← Ch.029 | Ch.031 → |
Tôi thấy đánh thế cũng đủ rồi, nhớ đến thường ngày Bích Thanh Thần Quân thường dạy tôi đạo lí tha cho người được thì cứ tha, thế là rộng lượng tha cho ông ta, không tiếp tục giẫm lên, xoay người lắc lư, tiếp tục quay lại trường tư thục trẻ em và chào hỏi các bạn, đáng tiếc là không biết tại sao Bách Tài và Oa Oa đều nằm úp trên bàn khóc rất thê thảm, Cẩm Văn ở bên cạnh đờ đẫn nhìn lên trời, không ngừng nhắc đi nhắc lại:"Thần Quân đại nhân... Chúng tôi không hoàn thành trách nhiệm ngài giao... Ngài có thể phạt nhẹ mộ chút..."
Tiếu Thiên chạy đến, nhìn vào mắt tôi, nói rất to cũng rất chân thành:"Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!"
Tôi vẫn không hiểu anh ta phải chịu trách nhiệm gì thì anh ta lưu luyến bỏ đi, nhấc Hoàng Tiên sinh lên khỏi mặt đất, không biết đưa đi đâu.
"Ác bá đã bị tiêu diệt! Bách Tài yên tâm, ông ta không đánh ngươi nữa rồi!" Tôi không ngừng vỗ vai Bách Tài an ủi, "Đừng khóc mà!"
"Triệu đại nhân tốn bao nhiêu tiền để nuôi dưỡng Bách Tài, Bách Tài lại rước họa cho Triệu đại nhân, Bách Tài bất hiếu!" Bách Tài khóc càng to, "Có thể Triệu đại nhân sẽ đuổi ta ra khỏi nhà... Đến lúc đó ta phải làm thế nào đây!"
"Oa Oa, đừng khóc..." Tôi khuyên thế nào cô ấy cũng không nghe, đành phải quay người đi an ủi Oa Oa.
Oa Oa nắm lấy cánh tay tôi cắn mạnh và nói:"Tôi lần này trở về sẽ bị mắng chết! Nói không chừng Thần Quân đại nhân tức giận lôi đình, còn đóng chặt cửa đuổi đi, đánh roi! Đều là do Miêu Miêu ngươi hại ta! Hu Hu..."
Bọn họ càng khóc càng thê lương, ngay cả Cẩm Văn cũng co rúm lại...
Tôi thật không hiểu, rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Không lẽ đánh tên ác ôn không biết ngượng bắt nạt con nít là sai sao? Không lẽ cứu mọi người ra khỏi miệng hổ là sai sao? Thay đổi làm sao hình như ttôi làm sai tất cả?
Khi tôi đang cẩn thận nêu ra quan điểm của chính mình, Cẩm Văn giận dữ véo tai tôi khóc lóc mắng nhiếc:"Con mèo ngu ngốc này! Hại chết chúng ta rồi!!!"
Tại sao lại là tôi không đúng? Nghĩ thế nào cũng không hiểu được, chỉ biết bài này là tuyệt đối không học được, xung quanh không phải tiếng khóc sướt mướt, thì là tranh cãi ầm ỹ, hoặc là ngẩn người ra...
Tôi thấy bọn họ buồn phiền muốn chết, thế là biến thành mèo, tìm gốc cây to để ngủ. Còn chưa ra khỏi cửa, thì thấy Lam Vũ Thần Nữ vội vàng đi đến phía tôi, hòa nhã nói:"Miêu Miêu đi với ta một lát được không?"
"Được!" Nhớ đến lời Bích Thanh Thần Quân nói phải nghe lời, thế là tôi ngoan ngoãn gật đầu, bước theo bà ấy.
Lam Vũ Thần Nữ dắt tôi theo, đến phòng của bà ấy, ngồi ở trên ghế bên trong phòng là Hoàng tiên sinh vừa mới bị tôi đánh, đứng bên cạnh là Tiếu Thiên mặt đỏ tiá tai, anh ta vẫn len lén nhìn tôi, khi tôi nhìn lại, anh ta lại xấu hổ quay đầu nhìn dưới đất hoặc nhìn ra cửa sổ.
Trách một người, hơn nữa toàn thân đầy mùi chó, khẳng định không phải là đồ tốt, tôi ngầm đánh giá trong lòng.
"Tiếu Thiên, ngươi về trước đi, cho ta gửi lời hỏi thăm đến Nhị Lang Thần Quân." Lam Vũ Thần Nữ ngồi trên ghế thái sư ở chính giữa, ra hiệu cho tôi có thể ngồi ở ghế tròn bên cạnh.
Tiếu Thiên trả lời một tiếng, đỏ mặt nhìn tôi mấy cái, cuối cùng chậm chạp giật lùi đi ra.
Lam Vũ Thần Nữ cầm ấm trà công phu ở trên bàn lên, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi pha trà, rót đầy ba cốc, đưa cho tôi một cốc, tôi hiếu kì cầm lên, nuốt một ngụm, sau đó đắng quá phun ra, lè lưỡi kêu lên:"Đây là cái gì vậy!! Khó uống quá!! Khó uống quá!!"
"Quá vô lễ!" Hoàng Tiên sinh cau mày trách móc, vòng tay với Thần Nữ nói:"Tính cách của con mèo này rất tồi tệ, tôi không có cách nào dạy dỗ cả, hay là trả về cho Bích Thanh Thần Quân."
"Đừng vội." Lam Vũ Thần Nữ không hoang mang, chỉ tiếp tục hỏi tôi:"Ngươi chưa từng uống trà sao?"
Tôi trợn mắt nhìn Hoàng tiên sinh xấu xa, sau đó cười hì hì nói với Lam Vũ Thần Nữ trước mặt:"Tôi thường xuyên nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân uống trà, nhưng bản thân tôi chưa từng uống, hóa ra khó uống như thế!"
"Nhưng ... Tại sao người khác lại thích uống vậy?" Lam Vũ Thần Nữ nêu vấn đề với tôi.
Tôi vò đầu nghĩ rất lâu mới trả lời:"Có phải là khẩu vị của bọn họ kì quái không?"
"Ngươi thích ăn cá không?" Lam Vũ Thần Nữ lại hỏi.
"Rất thích!"
"Nhưng ta không thích ăn cá tí nào, mùi cá rất kinh khủng." Lam Vũ Thần Nữ chau mày nói, "Nếu ta để cho Miêu Miêu ngươi sau này không ăn cá, mà đổi sang uống trà với ta được không?"
"Không được!" Tôi vội vàng lắc đầu, "Hay là bà ăn cá cùng ta, không uống trà nhé!"
"Tại sao ta phải có sở thích giống ngươi chứ?" Lam Vũ Thần Nữ cười tít mắt hỏi tôi.
"Bởi vì... Bởi vì..." Tôi đứng trên nền nhà xoay mấy vòng, làm thế nào cũng không nghĩ ra đáp án.
"Miêu Miêu." Lam Vũ Thần Nữ đi đến bên cạnh tôi, xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói, "Ngươi không được để người khác thay đổi ngươi, mà phải biết cách lí giải người khác, như ngươi muốn ăn cá, ta thích uống trà, hay như học sinh phải nghe lời Hoàng tiên sinh, cho nên ngươi không nên nói chuyện với Bách Tài ở trong lớp học, sẽ làm ảnh hưởng xấu đến cô ấy nghe giảng bài."
Tôi nửa hiểu nửa không gật gật đầu, sau đó lại hỏi:"Nhưng ta không thích nghe giảng bài, thích nói chuyện thì phải làm thế nào?"
"Ngươi có thể nói chuyện muộn một chút, đợi sau khi tan học hẵng nói, Hoàng tiên sinh giảng bài rất vất vả, ngươi phải tôn trọng ông ấy." Lam Vũ Thần Nữ lại pha cho tôi một cốc trà để tôi nếm thử.
Tôi cẩn thận bưng cốc trà lên, lại uống thêm một ngụm nữa, phát hiện trong trà có mùi vị mật ông, ngòn ngọt, có một tí đắng, uống rất ngon.
"Đây là trà có thêm một ít mật ong và hoa cỏ, ngươi thích không?" Bà ấy hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa, sau đó uống hết trà ở trong cốc.
Lam Vũ Thần Nữ nói với tôi:"Có một số thứ, ngươi phải thay đổi một chút quan niệm, thì sẽ phát hiện trong đó nhiều điểm thú vị, lên lớp ngươi có thể học được nhiều thứ mà trước đây ngươi không biết, tại sao ngươi không thử nghe giảng xem sao?"
"Nhưng, ông ấy đánh tôi!" tôi vội vàng tố cáo với bà ấy tội của Hoàng Tiên sinh, và đáng thương giơ bàn tay sưng đỏ ra.
Lam Vũ Thần Nữ liếc mắt nhìn Hoàng tiên sinh mặt mũi sưng tấy, xoa xoa móng của tôi, dịu dàng nói:"Miêu Miêu, ngươi lúc nhỏ từng bị bố mẹ đánh chưa?"
"Miêu Miêu không có bố mẹ!" Tôi trả lời nhanh chóng.
"Thế ngươi từng bị sư phụ Bích Thanh Thần Quân đánh chưa?" Bà ấy lại hỏi.
Tôi lập tức gật đầu: "Anh ta đã từng tét mông tôi."
"Anh ta đánh ngươi, ngươi có giận không?"
Tôi lắc lắc đầu:"Sư phụ đối với tôi rất tốt, cho nên anh ta đánh tôi, tôi cũng không giận."
"Tại sao Hoàng tiên sinh đánh ngươi thì ngươi tức giận chứ?"
"Bởi vì... Ông ấy đánh không thắng tôi!"
Lam Vũ Thần Nữ đột nhiên lắc người phát ra sát khí khủng bố, bao trùm cả căn phòng, khiến cho tôi giật mình run lẩy bẩy, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, không ngờ bà ấy xoay mình một cái, chặn ở trước cửa, và thu lại vẻ sát khí, dịu dàng nói với tôi:"Có phải người khác đánh thắng ngươi, thì có thể đánh ngươi, khiến ngươi nghe lời phải không?"
"Không phải..." Tôi xấu hổ cúi đầu.
Lam Vũ Thần Nữ xoa đầu tôi nói:"Ngươi biết bản thân mình sai ở đâu không?"
Tôi gật đầu không nói.
"Đi xin lỗi đi, biết sai để sửa vẫn là đưá bé ngoan." Lam Vũ Thần Nữ nhẹ nhàng nói.
Tôi loạng choạng đi đến trước mặt Hoàng tiên sinh, cẩn thận ngẩng đầu, liếc ông ta, nhẹ giọng nói:"Miêu Miêu sai rồi... Hoàng tiên sinh đừng giận..."
"Bỏ qua đi... Thực ra là ta dạy không tốt, quá vội vàng nóng tính... " Hoàng tiên sinh vẫn đứng bên cạnh nghe không nói, ông ấy xoa lên vết bầm tím trên mặt mình, nhìn tôi thở hắt ra, sau đó đi đến trước mặt Lam Vũ Thần Nữ, cung kính hành lễ:"Đệ tử hành sự lỗ mãng, chưa thể đào tạo được nhân tài, xin sư phụ xử tội."
"Như vậy là được rồi, ngươi về lớp dạy trước đi, để con mèo này ở lại đây để ta nói thêm vài câu." Lam Vũ Thần Nữ hài lòng gật đầu, lại rót trà cho tôi uống, tôi vui vẻ ngồi xuống, nói chuyện với bà ấy, phát hiện bà ấy hiểu rất nhiều đạo lí, hơn nữa có thể giảng giải rất đơn giản, còn kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện thú vị, và câu chuyện đó khiến tôi hiểu ra nhiều việc.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, trời bắt đầu đổi màu, tôi phát hiện ra mình nên ra về, trước khi đi, tôi hiếu kì hỏi bà ấy một vấn đề cuối cùng:"Cái gì là bố mẹ?"
"Là người có quan hệ huyết mạch với ngươi, sau khi sinh ra ngươi, yêu ngươi, thương ngươi, quan tâm ngươi, người gọi là sư phụ, trong đó có một nửa là phụ, tuy ngươi không có bố mẹ đẻ, nhưng sư phụ cũng sẽ yêu ngươi, thương ngươi, chăm sóc ngươi." Lam Vũ Thần Nữ sau khi suy nghĩ rất lâu, nói cho tôi đáp án như vậy.
Thế là tôi vui vẻ cáo từ, cùng với Oa Oa và Cẩm Văn ra về. Trên đường về, hai người bọn họ biết Lam Vũ Thần Nữ không nói chuyện này cho Bích Thanh Thần Quân, thở phào, và liên tục dặn dò tôi sau này không được làm loạn nữa, không được đánh nhau, có chuyện gì không hiểu thì hỏi bọn họ trước, tôi vội vàng gật đầu đồng ý.
Bích Thanh Thần Quân đợi chúng tôi tan học ở bên cạnh Sơn Cốc, tôi vui mừng lao vào lòng anh ta, quệt quệt mấy cái, vừa đi vừa nói cho anh ta chuyện xảy ra ngày hôm nay, Bích Thanh Thần Quân đầu tiên tức giận sau đó vui mừng, liên tục khen ngợi Lam Vũ Thần Nữ có biện pháp, có thể dạy cho tôi nhiều đạo lí thế, và nói chút nữa tự tay mình đưa thuốc tạ lỗi với Hoàng tiên sinh.
Về đến Huyền Thanh Cung, anh ta sai người pha trà hoa, cùng uống với tôi, tôi đang uống, đột nhiên nhớ đến vấn đề của ngày hôm nay, thế là chăm chú nhìn vào mặt Bích Thanh Thần Quân, nói rất nghiêm túc:"Hôm nay ta biết được một bí mật lớn."
"Bí mật gì?" Bích Thanh Thần Quân an nhàn chậm rãi uống trà và hỏi.
"Hóa ra sư phụ là bố mẹ!" Tôi nói to.
Bích Thanh Thần Quân phun ra toàn bộ ngụm trà, ho mãi không ngừng.
"Thế ta có thể gọi ngươi là bố không?" Tôi tiếp tục hiếu kì hỏi.
"Không được!!!" Bích Thanh Thần Quân ngất đi tỉnh lại hét lên quán triệt.
Rốt cuộc là tôi lại nói sai cái gì???
← Ch. 029 | Ch. 031 → |