Vay nóng Tima

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 044

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 044
Độc câm
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Thời điểm đêm dài người tĩnh, Hắc Muội rời giường mặc đồ xong đi tìm Lâm Tam Mộc.

Bởi vì chính mình trong nhà rất quen thuộc, nàng căn bản không cần đốt đèn liền thập phần chuẩn xác mò vào phòng hắn ẩn thân, mở cửa, khe khẽ đối với bên trong hô một câu, "Chuẩn bị đi rồi, mặc quần áo xong chưa!"

Nào biết ngay sau đó trước mặt đã chống lại một thân thể ấm áp, nếu không quen thuộc hơi thở nam tử tươi mát nàng sẽ sợ tới mức ra tiếng.

"Chuẩn bị xong cũng không nói một tiếng, đi đường thế nào một chút tiếng động cũng không có!"Hắc Muội vừa nói vừa đi trở về.

Không ngờ phía sau bỗng nhiên một âm thanh vang lên, dường như hắn đá vào cái sọt.

Hắc Muội nghĩ tối lửa tắt đèn, hắn cũng đối với bài trí trong nhà nàng không rõ ràng lắm, ngẫm lại vẫn là sờ soạng đi qua định nắm tay hắn dẫn đường, nào biết lập tức mò trúng bên hông hắn.

"Thế nào, muốn chiếm chút tiện nghi cuối cùng trước khi ta đi sao!"Trong bóng đêm Lâm Tam Mộc thản nhiên nói.

Hắc Muội mặc kệ hắn, tiếp tục vuốt một phen giữ chặt tay hắn, "Đi theo ta, không nên đụng này nọ!"

Đây là Lâm Tam Mộc lần đầu tiên trực tiếp chạm tay nữ nhân, trong lòng không khỏi có chút tự giễu, chính mình hướng đến khiết phích không muốn đụng chạm người khác, không nghĩ tới như bây giờ lơ đãng liền cùng nàng tay trong tay rõ ràng như vậy, còn là cùng một nha đầu nhà quê thập phần độc đáo.

Trên tay truyền đến cảm giác vô cùng khô ráo hữu lực, dẫn hắn từng bước về phía trước, mà hắn không có bất luận phản cảm gì, trong bóng đêm hắn không tiếng động nhếch khoé môi.

Hắc Muội trong lòng cũng là cảm giác, tay Lâm Tam Mộc thon dài dày, tựa hồ so với tay nàng muốn bóng loáng hơn, nàng không khỏi nghĩ, thời buổi này, làm sơn tặc liều mạng đều sống an nhàn sung sướng sao?

Hai người rốt cục đến trong viện, Hắc Muội đóng kín cửa, đối hắn nói, "Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi dẫn ngựa."

Con ngựa đó đã sớm quen thuộc Hắc Muội, cũng không kêu, rất thành thật để nàng dẫn đi.

"Ngươi lên ngựa, ta dẫn ngươi đi!"

Lâm Tam Mộc phỏng chừng Hắc Muội là sợ hắn không nhìn được đường bên ngoài lại là tối đen như mực, đến lúc đó chọc phiền toái, trực tiếp lên ngựa, Hắc Muội nắm cương ngựa dọc theo đường trong thôn chậm rãi đi, có mấy nhà có chó kêu lên, lo lắng đề phòng hơn nữa ngày rốt cục đến cửa thôn.

Hắc Muội thế này mới lấy ra hộp quẹt châm đuốc đưa cho Lâm Tam Mộc, "Phía trước đi hai ba canh giờ sẽ đến trấn, đường lớn rất nhanh liền đến Thanh thành, chính ngươi cẩn thận đi!"

Gió đêm đem ngọn lửa trên cây đuốc thổi thật sự đê mê, Lâm Tam Mộc vẫn một thân trường bào trắng tinh, vết máu phía trên đã được Hắc Muội giặt sạch một chút bóng dáng cũng không thấy.

"Nể tình ngươi mấy ngày nay đem ta hầu hạ tốt, ta nói cho ngươi chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Ở phía sau núi ngươi gặp ta bên cạnh căn phòng đó có cây tùng rất to nhớ không?"

"Nhớ rõ, thì sao?"

"Dưới cây đó có một loại cỏ lá dài màu hồng, rễ nó màu đỏ, chất lỏng trong rễ nếu không cẩn thận ăn vào sẽ biến thành câm điếc, thẳng đến ba tháng sau mới khỏi!"

Khuôn mặt hắn dưới ánh đuốc chiếu sáng tuấn mỹ như tu la, bốn phía bóng tối vô tận bị hắn giơ lên một cái mỉm cười dần dần không tiếng động lui tán, trong tay chính là một nhúm cỏ màu hồng phơi khô.

"Có phải lúc đầu ngươi muốn độc câm ta?"Hắc Muội trong lòng đột nhiên cả kinh, nhìn hắn nói.

"Nếu ngươi kín miệng ta còn dùng sao?"Hắn mím môi cười mỉa.

Không đợi Hắc Muội nói cái gì, "Tạm biệt!"Hắn vung cương ngựa nghênh ngang mà đi.

"Vẫn là đừng gặp lại!"Nhìn bóng hắn đi xa Hắc Muội khe khẽ nói,  người này bộ dạng thần tiên, tâm tư lại nham hiểm, nàng cũng không muốn gặp lại, ngẫm lại nếu lúc trước chính mình hơi lộ ra chút tiếng gió phỏng chừng nàng hiện tại đã câm điếc.

Về đến nhà, đã qua 0 giờ, nàng nằm ở trên giường cũng ngủ không được, cả đầu đều nghĩ trừng trị Vương Kiều Nga và Cúc Trân thẩm thế nào.

ở quê mười lăm tháng giêng là tết nguyên tiêu hôm nay đều đến trấn xem hoa đăng, còn có thể làm một ít điểm tâm mang tới đó bán, bởi vì ngày này ở các thôn trang phụ cận sẽ đi trấn xem náo nhiệt.

Hắc Muội năm nay đương nhiên không có tâm tư đi, nhưng Béo Nha cùng Tứ Nha vẫn nhờ cả nhà Phú Đệ dẫn theo.

Phùng Quý ở nhà Diệp lang trung coi giữ vài buổi tối, mấy ngày nay cả người đều gầy một vòng, Hắc Muội mỗi ngày trong nhà Diệp lang trung chạy hai đầu, Diệp Tĩnh thật ra mỗi ngày đi qua cùng nàng, cũng không nói gì.

Hắc Muội lo chiếu cố cha mẹ bận túi bụi, cũng không thể quan tâm hắn.

Tết nguyên tiêu đêm đó người trong thôn tới khuya mới về nhà, mãi cho đến rạng sáng toàn thôn đều ầm ĩ.

Đợi cho Béo Nha và Tứ Nha về nhà, Hắc Muội cẩn thận hỏi các nàng một ít chuyện.

"Ta cho hai muội kẹo hai muội có ăn không?"

"Không có, một ngụm cũng chưa ăn!"

"Ai ăn?"

"Hương Thảo tỷ cùng Tiểu Phúc ca đoạt đi!"

"Vậy Cúc Trân có ăn hay không?"

"Ăn một viên, còn lại cho Soả Tam ăn!"

Hắc Muội không nói cái gì, vỗ vỗ đầu các nàng, "Ngoan, các ngươi lần này nghe lời tỷ yên tâm, qua vài ngày khẳng định cho các ngươi chân chính ăn kẹo." Rồi an bài các nàng nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau Hương Thảo và Tiểu Phúc ở trong thôn mặt mày hớn hở kể lại bọn họ đã ăn những món ngon gì, Vân Ca và Phú Đệ nhà Cúc Trân đều ở đó, còn có rất nhiều người lớn đã hưng trí bừng bừng kể những việc thú vị trên trấn.

Bỗng nhiên Hương Thảo và Tiểu Phúc liền câm, lo lắng vẫy tay vũ động kéo cổ họng nhưng chỉ phát ra tiếng mà không nói được, người chung quanh đều bị dọa choáng váng, Cúc Trân thẩm còn chuẩn bị chạy đi kêu Vương Kiều Nga và Phùng bà bà, nào biết, bà cũng đột nhiên phát không ra tiếng, Vân Ca lập tức sợ tới mức thẳng kêu to.

Rất nhanh thượng thôn loạn thành một đoàn, nhìn bộ dạng các nàng vội vàng kinh hoảng, Hắc Muội cười lạnh quét mắt liếc nhìn một cái cũng không quay đầu lại rời đi.

Vân Ca nhìn thấy vẻ mặt Hắc Muội liền ngây ngẩn cả người.

"Nhị tỷ, Hương Thảo tỷ cùng Tiểu Phúc ca còn có Cúc Trân thẩm đều thành câm điếc!"Béo Nha cùng Tứ Nha về nhà nói.

"Đừng đẻ ý nhiều như vậy, ác có ác báo!"Hắc Muội nói xong, lại dặn các nàng đừng chạy đi ra ngoài, đợi ở nhà.

Ngày hôm sau Hắc Muội dắt con la vào trấn một chuyến, mua rất nhiều này nọ trở về, trừ bỏ đồ dùng cần thiết còn lại đều là dược liệu bổ thân thể, ngay cả miếng sâm đều mua một lạng, đều là nữ nhân bổ huyết dưỡng khí, tốn hết mấy lượng bạc, bất quá chỉ cần những thứ này giúp nương nàng khoẻ lại Hắc Muội tuyệt không đau lòng.

Tú Cô đã được Phùng Quý dùng chăn bao đón về nhà, cũng chiếu cố tốt lên một chút, không thể ở lại nhà Diệp lang trung lâu dài, nói sau, mấy người câm điếc này mỗi ngày vây quanh Diệp lang trung, nhưng Diệp lang trung cũng nhìn không ra nguyên nhân, kêu các nàng đi trấn xem.

Hắc Muội đã sớm cùng Vương đại phu trong trấn nói chuyện, bản thân Vương đại phu kỳ thực cũng bất công thay Tú Cô, Tú Cô vốn là người trong trấn, năm đó cha mẹ còn chưa qua đời cũng cùng Vương đại phu quen biết, đối với Tú Cô gặp chuyện này rất đồng tình

Nói sau Hắc Muội lại đưa hai lượng bạc.

Cho nên kết quả không biết được, Vương Kiều Nga mang theo hai đứa con về nhà cả người đều ủ rũ, khí diễm kiêu ngạo ngày xưa biến mất, mà Cúc Trân hẩm thảm hại hơn, bà sao có bạc đi trấn xem đại phu chứ, ở nhà vẻ mặt đau khổ, giương miệng muốn khóc đều khóc không ra tiếng.

Một bộ dạng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay Hắc Muội nhìn thấy rốt cục hả giận đôi chút.

Vốn Soả Tâm là vô tội, nhưng lần này Hắc Muội cũng không quản nhiều, không liên luỵ một đứa con bà sẽ không biết sợ hãi. Nói sau trong lòng nàng cũng biết thuốc này chỉ làm người ta câm tạm thời.

Hắc Muội trực tiếp ở trong thôn nói, đây là báo ứng, ông trời có mắt a!

Trong thôn một ít người nói đây là Vương Kiều Nga và Cúc Trân rất không khẩu đức, thế này mới liên lụy đứa nhỏ đều thành câm điếc.

Trong khoảng thời gian ngắn người trong thôn tự xét lại, một ít bà tám bởi vì có lần này kinh sợ cũng an phận hơn.

Biết Tú Cô đã về nhà dưỡng bệnh.

Có số người tới thăm, nhưng Phùng Quý ở trong phòng, trừ con mình ra ai cũng không cho vào, mọi người đều nói Phùng Quý mất nhi tử bị đả kích quá lớn, đều sắp điên rồi.

Chỉ có Hắc Muội biết cha nàng không muốn cho nương nghe mấy chuyện thị phi này.

Diệp Tĩnh bắt con gà đưa cho Hắc Muội nói là cho nương nàng bổ thân, Hắc Muội cũng không khách khí trực tiếp nhận, nàng không biết là Diệp Tĩnh vì con gà này ở nhà cùng Diệp bà bà tranh cãi rất lâu.

Hắc Muội cầm thuốc bổ mua từ trấn về đổi biện pháp đa dạng cho nương nàng uống, toàn tâm toàn ý chiếu cố.

Mấy ngày nay thượng thôn thanh tĩnh rất nhiều, ai cũng không đem chuyện các nàng câm điếc cùng Hắc Muội liên hệ cùng một chỗ, chỉ có một người, đó là Vân Ca.

Hắc Muội nghĩ qua tất niên, cũng sắp tới ngày tửu lâu Duyệt Lai trong Thanh thành tới vận chuyện rau trộn. Mấy ngày nay luôn bận rộn làm rau trộn, trong vườn rau rau diếp cải trắng rất nhiều, nàng chậm rãi làm.

Nhưng Vân Ca mỗi ngày chạy đến nhà Hắc Muội, hắn liền nhận định là Hắc Muội giở trò quỷ, nhưng lại không có chứng cứ, lúc đầu là khuyên can mãi, đều sắp quỳ xuống cầu nàng.

Hắc Muội thờ ơ, cuối cùng Vân Ca không có biện pháp mỗi ngày đều giúp Hắc Muội nào là gánh nước hắt phân cho vườn rau.

Hắc Muội cũng để hắn đi, hắn bận trước bận sau hỗ trợ.

Cúc Trân thẩm vẫn nói không được, khoa tay múa chân nha nha chạy tới kéo hắn trở về, nhưng Vân Ca lần này là quyết tâm, trước mặt Hắc Muội đem nương hắn quở trách một phen.

Hắc Muội lặng lẽ thả tiếng gió nói nàng buôn bán ở Bạch gia có phương thuốc chuyên trị loại bệnh bỗng nhiên mất tiếng này.

Lần này, cửa nhà nàng sắp bị giẫm phá.

Phùng bà bà và cả nhà Phùng Kim ngồi ở nhà chính sầu mi khổ kiểm.

"Nương, Bạch gia đó có bí phương chúng ta đi tìm đại ca nói chuyện đi, dù sao cũng là cháu gái hắn a."

"Tìm ca ngươi có ích lợi gì, cả đời không làm chủ nhà, lão bà nữ nhi một đám ngoan tuyệt, việc này vẫn phải tìm Hắc Muội!"Phùng bà bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, đối với nhi tử Phùng Quý đau lòng lão bà nữ nhi bà vẫn canh cánh trong lòng.

"Ta đã nói bình thường đừng trêu chọc nó, hiện tại tốt lắm, có việc cầu người, muốn đi ngươi đi ta không đi, ta là thúc nó chẵng lẽ còn phải hạ thấp mình đi cầu xin sao!"Phùng Kim đối với Vương Kiều Nga thầm oán nói.

"Ngươi không thấp kém, ta đi không phải càng thấp kém a —— "Vương Kiều Nga lại nổi giận, không thể trực tiếp hướng về phía mẹ chồng phát giận đành phải nhéo trượng phu Phùng Kim.

Phùng bà bà thương con trai út nhất khẳng định hoà giải.

Cuối cùng vẫn là Phùng bà bà cùng Phùng Kim đến tìm Hắc Muội, thấy nàng không để ý tới các nàng lại đi tìm Phùng Quý, nhưng hiện tại Phùng Quý ai cũng không muốn gặp, trực tiếp đóng cửa phòng, Phùng bà bà tức giận giơ chân, còn muốn chửi ầm lên, Hắc Muội nói một câu, "Ngươi hôm nay nếu lại mắng cha mẹ ta một câu ta sẽ khiến cho cháu gái và tôn tử bảo bối của ngươi câm điếc cả đời!"

Hắc Muội hung hãn nói một câu khiến Phùng bà bà lập tức nuốt trở lại lời mắng chửi.

Ngày hai mươi tháng giêng Bạch gia rốt cục phái người đến lấy rau trộn, Hắc Muội không nghĩ tới năm nay lần đầu tiên đến vận chuyển đồ ăn, thế nhưng là Bạch Tề đại lão bản tự mình đến, bên người còn dẫn theo một cô gái ăn mặc thập phần đẹp đẽ quý giá.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-110)