Có thai
← Ch.107 | Ch.109 → |
Tuy là chuyện của A Uyển lắng xuống một hồi, nhưng ngay lúc sắp đến tròn tuổi yến của nhị hoàng tử cùng nhị công chúa không lâu thì nhị hoàng tử bệnh nặng, tiểu tử mập mạp ầm ĩ bướng bỉnh thoáng cái gầy đi một vòng, thoạt nhìn thật sự làm cho người ta rất đau lòng.
Mà đồng thời, bên ngoài lại nổi lên một chuyện, nói hộ quốc thánh tăng tính ra Uyển phi nương nương này chính là cửu vĩ yêu hồ chuyển thể, mà hồ yêu chuyển thế làm nhiều việc ác, sao có thể có con nối dòng chứ? Yêu hồ giáng thế, chắc chắn diệt quốc, lúc trước đại hạn còn có tây bắc náo động, thêm việc nhị hoàng tử bệnh nặng, có thể thấy đều là do Uyển phi nương nương thi pháp làm ra, yêu nữ hại nước hại dân như vậy phải giết.
Đồn đãi càng ngày càng hung mãnh (hung dữ mạnh mẽ), chuyện này được lưu truyền khắp nước, bách tính đều bết, kẻ sau lưng muốn đẩy A Uyển vào chỗ chết quả thật là hiểm ác đáng sợ, Hoàng thượng ứng phó chuyện này thế nào cũng cảm thấy vướng tay vướng chân.
Việc sau đó càng làm cho A Uyển chấn kinh, trong lúc nhất thời mở to hai mắt nhìn, "Cái gì? Thánh tăng còn muốn đạo sĩ lập đàn làm phép thu ta?!" vị thánh tăng này cũng tự cho mình là cao tay rồi, rốt cuộc lại không lo lắng đến thể diện của Hoàng gia sao?
Nhìn vật nhỏ muốn cười, Hoàng thượng vỗ vỗ nàng dụ dỗ nói, "Đừng sợ, trẫm sẽ không để cho hắn làm loạn." tuy là mỗi ngày các thần tử đều gây sức ép, nhưng giờ đã khác trước rồi, Hoàng thượng đã không còn như lúc mới đăng cơ nữa, trọng thần trong triều không thể uy hiếp hắn nữa.
Thân phận hộ quốc thánh tăng này ở Đại Tề xem ra cũng kì lạ, các triều đại trước không ít thánh tăng còn được tổ tiên mời đến, nhưng bây giờ đã không còn như trước.
Mặc dù không có thực quyền gì, nhưng thỉnh thoảng xuất hiện cái thiên cơ gì đó, dù không nói đên mức đối nghịch cùng hoàng tộc, phàm là đại sự gì bọn họ cũng sẽ luôn nói năng thận trọng, chỉ khi hoàng tộc có quyết định gì thì thánh tăng này mới có thể ngoi lên nói một câu, thực tại cũng rất vướng tay vướng chân, thế nhưng vì các chùa miểu ở bách tính có danh vong rất cao, Hoàng thượng nhất thời muốn bỏ cũng không có biện pháp gì tốt.
Vì để cho A Uyển giải sầu mới kể lại, Hoàng thượng cũng chỉ đem lời thánh tăng nói để chọc A Uyển cười mà thôi.
Mà trong mắt A Uyển lại hiện lên tia giảo hoạt, tựa hồ đang mong đợi chuyện tốt, "Không sao không sao, nếu cứ để cho bọn họ đồn đại như thế thì danh tiếng của thần thiếp sẽ ngày càng tệ, Hoàng thượng lại càng phải che chở cho ta, lời đồn này cũng sẽ không biến mất trong một đêm, cái gì mà làm phép thần thiếp cũng không sợ, cứ để cho thánh tăng tiến cung làm phép đi, nếu không, người bên ngoài lại còn tưởng rằng thần thiếp chột dạ."
Hoàng thượng cũng kinh ngạc, không nghĩ A Uyển lại yêu cầu như vậy, "Không cần, trẫm bảo hộ nàng được, nàng không cần phải chịu ủy khuất như vậy." mấy loại bát nháo đó, Hoàng thượng cũng không muốn A Uyển thấy, đỡ phải bẩn mắt.
Mà A Uyển cũng đã dự tính sẵn, định liệu trước việc, vỗ ngực một cái nói, "Lục lang không cần lo lắng cho ta, ta tự có cách, nhưng mà đến lúc đó không cho lục lang tức giận nha." Lúc nói những lời này, mắt A Uyển không được tự nhiên nhìn chỗ khác, hình như đã biết trước Hoàng thượng nhất định sẽ tức giận.
Tề Diễn Chi chỉ coi như nàng muốn nháo một phen, vật nhỏ này đâu chịu ủy khuất, nghĩ đến ở buổi làm phép hôm đó sẽ bị thánh tăng đạo sĩ đánh giết một lúc, nghĩ, Hoàng thượng lắc đầu, "Không thể, thánh tăng này ở dân gian danh vọng cũng cao, nói vậy đạo trưởng mời tói cũng không phải người bình thường, nếu nàng đánh đánh giết giết bọn họ, thanh danh của nàng sẽ càng tệ hơn."
Tuy nói mấy chuyện đánh giết này không là gì, nhưng không tránh được kẻ đứng sau sẽ làm văn tố, hắn cố tình để cho A Uyển ngồi ở vị trí đó, muốn trói A Uyển, bây giờ không thể có bất cứ sai lầm gì.
A Uyển cười thần bí, "Người ta đâu có đánh giết đâu mà? Ngài cũng nói thánh tăng ở dân gian cũng có chút danh vọng, lần này nếu không triệt để loại trừ hắn, lần kế tiếp hồi bẩm không biết hắn sẽ bôi đen danh dự hoàng thất đến đâu nữa, ngài còn muốn chứa chấp sao? Ta bảo đảm sẽ không làm loạn đâu, lục lang có thể yên tâm rồi, nha?"
Mặc dù A Uyển đã bảo đảm như vậy, Hoàng thượng vẫn từ chối cho ý kiến như trước, mấy tên đạo sĩ suốt ngày khoe khoang, đến lúc đó làm nàng bị thương thì không tốt, mà Hoàng thượng rốt cuộc cũng không nhịn được A Uyển bên trái một câu "Lục lang" bên phải một câu "Lục lang" làm nũng như vậy, đành phải đồng ý với nàng, nhưng nói một câu, đừng đùa quá mức, nếu muốn cứ đứng dậy đi, không cần cho bọn hắn mặt mũi.
Nghe được Hoàng thượng nói như thế, A Uyển nhịn không được cười, chỉ mong đến úc đó Hoàng thượng cũng không bị dọa.
A Uyển ầm ĩ cũng Hoàng thượng như vậy, kiều kiều nhu nhu vài câu "Lục ca ca" làm Hoàng thượng sinh ý niệm, ôm lấy A Uyển đến giường làm chuyện tốt, nhưng A Uyển lại khước từ, "Lục ca ca, người ta vừa nãy ăn nhiều lắm, bây giờ bụng không thoải mái."
Như vậy, Hoàng thượng cũng không tiện hành ahj nàng, chỉ là dục, niệm cùng nhau, rất khó tiêu biến, không muốn vật nhỏ tự tay chủ động xoa vật kia, rốt cuộc cũng làm qua loa vài lần, thủ pháp mới lạ, không khỏi Hoàng thượng muốn đích thân chăm sóc một phen.
Không thể cá nước thân mật sảng khoái được, A Uyển cả hai tay đều dùng hết, tiểu huynh đệ của Hoàng thượng cũng không có chút dấu hiệu lui binh nào, A Uyển nhịn không được lên tiếng, "Lục ca ca, ngài tự mình làm đi, tay người tay rất mỏi."
Hoàng thượng dựa vào giường nhìn động tác của vật nhỏ thiêu mi cười, thanh âm có chút khàn khàn, "Vừa rồi là ai chủ động vậy? Không nên bỏ dỡ nửa chừng."
Dứt lời, Hoàng thượng cảm thấy lực nắm lấy mình mạnh hơn một chút, có chút không nhịn được, bất quá sau đó A Uyển nói, "Lục thúc thúc nhanh lên một chút đi, nếu không người ta đi đó."
Xưng hô này, cùng với thanh âm như hờn như giận làm cho Hoàng thượng không nhịn được nữa, rốt cuộc tước vũ khí đầu hàng, chỉ là lần này tới bất ngờ, làm cho trên người A Uyển dính không ít long tử long tôn, không khỏi phải đi tắm.
Trong thùng nước tắm rộng lớn, Hoàng thượng xoa bóp bụng nhỏ của A Uyển, còn xoa bóp cánh tay A Uyển, sau cùng dời đến khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyển, "Đều nói mùa hè giảm cân, trẫm lại thấy nàng mập lên một chút." Lúc mặc quần áo thì không cảm nhận được, nhưng lúc này lại thấy rất rõ.
A Uyển cười yêu kiều, nhưng cũng không khó phân biệt, lấy lòng nói, "Đều là do Lục thúc thúc nuôi dưỡng tốt nha." Mông lập tức bị vỗ.
"Ai cho nàng gọi như vậy? Hồ đồ." Tuy là giọng nói răn dạy, nhưng cũng không có tức giận chút nào, A Uyển to gan ôm cổ Hoàng thượng."
"Hoàng thượng lớn hơn người ta nhiều tuổi như vậy, không gọi là thúc thúc thì gọi là gì?"
***
Ngày hè nắng chói chang, nhúc nhích một chút cũng cảm thấy cả người đổ mồ hôi, bết dính, đang ngồi bất động cũng không chịu nổi, thánh tăng tính ra làm phép giờ lành là chính ngọ, giữa trưa mặt trời nóng đến có thể nướng chín thịt, Hoàng thượng làm sao để cho A Uyển chịu như vậy được. Nên đã được đổi thành giờ Thìn, thánh tăng còn muốn cãi vài câu, mà Hoàng thượng sao có thể để cho hắn khoa tay múa chân.
Lúc này không quá nắng, mà mình cũng được ngồi ở chỗ có bóng râm, vốn dĩ những người làm phép muốn trói A Uyển lại để phòng ngừa thi triển yêu pháp, có thể do Hoàng thượng ngồi đó, sắc mặt trầm xuống, không ai dám nhắc lại chuyện trói A Uyển nữa, lúc này A Uyển ngồi lệch qua một bên ghế, nhàn nhã tự tại nhìn lão hòa thượng đang niệm kinh cùng với mấy đạo sĩ dù bận nhưng vẫn ra vẻ ung dung, chuẩn bị làm phép.
Đạo sĩ làm phép thoạt nhìn cũng rõ chân tướng chuyện này, cầm một thanh kiếm gỗ trong miệng lẩm bẩm, A Uyển cũng không chút hoang mang, mặc cho đạo sĩ trước mặt lúc ẩn lúc hiện, A Uyển cũng không định động đậy ngay.
Cứ múa như vậy khoảng nửa canh giờ, A Uyển không khỏi ngáp to một cái, nhưng lại chọc cho Hoàng thượng ngồi cạnh cười, đạo sĩ kia có vẻ không nén được giận, chuẩn bị đến gần A Uyển thì không nghĩ đến A Uyển cũng đứng lên, chỉ vào đạo sĩ cao giọng nói, "Hoàng thượng, thằng nhãi này muốn cợt nhả ta."
Lời này của A Uyển không sai, mặc dù là đại sĩ thì cũng là nam tử, lúc trước đứng xa, A Uyển cũng không nói gì, lúc này muốn lại gần mình cũng đâu có dễ như vậy, nghe vậy Hoàng thượng trợn mắt nhìn đạo sĩ kia.
Đạo sĩ kia cũng cung kính hành lễ với Hoàng thượng rồi, trong miệng thì thầm, "Vô Lượng Thiên Tôn, thánh thượng, bần đạo đến gần để làm phép tuyệt đối không có ý niệm gì, chỉ là yêu nghiệt này sợ sẽ hiện nguyên hình ở trước mặt thánh thượng nên mới không dám để bần đạo đến gần mà thôi."
Trong miệng lại hô "Yêu nghiệt, nạp mạng đi" thì xông đến A Uyển, chẳng phải làm gì, A Uyển bị hắn dọa cho hôn mê, được Bạch Lộ và Lý Phúc Mãn phản xạ kịp thời mới không để cho A Uyển ngã trên đất, mà đạo sĩ kia vọt đến nửa đường thì bị ám khí bắn ra trúng hai chân, ngã xuống đât.
Hoàng thượng nhìn kí hiêu trên ám khí thì biết là của ám vệ làm, lập tức tiến lên ôm A Uyển, còn không để thánh tăng nói gì, Hoàng thượng đã chỉ vào thánh tăng cùng đạo sĩ kia, âm thanh lạnh đến thấu xương, "Một lũ xàm ngôn, lại có ý đồ bắt cóc mưu hại Uyển phi, giải vào thiên lao chở thẩm vấn!"
Mà Hoàng thượng bế A Uyển trở về Chiêu Dương cung, lại bảo Lý Đắc Nhàn gọi thái y đến, trong lòng vốn lo lắng lại thấy vật nhỏ thoải mái vỗ vỗ ngực, làm Hoàng thượng kinh ngạc, "Nàng không có chuyện gì?"
A Uyển lắc lắc đầu, "Dĩ nhiên là không có chuyện gì, bất quá Hoàng thượng hay là muốn gọi thái y đến, diễn trò thì phải làm đến cùng thôi chứ sao."
Hoàng thượng dịu dàng đặt A Uyển lên giường, lập tức cốc đầu A Uyển, "Vừa rồi lại dọa trẫm sợ, nếu nàng gặp chuyện không may thì sao! Nàng đã quên lúc trước đáp ứng gì vớ trẫm sao?"
A Uyển cười không nói, đã nắm rõ mọi chuyện, sao có thể có sai lầm xảy ra?
Vị thánh tăng này tính ra thiên cơ, A Uyển sao lại không nhìn ra là nữ nhân hậu cung cùng đại thần trong triều liên hợp lại đối phó nàng, thực sự là nhiều người, nếu không hung hăng trả đũa lại, các nàng còn cho rằng mình dễ khi dễ đó, còn nghĩ mình rất khờ sao? Sẽ để cho đạo sĩ cùng thánh tăng kia vào cung làm phép không công?
Mà thái ý sau khi được gọi đến.
Thái y chuẩn đoán Uyển phi nương nương đã mang thai một tháng rưỡi, Tề Diễn Chi lập tức chấn kinh không nói nên lời, sau đó thì giận dữ, nếu không phải cố kị thai nhi trong bụng, thì A Uyển đã bị Hoàng thượng hung hăn dạy dỗ một trận.
"Nàng nàng nàng nàng..." bây giờ tâm tình Hoàng thượng rất phức tạp, dù có tức giận nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng, sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, lại ôn nhu nói với A Uyển, "Nàng đã sớm biết mình có thai đúng không?"
A Uyển lắc đầu, "Người ta cũng chỉ biết sớm hơn Hoàng thượng một chút thôi."
Thấy nàng tỏ ra vô tội, lại nghĩ đến vật nhỏ vừa rồi để bản thân mạo hiểm, sao lại không nghĩ đến thai nhi trong bụng chứ? Nếu có bất cứ sai lầm gì, Hoàng thượng quả thật không dám tưởng tượng đến hậu quả.
A Uyển dựa vào lòng Hoàng thượng, nỗ lực dẹp loạn tức giận của Hoàng thượng, "Người ta làm sao có thể để tiểu hài tử mạo hiểm chứ, nếu không phải 'rút củi đáy nồi', không cho đám đạo sĩ và thánh tăng đó đến làm phép, về sau thần thiếp sao có thể yên ổn mà sống? Hoàng thượng sẽ mượn cớ gì để xử trí bọn họ?"
Tuy biết lấy thân để mạo hiểm như vậy, nhưng nếu không làm thế, những lời đồn đãi về mình không biết sẽ nói đến mức nào, thánh tăng này danh vọng ở dân gian nhất thời cũng không thể xóa sạch, nếu không để cho bọn đạo sĩ đến làm phép, không biết mình còn phải mang danh yêu nữ hại nước đến khi nào, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không đơn giản là làm phép nữa, muốn thiêu sống mình cũng không chừng.
Mà thánh tăng đạo sĩ này có điểm kì hoặc, mặc dù không biết phía sau màn độc thủ này là ai, nhưng lúc A Uyển biết được mình đã có thai thì đã sớm chuẩn bị kĩ càng, bọn họ tiến cung tấn nhiên sẽ bị soát người, nên sẽ không thể mang theo ám khí hay vũ khí có khả năng ám hại mình, nếu muốn hại mình, chỉ có thể đến gần để hạ dược, muốn phòng ngừa đạo sĩ kia lại gần, cũng không phải là quá khó.
A Uyển ở gần Chiêu Dương cung tìm cách nói chuyện với ám vệ, cũng không phải sai bảo chẳng qua chỉ ở trong đình viện nói một câu, "Ngày mai nếu đạo sĩ kia đến gần Bổn cung, lập tức chặt đứt chân của hắn, giữ lại một người sống."
Ám vệ này được Hoàng thượng phái đến Chiêu Dương cung để bảo vệ mình, tuy nói chủ tử vẫn là Hoàng thượng, nhưng mình nói trước để bọn họ sớm phòng bị, bọn họ cũng sẽ không bỏ mặc được, an bài như vậy A Uyển đã có khả năng nghĩ đến đối sách vẹn toàn, nàng tuyệt đối không thể để đứa con còn chưa được sinh ra của mình mang tội danh yêu nghiệt được, đây là biện pháp tốt nhất để dẹp lời đồn này.
Mà Hoàng thượng nhớ lại một màn vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, tay xoa bụng vẫn còn bằng phẳng của A Uyển, ở đây đã có một sinh mệnh nhỏ, tám tháng sau sẽ đến nhân thế. Mặc dù đây không phải là lần đầu làm phụ thân, nhưng ý nghĩa của hài tử này không giống trước, huyết mạch trên người là của mình và A Uyển, Hoàng thượng tất nhiên ôm nhiều mong đợi hơn, sắc mặt cũng nhu hòa rất nhiều.
Thấy Hoàng thượng đã bớt giận, A Uyển nắm tay Hoàng thượng đang vỗ về bụng của mình, "Hoàng thượng không vui khi chúng ta có hài tử sao?"
Thở dài, Hoàng thượng cười nói, "Sao lại không vui, chỉ là sau này nàng vạn nhất không được để bản thân và hài tử mạo hiểm nữa! Có nghe hay không!"
A Uyển gật đầu, nhưng cười không nói, thần thiếp ngu như vậy sao? Tất nhiền là có người phía sau chống đỡ.
Các phi tần hậu cung đối với chuyện Uyển phi nương nương bị làm đạo sĩ làm phép đều ôm tâm trạng sắp được xem kịch vui, coi như là đạo sĩ kia không làm được gì, nhưng bị đạo sĩ bắt đi làm phép thì cũng là chuyện mất mặt rồi, mọi người còn đang chờ đợi kết quả lại là Uyển phi nương nương có thai, mọi người ở hậu cung còn không phải là cả kinh.
Nói là yêu hồ chuyển thế mà? Lại nói là không thể có con mà?
Đầu tiên là phụ thân bị bãi quan, sau đó thì có công hầu hạ Hoàng thượng, sau đó nữa lại cãi nhau với Hoàng thượng, huynh trưởng lại lập công lớn ở tây bắc, bây giờ thì lúc đồn đãi bay đầy trời, lại có tin tức đã mang thai, Uyển phi này vận khí quả thật tốt đến mức làm cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi đó!
Người ngoài nghĩ như thế nào A Uyển dĩ nhiên là không quan tâm, tất nhiên cũng không muốn quản, lúc này đang hưởng thụ Hoàng thượng hầu hạ uống canh tẩm bổ, Hoàng thượng rất ít khi hầu hạ người khác như vậy, được đãi ngộ như vậy thì cũng chỉ có thái hậu nương nương mà thôi, có thể thấy được A Uyển mang thai thì đã hưởng chế độ hầu hạ ngang hàng với thái hậu nương nương rồi.
Tuy là chuyện đồn đãi về A Uyển truyền ở trên phố khá lâu, nhưng chỉ ngắn ngủn mấy ngày, lời đồn đãi đã thay đổi hoàn toàn, nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền, nếu người giật dây dùng hình tượng yêu nghiệt để hạ bệ mình thì A Uyển tất nhiên cũng có thể lợi dụng dư luận để vãn hồi hình tượng của mình.
Bách tính biết được Uyển phi xuất thân từ Ôn phủ thì nhiều người cũng bắt đầu dựng chuyện, cũng không rõ nguyên nhân, chỉ là bởi vì vài ngày trước lúc đại hạn, Ôn phủ bắt đầu cho gạo phát cháo, lại còn chẩn bệnh bốc thuốc miễn phí, còn thu nhận không ít nông hộ bị mất mùa, những việc thiện đó người ta cũng nói là do Uyển phi nương nương bày kế.
Mà thuyết thư trong quán trà cũng nói, huynh trưởng của Uyển phi nương nương ở tây bắc bảo vệ quốc gia, đấu tranh anh dung còn mất đi cánh tay, chỉ thiếu chút nữa thì đã vì quốc vong thân, lúc trước không phải nói Uyển phi nương nương là yêu hồ chuyển thế không thể mang thai sao? Hiện tại Ôn phủ không phải là đang vì Uyển phi nương nương có thai, lại bắt đầu phát cháo cho gạo để cầu phúc cho hài tử này, còn có thể là giả sao?
Đại hạn cũng không phải là ông trời làm cho vui, cách một và năm thì có, lần này chẳng qua là trùng hợp xảy ra nên bị người ta dựng chuyện mà thôi, hơn nữa chiến sự ở tây bắc, tây bắc vốn đã không yên ổn, có thể tránh khỏi chiến tranh sao? Chỉ là năm nay cuộc chiến có vẻ kéo dài hơn mọi năm mà thôi, huống chi huynh trưởng của Uyển phi nương nương còn ở chiến trường vào sinh ra tử đó thôi, về phần nhị hoàng tử bệnh nặng, trong cung hoàng tử hoàng nữ nhiều như vậy, Uyển phi nương nương vì sao lại đặc biệt nhắm vào nhị hoàng tử chứ? Nhà ai có tiểu hài tử đều biết khi còn bé rất dễ bệnh, hơn nữa không phải hiện tại nhị hoàng tử đã khỏi bệnh rồi sao? Những lời đồn đãi đều là lời nói vô căn cứ mà thôi.
Những chuyện trùng hợp đó đều bị thánh tăng gom lại nói thành chuyện lần này, có thể thấy là do thánh tăng nói bậy, lòng dạ bất chính, nhất định là có người đố kị huynh trưởng Uyển phi nương nương lập công lớn. lại không quen nhìn Uyển phi nương nương có thai nên mới đổi trắng thay đen bôi nhọ nương nương!
Không bao lâu sau Kinh Thành lại có lời đồn, tại hộ quốc tự trong phòng thánh tăng chất đầy rương vàng bạc châu báu, trong mật thất còn có nhiều thiếu nữ đang độ thanh xuân, úi chà, yêu tiền lại háo sắc, còn có thể xưng là thánh tăng sao? Đó cũng không phải là nói dối, sau khi binh gia từ hộ quốc tự trở ra, mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu cùng mỹ nữ, người ta đều nhìn thấy tận mắt!
Trong quán trà thuyết thư mỗi ngày đều kể chuyện về Uyển phi nương nương mấy lần, sinh động như thật, mà tất cả đều là sự thật, chẳng lẽ so với những lời hư ảo giả dối về hồ yêu kia lại không đáng tin hơn sao? Lời đồn đãi đó thoáng cái đã đảo lộn, muốn đổi lại cũng không phải việc khó.
A Uyển nghe nói bên ngoài mỗi người vẫn đồn đãi, chỉ cười nhạt: Có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ thôi, nói đơn giản chỉ là ai bỏ tiền nhiều hơn mà thôi.
Đối với chuyện A Uyển có thai, các phi tần hận không thể nguyền rủa, nhưng vẫn đưa hậu lễ đến, A Uyển đang có thai, nhìn cũng không thèm nhìn, liền ném vào kho, thái hậu biết được trong lòng Hoàng thượng khẩn trương chuyện A Uyển mang thai, nên đã bảo Kim má má đưa Lữ má má đến chỗ A Uyển.
Lữ má má này là người hầu hạ thái hậu lúc người sinh hạ Hoàng thượng và Tể vương gia, so với những người bên cạnh A Uyển tuy có kiến thức nhưng so với người có kinh nghiệm thực tiễn vẫn không bằng, bên cạnh có một người có thế dựa dẫm được, A Uyển tất nhiên yên tâm hơn.
Trong lòng biết đây là thái hậu xem trọng mình, dù sao Trầm phi thân phận cao quý, cũng không được đối xử đặc biệt như vậy, A Uyển trong lòng tràn đầy cảm kích thái hậu, tuy nói là mình trường kỳ làm bạn bên cạnh thái hậu có thể được thái hậu yêu thích, nhưng làm sao lại không hiểu ám chỉ này? Thái hậu cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà đột nhiên cất nhắc mình.
Sau khi tin tức A Uyển có thai truyền ra, không những có khối người đứng ngồi không yến, mà kể cả người bệnh liệt giường như Hoàng hậu cũng khỏi hẳn đó sao? Hiền phi tính tình đại biến cũng đã ổn định đó sao? Đức phi nhận lại Nguyên Ninh, Trầm phi sắp sinh, đều có ngựa không ngừng tới cửa trò chuyện, có thể thấy trong cung có rất nhiều người không muốn mình sinh hạ hài tử.
Hoàng hậu khỏi hẳn, cung quyền trong tay A Uyển tất nhiên là giao trả cho Hoàng hậu, A Uyển cũng không có dụng tâm muốn dựa dẫm, nên lúc giao trả rất dứt khoát, không có chút do dự nào cả.
Tuy sắc mặt Hoàng hậu vẫn tái nhợt như cũ, nhưng nửa tháng sau nhị hoàng tử và nhị công chúa sẽ trong tuổi, nhị hoàng tử và nhị công chúa chỉ sinh kém nhau vài ngày, nên yến tiệc đó không biết phải sắp xếp ra sao, suy nghĩ đã lâu nhưng cũng không có kết quả, nếu Hoàng hậu đã muốn thu hồi lại cung quyền, A Uyển tất nhiên là vui vẻ giao trả rồi.
Tuy nói là mang thai, nhưng phản ứng mang thai của A Uyển lại không rõ, nhiều nhất cũng chỉ là ăn nhiều ngủ nhiều mà thôi, nhưng mà có Lữ má má ở cùng, tất nhiên A Uyển sẽ không giữ những thói quen bại hoại trước kia, mỗi ngày cần hoạt động, ăn uống thế nào Lữ má má đều quan sát chặt chẽ, Lữ má má này cũng không như Kim má má sắc mặt luôn nghiêm túc, trái lại là luôn dịu dàng cười, nếu A Uyển lại giở trò không muốn động đậy thì Lữ má má cũng không dài dòng nói nhiều, chỉ híp mắt nhìn A Uyển cười, cái này lại làm cho A Uyển không dám không xem trọng Lữ má má.
"Tiểu chủ tử rất nhu thuận nha, không quấy phá người chút nào." Đỡ A UYển tản bộ trong viện, Lữ má má cười nói, trong lời nói cũng không quan tâm đến thai nhi là trai hay gái, có thể thấy được là người cực kì trầm ổn.
A Uyển cũng cười, Lữ má má là do trưởng bối ban tặng, A Uyển cũng không lên mặt với bà, liền xưng "Ta", "Mấy ngày trước mẫu thân tiến cung thăm ta thì kể lại thời gian mang thai ta, lúc đầu cũng nhu thuận lắm, nhưng sau đó thì không để mẫu thân thoải mái, cái gì cũng ăn không vô, nên chỉ mong vật nhỏ này đừng ầm ĩ như ta lúc đó mới tốt."
Lữ má má cũng không lo lắng, "Người đừng lo, nếu người có phản ứng, sẽ có nô tỳ giúp đỡ."
Tản bộ một hồi, trở lại trong điện thì thấy đại cung nữ bên cạnh Trầm phi đứng đó, cười dịu dàng thỉnh an A Uyển.
"Nô tỳ phụng mệnh Trầm phi nương nương, đến đây gửi thiếp mời cho Uyển phi nương nương, ngày mai là tròn tuổi nhị hoàng tử và nhị công chúa, nương nương bảo nô tỳ đến thỉnh người đến, nương nương còn nói, hiện tại thân thể người nặng, nếu không thể đi cũng không sao, nếu người có tâm ý thì nhận thiệp mời là được."
Tiểu cung nữ này thật rất biết ăn nói, A Uyển cũng cười, "Thân thể Bổn cung sao có thể so với thân thể Trầm phi nương nương, nếu Trầm phi nương nương đã có lòng như vậy, Bổn cung không đi cũng phải đi, yên tâm đi, ngày mai Bổn cung sẽ chuẩn bị hẫu lễ đến đúng giờ."
Sau khi khen thưởng, A Uyển để Bạch Lộ tiễn cung nữ đó, lúc này A Uyển mới nhìn đến Lữ má má từ lúc vào phòng vẫn đứng thẳng không lên tiếng, "Ngày mai nếu ta đến đó, không khỏi sẽ bị các nàng tính kế, tuy là ta không sợ nhưng trong bụng còn có hài nhi, ta không thể mắc sai lầm gì, ngày mai còn làm phiền Lữ má má đi cùng ta, có người ở đây, ta giống như là có được bùa hộ mệnh rồi."
Lữ má má vẫn cười, hơi khom người, "Nương nương sao lại nói thế, nô tỳ không nhận nổi tôn xưng ngài đâu, nương nương có chuyện cứ phân phó là được, nô tỳ dĩ nhiên không dám không nghe theo."
Đi theo bên cạnh vị Uyển phi nương nương này mấy ngày nay, Lữ má má cũng biết Uyển phi nương nương là người có tính toán, đối với lão bà như mình lại tôn trọng cùng coi trọng, trong lòng có suy nghĩ gì cũng sẽ không ngại nói với mình, mặc dù chính mình trước kia đi theo bên cạnh thái hậu nương nương, nhưng bây giờ đã bị điều đến chỗ Uyển phi nương nương, lại được Uyển phi nương nương coi trọng, xem xét thời thế, bản thân tất nhiên sẽ đế ý chủ tử mới này.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |