Đưa tôi đi bệnh viện!"
Ta lắc lắc đầu, "Trên người tôi không có tiền."
Anh ta chịu đựng tức giận, mềm nhũn nói: "Tôi có!"
Ta nhất thời mặt mày hớn hở, tiến lên dìu anh ta, thuận tiện lục túi tiền của anh ta, anh ta còn muốn giãy dụa, chính là cả người không có hơi sức, đụng tới ta liền xụi lơ ở trên người ta, ta lúc ấy chỉ lo tìm tiền, căn bản không để ý đến môi anh ta phát ra âm thanh.
Người này cũng thật có tiền, đều là những tờ tiền lớn màu đỏ, ngay cả tờ màu xanh đều không có, ta đành đi ra hòm thu ngân cầm lấy sáu mươi đồng nhét vào ví của anh ta, đột nhiên phát hiện danh thiếp màu vàng trong ví tiền, An Tùy Dụ, tên này vô cùng quen thuộc.
Chiếc đầu nhỏ của ta nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục nghĩ ra, nhất thời vỗ vỗ vào khuôn mặt của anh ta, "Học trưởng nổi tiếng a! Cuối cùng làm cho tôi bắt gặp được anh rồi!"
Đây là chính là kẻ đầu sỏ làm cho Duy Cầm nhà chúng ta trở thành trở thành hội trưởng a!
"Anh nói anh tốt nghiệp sớm như vậy làm cái gì a? Nếu không phải anh tốt nghiệp thì Duy Cầm nhà chúng tôi cũng không cần phải đi làm cái gì hội trưởng, cậu ấy không phải hội trưởng thì sẽ không có nhiều nữ sinh thích cậu ấy như vậy!"
Ta chính đang thao thao bất tuyệt, chợt nghe anh ta vô lực nói một câu, "Nếu cô không đưa tôi đi bệnh viện, tôi liền tố cáo cô!"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |