Vay nóng Tinvay

Truyện:Kết Hôn Anh Có Dám Không - Chương 19

Kết Hôn Anh Có Dám Không
Trọn bộ 20 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Shopee


19.

"A lô!". Tôi ngả người lên ghế, nghe điện thoại. Hôm nay ở công ty chẳng có việc gì nên tôi về nhà, Hoa Thiên đi vắng nên tôi cảm thấy rất thoải mái.

"Qua đây đi! Bọn mình đi chơi!". A Mông giục rối rít.

"Chơi ở đâu?"

"Trung tâm kiểm tra sức khỏe". Cô ấy cho tôi một đáp án bất ngờ. A Mông bảo phải đi kiểm tra tổng thể, lần này chắc chắn cô ấy phải sinh một đứa con thật khỏe mạnh để chữa bệnh cho Lý Mông.

"Sao mình cứ có cảm giác cậu coi đứa thứ hai chẳng khác gì một loại thuốc thế nhỉ?"

"Trước mắt thì đúng là như vậy. Bất kể thế nào, mình cũng phải cố gắng sinh trong năm nay, con trai mình đang đợi". A Mông kéo tôi đi lấy phiếu khám.

"Mình nghĩ người phải khám là Lý Triển Bằng mới đúng chứ!". Tôi nhìn danh sách các đề mục phải kiểm tra.

"Anh ấy khám rồi, cũng cai thuốc rồi". A Mông rút ví ra, tôi thấy cô ấy mang theo rất nhiều tiền.

"Chi phí khám là bao nhiêu thế?"

"Ở đây đang giảm giá đặc biệt, mua một phiếu được kiểm tra thêm một người nữa". A Mông cười sung sướng.

"Hả? Thế ra mình là đồ khuyến mại à?". Tôi tức giận.

"Nói lung tung! Mình giúp cậu kiểm tra tổng thể trước khi cưới còn gì?". A Mông cười nhăn nhở. Nghe cô ấy nói thế, tôi chẳng biết phải phản bác lại thế nào nữa.

"Á!". Lúc lấy máu, A Mông sợ quá, bấu chặt lấy tay tôi, hét ầm ĩ.

"Chẳng phải ngày trước, cậu từng đi lấy máu rồi sao?". Tôi nhớ là trước đây, mỗi lần lấy máu, A Mông đều vô cùng dũng cảm, lúc nào cũng xông pha lên trước như chẳng có chuyện gì to tát cả.

"Ừ, nhưng giờ thì mình sợ rồi. Mỗi lần người ta lấy máu của Tiểu Mông, mình lại thấy đau lòng, còn đau đớn hơn cả khi người ta chọc kim vào mình nữa. Cứ phải chứng kiến cảnh tượng đó, mình chỉ muốn chết đi cho xong". Nước mắt của A Mông rơi từng giọt trên tay tôi.

"Oa... không khí bên ngoài vẫn là tuyệt nhất!". Tôi vươn vai trong lúc A Mông đi lấy xe.

"Sao trông cậu mệt mỏi thế hả?". Cô ấy quẳng túi của tôi ra ghế sau.

"Chắc tại mấy ngày đi chơi với Lâm Sở mệt quá, Hồng Kông tuy không xa nhưng cũng chẳng gần". Dạo này, lúc nào tôi cũng thấy buồn ngủ, Hoa Thiên bảo tôi sắp thành gấu ngủ đông mất rồi."Lát có rủ Lâm Sở đi ăn cơm luôn không?"

"OK!". A Mông lái xe ra đường chính.

20.

"Em đi đâu về thế?". Hoa Thiên mở cửa cho tôi.

"À, em vừa ăn cơm với bọn Lâm Sở". Tôi thay dép.

"Cô ấy không sao chứ?"

"Sao là sao?". Tôi ngạc nhiên.

"Em không đọc báo à?". Hoa Thiên đưa báo cho tôi. Trên đó đăng tin có kẻ ám chỉ Lâm Sở là người đồng tính."Chuyện gì thế này?"

"Chẳng rõ nữa, anh cũng mới biết thôi."

"Lúc nãy... Lâm Sở vừa ăn vừa bảo bọn em rằng đây là lần cuối cùng, cô ấy phải đi đâu đó rất xa". Tôi kể. Lúc Lâm Sở nói thế, tôi và A Mông còn cười, bảo Lâm Sở thần kinh không bình thường.

"A Mông, cậu đọc báo chưa?". Tôi ngồi vào xe và gọi điện ngay cho A Mông.

"Vừa đọc xong, giờ mình đang tới chỗ Lâm Sở đây". Giọng A Mông có vẻ rất lo lắng.

"Lâm Sở, cậu không được làm chuyện gì dại dột đâu đấy!". Tôi thầm cầu nguyện.

"Lâm Sở!". Lúc tôi tới nơi, A Mông đang đập cửa ầm ầm.

"Sao rồi?". Tôi nhìn cánh cửa bằng sắt vẫn đang đóng chặt.

"Chẳng biết, anh gọi lâu lắm rồi nhưng không có ai mở cửa, đèn phía sau vẫn sáng mà". Lý Triển Bằng chạy tới từ phía đằng sau nhà.

"Phải phá cửa thôi!". Hoa Thiên tông người vào cửa.

Tôi lấy bình cứu hỏa cạnh đó ra hỗ trợ.

"Bên này!". Dương Siêu dẫn mấy người bảo vệ đến, tay họ đang cầm cưa sắt.

"Mau lên! Mau lên!". Tôi giục. Nếu không phải Hoa Thiên kéo tôi, tôi đã xông tới giật mấy cái cưa rồi.

Lúc chúng tôi ùa vào, Lâm Sở đang nằm trên chiếc ghế sô pha bằng lông dê, mặc cái áo sơ mi trắng và chiếc quần đen mà cô ấy thích nhất, một con dao rơi ở bên cạnh, máu không ngừng chảy ra từ cổ tay xuống sàn nhà, đọng thành một vũng lớn...

21.

"Lâm Sở đâu rồi?". Hai giờ sáng, Bobo mới bay từ Thượng Hải về, tất tưởi chạy đến bệnh viện.

"Vẫn chưa ra". Lý Triển Bằng kéo cô ấy lại.

Bobo ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệnh, miệng lảm nhảm."Anh ấy bảo đợi em về sẽ cùng đi ăn mừng... Bọn em còn chưa mở sâm banh mà..."

"Lâm Sở sẽ không sao đâu". Dương Siêu đặt tràng hạt trên tay xuống, anh ấy đã không ngừng niệm kinh từ lúc tới đây đến giờ.

"Cho em một điếu thuốc được không?". Bobo khẽ nói. Tôi liền đưa bao thuốc của Hoa Thiên cho cô ấy.

"Ai có nhóm máu O?". Một cô y tá chạy từ phòng cấp cứu ra.

"Tôi, tôi!". Dương Siêu và A Mông cùng đừng dậy.

"Đi theo tôi, bệnh nhân cần truyền máu gấp!"

"Cậu ấy sẽ ổn thôi!". A Mông nói rồi chạy theo cô y tá, cô ấy đã hoàn toàn quên mất chứng sợ lấy máu của mình.

"Sao em lại không phát hiện ra sớm hơn chứ?". Tôi không khóc nổi nữa, mắt khô rát như có lửa đốt.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều! Vẫn kịp mà, Lâm Sở sẽ không sao đâu". Hoa Thiên vẫn ở cạnh tôi nãy giờ.

"Có phải là em không nên trở về không? Nếu em không về, có khi không xảy ra nhiều chuyện thế này...". Tôi gối đầu vào vai Hoa Thiên, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Không liên quan gì đến em cả! Chẳng ai đoán trước được tương lai mà". Hoa Thiên nắm tay tôi.

"Ra rồi!". Lý Triển Bằng hét lên. Chúng tôi vây ngay lấy chiếc băng ca vừa được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu.

"Lâm Sở!". Bobo vừa không ngừng gọi vừa đặt tay lên má Lâm Sở, khuôn mặt hồng hào ngày trước nay đã trắng bệch ra, nhợt nhạt như mất hết sức sống.

"Tránh ra nào, bệnh nhân cần nghỉ ngơi!". Y tá ngăn chúng tôi lại rồi đẩy Lâm Sở vào phòng.

22.

"Rốt cuộc chuyện này là sao?". Tôi lật đi lật lại tờ báo, trên đó chỉ nói đơn vị tổ chức phế ngôi vị quán quân của Lâm Sở và thay bằng một người khác, không giải thích gì thêm.

"Xem ra đang có người chống lại Lâm Sở". Hoa Thiên cầm tờ báo."Hả? Là tòa soạn em làm trước đây mà!"

"Cái gì?". Tôi giật lại ngay.

"Em ra ngoài chút đã!". Tôi vơ túi rồi chạy ra ngoài, bằng mọi giá, tôi phải tìm cho ra kẻ đã hại Lâm Sở.

"Tiểu Ngư!". Hoa Thiên định kéo tôi lại nhưng không kịp.

"Bài báo này do một cậu chàng đưa cho anh. Cậu ta còn mang tới rất nhiều ảnh, đều là ảnh chụp Lâm Sở ở cùng một cô gái, chắc là chụp trộm. Quan hệ của họ rất không bình thường". Anh Trần kéo tôi ra ngoài tòa soạn rồi kể.

"Anh có biết là ai không ạ?". Tôi nhìn anh Trần, thực ra anh ấy không có quyền tiết lộ chuyện này.

"Là một người ngoại quốc, tên tiếng Trung là Long gì đó..."

"Thomas phải không?". Trong đầu tôi lập tức hiện ra cái tên này.

"Đúng, đúng, cậu ta bảo tên mình là trộm ngựa[1] gì gì đó". Anh Trần châm thuốc hút.

[1] Từ "trộm ngựa" trong tiếng Trung có cách đọc gần giống Thomas.

"Thằng khốn nạn!". A Mông tức giận dí điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn.

"Mình sẽ cho hắn một trận!". Tôi nhìn ra ngoài.

"Đánh một trận chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Cậu còn nhớ hắn đã làm gì với mình không?"

Quả thật, tôi đã quên mất món nợ của hắn với A Mông ngày trước.

"Bây giờ, chúng ta phải khiến hắn thân bại danh liệt, chỉ có làm như vậy mới bù đắp được cho Lâm Sở". A Mông châm điếu thuốc khác, hút mấy hơi rồi nói với tôi. "Chó không bỏ thói quen ăn cứt được, điểm yếu của hắn vẫn là háo sắc."

"Chọn ai làm mồi nhử bây giờ?". Tôi nghĩ một hồi. Chắc tôi phải nhờ Triệu Tam tìm một em nào đó.

"Mình!". A Mông nhẹ nhàng nói.

"Cậu nói gì vậy?". Tôi đứng bật dậy.

"Mình đã từng tiếp xúc với hắn, mấy chiêu của hắn mình biết rất rõ". A Mông từ từ nhả ra một vòng khói thuốc.

23.

Chuyện trong bệnh viện tôi đã sắp xếp ổn thỏa, không ai biết người đang nằm trong đó là Lâm Sở - nữ nhiếp ảnh gia vừa đoạt giải thưởng.

Mọi thứ diễn ra đúng theo dự đoán của chúng tôi, A Mông làm như ngẫu nhiên gặp lại Thomas. Chó không thay đổi được thói quen ăn cứt, mèo không tránh được trò ăn vụng, Thomas nhanh chóng bị đưa vào tròng, bắt đầu đòi hẹn hò với A Mông.

"Cuối cùng ngày hôm nay cũng tới". A Mông vừa trang điểm vừa bảo.

"Cậu đi cẩn thận nhé!". Tôi hơi sợ.

"Không sao đâu, mình đã nói với Lý Triển Bằng mọi chuyện rồi". A Mông nhìn tôi."Mình bảo anh ấy rằng "nếu anh chê em thì chúng ta sẽ ly hôn, nhưng trước đó, phải đến bệnh viện lấy t*ng trùng ra, em còn phải cứu con!". Anh ấy đã khóc, thật đấy, mình chưa từng thấy anh ấy như vậy, trước đây, lúc đánh nhau với mình, anh ấy cũng khóc, nhưng chưa bao giờ khóc nhiều đến thế..."

"Xin lỗi cậu nhé, A Mông, bọn mình đã khiến cậu bị liên lụy rồi". Mắt tôi đầy nước, không còn nhìn rõ khuôn mặt A Mông nữa.

"Điên à! Mình có làm vì cậu đâu! Đây là vì Lâm Sở! Lát nữa, Lý Triển Bằng sẽ tới, anh ấy bảo phải cho tên khốn đó một trận."

Thomas bị chúng tôi đánh đến thừa sống thiếu chết trong khách sạn rồi lôi tới đồn công an. Vì chúng tôi có chứng cứ nên hắn chỉ biết cúi đầu nhận tội cưỡng bức A Mông. Khi hắn bị đưa vào trại giam, tôi bảo Triệu Tam liên lạc với mấy anh em ở trong đó.

"Em yên tâm! Đứa nào động vào em gái anh chính là động vào anh. Thằng đó bị giữ mười lăm ngày đúng không? Anh sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại!". Triệu Tam ngẩng cổ lên, uống cạn một ly rượu.

"Cảm ơn anh Tam!". Tôi định uống cùng anh ấy nhưng đột nhiên cảm thấy khó chịu trong cổ họng.

"Em gái, sắc mặt em không được tốt lắm". Triệu Tam nhìn tôi.

"Dạo này em nhiều việc quá". Tôi cúi đầu, gắp thức ăn.

"Em gái, anh nói câu này, em phải nghe nhé, đừng lấy hắn, thật đấy! Anh em ta chơi với nhau bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh thấy em sống vui vẻ như khi ở bên tên béo đó. Có thể người bây giờ tốt với em, nhưng đó không phải là người mà em cần". Triệu Tam rót cho tôi một ly đầy.

"Cám ơn anh! Em biết anh tốt với em mà". Tôi cố nén cơn buồn nôn, uống cạn cốc rượu.

24.

Tối hôm ấy, tôi mơ thấy Cố Đại Hải. Anh ấy hét lên với tôi câu gì đó nhưng tôi lại không nghe rõ, rồi Hoa Thiên xuất hiện, bắn một phát súng vào Cố Đại Hải. Tôi sợ hãi, giật mình tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi định thần lại rồi mở di động ra.

"Là mình đây, có kết quả kiểm tra rồi, cậu tới chỗ mình đi!". Giọng A Mông rất gấp gáp.

"Sao thế?". Lúc đẩy cửa bước vào, tôi thấy tất cả mọi người đang ở đó.

"Cậu xem đi!". A Mông đưa tờ kết quả kiểm tra cho tôi xem. Lúc nãy, nghe giọng của cô ấy, tôi nghĩ chắc mình mắc phải chứng bệnh nan y gì rồi nên đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin dữ.

"Sao lại thế nào được?". Tôi sửng sốt. Tờ kết quả đó ghi tôi đã có thai được năm tuần.

"Lẽ nào cậu và Hoa Thiên...". A Mông ngập ngừng.

"Không đâu. Có thể là...". Tôi đang châm thuốc thì bị Lý Triển Bằng giật lấy."Có chuyện này mình chưa kể với mọi người, khi ở Hồng Kông, mình đã gặp lại Cố Đại Hải."

"Cậu định làm thế nào?". A Mông ngồi đối diện với tôi.

"Làm sao mình nỡ bỏ đứa con này chứ?". Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy.

"Nhưng... còn Hoa Thiên..." Dương Siêu đặt tay lên vai tôi.

"Sớm muộn gì cậu ta cũng biết thôi". Lý Triển Bằng nói.

"Tôi biết cái gì?". Hoa Thiên đẩy cửa bước vào, anh ấy tới đón tôi, tay cầm ô. Tuyết đang rơi, chẳng biết anh ấy đã đứng ở ngoài bao lâu mà người phủ đầy tuyết trắng.

25.

Mọi người lui cả ra ngoài, để lại tôi và Hoa Thiên. Hút hết nửa bao thuốc, anh ấy mới ngẩng đầu lên, hỏi tôi."Em định thế nào?"

"Em sẽ giữ nó. Nếu anh muốn... em sẽ theo anh về Nhật ngay bây giờ, vĩnh viễn không quay lại đây nữa". Tôi xoay xoay cốc sinh tố A Mông rót cho khi nãy.

Choang! Bàn tay Hoa Thiên lướt qua trước mắt tôi, ngay lập tức chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan tành.

"Em biết anh rất buồn, nhưng em nhất định phải giữ lại đứa con này. Nếu anh không chấp nhận thì chúng ta chỉ có một con đường, đó là chia tay". Tôi cố nói một cách bình tĩnh rồi quay người đi ra.

"Cậu không sao chứ?". A Mông lo lắng, nắm chặt lấy tay tôi.

"Đừng nói chuyện này với Cố Đại Hải nhé! Anh ấy ngốc lắm, nhỡ lại gây chuyện". Tôi dặn mọi người.

"Được". Lý Triển Bằng gật đầu.

Hoa Thiên chẳng nói gì, lẳng lặng bước qua chỗ chúng tôi.

Đi lòng vòng một hồi, cuối cùng tôi vẫn quyết định về nhà Hoa Thiên. Tôi biết bây giờ anh ấy đang đau khổ, nhưng tôi không thể bỏ đứa con này được.

"Hoa Thiên!". Tôi gọi to. Hoa Thiên vẫn chưa về, đồ đạc trong nhà còn nguyên y như lúc sáng tôi đi.

"Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Xin vui lòng...". Nghe tiếng tự động trả lời của tổng đài, đầu óc tôi như đang chìm trong một mớ bòng bong, toàn thân nhẹ bỗng. Ngày trước, tôi vẫn mong có một đứa con với Cố Đại Hải, giờ thì ước mơ đó đã thành hiện thực, nhưng trớ trêu làm sao, nó lại đến khi tôi sắp đính hôn với Hoa Thiên.

Tối hôm qua, tôi ngủ quên trên ghế, sáng nay tỉnh dậy, tự nhiên tôi ngửi thấy mùi canh trứng sực nức trong phòng.

"Hoa Thiên à?"

"Đợi lát nữa là ăn được rồi". Hoa Thiên quay lại cười rồi tiếp tục thái rau.

"Em nằm mơ sao?". Tôi đi về phía Hoa Thiên, đưa tay ra, sờ lên mặt anh ấy.

"Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng". Anh ấy khẽ nắm tay tôi.

26.

"Hello!". Tôi tới thăm Lâm Sở. Cô ấy đang ngồi khoanh chân trên giường, cười hì hì với tôi.

"Mình không sao. Mình nghĩ kỹ rồi, đợi bọn cậu đi, mình và Bobo sẽ ra định cư ở nước ngoài". Lâm Sở vừa gọt táo vừa hỏi tôi."Chuyện của cậu thế nào?"

"Trời yên biển lặng". Tôi cười.

"Hoa Thiên... anh ấy chịu để yên à?"

"Ừ. Thế nên mình sắp sang Nhật với anh ấy, chắc không đợi được đến lúc A Mông sinh con đâu. Nhưng có lẽ bọn mình sẽ chờ Trần Lộ sinh rồi mới đi". Bỗng dưng tôi lại muốn véo má Lâm Sở.

"Á! Làm gì thế hả?". Bị tôi véo cho một cái, cô ấy hét toáng lên.

"Lưu lại tí kỉ niệm". Tôi bấu mạnh hơn.

"Thế có cần mượn dao không?". Lâm Sở thản nhiên đưa dao gọt hoa quả cho tôi.

Lượn một vòng qua nhà mọi người rồi tôi mới trở về nhà của Hoa Thiên. Vừa tới cửa, tôi thấy Thẩm Lãng đang ngồi đợi ở đó.

"Em về rồi à?"

"Có chuyện gì thế?". Tôi mở cửa, bảo anh ấy vào nhà.

"Anh nghe mọi người nói...". Thẩm Lãng lắp bắp một lúc mới mở miệng."Họ nói... em có thai rồi."

"Đúng vậy". Tôi cố gắng nói một cách thản nhiên.

"Hoa Thiên biết chưa?". Mặt Thẩm Lãng trắng bệch ra.

"Anh ấy biết rồi. Vậy nên đợi Trần Lộ sinh em bé xong, bọn em sẽ quay về Nhật". Tôi ngồi xuống cạnh Thẩm Lãng, định châm thuốc hút nhưng cuối cùng lại buông xuống.

"Nhanh vậy sao?". Thẩm Lãng kinh ngạc.

"Vâng, Hoa Thiên không muốn em ở lại đây nữa."

"Cố Đại Hải có biết chuyện đó không?". Thẩm Lãng uống một ngụm nước rồi hỏi tôi.

"Anh ấy không biết, mà em cũng không muốn cho anh ấy biết, đứa con này là của em". Tôi xoa tay lên bụng, đây là món quà quý giá nhất của tôi, nó khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Lúc Hoa Thiên về, Thẩm Lãng vẫn đang ở đây.

"Anh về rồi. Ơ, anh trai tới chơi ạ? Anh ở lại ăn cơm cùng bọn em nhé!". Hoa Thiên vồn vã. Dạo này, anh ấy ngủ không ngon. Anh ấy thường lặng lẽ nhìn tôi, nhiều đêm rất khuya rồi mà vẫn ngồi ở phòng khách. Tôi nghĩ sau khi chúng tôi quay về Nhật, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.

"Hay là mấy đứa em về nhà ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm sườn xào chua ngọt đấy". Thẩm Lãng đứng dậy vươn vai.

"Tuyệt quá, em đỡ phải vào bếp". Tôi cười sung sướng, mẹ tôi làm món sườn xào ngon miễn chê.

"Bọn con sắp quay lại Nhật bố mẹ ạ". Lúc ăn cơm, tôi nói.

"Gấp thế sao?" Đôi đũa trong tay bố tôi rơi xuống bàn.

"Vâng, con còn công việc bên đó mà". Tôi không dám ngẩng đầu lên vì sợ mọi người nhìn thấy mắt tôi đang ầng ậng nước.

"Đến Tết, bọn con sẽ về ạ". Hoa Thiên cũng chẳng biết nói gì nữa.

"Đúng đấy mẹ. Hai đứa nó đều có nhiều việc phải làm ở Nhật mà". Thẩm Lãng nói đỡ cho chúng tôi.

"Không xảy ra chuyện gì chứ?". Ăn cơm xong, mẹ kéo tôi ra một góc, hỏi nhỏ.

"Có gì đâu mẹ, chỉ là bọn con có chút chuyện phải giải quyết thôi. Mẹ yên tâm, còn mấy tháng nữa là đến Tết, bọn con nhất định sẽ về mà". Tôi ôm lấy mẹ, dạo này mẹ tôi đã béo lên. Tôi vẫn còn nhớ mẹ từng đuổi đánh tôi khắp mấy con đường, lúc đó, nếu không có Thẩm Lãng giúp, chắc chắn tôi đã không dám về nhà. Những lần như thế, tôi luôn nghĩ rằng phải mau chóng rời khỏi căn nhà này, nhưng bây giờ, tôi muốn mình có thể ở lại đây mãi mãi.

27.

"Ngư Ngư!". Lý Mông gọi tôi. Lần dã ngoại này, A Mông đưa cả con trai đi cùng.

Con chó đáng ghét của Lâm Sở cứ nghe thấy người gọi "Ngư Ngư" là lao ngay tới.

"Cút mau! Ai kêu mày hả?". Tôi đánh nó."Còn cả nhóc nữa, con phải gọi là dì Ngư chứ! Chẳng biết phép tắc gì cả!". Tôi cốc nhẹ vào trán Lý Mông.

"Hi hi, có hai Ngư Ngư!". Tiểu quỷ nhà A Mông vừa cười vừa chạy về phía Lý Triển Bằng.

"Này! Hai người có biết dạy con không hả?". Tôi xông lên, đá cho A Mông một phát.

"Dạy gì chứ? Cậu đi mà bảo Lâm Sở ấy, chó của cậu ấy mà!". A Mông chống tay vào hông, hếch mũi lên nói, trông giống hệt con lợn con.

"Lâm Sở, cậu có dạy con chó của cậu không hả?". Tôi quát Lâm Sở nhưng cô ấy đang bận thả diều với Bobo. Thời nào rồi mà còn thả diều chứ? Tôi không tin là nó có thể bay lên được.

"Tiểu Ngư, khi nào bọn em đi?". Dương Siêu ra ngồi cạnh tôi. Sức khỏe của anh ấy chưa được tốt lắm nhưng đã khá hơn trước rất nhiều.

"Đợi vợ anh sinh xong, bọn em sẽ đi."

"Em không quay về nữa thật sao?". Dương Siêu hỏi.

"Có lẽ là thế. Nhưng lần này về, em có thu hoạch lớn mà, được hẳn một đứa con, vụ làm ăn này lãi quá". Tôi quay ra làm mặt xấu với anh ấy.

"Em thấy ổn là được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!". Dương Siêu cầm chùm nho lên ăn.

"Còn anh nữa đó, phải biết tự chăm sóc mình, đừng gây chuyện nữa! Chỉ vì hai người cứ thích sinh sự với nhau mà suýt nữa bọn em chẳng được nhìn thấy vợ chồng anh hạnh phúc viên mãn như bây giờ đấy!"

"Trời đất, em thì gây chuyện ít hơn bọn anh hả?"

Nhìn mọi người nô đùa vui vẻ, tôi thấy cuộc đời này thật đẹp. Ai cũng tìm được hạnh phúc rồi: A Mông và Lý Triển Bằng sắp có thêm một đứa con nữa; Dương Siêu có cửa hàng riêng của mình, không bị di chứng gì từ vụ tai nạn trước kia; ba tháng sau, Trần Lộ sẽ sinh em bé; hết năm sau, con của Ngụy Tử Lộ sẽ bắt đầu đi học; Cố Tiểu Khê đang sống hạnh phúc với anh trai tôi. Còn Cố Đại Hải...

"Em nghĩ gì thế?". Hoa Thiên ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Em đang nghĩ bây giờ mọi người đều đã có cuộc sống yên ổn rồi, chẳng còn là lũ điên ngày xưa nữa". Tôi nhìn Hoa Thiên. Liệu anh ấy có phải là bến đỗ của cuộc đời tôi không?

"Chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn họ, anh hứa đấy!" Hoa Thiên đưa một bình nước cam cho tôi, bảo rằng anh ấy vắt từ sáng sớm.

"Cám ơn anh!". Tôi mở bình ra uống, hơi đắng một chút."Hụ hụ... Đắng quá!"

"Ừ, hơi đắng đấy, anh đã cho thêm một ít vỏ cam vào mà, thế này mới tốt cho em và con". Hoa Thiên nhìn ra phía trước.

"Vâng ạ". Tôi uống hết chai nước cam."Con yêu, mẹ xin lỗi vì không thể để con ở lại Bắc Kinh được. Tuy bố con có thể chẳng biết đến sự tồn tại của con nhưng mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt. Mẹ nghĩ, chú Hoa Thiên cũng sẽ làm như vậy. Con sẽ là đứa trẻ hạnh phúc hơn bất kì đứa trẻ nào khác trên thế gian này...". Tôi thì thầm với sinh linh bé bỏng trong bụng mình.

28.

"Hoa Thiên, em thấy hơi khó chịu". Từ từ mở mắt ra, tôi nói một cách khó nhọc. Sau khi đi dã ngoại về, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, miệng khô khốc, váng vất đầu óc, người giống như bị mất nước vậy.

"Hoa Thiên!" Tôi ngồi dậy. Bật đèn lên, tôi thấy trên ga trải giường toàn là máu. "Cái này... là sao chứ?"

"Hoa Thiên!". Điện thoại di động của tôi không biết đang nằm chỗ nào, dây điện thoại cũng bị cắt, bụng tôi thì đau dữ dội.

"Hoa Thiên... anh ở đâu? Em khó chịu lắm...". Tôi vừa bò ra phía cửa vừa rên rỉ. Cửa đã bị khóa chặt, một vài tia sáng ngoài phòng khách le lói qua khe cửa."Anh có ở đó không? Mở cửa ra! Em khó chịu lắm... Mau mở cửa ra đi!". Tôi cố hết sức đập cửa nhưng không ai trả lời tôi cả.

"Tiểu Ngư!". Khuôn mặt của Thẩm Lãng xuất hiện trước mắt tôi.

"Anh...". Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được một từ.

"Tỉnh lại là tốt rồi, em có uống nước không?". Thẩm Lãng sờ trán tôi. Hồi nhỏ có một lần tôi bị ốm, Thẩm Lãng cũng chăm sóc tôi như thế này cho tới tận lúc bố mẹ về. Anh ấy cứ xoa xoa trán tôi, thậm chí còn ra ngoài trời đứng cho lạnh cóng rồi chạy vào xoa đầu giúp tôi hạ nhiệt. Kết quả là anh ấy ốm theo tôi, nằm bẹp suốt một tuần, suýt nữa còn bị viêm phế quản nữa.

"Con của em đâu?". Nhớ ra tôi vội bật dậy.

"Em uống nước nhé! Để anh đi rót!". Thẩm Lãng đứng lên.

"Nói cho em biết đi, con của em đâu? Anh đừng vòng vo nữa!". Tôi muốn nhảy ra khỏi giường bệnh nhưng đầu óc hoa lên, đứng không vững nữa.

"Em nằm xuống mau!". Thẩm Lãng kéo tôi lại rồi đỡ tôi nằm xuống."Em đến bệnh viện muộn quá, suýt nữa cả em cũng bị nguy hiểm...". Thẩm Lãng còn nói gì đó nữa nhưng tôi chỉ nghe thấy anh ấy nhắc đi nhắc lại "muộn quá, muộn quá...".

"Hoa Thiên đâu?". Tôi bấu chặt tay Thẩm Lãng.

"Cậu ta ở bên ngoài, để anh đi gọi". Thẩm Lãng chạy ra ngoài cửa.

"Sao anh lại làm vậy với tôi?". Tôi trừng mắt nhìn Hoa Thiên, chỉ muốn kết liễu anh ta ngay lập tức.

"Xin lỗi em, anh phát hiện ra em muộn quá". Hoa Thiên nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi giật ra ngay.

"Đừng vờ vịt nữa!". Tôi tức giận nhìn anh ta."Anh đã bỏ cái gì vào nước cam hả?"

"Em mệt quá rồi, mau nghỉ đi". Hoa Thiên ấn tôi nằm xuống.

"Thôi đi, anh đừng giả nhân giả nghĩa nữa!". Tôi đẩy anh ta ra."Là anh, chính anh đã giết con tôi!"

"Nhưng anh không thể cứ mở to mắt chờ nó xuất hiện trước mặt anh được!". Hoa Thiên hét lên."Nhìn thấy nó, anh sẽ nhớ tới Cố Đại Hải, nó như cái gai luôn xuất hiện trong đầu anh!". Anh ta giận dữ đạp đổ cả bàn thuốc cạnh giường.

"Anh có quyền gì mà giết nó hả?". Tôi ném chai nước truyền về phía Hoa Thiên. Gương mặt Hoa Thiên bị rạch một vệt dài.

"Em không thấy mình có lỗi với anh sao? Chúng ta đang sống yên ổn ở Nhật, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh, vậy mà em lại lừa anh trở về đây. Em nói gì anh cũng nghe theo, nhưng em có bao giờ nghĩ cho anh không? Hết lần này tới lần khác, em cự tuyệt anh để có con với Cố Đại Hải. Việc đó chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào tim anh! Vậy mà em còn bắt anh phải vui vẻ tiếp nhận nó. Em có biết là anh không thể thở nổi? Anh sắp không sống được nữa rồi!". Hoa Thiên ngồi phịch xuống đất.

"Em không sao chứ?". Thẩm Lãng đẩy cửa bước vào.

"Vâng". Nước mắt lăn dài trên má tôi."Đúng, là tôi có lỗi với anh. Nhưng tôi đã từng cầu xin anh hãy buông tôi ra, chính anh nhất quyết không chịu, anh ép tôi phải quyết định dứt khoát, bắt tôi phải quay về Nhật, thậm chí tôi còn phải hứa với anh rằng không bao giờ trở lại đây nữa. Nhưng nơi này còn có gia đình của tôi! Tại sao anh không buông tha cho tôi chứ!"

"Hãy tha thứ cho anh! Chúng ta sẽ quay về Nhật, làm lại tất cả từ đầu, được không em? Ở đó, chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi". Hoa Thiên quỳ bên giường tôi, van vỉ.

"Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Anh là đồ ma quỷ!". Tôi rút dây truyền trên tay ra.

"Tiểu Ngư! Đừng làm thế! Hoa Thiên, cậu ra ngoài được không?". Thẩm Lãng ấn tôi ngồi xuống rồi gọi Lý Triển Bằng kéo Hoa Thiên ra ngoài.

"Không sao rồi, cậu ta đi rồi". Thẩm Lãng ôm tôi vào lòng, cả phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của tôi.

29.

"Cô ấy không sao chứ?". Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.

"Ừ, cậu ở lại đây với nó nhé! Khó khăn lắm nó mới ngủ yên được đấy". Thẩm Lãng nói rồi đóng cửa, đi ra ngoài.

"Đồ ngốc này, sao không nói với anh?". Anh ấy nắm tay tôi, những giọt nước mắt ấm nóng không ngừng tuôn rơi trên đó."Nếu em nói cho anh biết, chắc chắn anh sẽ đưa em tới một nơi không ai biết chúng ta cả. Anh chẳng cần gì hết, anh sẽ từ bỏ mọi thứ: công ty, bạn bè, người thân... Tất cả đều không bằng em, anh chỉ cần mình em thôi!"

"Em xin lỗi!". Tôi mở mắt, gương mặt của Cố Đại Hải xuất hiện ngay trước mắt tôi."Em cứ nghĩ rằng mình có thể che chở được cho con của chúng ta."

"Mọi chuyện đã qua rồi, anh sẽ không bao giờ để em phải rơi lệ nữa". Đôi môi ấm áp của Cố Đại Hải chạm nhẹ lên tay tôi.

"Đúng ra em nên tới tìm anh, nên nói cho anh biết, có lẽ khi đó, con sẽ không rời bỏ em...". Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, ôm chầm lấy Cố Đại Hải và khóc tức tưởi.

"Cậu sao rồi?". Khi Lâm Sở bước vào, tôi đang dựa người vào Cố Đại Hải, từ lúc đó tới giờ, anh ấy không rời tôi nửa bước.

"Không có gì". Tôi ngồi dậy.

"Cậu không sao là tốt rồi". Lâm Sở ôm lấy tôi, vừa vỗ về vừa nhẹ nhàng nói."Mình lo cho cậu quá. Nếu sớm biết thế này, hôm đó, mình đã mang tất cả đồ ăn đi cho xong."

"Mình không sao thật mà! Lần này, mình đã hiểu ra mọi chuyện rồi". Tôi nhìn Cố Đại Hải rồi quay sang nói với Lâm Sở."Mình đã sai, sai ngay từ đầu, sai lầm lớn nhất của mình là quyết định lấy Hoa Thiên để báo ân khi không biết rằng tình yêu thực sự thì chẳng có cách nào để quên đi được. Giờ mình đã hiểu tại sao An Nguyệt lại hận mình như vậy..."

"Đừng nói nữa, anh không muốn em lại khóc đâu!". Cố Đại Hải vỗ nhẹ lên vai tôi.

"Đúng đấy, cậu đừng nói nữa! Giờ cậu phải lo bồi bổ sức khỏe đi đã!". Lâm Sở bảo.

"Ừ". Tôi gật đầu."Mình không nói nữa. Cố Đại Hải, anh có còn cần em không?"

"Chẳng phải em nói là em chưa áp bức anh đến chết thì chưa thỏa nguyện mà, anh vẫn sống sờ sờ đấy thôi". Câu nói đùa của Cố Đại Hải làm tôi phì cười.

30.

"Ăn đi, ăn đi cho nóng!". A Mông đon đả. Chẳng biết cô ấy kiếm đâu ra ít lòng, bảo là của quý, đã nấu nướng cẩn thận ở nhà rồi mới mang đến cho tôi.

"Ghê quá! Cậu chắc chắn đây không phải của người chứ?". Tôi bịt mũi.

"Ghê đâu mà ghê!". A Mông bĩu môi.

"Mình nghe nói ăn lòng người là đại bổ đấy!". Lâm Sở góp chuyện.

"Thật hả? Thế để mình đi kiếm cho cậu nhá!". A Mông nói rồi chạy đi tìm điện thoại.

"Thôi, thôi, cậu không muốn mình sống nữa hả? Thế có khác gì là ăn thịt người đâu?". Trán tôi vã đầy mồ hôi.

"Tiểu Ngư! Mình mang đồ bổ dưỡng tới này!". Trần Lộ hiên ngang bước vào với cái bụng to tướng và Dương Siêu tháp tùng ở bên cạnh.

"Sao cậu lại tới đây? Cứ ở nhà nghỉ đi chứ!". A Mông vội vàng đỡ Trần Lộ ngồi xuống.

"Mình tập đi bộ cho dễ sinh". Trần Lộ nói rất bình thản trong khi Dương Siêu mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

"Ê, bên này cơ mà!". A Mông ngó ra ngoài cửa, quát nhặng xị."Mau lên! Anh làm gì mà cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế hả?"

"Đây, tới đây! Ô, nhiều người thế này cơ à?". Tay xách một cái cặp lồng, Triệu Tam tất tả chạy vào.

"Nhiều người thì sao hả? Mau đưa cho Tiểu Ngư đi!". A Mông đạp cho Triệu Tam một cái làm anh ấy ngã dúi dụi về phía trước.

"Ha ha ha...!". Tôi ngồi dựa vào thành giường, không nhịn được cười.

"Hề hề...". Triệu Tam cũng ngúc ngoắc cái đầu trọc, cười theo tôi.

"Anh mang cái gì đến thì lấy ra đi!". A Mông lại đập anh ấy.

"Ờ, đúng đúng, em xem này, canh dạ dày đấy!". Triệu Tam mở nắp cặp lồng ra.

31.

"Con khờ quá, sao bây giờ mới nói cho mẹ biết chứ?". Mẹ tôi sụt sịt. Thấy bố mẹ cùng lo lắng như thế, tôi rất sợ hãi, nhỡ hai cụ giận quá mà xảy ra chuyện thì tôi chẳng biết làm sao cả.

"Con bé ngốc này! Bình thường tinh ranh là thế, sao giờ lại ngốc vậy hả con?". Bố tát nhẹ vào má tôi, nếu là trước đây, chắc tôi đã bị tẩn cho một trận tơi bời rồi.

"Con xin lỗi ạ!". Tôi nói khẽ. Đúng là bố mẹ già yếu quá, chẳng còn hơi sức để đánh tôi nữa.

"Con bé ngốc...". Bố tôi đột nhiên ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc khiến tôi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bố khóc, từ trước đến giờ, dù tôi làm trò gì, bố chỉ nhăn nhó mặt mày thôi.

"Mẹ!". Cố Đại Hải ngượng ngập đứng ngoài cửa, do dự mãi mới lên tiếng.

"Ừ, con mau lại đây đi! Mấy hôm nay, con phải chăm sóc đứa trẻ dại dột này đúng không?". Mẹ tôi kéo Cố Đại Hải vào.

"Có gì đâu ạ, con tự nguyện mà". Cố Đại Hải có vẻ ngạc nhiên, cả tôi cũng vậy, thậm chí còn thấy hơi sờ sợ nữa. Đã bao giờ bố mẹ đối xử như vậy với con nhóc nghịch ngợm này đâu, chỉ có Thẩm Lãng mới được thế thôi.

"Hoa Thiên cứ đứng trước cửa nhà mình nói lảm nhảm, hôm nay vừa bị anh trai con đuổi về rồi". Mẹ vừa chải đầu cho tôi vừa thì thầm.

"Con không thể tha thứ cho anh ấy được. Mặc dù con cũng có lỗi". Tôi cúi đầu.

"Tính cách của nó và Tiểu Nguyệt giống nhau. Nhưng xét cho cùng, cả hai đứa nó đều đáng thương". Mẹ tôi khẽ thở dài.

"Đợi một thời gian nữa rồi con và Cố Đại Hải sẽ nói chuyện với Hoa Thiên. Anh ấy muốn gì, con cũng sẽ đáp ứng, miễn là anh ấy buông tha cho con". Tôi nói rồi quay sang nhìn Cố Đại Hải đang đánh cờ với bố tôi ở bên cạnh. Bố tôi sắp thua rồi, nhăn nhó bắt chơi lại, Cố Đại Hải tuy không muốn nhưng vẫn phải tươi cười đồng ý, tôi thấy khó chịu thay cho anh ấy.

Sau khi ra viện, tôi được Cố Đại Hải đưa về ngôi nhà chúng tôi ở ngày trước.

"Mọi thứ ở đây vẫn như xưa". Tôi nhìn một lượt.

"Anh chẳng thay đổi bất cứ cái gì. Mất cả ngày hôm qua để quét dọn lại, anh chỉ sợ em không thấy vừa lòng". Cố Đại Hải ôm tôi từ phía sau.

"Có anh ở bên, làm sao em lại không vừa lòng được chứ?". Tôi dựa vào anh ấy. Trên thế gian này, chỉ có bờ ngực đó mới khiến tôi có cảm giác ấm áp, yên ổn.

"Tiếng gì thế nhỉ?". Tôi nghe thấy có tiếng kêu khe khẽ.

"Thôi chết, anh quên mất!". Cố Đại Hải vỗ trán rồi mở cánh cửa tủ giày, Bội Bội và Đu Đu liền nhảy vọt ra ngoài.

"Ha ha, anh định để hai đứa nó ngộ độc vì mùi giày của anh đấy hả?". Tôi cười lớn. Bội Bội lập tức chui tọt vào lòng tôi còn Đu Đu ngồi xuống bên cạnh, ngước mắt nhìn.

"Anh muốn làm em bất ngờ mà. Chỉ cần em bước vào cửa, thay giày ra là sẽ thấy bọn chúng ngay. Anh mất bao nhiêu lâu mới nhét được hai đứa nó vào đấy!". Cố Đại Hải cười hì hì.

"Đồ ngốc!". Tôi nhìn anh ấy.

Tối hôm đó, đang nằm trên giường, Cố Đại Hải chợt quay sang hỏi tôi: "Em ngủ chưa?"

"Em không ngủ được, tại đang vui quá". Tôi rúc vào ngực anh ấy. Đu Đu đang nằm dưới chân chúng tôi còn Bội Bội thì ngoe nguẩy trên sàn, giương đôi mắt bé xíu nhìn lên.

"Anh cũng thế". Cố Đại Hải ôm chặt lấy tôi.

"Làm gì bây giờ nhỉ?". Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi âu yếm.

"Bọn mình đi ăn trộm hồng nhé!". Cố Đại Hải đột ngột đề nghị.

"Có phải cây này không nhỉ?". Nửa đêm, Cố Đại Hải còn kéo tôi đi quanh khu nhà để tìm cây hồng ngày xưa.

"Đúng rồi, anh xem này! "Cấm hái hồng, vi phạm sẽ bị phạt"". Tôi chỉ vào tấm biển dưới gốc cây.

"Động thủ thôi!". Cố Đại Hải cười híp mắt.

"Anh trèo nhé! Em không được vận động mạnh mà". Tôi nhắc lại lời dặn của bác sĩ.

"Khỏi, chúng ta có vũ khí rồi!". Chẳng khác gì một nhà ảo thuật, Cố Đại Hải lập tức rút từ trong xe ra một cây gậy chuyên dùng để hái trái cây.

"Ôi trời ơi! Cái này mà anh cũng có hả?". Tôi kinh ngạc.

"Anh chuẩn bị từ lâu rồi, ngày nào cũng để nó ở trong xe, chỉ đợi em về là mang đi hái trộm hồng thôi đấy". Cố Đại Hải ưỡn ngực lên khoe. Sau đó, anh ấy nói mình làm được, bảo tôi ra xe ngồi chờ.

"Này! Cậu béo béo kia! Cái cậu đang ăn trộm hồng ấy... Đứng lại!!!". Giọng người bảo vệ khu nhà vang lên làm tôi giật bắn mình.

"Chạy mau! Chạy mau!". Cố Đại Hải xách một túi nilon chui tọt vào trong xe, vội vàng khởi động cho xe lao đi, để lại chú bảo vệ vẫn đang đứng hét ở phía sau. Biển số xe đã được chúng tôi lấy vỏ đĩa CD che lại từ trước rồi.

"Được đấy! Giờ anh còn lưu manh hơn cả em!". Tôi không nhịn nổi cười.

"Hi hi, em xem này, anh bẻ cả cành luôn". Cố Đại Hải hí hửng giơ lên cho tôi xem.

"Chúng ta đi một vòng chứ?". Cố Đại Hải vừa lái xe vừa hỏi tôi.

"Vâng."

"Ra bờ sông nhé!"

"Được."

"Hả?". Cố Đại Hải ngạc nhiên, trơn mắt nhìn tôi."Sao cái gì em cũng bảo được thế?"

"Sau này, anh nói gì, em cũng đồng ý hết."

"Vậy... bọn mình cưới lại nhé!". Cố Đại Hải dè dặt.

"Được". Tôi cười.

"Hí hí hí!". Cố Đại Hải vẫn nhìn tôi chằm chằm.

"Nhìn đằng trước kìa! Có cột điện đấy!". Tôi vội nắm lấy vô lăng.

32.

Sợ tôi ở nhà một mình buồn nhưng lại lo tôi ra ngoài chẳng may gặp phải Hoa Thiên (nghe nói anh ta đang tìm tôi khắp nơi) nên Cố Đại Hải gọi Cố Tiểu Khê đến chơi với tôi.

"Dạo này, em và Thẩm Lãng vẫn ổn chứ?". Tôi hỏi.

"Rất tốt ạ". Má Cố Tiểu Khê đỏ bừng.

"Chị sắp phải gọi em là chị dâu ấy nhỉ?". Tôi mỉm cười.

"Chị nói gì thế?". Cố Tiểu Khê ngượng ngập, chạy đi rót trà.

"Tiểu Ngư, mở cửa ra!". Bên ngoài chợt vọng tới tiếng đập cửa ầm ầm, giọng Hoa Thiên vang đến tai tôi rõ mồm một.

"Tiểu Khê...". Tôi sợ hãi nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Khê. Bội Bội sủa ầm lên.

"Suỵt!". Cố Tiểu Khê bảo tôi trốn vào nhà tắm rồi khóa cửa lại (trước đây, chúng tôi lắp cái khóa này để Đu Đu không vào nhai giấy vệ sinh).

"Anh tìm ai?". Cố Tiểu Khê chỉ mở lớp cửa bên trong chứ không mở cửa bảo vệ bên ngoài.

"Thẩm Ngư đâu?". Hoa Thiên có vẻ rất tức giận.

"Anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây chẳng có Thẩm Ngư nào hết!". Cố Tiểu Khê vẫn bình tĩnh.

"Cô tưởng tôi không biết cô là ai sao? Các người giấu cô ấy ở đâu hả?". Hoa Thiên lao vào phá cửa bảo vệ.

"Anh... anh làm gì thế? Tôi báo cảnh sát đấy!". Cố Tiểu Khê sợ hãi. Tôi muốn bước ra ngoài nhưng không mở được cửa nhà tắm, chỉ biết ngồi đó cầu nguyện cho tôi và Cố Tiểu Khê thôi.

"Tại sao cậu lại tới đây?". Giọng Cố Đại Hải từ xa vang tới, anh ấy đã về rồi.

"Thẩm Ngư đâu?". Hoa Thiên lạnh lùng.

"Liên quan gì tới cậu chứ?". Giọng Cố Đại Hải rất giận dữ.

"Cô ấy sắp kết hôn với tôi rồi, anh là cái quái gì hả?". Câu nói của Hoa Thiên giống như phát súng bắn vào tim tôi.

"Cậu đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Vẫn còn hoang tưởng sao?". Hình như Cố Đại Hải đang cố gắng ngăn Hoa Thiên đánh mình, tôi nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Khê.

"Bỏ tay ra!". Hoa Thiên hét lên, tiếp đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, hình như bọn họ đang đánh nhau.

"Anh!". Cố Tiểu Khê hét khản cả giọng. Tôi cố gắng đẩy cửa ra mà không được.

33.

"Bọn anh tìm được cho em một chỗ rồi đấy, ở ngay gần nhà anh, nhỡ có chuyện gì thì bọn anh có thể tới ngay". Lý Triển Bằng bảo khi đưa tôi và Cố Đại Hải tới nơi ở mới.

"Phiền hai người quá!". Cố Đại Hải đưa cho Lý Triển Bằng một điếu thuốc.

"Thôi, em đang cai. Phiền phức gì chứ, bọn em có phải là người xa lạ đâu!". Lý Triển Bằng ngước mắt nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

"Mình đã cho số của mình vào danh sách gọi nhanh rồi nhé, cậu nhấn phím 1 là được, biết chưa hả?". Trên đường đi, A Mông cứ giữ điện thoại của tôi mãi.

"Ờ, biết rồi". Tôi giật lại.

"Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại, mình sẽ qua ngay, nghe thấy không hả?". Cô ấy dặn đi dặn lại mấy lần liền.

"Sao cậu lắm chuyện hệt như Cố Đại Hải thế?". Tôi bắt đầu thấy khó chịu.

"Ơ, phải nói nhiều cho cậu chết luôn!". A Mông lườm tôi.

34.

Cố Đại Hải còn phải quay về công ty xử lý công việc nên tối nay, tôi phải ở lại đây một mình.

"Anh đi nhé, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh!"

"Anh yên tâm, em sẽ ở lại với nó". A Mông ôm một cái túi to tướng tới chỗ tôi.

"Cậu ấy hả? Không cần đâu". Tôi không nghĩ rằng A Mông lại qua đây.

"Thái độ gì thế không biết!". A Mông đẩy tôi ra rồi bước vào nhà.

"Em nhớ ngủ sớm nhé!". Vừa bước được ba bước, Cố Đại Hả đã quay đầu lại dặn.

"Anh đi cẩn thận!". Tôi nhìn theo anh ấy, tới lúc chiếc xe đi xa hẳn mới vào nhà.

"Tình cảm quá nhỉ?". A Mông dựa người vào cửa, nhìn tôi.

"Biến đi!". Tôi lườm.

"Anh đến đâu rồi?". Tôi thấy bồn chồn, liền gọi điện thoại cho Cố Đại Hải.

"Anh sắp tới nơi rồi, em vẫn chưa ngủ hả?"

"Anh thử nghe tiếng ngáy của A Mông mà xem!". Tôi dí điện thoại vào mồm A Mông.

"Mẹ ơi, đây là A Mông hay là Lý Triển Bằng thế?". Cố Đại Hải giật mình.

"Lý Triển Bằng cái gì chứ? Ngày trước, A Mông toàn bị gọi là cái bễ lò rèn đấy!"

Cố Đại Hải còn nói chuyện với tôi một lúc rồi mới chịu cúp máy.

"Ngủ đi, sáng mai anh sẽ tới. Ngủ ngon nhé!"

"Á!". Nửa đêm, tôi sợ hãi bật dậy làm A Mông cũng dậy theo. Đang nằm cuộn trong lòng tôi ngủ, Đu Đu nhảy ngay xuống đất.

"Cậu sao thế?". A Mông nhìn tôi.

"Phù... Sợ quá! Sợ chết mất!". Tôi vỗ ngực.

"Cậu không sao chứ?". A Mông giúp tôi lau mồ hôi.

"Không sao, mình mơ thấy Cố Đại Hải gặp chuyện. Giấc mơ ngược lại với hiện thực, đúng không cậu?". Tôi kéo áo A Mông.

"Đúng đúng, là ngược lại, ngược lại. Không sao đâu, không sao đâu!". A Mông vỗ về tôi.

Suy đi tính lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Cố Đại Hải. Chuông reo một lúc, anh ấy mới nhấc máy.

"Anh đang ở đâu vậy?"

"Anh... anh đang ở bên ngoài, giờ vẫn chưa về được". Cố Đại Hải ngập ngừng.

"Sao thế?". Tôi cảm thấy như anh ấy có điều gì đó không thể nói với tôi.

"Không sao, anh không sao mà. Em cẩn thận đấy...". Tiếng anh ấy bị đứt quãng, sau đó điện thoại ngắt luôn.

"Không có chuyện gì chứ?". Tôi nhìn A Mông.

"Có lẽ tại tín hiệu không tốt thôi, cậu đừng lo". A Mông há miệng ra ngáp rồi ngủ tiếp.

"Tít tít...". Tiếng chuông báo tin nhắn của tôi vang lên.

"Anh không sao, tại tín hiệu không tốt thôi, em ngủ đi nhé!". Cố Đại Hải nhắn tin cho tôi.

"Anh cũng ngủ sớm đi, không nhìn thấy anh, em hơi sợ". Tôi nhắn lại, nhưng Cố Đại Hải không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi ôm điện thoại, ngủ thiếp đi.

35.

Sáng hôm sau, Thẩm Lãng dẫn Cố Tiểu Khê tới thăm tôi.

"Em không sao chứ?"

"Sao là sao? Hai người đến đúng lúc thật, mọi người đến đông đủ rồi, định mở hội hả?". Tôi dẫn họ vào phòng khách, tất cả bạn bè của tôi đang ngồi ở đó, thậm chí Triệu Bồi và Ngụy Tử Lộ cũng tới.

"Trùng hợp quá!". Cố Tiểu Khê cười nhạt.

"Không xảy ra chuyện gì chứ?". Tôi vội hỏi.

"Cậu điên à?". A Mông đá tôi.

"Không sao thật không?". Tôi nhìn Ngụy Tử Lộ, trong số những người ở đây, chỉ có anh ấy là không biết nói dối. Ánh mắt của mọi người đều hướng vào Ngụy Tử Lộ.

"Không, không có chuyện gì cả!". Anh ấy lắc đầu quầy quậy.

"Mọi người đừng gạt mình, không ai lừa được mình đâu!". Tôi giận dữ chỉ vào mặt họ.

"Ai mà lừa được cậu chứ?". Lâm Sở mím môi lại nói.

"Thật không?"

"Cậu nhạy cảm quá rồi đấy!". Trần Lộ ôm tôi."Người ta bảo chỉ có người mang thai mới hay nhạy cảm thôi."

"Tốt nhất là đừng giấu mình chuyện gì!". Tôi nhìn mọi người rồi qua sang Cố Tiểu Khê."Anh trai em đâu? Sáng nay, lúc ra khỏi nhà, anh ấy quên mang theo điện thoại."

Tôi nói xong, mặt A Mông liền biến sắc, cô ấy định mở miệng ra nói nhưng bị tôi lừ mắt chặn lại.

"Sáng nay, anh trai em vẫn ở đây ạ?". Quả nhiên Cố Tiểu Khê đã mắc bẫy.

"Cố Đại Hải làm sao rồi?". Tôi nhìn Cố Tiểu Khê.

"Anh ấy... anh ấy không sao". Cố Tiểu Khê cúi đầu.

"Thôi đi! Các cậu còn định lừa mình sao? Mình chỉ hỏi thử xem sao thôi, chứ anh ấy rời khỏi đâu từ tối hôm qua rồi". Tôi đứng bật dậy."Nói đi chứ!"

"Bọn anh không tìm thấy anh ấy". Lý Triển Bằng hạ giọng.

"Từ tối hôm qua đến giờ, không ai liên lạc được với anh ấy cả". Dương Siêu nói thêm.

"Tối qua, lúc gọi cho anh ấy, mình đã cảm thấy có gì đó không bình thường rồi. Tóm lại là làm sao hả?"

"Tối qua, anh gọi điện thoại cho Cố Đại Hải để hỏi cậu ấy xem bọn em chuyển nhà thế nào rồi...". Thẩm Lãng nhìn tôi rồi từ từ kể lại mọi chuyện.

36.

"A lô!"

"Cố Đại Hải à, Thẩm Lãng đây". Thẩm Lãng nhìn đồng hồ.

"Ờ, sao thế?"

"Không có gì, hôm nay hai đứa chuyển nhà à? Ổn thỏa cả chứ?". Thẩm Lãng dựa người vào lan can nói chuyện.

"Mọi chuyện ổn cả. Chỗ đó rất được, lại gần nhà A Mông, có chuyện gì cũng dễ xoay xở... Á!". Điện thoại vọng ra tiếng hét của Cố Đại Hải rồi im bặt.

"Sao thế? Cố Đại Hải? Cậu không sao chứ?". Thẩm Lãng lo lắng không yên.

"Không sao, em không sao". Năm phút sau, giọng Cố Đại Hải mới vang lên.

"Cậu làm mình sợ quá, đang lái xe hả?". Tim Thẩm Lãng khó khăn lắm mới đập bình thường trở lại.

"Thẩm Lãng". Cố Đại Hải bỗng nhiên nói rất nhẹ nhàng."Bảo với Tiểu Ngư là em vẫn ổn, đừng tìm em, đừng ra ngoài!". Anh ấy nói một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc trò chuyện vừa xong rồi tắt máy, Thẩm Lãng gọi lại mấy lần nhưng đều không liên lạc được.

"Bọn anh đã báo cảnh sát rồi". Thẩm Lãng trấn an tôi.

"Là anh ta, chắc chắn là anh ta! Các người phải đi tìm hắn chứ!". Tôi nắm chặt lấy vạt áo Thẩm Lãng, nhìn tất cả mọi người.

"Cảnh sát đã điều tra rồi nhưng anh ta có chứng cớ ngoại phạm". Cố Tiểu Khê ôm tôi."Chị đừng lo, không sao đâu!"

"Chắc chắn là hắn đấy, nếu không, Cố Đại Hải đã không bảo mình là không được ra ngoài!". Tôi kéo áo từng người, nói với họ.

"Cậu bình tĩnh đã! Không có chuyện gì đâu". A Mông cũng ôm tôi.

"Cậu bảo mình phải bình tĩnh thế nào đây?". Tôi đẩy cô ấy ra.

Bốp! Nhận cái tát như trời giáng của Lâm Sở, tôi mới tỉnh ra."Cậu cứ thế này thì bảo bọn mình phải làm thế nào hả?". Lâm Sở mắng. Tôi ngã người xuống ghế, chẳng biết phải nói gì nữa.

"Cậu nghe này, tất cả mọi người đều là bạn tốt của cậu. Chúng ta sống chết có nhau, bọn mình không bao giờ giương mắt nhìn cậu đau khổ cả, hãy tin bọn mình!". Lâm Sở nắm chặt vai tôi.

"Lâm Sở...". Tôi òa khóc, ôm chầm lấy cô ấy.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-20)