Vay nóng Tima

Truyện:Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ - Chương 84

Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ
Trọn bộ 85 chương
Chương 84
Đêm trăng thứ tám mươi ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-85)

Siêu sale Shopee

Lưu ý! Chương này chỉ là bản dạng hình ảnh (hoặc có một phần là hình ảnh), nếu độc giả có nhã ý muốn đánh máy phần hình ảnh, xin liên lạc tới hòm thư truyenkiemhiep.com.vn@gmail.com!
(Vui lòng bật chế độ xem ảnh của trình duyệt nếu bạn không thấy được chương)


Tang Ly nhìn theo ngòi nổ bị cháy dần dần đến điểm cuối mà không có ý muốn chạy trốn. Hắn cảm thấy thật nực cười cho cuộc đời của hắn.

Năm xưa, khi phụ thân mang hắn về, hắn biến thành con tin để người ta lấy mạng phụ thân hắn.

Hôm nay, Vân Xuyên mang hắn về, hắn trở thành kẻ phá hoại từ bên trong, đánh sập Thiên Thái Giáo.

Rốt cuộc, hắn quả như cái tên của hắn! Hắn đi đến đâu, mang theo chết chóc, đau thương đến đó!

Vân Xuyên nghĩ rằng phế võ công của hắn đi, hắn sẽ không còn khả năng làm gì được nữa, nhưng bà ta lại không ngờ rằng, bởi vì võ công của hắn bị phế đi, sự phòng bị của những người xung quanh đối với hắn giảm đi rất nhiều. Đối với người ngoài, hắn có thân phận là con của Vân Xuyên trưởng lão, lại là phò mã tương lai, càng không cố kỵ gì. Chung quy, việc mất võ công này đã giúp hắn khá lớn, có thể tự do làm nhiều việc khác, ví dụ như truyền tin tức đi, ví dụ như hạ độc vào thức ăn của Thiên Thái Giáo, ví dụ như... chế tạo thuốc nổ!

Tang Ly nhếch mép cười mỉa mai.

Đốm lửa cuối cùng cũng cháy hết, một tiếng nổ lớn vang lên.

Ầm

Tang Ly bị sức ép từ vụ nổ làm văng ra khỏi phòng đập vào vách đá rồi rơi xuống đất. Hắn bật ho khù khụ rồi nôn ra một ngụm máu.

Tiếp đó, đất đá từ trên cao rơi xuống đè lên Tang Ly, hắn cũng không có ý tránh né. Trong thâm tâm, hắn đã dự tính chôn xác nơi này rồi.

Còn sót lại một chút ý thức, Tang Ly lại nhớ tới Nguyệt Vô Thường.

Không biết... nàng có nổi giận không?

Cho dù có, nàng cũng sẽ không biểu hiện ra đâu...

Thường Thường, nàng sẽ nhớ ta không...

Tang Ly...

Tiếng gọi của Nguyệt Vô Thường vang lên trong tâm trí Tang Ly. Tang Ly nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác.

– Thường Thường... ta lại mơ thấy nàng rồi...

Đây là giấc mơ đẹp nhất trong cuộc đời của ta...

– Tang Ly...

Giọng của Nguyệt Vô Thường lần nữa vang lên đánh thức Tang Ly từ trong mê loạn. Tang Ly mở bừng mắt nhìn trước mặt, Nguyệt Vô Thường đang chạy đến gần hắn, nàng liên tiếp bị những đất đá rơi trúng.

– Vô Thường?

Tang Ly mở bừng mắt nhìn lại, khi xác định mình không nhìn lầm thì cũng là lúc hắn phát hiện có một tảng đá to sắp đổ xuống Nguyệt Vô Thường.

– Vô Thường...

Tang Ly bỗng chốc không biết lấy đâu ra sức lực, đứng bật dậy chạy đến chỗ Nguyệt Vô Thường đẩy nàng ra khỏi chỗ nguy hiểm.

Hai người ôm nhau lăn lông lóc trên đất. Vừa dừng lại, Tang Ly liền đứng bật dậy liền lôi kéo Nguyệt Vô Thường chạy tiếp.

– Đi!

Hai người kéo nhau chạy thật nhanh phía trước, ở đằng sau, tiếng nổ vẫn chưa dừng lại. Vừa chạy vừa né tránh những tảng đá rơi loạn, làm hai người bị thương khắp người.

Chạy mãi...

Chạy mãi...

Đến khi đến được khu vực Tang Ly đã cảm thấy tạm an toàn thì mới tạm dừng chân thở dốc. Vừa thở được mấy hơi, Tang Ly liền quay sang Nguyệt Vô Thường trách mắng:

– Tại sao nàng lại ở đây? Nàng có biết nơi này nguy hiểm đến thế nào không?

Đây là lần đầu tiên Tang Ly lớn tiếng mắng Nguyệt Vô Thường. Nguyệt Vô Thường cũng không thua kém, liền tát cho Tang Ly một cái rõ đau.

– Vậy còn ngươi? Ngươi đang muốn làm cái gì? Nếu ta không đến, có phải ngươi định chôn thân ở đây luôn, phải không?

Đó chính là điều nàng sợ hãi nhất! Nàng có thể hiểu Tang Ly đã rất nản chí với cuộc đời này...

Nguyệt Vô Thường nắm lấy áo Tang Ly kéo lại sát mặt mình, quát lớn:

– Ngươi là của ta! Tính mạng của ngươi cũng là của ta! Ta chưa cho phép, làm sao ngươi dám nghĩ đến cái chết?

– Thường... Thường...

Những giọt nước mắt kềm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Nguyệt Vô Thường gục mặt vào ngực Tang Ly khóc nấc lên.

Tang Ly bàng hoàng, hắn chưa từng thấy Nguyệt Vô Thường rơi lệ, dù hoàn cảnh có khó khăn, trắc trở thế nào, nàng cũng giữ lấy nụ cười nhàn nhạt đối mặt, nàng chưa từng khóc như thế...

Trong thoáng chốc, trái tim Tang Ly trở nên ấm áp.

– Thường Thường... ta xin lỗi...

Nguyệt Vô Thường ngẩng mặt nhìn Tang Ly, trên mặt nàng đầy những dòng nước mắt lem luốc.

– Ngươi đừng xin lỗi ta! Mỗi lần ngươi nói câu xin lỗi, chẳng có gì tốt đẹp cả! Không đơn giản chỉ một câu nói là ta sẽ bỏ qua tất cả đâu!

Hóa ra, Thường Thường của hắn cũng có bộ mặt hung hăng như thế.

– Đừng đứng mãi ở đây nữa, mau chạy thôi!

Lần này, tới lượt Nguyệt Vô Thường thúc giục.

Tang Ly níu nàng lại, thú nhận:

– Vô Thường, gặp được nàng là duyên số, nhưng ở lại bên cạnh nàng không phải vì định mệnh. Nàng đã biết thân phận của ta, nguyên nhân cái chết của phụ thân ta, và cả hung thủ hại người... Ta ở lại bên cạnh nàng một phần vì thương cảm, một phần vì tư lợi. Ta muốn biết... nàng có thể hay không tha thứ cho phụ thân nàng, kẻ đã hại chết mẫu nàng. Ta muốn biết liệu ta có thể tha thứ cho mẫu thân của ta hay không...

Nguyệt Vô Thường sững sờ, nàng không biết rằng hóa ra quyết định của nàng có ảnh hưởng lớn đến quyết định trả thù của hắn như vậy.

– Đã như vậy... nàng có thể tha thứ cho ta hay không?

Nguyệt Vô Thường nhìn Tang Ly một lúc lâu không nói gì. Đột ngột, Nguyệt Vô Thường lại tát Tang Ly vào má còn lại.

– Nếu ngươi cảm thấy ngươi có lỗi với ta thì hãy dùng hành động để chuộc lỗi, dùng cuộc đời của ngươi để bù đắp cho ta. Đừng có ủy mị như thế nữa, được không?

Tang Ly choáng váng nhìn Nguyệt Vô Thường. Nguyệt Vô Thường nãy giờ dùng sức quá nhiều nên cảm thấy mệt, thở hồng hộc.

– Thường Thường...

Nguyệt Vô Thường lại tuyên bố:

– Tang Ly, trên đời này, ngươi chỉ cần nhìn ta là đủ rồi!

Tang Ly cảm thấy vui sướng, Thường Thường của hắn không thể nói một câu rõ ràng hơn được sao? Trên đời này, chỉ cần nhìn nàng là đủ?

Trên đời này, dù không một ai cần ta, cũng có nàng ở lại với ta, phải không?

Tang Ly bị tát đỏ hai má, mắt cũng đỏ bừng trông thật thê thảm, thế mà hắn vẫn mỉm cười nói:

– Ta sẽ dùng cả cuộc đời của ta để bù đắp lại cho nàng!

Nguyệt Vô Thường liếc mắt hừ lạnh.

Cả hai lại tiếp tục con đường chạy trốn.

...

Ngày hôm đó, ngọn núi vô danh do Thái Thái Giáo lấy làm tổng đà bị anh hùng trong võ lâm tập hợp tiêu diệt. Đến giữa chừng, một tràng tiếng nổ lớn vang lên làm ngọn núi bị sập hết một góc, vô số kẻ không chạy kịp bị chôn sống trong trận nổ đó. Dù vậy, cuộc chiến giữa hai phái chính tà vẫn không ngừng lại, hai bên tiếp tục chiến đấu suốt ba ngày ba đêm.

Đến sáng sớm ngày thứ tư, quân đội triều đình xuất hiện quét sạch tàn dư của Thiên Thái Giáo.

Chập tối ngày thứ năm, quân triều đình đã hoàn toàn làm làm chủ ngọn núi, những kẻ Thiên Thái Giáo còn sót lại bị xử trảm. Ban lệnh truy nã tàn dư của Thiên Thái Giáo khắp Nam Thiên Quốc.

Ngày thứ sáu, thống kê sau cuộc chiến.

Bị thương nhẹ: một vạn năm ngàn tám trăm sáu mươi ba người. Trong đó, quân triều đình là một vạn bốn ngàn bảy trăm tám mươi hai người, người của võ lâm là một ngàn không trăm tám mươi mốt người.

Bị thương nặng: một vạn ba ngàn một trăm mười lăm người. Trong đó, quân triều đình là năm ngàn tám trăm sáu mươi ba người, người của võ lâm là bảy ngàn ba trăm hai mươi hai người.

Cungnhay83.png



Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-85)