Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã Mua Được - Chương 18

Bà Xã Mua Được
Trọn bộ 53 chương
Chương 18
Ký hợp đồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Lazada


Chiêu Đệ nghe được câu hỏi của Hạ Cầm, mặt cúi càng thấp, điều này bảo cô trả lời thế nào đây.

"Chiêu Đệ, em rất đau à? Đều là Tiểu Trí không tốt, Tiểu Trí rất dùng sức, về sau Tiểu Trí sẽ không làm chuyện như vậy nữa." Bởi vì Chiêu Đệ cúi đầu xuống, Tiểu Trí không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt cô, chỉ cho rằng bản thân thật sự đụng cô bị thương, cho nên sốt ruột vừa xin lỗi lại vừa cam đoan.

"Không có, Chiêu Đệ không có bị thương, Tiểu Trí đừng lo lắng." Sợ trong lòng Tiểu Trí thật sự lưu lại bóng ma, Chiêu Đệ chỉ đành phải ngẩng đầu đỏ mặt trấn an anh.

Hạ Cầm đứng ở một bên xem hai người hỗ động, cẩn thận đánh giá hai người một phen, sao lại cảm thấy hai đứa nhỏ hôm nay và ngày xưa có điều bất đồng nhỉ? Bà cúi đầu nhớ lại một loạt dị thường vào buổi sáng nay, con ngươi sáng lên, sẽ không phải như bà đang nghĩ đấy chứ? Chẳng lẽ hai đứa nhỏ này đêm qua được việc rồi à?

"Chiêu Đệ à, con và Tiểu Trí trước ngồi ở phòng khách đợi một lát, hôm qua mẹ đi chùa cầu ngọc phật cho hai đứa, cũng không biết hai đứa có thích hay không, mẹ đi lấy ra cho hai đứa nhìn xem." Hạ Cầm nhớ tới Tiểu Trí nói trên giường có vết máu, bảo đổi drap giường, bọn họ nhất định còn chưa kịp sửa sang lại giường. Bây giờ bà viện cớ đến phòng bọn họ nhìn, tất cả đều sẽ rõ ràng. Cho nên sau khi nói xong lời này bà chuyển cho thím Phúc một ánh mắt, bảo thím lấy cho hai đứa một đĩa hoa quả, giữ bọn họ ở lại phòng khách, bản thân quay đầu liền đi lên cầu thang.

Lúc Hạ Cầm vạch chăn hỗ độn ra, nhìn thấy chút đỏ sẫm trên giường, khóe miệng không tự giác giương cao, đều sắp đến mang tai còn chưa hết. Bà vốn cho rằng hai đứa nhỏ này cái gì cũng không hiểu, đợi bọn họ tự thông suốt còn không biết đến bao giờ, không nghĩ tới nhanh như vậy bọn họ liền trưởng thành.

Tự mình vụng trộm vui vẻ một hồi lâu, bà mới nhớ tới muốn thông báo tin tức này cho lão Trần đi công tác ở ngoài. Một kinh hỉ lớn như vậy, thế nào cũng phải tìm một người chia sẻ chút đúng không.

Bà lấy di động trong túi áo ra, ngay cả lật danh bạ điện thoại đều cảm thấy chậm, liền trực tiếp nhấn số, chờ điện thoại vang lên ba tiếng tút liên tiếp. Bà còn chưa mở miệng nói chuyện, trước hết là một tràng tiếng cười, thẳng làm Trần Chung ở đầu bên kia điện thoại vẻ mặt không hiểu.

"Bà làm sao, đây là có chuyện gì, vui đến như vậy."

"Lão Trần ơi, hai ta có lẽ rất nhanh là có thể lên làm ông bà nội rồi." Sau khi cười một hồi Hạ Cầm mới thu hồi tiếng cười, nhưng trong lời nói vẫn không nén được ý cười. Vốn thanh âm rất lớn, nhưng nghĩ tới hai đứa nhỏ còn ở dưới lầu, tuy rằng trong nhà cách âm tốt, nhưng vạn nhất bị bọn họ nghe được, bọn họ sẽ ngượng ngùng, cho nên bà lại đè thấp giọng, tận lực hạ thấp giọng nói.

"Bà nói thật?! Hay là bà nhầm rồi, Tiểu Trí có thể biết chuyện này sao? Chiêu Đệ là một cô gái trẻ, hẳn là cũng không hiểu nhỉ?" Trần Chung vừa nghe đến chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là không thể tin được, hai đứa bé là thuần khiết như giấy trắng, làm sao có thể vô sự tự thông.

"Thật sự, thật sự, tôi cũng đã nhìn giường chúng nó, hơn nữa hai đứa nhỏ này sáng sớm đã không thích hợp, Tiểu Trí còn nói trên giường có máu, bảo tôi giúp nó đổi drap giường kìa."

"Ha ha ha ha, thật sự là tổ tông hiển linh, gạo sống đều nấu thành cơm chín, xem ra Chiêu Đệ là hạ quyết tâm cùng Tiểu Trí qua cả đời, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi." Lúc này Trần Chung mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, ông vẫn luôn chưa mình quên mình đã hứa hẹn với Chiêu Đệ. Ông từng nói, nếu Chiêu Đệ có hạnh phúc khác, nhà họ Trần bọn họ sẽ thành toàn cô. Nhưng người luôn ích kỉ, trong nội tâm ông vẫn hi vọng Chiêu Đệ có thể dùng thân phận vợ chăm sóc Tiểu Trí cả đời. Bây giờ Chiêu Đệ chủ động đi ra bước này, vậy thì cho thấy cô sẽ không rời đi.

Hai người lớn ở trên lầu cười không ngừng được, ngay trong điện thoại tưởng tượng cảnh tượng con cháu đầy một phòng khách. Còn hai đứa nhỏ dưới lầu song song ngồi trên sofa, một người xấu hổ, một người khác thì liên tục đút hoa quả vào miệng đối phương, miệng còn không ngừng nói: "Mẹ nói ăn nhiều hoa quả tốt cho thân thể, Chiêu Đệ ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể."

Trong khoảng thời gian này, Chiêu Đệ đã quên chuyện video không còn một mảnh, sau này cô lên mạng tra vì sao bản thân lại chảy máu, vì muốn Tiểu Trí yên lòng, cô cũng lắp bắp báo chi tiết cho anh biết. Từ khi biết đây không phải bị thương, hơn nữa sẽ chỉ chảy máu một lần này, Tiểu Trí liền phi thường tự động thu hồi lại câu không bao giờ làm chuyện này kia nữa. Mỗi khi đến buổi tối, anh liền gấp không thể chờ lôi kéo Chiêu Đệ trở về phòng, đôi mắt sáng long lanh mở to, cũng không biết học được từ đâu. Còn có thể vờ đáng thương chớp chớp lông mi dài của chính mình, cả khuôn mặt đều viết, "Đến đây đi, đến đây đi, chúng ta làm vận động."

Lúc đầu Chiêu Đệ cũng không tốt cự tuyệt ý anh, ỡm ờ cũng theo anh, nhưng sau này Tiểu Trí càng ngày càng thường xuyên yêu cầu, dần dần liền cảm thấy thể lực của bản thân có chút chống đỡ không nổi. Nhưng vừa cự tuyệt, Tiểu Trí liền đi theo phía sau dùng ánh mắt cún con nhìn cô, làm cô cảm thấy mình là một trứng thối tội ác tày trời. Thường thường đến cuối cùng, ngược lại biến thành cô muốn trấn an anh mà chủ động yêu cầu làm chuyện đó.

Khi Chiêu Đệ bắt máy, còn đang mơ mơ màng màng dựa vào trong lòng Tiểu Trí, lúc chuông điện thoại đột ngột vang lên còn dọa cô sợ nhảy dựng lên, qua vài giây sau mới biết là chuyện gì xảy ra. Cô lướt qua Tiểu Trí, lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, vừa thấy là một dãy số xa lạ, cô nhíu nhíu chân mày, nhưng vẫn ấn phím nghe.

"Xin chào, xin lỗi, ngài là người truyền phát 'thần âm' phải không?" Vừa nhận điện thoại, đối phương có lễ hỏi.

"Thần âm?" Bởi vì tối qua vận động kịch liệt, Chiêu Đệ lúc này trong đầu một mảnh tương hồ còn có chút chưa phản ứng kịp, thần âm này là trò gì? Đến khi cô cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn ngủ say của Tiểu Trí, lúc này mới bừng tỉnh, đúng rồi, thời gian trước cô đăng một video Tiểu Trí đánh đàn lên, tên gọi là thần âm.

"A ~~ Đúng, tôi người người truyền phát thần âm, xin hỏi có chuyện gì sao?"

"Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm thấy ngài. Chúng tôi là biên tập của trang web S, chúng tôi cũng chỉ thử xem xem dãy số này có thể liên lạc được với ngài hay không. Bởi vì rất nhiều hội viên khi điền tư liệu sẽ viết số điện thoại giả, không nghĩ tới, vận khí chúng tôi tốt như vậy, dãy số ngài điền thật sự có thể liên lạc được với ngài."

Đầu óc Chiêu Đệ còn chưa phải thật sự tỉnh táo, bị lời nói liên tục của đối phương biến thành mơ hồ, đây đều là chuyện gì với chuyện gì a?

"Xin hỏi, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?" Nghe xong nhiều như vậy, Chiêu Đệ vẫn chưa hiểu rõ ý đồ cuộc điện thoại này của đối phương, chỉ có thể đánh gãy đối phương, trực tiếp hỏi ra nghi vấn của bản thân.

"A ~~ ngượng ngùng, ha ha, gọi được cuộc điện thoại này có chút kích động, là như vậy. Thời gian trước video clip ngài đăng lên web lượt xem rất đông, hôm nay gọi cuộc điện thoại này chủ yếu cũng là muốn hỏi ngài có thể liên lạc với người diễn tấu trong clip sao? Có mấy công ty đại diện nổi danh quốc tế muốn liên lạc với vị diễn tấu thần bí này, xem có thể cùng cậu ấy ký hợp đồng không, giúp cậu ấy ra album."

"Ký hợp đồng!?" Sau khi nghe xong đối phương giải thích, Chiêu Đệ cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra. Ban đầu lúc đăng video lên mạng cô tuyệt không ngờ sẽ có hiệu quả như vậy, có lẽ không chỉ có cô, ngay cả ba mẹ cũng không ngờ đến.

"Đúng, tuy rằng bây giờ nói chuyện này vẫn còn hơi sớm, đối phương có lẽ còn cần ngài cung cấp thêm chút tư liệu, thậm chí sẽ đòi hỏi gặp mặt vị diễn tấu này rồi mới quyết định. Nhưng dựa vào kinh nghiệm phát triển trang web nhiều năm của tôi, đây là chuyện nắm chắc, bây giờ người diễn tấu trong video đã là hồng nhân (cục cưng, ý là người được nhiều người hâm mộ, theo dõi) danh xứng với thực trên mạng rồi. Bây giờ thị trường âm nhạc đình trệ như vậy, có người có kỹ thuật âm nhạc cao như vậy ga nhập, đối với công ty đại diện mà nói cũng là một chuyện tốt. Chính là công ty đại diện này xưa nay yêu cầu tương đối cao, dù sao cũng là nổi danh quốc tế, không biết, ngài có thể giúp hỗ trợ liên hệ với vị diễn tấu này hay không? Hoặc là ngài có thể cung cấp phương thức liên lạc với cậu ấy không? Có thể để công ty đại diện trực tiếp liên lạc với cậu ấy.

Chiêu Đệ nghe ra gấp gáp trong giọng nói của đối phương, chính là chuyện này không phải cô có thể dễ dàng đáp ứng. Đầu tiên là ký hợp đồng, cô phải cùng ba mẹ thương lượng, mà một điều quan trọng nhất chính là, Tiểu Trí có nguyện ý kí hợp đồng hay không. Dù sao sau khi ký hợp đồng, anh còn có ràng buộc, không lại dễ dàng tùy tâm sở dục như trước, muốn đàn liền đàn không muốn sẽ không đàn. Có lẽ đến lúc đó còn có áp lực soạn nhạc, nhưng áp lực đó không biết Tiểu Trí có nguyện ý thừa nhận hay không.

"Ngượng ngùng a, chuyện này tôi không làm chủ được, tôi sẽ cùng người diễn tấu thương lượng xong rồi mới có thể cho ngài câu trả lời thuyết phục, ngài có thể để lại phương phức liên hệ với ngài không? Chúng tôi thương lượng ra kết quả sẽ mau chóng liên hệ với ngài." Suy xét xong, Chiêu Đệ lễ phép cự tuyệt yêu cầu xin phương thức liên lạc với Tiểu Trí của đối phương.

"Ừ ~~ được được, có điều xin nhất định phải mau chóng cho tôi câu trả lời thuyết phục, được không? Mấy công ty đại diện này đều thật sự rất tốt, nếu không tin ngài có thể lên mạng thăm dò tư liệu liên quan đến bọn họ."

Sau khi chép xong phương thức liên lạc của đối phương và tên mấy công ty đại diện Chiêu Đệ mới cúp điện thoại. Vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy Tiểu Trí chớp hai mắt liên tục nhìn cô chằm chằm, còn thường xuyên liếc về phía ngực cô.

Chiêu Đệ theo ánh mắt Tiểu Trí nhìn xuống, vừa xem liền bị dọa, lập tức từ trên người Tiểu Trí lật qua, động tác nhanh chóng kéo chăn che đến cổ. Hóa ra vừa rồi cô vậy mà cả người trần trụi lướt qua Tiểu Trí tiếp điện thoại, mà hai điểm đỏ sậm trước ngực cô lại từng phát từng phát đụng chạm vào lồng ngực cũng trần trụi của anh. Bởi vì lúc nói chuyện điện thoại quá mức chuyên tâm, cô nhưng lại một chút cũng chưa phát hiện ra.

"Tiểu Trí, anh đừng nhìn em, mau rời giường, trời sáng rồi." Chiêu Đệ vừa tiếp xúc với ánh mắt rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng của Tiểu Trí, cuống quít buông mắt xuống, không dám tiếp xúc với đôi mắt có hồn của anh, chỉ sợ không chống cự được khẩn cầu trong mắt anh.

"Chiêu Đệ, rèm cửa chưa kéo, còn không biết bên ngoài là đen hay là sáng đâu, Tiểu Trí cảm thấy, là đen." Tiểu Trí nhìn chỗ thân dưới hơi hơi đội chăn lên, vô cùng nghiêm túc nói ra cảm giác của bản thân, làm giãy dụa cuối cùng. Chiêu Đệ nói trời sáng liền không thể làm chuyện này, vậy nếu trời đen thì sao?

"Không được, trời đã sáng, không tin anh đi vén mành cửa sổ. Tiểu Trí nói phải giữ lời, anh đã quên lúc trước hứa với Chiêu Đệ thế nào à?" Chiêu Đệ nhìn thoáng qua ánh mắt có chút né tránh của Tiểu Trí, người này thế nhưng sẽ giở trò nhỏ nhen.

"Được rồi, được rồi, trời đã sáng." Khi nói lời này, Tiểu Trí còn tự mình lén thở dài, lập tức ngẩng đầu mở to đôi mắt bồ câu nhìn chằm chằm Chiêu Đệ."Vậy khi nào đen Chiêu Đệ phải theo anh, Tiểu Trí nói đi vào bao nhiêu lần liền bấy nhiêu lần, Tiểu Trí cam đoan không làm đau Chiêu Đệ, sẽ làm Chiêu Đệ thật thoải mái." Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ sau khi nghe được mình nói đi vào bao nhiêu lần đều theo hắn liền nhắm mắt lại, có chút sốt ruột vội vàng bổ sung sẽ không làm đau cô.

Nhìn thấy Chiêu Đệ vẫn cúi đầu không nói chuyện, Tiểu Trí có chút gấp, "Tiểu Trí nói thật, thật sự không làm đau Chiêu Đệ, thật sự sẽ làm Chiêu Đệ thoải mái, thật sự." Vừa nói, anh vừa vươn tay muốn nâng đầu Chiêu Đệ. Đến khi Chiêu Đệ rốt cuộc ngẩng đầu lên, Tiểu Trí mới phát hiện, mặt Chiêu Đệ bỏ bừng. Vừa nhìn thấy cảnh này, anh liền nhếch miệng cười, "Chiêu Đệ đỏ mặt, chính là thẹn thùng, thẹn thùng chính là đồng ý. Tiểu Trí đi tắm rửa, Chiêu Đệ thẹn thùng, Tiểu Trí biết phải tránh đi."

Chiêu Đệ vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng dáng Tiểu Trí trần truồng biến mất sau cánh cửa phòng tắm, miệng đều há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà. Sao cô lại cảm thấy dạo này Tiểu Trí xuất hiện rất nhiều suy nghĩ trước đây chưa từng có, anh đây là học từ đâu?

"Chiêu Đệ, em thẹn thùng xong rồi nhớ phải đi vào phòng tắm tìm anh, chờ em vào đây, chúng ta lại cùng nhau tắm." Chiêu Đệ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân bị Tiểu Trí đột nhiên ngó đầu ra ngoài làm phát hoảng, không đợi cô trả lời, cái đầu ướt sũng đó lại biến mất sau cánh cửa.

Cuối cùng Chiêu Đệ không lay chuyển được Tiểu Trí kiên trì, vẫn là vào phòng tắm cùng anh tắm, bằng không thằng nhóc này lại ở bên trong không đi ra. Vì phòng ngừa ba mẹ sinh ra ý nghĩ ái muội, cô chỉ có thể thỏa hiệp. Lúc đi ra phòng tắm, cô lườm thân dưới của Tiểu Trí một cái, lại ngẩng đầu nhìn gò má thẹn thùng của anh, lắc lắc đầu, trong lòng thầm than, "Người này lại làm gì đây?"

Lúc ăn sáng, Chiêu Đệ đem chuyện biên tập của trang web gọi điện thoại cho mình nói cho Hạ Cầm và Trần Chung nghe, hai người nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ cũng giống Chiêu Đệ, ngày đầu tiên đăng video lên liền chưa từng nghĩ đến kết quả như vậy, vẫn cho rằng nhiều nhất chính là mọi người bình luận, ca ngợi thiên phú âm nhạc của Tiểu Trí mà thôi. Không nghĩ tới, bây giờ sức mạnh của internet lại lớn như vậy, chuyện một đêm thành danh thế nhưng sẽ xảy ra trên người Tiểu Trí.

Nhưng theo kinh hỉ ngoài ý muốn đến này cũng không chỉ có vui, còn có lo lắng. Nếu Tiểu Trí là một người bình thường, có lẽ bọn họ sẽ không chút do dự đáp ứng lời mời này. Cho dù trở thành nhân vật của công chúng đối với một người bình thường mà nói cũng là một chuyện khó, nhưng luôn có thể từ từ làm quen. Nhưng Tiểu Trí không phải người thường, anh là một đứa bé mẫn cảm có chứng tự bế, chỉ một chút nhỏ đả kích đối với anh mà nói đều có thể là trí mạng, bọn họ thật sự không thể tin tưởng Tiểu Trí có thể đối mặt với tất cả những chuyện phát sinh sau này.

Sau khi người một nhà yên lặng ăn xong bữa cơm sáng, Trần Chung liếc mắt nhìn Hạ Cầm một cái sau đó mới mở miệng: "Chiêu Đệ à, dạo này Tiểu Trí trở nên sáng sủa hơn trước rất nhiều, cũng nguyện ý nói nhiều, đây đều là công lao của con, cũng là chuyện mà ba và mẹ con nỗ lực nhiều năm nhưng vẫn không làm được. Cho nên, chúng ta có lý do tin tưởng, con so với chúng ta càng hiểu rõ Tiểu Trí hơn, càng biết lựa chọn nào mới là tốt cho nó. Chúng ta tin tưởng phán đoán của con, về phần muốn liên hệ với đối phương hay không, liền từ con quyết định. Trong lúc đó nếu thật sự có chỗ nào cần ba và mẹ con hỗ trợ, con cứ việc mở miệng, chúng ta sẽ dùng hết toàn lực giúp con."

Hạ Cầm theo lời nói của Trần Chung, liên tục gật đầu, rõ ràng đây cũng là suy nghĩ trong lòng bà. Có lẽ lúc đầu trong lòng bà vẫn không hoàn toàn yên tâm về Chiêu Đệ, nhưng trong thời gian này Tiểu Trí thay đổi quả thật vô cùng rõ ràng. Chuyện này có thể chứng minh Chiêu Đệ làm tất cả cho Tiểu Trí đều đúng, hơn nữa bây giờ Chiêu Đệ cũng là người của Tiểu Trí, liền càng sẽ toàn tâm toàn ý xuất phát từ lập trường của Tiểu trí. Vì Tiểu Trí lo lắng chu đáo, làm cha mẹ, khi đứa nhỏ trưởng thành, phương thức biểu đạt tình yêu với đứa nhỏ không phải là nắm chặt trong tay, mà là buông tay vừa phải.

"Con quyết định!?" Chiêu Đệ rõ ràng thật không ngờ Hạ Cầm và Trần Chung sẽ giao quyền quyết định trọng đại như vậy cho mình, chẳng lẽ ba mẹ không sợ cô từng trải ít mà làm ra quyết định sai lầm, ngược lại hại Tiểu Trí sao?

"Đúng, từ con quyết định, tuy rằng chúng ta đều là người một nhà, nhưng bây giờ con và Tiểu Trí là vợ chồng, ở đây của chúng ta, hai đứa có nhà nhỏ của mình. Sau này cùng nhau đến già là hai người các con, ba và mẹ con sớm hay muộn đều phải rời đi, hai đứa phải học tự mình làm chủ, tự mình kinh doanh tốt nhà nhỏ của mình. Chiêu Đệ à, Tiểu Trí tình huống con cũng biết, hướng đi của nhà này sẽ từ con quyết định, chúng ta đều tin tưởng con, cũng rất nguyện ý duy trì quyết định của con." Trần Chung không e dè thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình cho Chiêu Đệ biết, phải học cách kinh doanh tốt một nhà, chuyện này đối với một cô gái nhỏ mà nói, cần phải đối mặt với càng nhiều khó khăn và sụp đổ. Khi ông và bạn già còn ở trên đời này, ông cần phải buông tay để bọn họ có thói quen tự mình làm chủ cuộc sống gia đình trước.

Chiêu Đệ nhìn Hạ Cầm, lại nhìn Trần Chung, từ trong ánh mắt của bọn họ, cô nhìn đến được cổ vũ và che chở. Cô lại quay đầu nhìn Tiểu Trí đang nghiêng đầu nhìn mình, trong mắt anh hoàn toàn là tín nhiệm, cũng làm lòng cô ấm áp.

"Ba, mẹ, con hiểu rõ ý của hai người, cám ơn hai người nguyện ý cho tín nhiệm to lớn như vậy. Chuyện này, con sẽ cùng Tiểu Trí thương lượng tốt, nếu Tiểu Trí nguyện ý, con sẽ liên hệ nói chuyện với đối phương. Đến lúc đó xem điều kiện đối phương đưa ra cùng trình độ có thể nhân nhượng Tiểu Trí lại quyết định có muốn ký hợp đồng hay không." Sau khi hơi suy nghĩ một chút, Chiêu Đệ làm ra một quyết định như vậy. Cô biết một khi ký hợp đồng thành công, Tiểu Trí phải đối mặt với thế giới phức tạp hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần. Nhưng chỉ cần Tiểu Trí không chống đối cuộc sống như vậy, cùng tiếp xúc với nhiều người với anh luôn là chuyện tốt, hơn nữa Tiểu Trí còn muốn đi xa hơn trên con đường âm nhạc này, trong lúc này tuyệt đối không thể thiếu các nhân sĩ chuyên nghiệp khác giúp đỡ.

Chiêu Đệ và Tiểu Trí cơm nước xong liền trở về phòng, cũng không vội vã hỏi ý kiến anh, mà giống như ngày thường cho đĩa CD vào trong đầu đĩa, để Tiểu Trí lựa chọn ca khúc mình muốn nghe.

Đến khi nốt nhạc nhảy lên từng chút từng chút truyền vào trong tai Chiêu Đệ mới mở miệng hỏi Tiểu Trí: "Tiểu Trí, anh muốn giống như những người diễn tấu này, diễn tấu piano trước mặt mọi người không?"

Tiểu Trí nghiêng đầu nhìn Chiêu Đệ, lại quay đầu nhìn người mặc lễ phục chính thức diễn tấu piano trước mặt đông đảo người nghe trong TV, suy xét một hồi lâu mới trả lời cô: "Tiểu Trí không biết, muốn giống vậy lại không muốn giống vậy."

"Tiểu Trí muốn giống là cái gì, không muốn giống lại là cái gì?" Chiêu Đệ không rõ Tiểu Trí trả lời như vậy là có ý gì, nhưng có một tin tức cô tiếp thu được, thì phải là Tiểu Trí cũng không hoàn toàn bài xích chuyện diễn tấu trước mặt mọi người.

"Tiểu Trí muốn đàn cho người thích nghe nghe, không muốn đàn cho người không muốn nghe nghe."

"A~~ vậy sao Tiểu Trí biết được người khác thích nghe hay không thích nghe? Anh nhìn người nghe trong đĩa phim này đi, bọn họ hẳn là đều thích mới có thể tới, vé vào cửa hội diễn tấu rất đắt, không thích thì sẽ không tiểu tiền tới nghe đâu."

"Không phải, không phải." Nghe thấy Chiêu Đệ nói như vậy, Tiểu Trí vội vàng lên tiếng phủ định. Sau đó dùng điều khiển từ xa tua màn hình TV trước mặt, đến lúc tua đến hình ảnh toàn trường người xem mới dừng lại.

Anh kéo tay Chiêu Đệ, để cô và anh cùng ngồi xổm trước TV, dùng ngón tay chỉ mấy người nghe trong đám người: "Em xem, ông ta không thích, cô ấy không thích, còn có anh ta cũng không thích."

Chiêu Đệ theo phương hướng Tiểu Trí chỉ cần thận nhìn, nhưng cũng không nhìn ra khác thường, những người đó biểu cảm đều rất nghiêm túc mà, Tiểu Trí rốt cuộc là từ đầu nhìn ra bọn họ không thích.

Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ nghiêng đầu, bộ dáng cau mày, biết cô xem không hiểu, đắc ý nhếch khóe môi, "Chiêu Đệ không biết, Tiểu Trí biết, Tiểu Trí dạy em xem."

Anh lại chỉ chỉ mấy người xem khác, để Chiêu Đệ nhìn lại, "Em xem, những người này đều thích bản nhạc này."

Tiểu Trí nhìn đi nhìn lại hai nhóm người đối lập mà Tiểu Trí chỉ một lúc lâu mới nhìn ra khác biệt, vừa nhìn thấy rõ mới có thể cảm nhận được ý của Tiểu Trí. Hai nhóm người này trên biểu cảm quả thật có khác biệt rất lớn, phía trước Tiểu Trí nói những người không thích nghe đó, tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trên mặt lại không có ý cười. Rồi sau đó chỉ mặt những người đó, tuy rằng tươi cười trên mặt không rõ ràng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vui vẻ.

"Bản nhạc này là vui vẻ, người thích nghe cũng sẽ vui vẻ, người không thích nghe, nghe không hiểu."

Chiêu Đệ nghe Tiểu Trí giải thích xong mới sáng tỏ thông suốt, đồng thời cũng có thật sâu lo lắng. Tiểu Trí đối âm nhạc, anh chỉ có yêu thích, không có chút xíu toan tính thiệt hơn, anh không cần âm nhạc có thể mang lại cho anh bao nhiêu danh lợi, anh chỉ để ý người nghe có thể cùng anh thưởng thức. Nhưng cái xã hội này lại thực tế, giống như những người vừa Tiểu Trí chỉ ra, bọn họ không thích nghe, lại phải tiêu nhiều tiền đến nghe diễn tấu. Vậy cũng chỉ có một giải thích, thì phải là bọn họ coi âm nhạc là công cụ tăng trình độ thưởng thức của bản thân, mà những người này nhất định sẽ bị dư luận dẫn đường. Bởi vì không hiểu thưởng thức, cho nên bảo sao hay vậy, sau này có phải Tiểu trí cũng sẽ bị ngôn luận của những người này xúc phạm đến hay không?

"Tiểu Trí, nếu thật sự có một ngày, có một số người nói một số lời nói không hay sau lưng anh, anh sẽ đau lòng để ý sao?" Để dò xét thái độ của Tiểu Trí, sau khi do dự mãi Chiêu Đệ vẫn mở miệng.

"Nói cái gì không tốt về anh?" Tiểu Trí rõ ràng không phải thật hiểu rõ vì sao người khác lại vô duyên vô cớ nói bậy về anh, anh lại không làm chuyện xấu gì.

"Nói ví dụ... Nói ví dụ Tiểu Trí đàn không hay, Tiểu Trí sửa khúc không tốt gì đó, thậm chí sẽ có người nói Tiểu Trí không thông minh." Chiêu Đệ dè dặt cẩn thận chọn từ tương đối nhẹ nói cho Tiểu Trí nghe, chỉ sợ anh nghe được từ đả thương người mà buồn.

"Tiểu Trí sẽ không đau lòng, sẽ không để ý, Tiểu Trí đàn, tự mình thấy dễ nghe là được rồi, người khác nói như thế nào cũng không liên quan đến chuyện của Tiểu Trí. Tiểu Trí vốn không thông minh, bọn họ nói anh ngốc cũng không quan hệ, hơn nữa Chiêu Đệ từng nói, Tiểu Trí thông minh rất nhiều người không lý giải được, cho nên Tiểu Trí không đau lòng, nhưng là Tiểu Trí sẽ khó chịu." Thấy Chiêu Đệ nghe được câu nói cuối cùng của anh lộ ra vẻ mặt không hiểu, Tiểu Trí lại cười bổ sung: "Buồn rất nhanh thì tốt rồi, đau lòng sẽ rất lâu mới tốt lên, cho nên Tiểu Trí không đau lòng, Tiểu Trí sẽ khó chịu."

Chiêu Đệ thấy Tiểu Trí bộ dáng mỉm cười, còn có vẻ mặt kiêu ngạo tự cho là giúp cô giải thích nghi hoặc, không nhịn được phì cười. Tiểu Trí thật sự là càng ngày càng sáng sủa, bây giờ cô rất khó liên hệ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Trí và Tiểu Trí trước mắt này. Đối với chuyện khi nào thì anh bắt đầu thay đổi đều có chút ấn tượng mơ hồ, chỉ biết là, từng chút từng chút chuyển biến không nhận thức được, lặng yên không một tiếng động. Nhưng đến khi mọi người đột nhiên phát hiện ra, cũng đã là long trời lở đất.

Dường như nhất định phải tìm ra một bước ngoặt, có lẽ chính là sau khi nghe được chuyện xưa kia, trong nội tâm Tiểu Trí đã tiếp nhận chuyện xưa về con người. Anh vẫn luôn nỗ lực thực hiện hứa hẹn của bản thân, nói muốn đối tốt với cô, phải bảo vệ cô, đặc biệt sau khi bọn họ có quan hệ thân mật, loại yêu thích này càng rõ ràng hơn.

"Tiểu Trí, anh bản nhạc anh đàn, trên mạng rất nhiều người đều thật thích, nếu Tiểu Trí bởi vì không muốn đàn cho người không thích nghe nghe mà không muốn diễn tấu trước mặt người khác, vậy thì những người thích nghe Tiểu Trí diễn tấu cũng sẽ không nghe được. Nói như vậy, chuyện này đối với người thích nghe nhạc cũng rất không công bằng, đúng hay không? Tiểu Trí nguyện ý để những người thích nghe nhạc của mình thừa nhận ủy khuất và khổ sở này sao?" Sau khi biết điểm mấu chốt trong lòng Tiểu Trí, cuối cùng Chiêu Đệ lựa chọn khuyên bảo Tiểu Trí đồng ý lời mời của công ty đại diện.

"Còn nữa, video Tiểu Trí đăng lên web thời gian trước, cũng có rất nhiều người xem, bên trong khẳng định có thích, cũng có không thích. Anh xem, chũng ta vẫn trôi qua cuộc sống hàng ngày của bản thân như bình thường, cũng không bị bao nhiêu ảnh hưởng đúng không."

Tiểu Trí cau mày cẩn thận suy xét lời nói của Chiêu Đệ, nghĩ thấy cũng đúng, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng. Đăng video lên mạng, anh không nhìn thấy biểu cảm của mọi người, nhưng nếu diễn tấu trước mặt mọi người giống người trong đĩa phim, anh sẽ nhìn thấy biểu cảm của mọi người. Thấy có người không thích lại muốn làm bộ như thích nghe ngồi phía dưới nghe, anh sẽ khó chịu, anh buồn, bản nhạc đánh ra cũng buồn, những người thích nghe cũng sẽ buồn, như vậy không tốt.

Tiểu Trí chi tiết nói ra suy nghĩ của bản thân cho Chiêu Đệ nghe, Chiêu Đệ nghe xong logic của anh cũng sửng sốt. Lần này quả thật không biết nên trả lời Tiểu Trí thế nào, cô nghĩ nghĩ, lại cảm thấy vấn đề này có chút tương tự, hình như lúc trước cũng từng gặp qua vấn đề như vậy. Đúng rồi, ban đầu lúc chuẩn bị đăng video lên mạng, Tiểu Trí từng nói qua, phải vui vẻ, điệu nhạc truyền ra cũng vui vẻ, lúc buồn đánh đàn sẽ không tốt, anh không nghĩ để mọi người nghe xong buồn. Lúc đó cô nói đau lòng và buồn hãy để mọi người cùng nhau chia sẻ, cuối cùng sẽ biến mất, Tiểu Trí mới đồng ý quan điểm của cô.

Lúc này đối mặt với vấn đề tương tự, nhưng lại khác biệt, phía trước buồn là tự phát, mà lần này buồn là bởi vì có người làm ra vẻ thích âm nhạc. Nếu không mở hội diễn tấu, Tiểu Trí hoàn toàn sẽ không buồn, dường như không mở hội diễn tấu mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Sau khi nghĩ như vậy, Chiêu Đệ liền làm ra quyết định, có thể liên lạc công ty đại diện, nhưng có thể cùng bọn họ thương lượng không đi con đường mở hội diễn tấu, mà chuyển sang con đường ra đĩa nhạc. Như vậy tuy rằng có thể sẽ ít đi độ chú ý, nhưng dù sao cũng không thể để Tiểu Trí đột nhiên phải tiếp xúc với nhiều người. Bắt đầu chậm rãi tiếp xúc với mấy nhân viên công tác, tiến hành theo chất lượng như vậy, có lẽ đến cuối cùng, Tiểu Trí có thể tiếp nhận hình thức diễn tấu trước mặt mọi người cũng không chừng.

Sau khi hạ quyết tâm, Chiêu Đệ mới nói ra suy nghĩ của mình cho Tiểu Trí biết, trưng cầu ý kiến của anh. Tiểu Trí nghe Chiêu Đệ giải thích kỹ càng xong, vui vẻ đáp ứng đề nghị của cô, theo ý anh, như vậy và lúc trước Chiêu Đệ nói quay viedo đăng lên web không khác gì nhau.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-53)