Không gả đi được, anh cưới em
← Ch.051 | Ch.053 → |
Sau khi cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên bỏ qua tiếng kêu của trợ lý: "Lục tổng", giơ tay lên, chặn một chiếc taxi, ngồi xuống, để lại cho trợ lý một câu: "Cậu đi về phòng lấy đồ đạc", sau đó liền nói với tài xế: "Đến sân bay."
Trợ lý đứng ngoài xe, vẻ mặt lo lắng lại hô một tiếng: "Lục...", chỉ là âm cuối còn chưa phát ra, đèn sau của taxi đã nháy lên một cái, xe khởi động, chạy vào trong dòng xe cộ.
Trợ lý chà chà chân, có chút bất đắc dĩ nắm lấy tóc của mình, quay đầu nhìn thoáng qua khách sạn ở đằng dau, sau cùng phải lấy ra điện thoại di động, gọi Vương Tổng qua đây, nói tối hôm qua không hiểu sao Lục Cẩn Niên lại bận, ...
-
Trên đường đến sân bay, Lục Cẩn Niên lấy ra điện thoại gọi cho Kiều An Hảo mấy cuộc, vẫn không có người nghe máy, sau đó anh lại gửi cho cô mấy tin nhắn, cũng không có trả lời.
Có thể là bị những tin tức vừa nghe thấy làm ảnh hưởng, trong trực giác của anh nhận thức rõ ràng Kiều An Hảo đã biết chuyện của Hứa Gia Mộc.
Cô không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, có phải là đang trốn ở một xó xỉnh nào đầy rồi vụng trộm khóc hay không?
Lục Cẩn Niên vừa nghĩ đến đây, cả người lại bắt đầu đứng ngồi không yên, hận không thể có được bản lãnh dịch chuyển tức thời giống như mấy nhân vật trong tiểu thuyết, lập tức bay đến bên cạnh Kiều An Hảo.
Đến sân bay, trả tiền rồi xuống xe, sau khi đăng ký thủ tục, qua cửa an ninh, ... làm xong mấy bước này, dường như Lục Cẩn Niên mới có thể bình tĩnh đi chút ít.
Vẫn đợi cho đến lúc máy bay cất cánh, nhìn qua cửa kính của máy bay, Hongkong như biến thành ngọn đèn dầu, khi anh nghe được mấy chuyện đó trên bàn cơm, tâm tình phẫn nộ hỗn loạn, lúc này mới có xu hướng chuyển biến.
Anh rõ ràng là ôm tâm lý muốn tốt cho cô, liền trốn tránh cô chạy đến tận Hongkong, nhưng lại không nghĩ tới đến đây rồi chỉ nghe được tin tức xấu của cô.
Cho tới bây giờ anh đều không nghĩ đến mình sẽ làm anh hùng, nhưng là anh vẫn luôn muốn bảo vệ cho Kiều An Hảo không bị bất cứ tổn thương gì.
Anh biết, có lẽ lúc này, Kiều An Hảo chắc cũng không biết Hứa Gia Mộc đã có người khác, đây là do anh tự suy đoán, rồi lại tự lo lắng, nhưng mặc kệ cô vó biết hay không, anh cũng muốn trở về.
Bởi vì anh không muốn lúc cô đối mặt với thời điểm tuyệt vọng nhất, lại chỉ có một mình.
Cho nên anh rất muốn nhanh chóng đến bên cạnh cô, chia sẽ khổ sở với cô, giúp cô vui vẻ lên.
Sau hai giờ, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Lúc này đã là đêm khuya, Bắc Kinh đang mưa to, Lục Cẩn Niên xuống máy bay liền đi thẳng đến trạm chờ xe taxi, người xếp hàng đông, anh vừa xếp hàng vừa gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, mãi đến khi di động của anh hết pin, Kiều An Hảo vẫn chưa nghe điện thoại.
Lục Cẩn Niên lo lắng như trong lòng đang có lửa đôt, sau cùng trực tiếp rời hỏi hàng chờ, chạy ra ngoài sân bay, đi vào trong cơn mưa.
Một thoáng chốc, quần áo trên người anh đã ướt đẫm, sân bay ở sau lưng, mới cách khoảng một đoạn, phía sau lưng anh cũng có mồ hôi rồi, cùng với mưa hòa chung vào nhau.
Rất không dễ dàng gì mới nhìn thấy một chiếc xe ở xa, Lục Cẩn Niên không chút so dự ngoắc tay lại, ngồi xuống, nói địa chỉ của Cẩm Tú viên.
Xe đến Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên trả tiền, liền đi về phía biệt thự của Hứa Gia Mộc, trong lòng vô cùng bất ổn giơ tay lên, liên tục ấn chuông cửa.
-
Kiều An Hạ vừa khóc vừa lăn qua lăn lại náo loạn một lúc lâu, sau mới yên tĩnh trở lại, dưới sự trợ giúp của phục vụ ở Kim Bích Huy Hoàng, Kiều An Hảo mới kéo được cô lên xe, đưa cô về chỗ ở.
*****
Từ chỗ Kiều An Hạ đi ra, trời bắt đầu mưa.
Chỗ của Kiều An Hạ buổi tối vốn là rất khó thuê xe, huống chi trời mưa, Kiều An Hảo đứng ở ven đường chờ thật lâu, mới chờ được xe taxi.
Xe taxi đến ngoài cửa Cẩm Tú viên, mưa rất to, Kiều An Hảo thanh toán tiền, nhanh chóng chạy vào biệt thự của Hứa Gia Mộc chỉ tầm 5 phút, mà bị ướt sũng.
Kiều An Hảo chạy vào nhà, đứng trước cổng lớn, cả người ướt sũng không ngừng nhỏ nước, trước lấy điện thoại di động trong túi xách ra, kết quả lại thấy có mấy cuộc điện thoại nhỡ, toàn bộ đều là Lục Cẩn Niên gọi, sớm nhất cũng là 3 giờ trước, lúc ấy cô ở Kim Bích Huy Hoàng chăm sóc cho Kiều An Hạ khóc sướt mướt, trong bao sương tiếng động ồn ào, cô cũng không nghe thấy tiếng chuông, sau Kiều An Hạ mượn rượu làm càn, cô vì đuổi theo chị mình, nên không có thời gian kiểm tra điện thoại.
Kiều An Hảo không do dự chút nào gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, kết quả lại nghe tiếng nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Vốn Kiều An Hảo thấy những cuộc gọi nhỡ tâm tình hơi vui vẻ, trong nháy mắt lại trở nên u ám, cô đợi điện thoại Lục Cẩn Niên suốt một ngày, chẳng lẽ hôm nay hai người lại bỏ lỡ?
Kiều An Hảo buồn buồn đặt điện thoại di động ở trên giá, bàn tay vắt mái tóc đang ướt đẫm nước.
Nước mưa không sạch sẽ, lúc cô vắt khô tóc, không cẩn thận để nước mưa từ đỉnh đầu theo gò má của cô chảy vào trong mắt.
Đôi mắt Kiều An Hảo trời sinh rất nhạy cảm, khi diễn cũng dễ dàng rơi nước mắt, mỗi lần hóa trang cũng mất khá nhiều thời gian, bây giờ nước mưa rơi vào mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Kiều An Hảo rút một tờ khăn giấy, đang chuẩn bị đi lau nước mưa trong mắt, sau đó liền nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng chuông cửa.
Kiều An Hảo đang đứng ở cửa, xoay người, cũng không có hỏi là ai, thuận tay kéo cửa ra, cũng không lo lắng xem người đứng ngoài cửa là ai, lại cầm khăn giấy lau khô mắt.
Tay Lục Cẩn Niên đang chuẩn bị tiếp tục ấn vào chuông cửa, kết quả cửa trước mặt được mở ra, anh theo bản năng nhìn trong nhà, thấy hình ảnh Kiều An Hảo toàn thân ướt đẫm, chật vật đứng ở cửa, cầm khăn giấy đang lau nước mắt, tim của anh chợt giống như bị thứ gì hung hăng bấm vào vậy, hoang mang lo sợ.
Chẳng lẽ cô đã biết chuyện của Hứa Gia Mộc...
"Kiều Kiều..." Lục Cẩn Niên theo bản năng mở miệng muốn dỗ dành Kiều An Hảo, nhưng anh chỉ gọi tên của cô, cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, anh vốn ít nói, cô gái luôn cười trước mắt anh, đang khóc, trong đầu anh cũng trống rỗng, làm sao còn nghĩ được cách gì để dỗ dành cô?
Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, động tác lau mắt dừng lại, bản năng ngẩng đầu lên, nhìn Lục Cẩn Niên, đang đứng ngay cửa, bất chợt nháy mắt, sau đó hai hàng nước mắt rơi xuống.
Lục Cẩn Niên càng luống cuống, trong đầu rối loạn, há miệng không nói ra một chữ, đáy lòng ngược lại nổi lên một cỗ tức giận muốn xé nát Hứa Gia Mộc.
Toàn thân Lục Cẩn Niên căng thẳng, tay nắm thành quả đấm, cố gắng đè ép đáy lòng truyền tới từng cơn đau lòng.
*****
Đau đến cuối cùng, nhưng vẫn như cũ không nghĩ ra từ đi an ủi từ Lục Cẩn Niên, vươn tay, muốn kéo Kiều An Hảo vào trong lòng, cho cô một cái ôm trong yên lặng, nhưng mà cũng không đợi tay anh, chạm vào cánh tay của cô, Kiều An Hảo chảy nước mắt ở trước mặt, lại đột nhiên cong lên khóe môi, nở rộ một cái tươi cười tươi đẹp động lòng người, giọng nói mở miệng thanh thúy mang theo vài phần kinh hỉ: "Lục Cẩn Niên, anh tại sao lại ở chỗ này?"
Lục Cẩn Niên bị nụ cười bất thình lình của Kiều An Hảo, đầu óc có một chút chấn động khiến cho lờ mờ, cánh tay liền cứ như vậy ngừng lại ở giữa không trung, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt của cô, thấy rõ ràng nước mắt dưới đáy mắt của cô.
Vì sao cô vừa khóc vừa cười a...... Sẽ không phải là bị Hứa Gia Mộc vứt bỏ, đả kích đến đi?
Lục Cẩn Niên càng thêm đau lòng, bởi vì đầu óc đang rất loạn, nên anh thật sự không nghĩ ra được phải nói như thế nào mới an ủi được cô, cửa mở ra, phía sau mưa to vẫn tiếp tục, gió không ngừng thổi đến, toàn thân cô lạnh ướt nhẹp co rúm lại một chút, lúc này Lục Cẩn Niên mới thanh tỉnh lại, ôm lấy Kiều An Hảo, đạp bước chân lên lầu, đi phòng ngủ rồi vào phòng tắm, đặt Kiều An Hảo ở trong bồn tắm, mở vòi nước ra, điều chỉnh nhiệt độ nước một chút, đưa vòi hoa sen vào trong tay Kiều An Hảo, thấp giọng nói:"Tắm nước ấm, đừng để bị cảm."
Sau đó, liền đứng dậy, rời đi.
Trước khi Lục Cẩn Niên đi ra khỏi phòng tắm, còn không quên mở đèn sưởi bên trong lên.
Lúc Kiều An Hảo tắm xong đi ra, đúng lúc Lục Cẩn Niên bưng một ly trà gừng lên lầu.
Lục Cẩn Niên đưa trà gừng cho Kiều An Hảo, cầm máy sấy, sấy tóc cho cô.
Âm thanh của máy sấy có chút lớn, hai người không có nói chuyện, không khí có chút giống khi hai người bọn họ đóng giả làm vợ chồng, hình ảnh ở cùng một chỗ.
Kiều An Hảo bưng ly trà gừng uống một ngum, độ ấm lan tràn đến ngực trái của cô bên trong lồng ngực trở nên vô cùng mềm mại.
Lục Cẩn Niên sấy tóc tốt, bó gọn dây điện của máy sấy lại, đặt ở một bên trên bàn.
Thiếu âm thanh của máy sấy, trong phòng yên tĩnh rất nhiều, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ.
Lục Cẩn Niên đứng ở trước mặt của Kiều An Hảo, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô đang mân trà gừng, đầu óc đóng băng lâu như vậy, rốt cục cũng nói ra một câu quan tâm:"Kiều Kiều, em có khỏe không?"
"Tôi tốt lắm a......" Kiều An Hảo chỉ coi đây là một câu hỏi thăm bình thường của Lục Cẩn Niên, thực tự nhiên đáp lại anh một câu, sau đó đật chén trà đã uống sạch ở trên bàn, dương khuôn mặt tươi cười, ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên, đem câu hỏi còn chưa nói xong đã bị Lục Cẩn Niên ôm vào phòng tắm của mình, một hơi hỏi ra:"Lục Cẩn Niên, anh không phải ở Hongkong sao? Ngày mai không phải anh còn phải họp sao? Vì sao đột nhiên trở lại?"
Lục Cẩn Niên bị kinh hách lâu như vậy, nghe được vấn đề liên tiếp của Kiều An Hảo, hậu tri hậu giác lại ý thức được dường như Kiều An Hảo không phải đang khổ sở...... Nhưng mà, Lục Cẩn Niên lại nghĩ đến ánh mắt đỏ lên cùng với hình ảnh toàn thân ướt nhẹp vừa nãy của Kiều An Hảo, không có trả lời vấn đề của cô, ngược lại mở miệng hỏi:"Em vừa mới đi nơi nào? Trời mưa lớn như vậy mà không biết mang theo dù?"
Kiều An Hảo thành thật nói:"An Hạ uống nhiều ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi đi tìm chị ấy, không mang theo dù, vậy nên mới mắc mưa."
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm mặt của Kiều An Hảo đánh giá một lát, rốt cục xác định vừa rồi mình quá khẩn trương, Kiều An Hảo tựa hồ không có biết chuyện tình của Hứa Gia Mộc.
Lục Cẩn Niên giống như trọng sinh trở lại, thở ra một hơi thật dài.
*****
Kiều An Hảo phát hiện ra lông mày của Lục Cẩn Niên đang cau lại, có chút cổ quái mở to đôi mắt, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Anh làm sao vậy, có vẻ khẩn trương thế?"
"Không..." Lục Cẩn Niên khôi phục lại bình tĩnh, nói một chữ đơn giản, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở trên tường, đã gần 1 giờ sáng, vì thế liền khom người, ôm lấy Kiều An Hảo, đặt lên trên giường, đắp chăn lại cẩn thận cho cô, sau đó tắt đèn mới nói: "Không còn sớm, ngủ đi."
Lúc này Kiều An Hảo mới chú ý được quần áo của anh vẫn ẩm ướt, hai người đều mắc mưa, nhưng anh chỉ chăm sóc cho cô, cảm động ấm áp như bao lấy cô, cô nằm trong chăn, nhẹ giọng mở miệng nói: "Lục Cẩn Niên, anh cũng nhanh đi tắm rửa đi, cẩn thận bị cảm."
"Ừhm." Lục Cẩn Niên nói rất nhẹ, đứng ở một bên không nhúc nhích, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm cô: "Em ngủ trước đi, tôi chờ ở đây."
Liều An Hảo không cãi cọ với Lục Cẩn Niên nữa, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, trong lòng lại cảm thấy được ở đâu đó Lục Cẩn Niên có điểm là lạ, nhưng cô không nói ra được là chỗ nào khác thường.
Càng khác lạ hơn, sáng ngày thứ hai Kiều An Hảo vừa tỉnh dậy, liền nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên, nói muốn mang cô đi chơi loanh quanh một chút.
Trong khoảng thời gian này, Lục Cẩn Niên tiếp xúc với cô rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ dẫn cô đi chơi, trong lòng cô tuy buồn bực sao tự nhưng anh lại có ý tưởng đột phá như thế, nhưng là ngoài miệng vẫn vui vẻ rạo rực đồng ý, sau đó liền đi chọn quần áo.
Kiều An Hảo vẫn nghĩ là anh nói cho mình đi chơi, chỉ là đi trong Bắc Kinh, ngây ngốc một hai ngày là sẽ quay lại, nhưng lại không nghĩ rằng, chung quanh chơi một chút, vậy mà đã đi được gần nửa Trung Quốc.
Từ Lạc Dương đến Tây An, sau đó là Thượng Hải, bay ra Hải Nam, sau cùng lại đến Hàng Châu, rồi đi Nam Kinh.
Kiều An Hảo cũng leo núi Hoa Sơn, ở đây sườn núi dựng đứng, cô đi một đôi dép lê, sau cùng không đi tiếp được nữa, vẫn là Lục Cẩn Niên cõng cô đi xuống.
Kiều An Hảo đến Thượng Hải rất nhiều lần, cũng là đô thị phồn hoa giống như Bắc Kinh, thích hợp nhất để đi dạo phố, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên ở đây 3 ngày, Kiều An Hảo mua gì đó chuyển về Bắc Kinh.
Đến Hải Nam đã là buổi chiều, Kiều An Hảo chạy đến sảnh khách sạn mua một chiếc váy, lại chọn một chiếc mũ, lôi kéo Lục Cẩn Niên ra biển, cùng anh đi lên thuyền, cô lại không cẩn thận bị rơi xuống nước, Lục Cẩn Niên còn nhảy xuống trước cả nhân viên cứu hộ, ôm lấy cô, hai người mặc áo cứu sinh, Kiều An Hảo không có chút sợ hãi nào, còn nghĩ đến lúc rơi xuống đã uống vào một loạt nước biển mặn ơi là mặn.
Hàng Châu ở ngoài Bắc Kinh, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên ở lại đây lâu nhất, có rất nhiều chỗ khi Lục Cẩn Niên còn học đại học, lúc Kiều An Hảo đến đây cũng đã thăm thú, nhưng là hai người vẫn thong thả đến Tây Hồ, đi Tống Thành, thuê một chiếc xe tự mình lái đến Tây Đường, tại trấn cổ Tây Đường, lúc hai người đi vào một căn nhà gốm sứ, dưới sự giúp đỡ của chủ nhà, hai người còn cùng nhau học làm gốm sứ.
*****
Lúc đi học, nếu Lục Cẩn Niên học giỏi nhất, như vậy Kiều An Hảo thuộc về thành phần học trung bình, mặc dù vậy nhưng cố gắng chăm chỉ học tập cũng thi được vào lớp chuyên, thi đậu trường hạng nhất.
Chủ tiệm chỉ dạy Lục Cẩn Niên một lần cách làm gốm sứ, Lục Cẩn Niên liền làm vô cùng suôn sẻ, còn dạy Kiều An Hảo nhiều lần, cô chỉ nhớ sơ sơ mấy bước.
Cuối cùng có khách mới tới, chủ tiệm đón tiếp họ, để lại Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo tự mày mò làm cái ly.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ngoài phòng gỗ là nước chảy lẳng lặng, khiến khuôn mặt người có vẻ ươn ướt, năm tháng yên tĩnh, Lục Cẩn Niên làm cái ly cũng yên lặng, mà Kiều An Hảo lại rối tinh rối mù.
Cuối cùng lúc chủ tiệm quay lại xem thành phẩm, Kiều An Hảo không biết xấu hổ ôm cái ly của Lục Cẩn Niên, khoe với chủ tiệm, nhiệt tình nói: "Như thế nào, tôi lợi hại không?"
Chủ tiệm nhìn cũng biết, cái ly Kiều An Hảo cầm trong tay chính là của Lục Cẩn Niên, chỉ là không có lật tẩy, thậm chí ông còn chưa mở miệng khen ngợi Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên ngồi ở cạnh Kiều An Hảo, ngược lại gương mặt nuông chiều nghĩ 1 đằng nói một nẻo hết sức thành khẩn: "Lợi hại."
Trên gương mặt xinh đẹp của Kiều An Hảo nhất thời vui sướng, còn được voi đòi tiên nghiêng đầu, đang nhìn cái ly không ra hình dạng gì bị nhét vào tay của Lục Cẩn Niên, trợn to hai mắt, vẻ mặt mang theo vài phần khó tin nói: "Lục Cẩn Niên, anh mau dạy em đi, làm sao có thể làm ra cái ly xấu như vậy!"
Sau đó Kiều An Hảo còn nói: "Mai cất đi, không nên để người khác thấy!"
Lục Cẩn Niên vui vẻ cười cười, trên gương mặt lạnh lùng, trở nên dịu dàng, cẩn thận tìm cái hộp cất cái ly xấu xí đó vào.
Đến Nam Kinh, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên còn đến nhà hát Lan Uyển xem vở 《 Mẫu Đơn Đình 》 hát Côn Khúc, giọng rất mềm mại, cứ bi bô bi bô như trẻ con, mặc dù một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng mà giọng điệu lại khiến người ta xúc động, sau đó là ăn uống, cháo mỹ linh, vịt quay... Ở lại tầm hai ngày, buổi chiều Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo ngồi chuyến bay, trở về Bắc Kinh.
Xe Lục Cẩn Niên đậu ở bãi đậu xe sân bay Bắc Kinh, lúc lái xe vào thành phố, đúng lúc là buổi tối, giờ ăn cơm, xe đi qua khách sạn lớn, Lục Cẩn Niên chạy chậm lại, đề nghị: "Ăn cơm tối ở đây nhé?"
"Được." Kiều An Hảo nâng lên mí mắt, nhìn khách sạn lớn ngoài Bắc Kinh, không có có bất kỳ ý kiến gì gật đầu đồng ý.
Bao sương trong khách sạn lớn, thường xuyên đông người, cũng may Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đến sớm, cuối cùng đặt một bao sương.
Lục Cẩn Niên gọi một bình trà Phổ Nhỉ, trà xanh mùi thơm ngát tràn ngập ở trong bao sương, khiến cho người ta ăn một bữa cơm vui vẻ.
Lục Cẩn Niên đợi đến khi Kiều An Hảo ngồi đối diện ăn no thoả mãn, đặt đũa xuống, đẩy ly trà nóng đến trước mặt Kiều An Hảo: "Uống chút trà, cho dễ tiêu, anh xuống lầu tính tiền."
Kiều An Hảo hớp một ngụm trà, nhìn Lục Cẩn Niên gật đầu.
Lục Cẩn Niên sờ soạng ví tiền, đi ra khỏi bao sương.
Lục Cẩn Niên xếp hàng tính tiền xong, đang chuẩn bị đi lên lầu tìm Kiều An Hảo, lại nhìn thấy chỗ ngồi trước đại sảnh qua cửa sổ, có một người quen thuộc đang ngồi.
*****
Ngày đầu tiên chụp ảnh [ thần kiếm ], Hứa Gia Mộc từ ngàn dặm xa xôi chạy tới khách sạn tìm Tống Tương Tư, ngược lại bị cô khiến cho tức giận bỏ đi, hai người sẽ không cùng xuất hiện.
Giống như mọi người đồn đại, gần đây Hứa Gia Mộc xác thực cùng cháu gái Lâm Duẩn Lâm Thiên Thiên thường xuyên tiếp xúc một chút.
Lúc Hứa Gia Mộc nhận thức Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên vẫn là một cô bé 10 tuổi, đi theo phía sau anh ta, một mực một cái anh Gia Mộc, kêu anh đến phiền, sau đó Lâm Thiên Thiên lên trung học theo cha mẹ đi Thẩm Quyến, anh mới hoàn toàn giải phóng.
Sau khi anh bị Tống Tương Tư làm cho tức giận ở khách sạn liền trở về Bắc Kinh, lúc mang theo một bung tức giận tụ tập ở quán bar Ba Nghìn, thì gặp lại Lâm Thiên Thiên.
Lúc ấy anh uống say khướt, Lâm Thiên Thiên chạy đến trước mặt anh, há mồm liền kêu " Anh Gia Mộc", anh mê mê hoặc hoặc trừng mắt nhìn cô ta nửa ngày, cũng chưa nhận ra được là ai, cuối cùng vẫn là tự cô ta nói tên, anh vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, mới đúng nhớ ra.
Lâm Thiên Thiên đoạt điện thoại của anh, gọi cho bản thân một cuộc, sau đó để lại số điện thoại cho anh, bỏ chạy đi lên sân nhảy, cùng bạn học của bản thân đi chơi vào đêm nay.
Hôm sau lúc anh nhận được điện thoại của Lâm Thiên Thiên, cả người còn có chú mơ màng, buồn bực nha đầu kia làm sao biết số điện thoại của bản thân.
Lúc còn nhỏ anh thấy Lâm Thiên Thiên, đặc biệt phiền bởi bệnh công chúa hay nũng nịu của cô ta, nếu không phải lúc ấy sợ bị ba mẹ răn dạy, căn bản anh sẽ không nguyện ý cùng chơi với cô ta, hiện tại cũng giống vậy, anh nhận được điện thoại của cô ta, nói có lệ hai câu, đã muốn tắt máy, kết quả điện thoại rung chuông nhắc nhở một sự việc đã lưu trước đó, là về việc anh cùng Kiều An Hảo mau chóng ly hôn.
Vì thế trong lòng anh vừa động, liền cứ như vậy cùng Lâm Thiên Thiên hàn huyên nhiều hơn vài câu, sau đó còn cùng Lâm Thiên Thiên dạo phố quá hai lần, nếm qua vài bữa cơm.
Hôm nay anh cùng Lâm Thiên Thiên đến khách sạn lớn của thành phố ăn cơm, chỉ là ngoài ý muốn.
Cũng không biết Lâm Thiên Thiên biết hành trình của anh từ nơi nào, chạy tới trong công ty tìm anh, vốn anh định đưa cô ta trở về trường học, kết quả lại gặp hồi lâu không thấy Tống Tương Tư, cùng phó tổng tập đoàn Hoa Diệu vào khách sạn lớn của thành phố ăn cơm, vì thế não anh liền nổi gân xanh, Lâm Thiên Thiên ầm ỹ muốn cùng anh đi xem phim anh không đồng ý vậy mà chỉ một cái cong môi anh lại mời cô ta ăn cơm.
Tống Tương Tư cùng phó tổng Hoa Diệu ngồi ở đại sảnh, Hứa Gia Mộc chọn một chỗ ở đại sảnh, còn cố ý tìm một cái bàn ngay sát vị trí của Tống Tương Tư ngồi xuống.
Phó tổng Hoa Diệu biết anh, nhìn thấy anh, còn đứng dậy nhiệt tình bắt tay chào hỏi anh.
Nhưng mà Tống Tương Tư, lại bình thường thản nhiên nhìn anh, giống như anh chỉ là một người xa lạ, đợi phó tổng Hoa Diệu giới thiệu anh xong, mới vươn tay, lễ phép mà lại khách khí lên tiếng chào hỏi: "Hứa tiên sinh, ngài tốt."
Thật không hổ danh là ảnh hậu, đồng giường cộng chẩm 7 năm, vẫn có thể diễn xuất ra hương vị của lần đầu gặp mặt...... Hứa Gia Mộc biểu hiện so với Tống Tương Tư còn khách sáo hơn, chỉ ôn hoà nhẹ nắm tay một chút, sau đó liền xoay người, thân sĩ giúp Lâm Thiên Thiên kéo ghế ra, chờ sau khi cô ta ngồi xuống xong, còn thân thiết giúp cô ta trải khăn trải bàn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Mộc đối xử tốt với Lâm Thiên Thiên như vậy, Lâm Thiên Thiên biểu hiện có chút thụ sủng nhược kinh.
Hứa Gia Mộc liếc mắt nhìn Tống Tương Tưng ngồi bên cạnh một cái, nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn cười cười nói nói với phó tổng Hoa Diệu, căn bản không nhìn anh lấy một cái.
Đáy lòng Hứa Gia Mộc nhất thời hiện lên một cỗ tình cảm mà cả đời chưa bao giờ biết đến.
*****
Lâm Thiên Thiên nhìn thấy anh đối tốt với cô, vì thế liền có vài động tác thân thiết với anh.
Đổi lại trước đó, Hứa Gia Mộc đã sớm đẩy Lâm Thiên Thiên ra, nhưng là bây giờ, Hứa Gia Mộc không hề, ngược lại còn có ý tứ phối hợp.
Mặc dù Hứa Gia Mộc không nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, nhưng toàn bộ sự chú ý lại đặt trên người cô, người con gái kia vẫn luôn thờ ơ, như kiểu không liên quan đến mình, lúc Hứa Gia Mộc mở miệng nuốt hạt ô mai mà Lâm Thiên Thiên đút cho, trong lòng Hứa Gia Mộc còn nổi lên cảm giác bất lực, trong nháy mắt lại cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì hết, đang chuẩn bị kêu người phục vụ đến tính tiền, đột nhiên liền có một người đi đến trước bàn của mình.
Hứa Gia Mộc theo bản năng ngẩng đầu, khóe môi gợi lên: "Anh..."
Tiếng "Anh" của Hứa Gia Mộc không hoàn toàn phát ra hết, đột nhiên cổ áo đã bị Lục Cẩn Niên níu lên, lực đạo không hề nhỏ khiến Hứa Gia Mộc không thể phản kháng.
Lâm Thiên Thiên nhìn thấy cảnh như vậy thì liền hoảng sợ, cả người theo bản năng liền đứng lên: "Anh muốn..."
Cả câu nói đầy đủ của Lâm Thiên Thiên còn chưa nói xong, tầm mắt lạnh buốt của Lục Cẩn Niên đã quét về phía cô, giống như cô và anh có thêm thù đại hận gì vậy, mang theo vài phần tức giận mở miệng: "Đừng nói chuyện với tôi, tôi sợ ô uế lỗ tai."
Lâm Thiên Thiên bị dọa đến nỗi cả người run rẩy, vỗn còn muốn nói mấy chữ, liền bị sự cường bạo của anh khiến cô phải nuốt lại.
Lục Cẩn Niên không lưu tình chút nào, Lâm Thiên Thiên từ nhỏ đến lớn đã được nuông chiều từ bé, chưa từng bị ai xỉ nhục như vậy, cô đối mặt với người đàn ông đẹp trai mà lại khủng bố này, chỉ có thể là sợ hãi, không dám cãi lại, cắn cắn môi dưới, trong mắt đã đầy nước.
"Anh, anh làm gì thế?" Tuy Hứa Gia Mộc không thích Lâm Thiên Thiên, nhưng nhìn thấy Lục Cẩn Niên không khách khí với cô ta, liền thấy hơi phiền toái, vẫn thấp giọng hỏi một câu.
Kiều An Hảo uống xong cốc trà kia, đợi một hồi lâu, cũng chưa thấy Lục Cẩn Niên quay lại, cầm điện thoại gọi cho anh, kết quả lại nghe được tiếng di động trong phòng bao vang lên.
Kiều An Hảo nhìn theo phía phát ra tiếng kêu, thấy di động của Lục Cẩn Niên đặt trên chiếc ghế anh vừa ngồi.
Kiều An Hảo nhàm chán, rõ ràng đứng dậy, đi ra ghế, xuống lầu tìm anh.
Vừa từ trong thang máy đi ra, lại liếc mắt thấy được khuôn mặt xuất sắc của Lục Cẩn Niên, anh đang đứng ở quầy thu ngân, vẻ mặt có chút phẫn nộ, nhìn chằm chằm về một hướng, vẫn đứng yên nhìn.
Vốn dĩ Kiều An Hảo đang đi qua về chỗ anh lại dừng lại, sau đó nhìn theo tầm mắt của anh, thấy Hứa Gia Mộc đnag ngồi ở vị trí cách đó không xa gần cửa sổ, trước mặt là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn có chút quen mắt, nhưng chốc lát Hứa Gia Mộc lại không nghĩ ra là ai.
Hứa Gia Mộc và cô gái có vài động tác thên mật, thường đút cho đối phương ăn, thậm chí có một lần Hứa Gia Mộc còn ghé vào bên tai người con gái, nói thì thầm gì đó, khiến cô gái nở nụ cười như hoa.
Một giây sau đó, Lục Cẩn Niên vốn đã đang giận dữ nhìn chằm chằm nơi đó, sải bước đi tới, trước mắt bao người, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Hứa Gia Mộc, kéo anh đi về phía toilet.
*****
Một màn này khiến Kiều An Hảo vô cùng sững sốt, qua hồi lâu, cô mới phục hồi tinh thần lại, chạy về phòng vệ sinh.
-
Phòng vệ sinh trong khách sạn lớn là phòng độc lập.
Lục Cẩn Niên tùy tiện tìm một phòng vệ sinh trống, đẩy cửa ra, hung hăng kéo Hứa Gia Mộc vào trong, sau đó liền cất bước đi theo vào.
"Anh, em làm sai chuyện gì? Anh tức giận chuyện gì, có thể về nhà nói với em, nơi này nhiều người như vậy... Anh sẽ khiến chúng ta mất mặt đó!" Trong giọng nói Hứa Gia Mộc cũng mang theo một tia tức giận.
"Mặt mũi?" Lục Cẩn Niên thấp giọng lặp lại hai chữ này, nghĩ đến những hình ảnh mình thấy trong đại sảnh, còn nghĩ Kiều An Hảo yêu Hứa Gia Mộc nhiều năm như vậy, Lục Cẩn Niên từ trước đến nay tĩnh táo, bất chợt tức giận nâng cánh tay, hung hăng đánh lên gương mặt tuấn tú của Hứa Gia Mộc.
Một quyền của Lục Cẩn Niên, kết kết thật sự đánh vào trên mặt của Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc không có phòng bị lập tức liền bổ nhào nằm lên bồn rửa mặt sau lưng: "Anh, sao anh đánh..."
Lời Hứa Gia Mộc còn chưa nói hết, cánh tay liền bị Lục Cẩn Niên giữ lại.
Lục Cẩn Niên dùng sức, bởi vì đau đớn, Hứa Gia Mộc gào lên.
"Sao em không suy nghĩ cho mặt mũi Kiều An Hảo!" Giọng nói Lục Cẩn Niên, rất lạnh rất lạnh, giống như mảnh băng vỡ vụn, bởi vì tức giận, hơi thở của anh có chút dồn dập, giọng nói sắc bén châm chọc: "Không phải là anh nói em, Hứa Gia Mộc, mắt thẩm mỹ của em bị sao à, người phụ nữ kia, có gì so được với Kiều An Hảo!"
"Anh, không phải là anh... Đau..." Lời Hứa Gia Mộc cũng chưa nói xong, lại đau kêu một tiếng, liên tiếp thở.
Nếu như có thể, Lục Cẩn Niên thật sự rất muốn nghiền xương Hứa Gia Mộc thành tro, anh dùng lực đè lên bả vai Hứa Gia Mộc, lại một lần nữa tức giận mở miệng nói: "Người phụ nữ kia, ngay cả ngón chân của Kiều An Hảo cũng không bằng, mắt em mù rồi!"
Theo lời của Lục Cẩn Niên, mắt anh nhìn quanh, sau đó lật người Hứa Gia Mộc, đưa tay rút thắt lưng của Hứa Gia Mộc.
"Khốn kiếp, anh, anh muốn làm gì?" Hứa Gia Mộc hoảng sợ kêu một tiếng, theo bản năng vươn tay, che lại đáy quần của mình.
Lục Cẩn Niên nâng lên mí mắt, lạnh lùng quét qua Hứa Gia Mộc, dùng sức rút thắt lưng ngang hông ra, cầm thắt lưng khoa tay múa chân một hồi, sau đó liền xoay người, đi ra ngoài phòng vệ sinh.
Kiều An Hảo đứng ở cửa phòng vệ sinh, nghe được tiếng bước chân, cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ điều gì, người chợt đẩy ra cửa phòng vệ sinh đối diện, trốn vào.
-
Lục Cẩn Niên đóng cửa phòng vệ sinh lại, sau đó cầm thắt lưng, vòng qua hai cái cửa, hung hăng vòng mấy vòng, khóa lại.
Bên trong Hứa Gia Mộc, giơ tay lên, hung hăng kéo cửa phòng vệ sinh, làm thế nào cũng không mở ra được, đập cửa kêu: "Anh làm gì vậy? Tại sao muốn nhốt em lại? Lục Cẩn Niên..."
Sau đó chính là tiếng vang một trận đập cửa.
Lục Cẩn Niên giống như không nghe thấy, xoay người, lấy ra ví tiền trong túi, móc mấy tờ tiền mặt, đưa nhân viên làm việc đang quét dọn ở hành lang, chỉ chỉ cửa, nói: "Chờ tầm hai mươi phút, rồi thả người trong đó ra."
Hai mươi phút... Trong 20 phút, anh muốn dẫn Kiều An Hảo rời khỏi khách sạn này.
*****
Anh biết có một số việc, là giấy không thể gói được lửa, nhưng mà khi anh chính mắt nhìn thấy Hứa Gia Mộc cùng một người phụ nữ khách có hành động thân mật, thì đáy lòng anh lại bốc hỏa, còn nổi lên một chút hoảng hốt.
Rõ ràng người bên ngoài không phải là anh, thực xin lỗi Kiều An Hảo cũng không phải là anh, nhưng mà anh lại hoảng hốt.
Bởi vì anh so với ai khác đều sợ hãi, từ đáy măt người con gái kia, thấy được sự rách nát và bi thống.
Lục Cẩn Niên sửa sang quần áo của mình bởi vì vừa nãy dây dưa với Hứa Gia Mộc mà xộc xệch lại một chút, ói ra vài ngụm khí uất, thu lại phẫn nộ, khiến cho bản thân trở lại bộ dạng bình thản thường ngày, sau đó mới đạp bước chân, rời đi.
Kiều An Hảo nói không nên lời vì cái gì bản thân lại muốn trốn, khi cô nghe thấy tiếng bước chân của Lục Cẩn Niên từ trong toilet đi, người liền theo bản năng núp vào.
Trong phòng rửa tay xa hoa đường hoàng, chỉ có một mình cô, cô dựa vào chiếc cửa lạnh như băng, có thể nghe thấy âm thanh tức giận của Lục Cẩn Niên truyền đến "Chờ khoảng hai mươi phút, sẽ đem người ở bên trong thả ra", sau đó tiếng bước chân của anh liền dần dần đi xa, thẳng đến hoàn toàn biến mất ở bên tai của cô, cô mới ngẩng đầu, nhìn về phía trước thấy bản thân bên trong khung kính mạ vàng, cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh, máu sôi trào, một loại cảm xúc không thể khống chế giống như thủy triều đang bao phủ lấy cô.
Kỳ thật cô cũng buồn bực, đang yên lành Lục Cẩn Niên vì sao lại trở mặt với Hứa Gia Mộc, nhưng mà đợi cho cô cùng theo lại đây, nghe được đối thoại của anh với Hứa Gia Mộc, cô mới biết được, nguyên lai là bởi vì cô.
"Không phải là anh nói em, Hứa Gia Mộc, mắt thẩm mĩ của em bị sao à, người phụ nữ kia, có gì so được với Kiều An Hảo!"
"Người phụ nữ kia, ngay cả ngón chân của Kiều An Hảo cũng không bằng, mắt em mù rồi à!"
Ở trong trí nhớ của cô, Lục Cẩn Niên là một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo, cho dù là lúc tức giận, cũng vẫn có thể duy trì tư thái trấn định tao nhã sau đó nói ra lời nói tổn thương tới người khác.
Nhưng mà hôm nay anh, rõ ràng có chút không khống chế được, lúc mắng Hứa Gia Mộc, âm thanh còn mang theo vài phần run run.
Hắn nghĩ đến Hứa Gia Mộc có người mới, liền từ bỏ cô, cho nên anh mới tức giận như thế, động tay chân với người em trai mà từ trước đến nay anh luôn lạnh nhạt những không kém phần săn sóc.
Hứa Gia Mộc là vì để cho bọn họ có thể giải trừ hôn ước, vì để cho bản thân không mắc nợ cô, để sau khi bọn họ giải trừ hôn ước cô sẽ không bị người của Kiều gia oán trách, mới làm như vậy.
Lục Cẩn Niê không rõ chân tướng, hiểu lầm Hứa Gia Mộc, sau đó mới nháo một hồi như vậy.
Nhưng mà, lần này là một hồi nháo loạn, nhưng cũng là một cái nháo loạn tốt đẹp.
Lục Cẩn Niên hiểu nhầm cô bị ủy khuất, vì giúp cô hết giận, Lục Cẩn Niên nhốt Hứa Gia Mộc ở trong phòng rửa tay hai mươi phút, là sợ hãi cô nhìn thấy Hứa Gia Mộc cùng một người phụ nữ khác ăn cơm, khổ sở trong lòng......
Anh làm như vậy, toàn bộ đều là vì cô.
Người đàn ông kia rõ ràng lạnh lùng nói ít, chưa từng có nói lấy một câu cảm động với cô, nhưng mà lại làm rất nhiều rất nhiều chuyện khiến cho cô cảm động.
Người đàn ông như vậy, làm sao có thể bảo cô không thương cho được?
Bỗng dưng hốc mắt Kiều An Hảo đỏ lên.
Qua thật nhiều thời gian, cảm xúc của cô mới ổn định lại, đi đến trước bồn rửa tay, rửa sạch mặt, mới ra toilet, lên lầu.
-
Lục Cẩn Niên trở lại bàn ăn, không có nhìn thấy thân ảnh của Kiều An Hảo, anh lấy ra di động lúc chuẩn bị gọi điện thoại cho cô, thì điện thoại của anh đột nhiên có người gọi tới, là trợ lý gọi tới.
*****
Kiều An Hảo đi đến cửa, vương tay đẩy cửa nhưng vẫn chưa tiến vào, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của Lục Cẩn Niên.
"Lúc ở Hongkong nghe được những lời nhảm nhí kia còn không nghĩ là thật? Hôm nay anh lại nhìn thấy cậu ăn cơm với người con gái khác..."
Kiều An Hảo vốn đang muốn đi tới, liền đứng sững lại ở cửa, sau đó nghe thấy tiếng anh nói vào trong điện thoại
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Gần đây tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì gửi vào mail cho tôi, buổi tối tôi sẽ xử lý."
"Hội nghị ngày mai sao? Tôi không rảnh, không đi được... Đối phương cố chấp yêu cầu thì tôi nhất định phải làm theo theo sao? Vậy thì khỏi hợp tác... Bồi thường tiền đi? Tùy tiện đi..."
Cô hỏi anh, rõ ràng ngày hôm sau còn có hội nghị, sao một ngày trước đã từ Hongkong về Bắc Kinh rồi.
Anh nói những chuyện đó đã bố trí cho người khác làm, công ty ở Bắc Kinh đã có người khác thay anh quản lý, cho nên không cần trở lại sớm.
Nhưng là hiện tại, từ lời nói của anh trong điện thoại, có thể nghe ra được, hình như là ở trên bữa tiệc ở Hongkong, nghe được chuyện bên ngoài của Hứa Gia Mộc, anh mới gấp rút suốt đêm trở về.
Mưa trong đêm đó làm anh bị ướt hết cả người, lúc cô mở cửa ra, anh nhìn cô một lúc lâu không nói gì, lúc ấy cô đã thấy khác lạ, còn hỏi anh sao lại khẩn trương như thế, anh nói không có chuyện gì, cô cũng không muốn hỏi rõ xem có chuyện gì, hiện tại thì cô đã hiểu ra, tất cả đều đã hiểu.
Ngày hôm sau, anh nói muốn nghỉ đông, hỏi cô có muốn đi chơi loanh quanh một chút không, cô rất thích thú đồng ý, lúc ấy cô còn thật sự nghĩ ràng chính mình đang gúp anh nghỉ ngơi, nhưng là hiện tại mới biết được, vốn không phải anh muốn nghỉ ngơi, mà là biết cô bị người khác vứt bỏ, anh liền muốn mang cô đi san sẻ nỗi buồn.
Khó trách lúc ở Hải Nam, anh đặt một phòng lớn có hai phòng nhỏ, nửa đêm cô tỉnh lại đi toilet, nhìn thấy đèn trong phòng anh vẫn còn sáng, cửa không khóa, bên trong còn truyền đến tiếng đánh bàn phím, lúc trong toilet đi ra, cô vẫn còn nghe được tiếng anh nói chuyện điện thoại, bởi vì anh cố gắng đè thấp giọng xuống, cô cũng có chút khó khăn nên cũng không muốn nghe, cho nên không để ý, cứ như thế tiếp tục trở về phòng ngủ, hóa ra khi đó anh đã làm việc cả đêm.
Tới cùng còn có bao nhiêu chuyện, anh đều làm vì cô, mà cô lại không biết.
Tâm trang của Kiều An Hảo lại nhấp nhô lên xuống.
"Được rồi, tôi biết rồi, cúp máy đã."
Kiều An Hảo nghe thấy câu đó, vội vàng buông lỏng tay mình đang cầm nắm đấm cửa, vội vàng tìm một phương hướng, dọc theo hành lang đi về một chỗ, sau đó giơ tay lên, che miệng, hít sâu một hơi, quay đầu, vừa đúng lúc bắt gặp Lục Cẩn Niên lấy di động ra, vẻ mặt có chút lo lắng đi ra khỏi toilet.
"Lục Cẩn Niên?" Kiều An Hảo lên tiếng, hô tên của anh, mới phát hiện giọng của mình hơi run rẩy.
Lục Cẩn Niên nghe được âm thanh của cô, xoay người, thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền sải bước đi đến: "Đi đâu thế? Không phải đã bảo em chờ tôi trong phòng sao?"
"Tôi đi toilet." Kiều An Hảo nhợt nhạt cười cười với anh, lại hỏi: "Kết toán sổ sách rồi hả?"
"Ừhm."
"Sao lâu vậy?"
"Người xếp hàng hơi nhiều, máy tính tiền có chút trục trặc."
"A..." Kiều An Hảo biết rõ toàn bộ mọi chuyện, lại giả vờ tin là thật, không hề chọc thủng lời nói dối của anh, sau đó, cười ấm áp hỏi: "Chúng ta đi thôi"
← Ch. 051 | Ch. 053 → |