Vay nóng Tima

Truyện:Thần Bí Chi Tinh - Chương 01

Thần Bí Chi Tinh
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Tiết tử

"Đau quá... Tôi đau quá..." Não hắn phát ra tiếng kêu mãnh liệt.

"Anh làm được, hãy cố chịu đựng." Một giọng nói trầm tĩnh không biết từ đâu truyền đến, không ngừng trấn an hắn.

"Đây là đâu? Tôi đang ở đâu? Tôi rốt cuộc đang sống hay chết?" Hắn mờ mịt hỏi.

"Sống hay chết, anh chịu đựng được thì sống, không chịu được thì chết." Giọng nói mang huyền cơ, chờ hắn hiểu thấu đáo.

"Sống hay chết có ý nghĩa gì với tôi? Tôi chỉ thấy đau..." Hắn chỉ muốn giải thoát.

"Nỗi đau này là cái giá của việc trùng sinh, nếu chịu được anh sẽ chiến thắng số phận."

"Số phận?"

"Đúng vậy, số phận anh vốn đã đến điểm cuối, nhưng giờ lại kéo dài, đây là cơ hội trời ban, anh nên vì thế mà cố gắng."

"Cố gắng? Vì sao phải cố gắng? Có gì đáng giá để cố gắng?" Sống tiếp để bị nỗi đau tra tấn?

"Vì những người quý trọng anh."

"Ai? Ai quý trọng tôi?"

"Bạn anh, đồng đội anh..."

"Bạn? Đồng đội?" Một vài ấn tượng mơ hồ hiện lên trong đầu, hắn hơi động lòng.

"Đúng, anh phải sống sót! Sống vì họ!"

"Họ? Họ là ai? Tôi... không nhớ gì cả..." Hắn hỗn loạn không thôi.

"Chờ anh tỉnh lại, hãy tìm về trí nhớ của mình! Nhưng người chết không có trí nhớ, nên muốn nhớ lại thì anh phải sống!" Thanh âm kia kiên định nói.

"Phải sống..." Hai chữ này không hiểu sao lại lay động trí nhớ bị khóa ở góc tối của hắn.

Phải sống!

Hình như hắn cũng từng nói với người khác như thế...

"Đúng vậy, phải sống! Nhất định phải sống!" Thanh âm đó càng lúc càng xa.

"Đợi chút... Chớ đi... Ngươi... Là ai?" Hắn lo lắng hỏi.

Người nọ không trả lời hắn, biến mất trong bóng tối, nhưng lời đối phương đã tạo ra động lực nào đó, khi sự kích động khó tả xẹt qua não hắn, đau đớn tựa hồ dần dần giảm bớt, hắn có khao khát được sống. Không biết hắn phiêu đãng ở nơi không có không gian, thời gian trong bao lâu, hắn rốt cục phá kén mà ra như một đứa trẻ sơ sinh!

Hắn mở mắt —

*****

Đây là một buổi tiệc cao cấp!

Tại một hòn đảo nhỏ tư nhân trên biển Caribbean, bốn phía biệt thự xa hoa được phủ đầy hoa được chuyển bằng máy bay tới, cùng một đài phun nước hình pho tượng Hy Lạp giả cổ. Chủ nhân còn mời một dàn nhạc giao hưởng đến tấu nhạc du dương, trong gió đêm nhẹ thổi, nam nữ mặc đồ dạ hội, nhàn nhã ăn uống trò chuyện hoặc khiêu vũ, đầu bếp được mời về bộc lộ kĩ năng ở dãy bàn dài phủ khăn trắng, mùi hương khiến người ta thèm nhỏ dãi. Từ xa nhìn lại, trông như cảnh tượng vàng son trong phim ảnh!

Một người luôn thờ ơ lạnh nhạt như không thuộc về nhóm người này, đứng một mình trên tầng hai biệt thự, nhìn xuống yến hội bên dưới.

Tây trang đen, tóc đen ngắn, mái hơi dài che trán, gương mặt phương Đông nam tính lạnh lùng. Ngũ quan tuấn tú sắc bén, mắt hẹp dài, đen thẳm, mũi thẳng hoàn mỹ mang theo kiên nghị, đôi môi mím chặt chứng tỏ hắn không phải kẻ nói nhiều.

Da hắn trắng như sống ở chỗ tối lâu ngày, không gặp ánh mặt trời, nhưng không làm người ta cảm thấy âm trầm hoặc gầy yếu, mà trong suốt như pha lê, có một khí chất không tì vết hiếm thấy, giống như không dính bụi trần, sống một mình ở dị giới người ngoài không thể tiến vào...

Chưa từng có ai nhìn thấu hắn, hai năm nay hắn dùng tên "Bắc Cực Tinh", đột nhiên xuất hiện trong giới tài chính Mỹ với tài lực hùng hậu, tầm nhìn và tác phong nhạy bén, trong hai năm ngắn ngủi quét ngang thị trường, bất luận giao dịch hợp pháp hay phi pháp đều có phần, làm cả giới không thể không chú ý đến người đàn ông không rõ lai lịch này.

Nhưng dù mọi người tò mò, nhưng muốn gặp hắn cũng không dễ, đời tư hắn cực kì thần bí, được phóng viên gọi là "thần bí chi tinh", thoắt ẩn thoắt hiển, khó mà nắm bắt. Cũng bởi vậy, chủ nhân bữa tiệc mời được hắn mà hưng phấn không thôi, còn hơn cả lúc bàn xong một vụ làm ăn.

"Polaris tiên sinh, nếu ngài không muốn xuống, thưởng thức ngay tại đây là được rồi, tôi sẽ phái người đưa đồ ăn lên..." Chủ bữa tiệc lên lầu, nịnh nọt.

Hắn trầm mặc, vẫn chưa trả lời.

"Xin hỏi... Polaris tiên sinh thích đồ ăn loại nào?" Chủ bữa tiệc hỏi vệ sĩ đứng cạnh hắn, Tank.

Vị tráng hán da đen này như cái bóng của Bắc Cực Tinh, chưa từng có ai thấy hắn cười, hơn nữa cũng không dễ bợ đỡ, rất nhiều người muốn thông qua hắn để tìm Bắc Cực Tinh, nhưng đều bị chặn ở cửa này.

"Thiếu gia nhà chúng ta chưa đói, không cần tiếp đón! Lát nữa cậu ấy sẽ xuống lầu." Tank lạnh lùng nói.

"Vậy sao? Vậy thì tốt quá, có vài vị khách đã hỏi thăm tôi về Polaris tiên sinh, được được, tôi xuống trước." Chủ nhân xoa xoa hai tay, chờ không kịp để khoe khoang về vị khách quý này.

Trong phòng, chỉ còn lại Bắc Cực Tinh và Tank, Tank lẳng lặng nhìn hắn, mặt không chút thay đổi.

"Hôm nay sao rất đẹp." Bắc Cực Tinh ngửa đầu, lẩm bẩm.

"Phải." Tank lên tiếng, tuy hắn không cảm thấy vậy.

"Bắc Cực Tinh là ở đây." Hắn nhìn về bầu trời phương bắc.

Tank ngẩng đầu, cau mày.

Sao trời đối với hắn đều giống nhau, cũng không biết ai lắm chuyện lại rỗi hơi đi đặt tên cho chúng, đương nhiên, hắn càng không biết vì sao tổng tài lại đặt tên này cho người trước mắt.

Người đàn ông này đúng là thần bí, một ngày vào hai năm trước, chủ nhân hắn, tổng tài Sarett của tập đoàn tài chính Hắc Ảnh không biết từ đâu đưa hắn về, còn dùng rất nhiều tiền mời các chuyên gia y học đến, thành lập tổ chuyên môn chữa trị cho hắn.

Khi đó, hắn căn bản là một người chết!

Một khối thi thể lạnh như băng, không có ý thức!

Nhưng sau khi được nhóm chuyên gia chữa trị, ba tháng sau hắn đã tỉnh.

Sarett công khai nhận hắn làm con nuôi, đặt tên là Polaris, cũng chính là Bắc Cực Tinh, huấn luyện hắn; chỉ sau một năm, hắn xuất hiện với thân phận thiếu đông của tập đoàn, tiếp nhận những vụ đầu tư, mua bán, hỗ trợ tổ chức khủng bố của tập đoàn.

Hừ, đúng vậy, tập đoàn Hắc Ảnh tuy danh tiếng không lớn, nhưng lại là kim chủ đằng sau nhiều hoạt động khủng bố, khối tài sản khổng lồ chi ra đủ để lay động toàn bộ nền kinh tế Mỹ!

Không biết những người ở đây sẽ có cảm tưởng gì khi biết thân phận thật của Thần bí chi tinh?

Tank cười lạnh trong lòng, ánh mắt lại di hướng Bắc Cực Tinh.

Lúc trước hắn vẫn có khúc mắc, không hiểu Bắc Cực Tinh là thần thánh phương nào, vì sao Sarett không có người nối dõi lại nhận hắn làm con nuôi? Theo lý thuyết, tập đoàn có vô số tinh anh, nếu cần chọn cũng chẳng đến lượt người ngoài...

Nhưng nửa năm sau, hắn dần thu hồi thái độ khinh rẻ, vì hắn đã thấy rõ năng lực hơn người của Bắc Cực Tinh.

Người này căn bản là một thiên tài! Bộ não thông minh tuyệt đỉnh của hắn có thể học mọi thứ trong thời gian ngắn nhất, người từng giao thủ với hắn sẽ càng hiểu rõ sự lợi hại làm người ta không rét mà run ấy.

Nhưng càng khủng bố hơn, theo Bắc Cực Tinh một năm, hắn vẫn không biết người đó nghĩ gì, dù giờ đứng cạnh người đó, nhưng vẫn như cách một lớp màn, hoàn toàn nhìn không thấu!

Cực độ nội liễm, vui buồn chưa từng hiện ra mặt.

Hắn rốt cục hiểu được nguyên nhân Sarett chọn người đó, mặc kệ tiểu tử này có lai lịch gì, trong tập đoàn không có ai là đối thủ. Nhưng ở chung với người như thế đúng là tra tấn, vì hắn không nắm được suy nghĩ của người đó, lại không phải người nói nhiều, nên hai người thường tạo thành cục diện im lặng, giống giờ phút này.

"Anh có muốn tìm Bắc Cực Tinh thế nào không, Tank?" Bắc Cực Tinh lại hỏi.

"Không biết." Tank đờ đẫn trả lời.

"Muốn tìm Bắc Cực Tinh, phải tìm được Bắc Đẩu Thất Tinh trước..." Bắc Cực Tinh thì thào nói, mặt bỗng hiện vẻ mê mang.

Bắc Đẩu Thất Tinh, cái tên này thường gợi lên chút dao động quen thuộc trong lòng hắn, nhưng khi hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, lại là một mảnh trống rỗng...

"Chỉ người lạc đường mới tìm Bắc Cực Tinh, thưa thiếu gia." Tank thuận miệng nói.

Người lạc đường? Có lẽ hắn cũng là người lạc đường, lạc trong cuộc đời mình...

"Nhưng nếu lạc thật, tìm Bắc Cực Tinh không thực tế bằng dùng điện thoại." Tank lại nói.

Bắc Cực Tinh chậm rãi xoay người nhìn Tank, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Anh không phải đối tượng phù hợp để nói chuyện phiếm, Tank."

"Tôi biết." Tank nói: "Nhưng nhiệm vụ của tôi không phải là nói chuyện phiếm với cậu, mà là bảo vệ cậu."

Bắc Cực Tinh mỉm cười, hắn biết tính Tank nên cũng không để ý thái độ của Tank.

"Thiếu gia, chúng ta nên hành động." Tank vội vàng chuyển chủ đề.

"Còn bao nhiêu thời gian?"

Vừa nói tới chính sự, hắn liền thu hồi giọng điệu nhàn nhã, thay bằng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứng nhắc như máy móc mô phỏng.

"Chỉ còn mười lăm phút."

"Mười lăm phút, đủ rồi." Hắn đi về phía Tank.

Tank không khỏi căng thẳng, hắn vẫn bất giác kinh sợ trước khí thế vương giả của Bắc Cực Tinh.

Chiều cao 182cm tuy không coi là quá cao, nhưng tỉ lệ cơ thể của Bắc Cực Tinh lại cực kì cân xứng, làm hắn trông càng cao ngất tuấn vĩ, nhưng ngoại hình hắn không phải nguyên nhân chính làm người ta lùi bước, mà là sự uy nghiêm của lãnh tụ từ hắn! Người như hắn không dễ khống chế, Tank thường xuyên lo lắng, Sarett có biết bản thân nuôi một con hổ không?

Tank miên man suy nghĩ, Bắc Cực Tinh đã tới cạnh hắn, xem đồng hồ.

"Bây giờ là tám giờ một phút, đến lúc rồi."

Tank quay đầu nhìn hắn, tinh tường nhìn thấy vết sẹo dài đáng sợ được che lấp dưới tóc mái của Bắc Cực Tinh. Hắn biết không chỉ có vết sẹo đó, gáy Bắc Cực Tinh cơ hồ từng bị xẻ qua, nếu không phải kỳ tích, căn bản không sống được.

"Chuyên tâm chút, Tank." Bắc Cực Tinh nheo mắt.

Tank ngẩn ra, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhìn đồng hồ, "Vâng, thiếu gia... Đến lúc rồi."

"Tôi xuống đây." Bắc Cực Tinh nói rồi chỉnh lại tây trang, mở cửa, thong thả xuống lầu.

Tank không xuống cùng, đi đến ban công, cúi đầu nhìn hắn từng bước tiếp cận mục tiêu. Tuy ở giữa đám người Tây, Bắc Cực Tinh vẫn nổi bật, mị lực độc đáo luôn làm người xung quanh thành vai phụ. Hắn vừa xuất hiện, hội trường tự nhiên hình thành cảnh tượng lấy hắn làm mốc, như ngôi sao trong đêm đen. Giờ khắc này, Tank có thể lý giải nguyên nhân Sarett gọi hắn là Bắc Cực Tinh.

Lúc này, chủ nhân dẫn vài vị khách quý đi về phía hắn, hắn bắt tay xã giao với mọi người, đồng thời nhét một quả bom nhỏ vào túi một người trong số đó. Sau một lúc, Bắc Cực Tinh từ biệt chủ nhân, thong dong đi về phía trực thăng phía sau biệt thự.

Nhiệm vụ hoàn thành.

Tank nhìn rõ mọi thứ, xoay người xuống lầu, chuẩn bị hội họp cùng Bắc Cực Tinh ở sân bay.

Trong trời đêm còn phiêu tán tiếng cười và hương hoa say lòng người, không ai biết chuyện gì sắp xảy ra...

Bắc Cực Tinh đi xuyên qua hoa viên, mặt không biểu cảm. Một năm nay, ngoài việc ở tập đoàn, hắn còn nhận lệnh Sarett chế tạo vụ nổ ở nhiều nơi, đối với hắn chuyện này không khó chút nào, chỉ cần một quả bom nhỏ đặc chế, chẳng những mục tiêu của hắn phải chết, còn có nhiều người xui xẻo chôn cùng, toàn bộ mọi người hóa thành một ngọn lửa, đốt thành tro bụi...

Thực tàn nhẫn! Có lẽ có người sẽ nghĩ vậy, nhưng chút bi thảm khóc thét này không hề có ý nghĩa với hắn, cũng không thể lay động trái tim sớm hóa đá của hắn.

Có lẽ hắn đã quên mang thứ gọi là "tình cảm" trở về khi tỉnh lại đối mặt với thế giới này, cho nên dù giết bao nhiêu người, hắn vẫn tê liệt như thể không gì trên thế giới liên quan đến mình.

Mục đích sống duy nhất của hắn là hoàn thành nhiệm vụ cha nuôi giao cho, chỉ vậy thôi.

Hắn mỉm cười tự giễu, lúc này, một người đàn ôn nhã nhặn, đeo kính gọng vàng đi tới từ phía đối diện. Lúc hai người đi ngang qua nhau, người kia đột ngột dừng bước, vẻ mặt khiếp sợ, nhìn hắn chằm chằm. Hắn không ngừng bước, nhưng lúc chạm mắt với người kia, một cảm giác như từng quen biết chợt xẹt qua ngực.

Đây là... cảm giác gì?

Bắc Cực Tinh đột nhiên cảm thấy tim mình hơi chấn động, hắn không hiểu vì sao mình lại có cảm ứng với người xa lạ này, nhưng hắn vẫn rảo bước về phía trước vì bom sắp nổ.

"Anh..." Người đó định giữ hắn lại, nhưng thanh âm bị một tiếng nổ mạnh bao phủ.

"Ầm!" Tiếng nổ phá hủy toàn bộ bữa tiệc.

Người đàn ông đó cảnh giác nằm úp sấp, mặt biến sắc, quay đầu nhìn hắn, nhưng Bắc Cực Tinh vẫn không quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Trong khói lửa mù mịt và tiếng khóc la vang trời, một chiếc trực thăng cất cánh. Tank lái trực thăng xẹt qua bầu trời phía trên đảo nhỏ, Bắc Cực Tinh cười lạnh nhìn xuống, nhưng nụ cười chợt tắt. Người đeo kính ban nãy đứng thẳng tại chỗ, đang ngửa đầu nhìn về phía hắn trong làn khói dày đặc.

Miệng vết thương trên đầu hắn đau đớn từng cơn, sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống.

Đây là sao, người đó... là ai?

"Sao vậy?" Tank nhìn hắn, hơi kinh ngạc vì biểu cảm hỗn loạn trên mặt hắn.

"Không có gì." Hắn nhíu mày, hít một hơi.

"Thân thể không thoải mái?" Tank được dặn phải chú ý đến biến hóa trên thân thể hắn.

"Không sao." Hắn ổn định cảm xúc, cơn đau đầu cũng biến mất.

"Sau khi về, nhớ đến trung tâm điều trị để kiểm tra một chút." Tank nói.

Hắn không hé răng, chỉ tựa lưng vào ghế, dùng ống nhóm để nhìn đảo nhỏ không ngừng tản ra khói đen, suy nghĩ bị kéo về bóng đêm sâu thẳm trong trí nhớ.

Khi tỉnh lại vào hai năm trước, hắn không nhớ rõ chuyện gì, không nhớ nổi tên mình, mình là người ở đâu, cũng không ai nói với hắn. Hắn hiểu mọi thứ mình muốn biết bị khóa trong trí nhớ, nhưng như bị hạ bùa, hắn không sao mở được cánh cửa tiến vào trí nhớ, cũng không tìm được dấu vết gì.

Bởi vậy, lay động ban nãy làm hắn không khỏi hoài nghi, trước kia mình từng gặp người đó... Trực thăng dần biến mất, người kia vẫn đứng nhìn theo phương hướng đó, miệng không ngừng thì thào một cái tên — "Thiên Xu..."

*****

San Francisco, Mỹ

Trụ sở tập đoàn Hắc Ảnh ở San Francisco, bề ngoài không khác một căn biệt thự với kiến trúc cổ điển, có một hoa viên lớn, nếu không nói sẽ không ai biết đây là một xí nghiệp tư nhân.

Đây là thủ thuật che mắt của tập đoàn, dù sao các loại giao dịch của tập đoàn Hắc Ảnh hầu như đều trái pháp luật. Cũng như tên của mình, trong tối, họ là tập đoàn tài chính hàng đầu, chuyên mua bán vũ khí, ma túy, ngoài sáng, họ là xí nghiệp nhỏ vô danh!

Trong biệt thự ngoài các bộ phận buôn bán và tài vụ quan trọng, còn có một trung tâm điều trị đặc biệt được Sarrett lập riêng cho Bắc Cực Tinh. Lúc này, Bắc Cực Tinh đang nằm trong khoang sinh dưỡng để kiểm tra tình hình sức khỏe, vài chuyên gia vây quanh hắn, vừa nhìn số liệu vừa thảo luận.

Đường Diệp nhìn chằm chằm Bắc Cực Tinh nằm trong khoang sinh dưỡng, nghe các chuyên gia khác thảo luận, lẳng lặng không nói một câu.

Nửa đêm, Bắc Cực Tinh vừa về đã được đưa vào trung tâm, cô và ba thành viên khác trong nhóm điều trị sớm nhận lệnh chờ sẵn, kiểm tra đo lường thân thể hắn.

"Thân thể hắn không có vấn đề gì, theo tôi, cậu ấy còn khỏe mạnh hơn trước, nhịp tim và huyết áp đều bình thường." Bác sĩ đến từ Mỹ nói.

"Công năng các bộ phận cơ thể vượt xa hai năm trước, không hiểu Sarett lo cái gì, vừa nghe Tank báo cáo đã vội vàng triệu chúng ta đến." Một chuyên gia kĩ thuật sinh học đến từ Đức oán giận.

"Thân thể cậu ta được rèn luyện, sớm có thể so sánh với một vận động viên, tuổi tế bào trẻ hơn tuổi thực, thể năng lại siêu cấp vĩ đại." Bác sĩ Mỹ lại nói.

"Đúng là khó tin, ca phẫu thuật cấy ghép não của tiến sĩ Đường quả là một kỳ tích!" Nhà sinh vật học người Nga nhìn Đường Diệp.

Đường Diệp mặt không đổi sắc trước lời khen, vẫn không mở miệng.

Cô là nữ giới duy nhất trong nhóm chuyên gia, cũng là cao thủ não khoa trẻ tuổi nhất. Hai năm trước, khi cô được mời tới đây, họ đều nghi ngờ và khinh miệt, vì ba chuyên gia não khoa trước cô đều không thể hoàn thành ca cấy ghép não cho Bắc Cực Tinh. Mọi người đương nhiên không xem trọng người vô danh như cô, nhưng khi cô phẫu thuật thành công, không ai dám khinh thường cô nữa.

Ngoài ra, tính tình nội liễm, bình tĩnh trầm mặc của cô cũng làm nhóm chuyên gia và nhân viên nghiên cứu không dám quá mức làm càn trước mặt cô.

"Nếu không nhờ con chip của tôi, giờ hắn chẳng khác gì người chết." Chuyên gia sinh kĩ Đức hừ một tiếng, không vừa lòng công lao đều là của Đường Diệp.

Đường Diệp không lên tiếng, chỉ hơi nhướn mày.

Đúng vậy, nếu không có con chip khống chế, ca mổ của cô sẽ thất bại, để cứu hắn, chỉ có thể cấy con chip ổn định sóng não vào đầu hắn. Nhưng điều này có khuyết điểm nghiêm trọng, tuy hắn đã tỉnh, nhưng trí nhớ lại bị ức chế... Nghĩa là cái giá duy nhất hắn phải trả khi trùng sinh, chính là mất đi quá khứ, hơn nữa còn trở thành con rối của Sarett.

"Theo số liệu trên máy móc, sóng não cậu ta hoạt động mạnh càng lúc càng thường xuyên, có phải cậu ta có ý đồ tìm lại trí nhớ trước kia?" Nhà sinh vật học người Nga không quá yên tâm.

"Trên cơ bản, con chip tôi thiết kế có thể hoàn toàn khống chế suy nghĩ của cậu ta, nhưng sóng não cậu ta cũng rất mạnh, nếu không khống chế được, phải tăng cường độ sóng điện từ của con chip." Chuyên gia sinh kĩ Đức tuổi trẻ tự phụ, muốn làm lão đại trong nhóm chuyên gia.

"Nhưng nếu tăng cường độ sóng điện từ, não cậu ta chịu được sao?" Bác sĩ Mỹ hỏi.

"Tâm trạng thay đổi cũng có liên quan đến sóng não, tôi đoán dao động của anh ta là do cảm xúc quấy phá, không cần căng thẳng, cũng không cần tăng cường độ sóng điện từ, tránh để vượt sức chịu đựng của cậu ta, lại phản tác dụng." Đường Diệp rốt cục mở miệng, điều làm người ta ngoài ý muốn là giọng nói tao nhã mềm mại trái ngược với vẻ ngoài lạnh như băng của cô.

"Nói cũng phải, đừng làm gì linh tinh vẫn hơn, chỉ cần cậu ta khỏe mạnh thì không cần lo." Bác sĩ người Mỹ lạc quan nói.

"Nhưng vẫn phải chú ý, nếu con chip không thể khống chế cậu ta, cậu ta sẽ phát điên mà chết." Chuyên gia sinh kĩ Đức cảnh cáo.

"Điều này chắc tiến sĩ Đường sẽ có chừng mực." Nhà sinh vật học người Nga đẩy trọng trách cho Đường Diệp.

"Đúng vậy, Sarett luôn tin tưởng tiến sĩ Đường nhất, cô quyết định là được." Bác sĩ người Mỹ cũng không muốn mạo hiểm.

Chỉ chuyên gia sinh kĩ Đức không phục, hắn vẫn luôn coi thường Đường Diệp.

"Vậy đi, tiến sĩ Đường, chuyện tiếp theo giao cho cô, mẫu tế bào của cậu ta mai mới có kết quả, đến lúc đó tôi sẽ giao báo cáo cho Sarett." Nhà sinh vật học người Nga vỗ mông chạy lấy người.

"Báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu ta cũng phải mai mới có, tôi về trước đây." Bác sĩ người Mỹ nói.

Hai người vừa đi, chuyên gia sinh kĩ Đức liền lại gần Đường Diệp, khiêu khích: "Không có tôi, cô sẽ được Sarett coi trọng chắc? Tiến sĩ Đường, con chip của tôi mới là công thần lớn nhất."

Đường Diệp lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, con chip này do thầy anh tạo ra, đâu phải là anh?"

Hắn ngẩn ra, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, hắn vẫn nghĩ chuyện này không ai biết...

"Đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác là trái với luật sở hữu trí tuệ, nếu để người khác biết, địa vị và danh hiệu của anh chỉ sợ sẽ thành trò cười..." Cô châm chọc.

Hắn mất hết khí thế, lui về phía sau vài bước, vuốt mũi, oán hận trốn về phòng mình.

Đường Diệp thở ra một hơi, cuối cùng cũng được yên tĩnh. Cô đến gần khoang sinh dưỡng, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt tuấn tú say ngủ của Bắc Cực Tinh, thật lâu sau, cô dùng khẩu hình lặng lẽ đọc một cái tên.

Ứng Hủ Sinh...

Thời gian hai năm nay, cô đều dành cho người này. Không, phải nói là mười hai năm qua, hắn cơ hồ là trọng tâm cuộc sống của cô. Nhưng hắn không biết gì cả, không biết chính mình là ai, không biết mọi chuyện trong quá khứ, đương nhiên càng không biết cô đã biết hắn mười hai năm, hơn nữa, cô còn hiểu hắn và Bắc Đẩu Thất Tinh hơn bất kì ai!

Cô tựa như một cái bóng, lẳng lặng quan sát những anh hùng bi kịch này, yên lặng ghi lại nụ cười, nước mắt, vui buồn của họ, từng chi tiết đều khắc sâu trong trí nhớ.

Nhưng, bảy người họ lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô.

Hoàn toàn không biết...

Sự cô đơn ẩn giấu nhiều năm trong lòng cô lại dâng lên, thật ra cô rất hâm mộ Ứng Hủ Sinh, so với cô, cuộc đời hắn phong phú hơn, bởi vì hắn có sáu đồng đội giỏi giang có thể sống chết vì hắn, còn cô chỉ có một mình.

Nhưng giờ hắn không nhớ gì cả, chỉ dựa vào con chip, giống như cái xác không hồn... Vậy có khác gì đã chết?

Ba, rốt cuộc con làm đúng hay sai? Có phải căn bản không nên cứu hắn tỉnh lại?

Cô vô cùng hối hận, lúc này Bắc Cực Tinh chậm rãi mở mắt, vừa vặn nhìn thấy biểu cảm cô đơn đau buồn cô ít thể hiện trước mặt người khác này.

Hắn sắc bén nhìn cô chằm chằm, nhớ tới khoảnh khắc mở mắt vào hai năm trước.

Đường Diệp là người đầu tiên hắn thấy sau khi tỉnh lại, khi đó, đầu óc hắn rất hỗn độn, chỉ có gương mặt cô chân thật rõ ràng, hắn tinh tường thấy được sự chờ mong và quan tâm trong mắt cô, ánh mắt ấm áp chỉ người thân mới có, bình ổn sự bất an của hắn. Nhưng sau này cô không còn lộ ra ánh mắt đó nữa, cô nghiêm túc mà lạnh như băng, đối xử với hắn không khác bác sĩ đối xử với bệnh nhân, cũng luôn duy trì khoảng cách nhất định với hắn.

Hai năm nay, hắn ngày càng tò mò về cô, vì hắn có trực giác, cô biết hắn, biết quá khứ của hắn, cô nhất định biết! Dù cô chẳng hề nói gì...

Tinh thần Đường Diệp dần bình ổn, chợt nhận ra hắn đang nhìn mình, lòng chấn động, không kịp thu hồi vẻ mặt thất thần, đành vội vàng xoay người, tránh ánh mắt hắn.

Khoang sinh dưỡng ngừng vận hành, mở ra, Bắc Cực Tinh đứng dậy đi ra, chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng.

"Còn phải kiểm tra gì nữa không, tiến sĩ Đường?" Hắn hỏi bằng tiếng Trung.

Vì hai người đều là người Trung Quốc, nên mỗi khi chỉ có cô và hắn, hắn đều dùng tiếng Trung để nói chuyện.

Đường Diệp không quay đầu, chỉ vào ghế dựa trước mặt, nói: "Lấy máu nữa là xong, mời ngồi."

Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô, mang theo chút nghiền ngẫm, nói: "Cô vừa suy nghĩ gì vậy?"

Cô đối mặt với hắn, trên mặt không có nét cười, "Không có gì."

"Không có gì? Vậy sao ban nãy trông cô hơi... thương cảm?" Hắn nhìn cô chăm chú.

Vẻ ngoài của Đường Diệp có thể coi là xinh đẹp, dưới hàng mày mỏng là đôi mắt thông minh trầm ổn, mũi cao tinh tế, môi đẫy đà ôn nhuận, dung nhan lộ ra vẻ trí tuệ hiếm có, vẻ đẹp của cô không phải là hoa hồng diễm lệ, mà là bách hợp cao ngạo, tản ra hương thơm thấm vào lòng người...

Nhưng tính cô lạnh nhạt, lại dùng một đôi kính không số gọng đen che lại mỹ mạo của mình, cũng ngăn cản người ngoài tìm hiểu sâu hơn.

Đường Diệp nghe vậy thất kinh, hắn thật sự sâu sắc, trước mặt hắn phải cực kì cẩn thận che giấu tâm tư, nếu không hắn liếc mắt đã nhìn thấu.

"Đó chỉ là ảo giác của anh, Polaris, chắc anh nên khám mắt." Cô lạnh lùng bác bỏ.

"Có vẻ cô đang lảng tránh vấn đề?" Hắn tiếp tục dò hỏi.

"Mai lấy máu vậy! Khoang sinh dưỡng tựa hồ đã làm anh hay miên man suy nghĩ." Cô hơi cau mày, quăng hồ sơ lên bàn.

Bắc Cực Tinh cười nhẹ, đứng lên, chống hai tay lên bàn, ghé sát vào cô, "Cô sao vậy? Đêm nay có vẻ buồn bực?"

"Anh mới buồn bực ấy, rõ ràng chưa từng nói nhiều như vậy, sao, nhiệm vụ lần này không thuận lợi? Hay giết nhiều người quá, lương tâm bất an?" Cô đứng thẳng tại chỗ, không sợ hắn áp sát, phản kích.

Hắn đã không còn là Ứng Hủ Sinh, đã bị huấn luyện thành một phần tử khủng bố máu lạnh, điểm ấy đúng là khiến cô lo lắng...

Bắc Cực Tinh nhướn mày, lại lần nữa biết rõ một chuyện.

Đường Diệp và hắn là cùng loại người! Đều bình tĩnh, điềm đạm, tâm tư linh hoạt tỉ mỉ, giỏi suy nghĩ và lập luận, hơn nữa còn gan dạ sáng suốt!

Hắn càng lúc càng thưởng thức cô.

"Có vẻ cô không tán đồng hành động của tôi..." Hắn tinh tế quan sát vẻ mặt cô.

"Tôi không có quyền bình luận gì cả, ở đây tôi chỉ là một bác sĩ." Cô làm rõ lập trường.

"Cô cần gì phải vội vã vạch rõ ranh giới? Tôi biết cô không có quan hệ trực tiếp với tập đoàn Hắc Ảnh." Hắn sớm biết địa vị của cô, đúng như lời cô, cô chỉ là người ngoài.

Nhưng, người ngoài như cô còn hấp dẫn hắn hơn bất cứ ai trong tổ chức.

Có lẽ hắn như một chú chim non, có tình cảm đặc biệt với cô vì là người đầu tiên hắn thấy sau khi tỉnh lại, tuy không phải người thân hay bạn bè, nhưng cô có phân lượng nhất định trong lòng hắn.

"Nếu đã biết, vậy không cần để ý thái độ của tôi." Cô lạnh lùng nói.

"Tôi có thể không để ý đến thái độ người khác, nhưng thái độ của cô có ý nghĩa đặc biệt với tôi." Hắn nghiêm mặt nói.

Lồng ngực cô cứng lại, có chút ngạc nhiên.

Hôm nay có chuyện gì vậy? Tuy Bắc Cực Tinh chỉ thoải mái hơn một chút trước mặt cô, nhưng hắn chưa bao giờ nói trực tiếp như vậy...

Thấy cô rốt cục lộ ra biểu cảm có tình người hơn, hắn mỉm cười mê người, "Dáng vẻ kinh hoảng của cô đáng yêu hơn lúc lạnh như băng đó, tiến sĩ." Hắn nhịn không được chế nhạo.

Cô giật mình, biết bị đùa giỡn, hơi tức giận nhưng nhanh chóng kìm chế cảm xúc, lập tức đáp trả, "Còn dáng vẻ lạnh lùng ít nói thường ngày của anh lại thuận mắt hơn lúc ngả ngớn thế này."

Thật thú vị! Ý cười của Bắc Cực Tinh thêm sâu, lại ngồi xuống dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn nhìn thẳng cô, "Cô biết không, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô tức giận."

"Tôi không tức giận." Cô lại khôi phục thần sắc lạnh như băng.

"Thì ra bản lãnh nói dối và giả vờ của cô giỏi như nhau..." Hắn tiếp tục trêu cô.

"Đủ rồi, hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này có vấn đề thật?" Cô cảm giác được hắn đang biểu đạt cảm xúc qua những lời tranh cãi vô nghĩa.

"Nhiệm vụ không có vấn đề, nhưng..." Đầu hắn lại đau đớn khi nhớ về người đàn ông nhã nhặn đeo kính kia.

"Anh gặp người hoặc vật nào đó làm anh cảm thấy quen mắt?" Cô sâu sắc hỏi.

Mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc và bội phục, "Phản ứng của cô nhanh thật, tiến sĩ."

"Như nhau thôi."

"Vậy cô đoán xem tôi nhìn thấy gì?" Hắn lại hỏi.

Nghe ra hắn đang khách sáo, cô rùng mình, lập tức nói: "Tôi không biết."

"Không, tôi nghĩ hẳn cô biết." Hắn nheo mắt.

"Ý anh là gì?" Cô hơi kinh hãi, cẩn thận hỏi lại.

"Cô biết hết, nhưng không nói ra." Hắn hừ lạnh.

Đường Diệp cẩn thận ngậm miệng, không trả lời.

Cô không thể nói gì, vì dù nói thì hắn cũng không tin.

"Tôi đã sớm phát hiện, Sarett cũng không hy vọng tôi nhớ ra quá khứ, cô cũng vậy sao? Quá khứ của tôi làm các người sợ hãi vậy sao?" Mặt hắn âm trầm.

Hắn biết tuy mình là con nuôi của Sarett, phó tổng chấp hành của tập đoàn Hắc Ảnh, tuy có mười phần quyền lực nhưng không có tự do, Tank là vệ sĩ trên danh nghĩa, thực ra lại ngầm giám thị hắn. Nhưng càng thống khổ, chỉ cần Sarett nói gì, não hắn sẽ tự động tiếp thu, trở thành mệnh lệnh hàng đầu, buộc hắn phục tùng đến khi hoàn thành sứ mệnh. Có lúc hắn cứ hoài nghi não hắn bị lắp thêm thứ gì, mới có thể nói gì nghe nấy như vậy.

Đường Diệp không nói gì, chỉ thầm nghĩ quá khứ hắn không chỉ làm Sarett kiêng kị, chỉ cần từng tiếp xúc với Bắc Đẩu Thất Tinh, không ai không sợ hãi.

"Cô đang nghĩ gì?" Hắn nhạy bén hỏi.

Cô không đáp, chỉ cúi đầu thu dọn tư liệu, định chấm dứt cuộc đối thoại, "Không có gì, về phòng thôi, anh nên nghỉ ngơi."

Hắn cau mày, chợt chồm lên nắm cổ tay cô, kéo cô về phía mình, thâm trầm nói: "Cô biết điều gì đó phải không, Đường Diệp? Nhất định biết..."

"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Cô trừng mắt nhìn hắn.

"Cô biết, nhưng không thể nói, đúng không?" Hắn ghé sát mặt cô, nhìn vào đôi mắt cô, nơi ẩn giấu đầy tâm sự.

"Anh nghĩ quá nhiều rồi, Polaris, đi ngủ sớm chút đi! Mai Sarett đến sẽ gặp anh." Giọng cô hơi căng thẳng.

Hắn lại nhìn chằm chằm cô vài giây, mới buông cô ra.

"Được rồi! Tôi cũng không ép cô, dù sao sớm hay muộn tôi cũng sẽ biết." Hắn bình tĩnh nói, xoay người rời trung tâm.

Đến khi hắn biến mất, Đường Diệp mới dám thở ra, ban nãy cô kinh hoàng đến mức hai chân hơi run. Cô hít một hơi thật sâu, ôm ngực, vô lực nhắm mắt lại.

Mệt mỏi quá...

Cô tưởng mình đã huấn luyện rất khá, tưởng thời gian hai năm cũng đủ để cô lắng đọng phần tình cảm phức tạp này xuống, nhưng hiển nhiên cố gắng của cô không có chút tác dụng... Thì ra tình yêu cũng không vì ẩn giấu quá sâu mà dần biến mất, ngược lại, càng khóa chặt nó càng lên men làm người ta mê say. Có lẽ cô đã sớm say, vào khoảnh khắc Ứng Hủ Sinh tỉnh lại, không, có thể từ mười hai năm trước, cô đã đem lòng yêu hắn!

Nhưng tình cảm của cô phải được chôn chặt trong đáy lòng, đây là lời hứa của cô với người cha đã khuất...

Nhưng cô không biết mình chống cự được tới lúc nào, người cô yêu ở ngay trước mắt, cô chỉ có thể đè nén con tim rung động, dùng lớp vỏ lạnh lùng ngụy trang chính mình. "Khoảng cách xa nhất trên đời không phải sống hay chết, mà là đứng trước mặt lại không thể nói lời yêu..." Cô mơ hồ nghĩ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)