Vay nóng Tima

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 053

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 053
Không gả ra được, anh cưới em (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Lazada


Lúc ô tô của Lục Cẩn Niên đi đến Cẩm Tú Viên, mới là chín giờ tối.

Bưu kiện mà Kiều An Hảo chuyển phát từ Thượng Hải đến, gửi nhờ ở Cẩm Tú Viên, Lục Cẩn Niên lái xe vào lấy rồi đạt vào trong cốp xe, mới đi đến cửa biệt thự của Hứa Gia Mộc.

Đồ hơi nhiều, Lục Cẩn Niên giúp Kiều An Hảo đưa vào trong phòng.

Chơi nhiều nơi như thế, thật là có chút hao phí sức lực, Lục Cẩn Niên cũng không muốn quấy rầy Kiều An Hảo quá nhiều.

Trước khi anh rời đi, Kiều An Hảo hô một tiếng: "Lục Cẩn Niên."

Tay của anh đang định kéo cửa ra liền dừng lại, quay đầu, nhìn cô.

Kiều An Hảo đi dép lê, từ trong phòng khách đi đến, đứng trước mặt anh, ngửa đầu, nói: "Ngày mai tôi sẽ về Hứa gia một chuyến."

Lục Cẩn Niên gật đầu, ý là đã biết.

Kiều An Hảo tiếp tục nở nụ cười, nói: "Tạm biệt."

"Tạm biệt." Lục Cẩn Niên đứng ở cửa một lúc, mới đi ra ngoài.

Tuy cô rất muốn mỗi ngày đều có thể ở cùng với anh, nhưng cô không thể khiến anh bỏ bê công việc ở công ty được, mỗi ngày đều cùng cô như thế thì không thể làm được gì.

Huống hồ cô và anh Gia Mộc, mặc dù hai người có hôn ước, nhưng lại không hề có tình cảm với nhau.

Tuy nhiên lần giải trừ hôn ước này, cô đúng là đứng trên lập trường nên được người khác thông cảm, nhưng đến một chút cũng không thấy khổ sở, thậm chí cô còn rất muốn nhanh chóng nói rõ mối quan hệ của cô và Hứa Gia Mộc, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có tư cách phát triển thêm một bước nữa với Lục Cẩn Niên.

Nếu cô sớm biết được cô và anh Gia Mộc có hôn ước, khẳng định là đã sớm từ chối, nhưng là lúc cô biết được, thì anh Gia Mộc lại xảy ra tai nạn xe cộ, mà cô lại là vì có thể ở gần Lục Cẩn Niên, liền đồng ý hôn sự với Hứa Gia Mộc.

Anh cũng không biết, cô của lúc đó có bao nhiêu ngốc nghếch, ngốc đến mức vì muốn có liên quan đến anh một nữa, liền thản nhiên cõng lên mình danh nghĩa là vợ của người khác, nhưng là, cô không còn cách nào cả, đó là cơ hội duy nhất của cô, nếu cô không làm, thì tư cách nói chuyện với anh cũng không có.

Kiều An Hảo thực sự đến Hứa gia vào ngày hôm sau.

Thật ra cô có chút lo lắng, chuyện giải trừ hôn ước của Hứa Gia Mộc và mình có thể sẽ có nhiều phiền phức.

Nhưng cô không nghĩ tới, sự tình vậy mà có thể tiến hành thuận lợi hơn dự kiến.

Giữa trưa, Hứa Gia Mộc đặt một phòng bao trong một nhà hàng, mời cha mẹ hai bên qua đó.

Ngày hôm qua anh bị Lục Cẩn Niên cho một trận, khóe môi vẫn còn sưng lên, Hàn Như Sơ vừa nhìn thấy, liền ngạc nhiên hỏi thăm, dáng vẻ vô cùng đau lòng.

Đợi mọi người đến đông đủ, Hứa Gia Mộc mới kêu người kêu người phục vụ bưng trà lên, tự mình rót cho mỗi người một chén.

Hàn Như Sơ có chut buồn bực vì sao lại kêu mọi người đến đây, cho nên mở miệng hỏi một câu: "Gia Mộc, con gọi mọi người đến có chuyện gì?"

Hứa Gia Mộc bưng lên một tách trà, không nhanh không chậm ngồi xuống chỗ của mình, uống một ngụm, sau đó liền để cái tách xuốn, liếc mắt nhìn cha mẹ hai bên, mở miệng nói: "Con muốn ly hôn với Kiều Kiều."

Hứa Vạn Lý đang bưng trách trà lên chuẩn bị nhấp một ngụm, tay liền run rẩy, khiến nước trà rơi rớt trên bàn.

Hai bác của Kiều Kiều và Hàn Như Sơ, ba người cùng lúc nói ra miệng: "Cái gì?"

"Vì sao?"

"Gia Mộc, con và Kiều Kiều có chuyện gì thế?"

Hứa Gia Mộc lặp lại chuyện mình vừa mới nói ra một lần nữa: "Hôm nay con mời mọi người đến, là muốn nói với mọi người là con muốn ly hôn với Kiều Kiều."

*****

Cả bên trong bao sương trong nháy mắt trở nên yên lặng.

Trên bàn nước nóng pha trà, vừa vặn đã chín, phát ra tiếng sôi trào.

Mẹ Kiều thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói: "Là bởi vì những hình ảnh trước của Kiều Kiều sao? Gia Mộc, bác đã nói với con, Kiều Kiều và nó chỉ là bạn..."

Hứa Gia Mộc hủy bỏ: "Không phải vậy, không có liên quan gì đến anh ấy cả."

Lần này là Hàn Như Sơ mở miệng hỏi: "Vậy vì điều gì? Không phải con luôn thích Kiều Kiều sao?"

"Con thích Kiều Kiều, nhưng con vẫn luôn xem Kiều Kiều là em gái, gần đây con đã gặp được người mà mình thích."

Hứa Gia Mộc vừa dứt lời, Hứa Vạn Lý liền lập tức đặt ly trà trong tay xuống bàn cái "Bộp", giận dữ khiển trách: "Thằng khốn!"

Kiều An Hảo nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng mở miệng giảng hòa:"Chuyện ly hôn, con đã đồng ý."

Hứa Vạn Lý đang chuẩn bị lời mắng Hứa Gia Mộc, cứ như vậy bị nghẹn ứ trong cổ họng.

Hứa Gia Mộc tiếp tục mở miệng: "Con và Kiều Kiều, bản thân chính vì muốn giữ lợi ích của hai nhà, chúng con đã thương thảo, không có tình cảm, không bằng làm bạn, bây giờ chúng ta giải tán, còn có thể làm bạn, hơn nữa công trình hợp tác giữa nhà họ Kiều và nhà họ Hứa, con nhường cho nhà họ Kiều 20% lãi suất, xem như bồi thường."

"Gia Mộc..." Hai mươi phần trăm nhưng cũng là vài triệu, Hàn Như Sơ mở miệng kêu tên Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc không cho mẹ mình có cơ hội nói chuyện, nói tiếp: "Còn nữa, con bảo đảm, sau này có bất kỳ hợp tác gì tốt, con cũng sẽ ưu tiên suy tính cho nhà họ Kiều."

Kiều An Hảo biết, vào lúc này, đến phiên mình lên tiếng, vì vậy liền mở miệng nói: "Con và Gia Mộc anh không có bất kỳ mâu thuẫn gì, quan hệ chúng con vẫn như trước, chúng con cũng không vì chuyện này mà rạn nứt, con cũng không hy vọng mọi người vì chuyện này mà ầm ĩ, con biết chuyện này sẽ gây xôn xao khi người ta biết, nhưng đó cũng là trong thời gian ngắn, chưa kể, chỉ cần mọi người không để lộ ra thì dù bọn họ có tò mò cũng không gây ảnh hưởng gì được."

Ba Kiều mẹ Kiều nghe Kiều An Hảo cũng nói như vậy, hai người nhìn nhau, mặc dù không vui, nhưng suy nghĩ nếu như hai người đã quyết vậy thì cứ bình thản mà để mọi chuyện trôi qua, huống chi tương lai vẫn còn hợp tác, ba Kiều suy nghĩ một chút, cuối cùng liền gật đầu, nói: "Chuyện của Kiều Kiều, Kiều Kiều quyết định là tốt rồi, tôi và thím cũng tôn trọng nó."

Lúc đầu Hàn Như Sơ rất hài lòng về Kiều An Hảo, nhưng bây giờ Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên sống chung, còn xuất hiện một đứa bé, bà ta đã không thích, nhưng vì con trai thích, bà vẫn nhân nhượng, bây giờ nhìn thấy hai người hòa bình chia tay, tự nhiên cực kỳ vui lòng, lúc Hứa Vạn Lý chuẩn bị khiển trách Hứa Gia Mộc, còn len lén đá chân Hứa Vạn Lý dưới bàn, cảnh cáo ông không nên nói lung tung, sau đó gương mặt áy náy nói xin lỗi ba Kiều mẹ Kiều: "Thật xin lỗi mọi người, chuyện lại xảy ra như vậy."

Cơm nước xong, đã ba giờ chiều, Kiều An Hảo ngồi xe Hứa Gia Mộc đi.

Ở trên xe, Hứa Gia Mộc còn nhìn vết thương bị Lục Cẩn Niên đánh thần giác nói với Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, anh vì em mà nhận hết oan ức, anh ấy cho là anh phụ em, đánh anh một trận không nói, còn nhốt anh nữa... Thật khổ sở..."

*****

Lúc Hứa Gia Mộc nói tới đây, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn khóe môi sưng đỏ của mình trong gương, sau đó nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo hỏi: "Kiều Kiều, em cảm thấy nếu mặt anh có sẹo sẽ còn đẹp trai không?"

Ngày hôm qua lúc anh từ trong phòng rửa tay đi ra, đụng phải Tống Tương Tư đang đi toilet, lúc đó anh đang chà lau miệng vết thương ở khóe môi, thấy cô lại đây, anh liền vòng vo cái đầu, đem trương sương mặt hoàn hảo không tổn hao gì đối diện nhìn về phía cô, anh nghĩ cô sẽ giông như bình thường, làm bộ như anh là người xa lạ đi quá, nhưng mà anh lại không ngờ rằng lúc cô đi ngang qua người anh, đột nhiên ngừng bước chân, sau đó đứng lại một lát, liền xoay người đi đến trước mặt anh, nâng tay lên, ngay ngắn mặt anh, đánh giá miệng vết thương ở khóe môi của anh vài lần, "Chậc chậc chặc" ba tiếng, phao một câu: "Như vậy nhìn anh thuận mắt hơn!", sau đó liền buông lỏng mặt anh ra, đi vào bên trong toilet.

Kiều An Hảo trả lời rõ ràng một câu: "Không đẹp trai."

"Không đẹp trai sao?" Hứa Gia Mộc nghi hoặc hỏi lại một câu, tiếp tục dùng hai mắt nhìn qua gương chiếu hậu: "Anh cảm thấy thật đẹp trai a......"

"......" Kiều An Hảo xốc mí mắt một chút, không có đi để ý tới Hứa Gia Mộc nữa, một lát sau, cô lên tiếng nói: "Anh Gia Mộc, cám ơn anh."

Vốn Hứa Gia Mộc đang đánh giá miệng vết thương ở khóe miệng của mình, nghe được lời này của Kiều An Hảo, biểu hiện bất cần đời biểu tình trở nên nghiêm túc hơn: "Kiều Kiều, lời anh vừa nói, chỉ là thuận miệng nói với anh, kỳ thật ở trong lòng anh không sao cả......"

"Em biết." Kiều An Hảo cong lên khóe môi cười cười: "Nhưng mà, em vẫn muốn cám ơn anh."

-

Hứa Gia Mộc một lát nữa có việc, đưa Kiều An Hảo đến cửa của Cẩm Tú viên, chưa tiến vào biệt thự của mình, liền trực tiếp quay đầu xe lại ly khai.

Kiều An Hảo trở lại biệt thự của Hứa Gia Mộc, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cô ở trong biệt thự của Hứa Gia Mộc, thời gian cũng không lâu, nhưng mà đồ đạc cũng khá nhiều, trong đó hơn phân nửa là đồ mà cô và Lục Cẩn Niên lúc trước đi du lịch mua.

Lúc cô đến biệt thự của Hứa Gia Mộc, chỉ mang theo một rương hành lý, rương nhỏ không đựng đủ, cuối cùng phải chạy đến siêu thị gần Cẩm Tú viên mua một cái rương lớn trở về, mới mang đồ đạc của mình sắp xếp tốt.

Lục Cẩn Niên không có ở bên cạnh Kiều An Hảo, hôm sau tới công ty.

Một đoạn thời gian rất dài chưa đến công ty, mỗi đêm đều xử lý công vụ, nhưng mà văn kiện vẫn rất nhiều, khiến cho Lục Cẩn Niên sứt đầu mẻ chán suốt một buổi sáng, ăn xong cơm trưa, cũng không lo nghỉ ngơi, liền trực tiếp tiếp đãi khách hàng, ký xong hợp đồng, cũng chưa tới kịp thở phào một cái, lại phải tham gia hội nghị.

Đợi đến lúc Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng, đã là chạng vạng sáu giờ, anh lôi kéo cà vạt, ngồi xuống ghế, bởi vì công việc sít chặt đầu óc một ngày, rốt cục cũng được thư giãn, lấy ra di động theo thói quen, có rất nhiều QQ chưa đọc, mở ra, nhưng không có tin nhắn của Kiều An Hảo.

Đến Hứa gia một ngày, vì sao một cái tin nhắn cũng không có?

Lúc Lục Cẩn Niên đang chuẩn bị gửi một tin nhắn cho Kiều An Hảo, di động lại đột nhiên có tiếng chuông vang lên.

Kiều An Hảo gọi tới.

Lục Cẩn Niên không có nhìn lại liền ấn phím nghe, "Alo" một tiếng.

Một tiếng hô cũng chưa vang xong, Lục Cẩn Niên liền đón điện thoại, Kiều An Hảo dừng lại một lát, mới mở miệng: "Anh làm việc xong chưa?"

Lục Cẩn Niên nhìn cũng không nhìn đống văn kiện chất cao như núi ở trên bàn, nói:"Làm việc xong rồi."

*****

Lục Cẩn Niên cũng không thèm liếc mắt nhìn một đống văn kiện chất cao như núi đặt trên bàn, nói: "Xong việc rồi."

Dường như không hề dừng lại, Lục Cẩn Niên lại hỏi tiếp: "Làm sao thế?"

"Không có việc gì..." Bên kia điện thoại, dường như Kiều An Hảo có chuyện gì muốn nói với anh, do dự một chút, sau cùng lại nói một câu: "Lục Cẩn Niên, nếu anh không vội, thì đến tầng cao nhất của khách sạn Hoa Viên với tôi đi, tôi mời anh ăn cơm tối."

"Được, tôi tới luôn bây giờ."

Lục Cẩn Niên cúp điện thoại, máy tính cũng không thèm nhìn, trực tiếp mang theo áo khoác đi ra ngoài cửa.

Trợ lý vừa lúc đến tìm anh, lại vẫn chưa kịp gõ cửa, cửa liền bị kéo ra rất mạnh, dọa cậu ta nhảy dựng lên, người lùi về phía sau một bước, mới vội vàng hô một tiếng: "Lục tổng."

Lục Cẩn Niên vốn không có để ý đến trợ lý, bước nhanh về phía thang máy.

Trợ lý chạy chậm sau lưng anh: "Lục tổng, đêm nay anh có một bữa tiệc."

Lục Cẩn Niên bước vào thang máy, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, ngắt lời: "Máy tính của tôi còn chưa tắt, cậu vào văn phòng tắt hộ tôi, và đóng cửa sổ lại, cẩn thận buổi tối trời mưa."

Sau đó không cho trợ lý một cơ hội nào nữa, ấn thang máy, xuống lầu.

Vừa lúc tan tầm, có hơi tắc đường, tốc độ xe không được ổn định, Lục Cẩn Niên phải đi ngược đường mấy lần.

Mặc dù như thế, lúc đến nơi đã là 7:30

Lục Cẩn Niên đỗ xe, vội vã đi vào trong đại snahr của khách sạn, vào thang máy, một đường lên tới tầng cao nhất, cũng không hỏi han người phục vụ, Lục Cẩn Niên trực tiếp nói số bàn của cô: "Số 16, cô Kiều."

Nhà ăn ở tầng cao nhất của khách sạn, là nhà ăn xoay tròn, ở giữa có một sân khấu, một cô gái mặc lễ phục đang ngồi đàn piano, chung quanh là một loạt những dãy bàn được quây tròn.

Lục Cẩn Niên vừa mới bước qua sân khấu, liền nhìn thấy người ngồi trước bàn, Kiều An Hảo nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh trực tiếp đi qua người phục vụ, đi về phía Kiều An Hảo, kết quả khoảng cách đến chỗ cô còn được một ít, bước chân của anh lại đột nhiên dừng lại.

Bởi vì anh nhìn thấy ghế bên cạnh của Kiều An Hảo, đặt hai chiếc vali hành lý.

Người phục vụ bị Lục Cẩn Niên quăng ở đằng sau, đi tới trước bàn của Kiều An Hảo, nhìn Lục Cẩn Niên đang đứng cách một đoạn, mỉm cười lễ phép mở miệng: "Qúy ngài, đây là chỗ ngài cần tìm."

Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của người phục vụ, liền quay đầu nhìn sang, thấy được Lục Cẩn Niên, giơ tay vẫy vẫy về phía anh: "Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên rút tầm mắt khỏi vali hành lý, hơi khó hiểu đi tới trước mặt Kiều An Hảo, ánh mắt có vài phần tìm tòi nghiên cứu cô, muốn từ trên vẻ mặt của cô mà nhìn ra được điểm gì đó.

Cô mời anh ăn cơm, mang theo hai chiếc vali làm gì? Đừng nói là biết chuyện của Hứa Gia Mộc, tâm trạng bị đả kích, nên muốn rời khỏi Bắc Kinh nhé? Chẳng lẽ đây là bữa cơm chia tay, sau đó sẽ cùng anh tạm biệt?

Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên chỉ ngây ngốc đứng yên, không có chút phản ứng, vì thế liền giơ tay lên, quơ quơ trước mặt anh: "Này, Lục Cẩn Niên, anh phát ngốc gì thế! Ngồi đi!"

Lục Cẩn Niên hoàn hồn, khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây nữa, mới kéo ghế ra, ngồi xuống.

*****

"Em chờ anh cũng nửa tiếng rồi, sắp chết đói rồi, gọi thức ăn nhanh lên." Kiều An Hảo một tay nâng càm, cười híp mắt đẩy thực đơn tới trước mặt Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, không lật thực đơn.

Kiều An Hảo đợi một lát, dường như rất đói bụng, tiếp tục kéo thực đơn trở lại, nhìn phục vụ viên đứng một bên, gọi bốn món ăn một món canh.

Phục vụ viên lặp lại lời Kiều An Hảo gọi thức ăn, sau đó hỏi: "Xin hỏi hai người có muốn uống gì không?"

Trước đây khi Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên ăn cơm, đại đa số đều là uống trà hoặc uống nước trái cây, nhưng lần này, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng không trưng cầu ý kiến của Lục Cẩn Niên, liền tự tiện quyết định: "Lấy một chai rượu vang, Laffey."

"Được, hai vị chờ chút." Phục vụ viên ghi xong, cung kính chào rồi rời đi.

Ngay cả rượu cũng uống... Tâm tình của cô thoạt nhìn, rất không ổn...

Cánh môi Lục Cẩn Niên giật giật, mới vừa gọi một tiếng "Kiều Kiều...", liền nghe thấy bàn sau lưng bọn họ, rảnh rỗi bàn luận truyền đến: "Nghe nói không? Kiều An Hảo bị Hứa Gia Mộc bỏ."

Tâm Lục Cẩn Niên hồi hộp, ánh mắt nhìn chung quanh, có chút không dám nhìn tới Kiều An Hảo ngồi ở đối diện, sợ thấy vẻ bi thương và nước mắt trên mặt cô.

Kiều An Hảo cũng nghe được những lời này, xoay đầu, lui về phía sau liếc mắt nhìn, ba người phụ nữ trẻ tuổi, là người kinh doanh trong Bác Kinh, không tính là quen nhưng cũng gặp mấy lần trong bữa tiệc.

"Hình như tôi cũng nghe được những tin đồn này, nhưng cụ thể chuyện gì xảy ra tôi không biết."

"Hứa Gia Mộc coi trọng Lâm Thiên Thiên, gần đây qua lại thường xuyên với cô ta, trước đây tôi gặp Lâm Thiên Thiên, cô ta còn khoe khoang, nói Hứa Gia Mộc mua cho cô ta hai cái túi Chanel phiên bản giới hạn."

"Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lúc này mới kết hôn bao lâu, một năm cũng chưa tới, liền bị từ bỏ?"

"Lâm Thiên Thiên trẻ hơn Kiều An Hảo, gia thế Kiều An Hảo có tốt, bị vứt bỏ cũng bình thường thôi..."

Lục Cẩn Niên bất chợt liền đá văng cái ghế sau lưng, cất bước đi về phía bàn đó, vẻ mặt hơi mang theo vài phần hung dữ trợn mắt nhìn mấy người phụ nữ đó, sau đó liền mở miệng nói: "Lúc các cô trò chuyện cũng nên nhìn xung quanh xem người các cô nói xấu có ở quanh đây không.

Ba người kia đang thảo luận hăng hái bừng bừng, bất chợt bị Lục Cẩn Niên cắt đứt, cũng hơi ngẩn ra, sau đó liền theo bản năng nhìn bốn phía, kết quả là thấy Kiều An Hảo ngồi sau lưng bọn họ, vẻ mặt ba người nhất thời trở nên lúng túng, xấu hổ.

Ngược lại Kiều An Hảo yên tĩnh ngồi ở chỗ ngồi, khẽ mỉm cười nhìn họ, lần lượt gọi từng người.

Sau đó vẻ mặt ba người kia càng trở nên đặc sắc, trắng bệch, ngượng ngùng chào lại Kiều An Hảo, liền không hẹn mà cùng đứng lên, chào hỏi phục vụ viên tính tiền, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn xong, liền vội vã rời đi.

Lục Cẩn Niên đi trở về chỗ ngồi của mình trước, ngồi xuống, vẻ mặt khó coi, một lát sau, anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều An Hảo, mang theo vài phần cẩn thận mở miệng nói: "Kiều Kiều, em đừng để ý bọn họ nói lung tung..."

Thật ra thì Kiều An Hảo biết, chuyện mình và Hứa Gia Mộc ly hôn, nhất định sẽ làm cho người ta nghị luận, nhưng mà sự thật thì cô tự biết, cô không quan tâm tới những lời bàn tán kia.

*****

Thậm chí lúc bọn họ nghị luận, chính cô còn giống như làm bát quái nghe nhiệt tình, nhất là lúc Lục Cẩn Niên chạy đến chiếc bàn trước mặt bọn họ, nói cho các cô ngồi ở xung quanh, các cô phát hiện ra trên mặt cô nở rộ muôn màu muôn vẻ, nhắm trúng một trận buồn cười ở dưới đáy lòng cô.

Hơn nữa, vừa nãy cô cũng thật là đang loan môi cười.

Nhưng là đợi đến lúc Lục Cẩn Niên ngồi đối diện cô, dùng vẻ mặt bất an không yên, nói cô "Kiều Kiều, em đừng nghe bọn họ nói lung tung......" Khi đó, cô nhất thời không nhin được cười.

Cô nhớ tới hôm qua lúc ở trong ở khách sạn lớn của thành phố, bộ dáng Lục Cẩn Niên ra sức đánh Hứa Gia Mộc, bản thân nghe lén còn cả lời nói của anh khi gọi điện thoại, đáy mắt của cô nóng lên, còn có một tầng sương mù tràn ngập.

Lục Cẩn Niên lập tức liền hoảng thần, cũng may người bán hàng đưa đồ ăn lên, Lục Cẩn Niên luống cuống tay chân xé mở túi giấy, rút ra chiếc đũa, đưa tới trước mặt của Kiều An Hảo: "Không phải đói bụng sao? Chúng ta đến ăn cơm."

"Em muốn ăn cái gì?"

Lúc Lục Cẩn Niên hỏi câu này, tầm mắt của Kiều An Hảo vừa lúc nhìn về phía vịt quay, Lục Cẩn Niên lập tức gắp một khối vịt quay đặt vào trong bát Kiều An Hảo.

Sương mù đáy măt Kiều An Hảo, nháy mắt hóa thành nước mắt, ba ba ba tạp rơi xuống dưới hai giọt.

Tay Lục Cẩn Niên đang cầm chiếc đũa run run, liền đánh rơi xuống, anh vội vàng cúi người cầm lên chiếc đũa, kết quả vừa đụng tới chiếc đũa, anh giống như nhớ tới việc gì, lại ném chiếc đũa xuống đất, thẳng đứng lên, rút khăn tay hoang mang rối loạn đưa cho Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo nhìn thấy một loạt cử chỉ hoàn loạn của Lục Cẩn Niên, nhịn không được liền phốc xuy bật cười, vươn tay tiếp khăn tay của Lục Cẩn Niên, vừa lau nước mắt, vừa cười nói: "Lục Cẩn Niên, vừa nãy anh đã cầm chiếc đũa, vì còn ném xuống đất."

Lục Cẩn Niên qua lời nhắc nhở của Kiều An Hảo, mới ý thức được việc làm ngu xuẩn vừa rồi của mình, anh cũng không nhịn được có chút muốn bật cười, nhưng mà khóe môi lại không kéo lên được, chỉ bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt lo lắng.

Kiều An Hảo thở ra một hơi, đem cảm động ở dưới đáy lòng của mình phát tiết ra, sau đó cầm chai rượu vang đã mở ở trên bàn lên, rót rượu vào hai chiếc ly lúc rót đến nửa chiếc ly thì dừng lại, nâng một chiếc ly đưa cho Lục Cẩn Niên, sau đó bưng chiếc ly của bản thân, giơ chiếc chén lên nói với anh: "Cụng ly!"

Sau đó liền ngóc đầu, uống một hơi cạn sạch.

Lục Cẩn Niên nuốt một ngụm nước miếng, bưng lên ly rượu do Kiều An Hảo rót cho mình, cũng uống hết sạch.

Kiều An Hảo lại cầm lên chai rượu, tiếp tục rót rượu, lần này lại không uống vội vàng, ngược lại giơ chén rượu, nhìn Lục Cẩn Niên một chút còn mở miệng nói: "Lục Cẩn Niên, ly rượu vừa rồi, là cám ơn những việc anh làm cho tôi gần đây."

"Ly rượu thứ hai, là chúc mừng từ giờ trở đi, tôi là người độc thân." Kiều An Hảo nói xong, liền nở nụ cười tươi đẹp một chút, đưa ly rượu đụng vào ly rượu của Lục Cẩn Niên một cái, liền ngóc ngẩng đầu lên, lại một hơi uống hết rượu trong ly.

Ly rượu thứ hai, là chúc mừng từ giờ trở đi, tôi là người độc thân...... Lời này của cô là có ý gì? Lục Cẩn Niên cau mi lại, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, không có bưng ly rượu lên.

Kiều An Hảo buông ly rượu không xuống, xoa xoa rượu đỏ ở khóe môi, nhìn thấy Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế trước khi mình uống rượu nhìn mình, vì thế liền nhìn ly rượu của Lục Cẩn Niên, giơ giơ cằm lên: "Anh vì sao không uống?"

Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo không chớp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lời nói vừa rồi của em là có ý tứ gì?"

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên cùng nhìn nhau vài giây, mở miệng giải thích: "Ý tứ rất đơn giản, chính là, hôm nay tôi và Gia Mộc ca giải trừ hôn ước."

*****

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nhìn nhau vài giây, mở miệng giải thích: "Ý tứ rất đơn giản, chỉ là, tôi và Hứa Gia Mộc đã giải trừ hôn ước."

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên liền ngẩn ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Lúc Kiều An Hảo nói cô chỉ còn độc thân, trong não của anh liền lướt qua ý nghĩ như vậy, chỉ là anh không dám xác định, cho nên mới mở miệng hỏi, lại không nghĩ được, cô vô cùng thản nhiên nói cho anh biết đáp án.

Hồn phách của anh giống như đã bị câu nói của cô đánh tan, phải duy trì trạng thái cứng ngắc đến nửa phút, vẻ mặt mới từ từ thay đổi, hỗn loạn trở thành lo âu, cũng mang theo cả đau lòng, cẩn thận từng li từng tý mở miệng nói: "Kiều Kiều, em đừng khó khăn quá..."

Thật ra trong khoảng thời gian này, Lục Cẩn Niên vẫn nghĩ, sau khi chuyện của Hứa Gia Mộc lộ ra, anh nên an ủi cô như thế nào, thậm chí lúc ban đêm, còn một mình vụng trộm đứng đọc sách tâm lý, muốn tìm hiểu xem anh nên đối diện với cục diện này như thế nào, nếu có thể, anh hận không thể chiếm lấy cô, để cô quên hết những khổ sở này.

"Tôi cũng không khó quá..."

Kiều An Hảo thật sự không cảm thấy gì, thậm chí cô còn cảm thấy sung sướng vì hôm nay đã giải trừ hôn ước với Hứa Gia Mộc, nhưng cô lại không thể nói với anh, lúc trước cô đồng ý gả cho Hứa Gia Mộc vì để có thể đến gần anh, cô cũng không thể để cho anh hiểu lầm là Hứa Gia Mộc phản bội cô... Kiều An Hảo dừng một lúc, liền cong khóe môi nói: "Thật ra là tôi muốn giải trừ hôn ước với anh Gia Mộc, anh ấy vì giúp tôi, nên mới đi tìm Lâm Thiển Thiển..."

Kiều An Hảo muốn giải trừ hôn ước... vẻ mặt của Lục Cẩn Niên lại sửng sốt thêm lần nữa, anh lặp lại những lời của cô trong đầu đến vài lần, sau đó mới như ý thức được điều gì, trong ngực lại dâng lên cảm xúc kích động và vui sướng.

Cô muốn giải trừ hôn ước với Hứa Gia Mộc, có phải nghĩa là cô đã không còn yêu cậu ta nữa?

"Nói ngắn lại, tôi và anh Gia Mộc, về sau chúng tôi vẫn là bạn tốt... Tôi nói nhiều như vậy, chính là vì muốn nói cho anh biết, tôi thật sự không cảm thấy gì cả..." Kiều An Hảo nhấn mạnh thêm một lần, sau đó thành khẩn nhìn vẻ mặt của anh: "Thế nhưng, Lục Cẩn Niên, cho dù tôi không cảm thấy gì, tôi còn muốn cảm ơn anh trong khoảng thời gian này, luôn quan tâm đến tôi."

Thật ra Lục Cẩn Niên rất muốn hỏi, vì sao cô lại muốn giải trừ hôn ước với Hứa Gia Mộc, rõ ràng lúc còn trẻ, cô thương cậu ta như thế nào, thế nhưng anh lại sợ chính mình mở miệng lại động vào miệng vết thương của cô.

Sau đó, Lục Cẩn Niên lại cảm thấy được mình lo lắng dư thừa, yêu lâu cũng không có nghĩa là không chia ly, đây là chuyện nam nữ thường tình, có lẽ vì ở cùng một thời gian lâu dài mới nhận ra không phù hợp, nên liền ra đi.

Có gì anh phải truy hỏi nhiều như thế?

Trọng yếu nhất chính là, cô đã kết thúc hoàn toàn với Hứa Gia Mộc, chuyện anh không có tư cách để yêu cô, rốt cuộc cũng đã là dĩ vãng, đây mới đáng để phấn khích, không phải sao?

Sự vui sướng không cách nào kiềm chế, nhanh chóng lan tràn trong mỗi tế bào của anh, khiến anh kích động đến mức run rẩy, anh nhìn chằm chằm đáy mắt cô, ánh sáng lóe lên, âm thanh mở miệng có chút vui mừng khó nhận ra: "Không cần cảm ơn."

*****

"Này, Lục Cẩn Niên, có phải anh cũng uống ly rượu mừng thứ hai?" Kiều An Hảo uống sạch rượu hồi lâu, Lục Cẩn Niên lại thủy chung không uống tiếp.

"Uống, uống." Vì quá kích động, Lục Cẩn Niên nói liên tục hai lần, sau đó bưng ly thủy tinh lên, mí mắt đều không nháy mắt uống sạch ly rượu.

Lúc đặt ly rượu xuống, Lục Cẩn Niên thừa dịp Kiều An Hảo không có chú ý, hung hăng bấm một cái vào bắp đùi của mình, bởi vì dùng sức quá mạnh, cảm thấy đau đớn, nhưng lại khiến tâm tình anh càng trở nên vui vẻ.

Lục Cẩn Niên tiếp tục rót cho mình một ly rượu, lần nữa uống cạn, bình tĩnh một chút tâm tình vô cùng phấn chấn, sau đó hỏi chuyện Kiều An Hảo: "Bây giờ em đã là người độc thân, có kế hoạch gì chưa?"

"Kế hoạch, còn chưa nghĩ ra..." Kiều An Hảo lắc đầu, cầm đũa gắp đồ ăn, kết quả đũa của cô còn chưa đụng mâm, Lục Cẩn Niên nhanh tay gắp một khối lớn đặt ở trong chén cô, Kiều An Hảo rút đũa về, cúi đầu gặm đồ ăn mà Lục Cẩn Niên đưa cho, ngẩng đầu lên nhìn Lục Cẩn Niên còn nói: "Nhưng trước mắt mà nói, quan trọng nhất là quay xong bộ phim 《 thần kiếm 》 đã."

Nhắc tới quay phim, Lục Cẩn Niên mới nhớ tới mình và Kiều An Hảo diễn vợ chồng, buổi tối cô chủ động ngủ với anh, đến nay mới thôi, anh cũng có chút không hiểu, cô không thiếu tiền, vậy vì chuyện gì mà cô tham gia?

Lục Cẩn Niên lên tiếng hỏi: "Kiều Kiều, tôi chưa hỏi em, vì sao em lại tham gia vào giới giải trí?"

"Bởi vì..."

Anh đó... Hai chữ kia suýt nữa Kiều An Hảo bật thốt lên, cô mới vội vàng dừng lại, tiếp tục gặm, mới trả lời: "... Em muốn làm ảnh hậu."

Ảnh hậu và ảnh đế, thường thường sẽ được người ta bình chọn là cặp đôi màn ảnh.

Đã từng có thời gian cô không thể đến gần anh, đáy lòng hy vọng một giấc mộng xa xôi, không làm được cặp đôi thực tế, thì có thể làm một cặp đôi trên màn ảnh.

Nghĩ đến người yêu... Kiều An Hảo cắn cắn chiếc đũa, ngước mắt nhìn về phía Lục Cẩn Niên: "Ừ, đúng rồi, không phải vừa rồi anh hỏi em, sau này có tính toán gì không? 《 thần kiếm 》 là kế hoạch ngắn hạn, về phần lâu dài... Em muốn tìm người đàn ông tốt để gả cho người đó."

Giống như Lục Cẩn Niên nhìn thấu rõ chữ quan trọng, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Thế nào mới là người đàn ông tốt?"

Giống anh vậy... Đáy lòng Kiều An Hảo lặng lẽ nói một câu, tiếp tục cắn chiếc đũa, dừng lại một lát, sau đó nở nụ cười sáng lạn: "Tốt với em, coi như là người đàn ông tốt nhỉ."

Nói xong Kiều An Hảo mời Lục Cẩn Niên ăn cơm, cuối cùng tính tiền, cũng là Lục Cẩn Niên giành trước trả.

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên mỗi người kéo một cái va li, từ vườn hoa trong khách sạn ra ngoài, Lục Cẩn Niên cất vali vào trong cốp, trước mở cửa xe cho Kiều An Hảo, chờ cô ngồi xong, mới lên xe.

Lúc Lục Cẩn Niên khởi động xe, Kiều An Hảo mở miệng nói: "Lục Cẩn Niên, anh chở em đến khách sạn Bốn Mùa đi."

Lục Cẩn Niên có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo, Kiều An Hảo hiểu sự thắc mắc của anh, giải thích nói: "Em chuyển ra khỏi biệt thự của Gia Mộc, tạm thời không muốn trở về nhà họ Kiều, bởi vì đột ngột, em chưa tìm được chỗ ở, cho nên, trước tiên ở lại khách sạn vài ngày."

*****

"Một người phụ nữ ở khách sạn không an toàn." Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, mang theo vài phần thương lượng đề nghị với Kiều An Hảo: "Nếu như em không chê, thì đến chỗ của tôi ở trước?"

Lục Cẩn Niên nói xong, có chút sợ Kiều An Hảo cự tuyệt, vì thế lại nói thêm: "Ban ngày tôi phải đến công ty, buổi tối có đôi khi phải đi xã giao, cho nên đại đa số không có ở nhà, sẽ không ảnh hưởng đến em......"

Cô ở nhà của anh, hẳn là cô sẽ ảnh hưởng đến anh...... Kiều An Hảo nghiêng đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên, lời nói trong miệng của Lục Cẩn Niên ngừng lại, cầm lấy tay lái, bởi vì khẩn trương đều chảy mồ hôi, suy nghĩ một chút, hôm nay là lần đầu tiên anh chủ động với một cô gái.

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nhìn nhau một lát, mở miệng nói: "Chỉ cần anh không sợ tôi ảnh hưởng tới anh, tôi sẽ không có ý kiến."

Lúc đầu Lục Cẩn Niên không có phản ứng lại hàm nghĩ trong lời nói của Kiều An Hảo, sửng sốt một lát, đáy mắt liền nổi lên một tia kinh hỉ: "Em muốn ở biệt thự, hay ở khách sạn?"

"Chỗ nào cũng được." Kiều An Hảo nói xong, lấy di động của mình ra hủy phòng mà bản thân đã đặt ở khách sạn Bốn Mùa.

Biệt thự ở ngoại ô không có thuận tiện, biệt thự trong thành phố lại gần biệt thự của Hứa Gia Mộc, Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, lại đề nghị: "Nếu không ở hoa viên Minh Châu đi, đó là cao tầng, xung quanh có trung tâm thương mại, đi dạo phố ăn cơm đều rất thuận tiện, cảnh đêm cũng rất đẹp......"

Lục Cẩn Niên còn chưa nói xong, Kiều An Hảo liền mở miệng nói một chữ: "Tốt."

Lục Cẩn Niên đành phải ngậm miệng lại, sau đó liền khởi động xe, đi về phía hoa viên Minh Châu.

Lúc đi qua một cửa hàng tiện lợi 24 giừo, Lục Cẩn Niên ngừng xe, chạy vào mua một số đồ dùng cho sinh hoạt.

Hoa viên Minh Châu tuy rằng là trung cư, nhưng mà tuyệt đối không có nhỏ hơn biệt thự ở Cẩm Tú Viên, có hai tầng lận.

Lục Cẩn Niên cầm chìa khóa mở cửa, đi vào trước, sau đó khom người lấy một đôi dép lê của nam từ trong tủ giày ra đưa cho Kiều An Hảo: "Nơi này chỉ có dép của nam, ngày mai tôi sẽ gọi người mang tới cho em một đôi dép của nữ."

Đợi Kiều An Hảo thay đổi xong, Lục Cẩn Niên liền mang nàng lên lầu, đẩy ra một gian phòng ngủ nam: "Đây là phòng của tôi, chỉ nơi này có giường, em sẽ không ngại đi?"

Kiều An Hảo lắc lắc đầu.

Không đợi phản ứng tiếp theo của cô, Lục Cẩn Niên liền đưa đồ dùng sinh hoạt mình vừa mua cho cô, sau đó chỉ vào phòng tắm: "Em đi tắm nước ấm trước đi."

Nói xong, liền lôi kéo hai rương hành lý của Kiều An Hảo, vào trong phòng thay quần áo.

Lúc Kiều An Hảo tắm xong, Lục Cẩn Niên đã đặt ngay ngắn xong toàn bộ hành lý của cô vào các nơi cần thiết, ngay cả đồ trang điểm đều đặt ngăn lắp trên bàn trang điểm trong phòng ngủ.

Kiều An Hảo mặc một chiếc váy ngủ, lộ ra hai chân dài nhỏ trắng nõn, cổ áo váy có chút thấp, xinh đẹp thanh tú xương quai xanh, bị nước ấm xông có chút phiếm hồng.

Lục Cẩn Niên thấy một màn như vậy, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, anh vòng vo đầu, nói một câu: "Em nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau đó, bước đi ra phòng ngủ.

Đêm nay Kiều An Hảo ngủ thật sự trầm, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, đã gần mười một giờ.

Chuyện thứ nhất khi cô mở mắt, chính là cầm lấy di động của mình, nhìn QQ mà Lục Cẩn Niên gửi cho cô.

"Bữa sáng giữ ấm ở trong hộp."

"Chìa khóa nhà tôi đặt ở trên bàn cơm."

"Em cần cái gì, có thể gọi cho số điện thoại này." Mặt sau có một chuỗi số điện thoại.

*****

"Còn có, nếu muốn tìm thứ gì đó, không biết, có thể hỏi tôi."

-

Dường như đến tận trưa, Lục Cẩn Niên cũng không làm được gì, lúc đnag họp, vẫn thường xuyên thất thần, cảm thấy mọi chuyện tối qua xảy ra, như là một giấc mơ, vô cùng không chân thực.

Rất không dễ dàng gì mới đến lúc tan họp, Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Kiều An Hảo: [dậy chưa?]

Kiều An Hảo đang ngồi trước bàn ăn mà Lục Cẩn Niên đã cất công dậy sớm chuẩn bị cho cô, cầm một khúc bánh quẩy trong tay, đánh chữ khá bất tiện, vì thế liền trực tiếp ghi âm giọng nói mơ màng của mình: "Dậy rồi."

Lục Cẩn Niên: [Làm sao cơ?]

Kiều An Hảo trực tiếp gửi một tấm hình cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên nhìn thấy nhà ăn quen thuộc và bữa sáng anh mũ, ảo giác vây quanh từ sáng đến giờ, rốt cuộc mới bình ổn lại tâm trạng của mình.

Anh thật sự không phải đang nằm mơ, Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đã ly hôn, Kiều An Hảo đang độc thân, bây giờ còn đang ở trong nhà anh.

Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên cảm thấy tâm tình của mình rất khó để nói bằng lời, cho tới bây giờ anh cũng không dám hy vọng xa vời Kiều An Hảo sẽ có gì với mình, chỉ đến khi tỉnh dậy, dường như anh lại thấy được hy vọng, nhưng lại không dám chạm tới.

Người phụ nữ anh yêu suốt 13 năm, về sau còn bởi vì cô và Hứa Gia Mộc yêu nhau, anh chỉ có thể lựa chọn buông tay, bây giờ cô đã không còn quan hệ gì với Hứa Gia Mộc, rốt cuộc cơ hội của anh cũng đã đến, cho nên mặc kệ là như thế nào, anh đều phải dốc toàn lực để tranh thủ nắm bắt lấy.

Không ai biết, biến một đoạn tình cảm từ bạn bè trở thành người yêu, tới cùng cần có bao nhiêu can đảm, bởi vì sai một chút, từ thiên đường sẽ biến thành địa ngục.

Giống như một canh bạc, đối với đáp án, Lục Cẩn Niên không hề nắm chắc dù chỉ một chút, nhưng là mặc kệ như thế nào, bây giờ anh đều không thể lùi bước và buông tay ra.

Phải biết rằng, anh đã đợi suốt 13 năm... mới có được cơ hội chủ động thế này.

Dù sao cả đời còn lại vẫn rất dài, một năm không đuổi kịp, có thể hai, ba năm, bốn năm... chẳng qua tới 13 năm, mười bốn năm...

Trước khi họp buổi chiều, Lục Cẩn Niên lại gửi cho Kiều An Hảo một tin nhắn hỏi cô đang làm gì?

Mãi cho đến khi hội nghị tiến hành được một nửa, Kiều An Hảo mới trả lời lại, vẫn là tin nhắn thoại, anh đưa đến bên tai, nghe được cô nói mình đang xem ti vi, bên trong còn có tiếng quảng cáo của ti vi.

Lục Cẩn Niên để điện thoại di động xuống, gửi lại cho cô một câu: "Xem chương trình gì thế?"

Kiều An Hảo trả lời anh vẫn bằng tin nhắn thoại, lần này lúc anh để lên tai nghe, vừa lúc tổng giám sát thị trường phát biểu xong, nhìn Lục Cẩn Niên hỏi một tiếng: "Lục tổng, anh thấy thế nào?"

Lục Cẩn Niên chậm chạp mãi vẫn không đáp lại, mọi người liền đặt tầm mắt lên người anh, thấy anh đang để di động lên tai để nghe.

Cho dù trước đây anh từng thất thần trong lúc họp, nhưng đây chính là lần đầu tiên, phơi bày táo bạo như vậy, mọi người nhao nhao liếc mắt nhìn nhau, sau đó tổng giám sát lại mở miệng, hô một tiếng: "Lục tổng?"

Lục Cẩn Niên để điện thoại xuống, tất cả mọi người cho rằng anh muốn mở miệng nói chuyện, ai ngờ anh lại đánh chữ trên màn hình di động tiếp.

Ngồi bên người Lục Cẩn Niên, trợ lý phụ trách ghi lại biên bản cuộc họp không nhịn được liền ho khan hai tiếng, sau đó lén lút đá Lục Cẩn Niên một cái dưới bàn.

Lực đá của trợ lý hơi lớn, khiến Lục Cẩn Niên nghiêng người, ngón tay đang đánh chữ liền run lên, không cẩn thận truyền đến giọng nói của Kiều An Hảo,


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-100)