Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Miêu Miêu - Chương 031

Hoa Miêu Miêu
Trọn bộ 126 chương
Chương 031
Âm mưu của chó
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Shopee


Vì vấn đề gọi bố, Bích Thanh Thần Quân tức giận rất lâu, vẫn sầm sì mặt không nói chuyện với tôi, mất công tôi cuộn tròn người dưới đất lấy lòng anh ta. Tên Mạc Lâm chết dẫm kia không biết xấu hổ ăn chực uống chực cứ đúng giờ ăn cơm lại đến, tôi vội vàng lao ra cửa, chuẩn bị cho trục xuất. Không ngờ kẻ khốn kiếp Cẩm Văn kia đã dẫn ông ta vào nhà.

Không được, vào rồi thì cũng phải cút ra, tôi đang giơ móng vuốt ra, chuẩn bị vồ về phía trước, đúng lúc Mạc Lâm giơ tay phải của mình lên:"Miêu Miêu, xem ta mang đến cho ngươi cái gì ngon này?"

Mùi thơm lôi cuốn bay đến, tôi đang hít hít mũi trong không trung, trong tay anh ta đúng là mùi thơm của gà rán được bọc trong giấy! Thế là tôi vui vẻ vồ lấy, thấy vẻ hối lộ của anh ta, hôm nay không chơi trò chơi đuổi bắt với anh ta, và biến thành mèo cắp lấy gà bỏ chạy, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh để đánh chén. Mạc Lâm nhẹ nhàng đi sau lưng tôi, nhân lúc tôi đang ăn không rảnh rỗi so bì với anh ta, xách móng trước lên, véo mấy cái vào đệm thịt, vừa véo vừa dung tục nói:"Thật mềm mại, thật vui."

Tôi xoay người dùng móng sau nhanh chóng đạp tên biến thái này ra, ông ta thấy vậy, thế là mặt mày xám xịt chạy đi tìm Bích Thanh Thần Quân uống trà đánh cờ.

Ăn no uống đủ, Oa Oa tận tình lau mồm miệng sạch sẽ cho tôi, tôi dỏng đuôi lên vội vàng chạy đến phòng của Bích Thanh Thần Quân, đề phóng ông biến thái kia cho trà có thuốc độc. Nhưng, chưa chạy đến cửa, thì đã nghe thấy tiếng cười to như sấm của Mạc Lâm vọng ra từ bên trong:"Cô ấy quả nhiên gọi ngươi là bố! Gọi ngươi là bố!! Ha Ha Ha...."

"Có gì buồn cười chứ?" Giọng của Bích Thanh Thần Quân do tức giận mà run run, rất không khách khí.

Giọng của Mạc Lâm đột nhiên thấp xuống:"Ta nói, tâm sự trong lòng ngươi e rằng tất cả đều biết cả rồi, chỉ trừ con mèo ngốc kia, không dứt khoát chọn quan điểm rõ ràng sao?

"Ta... Ta có tâm sự gì chứ!! " Giọng nói của Bích Thanh Thần Quân hơi hốt hoảng, "Tâm cô ấy không ác, lại toàn tâm ỷ lại, tôi lại làm chuyện vô liêm sỉ."

"Ha ha..."Mạc Lâm lại phá ra cười, "Ta chỉ muốn nói ngươi có nỗi khổ tâm là yêu đồ đệ, ngươi lại muốn đi đâu?"

"Mạc Lâm tên khốn kiếp ngươi!" Bích Thanh Thần Quân tức giận vỗ mạnh xuống bàn...

Thật hay, cuối cùng anh ta cũng rõ tên đó là khốn kiếp, thế là tôi vui vẻ chạy vào, nhảy lên đùi Bích Thanh Thần Quân, ném ánh mắt về phía Mạc Lâm có ý sao ngươi không cút đi nhanh lên.

Bích Thanh Thần Quân dịu dàng vuốt ve lông tôi, khuôn mặt anh ta hơi bối rối:"Ngươi đến khi nào vậy?"

"Vừa tới!" Tôi nhanh nhảu cọ mấy cái lên người anh ta, biến trở lại thành hình người, vẫn ngồi vào lòng anh ta.

Mạc Lâm rất hiểu biết đứng dậy, điệu bộ muốn cười lại không dám cười, cáo từ với Bích Thanh Thần Quân, đi đến cửa, lại nói nhỏ với Tiểu Lâm tổng quản, bảo anh ta tốt nhất nên nhanh chóng đi vào dọn dẹp cái bàn bị vỡ, Bích Thanh Thần Quân nhìn thấy tôi, hơi do dự:"Ngươi nên biết, không được tùy tiện trèo lên đùi của đàn ông?"

"Tôi đã từng trèo lên đùi của rất nhiều người." Tôi đắc ý nói, Bích Thanh Thần Quân mặt biến sắc, trong ánh mắt đột nhiên có sát khí.

Tôi vội vàng giơ ngón tay đếm cho anh ta nghe:"Ngân Tử, Ngưu Ma Vương, Oa Oa, Cẩm Văn, ngươi, La Sát..."

"Biến thành người hay biến thành mèo trèo lên?" Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng hỏi.

Tôi nhìn anh ta với cặp măt đần độn:"Cái đùi thì có lớn lắm đâu! Biến thành người làm sao có thể ngủ trên đó được!"

Thế là anh ta thở hắt ra, lại không nói gì nữa, phía sau Tiểu Lâm dắt đãi đồng đi vào, thu dọn những mảnh vỡ của cái bàn hỏng ở dưới đất mang đi, Bích Thanh Thần Quân ôm tôi đi vào trong phòng, đặt tôi lên trên chiếc giường to mềm mại, sau đó lâý ra một cái hộp Cẩm ngũ sắc xinh đẹp từ trong tủ. Mở hộp Cẩm ra, bên trong đột nhiên toát ra ánh sáng, tỏa mùi thơm, là một sơi dây chuyền bằng vàng, treo một cái chuông xinh xắn, có khắc chữ nhưng nhìn không rõ. Bích Thanh Thần Quân do dự lấy sợi dây chuyền ra, nói với tôi:"Cái này.... Ngươi có thể đeo được không?"

"Được!" tôi không nghĩ gì mà nhanh nhảu trả lời, sợi dây chuyền này có vẻ rất đẹp, hơn nữa tiếng kêu của cái chuông rất trong trẻo, rất vừa ý tôi.

"Nếu đeo sợi dây chuyền này, bất luận ngươi đang ở đâu, ta đều biết được." Bích Thanh Thần Quân nhỏ nhẹ giải thích, "Ngươi muốn đeo không?"

"Muốn!" Tôi trả lời rất nhanh, hoàn toàn quên mất sau này ngộ nhỡ đánh vỡ cái bình hoa hậu quả như thế nào cũng không có chỗ dung thân.

Bích Thanh Thần Quân cuối cùng cũng cười, anh ta cẩn thận đeo sợi dây chuyền lên, sau đó ôm tôi vào lòng nhỏ nhẹ nói:"Ta hi vọng ngươi luôn luôn ở bên cạnh ta."

Câu này, giống như dòng điện nhắc lại kí ức của tôi, tôi đột nhiên nhớ lại năm đó, ngày đó, tôi gặp anh ta, mà lúc đó anh ta không thèm để ý đến tôi chăm sóc tôi....

Trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, hình như giống bị kim đâm, tôi cúi đầu rất lâu không nói chuyện.

"Ngươi không đồng ý à?" Giọng nói của Bích Thanh Thần Quân hơi sốt ruột.

"Ta sợ...." Tôi ngập ngừng, "Ta sợ có một ngày, ngươi sẽ không cần Miêu Miêu nữa... Giống lúc trước... vứt bỏ ta... sau đó ta đợi bao lâu ngươi cũng không quay trở lại."

"Lúc đó... Ta chưa từng nghĩ sẽ nhận một con vật bé nhỏ làm đồ đệ, hơn nữa lúc đó ta đang có việc gấp, không tiện nán lại..." Bích Thanh Thần Quân vội vàng giải thích.

"Ngươi có quay lại tìm ta không?"Tôi hỏi.

"Ta...Cho rằng ngươi không còn sống."

"Ta đã đợi ngươi ba ngày ba đêm..."

"Xin lỗi..." Bích Thanh Thần Quân buồn bã cúi đầu xuống.

Tôi đột nhiên cười, nhanh chóng lao vào lòng anh ta, vui vẻ nói:"Tốt rồi! Cuối cùng ngươi cũng đến đón ta!"

Mắt của Bích Thanh Thần Quân sáng lên, giống như một vạn bóng đèn cùng thắp sáng, lại dường như có ánh sao hằn lên trong mắt:"Ngươi không giận chứ?"

"Tai sao lại tức giận chứ? Ngươi đến tìm ta rồi." Tôi liên tục lắc đầu, nhìn anh ta, nghi ngờ hỏi, "Nhưng lúc đó tại sao ta muốn đi cùng ngươi?" Điểm này tôi không nhớ gì cả.

"Thế thì từ từ nhớ lại, thời gian rất dài mà." Bích Thanh Thần Quân nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi, thấp giọng nói.

Anh ta còn muốn tiếp tục thân mật, ngược lại tôi phát hiện ở góc tường có một cái gương to làm bằng thủy tinh, vội vàng nhảy xuống, tiến về phía đó, nhìn mình xoay qua xoay lại trước gương, càng ngắm sợi dây chuyền trên cổ càng cảm thấy đáng yêu, bỗng nhiên vui sướng kêu lên "Meo meo"

Khi tôi đang biến thành mèo, thì có một phát hiện thú vị, cái chuông ở trên cổ, nó tự động co nhỏ lại theo thể tích cơ thể, vẫn đáng yêu như cũ! Thế là tôi lao nhanh ra cửa, phải cho Oa Oa và Cẩm Văn xem, không ngờ cái chuông đột nhiên vọng lại tiếng nói của Bích Thanh Thần Quân:"Miêu Miêu, cái chuông này có phéo thuật truyền âm vạn dặm, hơn nữa trog cái chuông đó ta có lưu ấn máu của mình, cho nên chỉ cần ngươi đọc tên ta ba lần, thì ta có thể nghe thấy tiếng của ngươi."

Quá thần kì! Quá tuyệt! Tôi vui vẻ cuộn tròn người ở trên đất, tiếng chuông kêu liên tục, Cẩm Văn và Tiểu Lâm tỏ vẻ tán thưởng và thèm muốn, duy nhất chỉ có Oa Oa là vui mừng, cô ấy nói: "Cái này tốt quá, sau này không sợ ngươi lén lút tiếp cận dọa nạt người khác! Thần Quân quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo!"

Bây giờ tôi mới nhớ đến vấn đề săn bắn, đột nhiên nỗi buồn xâm chiếm khuôn mặt....

Sáng sớm ngày thứ hai, Oa Oa lần nữa sống chết kéo chăn của tôi, sau khi chải đầu mặc quần áo xong, nửa tỉnh nửa mê kéo tôi đi học. Tôi rất lười biếng tiếp tục biến thành mèo, chui vào lòng của Bích Thanh Thần Quân ngủ tiếp, đợi đến trường tư thục, anh ta nói với tôi như vậy là không được, sau này sẽ huấn luyện cho tôi tự đi học một mình... Vì vậy bỏ tôi ở bên cạnh chân núi, để tôi và Oa Oa, Cẩm Văn đi vào lớp học.

Sáng sớm đã ghét rồi, niềm vui duy nhất là không khí của buổi sáng rất trong lành, dường như ngửi thấy mùi hơi nước, trên ngọn cây rất nhiều tiếng chim kêu chi chi cha cha liên tục, đáng tiếc khi tôi đi ngang qua, chúng nó đều bị tiếng chim kêu giật mình bay đi, hoa nở rộ bốn mùa rất đẹp, Oa Oa và Cẩm Văn la hét ầm ĩ, nói phải bẻ mấy cành về chơi, nhưng tôi chỉ thích hoa có mùi thơm thoang thoảng, vì vậy nên khi bọn họ chọn hoa nhài, đinh hương tất cả đều kích thích cái mũi mẫn cảm của tôi thế là tôi hắt hơi mấy cái.

Đang đi, phát hiện có mùi chó bay trong không khí, khiến tôi đề cao cảnh giác, lúc đi đến gần, phát hiện Tiếu Thiên đang cầm một bó hoa hoòng đỏ, đứng ngẩn ngơ dưới gốc tùng, mặt đỏ bừng, cười để lộ hai hàm răng trắng như tuyết, không biết đang cúi đầu làm gì.

Tên này khẳng định là thường xuyên tiếp xúc với chó, thích chó đều là người xấu, tôi vội vàng kéo Oa Oa đi đường vòng ở bên cạnh, cố gắng không làm quen với anh ta. Không ngờ càng muốn trốn tránh thì càng dễ gặp nhau, tên giống chó kia đột nhiên nhảy vọt lên, giống như ác quỷ truy đuổi tôi! Vừa chạy vừa ve vẩy đóa hoa hồng trong tay.

"Meo~" Tôi vốn cẩn thận đi đường vòng rồi, đột nhiên bị truy đuổi giật mình sợ hãi hét to một tiếng, vội vàng co chân chạy, hi vọng cách anh ta càng xa càng tốt, vì mùi trên người của tên này khiến mèo tôi khó chịu.

"Miêu Miêu cô nương!!" Tốc độ chạy bộ của anh rất tốt, trong miệng ngập ngừng kêu to, tôi quay đầu lại liếc xéo, phát hiện tên quái nhân này giống người điên đang truy đuổi mình, vội vàng tiếp tục tăng nhanh tốc độ, thoăn thoắt trèo lên núi, trong lòng liên tục oán giận bản thân tại sao lại đen đủi thế...

"Miêu Miêu cô nương! Đừng chạy!" Tên điên kia càng đuổi càng phấn khích, hoa hồng trong tay phất phơ bay trong gió, vương vãi cả đường.

Tôi điên cùng bỏ chạy, càng chạy càng nhanh,  không ngờ chạy đến đỉnh núi thì đã không còn đường lùi, chỉ có một cây tùng cao lớn sừng sững phía trước, tôi vội vàng dùng chân tay bò lên cây, tức giận mắng phía dưới:"Ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?"

Tiếu Thiên dừng lại thở hồng hộc, anh ta ngẩng đầu lên cười với tôi để lộ ra tám cái răng, giơ đóa hoa hồng còn phân nửa trong tay lên, lắp bắp nói:"Cái này... Hoa này... Là tặng Miêu Miêu cô nương..."

"Lừa mèo à!!" Tôi tức giận ngắt quả tùng, giận dữ ném lên đầu anh ta và nói to:"Tặng đồ mà ra sức truy đuổi tôi sao? Chắc chắn là muốn đánh nhau liều chết với ta."

"Không phải không phải"Mồ hôi chảy đầy trên trán của Tiếu Thiên, "Là bởi vì do Miêu Miêu cô nương nhìn thấy tôi liền bỏ chạy... Cho nên tôi mới đuổi theo..."

Tôi bán tín bán nghi chớp mắt nhìn anh ta, vẫn còn cảm giác căng thẳng, mặt của tên này không biết tại sao khiến tôi có ý đánh nhau... Nhưng Bích Thanh Thần Quân đã nói không được đánh nhau lung tung... Cho nên tôi đành kìm nén khát vọng đó xuống.

"Miêu Miêu cô nương..." Khẩu khí của Tiếu Thiên thật đáng thương, hoa hồng trong tay anh ta liên tục rơi rụng thêm mấy bông, "Tôi không phải là người xấu..."

Lại cảnh giác nhìn anh ta, tôi cẩn thận ôm thân cây tuột xuống, anh ta hồ hởi đưa đóa hoa đang cầm trong tay đưa đến trước mặt tôi, mùi thơm của hoa hồng, phấn hoa xộc vào, kích thích mũi tôi bị ngứa, không nín được phải hắt hơi, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước. Không ngờ tên kia lại bước lên mấy bước, đưa hoa hồng đến trước mặt tôi, cuối cùng tôi không nén được, hắt hơi liên tục, không dứt.

Tiếu Thiên hơi do dự ngạc nhiên hỏi:"Miêu Miêu cô nương, ngươi làm sao thế, có phải trên núi gió to quá, bị cảm lạnh rồi?"

"Cảm lạnh cái đầu ngươi ấy!" Tôi vừa mở đóa hoa hồng trên tay anh ta ra, vừa ngật ngưỡng chạy xuống núi. Tên kia rất lợi hại! Tại sao biết tôi sợ phấn hoa!

Tiếu Thiên vội vàng đuổi theo:"Ta đưa ngươi đến Mạc Lâm Tiên Nhân khám bệnh được không?"

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, há hốc mồm nhìn anh ta, đột nhiên hiểu rõ âm mưu của người này! Hóa ra anh ta và Mạc Lâm là đồng bọn! Cố ý dùng phấn hoa để bắt nạt tôi! Không phải là người tốt!

"Cút!" Thế là tôi vừa vội vàng vừa tức giận co chân lên, không nhìn anh ta đang ngạc nhiên kêu toáng lên ở phía sau, không quay lại cứ thế bỏ chạy...

Đến lưng chừng núi, Oa Oa và Cẩm Văn vẫn đang chạy, bọn họ nhìn thấy tôi quay lại, vội vàng hỏi:"Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?"

Tôi vội vàng kéo hai người bọn họ đi về phía trường tư thục, vừa đi vừa lên án hành vi xấu xa kia, và bảo bọn họ cẩn thận, loại người này đúng là biến thái! Thần kinh có vấn đề?

Cẩm Văn nghe xong há hốc mồm, cô ta ngạc nhiên nói:"Tôi thấy người đó hình như tên là Tiếu Thiên Khuyển thuộc hạ của Nhị Lang Thần Quân, anh ta là tai mắt của Nhị Lang Thần, chịu trách nhiệm tuần tra nhân gian, ngẫu nhiên cũng đến trường bái kiến Lam Vũ Thần Nữ, là người nổi tiếng thật thà, tại sao lại là người xấu được?"

"Nhất định là người xấu!Anh ta và Mạc Lâm là đồng bọn!" Tôi kéo Cẩm Văn chân thành và nghiêm túc nói:"Hi vọng ngươi đừng tiếp cận với Mạc Lâm, nếu không sẽ mang họa đấy!"

"Ừm" Cẩm Văn gật đầu ra vẻ hiểu biết, sau đó hé miệng nói, " Vốn căn bản không có chuyện gì cả, hại tôi mất công lo lắng."

"Cái gì là không có chuyện? Tôi gặp phải người bị thần kinh!" Tôi thấy cô ấy không nghe lời khuyên, vội vàng nhảy dựng lên.

Cẩm Văn và Oa Oa đành phải xoa đầu tôi dỗ dành:"Biết rồi, biết rồi."

Không nghe lời của mèo! Chịu thiệt trước mắt! Tức chết đi được! Ba người vừa đi vừa cãi cọ, khi về đến trường, Hoàng tiên sinh vẫn chưa đến, Bách Tài đang chăm chú cầm quyển vở đọc liên tục, người khác nói với cô ta điều gì đều không để vào tai, chỉ nói là không được lãng phí tiền bạc và thời gian Triệu đại nhân đã bỏ ra cho mình, phải có hiệu quả. Thái độ học tập của cô ta rất tốt rất chính đáng, chỉ là khiến tôi cảm thấy rất buồn, không ngờ có một tiểu cô nương mặc áo lụa màu tím mở to mắt đi đến bên cạnh tôi, cười hi hi nói:"Miêu Miêu tỷ tỷ chị rất lợi hại! Em có thể chơi với chị được không?"

Tôi ngước mắt nhìn, tiểu cô nương này rất đáng yêu, một mái tóc dài màu đỏ tết thành hai bím, hai má đánh phấn, mắt to màu tím long lanh nước, ngược lại nhạt hơn màu mắt của Oa Oa, trang điểm rất cầu kì, đeo nhiều hoa tai làm trang sức, giống người thủy tinh.

Nhìn thấy tôi không phản ứng gì, cô ta lạ nói tiếp rất nhiệt tình:"Ngày hôm qua tỷ tỷ đánh nhau rất cừ! Em rất sùng bái tỷ tỷ!"

Tôi nghe cô ấy khen ngợi mình, bất ngờ đắc ý dương đuôi lên nói:"Ây da! Ta đánh nhau đương nhiên là ok rồi!"

"Muội là Tiểu Tử đệ tử môn hạ của Bách Hoa Tiên Tử." Cô gái nhỏ nhìn mặt tôi ngây ngất, mắt sáng lấp lánh, "Muội ... Muội có thể làm bạn với tỷ được không?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126)