Muốn giết người
← Ch.042 | Ch.044 → |
Hắc Muội lòng nóng như lửa đốt đẩy đám người ra xem, trên đất chỉ có một bãi máu, không có người, càng thêm nóng nảy.
Người vây quanh thấy Hắc Muội đến, có người vội vàng nói, "Hắc Muội, nương ngươi chảy máu, cha ngươi bế đến nhà Diệp lang trung ở hạ thôn rồi!"
"Mau đuổi theo xem đi, mặt nương ngươi trắng bệch!"
"Ai, chảy nhiều máu như vậy, đứa nhỏ trong bụng—— "——
Hắc Muội vừa nghe mặt sầm lại, không nói hai lời trực tiếp chạy tới nhà Diệp lang trung.
Tiến cửa viện liền nhìn thấy cha nàng Phùng Quý hai mắt đỏ đậm, trên mặt gân xanh chật ních không ngừng đi qua đi lại.
"Cha!"Hắc Muội vội vàng hô, "Nương làm sao vậy?"
Phùng Quý thấy Hắc Muội cũng không nói gì, trong mắt đều là màu đỏ, phảng phất già đi rất nhiều.
Hắc Muội nhìn thấy đau xót, lập tức bình tĩnh lại, hiện tại người sốt ruột khổ sở nhất có lẽ là cha nàng, vì thế kéo cha ngồi xuống ghế gỗ ngoài phòng, chậm rãi nói, "Cha, đừng có gấp, nương nhất định không có việc gì!"
Phùng Quý ngồi ngẩn người, Hắc Muội cảm giác được toàn thân ông đều đang phát run, trong lòng không khỏi một trận chua chát.
Giày vò dài đằng đẵng như trôi qua một thế kỷ, Diệp lang trung cùng vợ hắn rốt cục mở cửa đi ra.
Hai cha con vội vàng vây đến.
"Người lớn cuối cùng cũng tạm thời bảo mệnh, bất quá đứa nhỏ trong bụng đã không còn, Đại Quý a, nghĩ thoát một chút!"Diệp lang trung là người tính tình ôn hòa, tuy rằng y thuật so ra kém Vương đại phu trong trấn nhưng đối với thôn dân vẫn vô cùng tận tâm hết sức.
"Nghiệp chướng a, trong bụng đã thành hình, còn là một nam hài, Đại Quý, sức khoẻ Tú Cô có thể chịu không nổi kích thích này!" Vợ Diệp lang trung cũng là bà mụ thôn Đại Diệp, là một người nói chuyện ngay thẳng.
Phùng Quý ngây ra như phỗng, trong mắt có ẩm ướt.
Hắc Muội vội vã muốn xem Tú Cô, bị Diệp bà mụ lập tức ngăn cản, "Nương ngươi ngủ rồi, lúc này đừng đi ầm ỹ nàng!"
Hắc Muội thế này mới yên lặng lôi kéo cha nàng một lần nữa ngồi xuống, hai người cũng không nói trong long mỗi người đều khó chịu như mèo cào.
Diệp bà mụ càng không ngừng từ trong phòng ra ra vào vào, một sạp lớn vết máu loang lổ, nhìn thấy ghê người.
Đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, lúc này Phùng Quý đã đùng đùng rơi nước mắt, Hắc Muội nhìn trong lòng cực kỳ khổ sở.
"Hắc Muội, nương ngươi hiện tại không thể di động cũng không thể gặp gió, ở chỗ ta nghĩ dưỡng, ta mỗi ngày nấu chút thuốc cho nàng bồi bổ, ngươi về nhà đổi giặt quần áo đến là được!"Diệp bà mụ nói.
"Diệp đại tẩu, cám ơn ngài, bao nhiêu tiền xem bệnh và tiền thuốc con đều có, ngài nhất định giúp cho mẹ con bồi bổ tốt."
"Được, đã biết, ngươi yên tâm đi!"Hắc Muội quay đầu lại đối với Phùng Quý nói, "Cha, cha ở trong này lo cho nương, con về lấy quần áo!"
Phùng Quý hoàn toàn không có phản ứng, nước mắt hạt châu càng không ngừng rơi.
Hắc Muội về nhà, Béo Nha và Tứ Nha đã ở trong phòng ngủ trên giường, trên mặt còn vết nước mắt, phỏng chừng là khóc mệt mỏi rồi ngủ.
Đã gần chiều, các nàng một nhà cơm trưa cũng chưa ăn.
Hắc Muội vội vàng lấy vài bộ quần áo cho nương, lại cầm một lượng bạc, suy nghĩ rồi ở trong bếp mang theo một chén cơm, vội vàng chạy tới nhà Diệp lang trung.
Vừa mới chuyển qua góc nhà má Ngô, liền đụng Vân ca, vẻ mặt áy náy lo lắng nhìn Hắc Muội vội vàng hỏi, "Hắc Muội, nương ngươi thế nào?"
Hắc Muội sầm mặt hung tợn đối với nàng nói, "Hiện tại không phải lúc lo lắng nương ta, ngươi nên lo lắng lo lắng cho nương ngươi đi?"
Hắc Muội từ trong miệng đám người vây quanh xem náo nhiệt ở nhà giã gạo đại khái biết chân tướng sự việc.
"Hắc Muội, thực xin lỗi, là do tính tình nương ta, bất quá bà không phải cố ý, bà chính là người không đầu óc, không ngờ cùng nhị thẩm ngươi nói chuyện mới —— "
Vẻ mặt Vân Ca áy náy, trong lòng cũng hận có một người mẹ luôn không ngừng gây chuyện.
Hắc Muội trước kia nhìn Vân Ca còn cảm thấy hắn cũng không dễ dàng hiện tại cảm giác gì cũng không có, vừa nghĩ đến nương hắn cùng mẹ con Vương Kiều Nga cố ý ở trước mặt nương nàng khẩu xuất độc ngôn hại nương nàng như bây giờ, nàng thật muốn giết người.
Nàng hung hăng nói, "Ta mặc kệ nhiều như vậy, nương ta chỉ còn nửa cái mạng, đứa nhỏ cũng mất, nương ngươi chính là hung thủ!"
"Hắc Muội, Hắc Muội —— "Vân Ca ở phía sau nhìn Hắc Muội bước nhanh rời đi trong lòng thực không phải tư vị, vừa lo lắng lại khổ sở.
Vốn nương Hắc Muội lần này gặp chuyện không may quả thật là vì nương hắn Cúc Trân và mẹ con Vương Kiều Nga ở ngoài nhà giã gạo nói lung tung ác độc, nhưng nói như thế nào hắn là nhi tử có năng lực thế nào, dù sao cũng không thể giáo huấn chính lão nương mình, Hắc Muội lại là một nhân vật hung hãn, lần này nếu hắn không ra mặt cầu tình nương hắn khẳng định không đồ tốt ăn.
Hắc Muội nhìn cha nàng ngồi ở dưới mái hiên nhà Diệp lang trung, động cũng không động vẫn là bộ dạng lúc nàng rời đi.
"Cha, ăn cơm đi!"Hắc Muội đem cơm bưng cho Phùng Quý, Phùng Quý làm sao nuốt trôi, xem cũng không xem vẫn yên lặng rơi lệ như trước, trong long Hắc Muội càng buồn.
Diệp lang trung đã ở một bên nhỏ giọng khuyên ông.
Hắc Muội đến trước mặt Diệp bà mụ ở dưới bếp, lấy ra một lượng bạc, "Diệp tẩu tử, cho!"
Diệp bà mụ vừa thấy chừng một lượng bạc, vội vàng nói, "Ở đâu nhiều như vậy, một nửa là đủ rồi!"
"Diệp tẩu tử, ngài cứ cầm, nương ta còn phải ở nhà ngài trị bệnh, thứ nhất cảm tạ ngài vất vả, thứ hai ngài cảm thấy dược liệu tốt gì cứ việc dùng, bạc không đủ ta lại lấy, dù cho dược liệu ngài không có ta cũng vào thành mua cho được."
"Ai, Hắc Muội a, ngươi là đứa hiếu thuận, sức khoẻ nương ngươi lúc này đây thật sự là bị thương nặng, sợ rất khó có thể lại mang—— "
Hắc Muội ngẩn người nghĩ lời Diệp bà mụ vừa nói trong lòng như mèo cào, nàng hiện tại thật là muốn giết người, mẹ con Vương Kiều Nga còn có cái bà tám Cúc Trân kia nàng hiện tại hận không thể đem các nàng ra chặt làm tám khúc.
Cha nàng trải qua Diệp lang trung khai đạo đã tốt lên rất nhiều, nàng thế này mới yên tâm, cửa bỗng nhiên tiến vào một người, là đối tượng đính hôn của nàng Diệp Tĩnh.
"Hắc Muội."Hắn có chút sợ hãi hô.
Hắc Muội thế này mới nhớ tới đến nương nàng gặp chuyện không may khẳng định nhà Diệp bà bà cũng biết, sợ Cát Tường lo lắng, vội vàng hỏi, "Tỷ của ta —— "
"Yên tâm đi, "Diệp Tĩnh nhu hòa nói, "Tỷ ngươi không biết, chúng ta đều gạt, sợ tỷ ngươi lo lắng tổn hại sức khoẻ."
"Ừm, như vậy thì tốt."Hắc Muội gật đầu nói, lại nhìn hắn tựa hồ thập phần lo lắng thân thiết nói, "Cám ơn ngươi!"
Trên mặt trắng nõn của Diệp Tĩnh nhất thời có chút không biết làm sao, "Cần phải vậy!"
Mãi cho đến lúc xế chiều Phùng Quý và Hắc Muội mới nhìn thấy Tú Cô, vừa nhìn bộ dạng Tú Cô hai cha con đều nhịn không được rơi lệ.
Tú Cô đờ đẫn uống xong Thuốc lại tiếp tục nằm mê man, như một người gỗ, Phùng Quý không chịu ra khỏi phòng, kiên trì muốn ở lại bên giường chăm sóc.
Hắc Muội cũng không khuyên, một mình ra khỏi phòng, gặp vẻ mặt Diệp Tĩnh lo lắng nhìn nàng, tựa hồ muốn nói gì lại không biết nói thế nào.
Bất quá nàng hiện tại cũng không có tâm trạng tìm hiểm, trực tiếp cùng Diệp bà mụ nhắn nhũ vài câu rồi về nhà.
Trong nhà Béo Nha và Tứ Nha đang ăn cơm, thấy Hắc Muội về lập tức nước mắt lưng tròng.
Trong phòng bếp đi ra một người, là Đại Bàn tẩu cùng Đại Thụ, thì ra Đại Bàn tẩu qua chiếu cố hai đứa nhỏ.
"Đại Bàn tẩu, cám ơn tẩu!"Hắc Muội nói.
"Ai, Hắc Muội, làm khó ngươi!"Đại Bàn tẩu nói, "May mắn nương ngươi không có việc gì, nếu không cha ngươi —— "
Hắc Muội không nói lời nào, tiến lên bới cơm, hiện tại lúc này nàng càng không thể suy sụp, nàng còn phải ăn nhiều chút mới có thể kiên cường, có thù báo thù có ân báo ân.
Đại Bàn tẩu giúp Hắc Muội dọn dẹp xong nhà bếp mới rời đi, Béo Nha và Tứ Nha vô cùng ngoan ngoãn không quấy rầy Hắc Muội, làm việc nhà.
Hắc Muội ngồi ngẩn người đến trời tối mới nhớ tới đêm nay là ngày đưa Lâm Tam Mộc rời đi, hơn nữa nàng đã hai bữa không có đưa cơm cho hắn.
Nàng rửa mặt vội vàng ở dưới bếp làm chút đồ ăn, lại nướng vài miếng bánh ngô gói kỹ lại đưa tới phòng.
"Thực xin lỗi, hôm nay trong nhà xảy ra chút chuyện, không có tới đưa cơm!"Hắc Muội vừa vào cửa liền giải thích, phỏng chừng hắn cũng đã biết chuyện hôm nay.
Lâm Tam Mộc bộ dạng như không thèm để ý, bưng bát cơm lên liền ăn, phảng phất thật sự là đói bụng, tốc độ tựa hồ so với bình thường nhanh một ít.
Thấy hắn không nói cái gì Hắc Muội lại lấy ra cái gói, "Đây là bánh nướng áp chảo, ngươi mang theo trên đường ăn!"
Lâm Tam Mộc giương mắt liếc nhìn Hắc Muội nói, "Hôm nay có phải muốn giết người hay không?"
"Đúng vậy, ta hôm nay thật sự muốn giết người!"
"Vậy giết bọn họ!"
Ngữ khí hắn thản nhiên, lại dương như bao hàm hết thảy, trong lãnh đạm lộ ra một cỗ lệ khí đẹp đẽ quý giá lại linh liệt.
Khiến Hắc Muội chấn động, thẳng tắp nhìn hắn, trong mắt của hắn không mang theo một tia độ ấm lạnh như băng, mà trong mắt nàng cũng là sâu không thấy đáy ngăm đen lóe sáng.
Hắc Muội cứ như vậy nhìn hắn từ từ nói, "Ta hôm nay là muốn giết người, nhưng ta sẽ không làm như vậy, bởi vì vì những người này mà bồi thường nhân sinh của ta không đáng, ngươi cũng vậy, tham quan ác bá triều đại nào cũng có, ngươi vì bọn họ bồi nhân sinh của mình cũng không đáng, cho dù ngươi đã không có thân nhân cũng có thể vui vẻ sống, không nên lấy mệnh chính mình đi mạo hiểm, hơn nữa lại nói như thế nào, hiện tại triều đình vẫn yêu dân, ngươi tìm một nghiệp một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống đi!"
Hắn nhìn nàng một lúc lâu không nói cái gì, xoay người đưa lưng về phía bên ngoài nằm ở trên giường.
Hắc Muội dọn dẹp bát đũa lặng yên rời đi.
Béo Nha và Tứ Nha đã nhu thuận tại nhà bếp nấu nước, ba người múc nước đến trong phòng vội vàng tắm rửa trực tiếp lên giường ngủ.
Hai người Béo Nha cùng Tứ Nha cũng không dám lên tiếng, rất nhanh liền ngủ.
Hắc Muội lại trợn tròn mắt, thứ nhất khuya nay nàng còn phải dẫn Lâm Tam Mộc rời đi, thứ hai nàng cũng ngủ không được, nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.
Sinh hoạt ở quê nhà phát sinh một chút chuyện lập tức truyền ra, Hắc Muội đã hoàn toàn biết chuyện xảy ra ở nhà giã gạo buổi sáng, mẹ con Vương Kiều Nga và Cúc Trân người ca người hát ở nhà giã gạo nói Phùng Quý một đại nam nhân nhà quê lại cưới một người mệnh tiểu thư, phí sức lao động không nói trong nhà một đống nữ nhi sợ là sẽ tuyệt chủng, sinh ra nữ nhi còn là một ma ốm, ngã cái liền lưu sản ——
Hắc Muội hận nhất là các nàng biết rõ Tú Cô ở ngay trong nhà giã gạo còn cố ý nói như vậy, kích thích Tú Cô gặp chuyện không may.
Vừa nghĩ tới hôm nay nương nàng tái nhợt yếu ớt, cha nàng thương tâm bi thống, nàng thật sự tim như bị dao cắt!
Có người phải trả giá đại giới bằng máu!
← Ch. 042 | Ch. 044 → |