Ta không phải Nhuận Thổ
Ch.02 → |
Thời điểm mà đồng chí Kỷ Hoài gọi điện thoại tới, ta đang ở thư viện cùng Đường Duy Cầm thân thân thiết thiết, cho nên khi có cảm giác được điện thoại của mình rung, trong lòng ta thật là không thoải mái, nhưng là vừa thấy báo hiệu trên màn hình, trong lòng ta lại là thiên đại ai oán.
"Tô nhuận! Con mau về nhà, có chuyện tốt đây!"
Mỗi lần đồng chí Kỷ Hoài gọi điện thoại đều giống như ăn no rửng mỡ, phải gọi là trung khí mười phần, thế cho nên, dù chỉ nói chuyện qua điện thoại của ta nhưng đã có rất nhiều người nghe được, ta xấu hổ cười cười với bạn học xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói với Đường Duy Cầm, "Cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Đường Duy Cầm dùng hàm răng trắng noãn nhỏ xinh của cậu ấy, cắn cắn cái môi thắm màu son kia, sau đó nhẹ nhàng mà gật đầu, đứng dậy hướng về phía mọi người cúi đầu ba cái, miệng đọc thuộc lòng, "Thực xin lỗi, quấy rầy các bạn."
Ta tán dương nhìn Đường Duy Cầm, vỗ vỗ cái mông của cậu ta, rồi cười cười.
Đường duy cầm lập tức đỏ mặt, rất là đáng yêu.
Ngay sau đó nghe được rất nhiều tiếng thở dài. Ta tung cái nhìn xem thường ra, lôi kéo Đường Duy Cầm ngồi xuống, ngọt ngào cười cười nói với cậu ấy, "Duy cầm ca ca, giữa trưa chúng ta đi ăn cái gì đi."
Sống lưng của Đường Duy Cầm đột nhiên cứng đơ lại, cái mặt tiểu bạch kiểm kia lại trắng thêm vài phần, khóe miệng còn có chút run rẩy.
Ta lạnh mặt lại, vừa định hỏi cậu ta đây là có ý tứ gì, chợt nghe đến trong điện thoại đồng chí Kỷ Hoài rống lên một tiếng, "Tô Nhuận! Còn không mau về nhà, đợi ngày mai rồi lại theo con rể thân thiết tiếp!"
Đường Duy Cầm mặt đỏ thêm một chút, bạn học xung quanh đều phi một ít ánh mắt hâm mộ lại ghen tị đến, ta mặt không đổi sắc liếc đoàn người kia một cái, sau đó hướng về phía điện thoại cười ngọt ngào, mềm mại nói, "Mẫu hậu đại nhân, tiểu nữ sẽ về nhà ngay lập tức, ha ha a..."
Chỉ nghe thấy trong điện thoại tiếng của đồng chí Kỷ Hoài rống lên với đồng chí Tô Thức"Hôm nay Tô Nhuận ra ngoài, ông chưa cho nó uống thuốc có phải không?!"
Ta lại nghe thấy đồng chí Tô Thức ở bên kia khúm núm, "Bà xãà, con gái đã vài ngày chưa về nhà rồi."
Ta nhanh chóng tắt điện thoại, đồng chí Kỷ Hoài gọi điện thoại mà nói có chuyện tốt thì khẳng định chính là chuyện không tốt, nhưng cũng không thể không về. Ai bảo Kỷ Hoài là mẹ ta, Tô Thức là cha ta đây?
"Duy Cầm, tôi có việc về nhà trước. Cậu đọc sách một mình đi, đừng quên, buổi chiều có tiết của giáo sư Lưu dạy Hán ngữ cổ, cậu đi nghe giảng giúp tôi, đừng quên ghi bài lại đấy."
Đường Duy Cầm gật gật đầu, bộ dáng nhu thuận như cô con dâu.
Ta nhịn không được nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt cậu ta, mặt cậu ta lại hồng đến tận cổ, thấp giọng nói: "Tô Nhuận đừng như vậy. Nhiều người đang nhìn chúng ta đấy."
Ta không cho là đúng, đứng lên dọn dẹp đồ đạc rồi đi, thuận tiện tiếp nhận lấy ánh mắt hung tợn của mọi người.
Nhà chúng ta cùng nhà họ Đường là quen biết lâu năm, Đường Duy Cầm cùng ta cũng tự nhiên trở thành thanh mai trúc mã, bắt đầu từ nhà trẻ, chúng ta vẫn luôn học cùng với nhau, quan hệ vốn nguyên bản thuần khiết, đến năm thứ hai đại học liền bị phá vỡ.
Tựa hồ chính là trong nháy mắt, nữ sinh bên người Đường Duy Cầm đưa thư tình tới như ong vỡ tổ, sau đó cậu ta biến hóa nhanh chóng thay thế cho cựu hội trưởng hội sinh viên trở thành hội trưởng chính thức. Sau khi nghe ngóng được tin tức ta mới biết được, năm đó vị học trưởng oai phong kia thuận lợi tốt nghiệp, chức vụ này liền dừng ở trên đầu Đường Duy Cầm.
Điều này làm cho ta cuống hết cả mông lên, cho nên ở ngay buổi tối ngày hôm sau, ta liền đem Đường Duy Cầm gọi vào trong rừng cây nhỏ, mạnh mẽ bức bách trở thành bạn gái cậu ta.
Đương nhiên, ta không làm cái chuyện gì thương thiên hại lí đối với cậu ta, ta bất quá chỉ đe dọa cậu ta vài câu, thế là cậu ta liền đi theo ta luôn.
Vì thế, ta đã bị vạn kẻ xem thường, làm cho ta cảm giác sâu sắc được rằng, tư vị bị ghen tị thật là tốt!
Trở lại ta mới biết được, đồng chí Kỷ Hoài lo lắng bảo ta trở về là vì người bán hàng trong nhà chạy mất, bà không có người bán hàng, thế mới nhớ tới còn có một đứa con gái như ta.
'Cuộc sống an nhàn' là cửa hàng mà mẹ ta mở, mặt tiền hơn mười met vuông, trang hoàng là không Đông không Tây, chẳng ra cái gì cả, bốn cái bàn, vài cái ghế. Cửa hàng này mở ra trước cả khi ta được sinh ra, từ lúc ta có trí nhớ tới nay, chính là bộ dáng nửa chết nửa sống như thế này.
Kỳ tích là mấy năm nay cũng không có đóng cửa.
Người bán hàng thôi việc cũng là có thể đoán được ra, ta thập phần hiểu, mẹ ta là một người đối với tiền vô cùng cẩn thận, sẽ trăm phương nghìn kế đi tính toán người khác.
Trước quầy đặt hai cái túi du lịch, bên cạnh là hai vị phụ mẫu của ta. Ta sửng sốt, lập tức xoay người, vừa mới chuẩn bị nhanh chân bỏ chạy, mẹ ta liền kéo lấy gáy áo của ta, dùng sức túm một cái, ta đã bị đá đến trong quầy, ta kinh hồn chưa tỉnh, liền thấy ba mẹ ta kéo túi du lịch đi hướng ra ngoài, chỉ vứt cho ta một câu, "Điểm tâm mẹ làm rất nhiều, để tại phòng bếp, trong vòng một tuần mày bán hết đi! Mẹ với cha mày đi Lệ Giang!"
"Ai! Ai ai ai ai..." Ta kêu nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói một câu, ai u mẹ ta nha, mẹ cũng thật đủ khôn khéo a!
Đến phòng bếp xem, đối với đống điểm tâm này ta bắt đầu cảm thấy phát sầu, thật là một đống lớn, đồng chí Kỷ Hoài cũng thật có tin tưởng vào tay nghề của mình, định làm cho ta bán trong vòng một tuần sao? Chỉ sợ là để tới hết hạn cũng bán không hết ất chứ.
Tay nghề của mẹ ta ta biết, việc buôn bán của cửa hàng này cùng tay nghề của mẹ già là hoàn toàn tỷ lệ thuận, bao nhiêu năm rồi, đến đây để mua điểm tâm cũng chỉ có láng giềng và hàng xóm, bọn họ đến cũng đều bởi vì ở chung với nhau lâu, không mua thì hơi ngượng ngùng.
Nói đến thì nhà chúng ta cũng là dòng dõi thư hương, cứ nhìn cái tên mà ông nội đặt cho cha ta là thấy, Tô Thức a, đại văn hào đó a, ông nội của ta hy vọng cha ta có thể trở thành một thành phần trí thức. Nhưng cha ta lại dứt khoát kiên quyết bỏ qua danh hào văn nhược thư sinh kia, dấn thân vào hàng ngũ sửa xe.
Cái nhà ở góc đường kia có thể đem xe hơi sửa chữa thành xe lam, có thể đem xe lam sửa chữa thành xe đạp, có thể đem xe đạp sửa chữa thành xe lăn, chính là do cha ta mở đó a.
Nói đến như thế thì cha mẹ ta cũng coi như là một đôi trời sinh.
Thời điểm ta sinh ra, cũng là mang theo hy vọng của trong nhà, nhà họ Tô chúng ta đơn truyền chín đời, bà nội ta liền hy vọng ta là đứa con trai, nhưng là mẹ ta ở trong bệnh viện phấn đấu một đêm thì sinh ra ta một đứa con gái, lúc ấy bà nội ta chỉ hận không thể chui vào trong bụng của mẹ ta, tìm xem trên người ta có phải thiếu một miếng thịt kia hay không.
Cơ hồ là bắt đầu từ khi đó, cảm tình mẹ chồng nàng dâu xuống dốc không phanh, thiếu chút nữa thành cả đời không qua lại với nhau. Mà ta tựu thành đứa trẻ khó coi, thế cho nên, đợi đến lúc người ta đến chứng thực hộ khẩu, cha mẹ ta mới nhớ ra, ta còn không có tên.
Ngày đó, cha ta không biết là đầu óc sai lầm như thế nào rồi, đột nhiên từ toilet của nhà Đường Duy Cầm cầm một quyển sách trở về, vậy vì sao lại đi đến nhà của Duy Cầm?
Thật sự là bởi vì, lão Đường là thành phần tri thức không hơn không kém, luôn thích đọc sách ở trong toilet, tất cả tàng thư của ông ấy đều đặt ở trong toilet, mỗi khi không có việc gì liền ngồi ở bên trong xem cả buổi sáng.
Có thời điểm, khi không có giấy vệ sinh, lúc bà xã của ông ấy đi toilet, liền thuận tay xé một tờ đến dùng. Thế cho nên, mỗi lần ông ấy đọc sách đều cảm thấy, không thấy phần đang đọc dở đâu cả.
Quyển sách kia vừa vặn dừng ở bài Cố hương của Lỗ Tấn, ánh mắt sắc bén của cha ta lập tức thấy được cái tên Nhuận Thổ, nhất thời xúc động. Vì thế lập tức đi khoa hộ tịch, nói con gái nhà bọn họ kêu Tô Nhuận Thổ.
Lúc ấy người quản lý hộ khẩu là mẹ của Đường Duy Cầm, liền chạy nhanh như chớp đến nhà chúng ta, cũng không biết là khóc hay là cười hướng về phía mẹ ta kêu, "Thật sự đó! Cô bé nhà các người kêu là Nhuận Thổ a! Oa ha ha ha..."
Mẹ ta lúc ấy vừa nghe liền bốc hỏa, mang theo hai cái dao phay to đi tìm cha ta.
Cha ta lúc ấy đều tái cả mặt rồi, đầu lưỡi đều bắt đầu thắt lại, "Lão bà a, chuyện gì cũng phải từ từ!"
Mẹ ta ném một dao cho ông ý, mặt khác đặt một cái trên cổ mình, ngón út nhếch lên, đỏ hốc mắt, "Tô Thức! Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám đặt tên cho con gái tôi là Nhuận Thổ, tôi liền đồng quy vu tận với ông!
Cha ta lúc ấy cho rằng cái tên Nhuận Thổ này thật hay, xem trên sách mà xem, bạn của Lỗ Tấn cũng kêu tên này, Lỗ Tấn là ai a, đại văn học gia a, bằng hữu của ông ấy có thể không tiền đồ sao?
Mẹ ta vừa nghe, tiến lên mà bắt đầu đấm đánh cha ta, cha ta đương nhiên không phải đối thủ của mẹ ta, mắt thấy tôn nghiêm nam tính đã bị giẫm lên đều không còn đáng một xu, ba ta hô to một tiếng, "Kêu lão Đường đến phân xử!"
Mẹ của Đường Duy Cầm đem chuyện đã trải qua nói cho lão Đường một lần, lão Đường thở dài, cuối cùng nói: "Bé gái xinh xắn như vậy, hãy kêu Tô Nhuận đi, đừng Nhuận Thổ nữa!"
Việc này là mẹ của Đường Duy Cầm kể cho Đường Duy Cầm, sau đó Đường Duy Cầm lại nói lại cho ta, ta làm người từ nhỏ liền biết tri ân báo đáp, chú Đường ta không có biện pháp cảm tạ, ta đây chỉ có thể cảm tạ qua Đường Duy Cầm, từ đó trở về sau, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là ta giúp cậu ta ra mặt, bao gồm việc trên đường cậu ta đến trường, mẹ cậu ta vụng trộm nhét cho cậu ta mấy cái kẹo, cuối cùng đều là rơi vào miệng của ta, ta làm người thiện lương, ta chỉ sợ cậu ta ăn ngọt nhiều sẽ đau răng thôi.
Căn cứ vào làm việc tốt không lưu danh, ta vẫn không để cho Đường Duy Cầm nói cho người khác, ta giúp cậu ta nhiều việc như vậy. Mà Đường Duy Cầm cũng vô cùng nghe lời, một mực yên lặng cun cút đi theo phía sau ta, làm một con búp bê tinh xảo, chính là vào một ngày nào đó ta thình lình quay đầu lại thì con búp bê cần ta bảo vệ kia, đã cao hơn ta cả nửa cái đầu, đã bắt đầu trổ mã đẹp đẽ.
Thế cho nên khi ta trưởng thành, ở trước khi Đường Duy Cầm trở thành bạn trai ta, ta đều hay trừng mắt con búp bê bằng sứ kia hận không thể tiến lênvéo vào mặt cậu ta, đấm đánh vào ngực cậu ta, khóc trời kêu đất: Ai cho cậu lớn lên lại đẹp hơn tôi hả!"
Ch. 02 → |