← Ch.06 | Ch.08 → |
Vì bị nữ vương dạy bảo trước mặt nhiều người như vậy, lúc Tống Dao pha cafe không tập trung, tâm trạng thẫn thờ tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ.
Tại sao mình lại muốn đến công ty này làm việc?
Thực ra, vấn đề này đối với cô mà nói thật sự rất khó trả lời, cô đã nộp sơ yếu lý lịch, đi phỏng vấn nhiều nơi nhưng cuối cùng lại trúng tuyển ở nơi này mà không hề lý giải được nguyên do, âu cũng là cơ hội trời cho, cô thực cảm thấy không phải mình chọn nơi này, mà là tập đoàn Thừa Thiên chọn cô, vì vậy nên mới...
Cứ như thế cô vừa suy tư vừa pha cafe, đến khi Tống Dao pha xong đặt lên bàn làm việc của anh, nhưng đã quên không nói: "Quý tổng, mời ngài dùng."
Mắt thấy ngay cả một lời cảm ơn Tống Dao đều không nói, Quý tổng đại nhân trong lòng khó chịu, lạnh lùng nói: "Thư ký Tống."
Tống Dao vừa mới quay người muốn chạy liền giật mình, bừng tỉnh, vội vàng xoay người hỏi: "Quý tổng, ngài còn việc gì căn dặn không ạ?"
"Tôi muốn nghe câu trả lời của cô."
"Trả lời về việc gì?" Tống Dao mơ hồ.
"Câu hỏi vừa rồi Vương trưởng phòng hỏi cô, tại sao cô muốn đến làm việc ở tập đoàn Thừa Thiên? Cô định trả lời thế nào với cô ta?"
"Tôi..." Quý Thừa Xuyên đột ngột hỏi như thế, Tống Dao không biết phải bắt đầu từ đâu, vấn đề này cô đã suy nghĩ từ nãy đến giờ, nhưng rốt cuộc thực sự không biết phải trả lời thế nào cho phải.
"Cô không nghĩ được điều gì ư?" Quý Thừa Xuyên cười nhạt, nụ cười ấy mang theo sự khinh thường, so với Vương Hân hung hăng ban nãy quả là có lực sát thương lớn hơn nhiều.
Tống Dao nhìn thấy vậy, vốn cô không phải người quá nhạy cảm cũng cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, đầu óc nóng lên bỗng thốt ra: "Là vì sống còn."
"Sống còn?" Quý Thừa Xuyên lặp lại từ này một lần, với thân phận là tổng giám đốc một chi nhánh của tập đoàn Thừa Thiên, anh đã từng nghe qua rất nhiều nhân viên trả lời vấn đề này, nào là hứa hẹn sẽ phấn đấu hết mình, cố gắng thực hiện hoài bão... Nhưng là vì sự sống còn, anh chưa nghe qua bao giờ.
Sau khi giải bày được nỗi lòng, Tống Dao bạo dạn nói thêm: "Báo cáo Quý tổng, trước khi tôi đến công ty đã thiếu nợ tiền nhà hơn một một tháng, đã ăn mì tôm hai tháng, nếu như không tìm được việc, tôi cũng chỉ còn nước cuốn gói về với ông bà, vì có thể sống sót trong thành phố phồn hoa này, tôi đã đến này làm việc."
Đáp án này thật sự là không có chút giấu giếm nào, thành thực đến không thể thành thực hơn. Quý Thừa Xuyên vốn đang không vui bỗng cảm thấy có chút bất đắc dĩ khó nói thành lời: "Về nhà không phải cũng có thể sống sao, có lẽ cô không thích hợp với thành phố này?"
"Không được đâu Quý tổng, về nhà sẽ dựa dẫm vào cha mẹ, mà dựa vào cha mẹ không gọi là sống mà gọi là sâu gạo. Chỉ cần có một tia hy vọng nào, tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng, quyết không thể về nhà!" Đối với chuyện không về nhà này cô rất có chính kiến, có lẽ chòm sao Kim Ngưu như Tống Dao đôi khi cũng đặc biệt kiên quyết như vậy.
Nghe xong lời nói của cô, Quý Thừa Xuyên bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Kiên định như thế là tốt, nhưng hôm nay ở văn phòng kia, trước thái độ của cô, tôi không nhìn thấy sự kiên định như vậy."
"Quý tổng, phần ghi chép của cuộc họp kia đúng là do tôi ghi nhầm, tôi bằng lòng chịu phạt." Tống Dao xấu hổ cúi đầu.
"Nếu không ai phát hiện ra sự sai lầm của cô, công ty sẽ phải tổn thất tối thiểu hơn một ngàn vạn, vậy cô nói xem, nếu như cô là tôi, cô sẽ dự định xử phạt cô như thế đây?"
Hơn một ngàn vạn sao?! Tống Dao hai mắt trừng lớn, số tiền này ngay cả bán nhà của cô đi cũng không đền nổi, Quý tổng hỏi vấn đề như vậy, chẳng lẽ muốn cô mắc câu? Không được, không được, tuyệt đối không thể bị sa thải.
Tống Dao đắn đo suy nghĩ, lo lắng vô cùng.
"Nghĩ xong chưa?" Quý Thừa Xuyên tra hỏi.
"Quý tổng..." Tống Dao sắp bị bức điên rồi, vẻ mặt đưa đám nói liều, "Tiền nhiều như vậy tôi không đền nổi, nếu không thì tiền lương tháng này tôi không lấy, ngài ngàn vạn lần đừng sa thải tôi, tôi cam đoan từ nay về sau không bao giờ.... phạm sai lầm lần nữa!"
"Hơn một ngàn vạn đã mất, cô cảm thấy tôi còn tha thiết một chút tiền lương của cô ư?"
Tống Dao luống cuống muốn khóc, những người hấp tấp thường dễ phạm sai lầm ngốc nghếch. Một lúc lâu sau, cô dè dặt, thăm dò hỏi: "Ngài xem, cửa sổ này vài ngày không lau đã dính bụi, hay là tôi giúp ngài lau nhé?"
"..."
"Còn cái bàn này nữa..."
"Thư ký Tống." Quý Thừa Xuyên sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, ngắt lời cô, "Tôi không tuyển cô vào để chơi đùa, chuyện xảy ra này hôm nay tôi không muốn thấy... lần thứ hai nữa, tôi rất tán thưởng đức tính kiên định của cô, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể dễ dàng tha thứ mọi sai lầm như thế. Mặc kệ ở đâu, muốn sống sót đều không phải là chuyện dễ dàng, hy vọng cô hiểu."
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện, Tống Dao ngẩn người, có chút khiếp đảm. Từ hồi ra trường làm việc đến nay, cô đã gặp vô số cấp trên chuyên gây khó dễ hay thường xuyên thuyết giáo, duy chỉ hôm nay Quý Thừa Xuyên nói những lời nói này mới khiến cô thật lòng tâm phục.
"Đã hiểu chưa?"
"Vâng." Tống Dao gật đầu.
"Vậy ra ngoài đi." Quý Thừa Xuyên phất tay ra hiệu.
"Vâng." Tống Dao máy móc xoay người, đi được vài bước, chợt ra nhớ điều gì đó, quay đầu lại, yếu ớt gọi, "Quý tổng..."
"Chuyện gì?" Quý Thừa Xuyên chuyên tâm xem văn kiện, đầu không ngẩng.
"Cảm ơn ngài..."
Sau khi cô nói xong, xung quanh yên ắng lại, Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu, không nói lời nào, cùng cô đối mắt nhìn nhau.
"Tôi... Tôi đi ra ngoài làm việc đây..." Tống Dao mặt nóng bừng, nhanh chóng cúi thấp đầu, chật vật chạy khỏi phòng tổng giám đốc.
Bởi vì sự xuất hiện của Quý Thừa Xuyên, nữ vương cuối cùng cũng không khiến Tống Dao quá mất mặt, chỉ gọi riêng cô vào văn phòng riêng trách mắng thêm một lượt, bảo cô không thể phạm sai lầm cấp thấp này nữa.
Dù bị mắng nhiếc thảm hại, nhưng từ đầu đến cuối Tống Dao chưa từng khai ra tên của Tiểu long nữ, sau nhận hết thảy lời trách mắng, lúc chán nản trở về bàn làm việc, trên máy tính của cô bỗng hiện lên một khung chat.
Tiểu Long Nữ: Dao Dao, tớ thực sự vô cùng xin lỗi cậu. >___<
Dao Phát Tài: Không có việc gì đâu... vốn là sai lầm của tớ.
Tiểu Long Nữ: Cậu nghĩa khí giúp tớ còn nói thế, tớ cảm giác mình thật hèn hạ, rất vô sỉ, vô cùng hạ lưu! T____T
Dao Phát Tài: Đừng nói như vậy, tất cả mọi người là đồng nghiệp, tương trợ lẫn nhau là việc nên làm.
Tiểu Long Nữ: Tan tầm cậu có rảnh không? Tớ mời cậu ăn cơm để xin lỗi nhé!
Dao Phát Tài: (⊙o⊙)
Tiểu Long Nữ: Quyết định như vậy nhé... cậu muốn ăn gì nào?
Dao Phát Tài: Kỳ thật không cần tốn kém thế đâu...
Tiểu Long Nữ: Van xin cậu đấy, hãy để tớ có cơ hội xin lỗi đi, bằng không tớ sẽ cảm thấy áy náy, ray rứt đến chết đấy!
Dao Phát Tài: Được thôi. ^_^
Tiểu Long Nữ: Quyết định như thế! Tan tầm chờ tớ cùng đi nhé! (^o^)/~
← Ch. 06 | Ch. 08 → |