Vay nóng Tima

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 094

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 094
Lật thuyền trong mương
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


Cuối đồng cỏ, rất nhiều lều trại mọc lên như nấm sau mưa.

Phía sau lều trại, là núi non trùn điệp trải dài vô tận, như đột ngột mọc lên, cao chót vót mà đen kịt, mà ở trong trời đất này, lại càng lộ vẻ cứng cáp lãnh khốc.

Vó ngựa đạp đạp, đi như bay.

"Ha ha, nhiếp chính vương đích thân tới đây, mười bảy tộc Tiên Ti chúng ta thật vui sướng, thật vui sướng." Một khuôn mặt râu quai nón, tục tằng, không hề dừng lại, phóng ngựa vừa nghênh đón vừa cười to nói.

" Tộc trưởng của Tiên Ti Hùng Khoát tộc, thủ lĩnh thế lực lớn nhất của Tiên Ti." Âu Dương Vu Phi hạ thấp âm thanh nói với Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt cũng không kịp suy tính xem Âu Dương Vu Phi này làm sao rõ ràng như thế, lập tức cười phóng ngựa tiến lên: "Có thể được mười bảy tộc cùng nhau mời, bổn vương cũng rất vui mừng."

"Ha ha...." Dân tộc Tiên Ti tới đón tiếp, nghe vậy cùng cười lớn, hết sức khoái trá.

"Mời, đợi nhiếp chính vương mãi." Tộc trưởng Hùng Khoát tộc vung tay lên, mọi người phía sau lập tức nhường đường cho.

"Mời." Lưu Nguyệt cũng không khách khí, phóng ngựa mà đi.

Ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, đoàn người chậm rãi đi về nơi trú chân.

Chiêng trống vang trời, cờ đỏ phấp phới.

Vô số dũng sĩ Tiên Ti đứng dàn trải, vô số người của tộc Tiên Ti tụ họp lại ở nơi này, nam nữ già trẻ, nói cười vui vẻ, ba hoa khoác lác, khắp người đều mặc trang phục ngày hội rực rỡ.

Dõi mắt khắp nơi, nơi nào cũng đều là người, lúc nhúc, ba tầng trong, ba tầng ngoài, không đến mấy vạn người, nhưng vẻ mặt đều hưng phấn đến cực độ.

Mà đang ở bên trong đám dân tộc Tiên Ti lúc nhúc này, mười bảy lều lớn hết sức đặc biệt, dựng lên ở vị trí tôn quý nhất của phương bắc, tạo thành một vòng tròn, đó là lều của tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti.

Bên ngoài mười bảy cái lều kia, chính là hiện trường khổng lồ của cuộc tỷ thí, lúc này mọi người đã sớm chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ tộc trưởng mười bảy tộc cùng tới thôi.

Bỏ ngựa sang một bên mà bước vào sân đấu khổng lồ, Lưu Nguyệt bám theo đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc, đi đến đài cao nhất của cuộc tỷ thí.

Âu Dương Vu Phi phía sau chú ý đi theo, mà Thác Bỉ Mộc lại cùng một trăm kỵ vệ, dừng lại ở ngoài hội trường.

*****

Năm trước chỉ có mười bảy ghế trên đài cao, năm nay bày biện mười tám ghế.

Người của mười bảy Tiên Ti, đã sớm thì thầm to nhỏ, tưởng là Tiên Ti lại có thêm một thế lực, hoặc là có cái thay đổi gì đó thật to lớn trong cộng đồng Tiên Ti.

Lúc này nhìn cô gái tuyệt sắc đài cao với tộc trưởng, ai cũng ngẩn người ngây ngốc, chỗ ngồi này là chuẩn bị cho nữ tử này?

Thiên hạ này, có nữ nhân nào, có thể cùng ngồi với mười bảy tộc trưởng của bọn họ? Đây...

Thật sửng sốt, khiến cho sân đấu huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Lưu Nguyệt vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên.

Sớm đã quen những ánh mắt như vậy, Lưu Nguyệt tuyệt không vì thế mà thay đổi, cả người oai phong cùng đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc, đi lên đài cao, áo bào vung lên, trước mắt bao người, chậm rãi ngồi xuống.

Một tiếng ho khan, tộc trưởng Hùng Khoát tộc lại tiến lên một bước, mắt nhìn xuống vô số ánh mắt đang kinh ngạc phía dưới, lớn tiếng nói: "Mười bảy tộc Tiên Ti ta cứ ba năm một lần lại chờ mong đến đại hội, từ trước đến nay không mời người ngoài, năm nay, chúng ta phá lệ một hồi, mời nhiếp chính vương Bắc Mục tôn giá quang lâm." Dứt lời làm một cái động tác với Lưu Nguyệt.

Tiếng nói phiêu đãng khắp không trung, truyền đi rất xa.

Người tộc Tiên Ti phái dưới nghe thấy vậy, đôi mắt đang nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt thoáng cái nóng bỏng.

Tin tức ở thảo nguyên linh động, nhiếp chính nữ vương Bắc Mục lợi hại bao nhiêu đã sớm theo gió bắc thổi qua toàn bộ thảo nguyên.

Vốn cho là là một Mẫu Dạ Xoa, không ngờ lại là một mỹ nữ như vậy.

Đáp lại vô số ánh mắt nóng bỏng, Lưu Nguyệt chậm rãi đứng lên, cười nhạt với mấy người phía dưới, vuốt cằm, một bộ ung dung hoa quý.

Tộc trưởng tộc Hùng Khoát thấy vậy cười to nói: "Các huynh đệ, năm nay phải huy động toàn bộ tinh thần, đừng để nhiếp chính vương Bắc Mục xem thường mọi người."

"Phải." Tiếng nói của tộc trưởng Hùng Khoát vừa dứt, vô số dũng sĩ đã sớm chờ tỷ thí ở giữa sân, lập tức điên cuồng hét lên.

Cùng với tiếng hô ấy, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti tất cả đứng lên, trong tay cầm chặt cái trống khổng lồ, đồng loạt nhảy ra phía sau đài cao, một cái trống khổng lồ cao như một người trưởng thành.

*****

"Ầm ầm." Tiếng trống vang lên trên thảo nguyên mênh mông, xông thẳng lên tận trời cao, đại hội ba năm tổ chức một lần của Tiên Ti đã bắt đầu.

Cung tên ra khỏi vỏ, người gọi ngựa hí.

Trong nháy mắt, trên thảo nguyên hoang vu bỗng sôi trào như sóng cuộn.

Vòng thứ nhất, đua ngựa.

Mười bảy tộc chọn ra dũng sĩ, tập kết ở một chỗ khống chế ngựa của mình, lấy sân đấu làm nơi xuất phát, xuyên qua núi Khố Xích ba mươi dặm, người nào về nhất, người đó chính là hạng nhất của vòng đầu tiên.

Nhưng nghe, một tiếng chiêng trống rung trời vang lên, trên trăm con ngựa như tên rời cung, chạy như điên về phía núi Khố Xích.

Mấy vạn người vây xem xung quanh, lập tức điên cuồng hét lên cực kỳ hưng phấn.

Vó ngựa cuồng phong, tiếng hét điên cuồng hưng phấn, mở màn cho đại hội ba năm một lần của mười bảy tộc Tiên Ti.

"Đây, đây, đây, nhiếp chính vương, uống." Trên đài cao, tộc trưởng tộc Tam Hợp giơ lên cái bát to tướng, mời Lưu Nguyệt uống rượu.

Lưu Nguyệt nhận lấy bát, uống hết.

"Nhiếp chính vương, tiếp, làm một chén, dọc đường cực khổ rồi." Tộc trưởng tộc Hợp Lực cười ha ha cũng đi tới.

"Nói vậy là khách khí rồi." Lưu Nguyệt cười khí khái.

"Đúng đúng, khách khí, tự phạt một chén, tự phạt một chén."

Trong tiếng cười, tộc trưởng mười bảy tộc luân phiên đi lên cùng Lưu Nguyệt uống, Lưu Nguyệt ai đến cũng không cự tuyệt, tiếp lấy từng chén một, ở thảo nguyên đã mấy tháng, cái gì luyện không tốt, nhương riêng tửu lượng ngày càng tăng.

"Ha ha, sớm nghe nói nhiếp chính vương tửu lượng cao, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, thẳng thắn." Tộc trưởng Hùng Khoát tộc quệt rượu còn vương ở khóe miệng, vẻ mặt tươi cười nhìn Lưu Nguyệt nói.

Lưu Nguyệt cười cười: "Cùng người thẳng thắn uống rượu, đương nhiên dễ chịu."

Vừa nói như vậy xong, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti cùng lúc ngửa đầu cười to, lời này khiến bọn họ khoan khoái.

Trong lúc bọn họ đang uống rượu, vòng đua ngựa thứ nhất đã hạ màn.

"Dũng sĩ tộc Trần Lạp Khố Ba Hoạch thắng."

Một tiếng hô to trào dâng, lập tức đưa tới tiếng la hét điên cuồng của mấy vạn người xung quanh, tiếng huyên náo kia, suýt nữa làm lật trời.

*****

Lưu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thực bị bầu không khí này mang đến chút hứng thú.

Ngày đó, nàng ở Hậu Kim đoạt lấy địa vị thiên hạ đệ nhất cao thủ, thế trận cũng đã rất lớn rồi, nhưng mà so với trận đấu hôm nay, mới thật sự biết rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, thật sự là không thể đánh đồng.

Bầu không khí cuồng liệt như thế, có thể lôi kéo bất cứ kẻ nào.

Nhìn lướt qua Khố Ba bị toàn trường vây quanh bên dưới, hơn ba mươi dặm vách núi hiểm trở, không đến một nén nhang đã trở lại.

Tốc độ và năng lực chỉ huy ngựa như vậy, quả thực kinh người.

Lấy nhỏ thấy lớn, thực lực của Tiên Ti, không cần nói cũng biết.

"Nhiếp chính vương, có hứng thú thì xuống phía dưới bộc lộ tài năng cho chúng ta xem thử." Đang nhìn dũng sĩ phía dưới, trong lòng suy nghĩ, tộc trưởng Hùng Khoát tộc bên cạnh đột nhiên cười hỏi.

Lưu Nguyệt liền hoàn hồn, biết tộc trưởng Hùng Khoát tộc là hiểu lầm hành động nàng nhìn xuống sân đấu phía dưới, lập tức cười lắc đầu nói: "Bổn vương nhưng...."

"Thật sao? Đã sớm nghe nói nhiếp chính vương Bắc Mục tài nghệ hơn người, vậy hôm nay liền thể hiện tài năng cho chúng ta xem, để chúng ta mãn nhãn một lần." Lời Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, bên cạnh tộc trưởng Hùng Khoát là tộc trưởng Tam Hợp liền làm ầm lên.

"Tốt, tốt." Ầm ĩ như vậy, những tộc trưởng khác cách khá xa cũng nghe thấy, cũng nhất tề khen hay.

Thanh âm huyên náo, lập tức đem ánh mắt của người xung quanh dồn về phía đài cao, hấp dẫn người đến.

Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười nói: "Hôm nay là lúc dũng sĩ mười bảy tộc Tiên Ti thi triển bản lĩnh, bổn vương thân là khách, tham gia làm gì."

Nói đến đây lại dừng một chút, cười với Âu Dương Vu Phi ngồi ở phía sau: "Nhưng mà, bổn vương cũng không có thể làm mọi người mất hứng, tùy tùng mà bổn vương mang bên mình này, không có bản lãnh gì khác, nhưng cái này lại khá được.

Bên dưới có lẽ cũng đã đổi tiễn, để hắn bộc lộ chút sở trường, để mọi người vui vẻ một chút là được rồi." Dứt lời, xoay người khẽ gật đầu với Âu Dương Vu Phi.

Đám người tộc trưởng Hùng Khoát thấy vậy, hơi bất động trong chớp mắt, cũng nhất tề khen hay.

*****

Nhiếp chính vương Bắc Mục, cũng không thể trở thành trò đùa của bọn hắn được, để cho thủ hạ ra tay, vừa không làm mất mặt bọn họ, vừa không bị tổn hại gì.

Âu Dương Vu Phi vẫn vừa thảnh thơi uống rượu, vừa hưng trí bừng bừng nhìn đua ngựa phía dưới, so với trước, tinh thần vô cùng tốt.

Lúc này nghe Lưu Nguyệt nói như thế, mắt lộ ra vẻ tươi cười, thanh âm ép một đường truyền vào trong tai Lưu Nguyệt: "Nàng coi ta là khỉ sở thú sao."

Truyền âm nhập mật với Lưu Nguyệt, trên mặt lại không có chút thần sắc nghi ngờ, nhanh chóng đứng lên nói: "Vâng."

Dứt lời, chỉ thấy Âu Dương Vu Phi cầm lên mấy củ lạc trên cái bàn trước mặt, giơ tay lên, cả cái khay còn dư lại ba bốn mươi củ lạc, một phát toàn bộ bay vào không trung.

Chậm rãi thả ra cái đĩa trong tay, cổ tay Âu Dương Vu Phi vung lên, củ lạc không biết lúc nào bị hắn nắm trong tay, ném ra chậm hơn, rơi rụng lả tả khắp mọi nơi.

"Ầm, ầm, ầm." Thật nhỏ, trong tiếng náo nhiệt của nơi đây, căn bản nghe không được tiếng va chạm rất nhỏ vang lên.

Giữa không trung là một trận mảnh vỡ bay tán loạn.

Toàn bộ đậu phộng bị Âu Dương Vu Phi văng loạn lúc đầu, cùng đậu phộng ném lần sau, tất cả va vào nhau trên không trung.

Hai cổ lực đạo va chạm, trong khoảnh khắc vỡ vụn ra hóa thành hạt vỡ rơi xuống đất.

Dưới đài cao, lập tức có người cúi đầu, tìm kiếm tàn tích, lại phát hiện một viên đậu phộng nguyên vẹn cũng không có, đậu phộng vỡ nát trên đất.

Hai bên đụng nhau, một viên cũng không có rơi xuống.

Tiếng vang rung trời trên sân, trên đài cao lại yên lặng như tờ.

Âu Dương Vu Phi này nhìn như tùy ý ném, một đôi va chạm, bên trong lợi hại bao nhiêu, tộc trưởng mười bảy tộc trên đài cao đều biết rõ.

Trúng một hai viên thì không nói gì, khó là ở chỗ toàn bộ đều va chạm, không thừa không thiếu, như vậy là phải chính xác từng li từng tí, phải có sức mạnh sắc bén, mới có thể làm được như vậy.

Mỉm cười không kiêu ngạo, Âu Dương Vu Phi lấy thân phận của tùy tùng mà khom người với Lưu Nguyệt, trực tiếp ngồi xuống.

*****

Lưu Nguyệt lại cười cười, nhìn tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti trong nháy mắt câm họng, nói: "Chút tài mọn, thất lễ, khiến mọi người chê cười rồi."

Một câu nhún nhường, đột nhiên tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti đang im lặng, thoáng cái phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một chút vẻ khác thường, trên mặt lại vẫn cười.

"Ha ha, nhiếp chính vương khiêm tốn như vậy, vậy chúng ta lại càng không đáng giá được nhắc tới rồi." Tộc trưởng tộc Hùng Khoát phục hồi tinh thần đầu tiên, cười ha ha, nói với Lưu Nguyệt.

"Đúng vậy, một người tùy tùng của nhiếp chính vương đã có bản lãnh như thế, có thể tưởng tượng bản thân nhiếp chính vương lợi hại bao nhiêu, hôm nay cho chúng ta mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt."

"Đúng vậy...."

Tộc trưởng tộc Hùng Khoát nói một câu, mười mấy tộc trưởng khác lập tức cũng hoàn hồn, khuôn mặt tươi cười sáng lạn lấy lòng Lưu Nguyệt.

Thật là nhiệt tình quá mức.

"Đến, đến, đến, nhiếp chính vương làm khó Tiên Ti ta một lần, hôm nay liền uống rượu cất đặc chế của Tiên Ti chúng ta, đây chính là rượu chỉ dùng trong đại hội ba năm một lần, chúng ta ba năm mở một đại hội, mới có thể treo rượu ngon làm phần thưởng cho các dũng sĩ."

Trong tiếng tâng bốc, hai hàng thiếu nữ Tiên Ti, từ dưới đài cao bưng lên mười mấy chén rượu ngon đi lên đài, tộc trưởng tộc Hùng Khoát thấy vậy nói cùng Lưu Nguyệt.

Hương vị tinh khiết và thơm lừng theo những chén rượu lại đây, càng thơm ngon.

Lưu Nguyệt khe khẽ hít một hơi, mùi rượu thật mạnh, mùi thơm, nùng mà không ngấy, hương mà không tục, không cần uống, cũng biết là rượu ngon.

Hai hàng thiếu nữ uyển chuyển đi tới trước người Lưu Nguyệt, giơ chén rượu trong tay lên, để cho Lưu Nguyệt tùy ý lựa chọn.

Khách nhân tôn quý đường sá xa xôi mà đến, khách đến là nhất, đây là quy củ của thảo nguyên.

Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười đưa tay lấy một chén, bưng tới chóp mũi hít thật sâu, đầu ngón tay lơ đãng cho vào trong chén, không có khác thường đây chính là một chén rượu ngon mà thôi.

"Rượu ngon." Lưu Nguyệt lúc này khen một tiếng.

"Đó là đương nhiên." Tộc Tam Hợp, tộc Hùng Khoát, tộc Hợp Lực, ba đại tộc trưởng đồng thời lên tiếng.

*****

Thanh âm chưa dứt, mấy người nhất thời cười to.

Tên tay mỗi người đều có một chén, ngay cả Âu Dương Vu Phi cũng có một chén.

"Đến, đến, đến, trước kiền vi kính." (chắc là tự hạ thấp bản thân trước để kính trọng ng ta quá) Tộc trưởng tộc Hùng Khoát cười ra hiệu với Lưu Nguyệt, nâng chén liền uống hết, cũng không có cái gì không ổn.

Lưu Nguyệt cười cười nói: "Vậy hôm nay bổn vương coi như là được núp bóng của các dũng rồi." Dứt lời cũng đưa tới bên môi, uống hết.

Cùng lúc này bên tai truyền đến lời của Âu Dương Vu Phi: "Có thể uống."

Xem ra, hai người bọn họ cũng đều có cùng phán đoán về rượu này, đối với độc tố, Lưu Nguyệt vẫn có chút kiến thức.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị.

Tỷ thí giữa sân càng thêm kịch liệt, thanh âm khen ngợi cứ dồn dập không ngớt, cơ hồ phá không, làm lỗ tai người ta đều ong ong.

Uống hết rượu trong tay, tộc trưởng Hùng Khoát tộc nhìn Lưu Nguyệt đang nhìn chăm chú vào trong sân, đột nhiên thở dài một hơi nói:" Anh hùng như vậy, thịnh hội như vậy, cũng không biết còn có thể kéo dài bao lâu?"

Lưu Nguyệt nghe nói nháy mắt trong đầu khẽ động, đến rồi, mục đích kiên quyết mời nàng tới, đã lộ ra rồi.

Lập tức quay đầu nhìn tộc trưởng tộc Hùng Khoát khiêu mi nói: "Nói như vậy là sao?"

Tộc trưởng tộc Hùng Khoát nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, lắc đầu chậm rãi nói: "Thảo nguyên Mạc Hà cằn cỗi, mấy năm nay người của mười bảy tộc Tiên Ti không ngừng gia tăng dân số, thảo nguyên đã không đủ sức để nuôi sống nhiều người như vậy, lương thảo ngày càng sa sút.

Chuyện tranh giành địa bàn lại liên miên, tử thương vô số, năm ngoái lại gặp trời rét lạnh, lại càng chết đói không ít, đây... Ai...."

Nói xong tộc trưởng Hùng Khoát thở dài.

Lưu Nguyệt nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ thuơng hại, nhưng cũng không mở miệng.

Tộc trưởng tộc Tam Hợp bên cạnh thấy vậy, đưa mắt với tộc trưởng tộc Hợp Lực.

Tộc trưởng Hợp Lực ho khan một tiếng, nhìn Lưu Nguyệt nói: "Nhiếp chính vương cũng là người thẳng thắn, chúng ta mười bảy tộc Tiên Ti cũng không phải là người lề mà lề mề, nếu đã mở miệng, tộc trưởng tộc Hùng Khoát cứ nói hết đi."

"Lão Hùng, ngươi nói đi."

*****

Các tộc trường hơn mười tộc khác ở phía sau, tất cả cũng nhất tề mở miệng.

Tộc trưởng Hùng Khoát tộc nghe vậy ho khan một tiếng, nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt chậm rãi dựa vào ghế dựa ở phía sau, mắt thâm lại, lúc này tiệc rượu mới bắt đầu liền lộ ra mục đích của bọn họ, nếu không phải nắm chắc hoàn toàn, bọn họ làm sao dám trực tiếp như vậy, chẳng lẽ nàng trong lúc vô tình đã nói qua với bọn hắn?

Nét mặt lại mang theo mỉm cười, nhìn tộc trưởng Hùng Khoát tộc nói: "Mười bảy tộc có lời gì muốn nói cùng bổn vương?"

Tộc trưởng Hùng Khoát tộc nghe vậy để xuống chén rượu trong tay, nhìn Lưu Nguyệt cũng không nhăn nhó, mở miệng lớn tiếng nói: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua chính là nghe nói nhiếp chính vương vì Bắc Mục chuẩn bị nhiều lương thảo, hoàng kim, vải vóc như vậy,

Bắc Mục trong một lúc cũng dùng không hết, nhiếp chính vương ngươi xem có thể tặng chúng ta chút lương thảo dư thừa hay không, giúp mười bảy tộc Tiên Ti chúng ta giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt.

Hoặc giúp Tiên Ti chúng ta cũng kiếm được chút ít, Tiên Ti chúng ta đương nhiên sẽ mãi mãi nhớ kĩ đại ân của nhiếp chính vương."

Vừa nói xong, trên đài cao nháy mắt lâm vào một mảnh yên lặng, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti đưa ánh mắt tập trung trên người Lưu Nguyệt.

Thần sắc trên mặt Lưu Nguyệt bất động, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Thì ra là ngắm nghía Bắc Mục nàng có lương thực của cải, muốn tống tiền nàng.

Khó trách mười bảy tộc Tiên Ti từ trước đến nay đều không có liên hợp lại, hôm nay lại đoàn kết đến mời nàng, xem ra không phải là mười bảy tộc Tiên Ti tự mình muốn đoàn kết.

Mà là do cái lợi khổng lồ trước mắt, tạm thời thỏa hiệp, cũng muốn vớt một khoản trên người nàng, biết một tộc không đủ kháng cự Bắc Mục, liền đoàn kết lại

Thật là ý kiến hay.

Tặng? Giúp Tiên Ti hắn chuẩn bị? Hừ, dựa vào cái gì?

Giọng nói khách khí như vậy, rõ ràng là uy hiếp.

Trong lòng cười lạnh, nét mặt lại bất động, mở miệng trực tiếp như thế, bọn họ chắc chắn có vật chống lưng, dựa vào cái gì làm cho bọn họ nhanh chóng trở mặt như vậy?

"Có vấn đề." Cùng một thời gian, lời của Âu Dương Vu Phi phía sau cũng vang lên bên tai.

Nghiêng dựa vào ghế dựa phía sau, Lưu Nguyệt chẳng những không giận trái lại nét mặt biểu lộ mỉm cười.

*****

Nhìn tộc trường Hùng Khoát tộc cười dài nói: "Bắc Mục ta đúng là có không ít lương thảo, nhưng mà các tộc trường cũng nên biết, trên thảo nguyên này vốn chỉ có thể kiếm aăn qua ngày, hôm nay thu hoạch tốt, không có nghĩa là sang năm vẫn có ăn, Bắc Mục ta trước mắt còn ốc còn không mang nổi mình ốc đây.

Chỉ có điều, các tộc trường đã mở miệng, Bắc Mục Tiên Ti chúng ta ở rất gần nhau, sao có thể thấy chết không cứu, bổn vương vắt chút ít lương thực, tặng Tiên Ti chút, vẫn không có vấn đề."

"Ha ha, nhiếp chính vương đúng là thẳng thắn, nhưng không biết có thể cho bao nhiêu?" Tộc trưởng Hùng Khoát tộc cười to nói, lại càng không e ngại gì mà hỏi.

Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười: "Có thể giảm bớt bao nhiêu thì là bấy nhiêu."

Tộc trưởng Tam Hợp tộc giận tái mặt nhìn Lưu Nguyệt nói: "Nhiếp chính vương Bắc Mục, Tiên Ti chúng ta cũng đã nể mặt ngươi như thế, ngươi thật sự cho là Tiên Ti chúng ta sợ ngươi?"

"Tộc trưởng Tam Hợp tộc nói gì vậy, Tiên Ti, Bắc Mục, đều là huynh đệ, sao lại có chuyện ai sợ ai." Lưu Nguyệt cười thản nhiên bình tĩnh, trong lòng lại cảnh giác, đây là trở mặt.

Ngụ ý, Tiên Ti không sợ Bắc Mục, chẳng lẽ Bắc Mục lại sợ Tiên Ti ngươi.

Bầu không khí nháy mắt cứng ngắc.

"Nói như vậy, nhiếp chính vương không cho?" Tộc trưởng Hùng Khoát tộc vừa thu lại tươi cười sang sảng trên mặt, một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.

Giờ thi một chút che dấu cũng không còn.

Lưu Nguyệt hai tay ôm ngực, cũng dứt khoát rồi, nếu đã trở mặt, nàng còn giả vờ giả vịt làm gì, nhìn lại tộc trưởng Hùng Khoát tộc, thản nhiên nói: "Nếu như bổn vương không cho, mười bảy tộc Tiên Ti chuẩn bị làm gì?"

Vừa nói như vậy xong, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti liếc nhau, bỗng nhiên đồng thanh phá lên cười, bộ dạng càn rỡ vô cùng.

"Nhiếp chính vương Bắc Mục, chúng ta biết sự lợi hại của ngươi, trong mười vạn đại quân bắt được Vương Hung Nô, dễ như trở bàn tay.

Ngươi nếu dám theo chúng ta đến đây, nhất định nghĩ rằng chúng ta không làm gì được ngươi, cho nên ngươi mới nghênh ngang theo tới.

Nhưng mà, Tiên Ti ta nếu dám mời ngươi, dĩ nhiên là sẽ không vô dụng giống dân tộc Hung nô." Tộc trưởng Hợp Lực tộc ngưng cười, cười tà nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt nghe vậy mặt mày nhướng lên, lạnh lùng cười.

*****

Nếu Tiên Ti không có khả năng đụng đến nàng, tuyệt đối sẽ không có chuyện vừa mở màn liền nói rõ thái độ của bọn hắn, .

Nhưng bọn họ làm thật, vậy chúng đang nắm con bài tẩy gì trong tay?"Phải không, vậy chúng ta không ngại thử xem.

"

Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt chậm rãi đứng dậy.

Bên cạnh, đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc nhất tề nhìn Lưu Nguyệt, cũng không đứng dậy ngăn cản, đừng nói một mình Lưu Nguyệt, đã thấy Âu Dương Vu Phi phía sau nàng, thân thủ như vậy, bọn họ không một ai có thể là đối thủ.

"Tiệc rượu không tốt, nhiếp chính vương, chúng ta....

"

Âu Dương Vu Phi phía sau cũng đứng lên, tiến tới một bước cười cười với Lưu Nguyệt, không nghĩ rằng còn chưa nói xong, thân thể Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhoáng một cái, không đứng vững lui về sau một bước, nháy mắt sắc mặt biến đổi.

Âu Dương Vu Phi trước sau như một ung dung dù trời có sập cũng không ngán, sắc mặt lần đầu tiên thay đổi.

Một phát bắt được lưng ghế dựa bên cạnh, gấp giọng nói với Lưu Nguyệt: "Có độc, mau....

"

Chữ đi còn không kịp nói ra, thân thể Âu Dương Vu Phi lại lung lay, sắc mặt nháy mắt tái nhợt sau đó lại đổi thành đỏ sẫm như máu, cơ thể dần dần yếu ớt, ngã xuống mặt đất.

Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt chưa thay đổi, mắt lại đột nhiên gấp gáp.

Âu Dương Vu Phi là ai? Đó chính là một tổ tông chuyên đi đùa giỡn độc dược, độc tố lợi hại của Minh Đảo, cũng coi như không quan trọng, hôm nay lại một chút cũng không phát hiện, cứ như vậy...Ánh mắt căng thẳng, còn không đợi nàng kịp phản ứng, ý nghĩ nháy mắt mơ hồ, thân thể vô lực, giống như bị hút hết mọi sức lực toàn thân, đột nhiên cũng ngã xuống đất.

Ý thức cuối cùng, Lưu Nguyệt chỉ đoán được, nhất định là chén rượu kia có vấn đề.

Một chén, nàng và Âu Dương Vu Phi là tổ tông dụng độc ở hai thời đại khác nhau, cũng không phát hiện trong rượu có độc.

Một đời xưng bá, hôm nay lại lật thuyền trong mương.

*****

Trời vẫn xanh như trước, mây trắng bay bay giữa màn trời.

Trên thảo nguyên, Kỳ Phán đại hội đang được tiến hành trong khí thế hừng hực, vô cùng náo nhiệt.

Trên đài cao kia của mười bảy tộc Tiên Ti, tươi cười càn rỡ cùng với gió lạnh đầu mùa xuân, tung bay lên trời cao. Từ trong một trận nóng hầm hập khó nói nên lời tỉnh lại.

Lưu Nguyệt mở mắt ra, theo bản năng giật giật thân thể, không động đậy, một ngón tay cũng không động đậy được.

Tinh thần và trí tuệ ở bên trong dần dần hoạt động, rất nhanh đã khôi phục, đối với độc tố, nàng đã sớm có ý thức bồi dưỡng thân thể chống lại độc tính, cho nên tuy rằng trúng độc, so với người bình thường vẫn tỉnh táo sớm hơn nhiều.

Trừng mắt nhìn, rút đi hôn mê trong đầu, Lưu Nguyệt trước tiên nhìn lướt qua chỗ nàng đang ở, tình huống của mọi việc xung quanh.

Một gian hình thất, một gian hình thất tra tấn đầy lửa.

Hình thất rất nhỏ, cơ hồ chỉ chừng mười mét vuông, trên vách tường treo đầy xiềng xích, roi, gai độc, công cụ tra tấn ....

Trên mặt đất xung quanh, bày ra ghế hùm* rét lạnh, bàn đinh, trên mặt còn sót lại vết máu khô héo.

*Ghế hùm: ghế tra tấn thời xưa.

Mà ở một góc hình thất, một cái hỏa lò đã được đốt lên, phía trên đã đốt lên que hàn đỏ rực.

Thanh âm những giọt thép bị nung chảy rơi tí tách, ở trong hình thất tĩnh lặng, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Lưu Nguyệt nhìn lướt qua tình hình xung quanh rất nhanh, Âu Dương Vu Phi không ở trong này, chỉ có một mình nàng.

Nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống chính mình.

Không tệ, tương đối khá.

Nàng bị trói chặt trên một cây cột sắt, quanh thân bị buộc thủy roi*, trói nàng thật chặt, tay chân đều dùng khóa sắt xích lại một lần, làm cho nàng đừng nói là động, kể cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn. *thủy roi: roi thấm nước

Thủ pháp trói kia, phải nói là chặt chẽ tối đa, lấy thủy roi quấn chặt, càng động nó sẽ càng thu nhỏ lại, sẽ càng chặt, đến cuối cùng hoàn toàn có thể siết vào trong xương.

Thủ đoạn này, năm đó Lưu Nguyệt cũng rất là quen thuộc.

Nhìn lướt qua roi da cơ hồ đang ngày càng siết vào thịt, xem ra uy danh hiển hách là không sai, thật sự không chừa cho nàng một cơ hội sống sót.

Những vũ khí trên người đều bị lấy đi rồi, lần đầu tiên Lưu Nguyệt không biết trông cậy vào cái gì, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay kẻ khác.

Giương mắt lên, Lưu Nguyệt lúc này không biết nên cười, hay là nên khóc.

*****

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, nàng tự cho chính mình là thiên hạ vô địch, kết quả núi này cao còn có núi cao hơn, hôm nay gặp cái đại họa cống ngầm lật thuyền*. Trong lòng cười khổ, não lại nhanh chóng hoạt động, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như vậy, nhưng mà, cho dùng nàng có thân kinh bách chiến, cũng thật sự không thể tưởng được, trong cái tình huống một ngón tay cũng không động đậy được, nàng còn có thể nghĩ ra được biện pháp gì.

*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: giống nghĩa câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", . *Cống ngầm lật thuyền: lật thuyền trong cống ngầm, do kiêu ngạo mà thất bại bất ngờ.

"Ta nghĩ vẫn nên lưu lại nàng, hữu dụng." Vừa lúc câu nói vang lên, cửa sắt ở ngoài cũng vang lên một đạo âm thanh bị mở, ngay sau đó liên tiếp những tiếng bước chân đi vào.

Lưu Nguyệt nhất thời mắt nhắm lại, giả bộ như còn chưa tỉnh.

Cánh cửa hình thất bị mở ra, vài người đi đến.

"Không, nữ nhân này không thể giữ lại, nếu giữ lại, một ngày nào đó nàng trốn thoát, đến lúc đó chúng ta sẽ rất nguy". Đây là thanh âm tộc trưởng Hùng Khoát tộc.

"Ân, ta cũng nghĩ như vậy, lương thảo tuy rằng quan trọng, nhưng sinh mạng càng quan trọng hơn, Bắc Mục đã phát triển chắc chắn, hiện tại lại có một nữ nhân như vậy, chỉ sợ sau này nàng an toàn trở về Bắc Mục, mũi dùi sẽ không nhắm vào Hung Nô nữa mà sẽ nhắm ngay Tiên Ti chúng ta, Gia Luật Lưu Nguyệt này không thể lưu lại". Thanh âm tộc trưởng Tam Hợp tộc.

Lưu Nguyệt giả bộ hôn mê chưa tỉnh đã nghe hết những lời này, không biết nàng hôn mê bao lâu, mà những người này đã đổi từ lương thảo của nàng sang mạng của nàng.

"Một bé con đúng chuẩn như vậy, để chết thực đáng tiếc". Không biết là ai.

"Khoách Bạt, ngươi đừng ham mê nữ sắc mà bỏ mạng, nếu ngươi cấp cho nữ nhân này một chút cơ hội, để cô ta đào thoát được, ngươi bất chấp nguy hiểm này, nếu xảy ra vấn đề, ta sẽ tiêu diệt Khoách Bạt tộc của ngươi". Tộc trưởng Hùng Khoát tộc.

"Hắc hắc, muốn nàng, cũng không nhất định phải cởi bỏ hết thảy trên người nàng, mới thượng". Tiếng cười dâm loạn, làm cho người ta nôn mửa.

"Nói ít một chút, ta nghĩ ngày mai, đem nàng tế Hỏa thần đi". Tộc trưởng Hợp Lực tộc trầm giọng nói.

"Ân, đề nghị này không tồi, dù sao mỗi ba năm chúng ta cũng phải tế Hỏa thần một lần, cũng không đột ngột, vậy càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng." tộc trưởng Hùng Khoát tộc ân một tiếng nói.

"Vậy người nàng mang đến sẽ như thế nào?" Ý kiến đạt tới nhất trí, một thanh âm Lưu Nguyệt chưa từng nghe qua trong tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti phát ra.

"Yên tâm, ta đã tìm một người cải trang giống như nàng dẫn bọn họ đi, đi hướng Bắc, dẫn người của bọn họ đi, nếu như chết ở núi Khố Xích, thì kia đã không còn là chuyện của chúng ta". Tộc trưởng Tam Hợp tộc hắc hắc cười lạnh đứng lên. Nhiếp chính Vương Bắc Mục nếu như chết ở tộc Tiên Ti bọn hắn, hậu quả không cần nói là Bắc Mục sẽ chiến tranh với Tiên Ti, một hồi chiến tranh không chết không ngừng.

Bất quá, nếu là chết ở mảnh đất núi Khố Xích không ai quản lí, lại là người Bắc Mục tận mắt thấy nàng tự mình đi, thì chuyện kia đã không còn liên quan đến Tiên Ti bọn hắn.

"Vậy thì chuyện đã định rồi, ngày mai sẽ hỏa thiêu nàng". Lời nói vừa ra, Tộc trưởng Hùng Khoát tộc liền hướng ra bên ngoài hình thất.

Thấy Lưu Nguyệt còn hôn mê bất tỉnh, sau khi kiểm tra lại các nút trói, mấy người còn lại cũng nhất tề đi ra ngoài.

*****

Cửa sắt đóng lại, bên trong một mảnh yên tĩnh.

Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt Lưu Nguyệt xuất hiện một tia tuyệt đối lạnh như băng, bọn họ sẽ hỏa thiêu nàng.

Tay chân dùng sức giãy giụa, thủy roi lại càng siết mạnh hơn, ngay cả chút thay đổi cũng không có.

Tháo xuống tất cả trang bị lợi hại, nàng cũng chỉ là một nữ nhân, không phải quái vật, dưới tình huống như vậy, phải giãy, thật sự là so với lên trời còn khó hơn.

Càng nguy hiểm, Lưu Nguyệt càng bình tĩnh.

Tính toán tình huống của nàng trong lời nói lúc nãy của bọn họ, một khắc mang nàng ra ngoài ngày mai, cũng chính là cơ hội chạy trốn duy nhất và cuối cùng.

Ngừng giãy dụa, Lưu Nguyệt không để ý đến máu trên cổ tay bị roi siết từng giọt từng giọt chảy xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất định phải thành công, không thể thất bại.

Hình thất trống vắng, một loại tĩnh lặng làm người ta hít thở không thông.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, vẫn giống như chưa từng qua bao lâu.

Tiếng bước chân một người vang lên rõ ràng, rất nhanh mà đến, Lưu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt nghe rất rõ ràng, đó là tộc trưởng Khoách Bạt tộc, tiếng bước chân của kẻ dâm loạn kia.

Vừa nhíu lông mày, tiếng cửa sắt mở ra.

"Tiểu mỹ nhân không được hưởng dụng, liền hỏa thiêu như vậy, thật rất đáng tiếc." Lời nói hạ lưu vô sỉ, vang lên bên tai Lưu Nguyệt, nháy mắt cắn chặt răng.

Tộc trưởng Khoách Bạt tộc vừa tới cửa, hắc hắc nụ cười dâm đãng rồi đi lên: "Tiểu mỹ nhân không cần giả bộ ngủ, ta sẽ không cởi bỏ bất cứ thứ gì trên người ngươi, ta biết ngươi lợi hại, con người ham sắc đẹp, nhưng tuyệt đối không đem sinh mạng ra đùa giỡn".

Nhiếp chính Vương Bắc Mục, đã nghĩ liền thấy thú vị, hôm nay phải chơi cho đủ". Lời nói dâm loạn vang lên bên tai Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc đã tiến lên.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-220)