Vay nóng Tima

Truyện:Chàng Rể Hồ Tiên - Chương 08

Chàng Rể Hồ Tiên
Trọn bộ 21 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)

Siêu sale Lazada


Nàng đứng lên, từ bên phải của hắn đi qua bên trái, ""Nói cho ta biết, cuối cùng chàng đã làm gì?" Giọng nói thanh thúy của Lý Vũ DƯơng vang lên.

Liễu Nham Phong lẳng lặng sử dụng bột chì để trên bàn vẽ tranh, không nói một câu.

"Chẳng qua là châm một châm bạc, cùng với một viên đan dược, làm cho khí sắc của Linh di chuyển biến có chiều hướng tốt, " nàng nghiêng đầu đánh giá hắn "lo do châm hay do công hiệu của đan được?"

Hắn tiếp tục vẽ, nhưng người hắn muốn vẽ dường như không ngồi yên giây phút nào.

Vẽ dùng tay, không phải dùng miệng, cho nên nói một câu đi!! Xin chàng đó... ta rất tò mò a"

Cuối cùng, hắn phân tâm liếc nàng một cái "Hai điều đó hỗ trợ mà nên kết quả." Ngữ khí không lên xuống nhiều.

"Ta muốn biết". Nàng làm ra vẻ cực kỳ hiểu biết, vỗ vỗ cằm, có trời mới biết, căn bản là nàng không hiểu, nhưng mà đó cũng không phải trọng điểm. Nàng tiếp tục nói "Cho nên... nếu như lần sau lại dùng phương pháp đó, có thể làm cho Linh di sống thêm ba tháng, phải không?"

Cuối cùng Liễu Nham Phong cũng biết được nguyên nhân tại sao từ sáng sớm nàng đã nói không ngừng như chim sẽ, lượn vòng chung quanh hắn.

Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, ý bảo nàng một vừa hai phải.

Đôi mắt nàng đảo quanh linh hoạt "Ta nói rồi, ta không làm khó chàng, chỉ là... Chàng cho ta đan dược mà Linh di ăn được không? Còn lại, ta tự nghĩ biện pháp."

"Nếu liều lượng không đúng, Linh di của nàng có thể bỏ mạng ngay lập tức. Đã vậy, nếu nàng vẫn còn muốn đan dược, ta cho nàng tám trăm viên cũng không vấn đề."

Nghe nói như thế, trên mặt Lý Vũ Dương liền hiện lên buồn rầu. Nàng ngồi một bên, bất đắc dĩ chống cằm thì thầm đánh giá "Vậy cũng không được, kia cũng không được... làm sao mới tốt?"

Hắn không buồn nghe lời nói của nàng. Tự tìm phiền toái mới đáp lời nàng, dù sao thì nàng nói mệt tự nhiên sẽ im lặng thôi.

"Chàng giống như là không chuyện gì là không làm được..." Nàng đã cực kỳ quen với việc hắn không đáp lại, tiếp tục nói, không ngại phiền toái "Chẳng những vẽ tốt, lại còn có y thuật tốt, công phu cũng tốt, thậm chí có thể làm cho một con ngựa hoang điên cuồng trở nên ôn thuần, lại còn là cốc chủ thần bí của Mộng Hồn cốc.... chàng còn có chuyện gì ta không biết không?"

"Ta là hồ ly tinh." Hắn lạnh nhạt nói.

Nàng cười ha ha, không cho lời nói của hắn là thật."Chàng? Nếu như ngươi là hồ tinh, vậy ta là sơn yêu. Đến lúc đó chúng ta đại chiến, xem ai thắng ai thua."

Hắn thở dài trong lòng, rõ ràng là nàng phớt lờ đi. Lúc này, hắn nhìn nàng, một cái liếc mắt cũng không có.

"Đúng rồi." Nàng nghĩ viễn vông, chờ mong nhìn hắn "Hay là chàng nhận ta làm đồ đệ đi!"

Liễu Nham Phong nghe vậy, không đồng ý, mày giương lên.

"Đây là ý tứ cự tuyệt sao? Chàng, người này thật là..." Nàng há mồm nói lại "có y thuật tốt nhưng không có tâm địa tốt."

"Linh di của nàng không phải đã có thể trở lại Miêu Cương sao?" Hắn nhàn nhạt nhắc nhở nàng. Hắn vì nàng, đồng ý rat ay cứu người hoàng thất, đã là nhượng bộ lớn nhất."Cho nên, đừng được voi đòi tiên. Ta đã nói rõ ngay từ đầu." Hắn nhắc nhở không lưu tình.

"Ta biết rõ!" Tâm nàng hơi trầm xuống, không được tự nhiên cử động thân thể, biết tính tình của hắn, nếu đã không muốn làm chuyện gì, nói nhiều chỉ uổng công "Ta chỉ là muốn..." Nàng đứng sát vào bên cạnh hắn, chưa từ bỏ ý định, nhẹ giọng nói "Hay là chàng thu ta làm đồ đệ, sau đó, ta đi với Linh di, như vậy người không tính là do chàng cứu, đứng không?"

Nữ nhân này thật sự cực kỳ cố chấp, nói vậy cũng có thể nói được?! Mà nàng tựa sát vào hắn như vậy, hắn căn bản không thể vẽ tranh.

"Ta biết đây là ý nghĩ viễn vông, nhưng... dù sao cũng phải thử xem!" Nàng nhìn hắn, lộ ra một nụ cười yếu ớt ôn nhu.

"Có được không?"

Hắn dùng ánh mắt sâu xa nhìn nàng, để cây viết trong tay xuống, đưa tay xoa mặt nàng "Vũ DƯơng, nàng đã hoàn thành tâm nguyện của Linh di.". Hắn chậm rãi nói "Đã đủ rồi!"

Giọng nói của hắn trầm ổn muốn nàng đối mặt hiện thực, cũng tuyên bố rằng cự tuyệt nàng.

Nàng thở dài, đầu hơi nghiêng một bên, khẽ hôn xuống lòng bản tay hắn "Ta hiểu, ta nên cám ơn chàng, không nên lại nhắc chuyện xưa."

"Giữa nàng và ta, không cần nói cảm ơn." Hắn một tay kéo nàng qua, để cho nàng ngồi trên chân hắn.

Nàng ngồi xuống kế bên hắn, hiểu rõ thế gian này vốn như lời hắn nói - cỏ cây sẽ khô, người sẽ chết, mệnh do trời định. Những gì nàng có thể làm đều đã làm, tất cả đành nghe theo thiên mệnh.

Một lúc sau, nàng mới hậu tri hậu giác nghĩ đến vấn đề của bản thân-

"Nếu như mọi người trong cốc căm ghét người hoàng thất, làm sao chàng xoa dịu tức giận của nhiều người như vậy, thành thân với ta?"

Đây thật là vấn đề khó khắn, hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, không dự đoán được nhanh như vậy trong đầu nàng đã suy tư tới điều ấy.

"Người trong cốc cũng không thích ta, phải không?" Lý Vũ Dương nhớ rất rõ àng, ngày ấy, khi nàng và Liễu Nham Phong rời khỏi Mộng Hồn Cốc để về vương phủ, người trong cốc nhìn nàng bằng ánh mắt căm ghét, bây giờ nghĩ lại, nàng vẫn nhịn không được mà run.

"Ta sẽ xử lý." Hắn vỗ lưng nàng an ủi.

"Bọn họ không cách nào tiếp nhận ta, thậm chí, chán ghét ta... Thật sự chỉ vì ta là người trong hoàng thất sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

"Một trong những nguyên nhân."

"Nhưng ta không phải con gái ruột của Cẩn vương gia."

"Ta biết." Tuy nàng và Cẩn vương gia không có quan hệ huyết thống, nhưng nàng vẫn thừa hưởng Quốc họ như cũ, là Vũ Dương quận chú của Cẩn Vương phủ.

"Linh di rất ít khi nói với ta về cha mẹ." Nàng cúi đầu, yếu ớt nói "Nhưng ta vẫn còn nhớ bọn họ. Hay là..." Trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ, hưng phấn nói "Chờ phụ vương của ta trở về, ta xin phụ vương để ta mang họ cũ, có được không? Là dùng thân phận cũ của ta gả vào Mộng Hồn cốc, có được không?" Tin là việc nhỏ ấy, với sự yêu thương của nghĩa phụ và Linh di, nhất định đồng ý.

Liểu Nham Phong ôm nàng vào lòng, cũng hi vọng chỉ cần nàng sửa họ thì có thể giải quyết vấn đề, nhưng sự tình không đơn giản như vậy. Họ Lý của nàng có lẽ là vấn đề, nhưng người trong tộc để ý, chính là việc hắn trở thành con rể Cẩn Vương gia, việc cùng hoàng thất kết thân gia này, dù nàng có đổi họ cũ hay không cũng không giúp được.

Hắn không nỡ hắt nước lạnh lúc nàng đang vui vẻ, vì hiểu rõ đề nghị của nàng chỉ là hy vọng không làm hắn khó xử, hắn vì tâm ý đó của nàng, cảm thấy ấm áp.

"Tỷ tỷ!"

Nghe thấy tiếng kêu ngoài đình, Lý Vũ DƯơng lộ ra một nụ cười yếu ớt, vẫy vẫy tay.

Lý Nặc vui vẻ chạy tới, vọt vào tong lòng nàng.

Nàng muốn đứng dậy khỏi người Liễu Nham Phong, nhưng tay hắn đè chân nàng, không cho nàng rời đi. Nàng hờn dỗi nhìn hắn một cái.

Khóe miệng hắn nhếch lên, vươn tay ôm lấy Lý Nặc, đặt ở đùi bên kia, để tỷ đệ bọn họ đối mặt nhau.

Vẻ mặt Lý Nặc vui vẻ, bám trên người hắn, ngẩng đầu, dùng lực hôn trên mặt hắn.

Liễu Nham Phong nhíu mày.

Nhìn hắn không được tự nhiên, nàng nhịn không được bật cười "Nặc Nặc thích chàng." Nàng cười khẽ vươn tay, nắn nhẹ cái mũi cao thẳng của hắn.

Liễu Nham Phong không hề muốn cười, nhưng khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy làm hắn không tự giác nâng khóe môi.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, mùa xuân gần tới rồi...."Tỷ tỷ!"

Một tiếng hét to bất thình lình, làm Lý Vũ DƯơng bị châm đâm trên tay một cái "Ai nha! Làm cái gì..."

"Tỷ!" Phịch một tiếng, cửa phòng nàng bị người bên ngoài dùng lực mở ra, sau đó, thân thể tròn vo của Lý Nặc vội trốn vào trong lòng nàng.

Nàng thuận theo, buông lông mi, nhìn tiểu tử mập mạp trong lòng, lộ ra vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười "Nặc Nặc? Làm sao vậy?" Nàng đang vội vàng thêu uyên ương, chuẩn bị xuất giá, thừa dịp trời còn đang sáng để làm, nếu như một lát nữa trời tối, hôm nay đành phải nghỉ thôi.

"Tỷ tỷ, Nặc Nặc muốn tỷ phu!"

"Tỷ phu về nhà rồi, lát nữa mới quay lại." Nàng một tay ôm lấy đệ đệ.

Tuy Liễu Nam Phong luôn luôn đối xử nghiêm túc với Nặc Nhi, nhưng Nặc Nhi lại cứ thích đi theo hắn, lởn vởn bốn phía quanh hắn, lời nói ngây thơ làm cho hắn không thể không cười khổ.

Chỉ vào má mình, Lý Nặc chu miệng nhỏ "Nhưng Nặc Nặc.... đau đau!"

Lý Vũ Dương nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy mặt bé sưng đỏ, đó là một dấu tay cực kỳ rõ ràng. Sắc mặt nàng không khỏi trầm xuống "Ai đánh đệ?"

"Là tỷ tỷ hư hỏng đáng ghét kia!"

Đáy mắt hiện lên tia lửa giận, mặc dù theo lễ phép, nàng nên ngăn lời nói của đệ đệ, dù sao, tỷ tỷ hư hỏng trong miệng bé, chính là Quận chúa hàng thật giá thật của Cẩn Vương phủ, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của bé Lý Tử Nhứ.

"Quận chúa!" Hạ Trúc đứng bên, nhìn chủ tử giận tái mặt, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh chủ tử, sao có thể không nhìn ra giờ phút này, lửa giận trong lòng chủ tử đang bốc lên "Trước hãy khoan tức giận buồn bực, chúng ta hỏi rõ ràng nguyên nhân đã."

Lý Vũ Dương không nói một câu, sắc mặt xanh mét.

Hôm nay, Liễu Nham Phong nhận được một phong thư do sứ giả Mộng Hồn cốc đưa tới, sáng sớm đã rời khỏi Cẩn vương phủ, về Mộng Hồn cốc xử lý sự tình, không ngờ hắn mới vừa đi, Lý Tử Nhứ lại gây phiền phức.

Hạ Trúc thấy thần sắc chủ tử khó chịu, vội vàng nói "Quận mã gia không có trong phủ, Vương gia và Linh Vương phi cũng đã xuất phát đi Giang Nam, nếu như bây giờ quận chúa buồn bực tới đó, chỉ sợ chúng ta không thể đòi được công đạo, lại còn có khả năng rước họa vào thân."

Lý Vũ Dương không phải không biết đạo lý này, nếu không nàng đã sớm ôm Lý Nặc đi tìm Lý Tử Nhứ, nha đầu không biết trời cao đất dày kia để tranh luận. Rõ ràng đều là người một nhà, tại sao không thể dĩ hòa vi quý? Chúng ta sắp xuất giá, cho nàng vài ngày bình tĩnh cũng không được sao? Nha đầu điêu ngoan đáng ghét!

"Nặc Nhi ngoan." Nàng buông nét mặt của mình, vỗ nhẹ đầu đệ đệ "Nói cho tỷ, tỷ tỷ hư hỏng kia sao lại đánh đệ?"

"Quận chúa!" Nghe thấy chủ tử cũng gọi Tử Nhứ Quận chúa là tỷ tỷ hư hỏng, Hạ Trúc không khỏi âm thầm toát mồ hôi lạnh "Nếu để người khác nghe được..."

"Đây là Vũ Nhứ các của ta, ngoài người của ta ra còn có ai dám tự tiện vào?" Lý Vũ Dương nhìn Hạ Trúc. Năm đó, Linh di thấy Hạ Trúc linh hoạt, cho nên mới phái nàng đến bên cạnh mình, thật ra mục đích là muốn Hạ Trúc tùy thời điểm mà thôi thúc nàng, suy nghĩ kỹ, trở thành một tiểu thư khuê các. Nhưng có khi... Giống như thời khắc hiện tại, Hạ Trúc có vẻ gan bé, sợ phiền phức "Ngươi đứng một bên, chờ ta hỏi ra nguyên nhân, ngươi lại phát biểu cao kiến của ngươi."

Hạ Trúc đành cúi đầu, ngoan ngoãn đứng một bên.

"Nặc Nhi mau nói với tỷ tỷ, tại sao nàng đánh đệ?" Nàng tiếp tục đem chú ý để ở trên người đệ đệ.

"Tỷ ấy nói Nặc Nặc lấy đồ của tỷ ấy."

"Nặc Nhi có lấy không?" Nàng hỏi.

Lý Nặc lắc đầu như trống bỏi "Là tỷ tỷ xấu đưa cho Nặc Nặc, Nặc Nặc không cần."

"Nặc Nhi thật ngoan." Nàng ôm chặt hắn vào lòng. Đệ đệ sáu tuổi này là đứa nhỏ nàng thương yêu nhất.

Thật ra nguyên phôi Đại Vương phi của Cẩn Vương Gia cũng sinh ra một người con, lại không ngờ được lúc Từ Đồ Linh gả vào được hai năm, bị bệnh đậu mùa, không trị được mà chết, mà Vương gia chuyên sủng thứ Vương phi, mọi người trong Cẩn Vương phủ đều biết chuyện, nên Lý Nặc vừa sinh ra, liền thay thế trưởng tử chết yểu, trở thành thế tử Cẩn Vương phủ.

Cứ nghe năm đó hôn sự của Vương gia và Đại vương phi vốn không do Vương gia mong muốn, cho nên quan hệ hai vợ chồng từ lúc thành hôn đến nay vẫn "tương kính như tân", mãi đến sau khi Tư Đồ Linh nhập phủ lại càng thêm chuyển biến xấu, cuối cùng dẫn đến coi nhau như người lạ.

Cẩn vương gia là con trai thứ chín của Đương Kim Hoàng Thượng, vốn là hôn sự Hoàng Thất, hưởng hết vinh hoa phú quý, đối với việc có thể vào Cẩn vương phủ, người đời đều ca ngợi, không biết trong ngôi nhà lớn tráng lệ này, cất giấu ít nhiều lục đục với nhau.

Tư Đồ Linh chẳng qua là một thường dân, sao có thể so với Đại vương phi xuất thân cao quý, nhưng cuộc đời bà lại vì một người nam nhân bà yêu tha thiết mà thay đổi toàn bộ.

Những năm gần đây, bà là cái gai trong lòng Đại vương phi, Lý Nặc bé bỏng vừa sinh ra cũng tự nhiên thành cái đinh trong mắt Vương phi, cũng bởi vì hiểu rõ đạo lý này, nên bà luôn tiến lui đúng bổn phận, không cho phép mình phạm chút sai lầm nào.

Chỉ là bà không ngờ được, khi mình vừa bệnh vừa hư nhược, cùng với Vương gia hồi hương, Đại vương phi kia đã vội vàng tới bắt nạt người.

Điều này, cũng không phải điều mà Lý Nặc nhỏ tuổi có thể lý giải.

"Không phải tỷ tỷ nói Nặc Nhi tuyệt đối không được chạy ra ngoài sao?" Lý Vũ Dương nhẹ giọng hỏi "Nặc Nặc chạy ra có phải không?"

Lý Nặc chu miệng lên "Nặc Nặc không có."

"Đứa bé ngoan không được nói dối." Điểm nhẹ xuống mũi bé, nàng lại nói "Không rời Lục Trúc Các, làm sao gặp được tỷ tỷ hư hỏng?"

"Con diều..." Ngón tay bé chỉ lên trời "Bay đi, Nặc NẶc đuổi theo."

Lý Vũ DƯơng ôm lấy Nặc Nặc đặt trên đùi mình, nhìn hai má bị sưng đỏ của bé, trong lòng vừa tức vừa đau lòng, những năm gần đây, nàng là người biết chuyện, biết đạo lý "ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu", nhưng nếu mọi thứ đều phải nén giận, cuộc sống này thật sự không có đạo lý.

"Quận chúa, hay là chờ Quận mã gia hồi phủ rồi nói sau." Hạ Trúc đứng một bên, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Vỗ nhẹ đứa nhỏ trong lòng, nàng thở ra vài ngụm khí lớn, hơi thở vẫn không ngừng ứa lên, nhưng chỉ có thể thống khổ áp chế lửa giận. Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, nàng liếc mắt nhìn Hạ Trúc một cái.

Hạ Trúc lập tức đứng dậy đi ra ngoài, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới tay nắm cửa, muội muội Hạ Vũ vọt tiến vào.

"Quận chúa." Vẻ mặt Hạ Vũ kích động, nói "Tử Nhứ quận chúa tới đây!"

"Thật tốt!" Buồn phiền trên mặt Lý Vũ Dương lập tức biến vào hư không "Ta không đi tìm nàng ta, nàng ta lại tới trước một bước." Nàng nhìn Hạ Trúc, vẻ mặt lực bất tòng tâm "Là nàng ta tự tới cửa, nếu như tình huống không thể khống chế, chẳng liên quan tới ta."

Hạ Trúc nghe vậy, âm thầm kêu một tiếng hỏng bét.

"Còn không mau thỉnh?" Lý Vũ Dương vội kéo y phục của mình, dù bận vẫn ung dung ra lệnh.

Nàng luôn yêu ghét rõ ràng, đối với muội muội trên danh nghĩa, Lý Tử Nhứ này, nàng biết rõ đối phương không có ý tốt, bởi vậy, nàng cũng không muốn giao tiếp với nàng ta.

Chính là cái gọi là "Đạo bất đồng bất tương vi mưu", ít xuất hiện, cũng có nghĩa là đối phương muốn tìm cũng không có nhiều cơ hội, nhưng mà, lúc này nếu đối phương tự mình tới cửa tìm phiền toái, lỡ như có xảy ra chuyện gì, trách nhiệm kia sẽ không tính trên người nàng.

Hạ Vũ và Hạ Trúc tuận lệnh, kéo cửa ra, Lý Tử Nhứ mang theo tỳ nữ và thủ vệ bên người, gương mặt lạnh lùng đi vào.

Gương mặt Lý Vũ Dương không có biểu tỉnh, ôm Lý Nặc, nhàn nhạt nhìn nàng ta, cũng không hề lo lắng đứng dậy kêu hô.

"Muội muội, mời ngồi!"

Lý Tử Nhứ không vui, nhìn thái độ cao ngạo của nàng. Đây chỉ là một đứa bé gái mồ côi không cha mẹ, dám không biết xấu hổ, luôn cho mình là Quận chúa Cẩn Vương phủ, xưng tỷ muội với nàng?!

"Giao thứ đó ra đây!" Nàng lạnh lùng mở miệng.

"Thứ gì?" Lý Vũ Dương lấy bánh hoa mai trên bàn cho Lý Nặc ăn, giọng điệu lạnh nhạt.

"Cây trâm Ngân Liễu Quân Lan của ta."

Thân mình Lý Vũ Dương cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng ta "Trâm Ngân Liễu Quân Lan?"

Trâm Ngân Liễu Quân Lan là do đương kim hoàng thượng nhân dịp đại thọ của Thái hậu, lấy các loại hoa cỏ cát tường làm để tài, ra lệnh cho phủ Nội Vụ dùng vàng làm ra một bộ trâm, trong đại thọ Thái hậu ngày đó, tặng cho vài vị Quận chúa bà yêu thương, mà Lý Tử Nhứ là một người được chọn vào. Lúc đó, nàng ta không dao động chọn, từ miệng nói ra muốn chiếc trâm Ngân Liễu Quân Lan này.

Lý Vũ Dương đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Lý Tử Nhứ sau khi hồi phủ, bộ dáng vui vẻ, thái độ của nàng ta nói với mọi người, nàng ta mới đúng là Quận chúa chân chính của Cẩn Vương phủ, mà bản thân nàng, mặc dù đối với người khác làm điều thiện như thế nào, đối với nội viện trong cung, vẫn không thể cũng như không cách nào bước vào.

"Vật thánh thượng ngự tứ, sao có thể ở nơi này của Vũ Dương?" Lý Vũ Dương lộ ra vẻ mặt cùng với bộ dáng vô cùng nhàm chán "Muội muội có phải đến sai chỗ rồi không?"

"Là tiểu quỷ này lấy!" Lý Tử Nhứ không khách khí, một tay muốn bắt lấy Lý Nặc.

Lý Vũ Dương nhanh tay lẹ mắt, một chưởng đánh trúng cánh tay nàng ta "Muội muội là tiểu thư khuê các, động tay động chân có mất thân phận không."

Lý Tử Nhứ vỗ vỗ cánh tay bị đánh, tức giận không thôi "Ngươi che chở hắn, chẳng lẽ, là ngươi bảo hắn tới trộm?"

"Đừng ngậm máu phun người." Lý Vũ Dương miễn cưỡng liếc nàng một cái "Đồ của ngươi không thấy, là vấn đề của người, đừng đổ trên đầu người khác."

"Ta rõ ràng nhìn thấy tiểu quỷ này lén lút nhìn xung quanh lầu các của ta!"

Lý Vũ Dương nhìn nàng ta. Xem ra, nàng ta hôm nay là "Lai giả bất thiện", gắng phải vu oan giá họa.

Hít một hơi thật sâu, nàng không chế tâm trạng của mình, ôn nhu nói "Bất quá Nặc Nhi chỉ đi nhặt con diều."

"Hừ! Nhặt diều chỉ là ngụy trang."

"Muội muội à, " Lý Vũ DƯơng khẽ nhíu mày, trong lòng rất muốn đem nàng ta đá ra ngoài, nhưng bề ngoài, vẫn tỏ ra một bộ dáng uyển chuyển hàm xúc, lấy nghĩa làm trọng như cũ "Nặc Nhi chỉ là đứa bé sáu tuổi, không giống người lớn biết đùa giỡn tâm cơ, nên sẽ không biết giả bộ, nói chuyện giả tạo. Mà còn, để tỷ tỷ ta nhắc ngươi một câu, cho dù ngươi không thích hắn, Nặc Nặc vẫn là thế tử Cẩn Vương phủ, ngươi đừng để hạ nhân chê cười."

Biểu tình Lý Tử Nhứ cứng đờ, trừng mắt "Nếu không phải hắn sinh ra khắc chết ca ca đã chết của ta, đến phiên hắn làm thế tử sao?"

"Lớn mật!" Lý Vũ Dương dùng lực đập bàn "Ngươi nghĩ ngươi đang nói gì?"

Mặt Lý Tử Nhứ trầm xuống "Ngươi đừng tưởng ta sẽ sợ ngươi, ngươi đừng quên, ta mới là tỷ tỷ ruột của Lý Nặc, dù thế nào cũng không tới phiên ngươi là người ngoài dạy dỗ."

Lý Vũ Dương trừng mắt nhìn nàng, hai mắt chứa đầy tức giận "Lúc ta quỳ xuống dâng trà cho phụ vương, mẫu phi, từ ngày vào Cẩn Vương phủ, ta đã là tỷ tỷ của Lý Nặc, cho nên đừng có luôn miệng nói ta là ngoại nhân."

Nàng ta hét lên "Trên thân ngươi, căn bản không có máu của Lý gia chúng ta, còn đám nói lớn như thế, không ngượng sao? Bây giờ còn gả cho một gã phàm phu tục tử, một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện..." Thấy hình thêu phượng, nàng ta khinh miệt hừ một tiếng "Căn bản chính là một con vịt hoang, vừa lúc, xứng với thân phận ti tiện của ngươi."

Cái gì Lý Vũ Dương cũng có thể nhịn, nhưng đụng tới Liễu Nham Phong, nàng không chịu nổi.

Nàng đột nhiên đứng lên, để Lý Nặc vào lòng Hạ Trúc, giận dữ cảnh cáo "Trông coi tốt cái miệng của ngươi, nếu không thì ta cho người xem!"

"Ngươi có thể làm khó dễ ta?" Lý Tử Nhứ không tự giác lùi một bước, thị vệ sau người lập tức tiến lên "Ta biết từ nhỏ phụ vương dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung, học võ, nhưng những thị vệ này của ta không phải trưng cho đẹp mắt."

"Quận chúa..." Hạ Trúc vội vàng thì thầm ở bên "Nhịn xuống đi!"

Lý Vũ DƯơng hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt thành quyền "Ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn nghe cái miệng thối nát của ngươi nữa!"

"Ngươi dám nói miệng ta thối nát?" Lý Tử Nhứ nhịn không được giơ tay lên.

"Nếu như ngươi dám động thủ, ta sẽ làm cho ngươi càng khó xem." Ngữ khí của Lý Vũ Dương mềm nhẹ, nhưng trong đó có uy hiếp cũng như khinh thường. Nàng cũng không đem thị vệ bên người của Lý Tử Nhứ để vào trong mắt, chỉ là không muốn để người ngoài xem truyện cười của Cẩn Vương phủ, cho nên mới dễ dàng bỏ qua.

"Đồ là do hắn trộm." Tay Lý Tử Nhứ chỉ Lý Nặc "Nếu như ngươi đi ra, để cho ta soát, nếu không, chính là bao che."

Hạ Trúc nhìn thấy cục diện gươm đao như vậy, gấp đến nỗi chảy mồ hôi, không khỏi căng thẳng ôm thế tử, đụng vào một vật cứng trong vạt áo của bé, sau đó vật kia trượt khỏi vạt áo bé, rớt xuống đất, tạo nên tiếng vang thanh thúy.

Âm thanh này làm cho trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Lý Vũ DƯơng lấy lại tinh thần, cúi người nhặt lên trâm vàng tinh xảo trên mặt đất.

"Còn nói không phải hắn lấy?" Vẻ mặt Lý Tử Như đắc ý, một tay đoạt lấy trâm Ngân Liễu Quân Lan.

"Nặc Nhi" Lý Vũ Dương nhíu mày nhìn đệ đệ "Tại sao cái này ở trên người đệ?"

"Tỷ tỷ hư hỏng cho đệ!" Bé chỉ vào Lý Tử Nhứ.

"Hừ!" Lý Tử Nhứ khẽ hừ lạnh lùng "Còn nhỏ tuổi không học theo gương tốt, ăn cắp nhất định phải phạt, bây giờ còn nói dối hết lần này tới lần khác?! Nếu thật là ta cho ngươi, bây gờ ta còn cần tới đây hỏi tội sao?"

"Thật là tỷ tỷ xấu cho, Nặc Nặc không cần, tỷ tỷ hư hỏng cương quyết nhét vào lại còn tát đệ một cái."

Lý Vũ Dương trầm mặc không nói, sắc mặt xanh mét, nhìn vẻ mặt khờ dại và biểu tình vô tội của Lý Nặc.

"Quận chúa..." Hạ Trúc lo lắng nhìn nàng.

Bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, Lý Vũ DƯơng tin lời Lý Nặc nói là sự thật, chỉ là, nếu Lý Tử Nhứ đã có ý giá họa, chuyện này không tốt. Trong đầu nàng, rất nhanh suy nghĩ, xem mình phải xử lý chuyện này như thế nào.

"Theo ta qua đây!." Lý Tử Nhứ duỗi tay ra, muốn kéo Lý Nặc qua.

"Không cho phép ngươi động hắn!" Lý Vũ Dương trên mặt đầy tức giận, đứng ra ngăn cản nàng ta.

"Ngươi muốn bao che hắn?"

"Trước hãy để cho ta làm rõ sự tình đầu đuôi, quyết không bao che." Nàng trừng mắt muội muội "Dù sao muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Nặc Nhi nói là do ngươi cho, ngươi nói là hắn trộm, ta làm sao biết người nói dối là ngươi hay là hắn?"

"Ngươi..."

"Quận chúa" Tỳ nữ của Lý Tử Nhứ biết được tin tức từ thị vệ bên ngoài, vội vàng tiến đến nói nhỏ "Vương phi hồi phủ!"

Lý Tử Nhứ nghe vậy, vẻ mặt vì vậy sáng lên, đắc ý dương dương nhìn Lý Vũ Dương "Mẫu phi trở lại, ngay cả trời cũng giúp ta, gặp mẫu phi đi, chúng ta để mẫu phi phân xử."

Lòng Lý Vũ Dương thẳng tắp trầm xuống.

Không nghĩ tới Đại Vương Phi tiến cung chúc thọ Thái tử phi, ở trong cung hơn nửa năm, lại chọn thời điểm then chốt này hồi phủ?

"Còn không đi?" Lườm nàng một cái, gót chân Lý Tử Nhứ di chuyển, vội vàng tới trước cửa nghênh đón mẫu thân đã mấy tháng không gặp.

"Quận chúa?" Vẻ mặt Hạ Trúc, Hạ Vũ lo lắng nhìn nàng.

"Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh, nếu tới sẽ trốn không thoát, chúng ta đi tôi!" Lý Vũ DƯơng thở dài, dắt tay nhỏ của Lý Nặc, chậm rãi đi theo Lý Tử Nhứ ra khỏi phòng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-21)