← Ch.01 | Ch.03 → |
Trong trường đại học, dưới gốc đại thụ thanh u yên tĩnh. Tốp năm tốp ba sinh viên ngồi ở ghế dài, hưởng thụ thời gian nghỉ giữa trưa.
"Ha ha ha!" Một trận tiếng cười thanh thúy dễ nghe vang lên, "Trời ạ, đàn chị Meo Meo, chị cũng quá khoa trương rồi!"
Ngồi ở chính giữa là Lã Tân Mạn - người được nhóm đàn em lớp dưới gọi bằng biệt danh là Meo Meo đang bất đắc dĩ thở dài một hơi. Thân là đàn chị, lại luôn bị nhóm đàn em cười nhạo, cô sớm đã thành thói quen.
"Cùng một giờ lên lớp có thể chạy ba phòng học giúp điểm danh, bút tích còn không giống nhau!" Thụ Huệ - một trong số những đàn em tươi cười hớn hở nói: "Đàn chị Meo Meo thật sự là danh bất hư truyền!"
"Hôm nay vô cùng nguy hiểm, khi chuyển phòng học chị ấy đang chạy như điên ở trên hành lang thì bị trợ giảng bắt gặp!" Một đàn em khác âm điệu cũng hưng phấn dâng cao, "Kết quả đàn chị Meo Meo chỉ cần cười với trợ giảng một cái thì trợ giảng đã cho chị ấy đi rồi!"
"Chị cũng đã bị đuổi học rồi, cho dù bị bắt, cũng có thể làm gì được chị chứ?" Lã Tân Mạn nhún nhún vai, miệng thì cố sức làm ra vẻ thoải mái."Dù sao chị cũng rảnh rỗi, lại không thể ngồi ở nhà nên đến trường học giúp các em thôi."
Tuy rằng miễn cưỡng cười vui, nhưng mọi người đều nghe được sự cô đơn trong giọng nói.
Nhóm cô gái vừa rồi vẫn còn cười nói hớn hở, đột nhiên đều tĩnh lặng xuống. Lúc lâu sau mới có một đàn em nhỏ giọng hỏi: "Đàn chị Meo Meo, đã bắt đầu học kỳ lâu như vậy rồi mà người nhà chị còn chưa phát hiện sao?"
Lã Tân Mạn lại là miễn cưỡng cười cười, "Mỗi ngày chị vẫn giả bộ đi học, hơn nữa, người nhà của chị đều rất bận."
"Bận đến cả việc chị bị đuổi học cũng không biết sao?" Một đàn em đồng tình sờ sờ cánh tay của cô, "Đàn chị Meo Meo, nếu ba mẹ chị biết, chị ...... sẽ thực thảm phải không?"
"Ba mẹ chị thì không sao, chủ yếu là anh trai chị......" Nói xong, Lã Tân Mạn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Cô là hòn ngọc quý trên tay mà cha mẹ ở tuổi trung niên ngoài ý muốn sinh ra, không hẳn là cưng chiều, nhưng cũng rất ít ra mặt thật sự giáo huấn cô — đương nhiên cũng là bởi vì cha mẹ bận bịu công việc.
Nhưng việc đó cũng không chứng tỏ Lã Tân Mạn lớn lên trong sự thoải mái không bó buộc, bởi vì cô còn có một người anh!
Lã gia đại ca từ nhỏ thông minh chững chạc, đối với em gái nhỏ luôn ôm trách nhiệm về mình, nhận lấy nhiệm vụ quản lý dạy dỗ. Lã Tân Mạn dưới sự giám sát của anh trai tài cao vĩ đại mà khổ sở trưởng thành.
Nhắc đến cũng phải nói a, vì sao đều là đàn ông, lại có loại nề nếp tới cực điểm như anh trai cô, cũng có loại luôn dùng cười nói để đối xử với người khác như Chúc Bỉnh Quân vậy chứ, chưa nói đến việc gì chỉ là về mặt hình tượng cởi mở thôi cũng chênh lệch thật nhiều a.
Nhớ đến Chúc Bỉnh Quân, nhớ đến đôi mắt hoa đào xinh đẹp, dáng người thon dài, vẻ mặt với cặp chân mày hơi nhướng, cười như không cười kia...... thì tim của cô lại đột nhiên đập mạnh bình bịch bình bịch mấy cái.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ở hộp đêm, toàn bộ tầm nhìn của cô liền bị hấp dẫn, không dời mắt ra được nữa. Tuy rằng cũng hiểu được chính mình nông cạn, còn bị nhóm đàn em giễu cợt nói chỉ số thông minh của cô thoái hóa, nhưng mà -
Ài, còn có ai hiểu biết cô hơn nhóm đàn em này chứ?
Các cô đều là cùng nhau học từ thời tiểu học, rồi trung học lên đến nay, nhóm đàn em cùng Lã Tân Mạn có giao tình thâm hậu, cũng đều hiểu biết nhau rất rõ, đàn chị Meo Meo nhìn có vẻ như vạn người mê này thật ra bên trong lại là một cô bé ngoan ngoãn nhu thuận quy củ; Cho dù không ít người theo đuổi nhưng do chị ấy luôn ở trong sự bảo hộ của mọi người cũng như sự quản giáo của anh hai nên thủy chung không thể rơi vào lưới tình.
Cũng đến lúc rồi!
Cho nên, từ khi biết đàn chị Meo Meo muốn tiếp cận vị bác sĩ Chúc này, nhóm đàn em lập tức nghĩa bất dung từ(việc nghĩa không thể từ chối) hợp thành một nhóm cố vấn, vận dụng tất cả đường dây quen biết, nỗ lực giúp cô thu thập tin tức, phân tích tình hình chiến đấu, tạo ra tình huống......
"Tới rồi tới rồi!" Đột nhiên, một đàn em bên cạnh dùng khuỷu tay huých cô một cái, ra sức đè hưng phấn khó nén xuống mà thông báo cho cô, "Đàn chị, nhanh lên một chút, người đã tới rồi!"
"Các cô thật là lợi hại, thế mà cũng có thể tra được lộ trình của anh ta?!" Lã Tân Mạn tán thưởng cùng mình. Ngay cả giờ học mà Chúc Bỉnh Quân mỗi tuần đến trường dạy thay trong học kỳ này cũng có thể tra được, nhóm đàn em đều có thể đi mở văn phòng trinh thám được rồi.
"Đừng lãng phí thời gian, mau đi qua đi!"
"Chờ một chút, phải sửa sang lại trang phục, dung nhan cái đã......"
"Trang điểm lại trước mới đúng, mau đưa phấn đánh má hồng ra đây!"
Sau một trận tay chân vụng về, Lã Tân Mạn bị đẩy ra khỏi vòng vây, còn có chút khiếp đảm quay đầu lại nhìn nhóm đàn em một cái.
Nhóm đàn em lập tức giả bộ thành dáng vẻ người qua đường, nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây, nói chuyện phiếm...... Hoàn toàn bàng quan.
Lã Tân Mạn đành phải kiên trì tiến lên, làm theo kịch bản có sẵn, ngăn đường đi của anh ta -
"Ngay cả ở đây cũng gặp được cô sao?" Chúc Bỉnh Quân đương nhiên là thấy cô, cũng thấy một đám cô gái nhỏ lén lút kia, khóe miệng không nhịn được nói."Vào lúc này...... các cô đều trốn học sao?"
Trốn học là nhóm đàn em, cô không có; Trên thực tế, cô cơ bản ngay cả trường học cũng không cần phải đến.
Nhưng Lã Tân Mạn không nhiều lời, chỉ là ngây ngốc nhìn anh.
Làm sao có thể đẹp đến vậy chứ? Áo sơmi trắng, quần dài sẫm màu, tuy trang phục rất đơn giản nhưng lại rất có khuynh hướng cảm xúc. Ở hộp đêm, ở bệnh viện, ở trường học...... Bất kể là ở đâu thì trong đám đông anh cũng vĩnh viễn là người hấp dẫn ánh mắt cô nhất.
Đối diện với vẻ mặt chuyên chú của cô, trong lòng Chúc Bỉnh Quân không biết vì sao còn mang theo chút tò mò, rốt cuộc là bối cảnh gia đình như thế nào mà có thể nuôi lớn một cô gái quỷ dị như vậy?
Hơn nữa, thời gian này bị cô làm cho tâm thần không yên, cứ cảm thấy dường như đi đến đâu cũng đều gặp được cô, quỷ ảnh lay động, nhiễu loạn cõi lòng từ trước tới nay vẫn luôn kiêu ngạo là bình tĩnh của anh.
Cứ tiếp tục mãi như vậy cũng không phải là cách, không bằng giải quyết một lần đi.
Lập tức anh khoanh hai tay trước ngực, giống như nhàn nhã đứng yên, giương cằm lên nhìn cô, "Nói đi, cô liên tục xuất hiện trước mặt tôi, rốt cuộc muốn thế nào?"
"Em...... Em chỉ muốn nhìn thấy anh." Cô ngập ngừng trả lời.
"Bây giờ cô đã nhìn thấy rồi, có lời gì muốn nói không?"
Đôi mắt cô mở thật to, "Em, em, em......" Lắp bắp cả nửa ngày không thể nói rõ, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên theo.
"Ngay cả chính mình muốn cái gì cô cũng không biết, cứ như vậy mà đuổi theo con trai sao?" Chúc Bỉnh Quân nghĩ đến bộ dáng cô ngày đó cùng rời đi với bác sĩ Lưu, miệng tựa như van vòi nước bị hư (TNV: woa, anh ăn giấm sao ^O^), "Ở hộp đêm tùy tiện vừa ý ai thì liền đi theo người đó sao? Cha mẹ cô, giáo viên cô đều dạy cô như thế nào? Hay là đám chị em tinh nghịch kia thúc đẩy?"
"Chúng em...... Là em......" Lã Tân Mạn bị nói á khẩu không trả lời được. Cho dù có gì muốn nói cũng bị lời giáo huấn mang theo lạnh nhạt trong miệng anh làm sợ tới mức không nói ra được.
"Cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng không còn là nữ sinh nhỏ, nhưng sao chỉ số thông minh dường như còn dừng lại ở thời kì của cô bé vậy?" Anh giống như buông tha mà lắc đầu, "Ngoài trường học ra, thế giới này còn rất lớn, còn rất nhiều người, rất nhiều việc đáng để cô quan tâm -"
Ngay đến việc vui chơi Chúc Bỉnh Quân cũng đều đặt ra mục tiêu rõ ràng, đương nhiên sẽ khinh thường loại người nhàn rỗi không có việc gì làm này, sống không hề có mục tiêu, cuộc sống của một cô gái ngốc không có phiền não!
"Xin cô trước tiên hãy suy nghĩ rõ ràng bản thân muốn cái gì rồi tính tiếp. Còn trước lúc đó thì đừng làm phiền tôi nữa!"
Sau khi bỏ xuống câu này xong, anh ở trước mắt bao người, nghênh ngang mà đi.
"Em đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Em muốn anh làm bạn trai của em!"
Ba tuần sau, lời thổ lộ chấn động, kèm theo một bó hoa bách hợp lớn, xuất hiện tại phòng khám bệnh vào lúc ba giờ hai mươi phút chiều, đã khiến cho y tá tiểu thư ra ra vào vào, dì thư ký, cùng với nam nhân vật chính được thổ lộ, tất cả đều ngây người.
Người thổ lộ vận một bộ trang phục công phu, một bộ váy tơ lụa trắng như tuyết dài đến đầu gối, cùng bó hoa bách hợp cô ôm trong lòng chiếu rọi lẫn nhau, thuần khiết như nhau, tản ra hương thơm mê người.
Thế nhưng, Chúc Bỉnh Quân lại là cả kinh, anh bị lời nói thẳng thắn không hề kiêng kỵ này làm cho chấn động không nói nên lời.
Ngây người một lúc lâu, anh mới hồi phục tinh thần lại, vị tiểu thư này thổ lộ về thời gian, địa điểm tất cả đều không thích hợp, bên cạnh lại có rất nhiều người đang nhìn, toàn bộ rất hoang đường rồi!
Anh lập tức đứng dậy, nhận lấy bó hoa bách hợp lớn khoa trương đến cực điểm kia nhét cho thư ký bên cạnh tròng mắt đã sắp rớt ra, tiện thể nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra bên ngoài luôn."Lý tiểu thư, phiền cô một chút."
"Nhưng mà......" Cô còn muốn xem kịch vui a!
Chúc Bỉnh Quân ôn hòa nhưng kiên trì mà đem toàn bộ người xem mời đi ra ngoài hết, đóng cửa, xoay người lại đối mặt với Lã Tân Mạn. Nhưng miệng mở ra, lại khép lại, lại mở ra, suy nghĩ nửa ngày, nửa chữ cũng không nhả ra được.
Thấy anh như vậy, cô không nhịn được thản nhiên cười. Trong ngượng ngùng mang theo chút bướng bỉnh, loại này chính là khủng bố nhất, lúm đồng tiền vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
"Cô......" Chúc Bỉnh Quân trong lòng cứng lại, lắc đầu, "Bây giờ đang là giờ làm việc, cô không thể nói đến là đến như vậy."
"Là anh bảo em về suy nghĩ rõ ràng, em đã nghĩ rõ rồi nên mới vội chạy đến nói cho anh biết nha." Tiếng nói mềm mại như là cô nữ sinh nhỏ làm nũng, hoặc như đang vội vã muốn tranh công, một đôi mắt to đen láy tha thiết nhìn anh."Hơn nữa số người đăng ký hôm nay của anh rất nhiều, sẽ phải khám đến đêm, không nhân cơ hội bây giờ đang là giờ nghỉ ngơi, sẽ phải chờ đến ngày mai nha."
"Sao cô lại biết nhiều như vậy?" Ánh mắt lợi hại của Chúc Bỉnh Quân vừa chuyển.
Cô mở to hai mắt, rất vô tội nhìn anh. Thoạt nhìn càng khả nghi.
Tuy rằng có đám "Đàn em" quân sư quạt mo kia hỗ trợ, nhưng anh cảm thấy được Meo Meo dường như có độ quen thuộc nhất định đối với bệnh viện. Thuận miệng nói ra, lại cảm thấy rất tự nhiên, những thứ đó đều không thể ngụy trang được.
"Cô rốt cuộc là ai, tên gọi là gì? Tốt nhất lấy luôn giấy chứng minh ra cho tôi xem." Miệng nói vô cùng giống cảnh sát đến kiểm tra hộp đêm.
"Hả? Cái gì? Giấy chứng minh -"
Cô còn chưa nói xong, đã bị một trận tiếng đập cửa dồn dập cắt đứt. Thư ký ở bên ngoài cao giọng nói: "Bác sĩ Chúc, chủ nhiệm tìm anh!"
Chúc Bỉnh Quân vừa nghe đến hai chữ "Chủ nhiệm" thì vẻ mặt rùng mình, bất chấp đang kiểm tra, lập tức mở cửa ra, "Không phải chiều nay chủ nhiệm đi họp sao?"
"Không biết nữa, hình như có việc gì gấp, thư ký vừa gọi tới nói năm phút sau sẽ về đến bệnh viện."
"Tôi sẽ qua văn phòng anh ấy ngay." Chúc Bỉnh Quân quay đầu lại, nói với cô: "Bây giờ tôi có việc, cô muốn hay không trước...... ơ?"
Mới nhoáng lên một cái, Lã Tân Mạn đã lướt nhẹ qua bên người bọn họ, tựa như chim nhỏ, thoáng cái đã không thấy tăm hơi, ngay cả tiếng tạm biệt cũng chưa nói.
Nhìn bóng hình xinh đẹp yểu điệu của cô nhanh chóng rời đi, Chúc Bỉnh Quân ngây ngốc tại chỗ, sau một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được.
Tiểu quỷ này rốt cuộc đang làm cái gì? Một cơn tức xa lạ không thể phát tiết đột nhiên dâng lên. Làm gì có ai lại như vậy, gặp chuyện thì không giải thích rõ ràng, mỗi lần đều lộ ra khuôn mặt với hai mắt mở to, sau khi hung hăng nhiễu loạn tâm thần anh, lại đột nhiên biến mất!
Vừa mới rồi, trong nháy mắt anh thật sự đã muốn bỏ xuống hết thảy, đuổi theo cô ra ngoài để hỏi cho rõ ràng!
Đường đường là một tay chơi chuyên nghiệp phóng khoáng thế mà lại không phát giác rằng mình đang lộ ra vẻ mặt hồn nhiên như bị bỏ rơi, nếu Chúc Bỉnh Quân thấy vẻ mặt mình giờ phút này, nhất định sẽ vô cùng sợ hãi mất.
Cô gái nhỏ này nếu không phải là đơn thuần đến đáng sợ thì chính là tâm cơ sâu đến kinh người!
"Bác sĩ Chúc, chủ nhiệm......" Thư ký nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Đúng, chủ nhiệm đang tìm anh. Chuyện này không thể đùa. Toàn bộ bệnh viện từ trên xuống dưới, ngay cả viện trưởng mà Chúc Bỉnh Quân cũng không có bao nhiêu tôn kính, nhưng đối với vị chủ nhiệm - người lãnh đạo trực tiếp kiêm đàn anh này thì anh luôn kính sợ từ đáy lòng, tuyệt đối thận trọng, không dám lỗ mãng.
Anh lập tức ảo não thở dài một hơi, "Bây giờ tôi đi qua liền."
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng hai chân không hề nhúc nhích, đuôi mắt của cặp mắt hoa đào kia hơi hơi nheo lại, vẫn đang nhìn thẳng về phía bóng hình xinh đẹp rời đi.
Ô ô — có người bị câu hồn đi rồi a! Thư ký cùng nhóm y tá bên cạnh đều nhịn không được mà xem náo nhiệt, nháy mắt ra hiệu cho nhau, sau đó cùng nhìn về phía Chúc Bỉnh Quân.
Khó trách người ta đều nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp lụa mỏng; Chỉ cần dám hành động, cứ xem đàn ông như phụ nữ mà theo đuổi, tựa như bác sĩ chất lượng cao, điều kiện tốt thế kia cũng đều bị theo đuổi rồi đó thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Meo Meo kia bộ dạng ngọt ngào như vậy, ánh mắt sương mù phối với tuổi trẻ vô địch, vừa có tiền vừa hiền lành — nhìn trang phục của cô ấy cũng có thể nhận ra được — điều kiện như thế, người theo đuổi phía sau xếp hàng đại khái có thể vòng vài vòng sân ở đây, nếu thật sự thích người con trai nào, có lẽ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay cũng tùy tiện bắt được thôi!
Tuấn nam mỹ nữ, đây chính là ông trời tác hợp. Nhưng vì sao vẻ mặt của bác sĩ Chúc...... lại cổ quái như vậy? Giống như...... bộ dáng không được vui vẻ cho lắm?
Bởi vì bị trì hoãn nhỏ như vậy nên khi Chúc Bỉnh Quân đi vào văn phòng chủ nhiệm thì chủ nhiệm cũng vừa vào cửa.
Văn phòng chủ nhiệm cùng con người chủ nhiệm thật giống nhau, ngắn gọn đến đáng sợ; Hoàn toàn không thấy những vật phẩm bình thường mà các văn phòng khác đều có như bức hoành, huy chương, lịch tháng, ảnh chụp tĩnh vật, ngay cả cây cảnh cũng không có, sách vở, văn kiện, bệnh án, v. v... toàn bộ được sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả bụi cũng phải tự động đi đường vòng, giữ gìn không nhiễm một hạt bụi nào.
Chỉ thấy vẻ mặt chủ nhiệm nghiêm túc không nói một lời, treo áo khoác xong thì vòng qua bàn làm việc to rồi ngồi xuống. Không khí trong văn phòng im lặng đến gần như đông lại.
Một lát sau, chủ nhiệm mới ngẩng đầu lên, hai đạo tầm mắt lạnh lùng nghiêm nghị bắn thẳng lại đây.
Lòng Chúc Bỉnh Quân lập tức trầm xuống. Tính tình tùy hứng cùng phóng khoáng ngày thường tất cả đều thu vào sạch sẽ, chỉ im lặng đứng trước bàn làm việc, chờ đợi xử trí.
"Luận văn của cậu rốt cuộc có viết hay không?" Mày rậm của chủ nhiệm đều sắp thắt lại, khuôn mặt mang vẻ trách cứ, giọng điệu cũng cao lên theo, "Buổi họp hôm nay, chủ nhiệm các khoa trong bệnh viện đều nói về quyển luận văn, khoa chúng ta rớt lại phía sau đã lâu."
"Chủ nhiệm, lần trước một phần kia -"
"Một phần liền viết ba bốn tháng!" Chúc Bỉnh Quân nói chưa dứt lời, vừa mở miệng thanh minh thì chủ nhiệm giận dữ quát, "Bác sĩ Lại, bác sĩ Trần cùng khóa với cậu, thành tích tốt nghiệp còn đứng sau cậu, điểm thực tập cũng không cao bằng cậu, thế mà cậu xem quyển luận văn của người ta xem!"
"Em -"
"Ngoại trừ đến hộp đêm uống rượu, tán gái, cậu còn có thể cái gì? Còn làm được cái gì? Gần đây rốt cuộc có bao nhiêu thời gian là cậu dành để nghiên cứu, viết báo cáo!"
"Ách -"
Nếu như thấy Chúc Bỉnh Quân luôn luôn phóng khoáng điềm tĩnh lại bị mắng đến máu dồn lên não, còn một bộ không dám cãi lại thì trong mười người đại khái có đến chín người cằm sẽ rớt xuống mất.
"Từ giờ trở đi, mỗi tuần cậu đều phải dùng tiến độ nhanh nhất để làm rồi đem đến cho tôi xem, trước cuối năm, ít nhất viết ra ba phần đại cương, viết xong một phần hoàn chỉnh có thể gửi bản thảo, sang năm nếu......"
Khuôn mặt chủ nhiệm tựa như tường đồng vách sắt, cứ như vậy thao thao bất tuyệt nghiêm khắc dạy bảo anh gần nửa tiếng, còn đem công việc, kế hoạch nghiên cứu trong một hai năm tới hết thảy đều quy định tốt cho anh.
"Vâng, đàn anh." Cuối cùng, anh chỉ nói được vài từ này.
Sau khi bị mắng xong, Chúc Bỉnh Quân vẫn là trở về khám bệnh đêm, đợi đến khám bệnh đêm xong cũng đã là mười giờ tối, mệt mỏi cùng buồn bực tích lũy cả một ngày làm anh sắp không thở nổi.
Cái gọi là tiền đồ, sự nghiệp, trách nhiệm...... Anh chưa từng trốn tránh, nhưng vậy cũng không chứng tỏ anh thích những áp lực đó. Làm bác sĩ là tự anh kiên quyết, nhưng bên cạnh đi học, đi thi, tập chữa bệnh, chẩn bệnh, những cái gọi là "Chính đạo" hết mức này thì anh vẫn muốn sống một cuộc sống cá nhân rượu chè làm vui khiến người ta nói không nên lời.
Rốt cuộc muốn chứng minh cái gì? Vì sao vĩnh viễn bất mãn đối với cuộc sống hiện tại? Anh như là đang chạy theo một mục tiêu mà ngay đến chính anh cũng không rõ ràng, chỉ có thể đuổi tới khi sức cùng lực kiệt rồi ngã xuống mới thôi.
Mỗi khi có loại cảm giác không thở nổi này, Chúc Bỉnh Quân chỉ dùng một phương thức giải quyết —— uống rượu.
Chỗ cũ, Piano Bar. Việc buôn bán ở chỗ này dạo gần đây hình như không tốt lắm, nhạc jazz lười biếng vang lên, khách khứa tốp năm tốp ba, đa số là đàn ông có chút tuổi, tới chỗ này thả lỏng người.
Đi vào, Chúc Bỉnh Quân liền tìm được vị trí quen thuộc bên cửa sổ ngồi xuống, cũng không cần nhiều lời, người phục vụ tự động đem Whisky lâu năm đến cho anh.
"Bác sĩ Chúc hôm nay khám bệnh đêm sao?"
"Ừ." Anh trả lời đơn giản.
Không nát rượu, cũng không uống thả sức, chỉ là một mình lẳng lặng nhấm nháp. Hớp một ngụm Whisky hương thơm nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, ở góc phòng quen thuộc chậm rãi làm cho cồn phát huy tác dụng, để cho âm nhạc miễn cưỡng chảy qua, tinh thần dần dần lơi lỏng......
Đột nhiên, anh mẫn cảm phát hiện, hết thảy đều không thích hợp!
Rượu không có vấn đề, âm nhạc không có vấn đề, vị trí không có vấn đề, ngay cả nhiệt độ, độ ẩm cũng đều không có gì khác lạ, nhưng chính là có một cỗ không khí khác thường, khiến thần kinh thật vất vả mới thả lỏng được của anh lại căng thẳng, lông tơ dựng thẳng, như là có dòng điện cực mỏng manh chạy qua.
Đây không phải giống như trong chương trình chuyện lạ hoang dã thường tả sao? Đơn giản mà nói, chính là trúng tà!
Anh mở mắt ra -
Quả nhiên! Một thân hình tóc dài đen, mặc váy màu trắng xinh đẹp, đang cao vút đứng ở trước mắt anh.
Lại, là, cô!
Mắt hoa đào dài nhỏ nheo lại, lộ ra một chút nguy hiểm, Chúc Bỉnh Quân nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Cô còn muốn làm cái quỷ gì đây?
"Buổi chiều không kịp nói, em, em là Lã Tân Mạn." Thấy anh từ đầu đến cuối không nói chuyện, hai tay cô có chút khẩn trương giao nắm, chậm chạp mở miệng: "Tân trong cũ mới, Mạn trong dây leo. Đó là tên thật của em." (NV: ta nghĩ cái tên nghĩa là sức sống mới)
"Sao cô lại biết tôi ở đây?" Anh làm như không nghe thấy, chỉ nhìn cô chằm chằm.
"Vì......vì......" Bị trừng mắt đến chột dạ, cô rõ ràng thẳng thắn nói, "Vì...... Em tính được chuẩn xác thời điểm anh gần kết thúc khám bệnh đêm nên trở về bệnh viện, sau đó vụng trộm đi theo sau anh." Liền một đường theo tới nơi này.
"Rất thú vị." Chúc Bỉnh Quân giật nhẹ khóe miệng, "Vì sao cô đối với thời gian của tôi rõ như lòng bàn tay vậy? Đối với bệnh viện cũng thực hiểu rõ, cô không phải là ......"
Cô hít một hơi, rõ ràng khẩn trương hơn.
"Làm việc tại bệnh viện sao? Khoa nào?" Chỉ có cách giải thích này, cô nhất định là người trong bệnh viện!
Lã Tân Mạn dùng sức lắc đầu, "Không phải, em thật sự không phải. Em chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy anh ở hộp đêm, sau đó rất muốn làm quen với anh mà thôi. Em vốn cũng không biết ...... Không biết anh là bác sĩ a!"
Thấy mặt cô từ từ đỏ lên, ngón tay thon dài của Chúc Bỉnh Quân vừa lắc chén rượu thủy tinh bên cạnh, vừa tiếp tục cao thấp đánh giá cô, suy tư về lời nói của cô.
"Cô thường tìm bạn trai ở hộp đêm sao?" Không biết vì sao, sau khi hỏi ra những lời này, Chúc Bỉnh Quân cảm thấy hàm răng mình có chút bị chua. Sao anh có thể hỏi ra câu hỏi trơ trẽn như vậy? Cô ấy có phải ở hộp đêm tìm bạn trai, tìm bạn gái, tìm tình một đêm hay không ...... thì liên quan gì đến anh?
Nhưng Lã Tân Mạn lập tức thật nghiêm túc phủ nhận, "Không có, chưa từng có!"
"Không phải cô định nói với tôi là trước kia cô chưa từng đến hộp đêm, chưa từng uống rượu ở hộp đêm đó chứ?" Trong giọng nói của Chúc Bỉnh Quân hoàn toàn không che dấu trào phúng.
Không ngờ cô lại gật đầu, "Đúng vậy. Hôm đó là vì nhóm đàn em biết em nhận được thông báo đuổi học nên mới muốn đưa em đến hộp đêm giải sầu -"
Nói đến một nửa, cô hoảng sợ che miệng mình lại. Thế nào mà cả việc này cũng nói ra chứ?!
"Nga, bị đuổi học?" Quả nhiên là một người ngu ngốc, ngay cả chuyện học hành đơn giản như vậy cũng làm không được. Anh cố ý nói: "Nhìn bộ dáng cô cũng giống một người ngoan ngoãn, sao lại bị đuổi học, vào hộp đêm, theo đuổi con trai, tất cả đều liền mạch lưu loát, bộ dáng cũng thực thành thạo?"
"Nào có thành thạo, em còn chưa theo đuổi được anh nha." Cô nháy mắt to, lông mi thật dài lay lay, còn vô cùng nghiêm túc nhìn anh nói.
Tim Chúc Bỉnh Quân lại đột nhiên nhảy lên. Kỳ quái, cô đã dùng biện pháp gì mà làm cho tim anh không yên như vậy?
Trong trò chơi nam nữ như thực như giả, là hứng thú hay là tấn công phòng ngự, anh sớm đã thuộc làu. Nhưng từ lúc gặp cái cô Lã Tân Mạn này, tựa hồ tất cả tay chân cùng đầu óc đều không còn cách nào dùng được.
"Bạn nhỏ à, tôi không phải người tốt gì, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa." Nói xong, chính anh cũng thấy vô cùng kinh ngạc. Chúc Bỉnh Quân là cao thủ trong việc nói chuyện vòng quanh luẩn quẩn lại có thể nói ra lời thẳng thắn như vậy.
Chẳng lẽ đã thật sự say rồi sao, vì say rượu nên mới nói lời thật? Việc này thật đáng ngạc nhiên.
"Nhưng em cảm thấy anh rất tốt." Lã Tân Mạn kiên trì, cô còn tự hành động, kéo ghế dựa lại bên cạnh anh ngồi xuống, mắt to bức thiết nhìn anh, "Hơn nữa em cũng không phải bạn nhỏ, em đã sắp hai mươi mốt tuổi, đã trưởng thành."
Đột nhiên, vẻ mặt Chúc Bỉnh Quân thay đổi. Trên khuôn mặt tuấn tú cười như không cười, một đôi mắt hoa đào thật sự câu hồn người.
Anh tà nghễ liếc mắt cô một cái, "Cô có biết...... nếu phụ nữ ở trước mặt đàn ông cường điệu chính mình trưởng thành, người đàn ông sẽ hiểu như thế nào không?"
Đôi mắt đen to chớp cũng không chớp, thật nghiêm túc chờ đáp án.
"Không bằng nói vầy đi? Cô bé, cấp số của cô còn rất thấp, luyện cấp bậc cao một chút rồi hãy đến đi." Anh có chút cảm thông mà thở dài, đáy lòng đã có chút ngũ vị tạp trần. Chúc Bỉnh Quân thật sự không nhớ rõ chính mình có từng trong sáng thuần khiết như vậy hay không. Lã Tân Mạn trước mắt này quả thật tựa như sức sống mới, tươi mát xanh tốt, một chút xu thế ô nhiễm cũng không có.
Nếu là người đàn ông bình thường, đối mặt với một mâm sắc đẹp có thể thay cơm, lại còn chủ động đưa đến miệng thế này, thì chắc đã sớm một ngụm ăn vào rồi, đến cả xương cũng không thừa.
Nhưng Chúc Bỉnh Quân chính là Chúc Bỉnh Quân, anh không phải người đàn ông bình thường.
Anh biết, mâm sắc đẹp này không thể đụng vào.
"Cấp số rất thấp...... làm sao để luyện cấp bậc?" Lã Tân Mạn khiêm tốn đặt câu hỏi.
Luyện cấp bậc cái gì, cũng không phải đang chơi trò chơi trên mạng!
"Chờ cô trước tiên quen qua vài bạn trai cùng lứa tuổi, sau khi yêu đương đơn thuần thật tốt xong, lại đến nói vấn đề thăng cấp. Không nên vượt cấp đánh quái, cô sẽ thực thảm." Anh lười biếng nói.
"Nga." Cô tựa hồ đang nghiền ngẫm lời anh nói, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi: "Vậy...... Em không thể khiêu chiến ma vương ngay từ đầu sao?"
Việc này, bây giờ chuyển thành Chúc Bỉnh Quân ngây người."Cái gì?"
"Nếu như ngay từ đầu em đã khiêu chiến khó nhất mà thành công, vậy không phải đã bớt đi quá trình trung gian vất vả rồi sao -"
"Nhưng cô đừng quên, tỉ lệ thất bại sẽ gần như một trăm phần trăm!" Chúc Bỉnh Quân nhịn không được cắt đứt.
Nghe vậy, cô đột nhiên nở nụ cười, tươi cười ngọt ngào đến chết người.
"Dù thất bại em cũng muốn đạt đến cấp kinh nghiệm của ma vương, chứ không thì phải quen bao nhiêu bạn trai cùng lứa tuổi mới có thể tích lũy được chứ?"
Tay cầm chén rượu của Chúc Bỉnh Quân đột nhiên không vững, "cách" một tiếng đặt xuống bàn.
"Ma vương...... Anh dạy em được không?"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |