Dám ức hiếp thê tử của ta
← Ch.094 | Ch.096 → |
Ánh mắt rét lạnh, sát khí bức người.
Đôi mắt lạnh như băng hé mở một chút, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn tộc trưởng Khoách Bạt tộc.
Liếc mắt một cái chống lại hai mắt Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc không tự chủ được rùng mình một cái, mắt hảo lợi hại, hảo âm hàn khí.
Trong nháy mắt làm cho hắn cơ hồ dựng thẳng lông tơ.
Đầu uốn éo, lập tức không nhìn vào mắt Lưu Nguyệt, Khoách Bạt tộc trưởng lắc mình một cái nhanh như chớp tới phía sau Lưu Nguyệt, thở dài ra một hơi nói: "Ánh mắt thật là lợi hại, cũng may ta có chuẩn bị."
Vừa nói vừa từ phía sau Lưu Nguyệt đưa tay qua, một mảnh vải thật dày gắt gao che ở trên mắt Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt chỉ còn lại cái đầu khẽ động đậy, mà tộc trưởng Khoách Bạt tộc, giãy dụa vài cái đã trói thật chặt.
Trước mắt đột ngột đen lại, thân không thể động, mắt không thể nhìn, chỉ còn lại có khả năng có thể nghe được, tay bị gắt gao trói chặt, toàn bộ đều bị khống chế.
"Dám đụng đến ta, ngươi sẽ chết không chỗ chôn thây." Không sợ hãi không khủng hoảng, Lưu Nguyệt bị che mắt vẫn bình tĩnh như kẻ bị bắt không phải là mình, bên trong phát ra hàn khí lạnh như băng, gằn từng tiếng mà nói, để lộ ra sát khí cực kỳ quyết tuyệt.
"Hắc hắc, ta đây thật muốn nhìn một chút chết không có chỗ chôn là như thế nào." Tiếng cười dâm loạn vang lên ở bên tai, bàn tay to thô ráp kia, đã vuốt ve trên đầu vai Lưu Nguyệt.
"Nữ nhân xinh đẹp như vậy, cả đời này của lão tử là lần đầu tiên gặp được". Tiếng cười hắc hắc quanh quẩn trong hình thất nhỏ hẹp, cái miệng thối hoắc chậm rãi hướng tới cổ Lưu Nguyệt.
"Tê." Một tiếng thanh âm vạt áo vỡ tan vang lên, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, vạt áo bị vạch tìm tòi, thủy roi siết thật chặt lên da thịt.
Không có kêu lên sợ hãi, không có khóc than cứu mạng.
Bình tĩnh, một loại bình tĩnh coi như người ngoài cuộc.
Chỉ có đôi tay bị trói hung hăng nắm thật chặt, roi da siết vào da thịt, càng ngày càng khắc sâu vào trong da Lưu nguyệt.
Máu, từng giọt từng giọt theo ngón tay nhỏ lên trên mặt đất, đỏ tươi mà u bích.
"Tê." Lại là một tiếng thanh âm vạt áo vỡ tan, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trên đùi chợt lạnh.
*****
"Chậc chậc, tế da nộn thịt* đích thực xinh đẹp." Lời nói dâm loạn ngày càng phát ra không kiêng nể gì. Tiếng thở dốc ồ ồ, ở trong hình thất nhỏ hẹp này, phát ra vừa chói tai vừa vô cùng ghê tởm. *da mịn thịt mềm
Móng tay đâm vào da thật sâu, sức mạnh toàn thân đều nghẹn ở hai quả đấm hung hăng, sử dụng toàn lực muốn thoát ra ngoài.
Roi da càng siết mạnh vào da thịt Lưu nguyệt, cơ hồ thâm nhập xương cốt.
Nàng bản không nghĩ để ý đến lời nói dâm loạn bên ngoài, động tác dâm loạn, càng không để ý tới vạt áo trên người ngày càng ít đi, trinh tiết, ở trong mắt của nàng tuyệt đối không hơn được mạng sống.
Chỉ cần còn lại mạng sống, cái gì cũng sẽ tốt, đã không có mạng, hết thảy cũng không còn gì để nói, đối với người vào sinh ra tử như nàng, không có gì có thể so sánh với sinh mạng.
Đợi đến thời điểm tên bỉ ổi này dục tiên dục tử, là cơ hội tốt nhất, theo như tính tình của nàng, có thể đợi cho đến thời điểm kia để hi vọng tồn tại.
Chẳng qua là, hiện tại nàng không muốn để người khác chạm vào mình, không muốn, nàng chính là của Hiên Viên Triệt, quản chi hiện tại thân thể nàng mang theo kịch độc, người đầu tiên cùng nàng phát sinh quan hệ, sẽ bị kịch độc hại chết, nàng cũng không muốn cùng người khác, không muốn cùng người nào ngoài Hiên Viên Triệt của nàng.
Răng nanh cắn thật sâu, một ngụm hương vị rỉ sắt tràn lan trong khoang miệng.
Đôi tay dùng hết toàn lực giãy dụa, roi da càng ngày càng siết chặt hơn, toàn bộ thịt trên cổ tay gần như đã bị rách hết, roi da nâu bị nhuộm thành nâu đỏ.
Thân thể không thể nhúc nhích, dùng hết sức mạnh ở bên trong, bị roi da siết chặt, hiện ra một đạo một đạo vết máu.
Làn da vỡ nát, máu đỏ chậm rãi thẩm thấu ra ngoài.
Nhưng, đây là roi da trâu bình thường, lại bị Lưu Nguyệt dùng hết sức lực, mở ra từng chút từng chút.
"Da thịt rớm máu, thật sự là xinh đẹp thâu hồn đoạt phách." Lời nói giống như tán thưởng vang lên bên tai, tộc trưởng Khoách Bạt tộc kia tham lam nuốt một ngụm nước miếng.
"Phanh." Lời nói vừa hạ xuống, một tiếng tàn bạo vang lên, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy hai chân vốn bị trói ở một chỗ, bỗng chốc bị một cỗ lực mạnh kéo ra.
*****
Hai chân vốn bị roi da buộc chặt, bị thô lỗ kéo ra hai bên, thật to trương khai.
Phút chốc trái tim nặng nề, chẳng lẽ thật sự sẽ bị kẻ này đoạt đi?
Không, không thể, nàng là của Hiên Viên Triệt, tuyệt đối không muốn người khác chạm vào, tuyệt đối không muốn.
Không thể bảo trì trạng thái bất động thanh sắc, thân thể phản ứng kịch liệt từ chối, Lưu nguyệt giãy giụa ở trong roi da, càng xiết chặt thật sâu toàn thân Lưu Nguyệt.
Máu loãng theo da thịt rách nát thẩm thấu ra ngoài, đó là một loại tiên diễm xinh đẹp.
"Ừng ực, Ừng ực." Tiếng nước miếng gần trong gang tấc, ghê tởm như vậy.
Thân thể tản ra mùi vị thối hoắc nhanh chóng chạm tới, tay dơ bẩn ở trên da thịt rớm máu tham lam dạo chơi, hơi thở hôi thối ngày càng gần hơn.
"Bộ tộc Khoách Bạt, ta nhất định san bằng các ngươi không tha gà chó." Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.
Hai tay hết sức muốn thoát ra ngoài, lại không làm sao thoát ra được, toàn thân cao thấp đều bị trói thật chặt, Khoách Bạt tộc trưởng này thật sự một chút cũng không cởi bỏ buộc chặt trên người nàng.
"Cái đó cũng phải chờ ta hưởng qua hương vị của ngươi hãy nói." Thân thể tiến lại một chút một chút, như thân thể con gấu hôi hám, gắt gao gần sát Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cơ hồ có thể cảm giác được trạng thái thân thể Khoách Bạt.
Tâm, lần đầu tiên luống cuống.
Lần đầu tiên rơi vào tình huống nàng không thể khống chế nổi.
Không muốn, không muốn, nàng không muốn người khác chạm vào, không muốn.
"Triệt, Triệt, cứu ta, cứu ta." Nghiến chặt răng, lòng đau như cắt, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi nào? Tại sao không đến cứu nàng?
Con mắt đỏ muốn nứt ra, tóc dựng thẳng đứng, Hiên Viên Triệt......
Mắt thấy đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Ngay trong lúc này bỗng hiện lên ánh chớp.
Cửa phòng không bị đóng kia, đột nhiên phịch một tiếng bị người đá văng ra, một người như trận cuồng phong đang hướng vào.
"Phanh." Một tiếng vang lớn, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên nóng lên, thân thể đang ép chặt vào mình, bỗng chốc cứng ngắc lại, không có động tác gì.
Đây là......
Còn không chờ tinh thần nàng phục hồi lại, thân thể ghê tởm như con gấu hôi nhanh chóng bị đẩy đi, chính mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Có người ôm chặt lấy nàng.
*****
Chóp mũi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cảm nhận được lồng ngực cường tráng mà ôn hòa mình dựa vào, cảm giác được đôi tay gắt gao ôm nàng nhưng không ngừng run rẩy, lại càng ôm nàng chặt hơn.
Rất đau, ôm nàng rất đau.
Nhưng lại làm người ta buông lỏng hết thảy.
Lồng ngực này? Người này......
Tâm, định rồi.
Lưu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong lồng ngực kiên cố này.
"Không sợ, không sợ, ta đến đây, ta đến đây." Bên tai truyền đến thanh âm run rẩy, trầm thấp hữu lực, như có thể vì nàng che trời, vì nàng lấp biển.
Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt của nàng, là Hiên Viên Triệt của nàng đến đây.
"Ta không sợ, ta không sợ." Thì thào lặp lại từng câu, Lưu Nguyệt tựa vào trong lòng Hiên Viên Triệt, đột nhiên, nước mắt ướt đẫm.
Nàng thật sự không sợ, nhưng lại không biết nói thế nào, đối mặt thời điểm nguy hiểm nhục nhã kia, nàng vẫn có thể bình tĩnh vậy.
Nhưng khi rơi vào trong lòng Hiên Viên Triệt, phút chốc, liền nhịn không được đỏ mắt, nhịn không được ủy khuất đầy ngập, nhịn không được.
Nước mắt tuôn rơi, rất nhanh đã ươn ướt vạt áo Hiên Viên Triệt.
Răng nanh gắt gao cắn bả vai Hiên Viên Triệt, hung hăng cắn.
"Không khóc." Hiên Viên Triệt gắt gao ôm Lưu Nguyệt đang khóc, tâm cũng run rẩy, Lưu Nguyệt của hắn chưa bao giờ khóc, cho tới bây giờ vẫn là tối kiên cường, hôm nay lại......
Đều do hắn, đều do hắn.
Vì sao lúc ấy nhận được huyết thư của Lưu Nguyệt, không có hướng đến đây trước tiên, mà lại trở về Triệu quốc một chuyến, bày ra chiến cuộc mấu chốt, rồi lại ngày đêm thần tốc chạy tới đây.
Nếu như hắn chậm một bước, nếu không phải hắn ở Thịnh Kinh không tìm được Lưu Nguyệt, đi theo đến đây phát hiện dân tộc Tiên Ti khác thường, Lưu Nguyệt của hắn sẽ...... Hắn quả thực không dám nghĩ nữa.
Cúi đầu không ngừng hôn hai gò má Lưu Nguyệt, cổ, Hiên Viên Triệt phẫn nộ đau lòng nghiến răng nghiến lợi nói: "Không khóc, có ta ở đây, từ nay về sau không ai có thể tổn thương nàng, tuyệt đối không".
Lời nói trảm đinh chặt sắt vang lên ở trong hình thất, leng keng hữu lực, như là âm thanh va vào nhau vang lên thành tiếng.
*****
Chìm trong lòng Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hung hăng gật đầu, lại gắt gao dựa vào không muốn nâng lên.
"Vương thượng, nhanh lên." Chính lúc này, thâm âm Thu Ngân ở ngoài hình thất vang lên.
Hiên Viên Triệt nghe xong chỉ "Ân" một tiếng, một tay ôm Lưu Nguyệt trong lồng ngực, một tay kia cầm nhuyễn kiếm hướng tới xích sắt trói chặt Lưu Nguyệt vung lên.
Như chém đậu hủ, nháy mắt đứt thành hai đoạn.
Thanh kiếm nhanh chóng ở trên người Lưu Nguyệt lướt qua vài đường, roi da đang siết chặt trên người Lưu Nguyệt cơ hồ muốn nhập vào xương, đã vỡ thành từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất.
Phía trên nó, nhiễm đỏ máu của Lưu Nguyệt.
Nhìn roi da rơi xuống, trên người Lưu Nguyệt máu đã nhiễm đỏ, tròng mắt Hiên Viên Triệt đỏ lên như muốn giết người.
Nhưng lúc này không phải thời điểm tốt nhất vì Lưu Nguyệt băng bó cùng trả thù, bọn họ còn đang ở trong lãnh địa của kẻ địch.
Thoáng cái cởi ra áo ngoài trên người mình, Hiên Viên Triệt rất nhanh bao lại toàn bộ Lưu Nguyệt, che lại trang phục không chỉnh tề của Lưu Nguyệt, che luôn cả một thân loang lổ vết máu của nàng.
Ôm Lưu Nguyệt vào trong ngực thật chặt, Hiên Viên Triệt cởi bỏ mảnh vải che trên mắt nàng, nhìn khuôn mặt đã nhiễm đầy máu, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn hắn, thoáng cái đã làm tin hắn đau đến hít thở không thông.
Nguyệt của hắn, làm sao hắn lại để nàng ở cái địa phương nguy hiểm này, làm sao hắn lại để cho nàng gặp nguy hiểm như vậy.
Đỏ mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai mắt sưng đỏ kia, nét mặt Hiên Viên Triệt biểu lộ một tia mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mọi chuyện hãy giao lại cho ta".
Bình tĩnh nhìn Hiên Viên Triệt, khóe miệng Lưu Nguyệt cũng chậm rãi vẽ ra một chút mỉm cười, khẽ gật đầu, giao mình cho Triệt, nàng rất yên tâm.
Chậm rãi nhắm mắt lại, đem toàn bộ giao cho Hiên Viên Triệt.
Một tay bế Lưu Nguyệt lên, Hiên Viên Triệt xoay người đi ra ngoài hình thất, trên đường đi ra nhìn thấy Khoách Bạt tộc kia đã bị mình cho một kiếm.
Phẫn nộ tràn đầy lồng ngực Hiên Viên Triệt, tức giận nhìn kẻ kia, một kiếm giết hắn, quả thực là cái giá quá rẻ cho hắn rồi.
Khi Hiên Viên Triệt từ bên ngoài lao vào, thời điểm nhìn thấy tình hình bên trong, hắn chỉ hận không thể ăn thịt cái tên ghê tởm kia, bằm nát hắn, lột da hắn. Hắn há có thể vấy bẩn Lưu Nguyệt như vậy, cho dù là chuyện không thành cũng không thể được.
*****
Nhuyễn kiếm trong tay lướt tới tộc trưởng Khoách Bạt kia, ném hắn về hướng lò lửa.
Dám ức hiếp thê tử của hắn, phải chết như thế nào cũng không biết.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên rất nhanh, Hiên Viên Triệt ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, nhanh chóng đi ra ngoài hình thất.
Ngoài hình thất, Thu Ngân đang chờ, nhìn thấy Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt đi ra, ánh mắt trầm xuống, hiện ra một tia sát khí, Vương phi của bọn họ lại có thể bị hành hạ thành như vậy.
Nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm để nói chuyện, liền xoay người phóng nhanh ra ngoài.
Dọc đường, không nhìn đến những kẻ canh cửa đã ngã xuống hết, một hàng ba người đi ra ngoài rất nhanh.
Ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo, một mảnh âm u, trong đêm đen, chiếu rọi lối đi thật dài lại âm u tĩnh mịch.
Mạnh mẽ ôm Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt từng bước bước ra khỏi lao tù thật dài, phía trước đèn đuốc sáng trưng, tộc trưởng Tam Hợp tộc đang mang theo mấy người tới xem xét, hai bên vừa vặn đụng phải nhau.
Hai mắt hẹp dài của tộc trưởng Tam Hợp tộc, trừng lớn như chuông đồng: "Có thích khách, có thích......" Mới toát ra một câu kinh hãi, trước mắt ngân quang chợt lóe, yết hầu tộc trưởng Tam Hợp tộc phát ra một tiếng nhỏ, máu ứa ra, gục xuống phía sau.
Máu đỏ tươi theo nhuyễn kiếm trong tay Hiên Viên Triệt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Màu bạc nổi lên bốn phía, nhanh như tia chớp.
Hiên Viên Triệt, Thu Ngân, cùng nhau mãnh liệt lao ra, những nơi kiếm quang đi qua, mấy người đi theo tộc trưởng Tam Hợp tộc, một tiếng cũng chưa ra khỏi cổ họng, đã ngã xuống toàn bộ.
Tuy là bọn họ mau, nhưng một tiếng có thích khách của tộc trưởng Tam Hợp tộc, cũng làm đêm tối tĩnh lặng ở đây, náo động.
Trong khoảnh khắc đó, chung quanh lều trại nhộn nhịp bóng người, hướng tới địa phương rối loạn này.
"Có thích khách, có thích khách......" Âm thanh kinh động hét to một tiếng tiếp một tiếng ở trong bóng đêm yên tĩnh thi nhau nổi lên, nổ vang bốn phương tám hướng.
Toàn bộ quân đội mười bảy tộc Tiên Ti, ầm ầm tỉnh.
"Đi." Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng không có một tia bối rối, không hướng địa phương ít người mà đi, ngược lại hướng tới địa phương nhiều người chen chúc nhất. Đèn đuốc nhanh chóng sáng lên, mười bảy tộc Tiên Ti vũ đao lộng thương, mãnh liệt nhào tới.
*****
"Tróc nã thích khách*, không thể để cho bọn họ chạy, tróc nã, không, giết ngay tại chỗ, giết ngay tại chỗ." Tộc trưởng Hùng Khoát tộc ở gần nhất, chạy ra nhanh nhất, vừa thấy trong đêm đen thích khách đi ra từ phương hướng giam giữ Lưu Nguyệt, nháy mắt sắc mặt đại biến, cao giọng hét lớn.
*tróc nã thích khách: đuổi bắt thích khách.
Lưu Nguyệt, tuyệt đối không thể để cho nàng rời đi, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Đao kiếm âm trầm, một mảnh đèn đuốc phát ra lãnh khí.
Bóng người chớp lên, chỗ ở của mười bảy tộc Tiên Ti, san sát toàn là người, chi chít, cơ hồ trong nháy mắt đã đem vài thước vuông nơi này, vây quanh lại chật như nêm cối.
Kiếm lướt qua người, huyết sắc văng khắp nơi.
Lưu Nguyệt được Hiên Viên Triệt ôm vào trong ngực, cúi đầu hấp thu hơi thở của Hiên Viên Triệt, hết thảy động tĩnh bên ngoài, nàng một chút cũng không để ở trong lòng, chỉ cần có Hiên Viên Triệt ở đây, trái tim nàng đã quyết định rồi, chỉ cần ở bên Hiên Viên Triệt, dù trời có sập, nàng cũng sẽ không cô đơn.
Nhìn thấy vòng vây đã hình thành, mười bảy tộc Tiên Ti liền cho rằng cá đã vào trong chậy, cách đó không xa, sân phơi và chuồng ngựa, đột nhiên vang lên tiếng nổ đùng đùng.
Ngay sau đó đại hỏa đỏ rực, ở giữa sân phơi và chuồng ngựa khô ráo lan đến, lấy chăn đệm lương thảo rơm ngựa làm nguyên liệu cháy, đốm lửa nhỏ, nháy mắt đã trở thành đại hỏa lan ra khắp cánh đồng.
Trong hỏa diễm, tiếng đùng đùng, giống như thanh âm của pháo, càng nổ vang lợi hại.
Bầy ngựa hỗn loạn, tiếng ngựa hí vang lên đột ngột.
Bọn người mười bảy tộc Tiên Ti cùng ngẩn ngơ đứng nhìn, ở trong kia đang giữ hơn vạn con ngựa, toàn bộ đều là bọn họ mang đến từ địa bàn của mình.
Chìm trong lửa, trong tiếng nổ mạnh kia, trời ạ.
"Mau, mau, ngựa.... ." người của mười bảy tộc Tiên Ti thoáng cái đã hồi phục lại tinh thần, lập tức có không ít người hướng phía chuồng ngựa phóng đi.
Cả đời bọn họ gần như đều ở trên lưng ngựa, đối với thói quen của ngựa rất rõ ràng, tiếng nổ như vậy cùng với đại hỏa, đây quả thực chính là......
Bước chân điên loạn, tiếng ngựa hí vang đến chân trời, gót sắt giẫm đạp ùn ùn lao đến.
Vạn mã phi nước đại, thanh thế kinh người.
*****
Bị đại hỏa cùng tiếng nổ vang trời làm cho thất kinh, điên cuồng, xé đứt cương ngựa, lao ra khỏi chuồng, chạy cuồng loạn hướng tới bốn phương tám hướng.
Vạn mã dốc toàn bộ lực lượng, thanh thế kinh thiên động địa.
"Không tốt, chạy mau, chạy mau."
"Trời ạ, chạy mau a......"
Bối rối, nháy mắt, bọn người mười bảy tộc Tiên Ti bao vây Hiên Viên Triệt, không quản thích khách trước mặt, hướng tới bốn phương tám hướng chạy trốn đi.
Vạn mã điên cuồng phi tới phương hướng bọn họ, vạn mã điên cuồng giẫm đạp, cho dù bọn họ tạo ra từ sắt thép, cũng không thể chịu được, lại đừng nói đến bọn họ là người bằng xương bằng thịt.
Chớp mắt, tất cả người mười bảy tộc Tiên Ti ở chỗ này, giống như ruồi bọ không đầu, toàn bộ rối loạn.
"Đừng loạn, giết bọn họ cho ta, đừng loạn, giết thích khách......"
"Tất cả dừng lại cho ta, có nghe thấy không......"
"Con mẹ nó, trước hết giết thích khách đi......"
Các tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti ở trong náo loạn này, nhất thời thất sắc, bọn họ hoàn toàn không biết thích khách này là ai, không biết có bao nhiêu quan trọng.
Bọn họ chỉ biết là, hôm nay nếu để Lưu Nguyệt chạy đi, ngày sau, chỉ sợ không phải một hai người bọn họ, mà là toàn bộ người của mười bảy tộc Tiên Ti, chỉ sợ đều không có nơi chôn thân.
Thanh âm mệnh lệnh điên cuồng, trong hỗn loạn đinh tai nhức óc, trong tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, căn bản là không có nhiều hiệu quả, người của mười bảy tộc Tiên Ti mắt điếc tai ngơ, chỉ mong trốn càng nhanh càng tốt.
Mà Hiên Viên Triệt cũng không nhanh chân tránh đi, ngược lại hướng tới phương hướng vạn mã điên cuồng mà chạy.
Vó ngựa vang lớn, giống như bay đến.
Vạn mã đen như mực, ở trong bóng đêm đen càng như được thêm hỗ trợ, xa xa phi đến như bão táp, nhanh như tia chớp.
Mà ở trong vạn mã cuồng loạn trước mặt, có thể thấy vài đạo thân ảnh dẫn đầu.
"Lên ngựa." Ngạn Hổ xông lên phía trước, hướng tới phía dưới đón lấy Hiên Viên Triệt rống to một tiếng, ném roi ngựa trong tay cho Hiên Viên Triệt.
Đột nhiên bước vọt lên, xoay người một cái, bắt được roi ngựa đang bay tới, Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt lập tức ngồi xuống vững vàng.
Phối hợp không sai một ly.
*****
Phía sau, Thu Ngân cũng bắt được roi ngựa do Đỗ Nhất ném tới, xoay người một cái đã leo lên ngựa.
Giương roi ngựa lên, Hiên Viên Triệt đột nhiên quay đầu lại một cái, hướng tới phương hướng đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc, lớn tiếng hét lên: "Thù hận hôm nay, ngày sau tất giẫm nát mười bảy tộc Tiên Ti các ngươi, chắc chắn".
"Giá." Dứt lời giương roi ngựa lên, Hiên Viên Triệt phóng ngựa hướng tới phía trước.
Vạn mã gào thét phía sau, như cơn thịnh nộ, giẫm lên hết thảy, phá hủy hết thảy.
Nơi đóng quân của mười bảy tộc Tiên Ti, chớp mắt bị hủy sạch sẽ, một mảnh đống hỗn độn.
Đám người Hùng Khoát tộc chạy trối chết trong hoảng sợ, trơ mắt nhìn đám người Hiên Viên Triệt xoay người lên ngựa, đã đi xa, ngay cả tới gần cũng không được.
Không khỏi rùng mình đến suýt hộc máu, không chết không ngừng.
Vó ngựa cuồng loạn, nhanh chóng cực kỳ, trong khoảnh khắc đã đi xa như bão táp, chỉ chừa lại bóng đêm tối như mực cùng mặt đất bừa bãi.
Xuyên núi qua rừng, chạy gấp một vòng.
Vạn mã sau lúc đầu xao động, bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại, bởi vì mười bảy tộc Tiên Ti huấn luyện ngựa rất tốt, sau phút luống cuống ngắn ngủi, đã bắt đầu tán đi từng đám, quay đầu trở về.
Dần dần cái gì cũng không còn.
Phóng ngựa như bay, đã vượt qua vài khe núi, dứt bỏ hết thảy lại đằng sau, Hiên Viên Triệt mới ghìm chiến mã, ngừng lại.
Phi thân xuống đất, Hiên Viên Triệt rất nhanh ôm Lưu Nguyệt nói: "Thế nào? Còn duy trì được không?" Một bên đã bắt đầu cởi áo khoác bao ở trên người Lưu Nguyệt.
Bên cạnh, Đỗ Nhất, Thu Ngân, Ngạn Hổ, cùng đám người Thác Bỉ Mộc, thấy vậy lập tức xoay người sang chỗ khác rất nhanh, đồng thời nhất tề châm lên chiết hỏa trong tay, vì Hiên Viên Triệt chiếu sáng lên.
"Không chết được." Tựa vào trong lồng ngực Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt mở to đôi mắt còn sáng hơn ánh sao, bình tĩnh nhìn Hiên Viên Triệt, khẽ cười nói.
Hiên Viên Triệt biết chỉ cần không phải đại sự sinh tử, Lưu Nguyệt sẽ không lưu tâm, lập tức cũng không nghe Lưu Nguyệt, trực tiếp rất nhanh xem xét miệng vết thương của Lưu Nguyệt.
Bị thương ngoài da, quả thật là bị thương ngoài da.
*****
Tuy toàn thân đều che kín bởi hồng ngân, đều xây xước da thịt, nhưng thực sự chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Không hề ngừng lại, Hiên Viên Triệt liếc mắt thấy cổ tay Lưu Nguyệt, tay bỗng chốc run rẩy.
Trong ánh mắt đang chăm chú nhìn cổ tay Lưu Nguyệt kia, bão táp rất nhanh ngưng kết, đau lòng không ngừng tích tụ, sự rối rắm ấy, khiến Lưu Nguyệt đang bị nhìn chòng chọc, trái tim cũng đột nhiên hoảng hốt.
"Không sao, không phải việc gì to tát, chàng đừng....
"
"Còn không phải chuyện gì to tát!"
Không có tiếng rống điên cuồng, không có hét lên thô bạo, chỉ có một tiếng nói nhỏ trầm thấp.
Nhưng chỉ một tiếng thầm thì này đã tràn ngập áy náy, tràn ngập đau lòng, tràn ngập chua xót và đau buồn phẫn nộ, lại khiến Lưu Nguyệt không nói lên lời.
Nhẹ nhàng đưa tay nâng cổ tay Lưu Nguyệt lên, chỉ toàn thấy máu thịt, gần như khắc vào gân cốt, xói mòn gân mạch.
Nhẹ vô cùng, sự đụng chạm khẽ khàng, tay Hiên Viên Triệt run rẩy không ngừng.
Đây cần phải giãy dụa kịch liệt đến bao nhiêu, cần phải liều mạng điên cuồng đến bao nhiêu, mới có thể tạo ra vết thương như vậy.
Một thân công phu của Lưu Nguyệt đều ở trên tay, nếu như mất tay, nàng chẳng khác nào phế nhân.
Vết thương sâu như vậy, đã khảm vào tận xương, tổn thương gân mạch, nếu như hắn chậm một bước, gân mạch bị hao tổn, vậy Lưu Nguyệt từ nay về sau...Cảm giác được tay Hiên Viên Triệt không ngừng run run, Lưu Nguyệt nghiêng đầu tựa sát vào trong lòng Hiên Viên Triệt, nhẹ giọng nói: "Không sao, huống chi cho dù có chuyện, sau này vẫn còn có chàng, còn có chàng.
"
Vài chữ khe khẽ, so với núi cao, so với biển sâu, đó là sự toàn tâm toàn ý tin cậy, đó là giao phó cả một đời.
"Được.
"
Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang mỉm cười trong lòng, Hiên Viên Triệt đỏ mắt, nặng nề gật đầu một cái.
Rất nhanh đưa tay lấy thuốc mỡ trong ngực ra, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng bôi thuốc cho Lưu Nguyệt.
Ánh trăng long lanh, đèn đuốc lập loè.
Một mảnh yên tĩnh.
Giữa sự tĩnh lặng ấy, Hiên Viên Triệt đột nhiên trầm giọng nói: "Không được liều mạng, có nghe thấy không, dưới bất kì tình huống gì, mạng đều là quan trọng nhất, những thứ khác đều là tôm tép, ta chỉ để ý nàng còn sống hay không, nàng yên ổn, những cái khác ta đều không để ý, có nghe thấy không?"
Ngửa đầu nhìn Hiên Viên Triệt sắc mặt hết sức nghiêm túc, Lưu Nguyệt chậm rãi nở nụ cười, không có lên tiếng chỉ gật gật đầu.
Hiên Viên Triệt như vậy, nàng còn đòi hỏi gì nữa.
Toàn thân nhanh chóng được bôi thuốc tốt nhất, Hiên Viên Triệt lấy y phục của mình mặc cho Lưu Nguyệt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
*****
Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt đang nhìn chằm chằm mình, tách ra không bao lâu, nhưng tại sao lại cảm thấy đã xa nhau lâu như vậy, lâu đến nàng cũng không nhớ rõ, lâu đến nàng không nỡ chớp mắt, cũng vì vậy, nàng có thể nhìn thấy sắc mặt Hiên Viên Triệt trầm xuống.
Hai mắt nháy mắt thay đổi, Lưu Nguyệt lập tức càng tựa sát vào trong lòng Hiên Viên Triệt, hai tay ôm chặt cổ Hiên Viên Triệt, vẻ mặt đáng thương nói: "Ta biết, chàng đừng giận, đau.
"
Hiên Viên Triệt thấy vậy không khỏi cúi đầu nhìn Lưu Nguyệt thật sâu.
Ngày thường Lưu Nguyệt sát phạt quyết đoán, khát máu vô tình, vết thương cỏn con như vậy, đau nỗi gì, đây là giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn.
Nhưng mà, thế nhưng hắn lại không từ chối nổi sự nũng nịu của Lưu Nguyệt.
Khe khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, Hiên Viên Triệt đưa tay ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, hôn nhẹ lên khuôn mặt của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: "Nàng có biết lòng ta đau, nàng còn làm như vậy.
"
Biết rõ hắn sẽ đau lòng, còn ngàn dặm xa xôi chạy tới quan ngoại, còn một thân một mình xông vào nơi nguy hiểm này, còn xung đột với thế lực nơi quan ngoại.
Hắn đã nói, chuyện tình của hai người bọn họ, hai người cùng nhau đối mặt, hắn không muốn đem toàn bộ áp lực đều để một mình Lưu Nguyệt gánh vác, hắn có thể cùng nàng thống nhất thiên hạ này.
Nhưng mà, người này, người này ....
Ai, Lưu Nguyệt như vậy, hắn sao có thể buông tay, hắn sao có thể không thích, không tiếc.
Bóng đêm tràn ngập, lại không lấp được thâm tình.
Hiên Viên Triệt hai mắt chớp cũng không chớp, Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm, người nam nhân này, nàng tổn thương hắn như vậy, nàng cũng không hề giải thích gì cả, chỉ có đưa đi ba chữ 'tin tưởng ta', hắn cứ như vậy ngàn dặm xa xôi đến đây, một chút khúc mắc cũng không có, cứ như vậy mà đến đây.
Đôi mắt thâm tình như vậy, đôi mắt chưa từng có sự hoài nghi, không cần nói, cũng đã nói rõ hết thảy.
Hiên Viên Triệt của nàng, nàng sao có thể đem Hiên Viên Triệt một lòng yêu thương của nàng vào nơi nguy hiểm, nàng sao có thể làm được.
Đưa tay nhẹ nhàng kéo đầu Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt ngửa đầu mút lấy đôi môi đỏ mọng kia thật sâu, yêu của nàng.
Nhẹ liếm chậm miết, không phải nụ hôn điên cuồng, không phải tham lam cắn mút.
*****
Đó là một sự tinh tế đem toàn bộ tình ý toàn bộ chất chứa trong nụ hôn thắm thiết, toàn bộ tình ý, toàn bộ yêu thương, hết thảy mọi thứ không thể nói lên lời, đều truyền đạt cho đối phương bằng nụ hôn này.
Một mảnh yên tĩnh.
Đám người Thu Ngân quay lưng về phía Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, yên lặng liếc nhau, quang mang trong mắt chớp động, thu lại đèn đuốc trong tay, lặng lẽ lui ra.
Đem một phương đất trời này, nhường cho đôi tình nhân lâu ngày xa cách.
Vừa hôn xong, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt thật sâu, chậm rãi đưa tay đẩy Hiên Viên Triệt ra định đứng dậy.
Hiên Viên Triệt thấy vậy mặt mày lại dựng lên, một phen ôm Lưu Nguyệt trở về, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Nguyệt, giống như muốn nhìn thấu tất cả.
"Nàng nghĩ rằng ta vẫn có thể buông tay?"
Lời nói mang theo sự giận dữ, Hiên Viên Triệt thoạt nhìn hết sức nghiêm túc.
Ở biên quan Ngạo Vân hắn tức giận đến hộc máu, ngàn dặm xa xôi đuổi đến Tiên Ti, không phải để nàng lại đẩy hắn ra lần nữa, bất kể là vì nguyên nhân gì.
"Triệt, tin tưởng ta, ta sẽ xử lý tốt, chàng cho ta một năm, một năm này chúng ta làm bộ như không biết, hoặc là, chàng giả vờ hận ta cũng được.
"
Nhìn đôi mắt sắc bén của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cắn chặt răng.
"Hận ngươi? Trừ phi chúng ta thật sự tuyệt tình tuyệt nghĩa, nếu không, đừng hòng.
"
Hai tròng mắt đỏ sậm ẩn chứa tĩnh mịch sâu thẳm.
"Triệt, chàng....
"
Lưu Nguyệt nghe vậy trái tim vừa ấm không biết làm sao, phải làm sao mới tốt? Tổn thương Hiên Viên Triệt, nàng lại không nỡ, nhưng nếu Hiên Viên Triệt cứ như vậy, Minh Đảo..."Tránh né ta như vậy, có phải bời vì cái này không?"
Nhìn thấy Lưu Nguyệt nôn nóng không biết làm sao, Hiên Viên Triệt đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, lấy ra một vật từ trong lòng, đặt trong tay Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vừa thấy không khỏi sửng sốt, thứ này...
← Ch. 094 | Ch. 096 → |