Vay nóng Tima

Truyện:Mịch Ái Truy Hoan - Chương 03

Mịch Ái Truy Hoan
Trọn bộ 10 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Đầu hơi choáng, đường đường một ma vương thế mà lại binh bại như núi đổ, còn là bại trong tay một tiểu quỷ, bắt đầu làm chuyện trước nay chưa từng làm, yêu đương thuần khiết nhất từ trước tới nay.

Trong lòng Chúc Bỉnh Quân kỳ thật vô cùng kháng cự, cũng từ đầu đến cuối không thể hoàn toàn thật sự mở rộng lòng mình. Điều kiện để làm đối tượng của anh luôn luôn rất rõ ràng: thức thời, thế lực ngang nhau. Phải đủ phóng khoáng cũng đủ thông minh, ở chung không hề làm gánh nặng của đối phương. Đương nhiên, dáng người nóng bỏng là điều không thể thiếu.

Mà những bạn gái anh từng quen quả thật đều phù hợp điều kiện, ngoại trừ vị Lã Tân Mạn tiểu thư này.

Anh không nên đồng ý, anh hẳn là nên giữ khoảng cách thật xa với cô.

Thế nhưng -

"Nói cho anh biết, trong cuộc sống của em, ngoài bánh ngọt dâu tây, váy ren, còn có cái gì nữa?" Có lúc anh sẽ không nhịn được mà giễu cợt cô như vậy.

"Em còn có anh nha." Cô ngọt ngào cười.

Chính là như vậy, cô cũng không giống những người bạn gái thành thục, hành động táo bạo kia; Lã Tân Mạn đơn thuần đến một chút tâm nhãn cũng không có, cho dù bị Chúc Bỉnh Quân đùa cợt, châm chọc, cũng không hề tức giận.

Hơn nữa, cô tuyệt không để ý đến chuyện luôn là cô chủ động mời, chủ động đi tìm anh, chủ động muốn chạm mặt; Hai người gần như là đổi vai cho nhau, Chúc Bỉnh Quân là người được hẹn, được tìm. Thậm chí, anh thường bởi vì công việc hoặc hội họp khác, thậm chí là vì bản thân anh mâu thuẫn do dự mà từ chối khéo cô, Lã Tân Mạn cũng chưa từng dị nghị, trái lại luôn lẳng lặng chờ đợi, vừa có cơ hội gặp mặt, liền hết sức thỏa mãn.

Thời gian hẹn hò của bọn họ luôn ngắn ngủi, nên thực trân quý. Chúc Bỉnh Quân luôn không chịu nổi lời năn nỉ mềm nhũn của cô nên sẽ cùng cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ vì muốn tìm một nơi mà Lã Tân Mạn thề nói là quán điểm tâm ngọt "Ăn ngon cực kỳ", sau đó còn cùng nhau thưởng thức món kia làm cho phong độ nam tính mạnh mẽ của anh rơi vào thất bại, giống bánh ngọt dâu tây tới cực điểm.

Vẻ mặt cô khi nhìn bánh ngọt dâu tây với khi nhìn anh đều giống nhau như đúc.

"Em thích anh hay là thích bánh ngọt?" Anh thật sự không nhịn được lại muốn trêu cô, "Thích cái nào nhiều hơn, Meo Meo?"

Lã Tân Mạn cực kỳ mâu thuẫn, trái lo phải nghĩ, nhìn người anh tuấn trước mắt, lại nhìn bánh ngọt như tác phẩm nghệ thuật ngon đến mê người kia, đấu tranh tư tưởng thật lâu thật lâu, vẫn không có câu trả lời.

Điều này làm Chúc Bỉnh Quân có chút không vui, mở miệng thúc giục cô, "Nhanh lên, cho em năm giây suy nghĩ, chỉ được chọn một cái."

Đường đường một bác sĩ Chúc, thế mà lại rơi vào cảnh cùng bánh ngọt tranh giành tình nhân?

Chỉ thấy cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nhấc cái thìa nhỏ màu vàng, xắn một miếng bánh ngọt thơm ngon, đưa đến bên miệng Chúc Bỉnh Quân. Chúc Bỉnh Quân cũng không chút khách khí, há mồm ngậm lấy, hương vị ngọt ngào nhất thời tràn đầy trong miệng.

Ngay sau đó, cô nghiêng người sang, đặt đôi môi mềm mại lên môi anh.

Hôn của cô là chủ động, nhưng vẫn còn rất kém; Trái ngược như vậy làm cho tay chơi trình độ Chúc Bỉnh Quân ngây ngẩn cả người. Ngay cả phản ứng cũng chưa kịp phản ứng, càng đừng nói đến việc thưởng thức thật kỹ cái hôn đó, thì nó đã chấm dứt rồi.

Vừa hôn xong, cô đỏ mặt, ngây ngô nhìn anh.

"Em làm gì vậy?" Chúc Bỉnh Quân thốt lên.

Hỏi xong anh thật muốn đánh mình một cái — bao nhiêu năm kinh nghiệm ăn chơi tất cả đều cho chó ăn rồi sao, làm gì có ai sau khi hôn môi lại hỏi cái vấn đề này? Cũng không phải thiếu nữ có mối tình đầu.

Quái lạ, mối tình đầu, không phải là tiểu công chúa đối diện này chứ?

"Hôn anh a." Lã Tân Mạn mắc cỡ đỏ mặt, tiếng nói rất nhỏ, "Như vậy thì cả hai cái em đều có được, không cần chọn."

Còn anh một câu cũng không nói được.

Ăn bánh ngọt xong, hành trình hẹn hò kế tiếp là đi dạo nhà sách. Hai người sóng vai đi trong ngõ nhỏ, ánh mặt trời chiếu rọi lên người, cô chủ động ôm lấy khuỷu tay anh, ở bên cạnh anh cười đến thật thỏa mãn. Giống như cứ một đường tản bộ như vậy mà đi tiếp, đi cả buổi chiều, cả một ngày, cả một đời cũng đều cam tâm tình nguyện.

Hẹn hò trong sáng thuần khiết như thế làm cho Chúc Bỉnh Quân hơi khó thích ứng; Anh thật sự, thật sự không quen. Thế nhưng cảm giác xa lạ kỳ quái không được tự nhiên kia lại cũng mang đến loáng thoáng mới mẻ ngọt ngào, mà ở bên những người bạn gái khác đều chưa thể nghiệm qua.

Nhìn cô ở trong nhà sách tùy tiện lật xem đều là sách du lịch, Tokyo, Paris, London, Newyork...... Chúc Bỉnh Quân thuận miệng hỏi: "Muốn ra nước ngoài chơi sao? Đã dự định đi đâu chưa? Những thành phố lớn này em hẳn là đều đi qua rồi, còn cần xem sách du lịch sao?"

Nghe vậy, phản ứng của cô là mở to mắt, nhìn anh một lúc lâu, sau đó yên lặng cầm sách trong tay để lại.

"Làm sao vậy?"

"Em chưa ra khỏi nước bao giờ." Lã Tân Mạn ngập ngừng.

Chúc Bỉnh Quân lấy làm kinh hãi. Căn cứ vào cách ăn mặc ngày thường, mỗi lời nói cùng hành động đều lộ ra khí chất quý phái của cô, anh vẫn luôn cho rằng cô là thiên kim nhà giàu, nghỉ đông và nghỉ hè đều xuất ngoại du học, chơi đùa. Chúc Bỉnh Quân cũng quen biết không ít những cô gái được chiều chuộng như vậy, nghĩ rằng phán đoán của mình là chuẩn xác, không ngờ -

"Nếu có cơ hội, em cũng rất muốn đi." Thấy anh kinh ngạc, cô có chút buồn rầu nói thêm, "Có điều trong nhà lo lắng, cho nên cũng chưa đi được."

Anh không nhịn được khẽ nhíu mày. Thời đại nào rồi, sao còn có gia đình như vậy? Hơn nữa, Lã Tân Mạn cũng quá hiền lành rồi, trong nhà không cho phép sẽ không làm sao? Ngược lại bản thân anh......

"Đã bao nhiêu tuổi rồi, có cái gì phải lo lắng." Khóe miệng Chúc Bỉnh Quân nhếch lên, toát ra mỉm cười tràn ngập mị lực, anh lười biếng thuận miệng đề nghị, "Lần sau anh mang em ra ngoài chơi. Muốn đi đâu?"

"Thật vậy không?" Lời mời của anh, làm cho đôi mắt cô trở nên sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển hưng phấn, cô không dám tin nhìn anh hồi lâu, "Có thể đi cùng anh, đi đâu cũng được!"

Đổi lại anh thêm phần hứng thú đánh giá cô từ trên xuống dưới, cố ý hỏi: "Háo hức đến như vậy sao? Lát nữa dẫn em cùng đi ăn cơm, ăn xong đi hộp đêm, em chịu không?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện một tầng mây đen mù sương, mâu thuẫn cắn môi, ấp a ấp úng: "Ừm...... Nhưng mà em không thể về nhà quá muộn......"

"Xem ra phải đợi sau khi cửa như ý được phát minh ra, anh mới có thể nội trong một ngày mà mang em qua lại giữa Tokyo, Newyork, Paris được." Đương nhiên anh sẽ không miễn cưỡng cô - anh cũng không miễn cưỡng bất kỳ ai — cho nên liền dùng những câu hài hước nói cho qua chuyện.

Mãi đến khi buổi hẹn hò ngắn ngủi của hai người chấm dứt, Chúc Bỉnh Quân đi một mình về trung tâm thành phố, đột nhiên, cái cảm giác không được tự nhiên mang theo chút ngọt ngào này lại tràn đầy trong lòng.

Hẳn chỉ là một khúc nhạc đệm tô điểm thêm vào mà thôi, dù sao buổi hẹn hò nắm một bàn tay nhỏ bé, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn như vậy đối với Chúc Bỉnh Quân mà nói căn bản nếu so sánh với món ăn thì ngay cả món ăn vặt nho nhỏ cũng chưa bằng; Thế nhưng gần đây, anh luôn bị món ăn vặt này kiềm chế. Bị cô từng bước tới gần, không tự chủ được bị từ từ ôm lấy. Cô không dùng thủ đoạn nào, lại chính là biện pháp theo đuổi vừa cao minh nhất vừa có hiệu quả nhất.

Anh đang trải qua sự đấu tranh mà ngay cả chính mình đều lạ lẫm. Sau khi tay chơi gặp phải tiểu thiên sứ, quá trình dần dần bị thu phục, cũng không đơn giản như miêu tả trong tiểu thuyết, trong phim ảnh vậy.

Cứ như thế mà bỏ qua cả rừng rậm sao? Vào lúc đang cùng bạn bè hội họp, say rượu làm mặt nóng lên hết mức, ở hộp đêm khi nhìn mỹ nữ như mây lướt qua trước mắt, Chúc Bỉnh Quân không ngừng tự hỏi, mâu thuẫn, nghi hoặc như vậy.

Có thể đều muốn cả hai không? Vừa có tự do cùng phóng túng trước kia của anh, lại vừa có ngọt ngào của cô?

Cho dù có thể, người ngoài, người bên cạnh bọn họ...... có thể chấp nhận sao?

Cô có thể chấp nhận sao? Cái loại theo như nhu cầu này, gọi là trò chơi tình yêu "Thời mở cửa" sao?

Không được. Cô đơn thuần như vậy, lại ngốc nghếch như thế.

Cũng bởi vì dạng này anh mới bị hấp dẫn. Bởi vì, đó là cái anh chưa từng có.

Bề ngoài sẽ thay đổi, da sẽ nhăn, thân là bác sĩ khoa da liễu, anh đã thấy qua rất nhiều ví dụ. Các phu nhân chỉ chú trọng đến khuôn mặt, bảo dưỡng đến không chút tỳ vết nào nhưng thân thể thì đã già, dáng người cùng làn da chỉ cần sửa tốt, trên mặt đã có làn da trắng của cô gái tuổi thanh xuân......

Bề ngoài hời hợt một ngày nào đó sẽ thay đổi, nhưng khí chất phát ra từ bên trong sẽ không bao giờ thay đổi.

Cho nên......

"Đáng ghét, anh Chúc, sao anh lại có vẻ không yên lòng nữa rồi?" Hội họp đã chuyển qua hộp đêm, bên cạnh có thêm vài cô em quen thuộc, vừa tươi cười vui vẻ mời rượu anh, vừa làm nũng hỏi.

"Có phải phiền não về chuyện ở bệnh viện không?" Cô em thứ hai cũng tới mời rượu, "Tuy rằng chúng em cũng rất thích công việc tốt đẹp của anh, nhưng dù sao mọi người đã ra ngoài, cũng đừng nghĩ đến công việc nữa, đến uống rượu thôi!"

"Whisky hôm nay rất tuyệt, uống cùng người ta một chút được không?"

Chúc Bỉnh Quân không dấu vết mà đem suy nghĩ diễn ra trước mắt, nhất thời, có chút hoa mắt hỗn loạn. Trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy thoạt nhìn mỗi một cô em ở dưới ánh đèn lờ mờ lại đều giống nhau như đúc!

Anh nhận lấy chén rượu thủy tinh, hơi rướn thân mình thon dài, nói tiếng cảm ơn. Ngay cả động tác nhỏ như vậy cũng thật đẹp mắt, tiếng nói trầm thấp siêu có khuynh hướng cảm xúc, ánh mắt liếc tới lại siêu phóng điện, làm cho nhóm cô gái lập tức đều hưng phấn lên.

Tối nay còn rất dài, đến cuối cùng, ai có thể săn được tâm người đàn ông độc thân hoàng kim này đây?

Kỳ thật, Lã Tân Mạn cũng không phải đơn thuần, không có tâm cơ như trong tưởng tượng của mọi người vậy. Thế giới của cô cũng không nhỏ đến chỉ có váy ren, bánh ngọt dâu tây, bác sĩ phong lưu đẹp trai.

Chậm rãi đi về phía cửa nhà, bước chân càng ngày càng nặng nề. Cảm giác cõng theo bí mật trên lưng thật mệt mỏi quá.

Nhà cô ở khu vực trung tâm tinh hoa của thành phố, cổng chính cũng đủ khí phái, sàn được làm từ đá cẩm thạch, lau chùi không nhiễm một hạt bụi, còn lòe lòe tỏa sáng. Khi cô đi lên, đều rất sợ mình sẽ đột nhiên trượt chân, mất thể diện trước mặt mọi người.

"Meo Meo, về rồi a!" Người bảo vệ ở cổng đã rất quen thuộc, ló đầu ra chào hỏi, "Hôm nay hơi trễ nhỉ, cùng học bài với các bạn học sao? Hẳn là sắp thi giữa kì rồi, phải cố lên!"

Nếu như nghe dạng nói như vậy, Lã Tân Mạn cũng không biết là kinh hãi, hay là chột dạ? Dù sao bị hỏi chuyện có liên quan đến trường học, thì cô luôn giống kẻ trộm không cẩn thận bị bắt; Quả nhiên chân bị trợt, thật đúng là thiếu chút nữa ngã sấp xuống ở cổng chính. Chỉ có thể miễn cưỡng tùy tiện cười cười, cúi đầu bước chân nhanh hơn đi qua.

Những sợ hãi cùng loại như vậy trên thực tế vẫn cùng cô lớn lên. Từ nhỏ đến lớn, cô ở trong nhà vĩnh viễn đều là ngốc nhất, học dở nhất, không nổi bật nhất. Mỗi khi mở miệng lại sợ sẽ nói lỡ lời, mỗi khi có hành động gì cũng lại sợ sẽ bị giáo huấn, thế nên cô đã biến thành một con chuột nhỏ khúm núm.

Người khác về nhà sẽ được thả lỏng, cô thì ngược lại, nhưng cũng chính vì dạng đó nên cô mới bị Chúc Bỉnh Quân hấp dẫn sâu sắc.

Bất kể ở nơi nào, bất kể vào lúc nào nhìn thấy anh cũng đều là bộ dáng tự do phóng khoáng như vậy, giống như trên đời này không có bất cứ chuyện gì làm khó được anh.

"Meo Meo, Meo Meo!" Cô càng chạy trốn thì càng trốn không thoát. Phía sau có một giọng nữ thanh thúy vẫn đuổi theo gọi cô, "Em làm gì mà đi nhanh vậy chứ? Chờ chị một chút với -"

Nhận ra tiếng nói phía sau, bước chân Lã Tân Mạn bất đắc dĩ chậm hơn, dừng lại, quay đầu, chuẩn bị bị hào quang chói lọi đâm bị thương hai mắt.

Người đang đi tới là một phụ nữ dáng người cao gầy thon dài, ngoài ba mươi tuổi, có hai mắt sáng rất sắc bén, cả người tản ra khí chất giỏi giang thông minh. Bị cô ấy nhìn chằm chằm từ trên cao xuống, Lã Tân Mạn càng thêm chột dạ, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

"Chị Giai Cần." Quả nhiên để cô đoán trúng, cơ sở ngầm trực tiếp đến giám sát cô. May là hôm nay cô trở về trước thời gian quy định, bằng không, hậu quả không thể lường được.

"Anh trai em xuất ngoại họp, lo lắng cho em, bảo chị đến xem. Lúc nãy chị gọi cho em vài cuộc mà mãi không có người nhận, gần đây em đang bận gì sao?" Giọng điệu của Hoàng Giai Cần giống như bá chủ, gọn gàng dứt khoát, làm cho người nghe không tự chủ được thoái chí.

"Ách, cũng không có gì......"

"Bận học, chuẩn bị thi giữa kì sao? Hay là, quen bạn trai?" Cô mỉm cười nhìn cô nữ sinh nhỏ trước mắt.

Vừa nghe nói như vậy, mặt Lã Tân Mạn đột nhiên đỏ hồng đến bên tai.

Cũng không còn nhỏ nữa, đã học hai năm đại học rồi, bộ dạng lại ngọt ngào như vậy, lẽ ra nên được bạn học nam theo đuổi tới không thở nổi mới đúng, sao có thể mãi vẫn chưa từng nghe qua có động tĩnh gì?

Có điều cũng khó trách. Hoàng Giai Cần có chút đồng tình suy nghĩ, anh trai Lã Tân Mạn — cũng chính là bạn trai đã qua lại nhiều năm của Hoàng Giai Cần— thật sự rất đáng sợ. Nam sinh bình thường chỉ cần bị đôi mắt như đèn pha của anh nhìn qua thì bất kể là yêu ma quỷ quái, ngưu quỷ xà thần gì cũng nhất định lập tức hiện nguyên hình, hồn bay phách lạc, càng đừng nói đến việc theo đuổi Lã gia tiểu muội.

"Nếu đúng là có đối tượng thì hẹn ra ăn một bữa cơm, chị Giai Cần giúp em nhìn xem." Cô ấy ôn hòa nói với Lã Tân Mạn, "Trước không muốn nói với anh trai em cũng không sao, chị sẽ giúp em giữ bí mật."

Lã Tân Mạn ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước như biết nói. Hoàng Giai Cần thấy vậy, không nhịn được lại thở dài một hơi trong lòng.

Sao Lã gia có thể sinh ra một cô bé nhu thuận nhát gan như vậy? Hơn nữa, đều làm cho người nhà không yên lòng, dường như vĩnh viễn đều là đứa trẻ không lớn. Lã gia đại ca xuất ngoại họp liên tục, còn phải kêu chị gái đến quan tâm.

Ở trước mặt Hoàng Giai Cần, Lã Tân Mạn càng thêm tự ti mặc cảm. Chị Giai Cần vừa thông minh vừa xinh đẹp, ánh sáng chói mắt đến nỗi cũng đủ để dùng làm đèn. Bất quá cũng chỉ hơn ba mươi tuổi đã làm được bác sĩ chủ trị, thành tựu so với bạn trai cũng không thua kém chút nào, căn bản không cần quan tâm những việc nhỏ như tình yêu, hôn nhân gia đình linh tinh.

Trong thế giới của cô thêm vào người như vậy, từ lúc nhỏ cô đã nhìn lên, ngẩng lâu rồi, cũng mỏi cổ chết đi được.

Cha mẹ đã ra ngoài xã giao, sau khi từ chối khéo lời mời cùng ăn cơm của Hoàng Giai Cần, Lã Tân Mạn một mình trở lại căn hộ cao cấp rộng lớn của cao ốc. Một mình yên lặng đi qua phòng khách trang hoàng đơn giản cao nhã lại yên tĩnh, đi qua phòng đọc sách chứa đầy những bộ sách, tạp chí nguyên văn thâm thuý, bước chân cô độc như là có thể nghe được tiếng đáy lòng vọng lại.

Trở lại phòng, Lã Tân Mạn nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà ngẩn người.

"Anh" đang làm gì vậy? Nhất định là đang vui chơi ở nơi thực náo nhiệt rồi. Quây chung quanh người là mỹ nữ với đủ loại kiểu dáng, mỗi người đều vừa độc đáo, lại vừa hoạt bát, đêm của bọn họ tuyệt đối cực kỳ tuyệt vời. Cô nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia là nụ cười phơi phới yếu ớt, khóe mắt có chút vết tích cười đọng lại, vừa ung dung lại mê người......

Lần đầu tiên gặp mặt, cô liền nhìn cái xuất chúng của anh rất lâu rất lâu, nhìn đến choáng váng. Nhưng, ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn không dừng ở trên người cô.

Lần đầu tiên trong cuộc đời này, cô không cam lòng. Đối với vai diễn "im lặng đứng xem" đã cực kỳ chán ngán, dưới sự ồn ào của nhóm đàn em cô đã chủ động ra trận.

Tim đập rất nhanh, hai đầu gối như nhũn ra, đầu váng mắt hoa...... Nhưng Lã Tân Mạn vẫn mặc kệ tất cả.

Giống như bươm bướm bay về phía ánh nến, chỉ hướng về phía nguồn sáng, cho dù thịt nát xương tan cũng không quan tâm.

Từng bước một đi về phía anh, thế mà lại có thể đi đến bây giờ; Có thể quen biết anh, tới gần anh. Buổi chiều hôm nay, cô lại còn...... chủ động hôn anh.

Môi anh rất mềm, vẻ mặt kinh ngạc của anh cũng rất đáng yêu. Thật sự thật sự, rất đáng yêu, rất đáng yêu......

"Ài!" Cô quăng người lên giường, đem khuôn mặt hồng nóng vùi vào trong chăn, thở một hơi thật dài.

Mới chia tay nhau đã nhớ anh như vậy rồi. Thật muốn làm cái bóng của anh, nhắm mắt theo đuôi dán dính anh, chia sẻ cuộc sống vừa tuyệt vời lại vừa tự tại của anh, cô nhất định...... sẽ không mù mờ như thế này nữa.

Rất muốn trò chuyện với anh nha, hoặc là gửi một tin nhắn cũng được. Dù sao chị Giai Cần đã tới, ba mẹ cô đi ra ngoài xã giao nhất định tới khuya mới về nhà, hiện tại cô chuồn êm đến hộp đêm nhìn anh, hẳn là cũng không sao......

Đang lúc cô trái lo phải nghĩ, ngồi lên lại nằm xuống, đấu tranh tư tưởng hết mức -

Reng reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, vang vọng ở không gian yên tĩnh trong nhà, đánh vỡ mơ mộng của cô.

Lã Tân Mạn khẩn trương bổ nhào đi qua đầu giường bắt điện thoại. Vạn nhất là anh cô gọi về kiểm tra mà cô không bắt, tuyệt đối sẽ được một trận giáo huấn dễ nghe!

"Alo?"

"Xin hỏi, là Lã tiểu thư phải không?" Là một giọng nam xa lạ rất khách khí, bất quá giọng điệu rất nghiêm túc, "Tôi là người của phân cục Trung Sơn, tôi họ Chu, hiện đang ở hiện trường giải quyết vụ tai nạn giao thông, mời Lã tiểu thư đến bệnh viện Vĩnh Tân để trợ giúp giải quyết."

Tai nạn giao thông? Hiện trường? Giải quyết?

Mỗi chữ Lã Tân Mạn đều nghe thấy, nhưng trong đầu lại trống rỗng.

Đây có lẽ là điện thoại lừa đảo thôi? Hẳn là không cần để ý tới. Cô im lặng gác điện thoại.

Mười giây sau, điện thoại lại vang lên. Tiếng vang đột nhiên trở nên rất lớn, tràn khắp cả phòng, tiếng vang làm cho tim cô đập loạn lên, lồng ngực cũng phát đau, sắp thở không nổi.

Không cần bắt, không cần bắt, không cần bắt......

Nhưng đáy lòng cô lại có một tia lý trí vang lên, vẫn là buộc cô bắt lên.

Sau đó, giống như là linh hồn cùng thân thể tách rời nhau ra. Thân thể thì bắt điện thoại, nhưng linh hồn thì đã xuất ra mà phiêu đãng ở không trung, nhìn xuống vẻ mặt đang dại ra của chính mình.

Dại ra ghi lại địa điểm, dại ra lấy giấy chứng minh, dại ra thay quần áo, dại ra đi ra cửa chính, kêu xe, đi đến bệnh viện -

Lã Tân Mạn lớn lên trong gia đình bác sĩ, đối với bệnh viện cũng không xa lạ, nhưng lần này khi đến cửa chính của bệnh viện thì hai chân lại phát run, như nhũn ra.

Phòng cấp cứu rất ồn ào, người đến người đi không kể, còn có giường bệnh trực tiếp đặt ở trên hành lang. Tuy rằng nhiều người như vậy nhưng khi đưa mắt nhìn bốn phía lại không xuất hiện một gương mặt quen thuộc nào cả, cô ở trong đám người vô cùng hiu quạnh khủng hoảng.

Nhưng lúc này đây, cô nhất định phải chống đỡ.

Sau khi cô hỏi vài người, mới tìm được cảnh sát Chu ở góc đang ghi chép.

Thấy cô xuất hiện, anh ta gật gật đầu, vừa ngoắc y tá tiểu thư ý bảo lại đó, vừa nói: "Là Lã tiểu thư phải không? Cha cô đang chuẩn bị phẫu thuật. Cô trưởng thành chưa? Có thể ký giấy đồng ý hay không?"

Cô gật đầu, đờ đẫn nhận lấy giấy bút, chuẩn bị ký xuống giấy đồng ý đầu tiên trong đời này cho người nhà.

"Mẹ cô ở bên cạnh." Cảnh sát chỉ cho cô.

Đó là mẹ cô sao? Buổi sáng ra ngoài còn một thân trang phục chỉnh tề phối với giày cao gót, người mẹ lưng vĩnh viễn thẳng, gọn gàng giỏi giang đây sao? Giờ phút này đang cuộn mình trên giường bệnh, tóc rối loạn, trên mặt có một mảng da bị trầy lớn; Tay áo của bộ quần áo sang trọng bị rách, trong băng vải băng bó còn chảy ra máu đỏ tươi -

Không, đây nhất định là lầm lẫn ở đâu rồi, đây không phải mẹ cô.

"Meo Meo......" Nhưng người xa lạ kia đang méo mó khuôn mặt, giống như phải nhịn đau rất nhiều, đột nhiên nhúc nhích xoay người, khàn khàn gọi nhũ danh của cô, "Meo Meo, con lại ...... lại đây."

Lã Tân Mạn đi qua, thật cẩn thận đỡ lấy tay mẹ vươn đến, không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng cầm, sau đó phát hiện, chính mình vẫn luôn phát run.

"Mẹ, mẹ rất đau phải không?" Ngay cả tiếng nói cũng đang run, "Con, con gọi điện thoại cho anh nha? Con gọi bảo anh về, được không?"

Mẹ cô như là không nghe thấy cô nói, chính là liên tiếp hỏi: "Ba con đâu? Meo Meo, ba con đâu?"

"Ba ba sắp vào phẫu thuật. Mẹ, các người làm sao vậy, vì sao lại như vậy?"

"Cha mẹ cô lái xe qua ngã tư đường, bị một người say rượu, vượt đèn đỏ chặn ngang đụng vào." Cảnh sát Chu chen vào giải thích, "Người gây tai nạn cũng bị thương nặng, hiện cũng đang cấp cứu ở bên trong."

"Con hãy nghe mẹ nói." Mẹ cô cầm tay cô tăng thêm sức, "Ba con...... Không thể mổ. Con không được ký đồng ý, không được...... bảo bọn họ không...... nguy hiểm......"

Lã Tân Mạn bất lực nhìn cảnh sát Chu. Cô hoàn toàn không biết mẹ rốt cuộc đang nói cái gì, còn cô phải trả lời lại như thế nào.

"Bà Lã, bà đừng khẩn trương, tình trạng vết thương của ông Lã tương đối nghiêm trọng, bác sĩ sẽ chữa trị. Mổ không đáng sợ như vậy, trước tiên bà hãy nghỉ ngơi một chút, chờ phẫu thuật xong -" Cảnh sát Chu cho rằng bà Lã nhất thời bị kinh hách nghiêm trọng nên mới hoang mang lo sợ, nói năng lộn xộn, anh ôn hòa an ủi.

"Các người không hiểu." Bà Lã tuy suy yếu, nhưng cũng không bình tĩnh nói, "Vĩnh Tân...... nơi này là ngoại khoa, không được tốt lắm. Muốn mổ, cũng phải quay lại bệnh viện chúng tôi mổ!"

Lã Tân Mạn vốn hoảng không có đầu mối, nghe đến đó, nhịn không được nín khóc mỉm cười, cũng thoáng an tâm một chút.

Mẹ vẫn là mẹ, cho dù tai nạn giao thông bị thương, cũng vẫn vô cùng sắc bén!

Thật vất vả dỗ được mẹ tạm thời bình tĩnh nghỉ ngơi, sau khi hỗ trợ cảnh sát Chu hoàn thành thủ tục, Lã Tân Mạn ra khỏi phòng cấp cứu, đến bên ngoài cửa hông hít thở mấy khẩu không khí trong lành.

Tay cầm di động vẫn luôn phát run. Dưới ngọn đèn trắng bệch, tất cả tay cô cũng đều là trắng bệch quỷ dị, một chút huyết sắc cũng không có, còn run đến suýt không thể ấn phím.

Chậm rãi, chậm rãi bấm số điện thoại, gọi cho anh cô đang họp ở nước ngoài.

Anh cô một câu vô nghĩa cũng không có, liền ngắn gọn dặn dò, "Đã biết, anh lập tức trở về. Bây giờ em gọi cho Giai Cần, kêu cô ấy đi qua." Sau đó liền cúp máy.

Vừa ngắt cuộc gọi đó xong, cô lại gọi.

Chỉ có điều, không phải theo lời dặn dò của anh cô gọi cho chị Giai Cần mà...

"Hả, buồn ngủ rồi nên gọi tới chúc ngủ ngon sao?" Đầu dây bên kia ồn ào, giọng nặng thấp truyền tới từng đợt, rõ ràng là còn ở hộp đêm, tiếng nói của người nhận điện thoại cũng rất dịu dàng, làm cho cô vừa nghe, liền -

Cái mũi đau xót, vành mắt nóng lên, nước mắt nhịn suốt buổi tối, đột nhiên...... thực sự không hiểu tại sao, đột nhiên trào ra, chảy xuống hai má, đi xuống.

Cô khóc đến thượng khí không tiếp hạ khí, tự nhiên cũng nói không nên lời.

"Meo Meo? Em ổn chứ?" Chúc Bỉnh Quân cũng lập tức nghe ra, anh hạ giọng hỏi: "Sao lại khóc? Có chuyện gì không vui sao? Cãi nhau với bạn học à? Hay là, bị ba mẹ mắng?"

Nghe được hai chữ "Ba mẹ", cô càng khóc lợi hại hơn, vừa khóc, vừa đứt quãng nói: "Ba mẹ em lúc tối...... tai nạn giao thông. Em......"

Anh trầm mặc hai giây."Bệnh viện nào?"

"Ách, Vĩnh, Vĩnh Tân......"

"Em ở yên đó, anh lập tức đi qua."

"Không cần -"

Điện thoại đã ngắt, Lã Tân Mạn cầm di động, há hốc mồm.

Thần trí của cô đã chậm rãi trở lại. Vừa mới rồi toàn tâm toàn ý chỉ muốn nghe giọng nói anh mà thôi, cái gì cũng chưa nghĩ nhiều. Bây giờ, bây giờ phải làm gì?

Anh muốn đến đây sao? Anh anh anh anh anh -

Anh, hai mươi phút sau đã đến. Rõ ràng là vừa nhận được điện thoại liền lập tức rời hộp đêm, chạy như bay tới.

Mà vừa đến nơi, cũng không quan tâm biển người ở phòng cấp cứu như nước chảy, Chúc Bỉnh Quân liền thấy cô trong đám người, liền sải bước thẳng tắp đi tới chỗ cô.

Một câu cũng không nói, không hỏi nhiều, không chút do dự, đem vẻ mặt thê thảm tái nhợt của cô ôm vào trong lòng, ôm gắt gao.

Tại trong nháy mắt kia, toàn bộ kinh hoảng sợ hãi của buổi tối, lúc này hoàn toàn bốc hơi, cả người Lã Tân Mạn đều mềm nhũn, vô lực.

Nhìn anh như thon dài gầy yếu nhưng rất mạnh mẽ kiên định kinh người, đáng giá để dựa vào. Không có bất cứ lời an ủi vô nghĩa nào, cũng không có do dự chần chờ, khách khí hỏi thăm mà chính là trực tiếp dùng cái ôm an ủi cô.

Cô đem mặt chôn ở ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập ổn định của anh. Dần dần, tất cả tạp âm bên cạnh đều đi xa, chỉ còn lại tiếng bình bịch bình bịch ổn định kia.

Cũng không biết bọn họ ôm nhau bao lâu, vào lúc mệt mọi đến cực điểm thì Lã Tân Mạn đều mơ mơ màng màng ngủ -

"Meo Meo?" Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh bọn họ, trong tiếng nói tràn ngập kinh ngạc.

Là chị Giai Cần. Nhất định là anh cô lo lắng, trực tiếp dùng điện thoại vượt qua đại dương mà điều khiển từ xa, bảo chị Giai Cần trong đêm chạy tới.

Vừa nghe thấy giọng nói Hoàng Giai Cần, cả người Lã Tân Mạn như là bị nước lạnh đổ xuống đầu, rồi đột nhiên tỉnh táo, thân thể cũng không tự chủ được mà đông cứng, thắt lại chặt chẽ. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm mạnh mẽ lại dịu dàng kia.

Chúc Bỉnh Quân không chịu buông. Anh hơi tăng thêm lực, đem cô vây ở khuỷu tay.

Sau đó -

"Đàn chị." Tiếng nói anh cũng vô cùng bình tĩnh, thổi qua trên đỉnh đầu cô.

"Ách, bác sĩ Chúc, cậu...... sao lại ở chỗ này?" Hoàng Giai Cần khiếp sợ không hiểu.

Chúc Bỉnh Quân không có trả lời, nhưng, cũng không có buông tay.

Sau một lúc giằng co trầm mặc thật lâu, Hoàng Giai Cần rốt cục lại mở miệng. Trong tiếng nói tràn đầy không dám tin, "Cậu thế mà lại...... cùng em gái chủ nhiệm các cậu......"

Xong rồi.

Sự việc đã bại lộ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)