← Ch.17 | Ch.19 → |
Sắc trời đã nhập vào đêm tối.
Ánh đèn được bật sáng trưng trong bệnh viện của Đường gia, bác sĩ và các y tá đều đang vội vàng bận rộn, đơn giản là một giờ trước có một bệnh nhân đặc biệt tới đây.
Đặc biệt đến mức độ nào? Nhìn đống người vây kín bệnh viện sẽ biết. Tất cả đều mặc tây trang đen, họ đều đang dùng tai nghe để duy trì trạng thái trò chuyện, phong cách chuyên nghiệp, thái độ hờ hững, còn nữa, sát khí bao quanh bốn phía.
Sát khí là chức vụ và nghề nghiệp, ngay cả không khí cũng lan đậm mùi máu.
Bỗng nhiên, có một chiếc Rolls-Royce màu đen lao ra từ trong bóng tối. Hai người đàn ông đeo kính đen đứng đợi sẵn ở cổng bệnh viện, rất nhanh đã nhận ra chiếc xe và chủ nhân của nó, đi nhanh ra đón.
Xe dừng, lái xe xuống xe mở cửa sau, một người đàn ông lập tức bước xuống.
Người đàn ông đeo kính đen hơi cúi đầu, cung kính nói: "Kính thiếu."
Người được xưng Kính thiếu là một người đàn ông trẻ, ánh mắt khiến người ta rét lạnh, cả người cứng ngắc, yên lặng.
Mà lúc này, yên lặng của vị nhị thiếu gia Đường gia không giống bình thường, trong giọng nói thậm chí còn nghe ra nỗi lo âu: "Ông ấy đâu?"
"Đang phẫu thuật ở tầng ba."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã lập tức cất bước vào bệnh viện.
Thang máy riêng đi lên tầng ba.
Người đàn ông đứng sau Đường Kính lau mồ hôi trên trán, cung kính báo cáo: "Dịch thiếu bây giờ đang ở..." Dừng một chút, vẫn không có lá gan nói về chuyện của thiếu chủ, thân là cấp dưới, hắn tổng kết hiện trạng: "... Tóm lại lúc này không ai dám tới gần Dịch thiếu, cũng không ai dám khuyên."
Đường Kính khẽ gật đầu, "Tôi biết rồi."
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù là Đường Dịch, cũng không thể bình tĩnh được.
Cửa thang máy mở ra, hai bên hành lang đứng đầy thuộc hạ mặc tây trang đen của Đường gia, nhìn thấy Đường Kính, họ cùng lên tiếng chào hỏi.
Ra khỏi thang máy, Đường Kính lập tức thấy được hình ảnh dày đặc sát khí, cũng khiến anh kinh ngạc đến lạnh cả chân tay.
Đường Dịch đang đứng ngoài hành lang phòng phẫu thuật, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên thân ảnh lạnh như băng của anh, lạnh lẽo đến thấu xương. Anh cầm trong tay khẩu súng lục màu bạc HKP7, ngón tay đặt trên cò sóng, họng súng nhắm thẳng vào anh bác sĩ Thiệu Kì Hiên.
Thiệu Kì Hiên vốn ôn hòa bình tĩnh mà giờ đây sắc mặt đã tái nhợt, đối mặt với một Đường Dịch như vậy, không thể nói là không có áp lực.
"Đường Dịch! Anh đánh chết tôi tôi cũng phải nói cho anh biết..." Dừng một chút, anh gian nan mở miệng: "Bố anh bị trúng ba phát đạn, ở ngực, bụng, đùi, hơn nữa bệnh nhân cũng đã lớn tuổi, thân thể không còn khỏe mạnh như xưa. Tôi muốn nói với anh rằng, tôi không nắm chắc có thể..."
Anh không nói thêm gì nữa, bởi vì thấy Đường Dịch bỗng nhiên giơ khẩu súng trong tay lên.
Súng nhắm ngay giữa hai hàng lông mày của Kì Hiên, bạc môi của người đàn ông khẽ nhúc nhích.
"Có phải anh nghĩ, tôi không dám xuống tay với anh?" Nhếch miệng khẽ nở nụ cười không có chút độ ấm nào, anh tàn nhẫn không cho Thiệu Kì Hiên một con đường lùi: "Thiệu Kì Hiên, nếu bố tôi chết, tôi muốn anh chôn cùng."
...
Dù là người ôn hòa như Thiệu Kì Hiên cũng không nhịn được thầm chửi cha chửi mẹ: mẹ nó, ở đời này ta tạo cái nghiệt chướng gì chứ, sao ta lại gặp phải tên thần kinh biến thái này chứ, ôi, khổ cho cái mạng của ta!
Giữa lúc không khí vô cùng căng thẳng ấy, một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy họng súng màu bạc kia.
"Anh giết anh ta thì có tác dụng gì?"
Cầm tay Đường Dịch, Đường Kính dần dần hạ khẩu súng xuống. Tay anh nắm chặt tay phải của Đường Dịch, cánh tay Đường Dịch như không còn sức lực, từ từ hạ xuống làm cho anh cảm thấy bên trong vẻ lạnh lùng của người đàn ông này là nỗi đau vô cùng lớn.
Đường Dịch không thay đổi nét mặt nhìn anh một cái, không nói nữa, xoay người bước đi.
Thiệu Kì Hiên thở mạnh ra một hơi. Con mẹ nó, vừa rồi tí nữa thì bị cái tên Đường Dịch biến thái kia dọa chết.
"May mắn anh đã đến, " xoay người nhìn phía Đường Kính, Kì Hiên thẳng thắn nói với anh, "Tôi nói với Đường Dịch những lời này, không phải là nói đùa..."
"Tôi biết, tôi biết, " Đường Kính gật gật đầu, trong mắt chứa lớp sương mù dày đặc. Anh nhìn về phía Kì Hiên, "Anh làm hết sức mình là được, dù kết quả thế nào, chỉ hy vọng anh không bỏ mặc bố tôi. Còn về Đường Dịch, tôi sẽ để ý."
Kì Hiên gật gật đầu, ưng thuận hứa hẹn, sau đó lại vùi đầu vào phòng phẫu thuật.
**** **** ****
Đường Kính chậm rãi bước đi, đi tới một đầu bên kia hành lang. Đứng lại sau lưng Đường Dịch, hai người đều trầm mặc không nói gì.
Trăng đêm nay rất sáng, chiếu rõ thân ảnh hai người.
Đường Kính vừa muốn nói gì, bỗng nhiên thấy vết máu loang rộng trên bộ âu phục tối màu của Đường Dịch, Đường Kính vừa yên tâm một chút đã thấy lo lắng: "Anh bị thương?!"
"Không phải máu của anh, " giọng điệu của anh rất lạnh, lạnh không có chút hơi ấm nào: "Là Khiêm Nhân. Anh ta chắn đạn cho anh, giờ cũng đang trong phòng phẫu thuật."
Đường Kính bỗng thấy chuyện này thật rắc rối, "Anh ta không sao chứ?"
"Không sao, " Tầm mắt Đường Dịch rơi vào phương xa, vẻ mặt điềm tĩnh, làm cho người ta không nhìn thấy trong lòng anh suy nghĩ cái gì, "Vết thương không nặng, không nguy hiểm đến tính mạng."
Đường Kính không nhịn được khẽ động đôi môi: "Anh không thể thay bộ quần áo khác à...?" Mặc bộ quần áo dính đầy máu này đi đi lại lại, ai nhìn thấy cũng phải nổi da gà.
Đường Dịch nở nụ cười, vẫn là nụ cười không hề có độ ấm, đáy mắt là màu đen tối u ám. Cúi đầu lướt nhìn bộ quần áo dính máu của mình, mùi máu còn chưa bay hết, nói như đang kể truyện cười.
"... Anh thích."
Hai người đều không nói gì nữa.
Ngầm thỏa thuận để không khí trầm mặc lan tỏa bốn phía.
Đường Kính bỗng nghĩ tới cái gì, cầm lấy điện thoại di động, quả nhiên trên màn hình hiện lên hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cuộc gọi của Tô Tiểu Miêu. Anh không có tâm tình nhận điện thoại, vì thế đã đặt chế độ im lặng.
Đường Kính nghĩ trong giây lát, rồi như đã có quyết định, ấn nút gọi, liên lạc với Tô Tiểu Miêu.
Nhưng chiếc điện thoại bỗng bị một người lấy đi.
Đường Dịch giật giật ngón tay, tháo pin điện thoại của Đường Kính ra, ném về phía anh, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra ý tứ sâu xa.
"Nếu anh mà là em, sẽ tuyệt đối không để Tô Tiểu Miêu đến đây vào lúc này."
Đường Kính nhìn chiếc điện thoại và cục pin điện thoại của mình, không nói gì.
Đường Dịch nhếch môi, "Anh biết em nghĩ cái gì, muốn trước lúc lâm chung bố có thể nhìn thấy vợ mình, muốn bố ra đi không tiếc nuối..." Câu chuyện vừa chuyển, anh không khách khí nhắc nhở: "Bệnh viện này giờ đang bị bao nhiêu người theo dõi, không cần anh nhắc chứ? Hai năm nay em cũng cất giấu rất khá, ngoài những người của Đường gia ra, không ai biết vợ em rốt cuộc là loại người nào. Nếu bây giờ em đưa Tô Tiểu Miêu đến đây, có nghĩa là em đã thừa nhận tầm quan trọng của cô ấy với mình, em thử nghĩ xem, kết cục của cô ấy sẽ thế nào?"
Đường Kính nhắm mắt lại. Sự thật rất khốc liệt, anh bỗng cảm thấy mệt mỏi quá.
Đường Dịch nhìn anh, không thể không lỗ mãng nói với anh một câu.
"... Đường Kính, anh nhắc nhở em, cách xử trí theo cảm tính của em, có thể sẽ hại chết cô ấy."
**** **** ****
Một ngày một đêm trôi qua.
Tối hôm sau, Tô Tiểu Miêu ngồi xổm ở cửa trông mong nhìn cửa lớn trước hoa viên, chờ rồi lại chờ, rốt cuộc ngoài cửa cũng truyền đến tiếng dừng xe.
Tiểu Miêu vội vàng chạy tới.
Đường Kính không xuống xe.
Anh ngồi một mình trên ghế lái trong xe thể thao, hai tay nắm tay lái, từ từ nhắm hai mắt, tựa đầu vào tay lái, bộ dáng vô cùng mệt mỏi, không có một chút tức giận nào.
Tiểu Miêu kéo cửa xe, lúc đó mới phát hiện anh đã khóa tất cả các cửa, vì thế cô gõ gõ lên cửa kính, vừa gõ mạnh vừa hô to 'mở cửa mở cửa! Này! Anh mở cửa nhanh lên!'
Đường Kính không hề động.
Một lúc lâu sau, đại khái anh rốt cuộc không chịu được tiếng kêu la và đập cửa ầm ĩ của cô, anh nâng tay ấn nút mở khóa xe.
Tiểu Miêu mở cửa xe, ngồi xổm xuống nhìn anh, thấy anh nhắm mắt tựa vào tay lái, cả người vô cùng trầm mặc.
"Sao anh không nhận điện thoại của em? Em chờ anh một ngày một đêm rồi đó..."
Anh không nói gì.
Tiểu Miêu cũng lơ đễnh, vẫn hưng phấn nói chuyện với anh, lấy cái gì đó từ phía sau ra trước mặt anh: "Tèn ten! Hôm qua em nướng một con cua rất to nhé! Anh nhìn xem..."
Đường Kính không nhìn, không nhìn con cua cũng không nhìn cô. Vài phút sau, bộ dáng anh vẫn mệt mỏi cực độ, cúi đầu, tiếng nói bật ra từ đôi môi, bay bổng trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe.
"Anh muốn yên tĩnh một chút..."
Vẻ mặt Tiểu Miêu vô cùng đau khổ.
Còn muốn yên tĩnh thế nào nữa? Anh đã yên lặng lắm rồi, yên lặng thêm chút nữa thì thành tự kỉ đó.
Cô ôm đùi anh, dùng sức lay lay, "Anh đừng như vậy mà, anh để ý đến em một chút xem nào... Nhìn một cái thôi, là con cua rất to đó nhé, anh thích nhất là con cua to mà..."
Đường Kính đột nhiên giận dữ.
Cảm xúc bị đè nén mấy chục giờ lập tức bùng nổ, cơn tức giận đột nhiên tràn ra, anh nhất thời không khống chế được chính mình, đẩy cô ra khỏi đùi mình, tiếng nói lộ rõ phiền toái: "Anh nói anh muốn yên tĩnh một chút, em nghe không hiểu sao?!"
← Ch. 17 | Ch. 19 → |