Truyện:Kết Hôn Anh Có Dám Không - Chương 18

Kết Hôn Anh Có Dám Không
Trọn bộ 20 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Lâm Sở, em sang bên này mà xem, đẹp lắm, nếu lấy cảnh này...". Hoa Thiên xin nghỉ học, đưa tôi và Lâm Sở đi chơi.

"Được đấy, cậu đợi mình qua bên kia đã nhé!" Lâm Sở vác máy ảnh lên, chạy đi luôn. Hoa anh đào ở đây quả thật rất đẹp, thảo nào Lâm Sở cứ bấm máy lia lịa.

"Chúng ta có nhất thiết phải về không?". Mắt Hoa Thiên hơi đỏ, tôi biết trong lòng anh ấy đang rất buồn.

"Em cũng không biết nữa, con trai A Mông mắc bệnh máu trắng, em không thể yên tâm được". Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

"Liệu không về có được không?". Hoa Thiên nâng cằm tôi lên.

"Anh đừng như thế! Em vào nhà vệ sinh chút đã, lát nữa Lâm Sở sẽ quay lại đấy!". Tôi tránh anh ấy.

"Phù...". Tôi nhìn vào gương rồi thở dài, nghĩ lại mọi chuyện trước đây.

"Á!". Bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau đẩy tôi vào sát gương, tôi thấy đỉnh đầu đau nhói liền vùng quay lại, đẩy người đó ra. Theo lý mà nói, ở mấy chỗ như thế này, không vụ án nào có thể xảy ra mới đúng chứ!

Lúc nhìn rõ người phía sau, tôi vô cùng sợ hãi. Người phụ nữ đó mặc áo mưa, đeo kính đen, trên mặt có một vết sẹo dài, trông vô cùng quen thuộc.

"Tại sao chị lại ở đây?". Tôi lùi lại sát tường, toàn thân nổi da gà.

"Đến thăm em chứ sao nữa? Chị sợ em sẽ nhớ chị". Chị ta tháo kính xuống, ngoài vết sẹo do tôi gây ra thì gương mặt không thay đổi chút nào.

"An Nguyệt, rốt cuộc chị muốn làm gì?". Tôi nhìn ra cửa sổ, từ chỗ tôi tới đó chỉ cách vài bước chân thôi.

"Đều tại mày hủy hoại cuộc đời tao." Ánh mắt sắc nhọn của Ánh Nguyệt làm tôi sợ đến đứng tim, quên cả việc chạy trốn."Mày cứ tưởng sống sung sướng ở đây thì tao sẽ không tìm được mày hả?". Chị ta rút ra một con dao sắc lẻm kề lên má tôi. Cảm giác lạnh toát nhanh chóng lan ra toàn cơ thể. Tôi biết mình phải chiến đấu.

"Ở đây cũng có cảnh sát đấy, chị mà manh động là sẽ phải ngồi tù!". Tôi bấu chặt tay vào tường.

"Tao đã tìm hiểu kĩ rồi, camera ở chỗ này vừa mới thay, còn đang trong thời gian kiểm tra". An Nguyệt nhếch mép."Đợi tới khi có người phát hiện ra mày nằm ở đây, chắc tao đã yên vị trên máy bay rồi."

"Tiểu Ngư! Bọn anh đi trước đây!". Giọng Hoa Thiên từ xa vang tới."Lâm Sở không đợi được nữa, em mau lên nhé!"

"Tại sao... nó lại...". An Nguyệt lắp bắp. Nhân lúc đó, tôi đẩy chị ta rồi vùng chạy ra ngoài.

"Sao vậy em?". Trông thấy bộ dạng hoảng hốt của tôi, Hoa Thiên liền kéo lại hỏi.

"Đi! Đi mau lên!". Thấy An Nguyệt đang lao ra ngoài, tay vẫn lăm lăm con dao, tôi cuống quýt.

"Chị!". Hoa Thiên ngạc nhiên khi gặp An Nguyệt ở đây. Vừa thấy con dao, nhanh như chớp, anh ấy đẩy tôi ra. Tôi chỉ nghe thấy "phập" một tiếng rồi anh ấy ngã xuống.

"Hoa Thiên!". Tôi nhìn thấy rất nhiều máu đang chảy ra từ khóe miệng anh ấy.

"Em... tại sao em lại ngăn chị?". Bàn tay An Nguyệt toàn là máu, trên mặt cũng vậy.

"Hoa Thiên, anh không sao chứ?". Tôi vội ôm lấy anh ấy, không biết phải làm gì tiếp theo nữa.

"Chị...". Hoa Thiên vừa mở miệng, máu đã lại trào ra.

"Các cậu đang làm gì thế hả? Mình bỏ tiền ra cho các cậu vào đây đấy nhé, mau ra đi!". Giọng Lâm Sở cũng vang lên gần đó.

Tôi nhìn An Nguyệt, phân vân không biết có nên gọi Lâm Sở hay không."Đừng gọi! Đừng gọi!". Hoa Thiên nắm lấy bàn tay tôi."Chị... mau nấp đi!"

Câu nói của Hoa Thiên làm An Nguyệt định thần lại, chị ta vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

"Chị...". Tôi ngẩn người nhìn An Nguyệt chạy trốn, cổ họng như bị cái gì đó chẹn lại.

"Không thể để chị ấy bị sao được, anh xin em, đừng nói ra, coi như là giúp anh đi!" Máu từ khóe miệng Hoa Thiên chảy ra càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả áo len của tôi.

"Lâm Sở!". Tôi hét lên.

2.

"Cô Thẩm, cô thật sự không nhận ra đó là ai sao?". Bên phía cảnh sát điều một nữ nhân viên tới thẩm vấn tôi.

"Xin lỗi, tôi không nhìn rõ lắm, chỉ thấy một người xông ra thôi". Nếu tôi không tiết lộ mà camera ở chỗ đấy vẫn đang trong thời gian kiểm tra thì chắc chắn không một ai có thể biết được hung thủ là An Nguyệt.

"Nhưng xem ra chuyện này đáng lẽ là nhằm vào cô". Nữ cảnh sát đó vẫn hy vọng tôi có thể tiết lộ thêm một chút.

"Tôi thực sự xin lỗi". Tôi cúi đầu.

"Rốt cuộc là ai làm chứ?". Lâm Sở ôm lấy tôi, hỏi.

"Mình nhìn không rõ, chắc là tên lưu manh nào đó". Tôi giấu cả Lâm Sở, Hoa Thiên không muốn nói chuyện này với bất cứ ai khác.

"Hoa Thiên đáng thương quá!". Lâm Sở ôm tôi thật chặt.

"Anh ấy sao rồi?". Tôi bật khóc.

"Vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm". Lâm Sở giúp tôi lau nước mắt. Ngày bé, mỗi khi tôi khóc nhè, mẹ cũng hay làm vậy với tôi.

"Hoa Thiên!". Tôi gọi. Hoa Thiên phải nằm trong phòng quan sát đặc biệt, quanh người là một đống dây lằng nhằng, nhìn rất tội nghiệp.

"Xin lỗi, chỉ có một người được vào thôi, giờ bệnh nhân rất yếu". Bác sĩ nói.

"Cậu đi đi, mình đứng ở ngoài cửa nhìn vào cũng được, không sao đâu!". Lâm Sở vỗ vai tôi.

"Họ không biết là ai đã làm đâu". Tôi nói khẽ với Hoa Thiên."Anh yên tâm, em sẽ không nói gì cả". Mắt Hoa Thiên vẫn nhắm chặt.

"Anh sẽ khỏe thôi, không sao đâu". Tôi nhìn anh ấy, vuốt nhẹ lên má anh, bỗng tôi thấy hàng mi Hoa Thiên hơi động đậy, sao đó anh ấy từ từ mở mắt ra.

"Hoa Thiên!". Tôi quỳ gập người xuống gọi.

"Cảm... cảm ơn!". Anh ấy mấp máu đôi môi nhợt nhạt.

"Không, không, phải là em cảm ơn anh mới đúng, nếu không có anh, chắc em đã..."

"Đừng nói vậy!". Hoa Thiên khẽ lắc đầu."Hãy lấy anh nhé... trước lúc anh chết...". Anh ấy nhìn tôi rồi ho dữ dội, ho ra cả máu nữa. Máy móc xung quanh bỗng kêu "tít tít" nghe rất đáng sợ.

"Anh sẽ không chết đâu! Anh không thể chết được! Bác sĩ!". Tôi lao như người điên ra ngoài, va cả vào Lâm Sở. Bác sĩ vội vàng chạy tới.

"Xin lỗi, anh biết em không muốn...". Ba tháng sau, Hoa Thiên mới được xuất viện, Lâm Sở đã về từ trước, tôi nhờ cô ấy nói với gia đình tôi rằng tôi sắp kết hôn với Hoa Thiên, có lẽ sẽ định cư ờ đây luôn, không về nữa.

"Anh biết em vẫn không yên tâm về chuyện con trai A Mông". Hoa Thiên ngồi xuống cạnh tôi.

"Đợi khi em nhìn thấy thằng bé không sao nữa, mình sẽ quay trở lại đây, sau đó, chúng ta sẽ chuyển nhà tới một nơi không ai tìm thấy, dù cho là vùng quê cũng được, rồi mua một ngôi nhà nhỏ". Tôi dựa đầu lên vai anh.

"Ừ". Anh ấy hôn lên trán tôi.

3.

"Mình tưởng cậu không về nữa chứ!". A Mông lao đến chỗ tôi."Hu hu... Mình cứ nghĩ cậu sẽ ở lại đó mãi mãi". Cô ấy ôm chặt lấy tôi mà khóc, lớp phần trang điểm trên mặt bị nhòe nhoẹt hết cả.

"Cậu đúng là đồ khốn! Con ốm như vậy mà sao không thèm nói với mình một câu hả?". Tôi lườm A Mông.

"Mọi người sợ em lo lắng. Nếu biết em về nước thế này, anh đã nói từ lâu rồi". Giọng Lý Triển Bằng có vẻ cứng cỏi hơn.

Trần Lộ và Dương Siêu vừa tới, Trần Lộ đang mang bầu, tôi lại sắp có thêm một đứa con nuôi nữa.

"Về rồi thì đừng đi nữa nhé!". Mặt Trần Lộ cũng giàn giụa nước."Đúng rồi, Lâm Sở bảo cậu sắp...". Trần Lộ liếc Hoa Thiên rồi thì thầm vào tai tôi."Sắp kết hôn với Hoa Thiên à?"

"Ừ, mình sẽ lấy anh ấy, nhưng phải đợi chuyện của các cậu xong xuôi đã". Tôi mỉm cười.

"Mẹ!". Vừa bước vào nhà, tôi vội lao tới, ôm chầm lấy mẹ.

"Con với chả cái! Đi rồi là không thèm về với mẹ nữa hả?". Mẹ tôi khóc lóc, lệ chảy dài theo những nếp nhăn trên khóe mắt.

"Mẹ à, con về rồi mà!". Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi thấy mẹ khóc nhiều như vậy.

"Ngồi đi, Hoa Thiên!". Thẩm Lãng đỡ hành lý giúp chúng tôi, ba năm qua, anh ấy đã thay đổi ít nhiều. Bây giờ nhìn ông anh tôi chững chạc hơn, cổ phiếu của công ty Thẩm Lãng sắp được niêm yết trên sàn chứng khoán nữa.

"Anh được lắm! Cuối cùng anh cũng biết tự mình giải quyết mọi thứ rồi". Tôi vỗ vai Thẩm Lãng.

"Thì nhờ em dạy anh mà. Không có em, chắc anh không khá nổi". Thẩm Lãng khoác vai tôi, cười vui vẻ.

4.

"Cậu sẽ kết hôn với Hoa Thiên thật hả?". A Mông hỏi khi chúng tôi tụ tập ở nhà Lâm Sở, lần này trở về, tôi đã thành đứa thất nghiệp mất rồi.

"Ờ, mình chẳng nghĩ ra lý do gì để không đồng ý cả". Tôi nằm trên ghế sô pha của Lâm Sở. Cô ấy mới nuôi một con chó, đặt tên nó là Ngư Ngư, làm tôi tức chết đi được!

"Mình cũng không nghĩ ra". Mặt A Mông buồn buồn.

"Con trai cậu thế nào rồi?". Tôi nghĩ nói vào chuyện chính vẫn tốt hơn.

"Không sao cả, giờ nó vẫn bình thường. Đợi mình sinh thêm một đứa nữa rồi tính."

"Bọn mình về rồi đây!". Hôm nay, Lâm Sở dẫn Hoa Thiên tới tham gia phỏng vấn ở một studio rất nổi tiếng. Chúng tôi đều đang tìm công việc mới vì đợi đến lúc A Mông sinh con, chắc phải mất hơn một năm.

"Sao rồi anh?". Tôi nhìn Hoa Thiên đang ngồi xuống cạnh mình.

"Khá ổn, bên đó lương cũng khá cao". Hoa Thiên giúp tôi sửa lại lọn tóc vương trước mắt."Em định thế nào?"

"Em hả? Chắc em sẽ tới làm chỗ Thẩm Lãng, anh ấy định giao một chi nhánh cho em quản lý". Tôi bảo.

"Dạo này, ông anh cậu giỏi giang ra phết đấy". A Mông uống nước rồi nói với tôi.

"Thật hả?". Tôi không tin lắm.

"Thật mà, cậu không biết chứ, lần trước có một container hàng, bọn mình đã định lấy rồi, không ngờ bên đó lại thích ông Thẩm Lãng nhà cậu, sống chết gì cũng không chịu giao cho bất cứ đối tác nào khác, cho dù chiêu gì bọn mình cũng dùng rồi, ngay cả Cố Đại Hải cũng...". A Mông buột miệng nói ra cái tên khiến lòng tôi đau nhói.

"A Mông!". Lâm Sở quát."Mau lại đây! Lau sàn đi! Cậu đổ nước đầy ra đây rồi này!"

5.

"Mấy hôm nữa, anh về thắp hương cho bố mẹ, em muốn đi cùng không?". Trước lúc tôi xuống xe, Hoa Thiên hỏi tôi.

"Vâng, hôm ấy anh tới đón em nhé!". Tôi vẫy tay.

"Tiểu Ngư!". Tôi giật bắn mình khi Thẩm Lãng gọi. Anh ấy đang ngồi trước cổng.

"Làm gì mà anh cứ như lũ lưu manh thế hả?". Tôi ngồi cạnh anh ấy rồi lấy thuốc ra, châm lửa hút.

"Đợi em thôi. Em định cưới Hoa Thiên thật hả?"

"Trời ạ, mọi người điên hết rồi phải không? Sao ai cũng hỏi em câu đó thế? Em lấy chồng thì ngạc nhiên lắm à?". Tôi lườm anh ấy.

"Anh chỉ sợ em không hạnh phúc thôi". Trước đây, Thẩm Lãng rất ít khi nói những lời như thế này, xem ra ba năm vừa qua đã khiến anh ấy thay đổi không ít.

"Thôi đi! Giờ anh giỏi rồi nên bật lại em hả?". Tôi cười rồi rít một hơi thuốc.

"Ờ, thì thôi vậy, ly hôn khiến người ta trưởng thành hơn mà."

"Ha ha, đúng là cùng một giuộc!". Tôi cười."Em nợ Hoa Thiên nhiều lắm, anh ấy suýt chết vì em đấy". Tôi kể cho Thẩm Lãng nghe chuyện ở bên Nhật, chỉ có điều hung thủ được thay bằng một tên lưu manh. Nếu biết đó là do An Nguyệt làm, chắc chắn anh ấy sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.

"Ờ, em vui là được rồi, chỉ là anh thấy buồn thay cho Cố Đại Hải thôi". Thẩm Lãng đứng dậy."Mình về nhà thôi, ngoài này lạnh quá!"

"Anh ấy vẫn khỏe chứ?". Tôi cũng đứng dậy.

"Ừ, mấy năm nay cậu ấy làm như bán mạng, giờ thì chuyển tới công ty ở rồi". Thẩm Lãng khẽ vỗ tay để đèn bật sáng.

"Anh ấy không biết em đã về chứ?"

"Hình như là thế."

"Anh đừng nói nhé! Đợi sau khi con trai A Mông khỏi bệnh, em sẽ âm thầm ra đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra". Tôi chỉ muốn khóc.

"Em thực sự không muốn gặp lại cậu ấy sao? Giờ Cố Đại Hải gầy tong teo, trông thương lắm". Thẩm Lãng không quay đầu lại, bảo tôi.

"Gặp rồi thì sao chứ? Nói với anh ấy rằng em chuẩn bị lấy chồng à?". Tôi cười đau khổ.

6.

"Này nhóc, còn nhớ dì không?". Tranh thủ thời gian rảnh, tôi đến thăm con trai A Mông. Tuy bị bệnh máu trắng nhưng do ăn uống tốt nên nhìn bề ngoài, thằng nhóc này trông khá bình thường, còn hơi béo một chút nữa.

"Dì Ngư Ngư!". Nó giương mắt nhìn tôi một hồi rồi reo lên.

"Thông minh quá! Con vẫn nhớ dì phải không?". Tôi xoa đầu nó, đứa bé này hẳn phải là một thần đồng, giỏi hơn bố mẹ nó nhiều.

"Dì Ngư Ngư đừng đi nữa nhé! Dì đi rồi, mẹ con toàn khóc thôi...". Nó kéo tay tôi, kể lể.

"Ừ, dì sẽ không đi đâu nữa". Tôi bế thằng nhóc lên, giờ nó nặng hơn trước nhiều, còn biết ăn nói hơn cả A Mông.

"Ơ, em đến chơi à?". Lý Triển Bằng xách một túi đồ ăn tới, tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

"Này, con trai anh thông minh quá, vẫn còn nhớ em đấy, hơn hẳn bố mẹ!". Tôi cười.

"Đương nhiên! Lúc em không ở đây, mỗi lần nhớ em, A Mông lại kể cho thằng bé nghe về em". Lý Triển Bằng bế con quay lại giường bệnh rồi đưa cho nó một túi khoai lang.

"Em định cưới thật hả?". Anh ấy vừa gọt hoa quả cho con vừa hỏi.

"Mọi người mắc bệnh gì thế không biết! Hôm qua, A Mông cũng hỏi em câu này". Tôi cắn một quả táo.

"Đều nghĩ cho em thôi mà. Cố Đại Hải vẫn đang đợi em đấy."

"Đừng nói chuyện này trước mặt Hoa Thiên, anh ấy sẽ buồn lắm". Tôi vứt hạt táo ra ngoài.

"Anh biết rồi. Em tưởng anh giống A Mông sao?". Lý Triển Bằng ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn tôi.

"Giờ anh và A Mông mới giống vợ chồng đấy, tốt hơn mấy năm trước nhiều". Tôi quàng tay ra sau ghế.

"Đúng vậy. Khi biết bệnh của con, A Mông khóc nhiều lắm. Lúc đó, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt. Thật đấy! Đau đớn vô cùng, suýt nữa thì anh đã quay lưng bỏ đi rồi". Lý Triển Bằng gọt táo xong rồi bảo con cầm lấy ăn."Đau đến tan nát cả ruột gan... Đến khi ấy, anh mới hiểu tại sao ngày xưa anh lại lấy cô ấy. Thật sự không phải vì có con nên phải cưới mà bọn anh thực sự yêu thương nhau. Cái đó gọi là trách nhiệm, anh phải chăm sóc cho vợ và con mình, nếu không trong tim sẽ thấy rất đau."

"Anh cũng đã hiểu chuyện như Thẩm Lãng vậy. Chà, xem ra lần này em đi là hợp lý, mọi người đều biết mình nên làm gì rồi". Tôi cười.

"Anh nghĩ em không nên đi. Sao em phải chạy trốn chứ? Rõ ràng hai người còn yêu nhau...". Lý Triển Bằng tỏ ra hơi kích động.

"Thôi! Anh đừng nói nữa! Em đi tìm Hoa Thiên đây, hôm nay là ngày đầu tiên anh ấy đi làm, bọn em hẹn nhau đi ăn rồi". Tôi xách túi lên, bước ra ngoài.

7.

"Được, em sẽ đợi anh". Tôi bảo. Hoa Thiên nói anh ấy còn đang sắp xếp đồ đạc nên tôi đứng chờ dưới sảnh. Một chiếc xe ở gần đó khiến tôi chú ý, hình như nó cùng loại với xe của Cố Đại Hải, màu sắc cũng y hệt. Bước lại gần, tôi thấy trong xe có một con chó Chihuahua rất giống Bội Bội của tôi.

"Gâu gâu!". Vừa nhìn thấy tôi, con Chihuahua đó liền sủa ầm ĩ, lại còn không ngừng ngoe nguẩy đuôi nữa.

"Bội Bội à?". Tôi nhìn nó.

"Gâu!". Nó sủa lại như trả lời tôi.

"Bội Bội, ngồi xuống!". Tôi thử bảo nó.

"Gâu!". Con chó ngoan ngoãn ngồi xuống, giương mắt lên nhìn tôi.

"Đúng là mày hả?". Nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra. Đồ quỷ nhỏ này, đã lâu như vậy rồi mà nó vẫn còn nhớ tôi.

"Đu Đu, lần sau không được ăn nhiều như thế nữa nhé!". Một giọng nói quen thuộc vang lên từ góc đường, tôi vội nấp sau một chiếc xe khác.

"Gâu gâu gâu!". Bội Bội không thấy tôi đâu nên sủa váng lên.

"Bội Bội, mày làm sao thế? Đu Đu về rồi còn gì". Có tiếng mở khóa xe, sau đó là tiếng đóng cửa."Ngoan nào, lát nữa, tao sẽ đưa chúng mày về nhà. Bội Bội, không được bắt nạt Đu Đu nữa! Nó vừa tiêm xong đấy". Tiếng xe nổ máy khiến tôi không nghe được giọng Cố Đại Hải nữa. Run run đưa tay lên bịt chặt miệng, tôi cố gắng không thốt ra cái tên quen thuộc kia.

"Tiểu Ngư!". Lúc Hoa Thiên ra, tôi đang dựa vào xe của người khác để hút thuốc.

"Hả?". Tôi giật mình.

"Xe chúng ta ở bên này cơ mà!". Hoa Thiên giật lấy điếu thuốc trên tay tôi.

"Ơ, em nhầm, em quên bẵng đi mất". Tôi luống cuống, nếu biết chuyện tôi vừa thấy Cố Đại Hải, Hoa Thiên chắc chắn sẽ không vui.

"Lâu lắm không ăn đồ nướng rồi, chúng ta đi ăn nhé!". Hoa Thiên hỏi tôi.

"Em ăn gì cũng được". Tôi thắt dây an toàn.

"Mọi người nói... chị anh đã mất tích khá lâu rồi". Lúc qua ngã tư, Hoa Thiên đột nhiên nói.

"Chị ta trốn rồi sao?". Tôi di di ngón tay lên mặt kính.

"Nếu tìm được chị ấy, anh sẽ nói với chị ấy rằng không sao đâu, không cần phải trốn tránh nữa". Hoa Thiên thở dài.

"Hoa Thiên à, anh tốt thật đấy!". Tôi nhắm mắt lại.

"Anh đã từng làm những chuyện không tốt mà". Anh ấy khẽ nói.

"Vậy sao? Đối với em, anh luôn là người tốt". Tôi mở mắt ra.

"Nếu như... anh nói là nếu như, nếu như anh làm một chuyện gì đó không tốt thì em có hận anh không?". Anh ấy dừng xe lại hỏi tôi.

"Anh không bao giờ làm điều xấu cả, em tin là thế!". Tôi nhìn Hoa Thiên. Thực ra trước đây, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu, anh ấy bảo nếu vì một phút bồng bột mà tôi đồng ý kết hôn thì anh ấy có thể cho tôi thêm thời gian. Điều này làm tôi rất khó nghĩ, nhất là khi nhìn vào mắt anh ấy, đôi mắt vừa chứa chan hy vọng vừa thấp thỏm lo âu, lại có cả nỗi xót xa, chua chát.

"Cám ơn em!". Anh ấy khởi động lại máy.

"Hôm nay em ở lại đây được không?". Hoa Thiên hỏi khi tôi đưa anh ấy về nhà, lúc nãy anh ấy uống hơi nhiều rượu. Ngôi nhà này là tài sản duy nhất mà bố mẹ Hoa Thiên để lại nên anh ấy không nỡ bán đi.

"Mai anh còn đi làm mà, em cũng phải tới chỗ Thẩm Lãng nữa". Tôi nhẹ nhàng đẩy tay anh ấy ra.

"Mỗi buổi sáng không nhìn thấy em, anh đều cảm thấy lo lắng". Anh ấy vẫn không muốn buông tay.

"Em sẽ gọi điện thoại cho anh". Tôi dìu anh ấy lên nhà, đỡ vào giường rồi đắp chăn lau mồ hôi trên trán cho anh ấy. Xong xuôi tất cả, tôi mới yên tâm về nhà.

"Phù...". Tôi dựa vào tường. Dạo này, tôi toàn bị mất ngủ, có khi thức trắng đêm. Như mọi lần, tôi lại mở máy tính ra, viết nhật ký. Tôi đặt mật khẩu là ngày sinh của Cố Đại Hải, chẳng hiểu tại sao khi đó, tôi lại chọn dòng kí tự đó nữa, nhưng thế cũng tốt, sẽ không có ai biết mà đọc trộm được nhật kí của tôi.

"Cố Đại Hải, hôm nay em đã gặp Bội Bội rồi. Nó còn nhớ em, vẫn y như trước đây, thấy em không mở cửa xe ra là lo cuống cuồng lên. Còn nhớ lần đầu tiên ngồi ô tô, Bội Bội đã rất sợ hãi, cứ cào vào cửa, bắt em bế nó ra, xước hết cả kính. Tha lỗi cho em vì em đã trốn tránh! Em không dám gặp anh bởi trong tim em vẫn còn chỗ của anh, ở đây này, anh vẫn còn chiếm một khoảng rất lớn. Nhưng em không thể không lấy Hoa Thiên được, em đã nợ anh ấy quá nhiều, em không muốn làm tổn thương anh ấy thêm nữa. Có lúc em từng nghĩ, tại sao khi ấy, em lại không nghe lời khuyên của mọi người? Nếu em không tham dự hôn lễ của Ngụy Tử Lộ thì chúng ta đã không phải chịu đau khổ nhiều đến như vậy.

Hoa Thiên, em thực sự không muốn quay lại Nhật Bản. Ở đây có quá nhiều thứ mà em không thể từ bỏ được: bố mẹ em, Thẩm Lãng, A Mông, Lý Triển Bằng, Tiểu Lý Mông, Lâm Sở, Trần Lộ, Dương Siêu, vợ chồng Ngụy Tử Lộ, cả đứa con nuôi em mới gặp một lần... Nhưng em không thể làm anh bị tổn thương nữa, càng không thể khiến anh đau khổ.

Em khó chịu lắm, trong lòng rất đau đớn, có lúc em rất sợ hãi phải tỉnh dậy, bởi vì cứ mở mắt ra là những ngày em ở đây lại ít đi một ngày."

Tôi gập máy tính lại, ngước mắt nhìn không gian đang sáng dần lên, mặt trời đã mọc rồi. Lại một ngày mới bắt đầu.

8.

"Tiểu Ngư, lại đây! Đây là phòng làm việc của em, thấy được chứ hả?". Thẩm Lãng dẫn tôi lên tầng.

"Chà, không tồi đâu! Thẩm Lãng à, anh không sợ em làm anh bị thua lỗ sao?"

"Sao em lại nói vậy? Lỗ anh vẫn vui". Thẩm Lãng trợn mắt nhìn tôi.

"Thẩm Lãng, có chuyện phải bàn với anh đây". Ngụy Tử Lộ đẩy cửa bước vào phòng. Anh ấy béo hơn trước nhiều, nhưng gương mặt thì vẫn thế.

"Hi!". Tôi ló mặt qua lưng Thẩm Lãng.

"Tiểu Ngư! Em về lúc nào thế?". Ngụy Tử Lộ đẩy Thẩm Lãng sang một bên rồi lao tới, ôm chầm lấy tôi.

"Này, Ngụy Tử Lộ, anh học được cái tính kích động ấy từ bao giờ vậy?". Tôi hỏi khi đi ăn cơm trưa cùng Thẩm Lãng, Ngụy Tử Lộ.

"Gặp em nên anh vui quá. Nếu không có em, chắc giờ này, anh đã không còn gia đình nữa rồi". Nói đến đây, Ngụy Tử Lộ khóc sụt sùi.

"Thôi thôi!". Thẩm Lãng đưa giấy ăn cho Tử Lộ.

"Đúng đấy, anh không thấy Thẩm Lãng đã bỏ được cái tật khóc lóc rồi à?". Tôi quay ra trêu Thẩm Lãng.

"Trật tự!". Thẩm Lãng lườm tôi.

"Ha ha...". Ngụy Tử Lộ vừa lau nước mắt vừa cười."Tối tới nhà anh ăn cơm đi, con trai anh muốn gặp mẹ nuôi của nó đấy!"

"Được, nhưng em phải đi đón Hoa Thiên trước đã". Từ khi về nước, tôi vẫn chưa có thời gian đến thăm mẹ con Triệu Bồi.

"À, anh nghe nói em sắp kết hôn với Hoa Thiên hả? Em nghĩ kỹ chưa?". Ngụy Tử Lộ nhìn tôi chăm chú.

"Trời đất ơi! Chắc sau này em phải viết ba chữ "Nghĩ kỹ rồi" lên trán mất. Mấy hôm nay, ai cũng hỏi em câu này đấy". Tôi vừa húp canh vừa cười.

Nhìn thấy tôi, Triệu Bồi sững người trong giây lát rồi ôm lấy mà khóc, quý tử nhà chị ấy cũng khóc theo. Nhóc con này nghĩa khí thật!

"Con yêu, gọi mẹ nuôi đi!". Ngụy Tử Lộ đẩy cậu con trai đến trước mặt tôi. Thằng nhóc này trông giống hệt anh ấy, nhìn mặt cũng thật thà như vậy. Nó cứ níu lấy áo Ngụy Tử Lộ, chắc là cu cậu đang sợ.

"Mau gọi đi con!". Triệu Bồi lại đẩy nó lên.

"Thôi, không sao đâu! Trẻ con thấy người lạ nên sợ ấy mà". Tôi xoa đầu thằng bé. Đến cái khoản dễ tính này nó cũng giống y chang bố, ai muốn xoa đầu thế nào cũng được.

"Khi nào em cưới?". Triệu Bồi vừa rửa bát vừa hỏi tôi.

"Đợi bệnh tình của con trai A Mông ổn định đã chị ạ. Lần này cũng vì nó mà em về đây, em không yên tâm được. Không có em, mọi người như bị mất đi trụ cột vậy, A Mông bảo thế đấy". Tôi xếp bát lên kệ.

"Anh ấy có biết em về không?"

"Có lẽ là không. Em dặn mọi người không được nói mà". Tôi gượng cười."Em không dám gặp Cố Đại Hải... vì em vẫn còn yêu anh ấy."

"Thực sự chị thấy rất đáng tiếc". Mắt Triệu Bồi ươn ướt.

9.

"Đứa bé đó dễ thương thật đấy!". Trên đường về nhà, Hoa Thiên nói với tôi.

"Đúng thế, nó giống hệt Ngụy Tử Lộ hồi bé, muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, em toàn bắt nạt anh ấy". Tôi thực sự rất thích cậu con nuôi kia."Nhanh thật! Lúc em đi nó còn bé xíu như một con mèo ấy."

"Trẻ con lớn rất nhanh mà. Nếu chúng ta cũng có một đứa con ngoan như thế thì tốt biết bao!"

"Nhưng cái tính ương bướng của em mà di truyền cho con thì nguy hiểm lắm". Vừa nói xong, tôi thấy có người gọi điện đến.

"Em gái! Về nhà rồi sao không đến thăm anh hả?"."Công lực" của Triệu Tam vẫn y như trước đây, giọng anh ấy khiến tôi thủng cả màng nhĩ.

"Em mới về mà. Anh sao rồi?". Tôi cười, tưởng tượng ra hình ảnh cái đầu trọc lóc của Triệu Tam đang lắc lư trước mặt.

"Tới đây đi! Anh đợi em, anh em ta phải gặp nhau chứ!". Có vẻ Triệu Tam đang rất phấn khích.

"OK! Đợi em một chút!". Tôi cúp máy rồi bảo Hoa Thiên đưa tôi tới Phan hoa viên.

"Anh vào với em được không?". Từ khi về nước, Hoa Thiên dường như không muốn rời tôi bất cứ lúc nào, giống hệt Cố Đại Hải hồi trước, cứ làm như thể phải nhìn thấy tôi mới yên tâm được. Tôi nghĩ chuyện này có lẽ chỉ là tạm thời thôi, sang Nhật là Hoa Thiên sẽ không thế nữa. Tôi biết Hoa Thiên đang lo lắng điều gì.

"Được ạ". Tôi chẳng nghĩ ra bất cứ lý do gì để bắt anh ấy về cả.

"Chị A Thi!". Từ đằng xa, tôi đã trông thấy A Thi và Triệu Tam đang đứng trước cửa.

"Em chết ở đâu vậy hả?". A Thi lao tới chỗ tôi, vừa khóc vừa nói không ngừng.

"Anh Tam, đứng ngoài làm gì, lạnh lắm!". Tôi đỡ A Thi vào nhà.

"Anh đang vui mà! Dẫu có bị đóng thành băng thì anh cũng cam lòng". Triệu Tam cười tươi rói.

"Em cưới thằng đó à?". Triệu Tam hỏi tôi khi Hoa Thiên ra ngoài nghe điện thoại. Từ lúc vào nhà, anh ấy cứ liếc Hoa Thiên suốt.

"Nếu em bảo là muốn cưới anh thì anh có dám lấy không?". Tôi vừa húp nước lẩu vừa tủm tỉm cười, nghe nói dạo này A Thi quản anh ấy ghê lắm.

"Thôi, cho anh xin! Em gái à, anh vẫn thấy gã mập lần trước tốt hơn". Triệu Tam châm thuốc.

"Em biết, nhưng em không thể bắt anh ấy chờ em mãi được". Tôi gặm miếng cánh gà, vị cay xè xộc thẳng lên làm nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt."Hic hic..."

"Uống nước, uống nước đi!". A Thi vội rót nước cho tôi rồi quay sang mắng chồng."Lão trọc này, anh điên à? Ai bảo mua đồ cay thế hả?"

"Anh xin lỗi, anh sai rồi". Đúng là bây giờ Triệu Tam ngoan ngoãn chẳng khác gì một con mèo.

10.

Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm ở nhà Hoa Thiên.

"Ơ, thế này là thế nào?". Tôi ngồi dậy, cố gắng nhớ lại những chuyện tối qua.

"Em tỉnh rồi hả? Anh sắp làm xong bữa sáng rồi đây". Hoa Thiên bước vào phòng, mỉm cười với tôi. Câu này tôi nghe rất quen, giống như ba năm về trước.

"Hôm qua em say quá, đưa em về nhà thì chắc mọi người sẽ rất lo lắng nên anh mới đưa em về đây". Hoa Thiên bảo tôi.

"Lúc nào chúng ta đi thăm mộ hai bác ạ?" Tôi chợt nhớ ra Hoa Thiên bảo sẽ tới thắp hương cho bố mẹ anh ấy.

"Đầu em còn đau không?"

"Hôm nay mình đi luôn ạ?"

"Nếu đầu em vẫn đau thì chúng ta để hôm khác đi cũng được". Lúc nào Hoa Thiên cũng chu đáo như thế, giống người đàn ông ba năm về trước của tôi.

"Không sao đâu, em đi được!". Tôi nhìn lịch."Hôm nay là ngày tốt đấy!"

"Bao giờ chúng ta mới đi chọn ngày hả em?". Hoa Thiên ôm tôi từ phía sau, để đầu tôi dựa vào ngực anh ấy.

"Còn một năm nữa cơ mà, chọn ngày sau cũng được". Tôi vờ đi rót nước để rời khỏi anh ấy.

"Anh muốn sơm sớm một chút. Hay là mình mời mọi người đi ăn rồi đính hôn trước nhé!". Hoa Thiên đặt tay lên bình nước.

"Anh không tin em à?". Tôi nhìn anh ấy.

"Không phải, nhưng ở đây có quá nhiều thứ liên quan đến em. Anh rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó, em nghĩ lại...". Tay anh ấy run run.

"Để về nhà, em nói bố mẹ chọn một ngày tốt". Tôi ôm anh ấy.

"Bố, mẹ, con đến thăm hai người đây, bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?". Hoa Thiên vừa nói vừa lấy khăn, cẩn thận lau bia mộ. Tôi lẳng lặng bày hoa quả và mấy thứ đồ khác ra. "Con và Tiểu Ngư sắp cưới nhau rồi, bố mẹ yên tâm nhé! Nhưng chắc sau này con không thể thường xuyên tới thăm bố mẹ được nữa."

Tôi chẳng biết phải nói gì cả, trong lòng rất do dự, thực sự tôi không muốn phải rời khỏi nơi này một lần nữa.

"Đi thôi em! Bố mẹ anh thích yên tĩnh, chúng ta không làm phiền họ nữa". Hoa Thiên nhẹ nhàng nói rồi kéo tôi cùng xuống núi.

11.

Cuối tuần, không có việc gì làm, tôi tới chỗ Lâm Sở chơi. Đúng lúc đó, tôi gặp một đám phóng viên tới thực hiện phỏng vấn, không khí hết sức ồn ào náo nhiệt. Lâm Sở đang rất vui vẻ, không biết có chuyện gì nữa.

"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!". Trông thấy tôi, Lâm Sở đẩy đám phóng viên ra, bế tôi lên quay mấy vòng.

"Á! Chóng mặt quá! Cậu làm sao thế hử?". Tôi và Lâm Sở cùng ngồi ra ghế.

"Ha ha, mình đứng thứ nhất đấy! Mình biết trước là sẽ đứng đầu mà". Lâm Sở nằm dài lên ghế, thở hổn hển.

"Thật không?". Tôi còn nhớ trước khi tôi đi, Lâm Sở bảo sẽ có lúc, cô ấy đoạt được giải cao cho tôi xem. Mấy năm nay, Lâm Sở đã tham gia rất nhiều cuộc thi, đọc mấy tạp chí nhiếp ảnh của Nhật, tôi thường xuyên thấy đăng tin cô ấy đoạt giải.

"Đây là cuộc thi lớn nhất đấy! Đoạt được giải này chứng tỏ mình vô địch thiên hạ rồi!". Nước mắt Lâm Sở bỗng chảy giàn giụa.

"Đồ ngốc, khóc lóc gì chứ?". Tôi lấy khăn giúp cô ấy lau mặt.

"Ăn đi! Ăn thật nhiều vào cho mình!". Lâm Sở gọi tất cả mọi người tới chỗ cô ấy ăn thịt nướng làm cả phòng ngập đầy khói.

"Ăn cái gì mà ăn! Hụ hụ hụ... Lý Triển Bằng, anh muốn thui chết tôi hả?". A Mông mắng Lý Triển Bằng vì quạt khói bay về phía cô ấy.

"Không phải anh, tại gió thổi theo hướng ấy chứ!". Lý Triển Bằng vội vàng giải thích.

"Dương Siêu, anh mang cái này qua cho Trần Lộ đi!". Tôi đưa đĩa thịt đã nướng xong cho Dương Siêu. Trần Lộ sợ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng nên ngồi cách xa chúng tôi một đoạn. Con trai Ngụy Tử Lộ đang ngồi chơi bên cạnh cô ấy, thằng nhóc ngoan ngoãn thật!

"Ờ, mọi người cứ nướng đi, bọn tôi ăn trước nhé!". Dương Siêu không khách khí gì, bưng đĩa đi luôn.

"Không biết xấu hổ gì cả!". Lâm Sở đá vào chân anh ấy.

"Tiểu Ngư, có ăn cái này không?". Hoa Thiên đưa miếng lòng đã nướng chín cho tôi.

"Có! Cứ đồ ăn là em "xực" được tất!". Tôi hí hửng giơ tay ra lấy, nửa đường lại bị A Mông giật mất.

"Lý Triển Bằng! Anh xem đi, dạy dỗ vợ kiểu này đấy hả?". Tôi cũng cho Lý Triển Bằng một cước.

"Anh quản nổi cô ấy sao?". Lý Triển Bằng ấm ức.

"Đúng rồi, mọi người nghe này!". Hoa Thiên giơ cốc đứng dậy."Tôi và Tiểu Ngư chuẩn bị đính hôn, mấy ngày nữa sẽ gửi thiếp mời tới mọi người."

Trong chốc lát, tất cả như gặp đèn đỏ, không ai nói câu gì.

"Mấy người có ý gì thế hả? Thái độ gì vậy chứ?". Tôi cố gắng cười phá lên rồi quay sang đá Lâm Sở. Cô ấy lập tức tỉnh ra.

"Chúc mừng! Chúc mừng nhé!". Lý Triển Bằng bắt tay tôi, nhưng nhìn ánh mắt của anh ấy, tôi thấy có lẽ anh ấy không nghĩ như vậy.

"Có cần mang theo phong bì không?". A Mông ki bo bủn xỉn chỉ nghĩ tới chuyện tiền nong thôi.

"Tất cả mọi người không phải mang, riêng cậu đi hai suất!". Tôi lườm cô ấy. May có câu nói đùa đó của A Mông mà không khí mới ồn ào trở lại, không còn ngượng ngùng như lúc nãy nữa.

11.

"Ngư à, con nghĩ kỹ rồi chứ?". Mẹ xoa đầu tôi, hỏi.

"Con không còn là trẻ con nữa, mẹ cứ suốt ngày xoa đầu con thôi". Tôi kéo tay mẹ, nũng nịu.

"Mẹ thực sự lo lắng cho con. Thằng Cố Đại Hải..."

"Mẹ đừng nói nữa! Con nợ Hoa Thiên quá nhiều, vì con mà anh ấy thành người cô độc, còn suýt mất mạng ở Nhật Bản nữa, con không thể không bù đắp cho anh ấy được. Đây là điều anh ấy luôn hi vọng. Con tin anh ấy có thể chăm sóc tốt cho con". Tôi ngả đầu vào lưng mẹ, làm thế này, mẹ sẽ không nhìn thấy tôi đang khóc.

"Đừng khóc! Hoa Thiên là người tốt, mẹ biết". Mẹ kéo tôi lại, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt bà."Nhưng mẹ muốn nói với con rằng, phải làm theo lời trái tim mình mách bảo. Từ bé, con đã là đứa không thể chịu đựng được những gì mà mình không thích rồi mà."

"Con khóc mà mẹ cũng biết sao?". Nước mắt tôi ướt nhòa trên mặt.

"Con ngốc này! Con làm gì mà mẹ lại không biết chứ?" Mẹ ôm lấy tôi, cảm giác ấy ấm áp vô cùng.

Một lát sau, Thẩm Lãng và Hoa Thiên về tới nhà, lúc nãy, hai người họ cùng tới khách sạn để lo chuyện lễ đính hôn."Các anh về rồi à?". Tôi giúp Hoa Thiên treo áo lên móc.

"Thưa dì, con muốn Tiểu Ngư tới ở nhà con trước ạ". Đang ăn cơm, Hoa Thiên bỗng nói với mẹ tôi như vậy.

"Cái gì?". Đôi đũa của Thẩm Lãng đang giơ lên giữa chừng chợt dừng lại.

"Tùy ý Tiểu Ngư thôi, nhưng hai bác muốn ngày nào cũng nhìn thấy nó". Mẹ tôi nhìn sang tôi.

Tôi chẳng biết phải nói gì cả, đành cắm cúi ăn.

"Tiểu Ngư, em nghĩ sao?". Thẩm Lãng nhìn tôi.

"Thế nào cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải về Nhật, hằng ngày em sẽ về nhà ăn cơm". Tôi quyết định nghe theo lời Hoa Thiên vì không muốn để anh ấy đau lòng.

13.

"Anh vui lắm, cuối cùng em cũng trở về bên cạnh anh rồi". Hoa Thiên chui vào phòng ngủ, ôm lấy tôi.

"Chúng ta vốn không thể rời xa nhau mà". Tôi cười rồi đẩy anh ấy ra.

"Đừng trách anh nữa!". Vòng tay anh ấy siết chặt hơn.

"Anh đừng như vậy!". Tôi thấy sợ, anh ấy hôn lên cổ tôi càng lúc càng mãnh liệt. "Đừng ép em! Cho em thêm thời gian đi!"

"Ba năm rồi, khoảng thời gian đó chẳng ngắn ngủi gì, anh luôn mơ thấy được ở bên cạnh em...". Hoa Thiên lần tay vào trong áo tôi, ngay lập tức, tôi cắn thật mạnh vào vai anh ấy.

"Em...". Hoa Thiên sững người.

"Em xin lỗi, em không cố ý". Tôi thấy máu đang thấm qua lớp áo sơ mi của anh ấy."Xin lỗi anh! Hãy cho em thêm thời gian! Em nhất định sẽ lấy anh, em sẽ không chạy đâu, em hứa!". Nước mắt tôi trào ra.

"Em xin lỗi!". Tôi bôi thuốc lên vết thương của anh.

"Không sao, tại anh không tốt. Xin lỗi vì anh đã không tin em". Hoa Thiên cúi đầu, nhìn xuống sàn.

"Em đã hứa rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi. Thật đấy! Em nói được là làm được!". Tôi quỳ xuống, nâng cằm anh ấy lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Anh rất sợ...". Mắt Hoa Thiên đỏ hoe.

"Em biết, em biết mà, mỗi giờ phút ở đây, anh luôn cảm thấy lo sợ. Tất cả đều là lỗi của em". Tôi dựa đầu vào ngực Hoa Thiên mà khóc. Anh ấy lặng lẽ ôm tôi, cứ như thế rất lâu, cho đến lúc Lâm Sở gọi điện rủ tôi đi ăn cơm.

14.

"Chào em!". Hoa Thiên đột nhiên tới văn phòng tìm tôi.

"Ơ! Hôm nay anh không bận gì à?". Tôi đang có chút việc, tuy Thẩm Lãng để mặc công ty cho tôi muốn làm gì thì làm nhưng tôi không thể chỉ ăn không ngồi rồi được.

"Ừ, hôm nay anh rảnh. Anh tìm được một quán ăn rất ngon, muốn dẫn em đi". Hoa Thiên chống tay xuống bàn.

"Được thôi, đợi em một chút nhé! Em phải làm xong việc đã!". Tôi mỉm cười rồi quay lại với đống giấy tờ.

Hoa Thiên bỗng đưa tay ra, giúp tôi buộc phần tóc đang xõa xuống."Cám ơn anh!". Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy rồi cúi xuống làm việc tiếp.

"Anh thực sự vui lắm, em là niềm ước ao của anh đấy!". Anh ấy hôn nhẹ lên má tôi.

"Anh ngồi xuống đi! Nhỡ có người nhìn thấy thì sao?". Tôi cố giữ nụ cười, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

"Thẩm Lãng! Tiểu Khê bảo tôi mang cái này tới cho... cậu...". Bỗng nhiên Cố Đại Hải xuất hiện trước mặt chúng tôi. Hoa Thiên ngay lập tức kéo tôi vào lòng.

"Thẩm... Lãng không có ở đây". Tôi cố gắng lắm mới thốt nên lời, tim tôi như đang bị ai đó bóp chặt lấy.

"Ừ. Em về khi nào thế?". Mắt Cố Đại Hải đỏ hoe, bàn tay run run.

"Được mấy hôm rồi. Anh gầy đi nhiều quá". Tôi không biết mình đã nói gì nữa. Thậm chí tôi quên cả việc Hoa Thiên đang ở bên cạnh, trong mắt tôi bây giờ chỉ có Cố Đại Hải.

"Em... khỏe chứ?". Anh ấy ngập ngừng.

"Em vẫn khỏe". Tôi đáp. Hoa Thiên lại kéo tôi về phía anh ấy, ngón tay bấu chặt vào người tôi. Tôi khẽ nắm tay Hoa Thiên, ý bảo anh ấy cứ yên tâm.

"Mấy hôm nữa, chúng tôi sẽ đính hôn, lúc đó anh nhớ tới dự nhé!". Cuối cùng Hoa Thiên cũng mở miệng. Tôi sững người. Đó là chuyện cuối cùng trên đời này tôi muốn để Cố Đại Hải biết.

"Hoa Thiên!". Tôi quay sang nhìn anh ấy.

"Tôi sẽ tự tay đưa thiếp mời tới cho anh". Anh ấy không nhìn tôi mà giương mắt lên, nhìn chằm chằm vào Cố Đại Hải.

"Vậy... chúc mừng nhé!". Cố Đại Hải quay người bỏ đi. Dõi theo dáng vẻ đau khổ ấy, tôi thấy đau nhói trong lòng.

15.

Chúng tôi không nói gì với nhau cả, chỉ có những tiếng thở dài trên suốt đoạn đường về. Tôi không trách Hoa Thiên, anh ấy làm thế vì sợ bị tôi bỏ rơi, nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho anh ấy được, vì Hoa Thiên đã làm tổn thương Cố Đại Hải - người đàn ông tôi yêu thực sự.

"Xin lỗi em". Buổi tối, tôi đang ngồi trong phòng thì nhận được tin nhắn của Hoa Thiên. Từ sau lần gặp Cố Đại Hải, tôi chuyển sang ở trong phòng nhỏ, Hoa Thiên đã đồng ý cho tôi thêm thời gian để thích ứng.

"Muộn rồi, anh ngủ đi!". Nhắn tin xong, tôi tắt di động.

Một lát sau, tôi khởi động lại máy rồi bấm số điện thoại mà tôi luôn khắc cốt ghi tâm.

"Em khỏe chứ?". Giọng Cố Đại Hải nhẹ nhàng vang lên, vẫn thân thuộc và ấm áp như xưa.

"Vâng. Xin lỗi anh về chuyện Hoa Thiên, anh ấy..."

"Không sao, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi". Giọng Cố Đại Hải rất bình tĩnh.

"Thực ra, em luôn... Mà thôi, em vốn không muốn cho anh biết là em đã trở về, biết rồi thì ai cũng buồn". Tôi cố gắng không để nước mắt trào ra.

"Em toàn như vậy mà, anh cũng quen rồi". Cố Đại Hải thở dài.

Không chịu nổi nữa, tôi tắt máy luôn.

Xin lỗi, sáng nay anh phải ra ngoài chụp ảnh, em nhớ ăn sáng nhé!

- Hoa Thiên -

Sáng hôm sau, Hoa Thiên để lại cho tôi mảnh giấy rồi rời khỏi nhà. Tôi biết đêm qua anh ấy đã thức trắng, trên ghế sô pha toàn là tàn thuốc lá, đèn ngoài phòng khách đến sáng vẫn còn chong.

"Mẹ, mẹ xem cái này đi ạ!". Tôi đưa cho bố mẹ tôi tờ thực đơn của khách sạn.

"Menu được đấy, Trần Lộ đang mang bầu, mình đừng đặt mấy đồ nóng!". Thẩm Lãng nói.

"Cái đó còn cần anh nói hả? Em đương nhiên là biết rồi". Tôi nhìn Thẩm Lãng.

"Hôm qua, em đã gặp Cố Đại Hải". Tranh thủ lúc Thẩm Lãng gọt hoa quả trong bếp, tôi bảo.

Tiếng dao chạm vào thớt bỗng ngừng lại."Sau đó thì sao?"

"Hoa Thiên nói với anh ấy chuyện bọn em sắp đính hôn, Cố Đại Hải có vẻ rất buồn". Tôi nhìn Thẩm Lãng.

"Ừ, em nghĩ thế nào?"

"Giúp em khuyên anh ấy nhé! Em không muốn anh ấy buồn như vậy". Tôi nhìn ra phòng khách, Hoa Thiên đang vui mừng bàn bạc chuyện đặt món ăn với bố mẹ tôi. Trong ba năm ở Nhật Bản, chưa bao giờ tôi thấy anh ấy vui như vậy."Em chẳng thể làm gì được. Nếu em nói ra dù chỉ một câu thôi, niềm vui của Hoa Thiên sẽ bị hủy hoại. Em không có quyền làm như vậy."

"Anh thực sự không hiểu tại sao hai đứa lại trở thành thế này nữa". Thẩm Lãng không quay đầu lại, chăm chú gọt hoa quả.

"Tiểu Ngư, chúng ta đi ăn cánh gà nhé!". Hoa Thiên ngoảnh đầu lại, bảo tôi.

"Được ạ. Hồi ở bên Nhật, em vẫn muốn ăn mà không thấy bán. Trước thì thấy ngấy, vậy mà không hiểu sao bây giờ lại thấy ngon vô cùng". Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn nắm bắt được mọi niềm vui nỗi buồn của Hoa Thiên rồi.

16.

Lâm Sở hoan hỉ bảo tôi đến chỗ cô ấy.

"Có chuyện gì thế?". Thấy tôi bước vào, Ngư Ngư vẫy đuôi rối rít. Con chó này rất thích tôi, lần nào tôi tới cũng như vậy, Hoa Thiên bảo đó là vì tên của tôi và nó giống nhau.

"Việc tốt đây, mình dẫn cậu đi chơi nhé!". Lâm Sở cười toe toét.

"Đi đâu?". Tôi ngồi xuống ghế sô pha, con Ngư Ngư sán ngay đến, liếm tay tôi, lại còn rên ư ử nữa.

"Tới Hồng Kông lĩnh thưởng! Ban tổ chức bao ăn bao ở, còn cho đi tham quan nữa."

"Hết sảy! Thế con chó của cậu thì tính sao?"

"Mang tới nhà cậu đi!". Cô ấy đáp rất dứt khoát.

"Em đi Hồng Kông nhận giải thưởng với Lâm Sở được không?". Tối về đến nhà, tôi hỏi Hoa Thiên.

"Chỉ có hai người thôi à?" Hoa Thiên đang bận lau kính.

"Vâng, Lâm Sở bảo có thể tranh thủ chơi vài ngày". Tôi uống trà.

"Ừ, em đi đi. Khi em về, chắc anh đã lo xong hết mọi chuyện rồi, thiếp mời cũng gửi đi rồi". Anh ấy cười bảo, dạo này Hoa Thiên rất vui vẻ.

"Anh hứa với em một chuyện được không?". Tôi nhìn anh ấy.

"Gì thế?"

"Đừng đưa thiếp mời cho Cố Đại Hải". Tôi nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thấy mình phải nói ra câu này. Nghe tôi bảo vậy, Hoa Thiên liền đặt dụng cụ trên tay xuống sàn.

"Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em không muốn gặp anh ấy thôi. Anh ấy mà tới dự, mọi người sẽ không vui". Tôi ngồi xuống trước mặt Hoa Thiên, anh ấy cúi đầu nên tôi không thể nhìn rõ nét mặt anh ấy lúc này.

"Anh đồng ý. Cho anh xin lỗi chuyện lần trước nhé!". Hoa Thiên gật đầu.

"Không đâu, em cũng sai, em nên dặn lễ tân không được cho Cố Đại Hải vào mới phải". Tôi dựa đầu lên đùi Hoa Thiên, tim đau như bị dao cứa vào. Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao An Nguyệt lại điên khùng như vậy. Có lẽ chị ta là người thực sự hiểu thế nào là điên vì tình, riêng về chuyện tình cảm, chẳng ai trong bọn tôi bằng chị ta cả.

17.

"Đi đường cẩn thận đấy! Tới nơi nhớ gọi điện cho anh!". Ở sân bay, Hoa Thiên lưu luyến không muốn rời tay tôi.

"Em biết rồi". Thấy Lâm Sở đang bĩu môi, tôi liền lườm cô ấy.

"Chà, thực sự Hoa Thiên không nỡ rời xa cậu đâu". Lâm Sở vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói linh tinh.

"Cậu đi chết đi! Bọn mình sắp cưới rồi còn gì!"

"Mình nghĩ cậu nên nói chuyện với Cố Đại Hải, anh ấy đau khổ lắm đấy". Lâm Sở nhìn tôi.

"Không được, mình sợ làm vậy sẽ có lỗi với Hoa Thiên". Tôi không nhìn cô ấy.

"Chỗ ngồi của anh ở bên này". Cô tiếp viên hàng không dẫn một người tới ghế bên cạnh tôi, trong phút chốc, cả tôi và Lâm Sở đều ngẩn người ra.

"Cố... Đại Hải?". Lâm Sở lắp bắp, trông cô ấy lúc này không khác gì một gã ngốc.

"Hai người định đi đâu thế?". Cố Đại Hải mỉm cười, nhưng vẻ đau thương, buồn bã trong mắt anh không thể nào che giấu nổi.

"Hồng Kông, đi lĩnh thưởng". Lâm Sở đáp gọn lỏn."Còn anh thì sao?"

"Anh cũng có một buổi họp ở Hồng Kông". Cố Đại Hải để chiếc túi nhỏ đang cầm trên tay lên ngăn để hành lý.

"Trùng hợp thật!". Ba chúng tôi cùng cười gượng gạo.

"Chúng ta còn cơ hội gặp nhau nữa không?". Ngồi ngay bên cạnh nhưng Cố Đại Hải lại gửi tin nhắn cho tôi.

"Em đã nợ Hoa Thiên quá nhiều, không thể không bù đắp cho anh ấy". Tôi nhắn tin trả lời.

"Cho anh mấy ngày thôi, anh từng bảo sẽ đưa em đi du lịch, hãy cho anh một kí ức vui vẻ!". Tôi chợt nhìn thấy thứ gì đó sáng lấp lánh trên màn hình điện thoại của Cố Đại Hải, dường như đó là một giọt nước mắt.

"Được". Tôi vừa khóc vừa nhìn anh ấy.

"Cám ơn em!". Anh ấy nghẹn ngào nói.

"Xin lỗi cậu nhé, Lâm Sở!". Tôi để đồ đạc ở khách sạn xong rồi tạm biệt Lâm Sở, chuẩn bị ra ngoài với Cố Đại Hải.

"Ừ, đi đi! Nếu không, cậu sẽ mãi đau khổ đấy!". Lâm Sở ủng hộ.

"Vợ ơi!". Cố Đại Hải hí hửng gọi.

"Đáng ghét, bao nhiêu người thế này". Tôi trách yêu. Lúc trước, tôi vẫn còn lo lắng về chuyện đối mặt với Cố Đại Hải nhưng tiếng gọi quen thuộc đó đã khiến tôi vứt bỏ được tất cả những gánh nặng trong lòng.

"Ở đây chẳng ai hiểu được đâu, em vừa nghe là biết anh đang gọi em mà, làm gì có ai khác là vợ anh nữa đâu". Cố Đại Hải cười hì hì hệt như ba năm về trước. Tôi có cảm giác thời gian dường như chưa bao giờ trôi đi cả, mọi thứ đều quay trở lại như lúc ban đầu.

"Em nhìn cái này đi!". Cố Đại Hải kiếm được một cái mũ ở Disneyland, sung sướng đội lên đầu cho tôi xem.

"Ha ha ha, Trư Bát Giới!". Tôi ôm bụng cười.

"Em đã bao giờ thấy Trư Bát Giới nào đẹp trai thế này chưa hả?". Cố Đại Hải bĩu môi.

"Được rồi, anh là đại mĩ nhân!". Tôi cười rồi đẩy Cố Đại Hải lên phía trước. Tôi nấp sau lưng anh ấy đi vào nhà ma.

"Ma!". Tôi nhảy lên, ôm chầm lấy Cố Đại Hải.

"Bình tĩnh, bình tĩnh! Cái này là giả, là giả thôi!"

"Đi chưa? Nó đi chưa?". Tôi vẫn không dám mở mắt ra.

"Anh không biết."

"Hả? Tại sao anh lại không biết?"

"Anh cũng đang nhắm mắt mà."

18.

"Em ăn đi. Anh đã gỡ hết xương ra rồi". Cố Đại Hải lọc thịt ở cánh gà rồi bỏ vào bát tôi.

"Chà, anh giỏi thật! Quả là có năng khiếu đấy!". Tôi kinh ngạc nhìn miếng cánh gà vẫn còn nguyên dạng.

"Tất nhiên rồi, anh là thiên tài mà! Trước đây, em hay bảo ghét ăn cánh gà vì nó toàn xương, vậy nên anh đã nghiên cứu ra cách rút xương này để đợi em về thì...". Cố Đại Hải nói một hồi rồi đột nhiên bỏ dĩa xuống.

"Em xin lỗi". Tôi thấy miệng mình đắng ngắt.

"Ba năm qua, em sống vui vẻ chứ?". Anh ấy chăm chú nhìn tôi.

"Không vui cũng chẳng buồn. Em thấy mình giống như một xác chết biết đi, trong đầu toàn nghĩ về anh". Tôi nhìn Cố Đại Hải, chúng tôi đã cam kết rằng trong những ngày ở đây, cả hai sẽ nói thật tất cả, không được giấu giếm hay dối trá bất cứ điều gì.

"Cậu ta có đối tốt với em không?". Cố Đại Hải nắm tay tôi.

"Hoa Thiên rất tốt, em đã nợ anh ấy quá nhiều. Em vốn định không kết hôn nữa...". Tôi đặt tay lên tay Cố Đại Hải.

"Trước kia anh không tốt, chỉ biết giam hãm em, khiến em phải buồn. Anh xin lỗi!". Trên đường về khách sạn, mắt Cố Đại Hải hoe hoe.

"Không đâu, em mới là người có lỗi! Em chỉ vì bản thân mình mà không nghĩ tới cảm giác của anh". Tôi ôm anh ấy.

"Tại sao chúng ta lại phải chia tay nhau?". Cố Đại Hải cũng ôm tôi thật chặt.

"Em không muốn, em thực sự không muốn!". Không thể kiềm chế nổi mình nữa, tôi hôn lên đôi môi ấm áp của Cố Đại Hải.

"Nếu như có thể, anh muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại". Cố Đại Hải ôm ghì tôi vào lòng mình.

"Sao em lại quen anh cơ chứ?". Tôi khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Là lỗi của anh, lẽ ra hôm đó, anh không nên mặc bộ đồ đen tới dự đám cưới Triệu Bồi. Tại sao anh lại mặc cái màu không may mắn đó vào lần đầu gặp em?". Cố Đại Hải hôn lên mắt tôi.

"Em không muốn về, em muốn ở cùng anh, không bao giờ rời xa anh nữa!". Tôi nhìn Cố Đại Hải, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh ấy.

"Chúng ta đi thôi!"

"Cám ơn anh đã mang đến cho em tất cả. Đây là ngày vui nhất của em, em thực sự yêu anh. Tình cảm mà em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi, dù em ở đâu."

Sáng hôm sau, tôi để lại mảnh giấy cho Cố Đại Hải rồi lặng lẽ rời khỏi đó. Ngay tối hôm ấy, sau khi Lâm Sở nhận được cúp, chúng tôi đáp chuyến bay đêm trở về Bắc Kinh. Đến điện thoại tôi cũng không dám mở, bởi vì bây giờ, chỉ cần một câu nói của Cố Đại Hải, chắc chắn tôi sẽ bỏ mặc tất cả để theo anh ấy...

Crypto.com Exchange

Chương (1-20)