Vay nóng Homecredit

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 047

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 047
Vào thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Bên trong xe ngựa Bạch gia có nệm dầy, cho nên Hắc Muội và nương nàng Tú Cô ngồi ở bên trong một chút cũng không cảm thấy xóc nảy, đợi cho xe ngựa vào trấn đường lớn lại đi càng vững vàng rất nhanh.

Lúc xế chiều cũng đã đến Thanh thành, Bạch lão bản một hàng thẳng đến tửu lâu Duyệt Lai, trước đem rau trộn đặt xuống.

"Hắc Muội, con phải đi làm việc cho Bạch lão bản, sức khoẻ nương lại không tốt, ở lại nhà người ta không tiện, ta vẫn nên ở bên ngoài đi!"Tú Cô vén màn xe nhìn Hắc Muội nói.

Tú Cô nói kỳ thực cũng đúng, thân thể có bệnh ở nhà người ta quả thật là điềm xấu, huống chi còn là nhà giàu.

"Nương, nếu không, trước tiên con đưa nương đến y quán xem đại phu rồi nói sau!"

Hắc Muội cũng có suy nghĩ riêng, thứ nhất nàng quả thật muốn trước tiên khắm bệnh cho nương nàng, thứ hai đại viện Bạch gia khẳng định nhiều quy củ, nàng thật không muốn làm cho nương nàng ủy khuất tuân thủ theo quy củ, gặp người cúi đầu khom lưng quỳ xuống chào.

Vì thế Hắc Muội trực tiếp xuống xe đối với Bạch lão bản nói ý nghĩ của chính mình.

Bạch lão bản nhìn nàng, phe phẩy quạt giấy cười cười, "Vì giúp đỡ Hắc Muội hoàn thành một mảnh hiếu tâm hôm nay ta tự thân xuất mã!"

Bạch tiểu thư ở bên cạnh dấu tay áo đối với Hắc Muội cười nói, "Còn không mau cám ơn cha ta, có cha ta xuất mã, nương ngươi tuyệt đối có thể được đại phu tốt nhất Thanh thành xem!"

Nói xong còn đối với cha nàng chớp mắt.

Hắc Muội vừa nghe trên mặt đại hỉ, vội vàng tạ ơn Bạch lão bản.

Y quán tốt nhất Thanh thành chính là Bách Thảo Đường, đại phu giỏi nhất Bách Thảo Đường không ai qua được Trình Lão, Trình gia danh y nổi tiếng thời đại, nhất là Trình Lão, mặc dù là ở thôn Đại Diệp thâm sơn cùng cốc, người trong thôn cũng đều biết đại danh Trình Lão, nhưng người bình thường sao có cơ hội gặp danh y, cho nên Hắc Muội lần này sao không vui được!

Rất nhanh bọn họ một hàng trực tiếp đi Bách Thảo Đường, cũng không tiến sát đường môn, trực tiếp vòng đến cửa sau.

Bốn người xuống xe ngựa, đến người gác cổng, gia đinh trông cửa tựa hồ đối với Bạch lão bản rất quen thuộc, thái độ thập phần cung kính có lễ mời bọn họ đi vào.

Bởi vì Hắc Muội trong lòng đang lo lắng sức khoẻ nương nàng, căn bản không có tâm tư xem bài trí hậu viện, chỉ cảm thấy trong không khí lưu động các loại dược thảo hương khí, làm cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Rất nhanh đi vào một nhà chính đơn giản, đang ngồi là một lão đầu râu bạc, hai mắt sáng ngời, sắc mặt hồng nhuận, nói chuyện cũng thập phần vang dội, "Tiểu Tề đến."

"Phụ thân đại nhân!"

"Ngoại công!"Bạch tiểu thư rất thân thiết chạy qua trực tiếp nhào vào lòng lão đầu, giờ phút này mới lộ ra một chút dáng điệu ngây thơ của nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi.

Hắc Muội và Tú Cô đứng ở một bên không nói lời nào, trong lòng cũng đã hiểu được, thì ra đại phu giỏi nhất Thanh thành Trình Lão là phụ thân của thê tử Bạch lão bản đã qua đời, cũng chính là ngoại công của Bạch tiểu thư, trong lòng không khỏi đối với cha con Bạch lão bản vạn phần cảm kích.

Đợi cho cha con Bạch Tề cùng Trình Lão hàn huyên một lát thời điểm nói đến nương Hắc Muội, Hắc Muội không nói hai lời quỳ gối trước mặt Trình Lão, "Trình Lão, van cầu ngài trị liệu cho nương con!"

Ánh mắt Trình Lão sáng quắc nhìn Hắc Muội, trong mắt ông thần sắc bất định.

Nhưng ở trong mắt lão nhân này thấy được trong lòng Hắc Muội cùng quan tâm, một cô gái nhà quê tuổi tác cùng cháu gái ông không chênh lệch mấy, tuy rằng ăn mặc mộc mạc đơn sơ nhưng ánh mắt kiên định trầm ổn.

"Là đứa nhỏ hiếu thuận!" Ông vuốt râu thở dài.

Tú Cô ở một bên nhìn ánh mắt cũng hồng hồng, cúi đầu không nói lời nào.

"Nương con lúc tuổi trẻ vì nuôi sống tỷ muội chúng con đã cùng cha con lên núi xuống ruộng, mới ra tháng liền làm việc, làm cho thân thể suy kiệt, sau đó lại lưu sản, tổn hại sức khoẻ, xin Trình Lão nhất định cứu nương con, con vẫn chưa để nương được hưởng phúc đâu!"

Hắc Muội nói tới đây đều có chút nghẹn ngào, nghĩ đến thời điểm nàng còn nhỏ, bởi vì suy nghĩ đã trưởng thành, cho nên rất nhiều chuyện đều thấy ở trong mắt ghi tạc trong lòng, khi đó nương nàng vừa sinh Béo Nha, chưa ở cử xong, bà nội nàng Phùng bà bà đối với nhà nàng suốt ngày chửi bới, nói Tú Cô chỉ biết sinh nha đầu, còn liên lụy con trai bà một mình ở ngoài đồng mệt chết mệt sống.

Tú Cô khi đó trực tiếp xuống giường đi ra ruộng cùng Phùng Quý cấy mạ, ai khuyên cũng chưa nghe.

Nghĩ tới đó trong lòng Hắc Muội liền một trận khổ sở.

Trên đại sảnh không khí lập tức có chút ngưng trọng, cha con Bạch gia đã yên lặng đi thiên phòng uống trà chờ đợi.

Trình Lão lẳng lặng bắt mạch cho Tú Cô, Hắc Muội im lặng đứng ở một bên.

Rốt cục chẩn đoán xong, Trình Lão nói, "Hắc Muội, sức khoẻ nương ngươi quả thật là bị tổn hại!"

Hắc Muội vừa nghe nhìn nương nàng liếc mắt một cái chờ Trình Lão tiếp tục nói.

"Như vậy, nể mặt Tiểu Tề ta cho nương ngươi ở lại đây một tháng, mỗi ngày sẽ bắt mạch một lần, căn cứ tình huống điều chỉnh thuốc!"

Hắc Muội vừa nghe cảm động đến rơi nước mắt lại quỳ xuống cám ơn Trình lão, Tú Cô cũng đứng dậy cảm tạ.

Dựa theo Trình Lão nói nếu Tú Cô ở tại vậy tương đương với đối tượng khám chữa bệnh, phòng bệnh VIP, Hắc Muội thế nào có thể không cảm kích vạn phần chứ.

Hết thảy thỏa đáng xong, Hắc Muội lấy ra một trăm lượng ngân phiếu trình lên, "Trình lão, con biết ngài xem bệnh cho nương con căn bản không quan tâm chút tiền này, đều là nể mặt Bạch lão bản, nhưng nương ở nơi này ăn uống chăm sóc con không ra tiền có thể nói là bất hiếu, ngài hãy thu đi!"

Một trăm lượng ngân phiếu này chính là của Lâm Tam Mộc cho nàng, nàng vẫn giấu ở trên người vì có một ngày có thể cần.

"Ha ha ha "Trình lão vuốt râu nở nụ cười, "Thật biết nói!"

Chẳng những Tú Cô vô cùng ngạc nhiên nàng thế nào có một tấm ngân phiếu một trăm lượng, ngay cả Bạch lão bản cũng có chút tò mò, bởi vì hơn nửa năm nay hắn cùng Hắc Muội tính tiền nhiều nhất chỉ hơn chín mươi lượng, hơn nữa hiển nhiên một trăm lượng ngân phiếu này đã sớm giữ tốt, khẳng định không phải bạc bán rau trộn có được.

Hắc Muội cũng không giải thích, dù sao nàng không có làm chuyện trái lương tâm, không ăn trộm không cướp đoạt, bạc này là quang minh lỗi lạc.

Nàng lôi kéo tay Tú Cô trấn an bà, nói chính mình rảnh sẽ đến thăm bà, Tú Cô cũng dặn dò nàng ở Bạch gia phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải biết quy củ.

Hắc Muội bởi vì là cô nương chưa xuất giá cho nên cũng không có bới tóc, mà trực tiếp thắt bánh quai chèo để phía sau, xem như một loại kiểu tóc đơn giản, bởi vì một đường xóc nảy cùng mới vừa rồi dập đầu một phen, giờ phút này phía trước búi tóc có chút rơi xuống, Tú Cô vô cùng thân thiết tùy ý thay nàng vén tóc lên kẹp lại.

Bên này một màn hai mẹ con lưu luyến nói lời tạm biệt rơi vào mắt cha con Bạch tiểu thư.

Bạch Minh Tuệ nhìn hình ảnh trước mắt hốc mắt có chút lên men.

"Cha, cha nếu tái giá còn có thể nhớ nương con không?"Nàng không có quay đầu, mang theo chút giọng mũi nhẹ giọng hỏi Bạch Tề ở phía sau.

"Sẽ, cha sẽ vĩnh viễn nhớ nương con, vĩnh viễn sẽ không quên nàng!"

"Nươg nếu con sống thật tốt, cũng sẽ ôn nhu giúp con kẹp tóc như vậy —— "

Trầm mặc.

"Chúng ta trở về đi!"Bạch Tề than một tiếng cuối cùng nói.

Lúc lên xe ngựa Hắc Muội rõ ràng cảm giác được hai cha con Bạch gia trầm mặc, có chút không rõ, cũng không thể nói thêm cái gì, thực thành khẩn bái tạ trực tiếp lên xe ngựa.

Bỗng nhiên Bạch tiểu thư nói, "Hắc Muội, ngươi cùng ta ngồi cùng xe đi!"

Hắc Muội gật đầu bò lên xe ngựa của nàng.

Ngồi ở trong xe ngựa, Hắc Muội suy nghĩ loạn thất bát taotrong chốc lát là khuôn mặt trắng bệch ôn nhu của Tú Cô, chốc lát là một trăm lượng ngân phiếu kia.

Sớm có đồn đại ngàn vàng khó thỉnh Trình Lão Bách Thảo Đường bắt mạch, cũng không biết một trăm lượng có phải quá ít hay không.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến người cho nàng một trăm lượng ngân phiếu kia, mắt đào hoa của người nọ tà nghễ nhìn nàng, nàng oán hận nghĩ, khi đó nên tìm nhiều yếu điểm của hắn, dù sao bọn họ cướp của người giàu chia cho người nghèo, nàng chính là người nghèo a!

"Bạch tiểu thư, lần này thật sự cám ơn các ngươi, nếu không ta ở nhà chỉ có thể nhìn nương ta từng ngày tiều tụy, trong lòng khó chịu a!"

Bạch Minh Tuệ nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói, "Ngươi ít nhất có thể mỗi ngày nhìn thấy nương ngươi!"

Hắc Muội vừa nghe thực không thể nói tiếp, Bạch tiểu thư ngụ ý chính là mẹ con nàng nay đã âm dương xa cách sao!

Nhưng trong xe ngựa không khí thật sự rất trầm trọng, trầm trọng đến nàng đều thở không nổi, vì thế giơ tay vỗ vỗ bả vai Bạch tiểu thư nói, "Đừng khổ sở, ngươi sống vui vẻ chính là an ủi tốt nhất đối với nương ngươi trên trời có linh thiêng"

Bạch tiểu thư ở thời điểm tay nàng vỗ vỗ rõ ràng nàng cảm giác được trên người nàng cứng đờ, có chút ngượng ngùng lùi tay về.

Cổ đại mọi nữ tử đều không thích người khác đụng chạm bày tỏ giữ mình trong sạch, nàng thế nào quên, xem ra nàng vẫn thích hợp sống ở thôn Đại Diệp, trong lòng không khỏi lại nhắc nhở chính mình mấy ngày ở Bạch gia nhất định phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ!

Chuyển qua mặt đường, rốt cục đến Bạch phủ ở phía Đông, thật xa đã có gia đinh ở ngoài cửa vui mừng hô, "Lão gia, tiểu thư hồi phủ!"

Rất nhanh vài nha hoàn bà bà đi ra, đứng ở cửa đón.

Hắc Muội vừa muốn xuống xe, Bạch Minh Tuệ nói câu, "Nữ quyến xuống sau."

Nàng lại lùi về trong xe.

Đợi cho bên ngoài tựa hồ Bạch lão bản đã xuống xe vào cửa, thế này mới có bà bà lại kéo mành xe, nói, "Mời tiểu thư xuống xe!"

Thực hiển nhiên, vừa thấy Hắc Muội bà bà này kinh ngạc một chút.

"Đây là bạn của cha ta mời về, Phùng tiểu thư!"

Ba chữ Phùng tiểu thư khiến Hắc Muội một thân nổi da gà, ra xe ngựa đối với mọi người gật đầu chào, "Gọi ta là Hắc Muội được rồi! Mọi người khoẻ!"

Đến phiên Bạch tiểu thư xuống xe một phụ nhân tuổi còn trẻ tiến lên thay nàng đổi giầy sạch, lại có người cầm ghế gấm đứng bên cạnh xe.

Bạch Minh Tuệ liền như vậy bị nâng đứng dậy đạp ghế gấm, xuống xe, lại từng bước đung đưa vào cửa.

Chung quanh vài cái nha hoàn bà bà khom người hầu hạ trước sau, Hắc Muội nhìn thấy hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn chính mình đầu thai vào một nhà nông.

Tiểu thư phú quý như vậy nàng thật khó có thể tưởng tượng nàng sẽ làm thành bộ dạng gì nữa, ít nhất nàng thực chịu không nổi mấy chú ý phiền phức này, một cái xuống xe liền nhiều trò như vậy!

Nàng vừa hơi hơi lộ ra một tia thoải mái rốt cục có thể vào cửa, vừa nhấc đầu lại phát hiện có một đạo ánh mắt mang theo không hiểu địch ý ở trên mặt nàng chợt lóe qua.

Mặc dù chỉ có vài giây, nhưng nàng vẫn là thực sâu sắc cảm giác được ánh mắt này, mang theo một tia ghét bỏ một tia chán ghét còn có một tia cảm giác nói không nên lời.

Nàng chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ.

Theo ánh mắt đó rốt cuộc phát hiện phụ nhân này nàng có quen, chính là lần đầu tiên Bạch tiểu thư đến nhà Hắc Muội, khi đó đi theo bên cạnh Bạch tiểu thư.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)