← Ch.01 | Ch.03 → |
"Tiểu Duyệt, mau tới xem, đây là trình tự gen người!" Cha hưng phấn gọi cô.
Cô nhìn mã gen phức tạp, chẳng hiểu có gì hay, cô thấy hứng thú với mô hình não người trong phòng thí nghiệm hơn.
"Tiểu Duyệt, chuyên tâm chút..." Cha sờ đầu cô.
"Con thích cái này!" Cô chỉ vào bộ não người.
"Thì ra Tiểu Duyệt thích nghiên cứu về não người!" Cha cười nói.
"Vâng!" Cô gật gật đầu.
"Vậy sau này Tiểu Duyệt làm chuyên gia não khoa nha?" Cha lại nói.
"Cha, chuyên gia là gì?"
"Chuyên gia là... cao thủ làm nghiên cứu."
"Chuyên gia rất lợi hại sao?"
"Đúng vậy! Rất lợi hại mới có thể trở thành chuyên gia."
"Vậy sau này con sẽ làm chuyên gia não khoa." Khi ấy mới năm tuổi, cô nói với cha mình.
"Ha ha... Tốt tốt tốt, Tiểu Duyệt rất thông minh, nhất định sẽ lợi hại hơn cha..." Cha thoải mái cười to, nhưng tiếng cười lại càng lúc càng xa.
"Cha?" Cô bất an, vươn tay muốn bắt lấy cha mình.
Tiếp theo, chẳng những tiếng cười dần dần biến mất, ngay cả bóng dáng cha cũng trở nên mơ hồ, cô cảm thấy sợ hãi, kêu to: "Cha! Cha muốn đi đâu? Cha –"
Đường Diệp bừng tỉnh, có một khoảnh khắc cô chưa nhận ra mình ở đâu, đến khi chuông báo thức của điện thoại vang lên, cô mới nhớ ra mình vẫn ở tập đoàn Hắc Ảnh, vừa nãy chỉ là một giấc mơ.
Cô thở dài, bình tĩnh lại, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi. Cô nhớ cha quá...
Thang Trọng Thần, chuyên gia sinh kĩ Trung Quốc mất tích vào hơn mười năm trước, mọi người đã sớm quên ông, trừ cô...
Thế giới này không ai biết cô vốn tên là Thang Duyệt, đây là tên cha đặt cho cô, ngay cô cũng sắp quên nó rồi. Mắt cô đỏ lên, trong mơ, dáng vẻ cha cô vẫn như xưa, hơn bốn mươi tuổi mới kết hôn có con, tóc mai ông sớm bạc, nhưng không ảnh hưởng đến địa vị của ông trong lòng cô.
Ông là người cha tốt, dù bận cũng dẫn cô theo sát, còn mẹ cô, vì kém cha cô mười mấy tuổi, thường xuyên ham chơi không ở nhà, rất ít khi ở bên cô. Sau này bà bỏ nhà theo trai, để chăm cô, ba luôn đưa cô theo thậm chí cả lúc tới phòng thí nghiệm làm việc, bởi vậy, có thể nói cô là đứa trẻ lớn lên ở phòng thí nghiệm.
Có lẽ do mưa dầm thấm đất, cô rất hứng thú với công việc của cha, hơn nữa mười tuổi đã bộc lộ thiên phú ở lĩnh vực y sinh, cha lại không ngừng cổ vũ cô, rèn luyện cô, dù không nỡ, nhưng vẫn đưa cô sang Mỹ du học khi mới mười bốn tuổi, nhảy lớp trực tiếp học đại học, chuyên về não khoa.
Nhưng một ngày, một tin tức truyền tới từ Trung Quốc làm cô khiếp sợ, nói rằng cha cô bị bắt cóc, hành tung không rõ... Cô lòng nóng như lửa đốt chạy về Trung Quốc, cầu cứu khắp nơi, nhưng sau nửa năm cha vẫn không rõ tung tích, cô hết đường xoay xở, lại lo lắng nên trở bệnh, cảnh sát thử liên lạc với mẹ cô, nhưng bà cũng không rõ tung tích, cô nằm viện một tháng mới tự ra viện. Khi đó cô đã không ôm hy vọng gì, nhờ bạn bè của cha để bán nhà cũ, mang toàn bộ tiền đi Mỹ, sống nhờ nhà một cặp vợ chồng già người Mỹ, tiếp tục việc học.
Thời gian ấy, cô cô đơn mà thống khổ, chỉ có thể gửi nỗi nhớ cha lên việc học, người cũng trở nên trầm tĩnh, ít nói ít cười.
Lại qua nửa năm, lúc cô nghĩ có lẽ cha mình đã chết, một phong thư không biết gửi từ đâu tới đã mở ra cuộc gặp gỡ kỳ diệu mà thần bí sau này!
Đó là thư cha cô gửi, trong đó chỉ có một chiếc đĩa. Cô mở đĩa bằng máy tính, bên trong ngoài một tệp tin là lời nhắn từ ông, cái khác đều là tư liệu kinh người về người đột biến!
Cha nói ông vẫn ổn, ở cùng một nhóm người đột biến kì lạ, gọi là Bắc Đẩu Thất Tinh, đều là những đứa nhỏ đáng thương, họ cần ông, ông cũng muốn nghiên cứu họ, nên trong thời gian ngắn ông sẽ không quay về. Ông mong cô đừng lo, tự chăm sóc bản thân, ông sẽ liên tục gửi tư liệu cho cô, muốn cô lưu trữ cho tốt.
Từ đó, cô đã có quan hệ chặt chẽ với tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh này. Mới đầu, cô không muốn tha thứ cho cha vì đã bỏ mặc cô để đi nghiên cứu gen, nhưng cô dần dần có hứng thú với Bắc Đẩu Thất Tinh, hơn nữa ngày càng quen thuộc bảy thành viên.
Thiên Toàn Diêm Quýnh nhanh nhẹn táo bạo, Thiên Ki Địch Kiếm Hoài tuấn mỹ lạnh lùng, Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành lãnh lệ đa mưu, Khai Dương Đoàn Duẫn Phi cuồng dã tiêu sái, Ngọc Hành Thạch Dật uy vũ nhiệt tâm, Diêu Quang Vọng Nguyệt Tinh Dã lẫm ngạo nhạy bén...
Về phần Thiên Xu, hắn là người mà cô ấn tượng nhất, cơ trí, thông minh, giảo hoạt... Tuy thủ lĩnh của Bắc Đẩu Thất Tinh chỉ là một bộ não, nhưng còn hấp dẫn cô hơn những nam nhân hữu hình khác!
Cô muốn biết hắn được lưu giữ bằng nước thuốc như thế nào, não hắn được kết nối với máy tính bằng sóng não như thế nào, đôi khi cô còn muốn lén vào trang web Bắc Cực Tinh để đàm thoại trực tiếp với Thiên Xu. Nhưng lý trí luôn ngăn cô lại, cô không hề quên lời cha, nếu Bắc Đẩu Thất Tinh biết cha cô lén ghi lại tư liệu về họ rồi gửi cô, chẳng những ông sẽ gặp nguy hiểm, ngay cả cô cũng gặp họa, vì điều này tương đương với việc cha phản bội sự tin tưởng của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Nên đây là một bí mật giữa cô và cha, trên đời không còn người thứ ba biết.
Nhưng sau khi cha mất, cô đã trở thành người duy nhất có tư liệu về Bắc Đẩu Thất Tinh. Đúng vậy, cha đã mất, Thang Trọng Thần đã biến mất sau vụ nổ mạnh trên đảo Bắc Cực Tinh, ngay sau khi ông hẹn gặp cô vài ngày, ngay khi cô vui vẻ vì sắp được gặp lại cha sau mười mấy năm, mọi mong chờ đã hóa thành hư ảo sau một email.
Vì sợ bị Ứng Hủ Sinh phát hiện, ông không bao giờ gửi mail cho cô, nhưng tình huống lần này quá nguy cấp, ông vội vàng gửi một mail ngắn gọn, chỉ viết mấy dòng — Tiểu Duyệt, cha yêu con, cũng có lỗi với con... Đảo Bắc Cực Tinh sắp nổ rồi... Cha cũng trúng đạn... sắp chết... Mọi người... có lẽ... đều khó thoát khỏi kiếp nạn này...
Ngoài ra, ông đính kèm một tệp tin, bên trong đều là tư liệu về việc cấy ghép não cho Thiên Xu kèm nhiều chú thích và lý luận.
Cô xem xong, sợ tới mức thiếu chút bị sốc, cơ hồ không kịp nghĩ, bỏ lại luận án sắp bảo vệ, vác ba lô lao khỏi cửa, chạy tới đảo Bắc Cực Tinh.
Cô biết vị trí đảo, cha từng nói phương hướng cho cô, nhưng phải tốn rất nhiều thời gian mới đến được. Khi cô hao hết thiên tân vạn khổ, thuê ca nô từ quần đảo Fox tới đảo Bắc Cực Tinh, chỉ thấy hòn đảo bị tàn phá bốc khói đen, không một bóng người, chỉ có gió lạnh vô tình tạt vào người cô.
Mọi người... Đều đã chết sao? Bảy ngôi sao và người cha cô yêu nhất đều biến mất rồi sao?
Cô không ngừng tự hỏi, toàn thân bị nỗi cô tịch mãnh liệt mà tuyệt vọng bao phủ, bỗng chốc đất trời chỉ còn lại mình cô, nỗi đau như vạn cây kim đâm vào ngực, cô rốt cục nhịn không được mà rơi lệ đầy mặt, lớn tiếng gào khóc...
Không biết ở trên đảo bao lâu, trời tối lại, gió tuyết nổi lên, cô mới hoạt động tứ chi cứng ngắc, thất hồn lạc phách quay về ca nô.
Nhưng ngay lúc sắp đi, vài ánh đèn kỳ lạ khiến cô chú ý, chúng nhanh chóng di động rồi biến mất sau vách núi. Cô kinh nghi bất định, lặng yên lần mò qua đó, vài phút sau, trước mắt xuất hiện một không gian mở rất lớn.
Nơi này là?
Cô kinh ngạc mở to mắt, lập tức nghĩ ra đây nhất định là căn cứ của Bắc Đẩu Thất Tinh!
Càng làm cô kinh ngạc hơn, có một đám người võ trang khiêng ra hai loại vật phẩm, một là khoang trong suốt kì lạ, bên trong có một người nằm, một là bình cầu chứa bộ phận cơ thể!
Hô hấp của cô dồn dập hơn, tim đập mạnh, vì cô biết thứ họ mang đi là gì! Thế giới không còn ai hiểu về hai thứ này hơn cô!
Thiên Xu! Ứng Hủ Sinh! Hắn chưa chết!
Cô bịt miệng, tránh để mình vì quá mức hưng phấn mà kêu ra tiếng.
Nhưng nhìn họ cẩn thận đưa Thiên Xu vào một khoang sinh dưỡng loại nhỏ, cô lại bắt đầu lo lắng.
Những người này là ai? Họ muốn làm gì?
Càng làm người ta bất an hơn, vì sao họ biết đảo Bắc Cực Tinh? Vì sao lại nắm rõ mọi thứ như vậy?
Cô lẳng lặng tránh ở chỗ tối, nhìn trộm đám người lai lịch không rõ này, đang lúc buồn bực, một người có dáng vẻ chỉ huy rút di động, nói bằng tiếng Anh: "Tìm được hắn rồi, Sarett tiên sinh. Đúng vậy, hắn còn sống, nhưng tình hình rất tệ, chúng tôi sẽ thay thiết bị duy trì não hắn, cũng mau chóng đưa hắn trở về, xin nhóm chuyên gia chờ sẵn."
Cô nghe thấy cái tên "Sarett", lập tức nhớ kỹ. Có tên, cũng tiện tìm người hơn.
Mười năm nay, việc trao đổi bí mật với cha bất giác luyện cho cô kĩ năng tìm kiếm tư liệu, tự giác như một tình báo viên, có một bộ công cụ phá giải các loại cơ mật, đây cũng là nguyên nhân cô giải được mật mã của trang web Bắc Cực Tinh, công khai tiến vào trang web.
Tiếp theo, cô lại nghe người nọ nói: "Theo tôi, nhóm người Bắc Đẩu Thất Tinh khả năng cũng chưa chết..."
Không chết? Bắc Đẩu Thất Tinh vẫn bình yên vô sự sao? Thật ư?
Cô âm thầm thề, chỉ cần Thất Tinh còn sống, cô sẽ để họ tập hợp lần nữa, cô sẽ tìm từng ngôi sao thất lạc trở về!
Sau đó, cô tra ra thân phận Sarett, cũng tra ra Ứng Hủ Sinh bị đưa đi đâu, cô biết Sarett tìm nhiều chuyên gia để cứu hắn nhưng vẫn chưa ai làm được, vừa may luận án tiến sĩ của cô lại nghiên cứu về cấy ghép não người, khi cô bảo vệ xong, đúng như dự đoán, giáo sư của cô đưa cô tới gặp Sarett.
Cứ như vậy, cô đổi tên thành Đường Diệp, tiến vào tập đoàn Hắc Ảnh, tới gần Ứng Hủ Sinh, tìm được ngôi sao cô khát vọng nhất.
Thiên Xu không khác gì so với tưởng tượng của cô, nhưng hắn đã quên Bắc Đẩu Thất Tinh, quên mất chính mình. Cô cũng không kinh ngạc, tư liệu cha để lại cũng ghi chú rõ di chứng này, não Ứng Hủ Sinh đã độc lập quá lâu, não hắn càng không ngừng phóng thích năng lượng, sau khi đưa vào cơ thể sẽ càng không thể cân bằng não áp, bởi vậy tỉnh lại sẽ phát cuồng đến chết...
Quyết định chọn dùng con chip để khống chế cũng là bất đắc dĩ, không làm như vậy hắn căn bản không sống được, mà cô hy vọng hắn còn sống!
Cô tin tưởng, đây cũng là tâm nguyện của hắn.
Nhưng cô phải nghĩ cách khôi phục trí nhớ cho hắn, cô không thể cứ để hắn trở thành con rối giết người của Sarett.
Quỷ kế của Sarett không thể qua mắt cô, lão già âm hiểm đó cứu Ứng Hủ Sinh cũng chỉ để báo thù Bắc Đẩu Thất Tinh, lão muốn tra tấn hắn nên mới cố ý thu hắn làm con nuôi.
Cô xuống giường, đeo kính, buộc tóc, ngồi vào máy tính, lên mạng. Nếu cô không đoán sai, Sarett sắp triển khai hành động, cô cũng phải chuẩn bị tiến hành kế hoạch của mình.
*****
Bắc Cực Tinh treo ngược trên xà đơn, tay nâng tạ, đây là bài tập của hắn vào những ngày không đi làm nhiệm vụ, gồm cả chạy bộ, nhảy dây, cử tạ đến vật tự do, quyền đạo... Nhìn vào thân thủ của hắn hiện tại, người bình thường tuyệt đối khó mà tưởng tượng hai năm trước tứ chi hắn chẳng những yếu đuối vô lực, thậm chí bước đi cũng không nổi. Khi đó hắn căn bản là một phế nhân, cơ bắp đều thoái hóa, chỉ có não bộ là hoạt động!
Nhưng hắn lại mất hết trí nhớ, mọi thứ đều xa lạ, như đứa trẻ sơ sinh nằm trong bụng mẹ hơn hai mươi năm mới ra đời, vừa sinh ra đã phải tự mình đối mặt mọi nghi hoặc, rồi nghĩ cách tự giải đáp. Nhưng hắn cũng không vội, vì hắn đang hưởng thụ một cảm giác phong phú không ai hiểu được – còn sống!
Không biết vì sao, hắn có cảm giác mới mẻ và cảm động đến khó hiểu khi bản thân có thể sử dụng mọi bộ phận trên cơ thể, cứ như trước kia mình là người không có thân thể vậy. Người ngoài có lẽ không thể lĩnh hội, nhưng với hắn đây là thể nghiệm hoàn toàn mới!
Cho nên hắn thích vận động, hoàn toàn giãn thân thể, cố gắng khiêu chiến cực hạn của thể năng, để toàn thân đạt một sự cân bằng chưa từng có.
Đang lúc hắn chuyên chú vận động, một bóng người đột nhiên tiến vào, vô thanh vô tức công kích hắn, hắn cảnh giác vứt tạ tay, dùng hai tay đỡ, chân đá về phía đối phương. Người nọ lui về phía sau từng bước, đánh úp phần bụng hắn, hắn lộn người ra sau, lại thừa cơ đá trúng người đánh lén.
Người đó thét lớn một tiếng, thế công chững lại, vội vàng tránh né, hắn không lưu tình, liên tục ra quyền làm người đó liên tiếp lùi lại, thất thần bước hụt suýt ngã ngửa — hắn lạnh lùng cười, đỡ lấy thắt lưng đối phương, dùng sức kéo lại, đợi đối phương đứng vững, mới lùi lại, chắp tay sau lưng, dáng vẻ tao nhã tiêu sái.
Chưa đến ba mươi giây, hắn dựa vào thân thủ kinh người, chế phục đối thủ.
"Ha ha ha... Polaris, con tiến bộ thật thần tốc! Hiện tại ngay cả Kuyva cũng không phải đối thủ của con!" Tiếng cười quái dị khàn khàn vang lên.
Bắc Cực Tinh quét mắt về phía ông già đứng ngoài cửa, cung kính nói: "Cha nuôi quá khen."
Lão già đi tới, mỗi bước phát ra tiếng vang kỳ lạ "Cạch! Cạch!".
Râu quai nón bạc đầy mặt, thân hình gầy như que củi, hai mắt lõm xuống và mũi khoằm như ưng, chân trái là chân giả, miệng luôn ngậm một điếu xì gà, trông như hải tặc trong phim, hung tàn làm người ta sợ hãi.
Lão chính là chủ tịch tập đoàn Hắc Ảnh, cha nuôi của Bắc Cực Tinh, Sarett.
"Không, con thật sự xuất sắc, có thể từ một con ma bệnh trở thành cao thủ trong một năm, có thể thấy tư chất giỏi thế nào..." Lão vừa lòng gật đầu.
"Cô ấy xuống tay cũng rất nặng, Sarett." Người tập kích Bắc Cực Tinh, Kuyva là một cô gái người Nga xinh đẹp, tuy thua nhưng trên mặt vẫn cười quyến rũ.
Cô là cận vệ của Sarett, trước nay không đặt người đàn ông nào ngoài Sarett vào mắt, nhưng Bắc Cực Tinh lại luôn hấp dẫn ánh mắt cô, hắn chẳng những đủ mạnh, đủ đẹp trai, còn rất thú vị!
"Tuyệt đối không nương tay với kẻ địch, vậy mới là kẻ mạnh!" Sarett nói.
"Con chỉ luôn cố hết sức." Bắc Cực Tinh lạnh nhạt nói.
"Đúng, chính vậy, ta luôn tán thưởng nhân tài luôn cố gắng! Ha ha ha..."
"Cám ơn, nếu con không cố gắng, chẳng phải sẽ không xứng với đề bạt của cha sao?" Bắc Cực Tinh mỉm cười.
Sarett nhìn thẳng hắn, không thể không thừa nhận, hắn là người duy nhất có thể chịu được khí thể của mình. Cho dù mất trí nhớ, hắn vẫn thâm trầm khó dò, người này tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ, nên phải thừa cơ hắn chưa khôi phục trí nhớ, xử lý hắn thật triệt để!
Nhưng giết hắn ngay thì dễ cho hắn quá, lão muốn chậm rãi tra tấn hắn, làm hắn sống không bằng chết. Đây mới là mục đích lão cứu hắn.
"Tốt lắm, hiểu được cảm ơn mới không uổng công ta cứu con."
"Điều này con khắc sâu trong lòng, cha nuôi, cha và tiến sĩ Đường đều là ân nhân cứu mạng của con." Bắc Cực Tinh chân thành nói.
"Tiến sĩ Đường đúng là lợi hại, tuy còn trẻ lại thông minh phi phàm, bình tĩnh lại cơ linh..." Sarett nheo mắt, dâm tà nói: "Thật hiếu kì con đàn bà đó có hương vị gì..."
Lời lão làm Bắc Cực Tinh thấy không lọt tai, lão đã bảy mươi tuổi còn háo sắc, chỉ cần nhìn trúng ai thì người đó không thoát nổi, như Kuyva, trên danh nghĩa tuy là vệ sĩ, nhưng ai cũng nhìn ra cô là tân sủng của Sarett. Vốn chuyện này hắn chẳng thèm để ý, nhưng lão nhắc đến Đường Diệp bằng vẻ mặt và giọng điệu này làm lòng hắn khó chịu vô cớ.
"Con bé đó là núi băng, Sarett." Kuyva hừ lạnh.
"Không người phụ nữ nào băng giá cả, đều dễ dàng bị đàn ông châm lửa, lạnh lùng chỉ là ngụy trang." Sarett cười nói.
"Sao, ngài muốn châm lửa cô ấy?" Kuyva ghen tị.
"Ta muốn, nhưng con nhỏ đó rất cảnh giác, muốn tiếp cận thì chỉ Polaris mới có cơ hội..." Sarett nói rồi để ý phản ứng của Bắc Cực Tinh.
Bắc Cực Tinh biết hắn thử mình, lập tức điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười tự giễu, "Tiếc là cô ấy đối xử với con không khác mọi người, đều lạnh như băng."
"Vậy sao? Hai năm nay cô ta luôn ở bên con, chẳng lẽ không kể chuyện gì về bản thân?" Sarett hỏi thêm một bước.
"Không, ngoài thảo luận các vấn đề sức khỏe của con, cô ấy cũng không nói nhiều." Bắc Cực Tinh nghiêm mặt nói.
"Vậy à..." Sarett trầm ngâm.
Nói thật, lão luôn không yên tâm với Đường Diệp, lai lịch của nha đầu này không rõ, lúc trước do năng lực về não khoa của cô, lão mới mời cô về, biểu hiện của cô cũng không làm lão thất vọng, nhưng cô quá mức im lặng khó nắm bắt, mà lão không thích nhất là người không thể nắm bắt.
"Cha nuôi, cha tìm con chắc không chỉ để thảo luận về phụ nữ, mà về nhiệm vụ mới, phải không?" Hắn không muốn thảo luận về Đường Diệp.
"Kuyva, đưa tư liệu cho nó." Sarett phân phó.
Kuyva giao tư liệu cho hắn, nhỏ giọng nói: "Lần này người anh phải đối phó không tầm thường đâu!"
Hắn mở tư liệu, vừa nhìn đã biến sắc.
Đây là...
Có sáu phần tư liệu về sáu người khác nhau, một trong số đó là người đàn ông nhã nhặn hắn gặp trên đảo ngày đó!
Nhưng làm hắn khiếp sợ không chỉ là người này, mà là hắn có cảm giác như đã từng quen với cả năm người kia!
Gia Cát Tung Hoành, Diêm Quýnh, Thạch Dật, Đoàn Duẫn Phi, Địch Kiếm Hoài, Vọng Nguyệt Tinh Dã... Sáu người này là ai, sao lại làm hắn cảm thấy quen thuộc đến thế?
"Sao vậy? Trông con có vẻ giật mình, Polaris, con nhận ra chúng?" Sarett nhìn kỹ vẻ mặt hắn, khóe miệng hơi nhếch.
"Không, không biết." Hắn áp chế cảm giác vi diệu kia lại, lạnh lùng nói.
"Chúng đều là đối thủ một mất một còn của ta! Ba đứa con của ta đều chết trong tay chúng, hai năm nay ta luôn tìm chúng, nhưng vẫn chưa ra!" Sarett mặt đầy hận thù.
"Chúng giết con của cha?" Hắn cau mày.
"Đúng vậy, cả cái chân này của ta nữa." Sarett nghiến răng nghiến lợi.
Hắn nhìn chân Sarett, lại xem tư liệu, hỏi: "Rốt cuộc chúng là loại người gì?"
"Một đám quái vật!" Kuyva nói.
"Quái vật?"
"Đúng, một đám người đột biến không ra người, chẳng ra quỷ!" Kuyva lại nói.
"Câm miệng, Kuyva!" Sarett mất hứng.
Bắc Cực Tinh toàn thân chấn động, vì ba chữ "người đột biến" này vô cớ gợi lên nỗi đau sâu trong lòng hắn...
"Chúng là một đám lính đánh thuê, Polaris." Sarett không muốn cung cấp nhiều thông tin, lão muốn hắn đi từng bước vào kế hoạch báo thù của mình khi không hay biết gì.
"Lính đánh thuê?" Hắn giật mình, tâm tư hơi động.
"Đúng vậy, chúng là đám lính đánh thuê tàn nhẫn hung bạo nhất, chỉ cần trả tiền, cái gì cũng có thể làm."
"Ra vậy."
"Năm đó, cơ quan tình báo Mỹ thuê chúng giết các con ta..." Sarett thống hận nói, lão vĩnh viễn nhớ rõ cơn ác mộng ấy, chỉ trong hai mươi tư giờ ngắn ngủi, mấy tên quái thai kia đã san bằng tổ chức khủng bố do con lão lập ra...
Nỗi đau mất con không thể giả vờ, Bắc Cực Tinh nhìn Sarett, bỗng nhiên thấy tò mò mãnh liệt với sáu người này. Có thể làm kẻ có thế lực khổng lồ như Sarett kiêng kị, họ rốt cuộc là người như thế nào? Họ... thực sự mạnh như vậy sao?
Hắn chờ không kịp, muốn sớm được gặp họ.
"Vậy cha muốn con làm gì?" Hắn cười lạnh hỏi.
Sarett gằn từng tiếng như mật ngữ, ra lệnh cho não bộ hắn: "Tìm chúng, rồi giết chúng!"
Đây là trọng điểm thiết kế con chip, chỉ cần lão nói chậm, làm từng chữ kéo dài hai giây, con chip trong đầu Bắc Cực Tinh sẽ tự động coi đó là mệnh lệnh, sau đó hoàn toàn chấp hành.
Bắc Cực Tinh chỉ cảm thấy một dòng điện tiến vào não, nhất thời trong tai có tiếng vang ong ong. Hắn nhíu mày, lắc nhẹ đầu, thanh âm liền biến mất, nhưng não hắn đã lưu trữ câu lệnh này.
"Con đã biết." Hắn máy móc gật đầu.
"Không thể khinh thường chúng, người của tập đoàn ở khắp thế giới đều sẵn sàng, tùy thời để con sai khiến."
"Vâng." Chỉ cần diệt sáu người, hắn không thích làm rình rang.
"Con chưa từng làm ta thất vọng, Polaris, hãy báo thù thay ta." Sarett nhìn hắn.
"Yên tâm, cứ giao cho con, con sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào!" Hắn cười âm hàn, sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, Sarett không nhịn được, cười ra tiếng, "Ha ha ha..." Giết đi! Tận lực giết đi! Đợi chúng lưỡng bại câu thương, lão sẽ loại bỏ tác dụng của con chip, để hắn đau khổ phát điên mà chết!
"Sao ngài vui vậy? Theo tôi được biết, sáu người đó là Bắc Đẩu Thất Tinh trước kia tiếng tăm lẫy lừng! Mỗi Polaris sao có thể đối phó được họ?" Kuyva buồn bực hỏi.
"Em không hiểu, nó nhất định đối phó được, toàn thế giới chỉ có nó đối phó được sáu con quái vật kia... Ha ha ha..." Sarett cười điên cuồng, ra khỏi phòng tập.
Kuyva theo sau hắn, sởn gai ốc vì tiếng cười của lão.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |