← Ch.08 | Ch.10 → |
Xe ngựa chở Đại Vương Phi - Liên Băng Nguyệt, đoàn người trùng điệp đứng trước cửa lớn màu đỏ khí phái của Cẩn Vương Phủ.
Xe ngựa của Liên Băng Nguyệt vừa xuất hiện, Lý Tử Như lập tức đi tới quỳ xuống thỉnh an.
"Mẫu phi!"
"Con gái ngoan!" Bà cười, nâng nàng ta dậy "Đứng lên đi."
"Tạ mẫu phi." Lý Tử Nhứ ý cười đầy mặt, đứng dậy.
Nhìn Lý Vũ DƯơng và Lý Nặc cũng quỳ gối ở một bên, Liên Băng Nguyện khua tay "Các ngươi đứng lên đi."
"Tạ mẫu phi." Lý Vũ DƯơng kéo Lý Nặc cùng đứng lên.
"Mẫu phi, người trở về thật đúng lúc." Lý Tử Nhứ kéo tay áo Liên Băng Nguyệt, làm nũng, nói "Ngài hãy định đoạt cho con đi!"
Liên Băng Nguyệt nhàn nhạt nhướng mày.
Lý Tử Nhứ nói tiếp "Phụ vương vừa mới mang thứ phi hồi hương, Lý Nặc đã không tốt!"
Ngoài mặt, Liên Băng Nguyệt ẩn giấu suy nghĩ, nhưng đáy mắt hiện lên không vui. Không ngờ tiện nhân Tư Đồ Linh này vậy mà không chết
Cứ tưởng cái thân thể gầy yếu của nàng ta không chống đỡ nổi qua mùa đông này, ai ngờ một ngày đầu xuân kia, một nam tử xa lạ lại đến cứu nàng ta một mạng.
Ánh mắt vô ý liếc tới Lý Vũ DƯơng cung kính đứng một bên. Trái lại, nha đầu kia càng lớn càng thêm động lòng người, tuy căm ghét Tư Đồ Linh, nhưng bà không thể không thừa nhận, Lý Vũ Dương mà Tư Đồ Linh mang theo là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.
Nửa năm này tuy bà ở trong cung, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ bà đều biết, cũng biết đại phu y thuật cao kia là do Lý Vũ Dương tìm về, sau cùng, Vương gia trái lại đồng ý, đem nghĩa nữ gả cho nam tử thần bí không có danh tiếng này.
Tuy bà chưa thấy qua người đó, nhưng nếu có thể làm cho Vương gia ném đi quan điểm bản thân, yên tâm đem nghĩa nữ phó thác cho hắn, nam tử này chắc chắn không phải hạng người bình thường.
"Không tốt như thế nào?" Liên Băng Nguyệt vào vương phủ, ngồi trên đại đường, nhẹ nhàng hỏi.
"Lý Nặc trộm trâm Ngân Liễu Quân Lan của con cho Vũ DƯơng."
"Chuyện còn chưa tìm được manh mối, ngươi đừng ngậm máu phun người." Lý Vũ DƯơng lạnh giọng.
"Là ta tận mắt nhìn thấy, trâm Ngân liễu quân lan rơi ra từ áo Lý Nặc, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi nói ta làm sao ngậm máu phun người? Đến lúc này mà còn muốn bao che cho hắn, chẳng lẽ, thật ra là ngươi kêu hắn trộm? Ta biết ngay là ngươi, một nha đầu lai lịch bất minh, thèm muốn châu báu trong Vương phủ. Thế nào? Muốn thừa dịp xuất giá, trộm vài thứ mang theo tới nhà chồng sao? Ta nghĩ cũng đúng, nhìn bộ dáng người kia keo kiệt, chỉ sợ ngươi không mang vài thứ đi, tương lai sẽ chịu khổ."
Xú nha đầu thật làm người ta tức giận! Lửa giận lóe lên trong đôi mắt đen của Lý Vũ Dương.
"Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ... Tử Nhứ, ngươi cần gì ồn ào làm mọi người đều biết, làm hạ nhân chế giễu?" Liên Băng Nguyệt tỏ ra biết lý lẽ, quở mắng con gái.
Vẻ mặt Lý Tử Nhứ không cho là đúng "Lý Nặc trộm đồ của con là sự thật, chẳng lẽ con vẫn phải nén giận?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là, chuyện liên quan tới thế tử Cẩn Vương phủ, ngươi nên xử lý có chừng mực."
"Cũng bởi vì Lý Nặc là thế tử, tương lai sẽ thừa kế vương vị, càng không thể có hành vi của bọn trộm cắp." Ánh mắt của Lý Tử Nhứ bắn về phía khuôn mặt hồn nhiên của Lý Nặc "Bây giờ đã như vậy, lớn lên sẽ như thế nào?"
"Ngươi nói cũng không phải không có đạo lý." Liên Băng Nguyệt giống như buồn rầu, khẽ thở dài.
Nhìn hai mẹ con này một xướng một đáp, Lý Vũ Dương không khỏi mắng trong lòng, hai người họ, một người đóng vai phản diện, một người đóng vai chính diện, cố gắng làm khó Lý Nặc.
Nàng nắm bàn tay bé nhỏ của Lý Nặc, nhìn ánh mắt mờ mịt không hiểu gì của bé, cảm thấy đau lòng. Bé chẳng qua là một đứa bé sáu tuổi, làm sao biết được ân oán của người lớn?
Cửa ải này hôm nay, bọn họ muốn thoát thân bình yên, sợ là không dễ dàng như vậy.
Nghĩa phụ cưới Linh di vào cửa, con trai Đại Vương Phi cách một năm liền chết, thù mới hận cũ, chắc chắn Đại Vương phi đã đổ toàn bộ lên trên đầu Linh di và Lý Nặc.
Trong lúc suy tư, Lý Vũ Dương đột nhiên cảm thấy một hồi hoa mắt chóng mặt, thân thể thoáng qua, dây xích bạc trên mắt cá lại bắt đầu nóng lên.
"Quận chúa!" Hạ Trúc sau lưng nàng là người đầu tiên phát hiện, lập tức đi lên đỡ tay nàng.
Lý Vũ Dương choáng váng, đứng vững, áp chế suy nghĩ bất an. Chẳng lẽ.... thật sự sẽ có chuyện xảy ra?
"Ngươi không thoải mái thì lui ra đi." Liên Băng Nguyệt mở miệng "Để Lý Nặc lại."
Nàng nhìn Đại Vương phi trông có vẻ yêu thương, không muốn đi "Vũ Dương không sao, chỉ là mẫu phi... ngài tính xử lý chuyện này như thế nào?"
"Chuyện này... thật làm ta khó xử!" Ánh mắt Liên Băng Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng "Ngươi thấy nên xử lý như thế nào?"
Những lời này, người bên ngoài nghe, có lẽ thấy là một câu hỏi thắng thắn, nhưng chỉ có Lý Vũ Dương biết được ý định của Đại vương phi là muốn nàng mở miệng, trong lúc thưởng phạt đó, nếu như nàng đắn đo không hiểu, Đại Vương phi có thể thuận tiện thêu dệt thêm vài cái tội trạng cho nàng, một lần có thể giáo huấn cả nàng và Lý Nặc, hai cái đinh trong mắt.
Hai mẹ con này thật không đơn giản, chẳng qua, bọn họ muốn chơi trò diễn trò này, tay nghề lại quá vụng về. Nghĩ vậy, Lý Vũ Dương nhịn không được bật cười.
Nhìn miệng nàng ý cười như hoa, Lý Tử Nhứ có phần giận "Ngươi vẫn còn cười được?!"
"Bởi vì buồn cười!" Nàng nhàn nhạt nhún vai, "Nặc Nhi nói, đồ đó đúng là ngươi cho hắn."
Lý Tử Nhứ khẽ hừ lạnh lùng "Đây chẳng qua là Lý Nặc vòng vo, nói miệng không bằng chứng, ai có thể chứng minh đồ đó là ta cho hắn?"
"Nói miệng không bằng chứng?!" Nàng gật gật đầu, "Có lý, lúc đó chẳng phải muội muội cũng nói suông sao? Dù sao, cũng không ai nhìn thấy Lý Nặc vào phòng ngươi lấy đồ."
"Ngươi... Ngươi rõ ràng muốn bao che tiểu quỷ này!"
"Tiểu quỷ, tiểu quỷ, đừng quên Nặc Nhi là thế tử Cẩn vương phủ!"
Liên Băng Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng "VŨ DƯƠNG, ý của ngươi là... chuyện này cho qua như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải, đợi phụ vương hồi phủ rồi bàn lại. Phụ vương sẽ xử lý công bằng."
"Ý là mẫu phi như ta sẽ không xử lý công bằng sao?"
Nhìn khóe miệng Liên Băng Nguyệt tươi cười lạnh nhạt, nàng sợ hãi cúi đầu "Vũ Dương không dám!"
"Tất cả các ngươi đều thấy trâm ngân liễu quân lan rơi ra từ áo thế tử sao?" Liên Băng Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, gằn từng tiếng, hỏi.
Sắc mặt Lý Vũ Dương khẽ biến.
"Tất cả mọi người đều thấy, ngay cả Vũ Dương!" Lý Tử Nhứ đứng một bên nói.
"Phải không?" Liên Băng Nguyệt ôn nhu hỏi "Vũ DƯơng?"
Cắn chặt răng, nàng không tình nguyện gật đầu.
"Một khi đã như vậy... thi hành một chút hình phạt đi." Liên Băng Nguyệt đưa ra quyết định rất nhanh, phất tay nhẹ, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi "Đem thế tử ra đánh mười đại bản, còn lại chờ khi Vương gia về định đoạt lại. Ta mệt mỏi, không muốn chút việc nhỏ làm hao tổn tinh thần."
Đánh mười đại bản?! Với một đứa bẻ chỉ mới sáu tuổi?!
Vũ Dương quá sợ hãi, không khống chế được, chặn đường bà ta "Mẫu phi, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, sao ngài có thể..."
"To gan!" Liên Băng Nguyệt tức giận, trừng mắt nhìn nàng "Tránh ra!"
"Nếu như mẫu phi không thu hồi mệnh lệnh đã ban, Vũ Dương không tránh!" Nàng quật cường nói.
Ánh mắt Đại Vương phi lạnh lùng.
Lý Vũ Dương không nhìn lại, muốn ra tay thì tới đi!
Dù sao Cẩn vương phủ này cũng không phải nhà nàng, nếu không phải vì Linh di, nàng cũng đã sớm không muốn ở lại nơi này.
"Muốn đánh Lý Nặc, vượt qua ta rồi hãy tính!"
Liên Băng Nguyệt lạnh lùng cười "Thật đúng là chị em tình thâm. Muốn đấu với ta? Ngươi còn kém một chút. Chẳng lẽ ta đường đường là Cẩn vương phi, ngay cả một quận chúa nho nhỏ như ngươi cũng không trị được sao?"
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, bà nhớ tới Tư Đồ Linh năm đó, cũng là dùng một khuôn mặt vừa thấy đã thương mê hoặc trượng phu của bà...
Nghĩ tới, hận ý trong lòng bà nổi lên.
Bà là biểu muội của quốc sư đương triều, Thái tử phi là biểu tỷ của bà, bà xuất thân danh môn, nhưng cuộc đời lại vì sự xuất hiện của Tư Đồ Linh này mà rơi vào giữa lẻ loi cô độc.
"Người đâu!" Giọng nói và vẻ mặt bà nghiêm khắc, hạ lệnh "Vũ Dương quận chúa nói năng lỗ mãng, chống đối bản cung! Đánh cho hai mươi đại bản cho ta, để xem về sau ngươi còn dám ỷ vào sự ưu ái của Vương gia mà nhanh mồm nhanh miệng nữa không?"
"Ngài..." Lý Vũ Dương còn chưa nói xong, hai thị vệ đã đi lên đè nàng ngã xuống đất.
"Nếu thật muốn che chở cho thế tử, hay là ngươi thay hắn nhận mười đại bản kia đi. Ai dám tiến lên, coi như đồng tội." Liên Băng Nguyệt lại lần nữa ngồi xuống ghế tữa, lạnh lùng nhìn vẻ mặt phẫn hận của Lý Vũ DƯơng.
"Tốt!" Lý Tử Nhứ đứng một bên, thoải mái gật đầu "Ra sức đánh, đánh cho ta!"
Thị vệ cầm đại bản, chần chừ đứng một bên, đại bản này, đánh cũng không phải, mà không đánh cũng không phải.
"Chần chừ gì nữa?!" Lý Tử Nhứ trách mắng "Muốn tạo phản sao?"
"Quận chúa! Đắc tội!" Thị vệ nói nhỏ xonglập tức ra tay. Chương 9. 2
Trượng đánh xuống, Lý Vũ Dương đau đến cơ hồ không nhịn được rên rỉ, nhưng nàngcắn răng, không nói tiếng nào.
"Tỷ tỷ!" Lý Nặc thấy thế muốn nhào qua.
"Kéo Thế tử! Đừng cho nó tới đây!" Nàng vội vàng quát lên.
Hạ Trúc nhịn nước mắt trong hốc mắt, ôm chặt Lý Nặc, không để ý tới hắn giãy giụavẫn liều mạng ôm. Lúc này, ai cũng không dám tiến lên, bây giờ vương phi đang ở trong cơn thịnh nộ, một khi nổi giận lên, giết người cũng có thể, còn ai dám đi tìm chết?
30 đại bản mới đánh một nửa, áo Lý Vũ Dương bị đã rách nát, để lại một vũng máu trong sảnh đường.
Quận chúa bị đánh đến trầy da sứt thịt, tất cả mọi người không đành lòng nhìn, chỉ có Đại Vương phi vẫn là mặt không vẻ gì, nhìn chằm chằm cảnh máu tanh này.
Hạ Trúc không nhịn được khóc lên, nhưng ở lúc mấu chốt này, nàng không dám để cho nước mắt của mình bị người ta nhìn thấy, vội vàng quay lưng lại lau đi nước mắt. Nào biết nhất thời không có nắm chặt Lý Nặc, lại để cho hắn tránh ra khỏi, chạy ra ngoài.
"To gan! Tất cả đều tránh ra!" Lý Nặc xông lên trước một tay đẩy thị vệ cầm hình bản ra."Không cho phép các ngươi đánh tỷ tỷ ta!"
"Ưm...." Lý Vũ Dương muốn đưa tay bảo vệ hắn, nhưng lại không đủ sức.
Liên Băng Nguyệt trợn to mắt, dùng sức vỗ bàn, đứng lên đi tới vung tay lên, chát một tiếng đánh vào trên mặt Lý Nặc, chỉ thấy thân thể nho nhỏ của Lý Nặc lập tức bởi vì một chưởng nặng nề mà bị đánh đến bay ra ngoài.
Thấy tình hình này, mọi người quả thật bị dọa sợ, một cái tát mạnh kia ngay cả đại nam nhân cũng không bằng.
Khi Lý Nặc sắp sửa rơi xuống trên đất, trong nháy mắt, một đôi bàn tay vững vàng đỡ hắn lên, ôm vào trong ngực.
"Cũng chỉ là đứa bé sáu tuổi, có cần như vậy không?" Liễu Nham Phong nhìn vệt đỏ trên mặt Lý Nặc, khóe miệng còn có vết máu, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo. Đứa nhỏ này cũng không đơn giản, bị đánh rất đau, nhưng lại không rơi nửa giọt lệ.
"Quận mã gia!" Hạ Trúc nhìn thấy hắn, lập tức kêu một tiếng như tìm được người mạng cứu mạng."Mau cứu Quận chúa!"
Liễu Nham Phong ngẩng đầu lên, Lý Vũ Dương nằm trong vũng máu, mặt tái nhợt, khiến hắn càng trở nên tức giận. Nàng nhắm nghiền hai mắt, cả người toàn máu, cũng không nhúc nhích.... . Một tiếng gào thét khổ sở và tức giận bật ra cổ họng, tiếng kêu chói tai của hắn khiến cho người ở chỗ này đều bị sợ đến bịt kín lỗ tai.
Sắc mặt Liên Băng Nguyệt thay đổi, kinh hãi phải đứng ở cách đó không xa nhìn hắn chằm chằm.
Liễu Nham Phong chạy vội tới bên cạnh Lý Vũ Dương, kinh hãi nhìn nàng đang thoi thóp một hơi, đưa tay thử dò xét hơi thở của nàng...... Cũng may, còn có hô hấp.
Mờ mờ, đau đớn, chết lặng kèm theo bóng ma tử vong kinh khủng ập tới Lý Vũ Dương, nhưng nàng loáng thoáng có thể cảm thấy đã có người ôm nàng. Nàng ra sức mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của hắn
Không thể...... Hắn luôn là tỉnh táo, không ngờ cũng sẽ có lúc luống cuống, hốt hoảng như thế.
Cảm giác như trút được gánh nặng khiến nàng không nhịn được khóc sụt sùi lên. Hắn tới, tất cả đều sẽ không sao rồi....
Nghe được tiếng khóc thút thít của nàng, lửa giận trong lồng ngực Liễu Nham Phong sôi trào, tim đau như bị người quất roi.
"Vũ Dương, đừng khóc." Hắn buộc chặt cánh tay ôm lấy nàng, "Ta dẫn nàng về nhà."
" Ừ" Nàng yếu đuối mở miệng, "Về nhà............"
"Yên tâm đi." giọng hắn trầm thấp an ủi nàng, "Tất cả có ta.
Hắn cẩn thận ẵm nàng lên, nhưng nàng vẫn như cũ, vì đau nên cắn chặt môi dưới, lúc này lửa giận của hắn đạt đến đỉnh điểm, mắt lộ ra sát ý nhìn Liên Băng Nguyệt.
Liên Băng Nguyệt cảm giác được ánh nhìn của hắn. Nam nhân này lãnh khốc mà uy nghiêm, quan trọng hơn, hắn có một tướng mạo khiến bà không rét run, ngũ quan, dáng dấp của hắn thật sự quá giống biểu tỷ phu của bà —— thái tử Lý Hạo. Lúc hắn kêu lên một tiếng chói tai, giống như con thú bị thương, liền khiến người ta sợ hãi, tiếng kêu thê lương ấy nhiều năm trước bà cũng đã từng nghe......
"Ngươi đáng chết!"Sự căm hận muốn giết người của Liễu Nham Phong sôi trào, hắn lấy một thanh dao găm ngắn bên hông ra
"Không......" Lý Vũ Dương liếc thấy trên tay hắn có ánh sáng, yếu ớt nói: "Không...... Không thể giết, bà ấy là vương phi."
Đáng hận!
Nghe được lời nàng nói, cổ tay hắn chuyển một cái, chủy thủ đột nhiên từ trong tay hắn phóng ra ngoài, trực tiếp bắn về phía Liên Băng Nguyệt, nhưng chỉ cắt đứt một bên tóc của bà ta, rồi thẳng tắp ghim vào mặt tường sau lưng.
Liên Băng Nguyệt run rẩy, trên mặt không còn một chút máu.
"Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"Hắn cam kết chắc chắn, rồi xoay người rời đi.
"Nặc Nặc......"
"Yên tâm đi." Nghe âm thanh yếu ớt của nàng, hắn cảm thấy lòng đau như cắt, "Ta sẽ dẫn nàng đi, Nặc Nặc sẽ theo sau"
"Ừ." Lý Nặc dũng cảm đứng vững, nghe lời hắn, kéo lại vạt áo.
Lúc này thân thể mềm nhũn của Lý Vũ Dương không chịu nổi, ngất đi.
Liễu Nham Phong không chần chờ nữa, lập tức mang theo Lý Nặc, ôm Lý Vũ Dương rời khỏi Cẩn vương phủ.
Hạ Trúc, vốn đang núp ngoài cửa nhìn lén, thấy mọi người vẫn còn sững sờ, cũng vội vàng đuổi theo.
Trong mắt mọi người, họ là hai chị em, vương gia chỉ có Lý Vũ Dương, nếu ít đi Vũ Dương Quận chúa, Cẩn vương phủ nói gì cũng không ở được nữa.
"Mẫu phi?!" Đợi Liễu Nham Phong đi xa, Lý Tử Nhứ mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến bên cạnh mẫu thân, "Người không sao chứ?" Trên đất có một ít sợi tóc làm người ta sợ hãi, chỉ kém một chút, chủy thủ này sẽ tổn thương bà.
"Tên nam tử kia......" Lúc lâu sau, Liên Băng Nguyệt chậm rãi mở miệng, "Chính là người phụ vương con hứa gả Lý Vũ Dương cho sao?"
"Dạ!" Lý Tử Nhứ nghi hoặc nhìn bà, gương mặt âm tình bất định của mẫu thân làm người ta cảm thấy thật xa lạ, "Hắn là Liễu Nham Phong? " Liên Băng Nguyệt nghiêng người sang, nhìn vào cây thủy thủ ghim trên tường.
Một nam tử văn võ phi phàm, y thuật võ nghệ đều tinh thông, khó trách Vương Gia sẽ yên tâm gả nghĩa nữ sủng ái nhất cho hắn. Chỉ là...... Trừ vẻ ưu tú bên ngoài, có lẽ còn có một nguyên nhân khác...
Nhớ tới tướng mạo Liễu Nham Phong, gương mặt tái nhơt của Liên Băng Nguyệt hiện lên nụ cười hả hê. Người này quá giống thái tử ngày xưa, có lẽ quốc sư sẽ có hứng thú trong buổi họp tới. Mười năm, bà ở Cẩn vương phủ chịu nhục mười năm, nay cơ hội báo thù đã tới...Những năm tháng đau khổ, nỗi đau mất chồng, mất con. Hận này - bà sẽ một lần trả hết tất cả!!!
← Ch. 08 | Ch. 10 → |