Vay nóng Tinvay

Truyện:Làm Sủng Phi Như Thế Nào - Chương 107

Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Trọn bộ 123 chương
Chương 107
Kết thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


Nhìn mấy người kéo đến phía dưới lời lẽ chính nghĩa vì con nối dòng của Hoàng tộc, thỉnh cầu chuyện mưa móc của mình nên trải đều, miệng lưỡi lưu loát Hoàng thượng càng nhìn càng thấy chướng mắt.

"Các ái khanh đang nói là, nếu trẫm không làm theo ý các ngươi, các ngươi sẽ từ quan về làm ruộng sao?" Hoàng thượng khẩu khí nhàn nhạt, nghe không hiểu tâm tình thế nào.

"Thần cũng không dám ép buộc Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy nghĩ lại." Người nói chính là Lại bộ thị lang Tần đại nhân, là cha của Tần chiêu nghi, luôn trung thành với Hoàng thượng.

Ngón tay Hoàng thượng gõ nhẹ xuống long ỷ, những người theo bên cạnh hiểu rõ thói quen của Hoàng thượng đều biết, động tác này chính là có người sắp gặp xui xẻo, chính điện lớn như vậy cũng không có tiếng động, mọi người nhìn chằm chằm động tác của Hoàng thượng trên long ỷ, không tự chủ được nhịn lại lời trong miệng.

"Tần ái khanh lần này vì Hoàng tộc mà lo lắng quả thật là đã hao hết tâm sức rồi, trẫm nhớ kĩ Tần ái khanh hiểu được số mệnh con người, trẫm thật không đành lòng nhìn ái khanh vất vả cực nhọc như vật, nếu ngươi đã muốn từ quan về quê, trẫm cũng chỉ có thể ân chuẩn." Dứt lời, lại bảo Lý Đắc Nhàn chuẩn bị một ít vàng bạc, sau khi hạ triều đưa đến Tần phủ.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hoàng thượng nói mấy câu đã cho Tần đại nhân từ quan, bản thân Tần đại nhân đang quỳ cũng không kịp phản ứng.

Mà Hoàng thượng lại lên tiếng, "Mới vừa rồi có vài ái khanh cũng muốn từ quan, trẫm đều ân chuẩn cả, nếu không muốn ở lại triều làm quan, trẫm cũng không miễn cưỡng."

Còn có mấy đại thần muốn cậy già lên mặt, lấy mấy câu nói của thánh nhân, phương pháp của tổ tiên đến khuyên Hoàng thượng thì Hoàng thượng đứng lên, cất cao giọng nói, "Các vị ái khanh, nếu rảnh rỗi, không bằng làm việc để có thành tích đi, hoặc là tìm những chứng cớ trẫm đối với giang sơn xã tắc không đủ tốt, trẫm sẽ nghe các người, còn nếu mỗi ngày cứ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hậu cung của Trẫm không tha, thì từ quan dưỡng già đi thôi."

Bỏ lại mấy câu như thế, Hoàng thượng không chần chờ xoay người rời đi, Lý Đắc Nhàn cất cao giọng quát, "Bãi triều", gấp gáp đuổi theo Hoàng thượng, để lại các đại thần trên điện hai mắt nhìn nhau, Hoàng thượng vẫn chưa tức giận, chỉ là thái độ lạnh nhạt này càng làm cho người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.

Sau đó mấy vị phi tần có quan hệ với các vị kia trên triều đều bị giảm vị phân, đại cung nữ bên người toàn bộ đều bị giết, hành động này của Hoàng thượng thật sự là mạnh mẽ vang dội, mọi người không dám khuyên nữa, đều sợ bị liên lụy.

Hoàng thượng làm lớn chuyện này như vậy, thái hậu cũng không ngờ đến, không khỏi mời Hoàng thượng đến Từ Ninh cung, nhìn nhi tử cao lớn tuấn tú, trong lòng thái hậu vừa vui mừng vừa cảm khái, tự thoại một phen, thái hậu mới nhắc đến chuyện Uyển phi, "Hoàng thượng, ai gia biết trong long người yêu thích Uyển phi, nhưng hành động lần này cũng quá mức."

Đế vương vì một nữ tử mà tức sùi bọt mép, yêu thích phong hoa tuyết nguyệt cũng không phải là chuyện tốt đẹp, để sử sách lưu truyền lại, Hoàng thượng không khỏi sẽ mang tiếng xấu.

Hoàng thượng nghe vậy cũng cực kỳ bình tĩnh, "Mẫu hậu, lần này nhi tử làm vậy, tất nhiên không phải chỉ vì Uyển phi, từ lúc trẫm lên ngôi đến nay, đều bị triều thần hạn chế quyền hành, trước kia nhi tử còn chưa nắm toàn bộ thế lực trong tay, làm gì cũng chịu kiềm chế, nhi tử có thể tha thứ cho bọn họ khoa chân múa tay một lúc, nhưng sẽ không thể cả đời làm Hoàng đế bù nhìn được, nếu trẫm muốn sủng hạnh ai cũng không thể thì thiên hạ này sao có thể đến lượt trẫm làm chủ?"

Ngoài mặt thì các triều thần đang khuyên nhủ Hoàng thượng chuyện mưa móc sủng hạnh, kéo dài hoàng tự, nhưng trên thực tế không phải là cậy gì lên mặt sao, ý đồ lấy quyền hành trong tay để kiềm chế hoạt động của Hoàng thượng không phải sao? Ở điểm này, Hoàng thượng đã ẩn nhẫn lâu ngày, bây giờ chính là thời gian để bọn họ nhận rõ thực tế, mặc dù bọn họ có quyền lợi thì cũng là hoàng gia ban cho, nếu muốn thu hồi lại, cũng dễ như trở bàn tay.

Trì châu trong tay thái hậu vẫn không dừng lại, "Đã như thế, hành động lần này của người không sợ bọn họ sẽ phản lại sao? Đến lúc đó không phải là đẩy Uyển phi vào nghi vấn sao? Việc tốt quá sẽ hóa hỏng a."

Hành động lần này của Hoàng thượng chẳng khác nào đẩy Uyển phi đến nơi đầu sóng ngọn gió, không biết các danh gia thế môn sẽ dùng cách gì, Hoàng thượng có thể nắm chắc sẽ bảo về Uyển phi được sao?

"Nhi tử há là lâm trận mới mài gươm người, hiện tại phía nam cùng tây bắc nơi quan trọng có bình quyền đều đã về tay trẫm, các bộ viện trong triều đình đều có người của trẫm, trong đó có đủ người tài, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế các vị trí trọng yếu, nếu trầm không để cho bọn họ nhìn rõ ai mời là chủ tử, không khỏi một ngày bọn họ sẽ leo lên đầu." Hoàng thượng cười cười, trong mắt đầy kiên định, việc đã trù tính từ lâu, sẽ không dễ dàng có thể thay đổi.

Dừng một chút, Hoàng thượng nói tiếp, "Mấy người phi tần nếu đã truyền tin ra ngoài thì cũng phải nghĩ đến hậu quả."

Bên ngoài cho thấy chỉ là mấy phi tần truyền tin ra ngoài, nhưng bây giờ lại cảm thấy là cấu kết với triều thần để tạo áp lực với mình, ngày sao không chừng còn có khả năng gây ra chuyện gì nữa, bất kể là triều thần, phi tần, nhân tâm, càng nuôi sẽ càng lớn.

Thái hậu biết Hoàng thượng không muốn giống như tiên đế, bị triều thần thế gia kiềm chế, phàm là làm gì cũng bị bó tay bó chân không thế làm, liền gật đầu, rốt cuộc ngầm cho phép Hoàng thượng làm vậy, "Thế còn lời đồn đãi của Uyển phi người xử lý thế nào?" cái khác nói được, nhưng còn việc đoạn tuyệt con nối dòng, là lễ chế của tổ tông, cái này cũng đủ để giết Uyển phi một trăm lần, điểm này thái hậu đã trải qua rồi.

Hoàng thượng tất nhiên cũng biết, mẫu hậu thân là vợ cả của tiên hoàng sinh ran hi tử đứng đến hàng lục, thất, có thể thấy được trước khi sinh hắn ra, mẫu hậu đã chịu bao nhiêu áp lực.

"Mẫu hậu đừng lo, chẳng qua là nhi tử đau lòng Uyển phi còn nhỏ, không đành lòng để nàng sớm có con nối dòng mà thôi, chờ thời cơ chín mùi, nàng sẽ có thai, nếu trẫm đã yêu thương nàng, nàng nhất định sẽ phải trải qua những chuyện thế này, nếu không thể gánh nổi, cũng đã uổng phí nhi tử khổ tâm tính toán rồi."

Hoàng thượng cực kỳ nghiêm túc đáp, thái y sớm có bẩm báo, A Uyển thân thể điều dưỡng gần hai năm, con nối dòng chỉ chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Hắn đã sủng ái A Uyển, thì không nghĩ đến phải che giấu người ngoài, hắn muốn nàng được che chở dưới đôi cánh của mình mà vui vẻ sống, không phải chịu bó tay bó chân hay ủy khuất, mà chính mình lại không có khả năng dự đoán trước chính xác mọi chuyện, cũng không có khả năng nhúng tay vào mọi chuyện, nên phải để A Uyển trưởng thành, để cho dù mình không có thời gian thì nàng cũng phải có năng lực tự bảo hộ bản thân chu toàn, như vậy Hoàng thượng cũng an tâm hơn.

Thái hậu gật đầu, vẫn không có phản đối gì, chỉ hỏi một câu, "Chỗ Hoàng hậu..." chuyện của Thừa Ân hầu phủ, thái hậu ít nhiều cũng có nghe qua, nếu sự tình bại look, Hoàng hậu sẽ rất lúng túng.

Hoàng thượng nhíu mày, Hoàng hậu dù sao cũng là vợ của hắn, tuy rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm phu thê ngày trước cũng đã sớm tiêu tán không còn lại bao nhiêu, nhưng Hoàng thượng vẫn đảm bảo, "Hoàng hậu vẫn chưa phạm đại tội, trẫm sẽ không động đến nàng."

Thái hậu gật đầu, chỉ là khi Hoàng thượng rời khỏi, nhìn bóng lưng Hoàng thượng, thầm nghĩ trong lòng: một núi sao có thể chứa hai hổ, Hoàng hậu sao lại không làm gì mà nhìn Uyển phi độc quyền chứ?

Chuyển động trì châu trong tay, thái hậu quyết định yên lặng theo dõi diễn biến, dù sao Hoàng hậu gần đây không có hành động, mà vị hậu đó, người ngoài chưa động, Hoàng hậu ở đầu trận tuyến cũng đã tự luống cuống, xem ra ngày ngã ngựa cũng không còn xa.

***

Chuyện Hoàng gia, đâu cần phải giải thích cùng người ngoài làm gì?

May mà chuyện của A Uyển cũng chỉ lưu hành trong các gia đình quan lại mà thôi, vẫn chưa truyền đến trên phố, chuyện này cũng không quá khó để dẹp yên như vậy, Hoàng thượng đã tỏ rõ lập trường của mình như vậy, lúc này mà cùng Hoàng thượng ý kiến thì chỉ có tự tìm đường chết mà thôi.

Cũng có người không phục, nhưng sau khi Hoàng thượng ở trước mặt mọi người nói một câu, "Ái khanh thật là có bản lãnh, ngay cả trẫm thường ngày làm gì đi đâu cũng biết được", thì không dám nói gì nữa, nguyên nhân là hành tung của Hoàng thượng vốn là việc cơ mật, tuy rằng bọn họ đều được tin tức chính xác nhưng ai dám nói ra chứ, tìm hiểu hành tung của Hoàng thượng nói thế nào cũng là bụng dạ khó lường, cấu kết với hoạn quan trong cung thì càng là chuyện lớn, trăm miệng cũng không cãi được.

Khôn Ninh cung.

Hoàng hậu nằm trên giường, sắc mặt không tốt, lúc uống xong thuốc, vẫn còn nhíu mày trầm tư, Liên Nguyệt thấy thế khuyên nhủ, "Chủ tử, trước ngài đừng lo lắng, dưỡng thân thể thật tốt mới là chuyện chính, Uyển phi nương nương dù được cưng chìu lên trời, còn không bằng ngài mà."

Nghe vậy, Hoàng hậu lắc đầu, mặt không thay đổi mở miệng, "Bổn cung thấy chưa chắc."

Chờ huynh trưởng của Uyển phi từ tây bắc trở về, không tránh được phong quan tiến chức, mà Đại huynh trưởng tuổi trẻ tài cao, còn trẻ tuổi đã là trọng thần, rất được Hoàng thượng coi trọng, hiện nay Uyển phi dù không có con nối dòng, nếu một ngày kia sinh hạ hoàng tự, cướp lấy hậu vị của mình cũng không phải là không thể.

Tính kế nhiều lần như vậy, còn có phía sau trợ giúp cũng không thể triệt hạ Uyển phi, Hoàng hậu không thể không thừa nhận mình đã nóng lòng, trong lòng rất muốn đem cái gai Uyển phi này nhổ bỏ.

"Theo nô tì thấy, hậu cung có ít chủ tử, sang năm sẽ có tuyển phi, đến lúc đó Uyển phi nương nương chưa chắc sẽ tiếp tục được thánh sủng. Nương nương hay là dưỡng thân thể tốt trước đã, lúc cần thiết có thể đoạt cung quyền về."

Sao Hoàng hậu có thể không hiểu đạo lý này, chỉ là nếu Hoàng thượng thật sự để ý Uyển phi, có nhiều mỹ nhân hơn nữa thì có thể lọt vào mắt Hoàng thượng sao? Việc Uyển phi bị đồn đãi bên ngoài, Hoàng hậu cũng biết được, trong lòng âm thầm có chủ ý.

Đối với những đồn đãi đó, A Uyển không xem vào, mà trong cung cũng được sắp xếp ổn định, lần này thật ra không dùng biện pháp bạo lực, bất quá là mời các phi tần ngồi thuyền ra hồ, tất nhiền ngồi thuyền hoa ngắm cảnh sẽ có khác biệt, mà cơ hội ngồi thuyền cũng không phải dễ có, mà e ngại cung quyền hiện nay của A Uyển, mặc dù biết là Hồng Môn Yến, các phi tần cũng phải đến, chỉ là một nửa phi tần đã bị cấm túc, có thể đến cũng không nhiều.

Mọi người trò chuyện vui vẻ trên thuyền hoa, nói cười rôm rã, bầu không khí vô cùng tốt, A Uyển nâng chén thì mọi người cũng nâng chén, nơi này trừ A Uyển có phi vị cao nhất, nên A Uyển mở miệng nói trước, bồi Đức phi vài câu, sau đó cùng mọi người nói chuyện.

"Hôm nay Bổn cung mời các vị muội muội đến đây, ngoại trừ ngồi thuyền ngắm cảnh hồ, cũng có vài lời muốn nói với các vị muội muội, mấy ngày nay Bổn cung nghe nhiều lời đồn đãi về Bổn cung, nói Bổn cung độc bá Hoàng thượng? Sự thật đúng là vậy, Bổn cung cũng không định phủ nhận."

Nói, quét mắt nhìn mọi người, A Uyển cười nói, "Nếu các muội muội có bản lĩnh, ai có thể mời Hoàng thượng đi, Bổn cung cũng không hai lời, cố tình tìm chuyện đồn đãi về Bổn cung, không bằng suy nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng Hoàng thượng đi. Bon muội muội cũng đừng làm cho ta thành cả bụng dạ khó lường, mấy ngày trước có mấy vị muội muội bị phạt làm ví dụ rồi, bọn muội muội có làm gì cũng nên đề cao cảnh giác đó."

Dứt lời, uống cạn ly rượu trong tay, mọi người hai mắt nhìn nhau, cũng chỉ uống cạn rượu trong tay, những phi tần này có nghe lọt tai những lời đó hay không hoặc tâm tư của họ thế nào A Uyển không biết, chỉ là mấy ngày sau đó những đồn đãi trong cũng cũng biến mất.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)