Vay nóng Homecredit

Truyện:Hôn Nhân Giấy - Chương 05

Hôn Nhân Giấy
Trọn bộ 13 chương
Chương 05
Cuộc sống lặt vặt nhưng không nhạt nhẽo (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Siêu sale Shopee


Vào cái mùa đông của tuổi 2Cố Tiểu Ảnh đã biết cuộc sống của mình thật sự giống như một vở kịch có buồn có vui, có cay có ngọt. Cuộc sống như thế không thể thiếu những điều lặt vặt, nhưng chắc chắn không nhạt nhẽo.

(1)

Hai ngày ngoảnh đi ngoảnh lại đã trôi cái vèo. Cố Tiểu Ảnh còn chưa kịp nhìn lại tình cảm của mình dành cho "bố mẹ mới" ra sao thì cái tết trung thu đã hết. Ông Cố

, bà Cố phải quay về phố F làm việc, ông Quản với bà Tạ cũng lo lắng cho nào chim, nào heo nhà nuôi, thế là tất cả lên đường về quê. Cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh lại trở về như những ngày tháng trước đây: lên lớp, soạn bài, viết luận văn, học tiếng Anh, viết tiểu thuyết, lòng bình thản và nhẹ tênh tênh.

Chiều thứ tư, Tiểu Ảnh có tiết 7 và 8. Tiểu Ảnh ngồi đọc báo trong phòng nghỉ của giáo viên trong khoa lúc chờ lên lớp. Giữa phòng là Giang Nhạc Dương đang rót nước uống, trông thấy Tiểu Ảnh thì vui mừng hớn hở chào hỏi:

- Ơ... cô giáo Cố hôm nay trông tươi tỉnh nhỉ! – Rồi chớp chớp mắt: Sư huynh nhà em dạo này vẫn ngoan chứ hả?

Tiểu Ảnh ngẩng đầu ngó anh ta rồi đột nhiên cũng cười khì:

- Thầy Giang, nghe nói độ này đời sống tình cảm của thầy phong phú lắm?

Giang Nhạc Dương giật mình, vội xua:

- Đừng làm hỏng thanh danh của tôi, tôi thật thà lắm đấy.

- Vâng, thật thà lắm. – Tiểu Ảnh lật báo gật gật – Thế sao theo như tôi đếm thì mấy tháng nay cậu phải đi xem mặt những mười mấy lần rồi? Cứ thế này thì có khi các cơ quan chính phủ, đơn vị doanh nghiệp, giới truyền thông giải trí rồi là từ tiểu học đến đại học ở cái phố G này đi đâu cậu cũng gặp người quen đấy

- Thì quăng lưới to mới bắt nhiều cá mà. – Nhạc Dương dướn mắt nhìn Tiểu Ảnh. - Tôi gọi đây là đang làm tròn trách nhiệm với cuộc sống bản thân đấy chứ?

- Trách nhiệm á? – Tiểu Ảnh trông Nhạc Dương làm bộ mà không nhịn được cười. – Thầy Giang có biết là phong cách ăn mặc cũng thể hiện được trạng thái tâm lý của người ta không?

- Thế á? – Nhạc Dương quả nhiên lập tức cúi xuống nhìn lại trang phục của mình.

- Cậu tự trông đi! – Tiểu Ảnh chỉ chỉ, nói với vẻ thành khẩn. – Cậu mặc áo sơ mi kẻ sọc ngang, áo vest kẻ sọc dọc. Điều này tức là gì? Tức là cậu đang đứng giữa ngã tư cuộc đời đấy chú em ạ!

Nhạc Dương suýt thì ngất, anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy giáo viên hướng dẫn của Tiểu Ảnh đi tới, mắt liền sáng bừng lên và chỉ tay hỏi:

- Chị nhìn kìa, giáo viên hướng dẫn của chị mặc áo sơ mi sọc dọc, vest cũng sọc dọc nốt, thế có nghĩa là gì?

- Thế tức là thầy của chị đây là một người có phẩm chất thật thà thẳng thắn, trong ngoài như một! – Tiểu Ảnh cười nghiêng cười ngả.

Vừa hay lúc đó thầy giáo đi qua cũng nghe thấy, không nhịn được cười, vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Ảnh:

- Cô nhóc này lại ba hoa gì ở đây thế, cậu Giang lại bị cô này lừa đúng không?

Nhạc Dương tỏ vẻ thật thà gật đầu khen ngợi:

- Giáo sư Lục à, học trò của thầy quả không phải là người thường, phản ứng nhanh nhẹn lắm... chẹp chẹp.

- Cô này ý à? – Vị giáo sư tóc bạc liếc nhìn Tiểu Ảnh đang dương dương tự đắc bên cạnh, vừa bước ra phía cửa vừa lắc đầu than thở. Tic quá... cái đầu chỉ khôn vặt là giỏi còn kế lớn thì không.

Tiểu Ảnh bĩu môi vẻ không bằng lòng. Nhạc Dương đắc ý ha hả cười vừa đuổi theo giáo sư Lục vừa ngoái lại nheo mắt nhăn mày nhìn Tiểu Ảnh.

- Ừ thì khôn vặt, còn hơn là đại dốt nhé. – Tiểu Ảnh lầm bầm, ngồi phịch xuống ghế tiếp tục đọc báo.

Vừa đọc được hai dòng thì di động đổ chuông, nhạc chuông là bài "Hai con hổ". Đây là nhạc chuông đặt riêng cho Hứa Tân và Đoàn Phỉ, cứ nhạc này vang lên thì không con hổ này thì phải là con hổ kia, quá dễ nhận ra.

Tiểu Ảnh lôi di động trong túi ra, nhìn vào màn hình: Hứa Tân, rồi thong dong nhấc máy:

- Cô gái à, đang làm gì thế?

- Cái con ruồi này! – Giọng điệu Hứa Tân hàm chứa một niềm vui dào dạt khó tả.

- Uống nhầm thuốc rồi à? – Tiểu Ảnh nhướn mày, ngả lưng vào ghế sôfa.

- Hí hí, nói cho cậu nghe một tin mật. – Hứa Tân khó mà giấu nổi sự phấn khích, háo hức mời chào: giật gân, vô cùng giật gân.

- Bae Yong Jun bên Hàn sang đây gặp cậu à? – Tiểu Ảnh cũng hi hí cười theo hưởng ứng.

- Bae Yong Jun nào ở đây, nhưng cũng gần gần như thế đấy! – Giọng Hứa Tân bắt đầu va vào nhau vì quá phấn khích – Đố cậu biết tớ vừa mới gặp ai?

- Mối tình đầu của cậu à? – Tiểu Ảnh bắt đầu huy động mọi nơron thần kinh để suy nghĩ.

- Gần đúng – Hứa Tân cười hề hề, hạ giọng – Mối tình đầu của cậu chứ ai.

- Cái gì? – Tiểu Ảnh còn ngơ ngác – Ai c? Trần Diệp á?

- Xin chúc mừng bạn đã có câu trả lời đúng! – Hứa Tân phấn khích. Hôm nay tớ ra ngoài có việc, bỗng dưng đi ngang qua nhà hát vũ kịch và thấy poster của anh ta! Ừ, chờ chút, tớ đọc cho cậu nghe... "Nhân kỉ niệm 250 năm mất của nhà soạn nhạc Mozard, nhóm đàn 4-Seasons sẽ tổ chức chuyến lưu diễn trong nước. Bốn nhạc sĩ trẻ tuổi tài hoa sẽ đem đến cơn gió của thành phố Salzburg. Những tuyệt phẩm được biểu diễn của Mozard gồm có: String Quartet Number 10, đô trưởng; Dạ khúc số 13 Sol trưởng.

- K525, divertimento K136 Rê trưởng; 7 giờ tối ngày kia tại Sảnh âm nhạc học viện ca vũ kịch của tỉnh. Giá vé là 50 tệ, 80 tệ, 120 tệ, 180 tệ và 320 tệ...

- Ôi mẹ ơi, đắt thế! – Hứa Tân vừa đọc vừa thè lưỡi, những rồi lại lấy lại tinh thần. – Ruồi này, tớ muốn đi xem lắm, làm sao bây giờ?

- Có gì hay đâu mà xem! – Tiểu Ảnh chau mày – Hồi còn đi học cậu chưa xem à? Trần Diệp diễn bao nhiêu lần rồi còn gì.

- Nhưng mà bây giờ khác! – Hứa Tân nói như khích một cách ám chỉ - nhưng lần này có cơn gió của Salzburg cơ đấy – rồi lại sột soạt đọc poster – Chậc... trai thanh gái lịch, cao sang thế còn gì...

Tiểu Ảnh tỏ vẻ khinh khỉnh, đang định nói gì đó thì có tiếng người gọi ngoài cửa:

- Cô giáo Cố có ở đây không ạ? Chuyển phát nhanh đây!

- Có đây! – Tiểu Ảnh đáp, rồi cậu học sinh phụ trách hòm thư ôm đống thư EMS miệng cười hỉ hả bước vào.

- Thưa cô, đây là thư chuyển phát nhanh của cô ạ, em vừa nhận thay.

Hóa ra là Tiết Lộ - cậu sinh viên từng học mình năm thứ tư. Từ sau khi học cử nhân chuyển tiếp hai năm, Tiểu Ảnh từ giáo viên chủ nhiệm giờ trở thành giáo viên chuyên ngành của cậu t

Vì cũng quen rồi nên Tiểu Ảnh cũng không cần giữ ý mà giao việc luôn:

- Xem hộ cô bên trong có gì.

Nói xong lại tiếp tục giáo huấn Hứa Tân:

- Hòa nhạc thì có gì mà xem? Kể cả có mua được vé rẻ hơn đi chăng nữa thì 5 tệ vẫn cho cậu ăn một cái pizza 6 inch đấy.

Hứa Tân tỏ vẻ coi thường:

- Cậu đúng là cái thủ lợn nhạt nhẽo, đầu óc chỉ biết đến ăn. Thành phần tri thức như tớ là không qua lại được với cậu...

Chưa nghe hết, đã nghe thấy có giọng nam vang lên trong điện thoại đầy ngạc nhiên:

- Cô ơi, có hai vé... lưu diễn trong nước của 4-Seasons...

Theo sau là giọng nói lạnh tanh của Tiểu Ảnh:

- Gì cơ? Đưa cô xem nào!

Hứa Tân tròn mắt:

- Trần Diệp?

Mãi một lúc sau mới nghe thấy giọng cười ngập ngừng của Tiểu Ảnh:

- Chúc mừng thành phần tri thức nhé, cậu có thể đi xem được rồi đấy.

Khác với tưởng tượng ban đầu của Tiểu Ảnh, Hứa Tân không gào thét phấn khích mà hỏi đầy nghi hoặc:

- Hắn ta có ý gì

- Sao tớ biết được! – Tiểu Ảnh đáp.

- Thế cậu có đi không? – Hứa Tân hỏi dò.

- Chắc là đi! – Tiểu Ảnh thở dài – Tớ phải lên lớp đã, có gì thay đổi tớ gọi lại sau.

- Được! – Hứa Tân đáp gọn rồi cúp máy, nhét di động vào túi, ngẩng đầu ngắm nghí tấm poster ở cửa nhà hát – trên hình là Trần Diệp trong bộ lễ phục trắng, tay nâng chiếc violon mỉm cười bên cạnh ba người nam nữ trẻ tuổi.

Ba năm trôi qua, vẫn là Trần Diệp đầy tự tin và hào hoa như thế!

Nhưng anh ta có biết, cô gái ngây thơ trong sáng năm nào giờ đã là vợ người khác?

Hứa Tân thở dài: "Đó, cái gọi là duyên phận, chả ai đoán trước được điều gì."

(2)

Thế là khi Tiểu Ảnh hồi tưởng lại một hồi câu chuyện thì cũng là lúc xong bữa ăn tối, nhưng mãi đến lúc Quản Đồng đang rửa bát dưới bếp, nghe tiếng bát đĩa va nhau, Tiểu Ảnh mới sực nhớ ra hai tấm vé hồi chiều. Cô lấy từ trong túi ra hai tấm vé thiết kế bắt mắt với dòng chữ vàng kim trên nền cà phê đậm: Chuyến lưu diễn của nhóm 4-Seasons – Trần Diệp, Lộ Giai Vũ, Lữ Thiêm, Vương Trung Nhân...

Nghĩ ngợi một hồi, cô quay lưng đi xuống bếp, giơ cặp vé hỏi Quản Đồng:

- Tối ngày kia anh rảnh chứ?

- Sao thế? Có vụ gì à? – Quản Đồng ngoảnh mặt lại nhìn.

- Ca nhạc ấy mà, nhóm 4-Seasons. – Tiểu Ảnh nói nh bơ. – Vé bạn em cho, tối ngày kia ở nhà hát ca vũ kịch.

- Ngày kia là thứ mấy? – Quản Đồng nghĩ ngợi. – Thứ năm à, có khi không được, sáng thứ sáu anh có cuộc họp, thứ năm phải chuẩn bị rồi.

- Thế em đi với Hứa Tây vậy! – Tiểu Ảnh lạnh nhạt nói! – Biết ngay sẽ thế này mà. Trưởng phòng Quản à, sự nghiệp chủ nghĩa cộng sản trông chờ hết vào ngài vậy.

Quản Đồng rửa xong cái đĩa cuối cùng, cất gọn vào chạm bát, lau khô tay rồi quay lại ôm chặt cô vợ bé nhỏ hay cằn nhằn, dỗ dành:

- Chờ sau cuộc họp này, cuối tuần anh dẫn bà xã đi chơi được chưa?

- Thế cuối tuần này thì anh không phải làm thêm ca à? – Tiểu Ảnh nhướn mày hỏi.

- Tháp tùng lãnh đạo đi shopping cũng là nhiệm vụ cách mạng còn gì! – Quản Đồng cười. – Hơn nữa chúng ta phải đi sâu vào thực tiễn mới có thể khảo sát được tình hình phát triển của ngành bách hóa tỉnh nhà chứ!

Tiểu Ảnh cũng xuôi lòng, véo một cái vào bụng chàng, đắc ý nói:

- Thế em có được chọn trước cho mình một món quà sinh nhật không?

- Quà sinh nhật ai lại tự đi chọn? – Quản Đồng cười ngất. – Thế có gọi là "cướp ngày" không?

- Anh là đồ vô tâm! – Tiểu Ảnh gào ầm lên. – Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ tặng em quà sinh nhật, kỷ niệm 100 ngày quen nhau, kỷ niệm một tháng cưới nhau cũng không có quà, còn ngày phụ nữ mồng 8 tháng 3, ngày thanh niên mùng 4 tháng 5, tết nhi đồng mùng 1 tháng 6... chẳng hôm nào có quà! Anh chỉ cần tặng em một mớ cải thôi cũng là cả tấm lòng của anh rồi, hay viết cho em vài dòng thư tình thôi em cũng thấy vui cả ngày rồi! Thế mà anh chẳng làm gì cả là sao!

- Ơ? – Quản Đồng giật mình rồi lại cười ha hả - Bà xã anh ghê gớm quá! Thế tết Trng Dương mùng 9 tháng 9 có phải quà cáp gì không? Hay anh tặng em luôn một đôi kính lão nhé!

Tiểu Ảnh phát cáu:

- Anh chả có tí gì gọi là chân thành!

Trút giận xong, cô lao thẳng vào phòng ngủ, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm. Quản Đồng đứng sau lắc đầu cười rồi quay về phòng làm việc.

Lúc tắm, Tiểu Ảnh bỗng nhớ tới Trần Diệp với những suy nghĩ khác thường. Cô nhớ, lần đầu gặp anh, cũng là tại cái chốn không ai ngờ tới như nhà tắm công cộng trong trường học.

Vẫn nhớ rõ hôm ấy là thứ sáu, Tiểu Ảnh học xong thể dục quay về phòng nghỉ, xách túi đồ vào nhà tắm nữ. Ngay cửa nhà tắm cô gặp một chàng sinh viên người cao cao cũng đang bê chậu nước rửa mặt đi vào phòng tắm.

Tiểu Ảnh ngạc nhiên, vò đầu nghĩ hôm nay là thứ mấy?

Nghĩ đi nghĩ lại mới dám khẳng định: hôm nay thứ sáu, ngày nhà tắm nữ mở cửa!

Vốn hay hóng chuyện, Tiểu Ảnh bước tới hỏi đối phương với giọng hết sức nhỏ nhẹ:

- Bạn gì ơi, đến tắm à?

Hỏi gì mà lạ, chàng sinh viên kia giật hết cả mình, anh nhìn cái giỏ đồ trong tay Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh cười, trỏ vào mấy nữ sinh đang xếp hàng ngoài cửa và trịnh thượng nói:

- Hôm nay là thứ sáu, nhà tắm nam không mở cửa đâu.

Anh chàng đờ người vài giây, mặt đỏ bừng lên, vội vã lập bập được câu: "Mình xin lỗi" rồi biến mất hút, chỉ còn Tiểu Ảnh đứng đằng sau ôm bụng cười. Lúc ấy, nàng ta thắc mắc ghê lắm, anh ta mặt mũi tuấn tú vậy mà đầu óc thì lẩn thẩn thế. Thế nhưng, sự hiếu kỳ của Tiểu Ảnh cũng tan mau, chẳng bao lâu đã quên sạch câu chuyện hôm

Mãi đến nửa tháng sau, khi Tiểu Ảnh làm phóng viên báo trường và được phái đi đưa tin ở buổi biểu diễn đêm tụ hội của các sinh viên ưu tú, cô chẳng thể tin vào mắt mình nữa: chàng trai hào hoa đang kéo violon trên sân khấu kia, chẳng nhẽ lại là gã khờ mấy hôm trước?

Tiểu Ảnh còn nhớ như in hôm đó anh ta tấu khúc: "Bốn mùa" – tác phẩm tiêu biểu nhất của Vivaldi. Cô trân trân đứng nhìn chàng trai trên sân khấu, chiêm ngưỡng đôi mắt khép hờ trong khi tay đang nhẹ nhàng kéo violin. Toàn bộ con người chàng trai như chìm vào âm nhạc, lôi cuốn thính giả đắm mình vào nghệ thuật khi anh ta chiếm lĩnh sân khấu.

Đó phải chăng là sức quyến rũ của âm nhạc, hay là sức quyến rũ của Trần Diệp?

Buổi diễn kết thúc, khán giả bao người chạy lên tặng hoa, chụp ảnh. Tiểu Ảnh đứng ngay giữa khán đài, hai tay đút gọn vào túi áo khoác, đôi mắt cứ nhìn mãi chàng trai trong bộ đồ diễn màu đen trên sân khấu. Cổ áo bằng lụa óng ánh dưới ánh đèn làm cô chú ý, và dáng vẻ nhã nhặn mỉm cười cảm ơn mấy cô bé lớp dưới lên tặng hoa cũng khiến cô không thể rời mắt.

Tiếng sét ái tình – đúng rồi, chính là cụm từ này đây. Từ đấy trở đi Tiểu Ảnh khắc khoải khôn nguôi. Cô thừa nhận mình là kẻ cọc đi tìm trâu, đã thế thì phải thể hiện sự thông minh, khôn khéo của mình để khiến: "trâu đi tìm lại cọc" vậy!

Cũng may, một tháng sau, Trần Diệp lại đạt giải trong cuộc thi toàn quốc, Tiểu Ảnh hồ hởi nhận nhiệm vụ đi phỏng vấn Trần Diệp, rồi tranh thủ việc công để tiếp xúc với chàng, thậm chí sau đó còn liên tục ghé thăm phòng đàn của Trần Diệp, đến nỗi cái cô trông 21 phòng đàn cũng quen mặt.

Cứ thế, vài tháng sau, cuối cùng cũng có một ngày chàng nói với nàng:

- Tiểu Ảnh, em làm người yêu anh nhé?

Khi câu nói ấy thốt ra, vẻ ung dung bình tĩnh của "hoàng tử violon" trên sân khấu đột nhiên biến mất mà thay vào là khuôn mặt căng thẳng và ngượng ngùng. Trong phút giây ấy, Tiểu Ảnh cũng ngạc nhiên không kém, nhưng trong l mừng như hoa nở...

Giờ nghĩ lại, đúng là câu chuyện của bao năm trước. Đối với cô, có những ký ức không muốn nhớ lại, không phải là vì khó quên, mà là chẳng vui vẻ gì... Giống như việc cho đến tận bây giờ cô vẫn yêu khúc: "Bốn mùa", nhưng sau khi Trần Diệp đi mất, cô mãi mãi không nghe lại bài này nữa.

Một sự thay đổi quá rõ rệt: sau khi Trần Diệp ra đi, mỗi khúc nhạc anh từng chơi, đều khiến cô có cảm giác đang nhìn thấy anh biểu diễn trên sân khấu, để rồi chau mày một cách vô thức mỗi khi nghe thấy những khúc nhạc ấy... Đây không nên là một cảm giác của một người khoáng đạt như cô. Nhưng tiếc thay, chỉ khi đứng trước mặt mọi người, con người cô mới khoáng đạt, vui vẻ, còn những lúc ta với ta, mỗi câu chuyện liên quan đến Trần Diệp, đều không làm cô vui vẻ lên được. Thế nhưng tóm lại, tất cả có ý nghĩa gì đâu. Bây giờ cô với Trần Diệp chẳng còn gì nữa.

Tuy không hiểu Trần Diệp đem tặng vé ghế VIP với mục đích gì, nhưng cô đã làm vợ Quản Đồng rồi, tuy có nhiều điều chẳng biết nói ra sao, nhưng cô yêu chồng, tin tưởng chồng, coi chồng là chỗ dựa vững chắc. Những ngày tháng êm đềm ấm áp này là cuộc sống mà cô hằng mong, là cuộc sống thuộc về cô và Quản Đồng. Điều duy nhất khiến cô ngập ngừng, là có những điều mà cô luôn tránh né mặc dù sẽ có một ngày không thể tránh né được nữa – ví dụ như: cuộc sống chung một mái nhà với bố mẹ chồng, hay trách niệm nuôi phụng dưỡng đặt ra cho đôi vợ chồng trẻ sau này...

(3)

Tiếng nước máy trong nhà tắm chảy rào rào, Quản Đồng ngồi ngoài đếm thời gian trôi qua nhưng mãi vẫn chưa thấy Tiểu Ảnh đi ra. Nhà tắm yên ắng một cách bất thường, anh hơi lo lắng.

Anh gõ cửa phòng tắm:

- Tiểu Ảnh, em vẫn ổn chứ?

- Dạ? – Tiểu Ảnh như chợt tỉnh từ giấc mộng. – À ừ, không sao, chiều lên lớp mệt quá em muốn tắm nước nóng cho thư giãn.

- Tắm nhanh rồi còn ra kẻo ngạt thở bây giờ! – Quản Đồng nói xong rồi quay về phòng làm việc.

Tiểu Ảnh thở dài, với tay lấy chiếc khăn tắm lau khô người rồi mặc bộ quần áo ngủ. Đi qua phòng làm việc, cô thấy Quản Đồng vẫn đang chúi đầu vào cuốn sách dày cộp, nghĩ thế nào lại đi vào. Quản Đồng ngẩng đầu nhìn cô, cười âu yếm rồi dang rộng đôi tay ôm cô vào lòng, hỏi:

- Tắm xong rồi à?

- Ừ, Tiểu Ảnh khẽ đáp, ngồi lên lòng anh lật bìa sách ra xem. – Anh đọc gì thế... "Tuyển tập 16 nền văn hiến lớn"... ôi trời!

- Sao thế? – Quản Đồng thấy Tiểu Ảnh thè lưỡi mà không nhịn được cười. – Có gì mà ngạc nhiên?

- Mấy thứ này có gì hấp dẫn mà xem? – Tiểu Ảnh lật vài trang rồi quay người bá lấy cổ chồng, nép chặt vào lòng anh, ngẩng đầy nhìn anh với con mắt tròn xoe – Anh tốt nghiệp khoa văn cơ mà, cả ngày vùi đầy vào mấy thứ nhạt nhẽo này làm gì, chẳng nhẽ anh không thích đọc tiểu thuyết à?

Quản Đồng cúi đầu hít nhẹ mùi hương trên người Tiểu Ảnh, ngắm nghía làn da trắng nõn của nàng ửng hồng lên vì nước nóng mà cười:

- Em bây giờ giống y hệt con heo mini Hà Lan màu hồng hồng vậy.

Tiểu Ảnh vênh mặt, một lúc sau mới khẽ hỏi:

- Anh đọc cuốn: "Băng dính hai mặt" bao giờ chưa?

Quản Đồng nghĩ một lúc rồi đáp:

- Hồi đi công tác, có lần anh xem với bạn mấy tập phim rồi.

- Anh phải đọc sách cơ, sắc sảo hơn phim nhiều! – Tiểu Ảnh áp sát mặt vào cổ anh, thoang thoảng mùi nước hoa GF cô mua cho anh. – Đọc quyển đó anh sẽ thấy hôn nhân là một việc khiến cho con người tuyệt vọng. Lệ Quyên và Á Bình chẳng ai có lỗi, thế mà cuối cùng vẫn gia đình tan nát. Cuối cùng đó là lỗi của ai?

Quản Đồng trầm ngâm một lúc, hỏi:

- Cuốn sách này sao lại có cái tên lạ vậy?

- Bởi vì nhân vật nam bị kẹp giữa mẹ và vợ như một miếng băng dính hai mặt! – Tiểu Ảnh khẽ thở dài. – Phải chiều lòng cả hai bên, sống thế nào cũng phải nhẫn nhịn, kiên cường, nỗ lực gắn kết hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình. Thế nhưng mà có những mâu thuẫn không thể giải quyết. Dần dần, miếng băng dính hai mặt ấy bám đầy bụi bặm cuộc sống, mất đi chất dính. Thế mà vợ và mẹ anh ta vì những suy nghĩ không thể dung hòa mà cố chấp, để rồi mâu thuẫn đi đến đỉnh điểm, chiến tranh gia đình nổ ra một mất một còn...

- Anh hiểu rồi! – Quản Đồng gật gù. – Nói chung cuốn tiểu thuyết đó từ đầu đên cuối là cả quá trình làm khổ nhau, kết thúc là bi kịch gia đình.

Tiểu Ảnh lại thở dài, cúi đầu tự đếm ngón tay. Quản Đồng nâng cằm Tiểu Ảnh lên, bốn mắt nhìn nhau. Anh hỏi:

- Tiểu Ảnh, đã bao giờ em nghĩ, nếu chính anh không cảm thấy anh đang bị kìm kẹp, hay không nhận ra rằng anh sẽ biến thành một miếng băng dính hai mặt thì sẽ thế nào chưa?

Tiểu Ảnh chớp mắt nhìn Quản Đồng chằm chằm.

Quản Đồng mỉm cười, ôm cô chặt hơn và nói:

- Em này, em viết tiểu thuyết thì phải biết rằng, nếu muốn tác phẩm văn học được khắc ghi trong lòng của độc giả thì phải tập trung mọi mâu thuẫn lại, dùng những mâu thuẫn ấy để thu hút sự hiếu kì của độc giả, rồi kết bằng một bi kịch vĩnh viễn không thể nào quên, để rồi thành biểu tượng trong tim họ. Do đó về mặt bản một vở bi kịch mà bề ngoài trông có chân thực đến đâu, thì rốt cuộc cũng chỉ là những câu chuyện được thêm thắt vào mà thôi. Chúng được lấy ra từ một mảnh chân thực của đời sống, qua sự tôi luyện của tác giả mà hình thành nên một cuộc sống đầy tao đoạn, càng có tính kích thích nhiều hơn. Thế nhưng cái tính kích thích này lại khiến người ta thấy tuyệt vọng, cảm thấy cuộc sống thực thế nào rồi cũng đi đến kết cục là bi kịch. Đây cũng chính là cái khôn của tác giả và là cái ngu muội của độc giả.

- Thế tức là anh bảo em ngu muội à? – Tiểu Ảnh trừng mắt, phản ứng rất nhanh.

- Anh không bảo em ngu muội – Quản Đồng vuốt má Tiểu Ảnh – Nhưng nếu chỉ vì một cuốn sách mà em mất lòng tin thì đó là dấu hiệu của ngu muội.

Anh nhìn cô chân thành:

- Thật ra mọi cuộc hôn nhân đều có thử thách, nhưng rất ít khi lại gặp phải sóng gió bão bùng đến thế đâu. Phần nhiều không phải là những trận chiến của băng dính hai mặt, mà là những lặt vặt ở mỗi nhà thôi. Ví dụ như em cho rằng trong cuộc sống anh là một thằng ngốc, lại còn hay cáu kỉnh, nhưng anh có một đồng nghiệp, cô ấy cho rằng chồng cô ấy là người không có chí tiến thủ trong sự nghiệp, cứ nghĩ đến lại than vãn vài câu, lại có một cô khác sống với chồng, tuy không gặp những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nhưng lại phát hiện ra giữa chồng và bố vợ lại có những xích mích khó điều hòa – nói như em, thì cô này cũng là miếng băng dính hai mặt, giữa cha và chồng đấy chứ...

Nghe thấy những ví dụ như vậy, Tiểu Ảnh phì cười. Cô nghĩ, cuối cùng mình cũng đã hiểu, chàng trai khoa văn này còn là một nhà nghiên cứu cái đẹp, tuy trong cuộc sống là một gã khờ nhưng luôn luôn có những phát hiện logic rất vĩ đại.

Tuy bây giờ cô chưa thể hoàn toàn thấu hiểu, hay chấp nhận những lý lẽ của Quản Đồng, nhưng ít ra nói về mặt lý thuyết thì cách nói của anh ta cũng có thể chấp nhận được, hoặc cũng có thể nói là không thể bóc mẽ được nữa.

Cứ như thế, trước lúc đi ngủ, Tiểu Ảnh lại nghĩ về Trần Diệp, những lúc ấy cô cảm thấy một hơi ấm lan tỏa đến tận đáy lòng, không còn là cảm giác bồi hồi bất an như trước nữa

Cô thở dài đầy tâm trạng, có lẽ cô nên cảm ơn Trần Diệp, cảm ơn sự tuyệt giao của anh ta. Vì nhờ đó mà cô có dũng khí ân đoạn nghĩa tuyệt, giúp cô có cơ hội gặp Quản Đồng. Nghĩ đến đây, Tiểu Ảnh quay đầu lại, ngắm đôi mắt đang lim dim trong giấc ngủ yên bình bên cạnh mình. Cô ngắm anh sau khi đã trút bỏ cái vỏ khô cứng nơi bàn giấy, không cần che giấu điều gì trong bóng đêm tĩnh mịch, dưới ánh trăng khẽ xuyên qua cửa kính, trông thật thuần khiết, bình lặng.

Cô mỉm cười, quay mình lại, rúc vào lòng anh. Quản Đồng mơ mơ tỉnh tỉnh, dang tay một cách vô thức ôm chặt cô rồi ghém kín chăn sau lưng cô lại.

Trước lúc ngủ, Tiểu Ảnh nghĩ, có lẽ hạnh phúc là một thứ đơn giản vô cùng đơn giản đến mức ngay khi anh nửa mơ nửa tỉnh vẫn chỉnh lại góc chăn cho cô.

(4)

Không thể phủ nhận rằng, lúc gặp lại Trần Diệp, trong lòng Tiểu Ảnh có một cảm giác rất kỳ lạ. Đêm tháng mười, giữa phòng nhạc lung linh ánh nến, giây phút Trần Diệp bước lên sân khấu, trái tim Tiểu Ảnh khẽ thổn thức với một cảm giác khó tả.

Ngay lúc ấy, giọng nói của người dẫn chương trình bỗng trở nên xa xăm mơ hồ, cô đắm đuối nhìn bộ bốn nam nữ trên sân khấu kia. Người dẫn chương trình giới thiệu lần lượt từng người, đến Trần Diệp, người dẫn chương trình còn đặc biệt nhấn mạnh anh tốt nghiệp tại học viện Mozard, từng thi đỗ vào trường Đại học âm nhạc Vienna và biểu diễn nghệ thuật, lấy hai bằng thạc sĩ. Trần Diệp nghiêng mình cúi chào khán giả, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Trong lúc ấy, anh nhanh mắt liếc nhìn chỗ đứng của Tiểu Ảnh. Bốn mắt nhìn nhau, một nụ cời thầm kín nửa ẩn nửa hiện trên khóe môi anh.

Thính phòng yên ắng, Tiểu Ảnh biết là sẽ có bao nhiêu người con gái đã nghiêng ngả vì nụ cười ấy. Nhưng cô vẫn nhớ, năm ấy, tháng ấy, nụ cười này đã cho cô một mối tình thanh khiết nhất, đẹp đẽ nhất suốt cuộc đời. Cho dù bây giờ đã không còn gì, nhưng cô không thể phủ nhận rằng giây phút ấy dài như một quãng đời.

Cô nhìn anh, nhưng tay phải khẽ xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út trái một cách vô thức. Thực ra Tiểu Ảnh không biết gì về biểu diễn violon cả, kể cả trong khoảng thời gian hai năm yêu Trần Diệp, cô cũng chưa từng học một ngón biểu diễn nào, nhưng bảy năm kiếm miếng ăn trong học viện nghệ thuật, ít nhiều cũng rèn luyện cô trở thành một thính giả biết thưởng thức.

Nhờ đó, cô có thể nghe ra tiếng đàn của Trần Diệp đã khác một trời một vực so với ba năm trước. Điều ấy khiến cô vừa thấy xót lòng, vừa thấy khuây khỏa. Xót lòng là bởi vì thậm chí đến những người bạn đứng cạnh Trần Diệp cũng chưa thể thấu hiểu hết: để có một Trần Diệp như ngày hôm nay, hai người đã phải vứt bỏ những gì; khuây khỏa là vì: cho dù họ đã vứt bỏ điều gì thì vào ngày hôm nay, tất thảy đều đáng giá.

Chàng có thành công còn nàng có tổ ấm.

Chẳng còn gì hơn.

Buổi biểu diễn thành công hơn cả mong đợi, đến bản Divertimento K136, vô số thính giả đã thỏa mãn mỉm cười, có người còn khẽ gõ phách bằng ngón tay lên đầu gối vẻ đắm say. Nốt nhạc cuối cùng buông xuống, người ta đứng dậy tung hô với những tràng pháo tay nồng nhiệt. Bốn người nam nữ thanh tú, tay nâng đàn nghiêng mình chào khán giả. Tiếng vỗ tay mãi mà không dứt, Tiểu Ảnh cũng vừa vỗ tay vừa mỉm cười nhìn bốn tay đàn, vừa phảng phất nhìn xuyên thấu bốn bóng người kia mà thấy chính mình năm nao.

Tiếng vỗ tay ngớt dần, tiếng bước chân lạo rạo vang lên. Tiểu Ảnh quay về ghế ngồi của mình, Hứa Tân thấy phấn khởi vô cùng, quay sang hỏi:

- Chúng mình chào hỏi một câu rồi hãy đi?

- Ừ dĩ nhiên! – Tiểu Ảnh không thay đổi vẻ mặt, liếc nhìn cô bạn. – Lịch sự tí thôi, ít ra cũng phải tỏ ra cảm ơn người ta chứ!

Vừa dứt lời, cả hai đã nghe thấy có tiếng người gọi từ đằng xa:

-

Tiểu Ảnh và Hứa Tân cùng ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt Trần Diệp. Cách đó ba hàng ghế, anh đứng dưới sân khấu, lạc lõng giữa dòng người vẻ mặt căng thẳng, trông thấy hai cô gái, ánh mắt anh sáng bừng.

Chờ người ta đi vãn, Tiểu Ảnh đứng dậy, nở một nụ cười ấm áp và lịch sự nhìn Trần Diệp bước tới:

- Chào Trần Diệp, lâu rồi không gặp.

Trần Diệp cười bắt tay, nhìn Tiểu Ảnh rồi nhìn Hứa Tân:

- Hai bạn đến tôi vui lắm.

- Được xem diễn miễn phí mà lại! – Hứa Tân cười híp cả mắt. Chúc mừng anh biểu diễn thành công.

- Cảm ơn các bạn đã có lòng thưởng thức! – Trần Diệp cười.

- Trần Diệp này, không thể phủ nhận là càng ngày trông anh càng tây đấy! – Hứa Tân lắc đầu than thở. – Nhưng mà này, tôi phải công nhận trên sân khấu anh là người nổi bật nhất.

- Cảm ơn! – Trần Diệp cảm ơn một cách chân thành, hơi nghiêng đầu ngó Tiểu Ảnh, chỉ thấy cô đứng bên cạnh mỉm cười vô cảm, dường như đây chỉ là một cuộc gặp gỡ giữa Hứa Tân và bạn học cũ chứ chẳng liên quan gì đến cô.

Trần Diệp thấy có chút không vui, nhưng vẫn nở nụ cười thản nhiên.

Lúc ấy, điện thoại của Tiểu Ảnh rung lên những tiếng ù ù, cô vội vàng rút di động ra, vừa nhấc máy đã nghe tiếng Quản Đồng với giọng sốt ruột:

- Bà xã ơi em sắp v

- Anh xong việc chưa? – Tiểu Ảnh cười

- Rồi, vừa xong! – Quản Đồng nhìn đồng hồ - Gần 10 giờ rồi, anh qua đón em nhé.

- Không cần đâu, em đang đi với bạn học, bọn nó đưa em về được mà, anh yên tâm! – Tiểu Ảnh như chợt nhớ ra điều gì. – Em tưởng anh phải đi họp, sao chưa gì đã về nhà?

- Bao nhiêu người ở đó được rồi, cấp trên đặc cách cho anh nghỉ sớm! – Quản Đồng đáp. – Thế em mau về đi không lại muộn.

- Vâng! – Tiểu Ảnh cúp máy, ngẩng đầu thấy hai người đang nhìn mình chằm chằm mà giật mình, ngượng ngùng nói: Chồng tớ ấy mà, kiểm soát ghê lắm.

- Con ruồi này tiến bộ ghê! – Hứa Tân cười. – Ra ngoài chơi mà cũng biết báo cáo cơ đấy.

Hứa Tân vừa nói vừa trộm liếc Trần Diệp, trông vẻ mặt anh ta vẫn rất bình thường, đành cười nhạt:

- Thôi không làm phiền hai người nữa, muộn lắm rồi, mau về nghỉ đi, tớ còn có việc muộn tí nữa mới về. – Rồi lại nhìn Tiểu Ảnh mà rằng: Có thời gian thì bọn mình lại tụ tập.

Tiểu Ảnh cười, vẫy tay:

- Tạm biệt, chúc anh thành công!

- Cám ơn! – Trần Diệp gật đầu nói.

Ba người gặp gỡ nhau thế đó. Mãi đến khi lên taxi về nhà, Hứa Tân mới lườm Tiểu Ảnh:

- Không còn gì để nói, hai người nhạt nhẽo thật đấy.

Cô nhại lại giọng điệu của Tiểu Ảnh và Trần Diệp:

- Muộn rồi, về nghỉ sớm thôi. Chúc anh thành công. Cảm ơn.

Rồi lại bĩu môi:

- Cứ phải giả vờ.

Hứa Tân lại thở dài tặc lưỡi:

- Nhưng mà nói chung cậu cũng bình tĩnh ra phết đấy, bái phục!

Tiểu Ảnh "xí" một tiếng:

- Nói chuyện với người không liên quan thì không bình tĩnh sao được?

Hứa Tân gật đầu, vỗ vai bạn:

- Tốt! Lập trường kiên định! Bác Quản quả là một đồng chí tuyệt vời.

Tiểu Ảnh càng nghe càng thấy khó chịu, hỏi dò:

- Cứ như tối nay cậu đến đây không phải để nghe nhạc mà là để giám sát tớ hay sao ấy? Sợ tớ tình cũ không rủ cũng đến à?

Hứa Tân mừng rơn:

- Đó, cuối cùng cậu cũng phản ứng lại rồi đấy cưng à.

Tiểu Ảnh tức nghẹn, nghiến răng:

- Hứa Tân, chút nhân tính của cậu là đi vay mượn hết đúng không? – Hứa Tân vừa vỗ lên lưng Tiểu Ảnh vừa ha hả

(5)

Lúc về nhà đã là mười rưỡi, Quản Đồng nghe bước chân Tiểu Ảnh trên cầu thanh liền ra mở của. Tiểu Ảnh bước lên chỗ rẽ cầu thang, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quản Đồng trong bộ quần áo ngủ, to quá một cỡ so với người, đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô, trông thật đáng yêu. Tiểu Ảnh mừng rỡ, chạy vội hai bước lên cầu thang, dụi đầu vào lòng Quản Đồng, ôm chặt eo chàng, áp mặt vào ngực chàng mà phụng phịu:

- Mệt quá!

Quản Đồng vừa dẫn Tiểu Ảnh vào nhà vừa cười:

- Bà xã anh buông tay ra nào, chờ anh đóng cửa đã, đừng đứng ngoài ôm ấp còn gì là gia đình văn hóa.

Tiểu Ảnh mặc kệ, vẫn ôm chặt không rời tay. Quản Đồng mãi mới kéo được cửa lại, vào nhà, anh cúi đầu nhìn Tiểu Ảnh, nâng cằm nàng lên và hỏi:

- Sao thế?

Tiểu Ảnh nhắm mắt nũng nịu:

- Buồn ngủ...

Quản Đồng vỗ nhẹ:

- Thế thì đi tắm rồi đi nghỉ đi.

Tiểu Ảnh đi vào phòng ngủ, vừa cởi áo vừa lẩm bẩm:

- Khỏi tắm nữa, em đi ngủ đây.

Dứt lời, nàng đổ mình ngay lên giường. Quản Đồng nói theo:

- Tắm nước nóng cho thư giãn đã nào.

Quản Đồng vừa nói vừa giúp cô cởi áo. Tiểu Ảnh trong bụng rõ, nhưng vẫn cảm thấy có cảm giác gì đó bất thường nên không muốn nói nhiều. Cô mở to mắt nhìn chàng, vừa đúng lúc thấy chàng đang lặng lẽ giúp mình mặc đồ ngủ, bỗng dưng một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.

Tiểu Ảnh nhìn chồng một lúc lâu, với tay làm nũng:

- Anh ơi, bế em đi tắm đi.

Quản Đồng nhìn cô rõ kĩ, không nói gì, ngay sau đó liền bế Tiểu Ảnh vào trong nhà tắm. Tiểu Ảnh ôm chặt cổ anh, ấp sát mặt vào cổ Quản Đồng, tất cả đều nói với cô một điều rõ rành rành: con người này, gia đình này, cuộc hôn nhân này, cuộc sống này, tất cả đều là thật. Tất cả đều là của cô, với tay thôi là có thể chạm tới. Cô cuộn tròn trong lòng anh, thở dài thoải mái, nụ cười khuây khỏa nở bừng trên khuôn mặt.

Cô cũng chẳng biết tại sao lại nghĩ đến những thứ đó, phải chăng là do cuộc gặp gỡ với Trần Diệp? Phải chăng do nhìn thấy ánh mắt khách sáo che dấu chút tình tàn? Nhưng tất cả những thứ đó không quan trọng, bởi đối với Tiểu Ảnh, cuộc sống hiện tại đã quá tuyệt vời. Cô phải cố gắng hết mình để đạt tới những hạnh phúc, những ấm áp mà cô muốn, còn lại đều không cần nhớ, cũng không cần quên.

Nghĩ thế, cô lại thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô trộm nhìn Quản Đồng đứng bên cạnh bật nước nóng cho cô, giúp cô cởi đồ ngủ, cẩn thận treo chúng lên giá treo để khỏi bị ướt... Tiểu Ảnh cười lém lỉnh, nhân lúc Quản Đồng không chú ý, cô vòng tay cởi tung một cái cúc trên áo anh... một cái cúc nữa...

Cho tới khi Quản Đồng nắm lấy tay cô, quay đầu lại:

- Cưng à... ở đây không...

Chưa dứt lời, Tiểu Ảnh đã nhón gót tặng anh một nụ hôn, như nuốt ực luôn nửa câu nói còn lại.

Không gian chật hẹp thì đã làm sao? Cổ nhân chẳng phải đã có câu: "thực sắc, tính dã" [1] hay sao. Trước lúc cảm xúc bùng nổ, Quản Đồng nghĩ một cách mãn nguyện: hóa ra có những lúc, câu nói "nước chảy, bèo trôi" cũng có ý nghĩa khác...

[1] Đây là một câu nói của Khổng Tử, thể hiện nhân sinh quan tiến bộ của ngài. Đại ý là: Chuyện tình dục cũng quan trọng như chuyện ăn uống thường ngày.

Thế nhưng, con người ta một khi mệt mỏi quá thì giấc ngủ cũng sẽ sâu hơn bao giờ hết, điều ấy khiến cho sáng hôm sau Tiểu Ảnh lên lớp hơi muộn. Cũng thật là đen đủi, có năm phút thôi mà cũng bị chủ nhiệm khoa tóm được. Ông già tinh thần còn tráng kiện đứng ngay ngoài cửa, thấy Tiểu Ảnh đang hồng hộc chạy đến, muốn phát cáu lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Ông nói nghiêm nghị:

- Cô giáo Cố, cái gương của người thầy nó phản ánh đầu tiên ở việc đến đúng giờ.

Tay trái là một đống giáo trình, tay phải là túi xách, tóc tai bị gió thổi cho rối lên, trông bơ phờ mệt mỏi, cô chạy tới rồi phanh gấp ngay cạnh chủ nhiệm khoa, đáp lại với giọng hết sức thành kính và ngoan ngoãn:

- Em xin lỗi thầy, quyết không có lần sau đâu ạ.

Câu này hẳn đã quá quen thuộc rồi, chủ nhiệm khoa cũng chỉ đành cười mà khẽ mắng:

- Câu này cô nói với tôi từ lúc còn học nghiên cứu sinh đến giờ không dưới mười lần!

Tiếng cười rúc rích của các học sinh vang lên từ phòng học phía xa. Đến Tiểu Ảnh cũng muốn cười, nhưng vẫn phải cố trợn mắt mà thề thốt với thầy chủ nhiệm:

- Thưa thầy, em xin thề sẽ không đến muộn nữa ạ!

Thầy chủ nhiệm từng trông thấy bộ dạng này của cô bảy năm rồi, đã quáen nên chỉ khoát tay:

- Thôi đi vào đi!

Tiểu Ảnh nhếch mép cười, vội chạy thụt vào lớp học, thầy chủ nhiệm quay lưng đi ra ngoài, đóng cửa phòng học. Hai cánh cửa khép vào, cả lớp đồng loạt "Ồ" lên. Tiểu Ảnh quay đầu lại thấy cả lớp đang rúc rích cười. Mấy nam sinh nghịch ngợm còn hắng giọng khẽ ho.

Tiểu Ảnh cũng cười, vừa bước lên bục giảng vừa nói lớn:

- Không được cười, tất cả nghiêm túc!

Thế mà càng nhiều người cười hơn.

Đứng trên bục giảng, Tiểu Ảnh lôi đĩa cứng ra chuẩn bị chiếu lên màn hình giảng bài, bỗng phát hiện ra mấy nữ sinh dưới giảng đường không ngừng ra dấu mắt với mình. Tiểu Ảnh hiếu kì nhìn theo, một cô bé mặt tròn ngồi ở bàn trên vươn tới hỏi nhỏ:

- Em thưa cô, cái thầy giáo đẹp trai ngồi dưới cùng kia đến dự giờ ạ?

Tiểu Ảnh thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy dáng người ngồi ở hàng dưới, cô đứng lặng một hồi: Trần Diệp?

Biết Tiểu Ảnh đã trông thấy mình, Trần Diệp khẽ cúi đầu, vẫn ngồi im ở phía xa, mỉm cười nhìn Tiểu Ảnh trên bục giảng. Nhìn từ phía Trần Diệp, khuôn mặt Tiểu Ảnh như cứng đờ lại. May mà có mấy cô nữ sinh ham hóng chuyện ngồi im thít nãy giờ khiến Tiểu Ảnh như tỉnh lại, mấy nàng ngồi ở hàng đầu khẽ hỏi:

- Cô ơi, cô, ai thế ạ?

Tiểu Ảnh như bừng tỉnh, cười với mấy học sinh ngồi trước mặt, hắng giọng và dõng dạc giới thiệu:

- Cô xin giới thiệu với các em, thầyo tới dự giờ hôm nay là thầy Trần Diệp, nhạc sĩ vĩ cầm trẻ tuổi nổi tiếng tốt nghiệp tại học viện âm nhạc Mozard ở Salzburg. Thầy là đàn anh khóa trước của các em, tốt nghiệp khoa âm nhạc trường ta năm 2003, lần này thầy quay về là để cùng nhóm 4-Seasons đi lưu diễn. Xin mời cả lớp cho một tràng pháo tay!

- Oa...! – Cả lớp cùng thốt lên, vừa vỗ tay vừa quay đầu nhìn hàng cuối. Trần Diệp không ngờ Tiểu Ảnh lại tung ra ngón này, đành ngồi im thin thít. Tiểu Ảnh thấy vẻ mặt khó xử của Trần Diệp mà đắc ý cười. Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của học sinh, Tiểu Ảnh gõ nhẹ vào chiếc mic, chờ cho cả lớp trật tự mới lên tiếng:

- Bây giờ chúng ta vào bài.

Ngẩng lên vẫn thấy có học sinh ngứa ngáy quay ngang quay ngửa, các học sinh nữ thì lộ vẻ phấn khích. Tiểu Ảnh thở dài, đảo mắt nhìn cả lớp một vòng mà rằng:

- Tập trung nào tập trung nào, nhân vật chính của buổi học ở đây cơ mà.

Dưới lớp vang lên tiếng cười, Tiểu Ảnh cũng cười, cô khoát tay:

- Nhóm số một cử đại diện lên bảng trình bày kết quả điều tra của mình.

Cả lớp nháo nhác, cuối cùng cũng có một nam sinh bị chọn ra. Cậu đi lên bục giảng, nhìn Tiểu Ảnh hi hí cười, tay run run nắm chặt tờ giấy A4:

- Em nói trước ạ?

- Vâng, mời anh! – Tiểu Ảnh gật đầu, cúi mình nhường mic cho cậu học sinh to cao, lui về một bên, mỉm cười nhìn cậu.

Cậu học sinh cũng hắng giọng ra vẻ người dẫn chương trình, cất giọng:

- Sau đây tôi xin đại diện cho nhóm trình bày kết quả điều tra. Tên chủ đề của nhóm tôi là: "Giữa đỉnh cao và vực thẳm: điều tra và đánh giá về tình hình tiêu thụ sách ăn theo từ phim ảnh". Đầu tiên bốn người nhóm tôi chia ra làm bốn hướng, điều tra thực tiở nhà sách Tân Hoa, chợ bán buôn sách, trung tâm sách báo và các tiệm sách online...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-13)