Ăn tủy biết vị
← Ch.16 | Ch.18 → |
Editor: Linh
Hai người gắt gao ôm nhau một hồi lâu mới thoáng trở lại bình thường. Đến khi Chiêu Đệ tìm về được ý thức, mới phát hiện cả thân người mình áp trên người Tiểu Trí, mà Tiểu Trí lúc này vẻ mặt vẫn ửng hồng như cũ. Cô sợ áp đau Tiểu Trí, vội vàng chuyển thân mình, muốn từ trên người anh xoay xuống dưới.
Mà khi cô chống người ngồi dậy, vật chôn sâu trong cơ thể cô lại nảy lên, vật vốn đã chậm rãi nhỏ đi lại có xu thế biến lớn lần nữa. Chiêu Đệ lập tức cả kinh xoay sang bên cạnh, chỉ cảm thấy có gì đó thuận thế từ trong cơ thể cô chảy ra. Cô theo bản năng nhìn về thứ đó, vừa nhìn thấy thứ nước khả nghi đó, cô chỉ cảm thấy mặt thoắt cái nóng lên.
"Chiêu Đệ, Tiểu Trí còn muốn vào trong, bên trong thật thoải mái." Tiểu Trí dùng ánh mắt sương mù mênh mông nhìn Chiêu Đệ đang buông đầu xuống, đáng thương tội nghiệp nói ra yêu cầu của bản thân.
Ban đầu bởi vì không biết chuyện nam nữ nên Chiêu Đệ mới có tinh thần không biết sợ đó, nhưng lúc này đã trải qua một hồi cọ xát tất nhiên hiểu rõ, lại nghe được Tiểu Trí nói những lời này, nháy mắt thầm nghĩ dùng chăn bao kín mình. Vừa rồi cô sao có thể chủ động thành như vậy, có cô gái nào không biết xấu hổ như cô không?
"Chiêu Đệ, em cho anh vào đi." Thấy Chiêu Đệ chỉ buông đầu xuống, đỏ mặt không nói một lời, Tiểu Trí chậm rãi ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy thân thể trần trụi của Chiêu Đệ, từng chút từng chút hôn đầu vai cô. Anh cũng không biết vì sao bản thân lại hôn Chiêu Đệ, chỉ biết như vậy thật thoải mái, anh muốn làm như vậy.
Chiêu Đệ bị Tiểu Trí hôn đầu óc đều sắp loạn thành tương hồ, mơ mơ màng màng vậy mà lại nhắm mắt lại, mặc Tiểu Trí ở trên người cô muốn làm gì thì làm. Đến khi lại lấy lại được ý thức, mới phát hiện không biết từ khi nào thì cô đã nằm ở trên giường, còn Tiểu Trí thì vùi đầu trước ngực cô không ngừng hôn. Mà lúc này, thân dưới của bọn họ cũng đang gắt gao dán chặt lấy nhau, theo mỗi một động tác ra vào của Tiểu Trí, cái loại khoái cảm phía trước lại lần nữa quét đến.
Hai con người mới nếm thử mây mưa, không biết mệt mỏi giao chiến mấy hiệp, thế này mới song song rơi vào mộng đẹp. Hơn phân nửa ban đê, đều một lòng nhào vào vận động hao phí thể lực này, sáng hôm sau tự nhiên là dậy không nổi.
Hạ Cầm đợi lâu vẫn chưa thấy Chiêu Đệ và Tiểu Trí rời giường, bởi vì lo lắng có phải hai người có chỗ nào không thoải mái mới dậy không nổi không, sau khi do dự một hồi lâu mới quyết định lên gõ cửa phòng.
Chiêu Đệ mơ hồ nghe được tiếng gõ cửa, híp mắt muốn đứng dậy xuống giường, nhưng mới hơi động cô liền phát hiện tình huống không đúng, sao cả người lại chua xót đau đớn giống như không phải chính mình đây? Chẳng lẽ có người thừa dịp cô ngủ đánh cô, đến khi thanh tỉnh một chút, cô mới nhớ tới từng màn xấu hổ hôm qua. Mở mắt ra, trước mắt chính là gương mặt ngủ say của Tiểu Trí, khóe miệng anh còn hơi cong lên một nụ cười thỏa mãn, mà trên eo cô còn có một đôi tay thon dài trắng nõn.
"Chiêu Đệ, Tiểu Trí, các con tỉnh chưa? Đã rất muộn rồi, nên rời giường thôi."
Khi giọng Hạ Cầm lại truyền vào trong tai Chiêu Đệ, Chiêu Đệ mới phục hồi lại tinh thần, cô là vì nghe được gì đó mới có thể tỉnh lại. Lúc này, cô cũng chẳng quan tâm thẹn thùng, vừa nhẹ nhàng đẩy Tiểu Trí sang một bên vừa giương cao giọng trả lời Hạ Cầm.
"Mẹ, chúng con tỉnh, lập tức sẽ xuống."
Hạ Cầm nghe được giọng Chiêu Đệ mới yên lòng, xem ra là hai đứa nhỏ chỉ ngủ nướng, cũng không có chỗ nào không thoải mái.
"Chiêu Đệ, hai đứa từ từ xuống cũng không sao, mẹ xuống lầu trước, hai đứa rửa mặt xong rồi xuống ăn cơm, biết không?"
Nghe thấy Hạ Cầm nói vậy, Chiêu Đệ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô rất sợ Hạ Cầm sẽ đẩy cửa vào. Bởi vì Tiểu Trí trong lúc ngủ mơ vẫn quấn quít lấy cô không chịu buông, mà cô phát hiện cái kia của Tiểu Trí vẫn còn trong cơ thể cô. Vừa rồi lúc cô đẩy Tiểu Trí ra, không thể tách thân thể dây dưa của hai người ra, ngược lại làm thân dưới của bọn họ càng gần sát hơn.
Chiêu Đệ sợ cảnh tượng tối qua lại lặp lại, trên tay tăng thêm chút lực đạo, đẩy thân thể còn đang mơ màng ngủ của Tiểu Trí trên người mình ra. Thừa dịp Tiểu Trí còn chưa mở mắt, cô cố nén cả người đau nhức, dùng tốc độ nhanh nhất đủ khả năng của bản thân chạy vào phòng tắm.
Tiểu Trí dụi dụi hai mắt vẫn còn nhập nhèm, lúc mở mắt ra chỉ còn kịp nhìn thấy một bóng dáng trần trụi lóe qua trước mặt, rất nhanh biến mất tại cửa phòng tắm. Anh sững sờ nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt một hồi lâu, thế này mới ý thức bản thân nhìn thấy chính là ai, khóe miệng lập tức cong lên một nụ cười vui vẻ.
Anh cúi đầu nhìn dấu đỏ khả nghi trước ngực cũng trần trụi như vậy, lại quay đầu nhìn chăn đệm hỗ đỗn trên giường, cúi đầu nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm mấy lần, thế này mới từ trên giường đi xuống, chân trần đi tới phòng tắm. Anh nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa cũng không khóa trái, nghiêng tai lắng nghe tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra, cẩn thận vặn tay nắm cửa, nghiêng mình một cái liền tiến vào phòng tắm.
Chiêu Đệ đang nhắm lại mắt lại để dòng nước ấm áp xối xuống toàn thân, hưởng thụ khoái cảm sóng nước gây cho thân thể, không chú ý tới trong phòng tắm đã có thêm một người. Đến khi cô rốt cuộc hưởng thụ đủ, mở to mắt liền thấy trước mắt có một bóng dáng mông lung, bị dọa sợ kêu lên một tiếng.
Tiểu Trí vốn đang chuyên chú nhìn Chiêu Đệ, cũng bị tiếng kêu đột nhiên của cô làm phát hoảng, thân thể cũng không tự chủ được run lên.
Đến khi Chiêu Đệ hơi từ trong chấn kinh tỉnh táo lại, mới phát hiện bóng dáng trước mặt nhìn thật quen mắt, cô nheo mắt, xuyên thấu qua hơi nước dày cẩn thận nhìn, thế này mới nhận ra là Tiểu Trí.
"Tiểu Trí, sao anh lại vô thanh vô thức đứng ở đây vậy? Làm em giật cả mình."
"Thực xin lỗi." Tiểu Trí rõ ràng thật không nhờ bản thân xuất hiện sẽ dọa sợ Chiêu Đệ, buông đầu xuống áy náy nói, còn vùng trộm qua khóe mắt quan sát phản ứng của Chiêu Đệ. Đến khi nhìn thấy Chiêu Đệ lần nửa nở nụ cười, lặng lẽ lại tiến đến gần cô hơn một chút.
"Chiêu Đệ, Tiểu Trí cùng em tắm, về sau đều cùng nhau tắm được không?"
Chiêu Đệ không nghĩ tới Tiểu Trí sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không khỏi hơi sững sờ, "Không phải lúc Tiểu Trí tắm Chiêu Đệ vẫn luôn đều bồi bên cạnh à?"
"Không giống nhau, trước kia là Tiểu Trí tắm một mình, Chiêu Đệ mặc quần áo đứng ở bên cạnh. Bây giờ, Tiểu Trí muốn cùng nhau tắm, Chiêu Đệ và Tiểu Trí giống nhau cởi sạch quần áo cùng nhau tắm." Tiểu Trí mở to đôi mắt đen láy, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt Chiêu Đệ, phảng phất như rất sợ bỏ qua một chút biểu cảm nhỏ trên mặt cô.
Chiêu Đệ nghe Tiểu Trí nói như vậy, lúc này mới kịp phản ứng, bây giờ hai người cũng đều không mặc quần áo, đang trần trụi như nhau. Cô vội vàng xoay người, tay cũng vội vàng giao nhau để trước ngực.
"Tiểu trí, anh xoay người, không được nhìn em."
Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ đột nhiên xoay người, lắc lắc đầu, vẻ mặt không hiểu.
"Vì sao? Tiểu Trí không thích Chiêu Đệ quay lưng về phía anh, Chiêu Đệ quay lại đi." Tiểu Trí nói chuyện đồng thời vươn tay đặt lên bờ vai Chiêu Đệ, muốn xoay cô lại.
"Tiểu Trí, đừng như vậy, em không mặc quần áo, sẽ ngượng ngùng." Bị buộc rơi vào đường cùng, Chiêu Đệ chỉ đành phải nói thật tâm tình của bản thân.
"Vì sao, Chiêu Đệ từng nói, chúng ta là người mình, người một nhà không mặc quần áo cũng không sao. Tối hôm qua chúng ta vẫn luôn không mặc quần áo, không mặc quần áo ôm Chiêu Đệ, Tiểu Trí rất thoải mái." Tiểu Trí không thể lý giải lời Chiêu Đệ nói, vì sao sẽ ngượng ngùng, anh cảm thấy Chiêu Đệ không mặc quần áo rất đẹp mắt, còn đẹp mắt hơn khi mặc quần áo.
Chiêu Đệ đưa lưng về phía Tiểu trí, chỉ cảm thấy tay khoát lên trên người nóng vô cùng, lỗ tai nghe được lời nói của Tiểu Trí, lại càng làm cô nóng đến không chịu nổi.
"Tiểu Trí, bây giờ là ban ngày, ban ngày chúng ta không thể cả người trần truồng, ban ngày cả người trần trụi là không lễ phép." Không biết nên giải thích với Tiểu Trí thế nào, dưới tình thế cấp bách, Chiêu Đệ chỉ phải bịa chuyện.
"Ban ngày không thể cả người trần truồng, buổi tối là có thể? Vì sao?"
"Bởi vì... bởi vì..." Bởi vì thật lâu Chiêu Đệ vẫn không biết trả lời thế nào mới tốt, bỗng trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, để cô nghĩ tới một cái lý do: "bởi vì ban ngày còn có rất nhiều chuyện phải làm. Tiểu Trí, anh xem sáng sớm anh muốn luyện đàn, ăn cơm, xem đĩa phim, sau đó còn muốn ăn cơm trưa, buổi chiều còn muốn luyện đàn, nhiều việc như vậy đều phải làm xong vào ban ngày. Hơn nữa ban ngày ba mẹ tùy thời đều có thể sẽ lên nhìn Tiểu Trí và Chiêu Đệ, chúng ta không mặc quần áo bị ba mẹ nhìn thấy sẽ không tốt lắm. Hơn nữa khả năng còn có người ngoài đến nhà, vạn nhất bọn họ cũng thấy được, vậy thì càng tệ hơn, đúng hay không. Cho nên, Tiểu Trí, ban ngày chúng ta nhất định phải mặc đủ quần áo, không thể cả người trần truồng."
Tiểu trí nghiêng đầu một hồi lâu, cảm thấy Chiêu Đệ nói rất đúng, hơn nữa ba mẹ cũng từng nói, trước mặt người ngoài không thể cởi áo, nhưng là..."Anh hiểu được, nhưng là, Chiêu Đệ, nếu ban ngày Tiểu trí muốn đi vào trong thân thể Chiêu Đệ, giống như đêm qua vậy, nếu mặc quần áo thì phải làm sao bây giờ?"
Vừa nghe lời này, Chiêu Đệ chỉ cảm thấy đầu 'oành' một tiếng nổ tung, trên mặt hồng đều có thể ra máu. Chuyện này, cô cũng chẳng quan tâm phải che thân thể, cấp tốc xoay người bịt kín miệng Tiểu Trí.
"Tiểu Trí, ban ngày mặc quần áo không thể làm chuyện tối ngày hôm qua, hơn nữa, chuyện đêm qua chúng ta làm, anh không thể nói với người khác, biết không?" Đó là bí mật chỉ có hai chúng ta mới có thể biết, nếu bị người khác biết, Chiêu Đệ sẽ tức giận, về sau sẽ không lại cùng Tiểu Trí làm chuyện đó, không bao giờ để Tiểu Trí... đi vào trong thân thể Chiêu Đệ nữa." Chiêu Đệ căn răng, lời muốn nói đều nói xong, cho dù thẹn thùng, nhưng chuyện này nhất định phải dặn dò, nếu không nói, vạn nhất Tiểu Trí tùy tiện nói ra, vậy về sau cô còn làm người thế nào đây.
"A***" Tiểu trí bị Chiêu Đệ bịt miệng không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra thanh âm a a, nhưng trong mắt lại tràn ngập dấu chấm hỏi. Rõ ràng là anh vẫn không hiểu, vì sao chuyện này không thể nói với người khác.
"Tiểu Trí, vừa mẹ ở ngoài cửa bảo chúng ta ăn cơm, buổi sáng chúng ta đã trì hoãn rất nhiều thời gian. Em đã tắm xong rồi, đi ra ngoài trước, anh cũng tắm nhanh rồi đi ra ngoài, biết không?" Sợ Tiểu Trí lại đặt ra câu hỏi cô không có biện pháp trả lời, Chiêu Đệ bịt miệng Tiểu trí, nhanh chóng nói xong tất cả những lời mình muốn nói, giống như chạy trối chết ra khỏi phòng tắm, chỉ chừa lại Tiểu Trí không hiểu ra sao đứng ở trong phòng tắm.
Tiểu trí cúi đầu nhìn anh em hưng trí ngẩng cao đầu, dùng ngón tay búng xuống đỉnh đầu cậu, ra vẻ nặng nề chồng chất thở dài: "Chiêu Đệ nói ban ngày không thể đi vào, aiz*** nhịn đi." Sau đó liền tự mở vòi sen bắt đầu tắm.
Chiêu Đệ vội vàng mặc quần áo xuống lầu, Hạ Cầm đã giúp đỡ thím Phúc đặt bữa sáng lên bàn cơm, bà vừa thấy Chiêu Đệ liền bảo cô ngồi xuống ăn cơm. Đến lúc phát hiện phía sau cô không có Tiểu Trí, không khỏi khó hiểu 'ơ' một tiếng. Thời gian dài như vậy đến nay, hai người đều Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh, sao hôm nay lại khác thường như vậy. Không chỉ có không dậy sớm như thường ngày, xuống nhà cũng là tách riêng ra, không phải là hai đứa nhỏ cáu kỉnh, cãi nhau đấy chứ?
"Chiêu Đệ à, Tiểu Trí còn chưa rời giường sao?"
Vừa nghe đến tên Tiểu Trí, Chiêu Đệ lập tức mặt đỏ tim đập nhanh, sợ bị Hạ Cầm phát hiện ra điều gì khác thường, cô lập tức điều chỉnh biểu cảm trên mặt, ra vẻ tự nhiên đáp: "Tiểu Trí nói buổi sáng rời giường có chút nóng, cho nên đang tắm rửa, lập tức xuống."
"Nóng? Mùa đông sao lại thấy nóng, chẳng lẽ phát sốt." Hạ Cầm không nghi ngờ, chỉ là nghe thấy Chiêu Đệ nói vậy, liền lo lắng cho thân thể của Tiểu Trí. Mùa đông, lại là sáng sớm nhiệt độ không khí xuống thấp nhất, làm sao lại cảm thấy nóng đây?
Bởi vì lo lắng, bà đặt đôi đũa trong tay xuống, đã nghĩ muốn lên lầu xem tình huống của Tiểu Trí.
Chiêu Đệ thấy động tác của Hạ Cầm, biết bà muốn lên lầu, cũng không quan tâm loại hành vi này có thích hợp hay không, mạnh mẽ đứng dậy, vươn tay kéo Hạ Cầm lại, không để bà rời khỏi nhà ăn. Đến khi Hạ Cầm dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, cô mới lắp bắp giải thích: "Mẹ, con... Con đi lên xem anh ấy, mẹ vội từ sáng đến giờ cũng mệt mỏi, con đi xem Tiểu Trí là được rồi." Nói xong lời này, cô cũng không dám nhìn xem Hạ Cầm có vẻ mặt gì, cúi đầu liền đi về phía cầu thang. Bởi vì cúi đầu cho nên cô không nhìn thấy Tiểu Trí đã xuống lầu chỉ cách cô có hai ba bước, đỉnh đầu liền tiến vào lòng anh. Bởi vì lực đạo va chạm, không cần cô hồi hồn đã biết là chuyện gì, liền lui về phía sau mấy bước, thiếu chút thì đặt mông ngồi xuống đất, hoàn hảo Tiểu Trí nhanh tay lẹ mắt kịp đỡ eo cô.
Được Tiểu Trí ôm gần như vậy, trên má còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tiểu Trí, mặt Chiêu Đệ lập tức liền đỏ.
"Chiêu Đệ, em phát sốt à? Mặt em đỏ quá, nóng quá." Tiểu Trí cẩn thận nhìn mặt Chiêu Đệ, lại kề cô, dán trán mình lên trán cô, sau khi cảm nhận được cô khác với độ ấm bình thường, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Không... Em không sao, anh mau buông em ra, có thể ăn cơm rồi." Chiêu Đệ cũng không biết mình bị làm sao. Sau khi trải qua tối ngày hôm qua, cô vừa nhìn thấy Tiểu Trí liền cảm thấy bản thân không thích hợp, cả đầu đều là hình ảnh điên long đảo phượng tối qua của hai ngươi. Có phải cô rất sắc hay không, Tiểu Trí cũng không giống như cô, nhìn biểu hiện của anh bây giờ có bao nhiêu bình thường a.
"Chiêu Đệ, con không có chuyện gì đấy chứ, sao sáng nay lại cảm thấy con không quá giống bình thường vậy." Hạ Cầm đứng ở cửa phòng ăn nhìn cô, thấy hành động Chiêu Đệ xấu hổ muốn đẩy Tiểu Trí ra, lại nhớ lại biểu hiện khác thường của cô vừa rồi, hồ nghi đánh giá hai đứa nhỏ đang ôm chung một chỗ.
"Mẹ, không có chuyện gì, ha ha, chỉ là buổi sáng dậy muộn, cảm giác còn có chút mơ màng." Chiêu Đệ ngầm liếc mắt nhìn Tiểu Trí một cái, cảnh cáo anh không được nói lung tung, thế này mới cười gượng giải thích với Hạ Cầm.
Tiểu Trí dưới ánh mắt cảnh cáo của Chiêu Đệ, nghiêm chỉnh ăn cơm không nói chuyện, tuy rằng anh không biết vì sao không thể nói ra chuyện tối hôm qua, nhưng Chiêu Đệ không cho nói, anh không nói.
Thật vất vả bữa sáng mới kết thúc, Chiêu Đệ thấy bộ dáng Tiểu Trí bịt chặt miệng, vui vì anh phối hợp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn kéo Tiểu Trí về phòng.
Tiểu Trí mặc cho Chiêu Đệ kéo mình, anh cau mày, do dự mãi, lời muốn nói vòng qua đầu mấy lần, sau khi xác nhận không có liên quan gì đến chuyện ngày hôm qua, thế này mới quay đầu lại hướng về phía Hạ Cầm nói: "Mẹ, ga trải giường của con bị bẩn, mặt trên có máu, mẹ giúp con đổi đi."
Chiêu Đệ vốn đã khôi phục bình phường, vừa nghe Tiểu Trí nói lời này, chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, miệng mấp máy, lại không biết nên nói gì. Trên thực tế, lúc này cô bị dọa căn bản không thể nghĩ gì, cũng không biết nên lấy lại lời nói của Tiểu Trí thế nào.
"Có máu? Sao vậy? Con bị thương chỗ nào?" Hạ Cầm nghe thấy hai chữ có máu, phản ứng đầu tiên chính là Tiểu Trí bị thương ở đâu. Đến khi đi đến trước mặt Tiểu Trí và Chiêu Đệ, thế này mới phát hiện Chiêu Đệ mặt đỏ bừng đứng sau Tiểu Trí. Nhìn thấy Chiêu Đệ bộ dáng này, Hạ Cầm mới bừng tỉnh đại ngộ, phỏng chừng là Chiêu Đệ đến tháng, ga giường bẩn, cho nên lúc này đang thẹn thùng.
"Bị thương? Con không bị thương." Tiểu Trí nghe thấy hai chữ bị thường, đầu tiên là phủ nhận chuyện bản thân bị thương. Nhưng nghĩ lại, máu này hình như là chảy ra từ chỗ đó của Chiêu Đệ. Nghĩ đến đây, anh lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt khẩn trương ôm chặt Chiêu Đệ: "Chiêu Đệ, em đổ máu, em bị thương, đều là Tiểu Trí không tốt, chúng ta đi bệnh viện."
Chiêu Đệ thấy Tiểu Trí khẩn trương vẻ mặt sắp khóc, thật muốn vùi đầu vào lòng anh không muốn quay ra. Anh phản ứng cũng quá chậm đi, đến lúc này anh mới liên tưởng đến máu và bị thương cùng một chỗ. Buổi sáng lúc cô tắm, phát hiện bắp đùi có vết máu, phản ứng đầu tiên là tới kinh nguyệt, nhưng sau đó phát hiện không có lại ra máu, thế này mới ý thức được là ngày hôm qua bọn họ làm mạnh, Tiểu Trí không cẩn thận đâm vào bên trong cô. Giật giật, phát hiện trừ chua xót đau đớn ra cũng không bị sao cả, cho nên cô cũng không để ý lắm. Nhưng bây giờ bị Tiểu Trí nói như vậy trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Tiểu Trí đi vào trong cơ thể mình, cảm thấy xấu hổ không còn mặt mũi gặp người.
"Đợi chút, Chiêu Đệ, con bị thương? Không phải đến tháng?" Bị Tiểu Trí ồn ào, Hạ Cầm cũng phản ứng kịp, khả năng này không giống như bản thân nghĩ. Mà Tiểu Trí lại nóng lòng xin lỗi, hai đứa nhỏ này rốt cục phát sinh chuyện gì rồi? Chẳng lẽ là thật sự đánh nhau rồi sao?
← Ch. 16 | Ch. 18 → |