Vay nóng Tima

Truyện:Bánh Xe Định Mệnh - Chương 12

Bánh Xe Định Mệnh
Trọn bộ 42 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)

Siêu sale Lazada


Khổng Lập Thanh quá đau đầu nhưng cũng chỉ có thể từ từ dỗ thằng bé. Cô khoanh chân ngồi đối diện với nó, khẽ nói: "Con yêu, từ hôm nay con phải ngủ riêng thôi."

Mặt Khổng Vạn Tường ngay lập tức bí xị: "Mẹ muốn ngủ với chú ấy, cho nên không cần con?"

Khổng Lập Thanh biết Khổng Vạn Tường rất nhạy cảm, lại lớn trước tuổi, chuyện này tốt nhất không nên lừa thằng bé, đành cặn kẽ giải thích. Cô cố gắng nói từ tốn và dịu dàng nhất có thể: "Vạn Tường, con nghe mẹ này, mẹ đã từng nói vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi con, nhưng con trai lớn rồi, tất nhiên phải ngủ riêng, đứa trẻ nào lớn lên cũng đều phải ngủ riêng như vậy."

Hai hàng nước mắt đã tuôn trên mặt Khổng Vạn Tường, cậu bé cố mím chặt môi để không khóc thành tiếng, dáng vẻ ấy thật khiến người ta đau lòng. Cuối cùng cũng không kìm được, Vạn Tường nghẹn ngào nói trong tiếng khóc thút thít: "Mẹ đúng là không cần con nữa, chú ấy đến là mẹ không cần con nữa."

Khổng Lập Thanh muốn giơ tay ôm Khổng Vạn Tường vào lòng an ủi, không ngờ thằng bé lại tránh khỏi vòng tay cô, quay lưng lại nằm xuống giường, cuối cùng cũng bật khóc hu hu.

Khổng Lập Thanh không ngờ Vạn Tường lại phản ứng như vậy, khiến thằng bé ấm ức cô cũng có một phần trách nhiệm, nếu trước khi Chu Diệp Chương đến cô biết lo lắng trước, sắp xếp để cậu bé ngủ riêng luôn thì hôm nay thằng bé đã không sốc đến vậy. Cô chỉ biết ôm Vạn Tường từ phía sau, không ngừng thì thầm: "Mẹ xin lỗi."

Khổng Lập Thanh ôm Vạn Tường, không ngừng vuốt ve, an ủi, dần dần thằng bé cũng bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn giận hờn không chịu nói chuyện với cô. Khổng Lập Thanh nằm phía sau, tay vuốt mái tóc mềm của Vạn Tường, giọng vô cùng yêu thương: "Vạn Tường của mẹ, có phải con đang thấy mình ngủ riêng rất buồn? Mẹ cũng rất buồn. Con rồi sẽ phải lớn lên, rồi sẽ không cần mẹ nữa. Rồi có một ngày con và mẹ thực sự phải tách ra."

Khổng Lập Thanh không dám kỳ vọng Khổng Vạn Tường hiểu được những lời mình nói, cô thực sự đang rất buồn nên không giấu suy nghĩ trong lòng.

Vạn Tường nghe quả nhiên câu hiểu câu không, nhưng thằng bé biết mẹ đang buồn, quay người lại kéo áo Khổng Lập Thanh, giọng nói còn chút hờn dỗi: "Mẹ, con sẽ không bao giờ rời xa mẹ."

Khổng Lập Thanh khẽ cười, không đáp lại, cô khẽ vỗ vỗ lưng thằng bé, thì thầm khích lệ: "Vạn Tường của mẹ phải trở thành nam tử hán rồi, con xem có nam tử hán nào còn ngủ với mẹ? Từ nay về sau mẹ sẽ đợi con ngủ rồi mới về phòng, phòng con mẹ cũng không đóng cửa, đêm đến con chỉ cần gọi một tiếng là mẹ sang ngay, được không?"

Vạn Tường không nói gì, lau nước mắt vào áo Khổng Lập Thanh rồi nhắm mắt nằm yên. Khổng Lập Thanh biết như thế đồng nghĩa với thằng bé đã chấp nhận.

Nước mắt chưa khô hẳn, nó đã ngủ thiếp đi, Khổng Lập Thanh biết Vạn Tường trong lòng chắc chắn rất buồn nhưng cô cũng chỉ có thể làm đến thế. Cô quá hiểu, bất cứ sự trưởng thành nào cũng phải trả giá bằng những nỗi đau.

Từ phòng Khổng Vạn Tường đi ra, Khổng Lập Thanh thấy căn nhà đã trở lại vẻ yên ắng thường thấy, phòng khách dưới lầu tối mờ, đèn đuốc đã tắt hết, chỉ còn bật một ngọn đèn tường. Cô mở cửa phòng ngủ chính, bên trong không có người, đèn ngủ ở đầu giường vẫn đang sáng. Khổng Lập Thanh mặc nguyên quần áo, đi đến bên chiếc giường lớn nằm xuống. Cô chiếm đến nửa chiếc giường rộng, người ngay ngắn, hai tay đặt trước bụng, mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, kiểu tư thế tiêu chuẩn của "vật tế thần".

Phòng này rất rộng, hiệu quả cách âm của tường cũng rất tốt, bốn phía đều không nghe động tĩnh gì, góc phòng thấp thoáng thấy bóng đồ gia dụng, không gian tranh tối tranh sáng khiến người ta hồi hộp vô cùng.

Khổng Lập Thanh nằm trên giường, thần kinh căng thẳng, cô nghĩ nên biết điều tự mình lên giường trước, tránh phải đợi đến lúc để người ta nhắc, sẽ càng khó xử hơn. Dù lòng đã hiểu rõ nhưng vẫn thấy e ngại, đối với cô mà nói, những chuyện không như ý trong cuộc sống gặp đã nhiều rồi, cũng sớm phải sống qua những năm tháng bị bạo hành thân thể, tra tấn tinh thần. Nửa đời người đến nay đều phải vật lộn để tồn tại, chưa từng gặp chuyện vui vẻ, nhưng trong lòng cô cũng từng có mộng tưởng về tình yêu và hạnh phúc, cho đến hôm nay lại bị ép nằm trên giường của một người đàn ông xa lạ, đòn đả kích mạnh mẽ này phải tính thế nào? Vì sao cuộc đời cô lại luôn gặp phải những chuyện trớ trêu như vậy? Cho dù trái tim đã bị chà đạp đến chai sần nhưng cô vẫn ôm hy vọng về một tình yêu đẹp, luôn nghĩ có một ngày mình sẽ tìm được người đàn ông ấm áp, có thể cứu rỗi mình, khiến mình mạnh dạn mang hết những nỗi đau khổ uất ức của bản thân mình bộc bạch với người ấy. Nhưng tại sao chuỗi ngày đau khổ của cô lại không có hồi kết, vì sao đi qua bao gian truân như thế cô vẫn chưa thấy được chút ánh sáng cuối đường hầm, thể xác yếu đuối của cô luôn bị người ta mang ra giày xéo? Trước mắt mờ mịt, giọt nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng trào ra khỏi hốc mắt như đê vỡ.

Cơ thể mệt mỏi, tinh thần hoảng loạn, sức lực gần như bị rút cạn, Khổng Lập Thanh khóc mệt dần dần thiếp đi.

Cơn mưa bắt đầu từ chiều tối đến nửa đêm vẫn chưa tạnh, nước mưa hất lên ngoài cửa kính tạo thành bức màn nước, trời đã tảng sáng nhưng trong thư phòng vẫn sáng đèn. Chu Diệp Chương rất bận, anh điều hành cả một đế chế, bình thường khối lượng công việc cần giải quyết vô cùng nhiều. Giữa không gian yên tĩnh ban đêm bỗng vọng tới mấy tiếng khóc trẻ con.

Thời điểm nghe thấy tiếng khóc truyền đến, Chu Diệp Chương ngừng tay, chăm chú lắng nghe. Vạn Tường khóc không to, cũng không liền mạch, là kiểu nức nở ngắt quãng như có gì ấm ức.

Chu Diệp Chương lắng nghe một lúc, đứng dậy mở cửa đi ra, hành lang vẫn để đèn, cả phòng ngủ chính và phòng trẻ em đều mở cửa. Tiếng khóc vọng ra từ phòng trẻ, Chu Diệp Chương đi về phía đó. Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, anh liếc mắt nhìn vào, Khổng Lập Thanh cả người vùi sâu trong chăn, không động tĩnh gì.

Chu Diệp Chương chỉ tùy ý liếc nhìn qua một cái rồi bước vào căn phòng bên cạnh, Vạn Tường đã ngồi dậy, hai tay dụi đôi mắt khóc sưng cả lên.

"Cháu làm sao thế?" Chu Diệp Chương cúi xuống hỏi thằng bé.

Khổng Vạn Tường nghe hỏi liền buông tay đang dụi mắt, nhìn thấy Chu Diệp Chương liền phụng phịu hỏi: "Mẹ, mẹ cháu đâu? Mọi lần cháu khóc mẹ đều chạy đến." Khổng Vạn Tường rõ ràng trong lòng bất mãn đến mức nổi giận, câu cuối đã gần như hét lên, hét xong lại nấc từng hồi, hai mắt khóc nhiều đã sưng đỏ, nước mắt viền mi nhưng cậu bé vẫn kiên cường nhìn lên, dáng vẻ như không cần ai thương hại.

Chu Diệp Chương nghiêm khắc nhìn cậu bé một lúc, Vạn Tường cũng nghênh khuôn mặt trẻ con nhìn lại anh, dáng vẻ không chút sợ hãi, xem chừng ánh mắt cậu bé vẫn còn ý giận: "Mẹ cháu hôm nay chắc là quá mệt, ngủ say nên không nghe thấy cháu khóc. Muốn chú đưa đi tìm mẹ không?"

Vạn Tường nghe Chu Diệp Chương hỏi có muốn đưa đi tìm mẹ không liền bớt tỏ thái độ đối đầu: "Muốn." Vạn Tường không chút do dự đáp.

"Vậy lại đây." Chu Diệp Chương giơ tay ra.

Vạn Tường bước tới gần để Chu Diệp Chương bế lên, chẳng chút kiêng dè đem nước mắt nước mũi quệt đầy quần áo anh, Chu Diệp Chương cúi nhìn khuôn mặt đáng yêu của thằng bé, khẽ cười: "Sao đang ngủ lại khóc?"

Vạn Tường không trả lời anh.

Chu Diệp Chương ra khỏi phòng, tiếp tục hỏi: "Gặp ác mộng à?"

"Vâng." Vạn Tường trong vòng tay Chu Diệp Chương cuối cùng cũng không tình nguyện đáp một tiếng.

"Mơ thấy chuyện gì?" Để xoa dịu thằng bé, Chu Diệp Chương tiếp tục hỏi.

"Không nhớ nữa." Khổng Vạn Tường thì thầm, Chu Diệp Chương cũng không hỏi gì thêm.

Đến cửa phòng ngủ chính, Chu Diệp Chương cố ý bước nhẹ chân, nói nhỏ với Vạn Tường: "Cháu xem, mẹ cháu ngủ mệt như vậy, thật sự không nghe thấy cháu khóc. Bây giờ chú sẽ đặt cháu bên cạnh mẹ, nhưng cháu phải nhớ không làm ồn để cho mẹ ngủ, đồng ý không?"

"Cháu sẽ nhẹ nhàng, không làm mẹ thức giấc." Vạn Tường rất hiểu chuyện, cũng thì thầm đáp lại.

Trên giường, Khổng Lập Thanh vẫn duy trì tư thế ngủ ban đầu, cô ngủ rất sâu, không bị đánh thức bởi những âm thanh bên cạnh.

Chu Diệp Chương bế Vạn Tường đến bên giường, vén chăn đặt cậu bé xuống, nó tự động chui vào chăn, cẩn thận nhích lại gần bên Khổng Lập Thanh, yên tâm nằm xuống ngủ.

Khổng Lập Thanh da trắng xanh, bình thản nằm cuộn trong tấm chăn gấm màu booc-đô, trên gối có vệt ướt rất rõ, mắt Chu Diệp Chương dừng ở đó một lát, sau đó anh cúi xuống dém chăn cho Vạn Tường.

"Cám ơn chú." Khổng Vạn Tường mắt sáng long lanh nhìn lên Chu Diệp Chương, dường như không còn ý thù địch.

Chu Diệp Chương khẽ nhéo má thằng bé, nói nhỏ: "Ngủ đi."

Khổng Vạn Tường hào phóng cười với anh, Chu Diệp Chương giơ tay vuốt dọc theo mặt cậu bé, từ trán tới cằm nhắc nó nhắm mắt lại, miệng thì thầm khen ngợi: "Bé ngoan."

©STENT: luv-ebook

Động tác của Chu Diệp Chương nhẹ nhàng mà dứt khoát, rất có tác dụng xoa dịu, lòng bàn tay lớn khô ráo trượt qua mặt dường như khiến thằng bé yên tâm nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Khổng Lập Thanh bỗng thấy cơ thể rã rời, cảm giác dường như đêm qua không được ngủ, tay chân nặng trịch, cơ bắp mỏi nhừ. Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài khiến cô biết hôm nay mình đã ngủ quên, nhưng cơ thể chưa kịp phản ứng thì não bộ đã kích hoạt trước: Hôm nay là thứ Bảy. Đầu lần nữa rơi xuống gối, tâm trí lại mơ mơ hồ hồ rơi vào cõi mông lung.

Khổng Lập Thanh không nhớ nổi đã đọc được ở đâu một câu như thế này: Muốn biết một người có hạnh phúc hay không, hãy nhìn biểu cảm đầu tiên trên mặt cô ấy lúc thức dậy mỗi ngày. Cô biết bản thân không phải người hạnh phúc, có lẽ chỉ trong lúc ngủ cô mới có thể vứt bỏ hết mọi áp lực của cuộc sống hàng ngày, cho nên ngay khi còn nhỏ xíu cô đã rất ghét phải tỉnh dậy. Sau này lớn lên, khi đã có thể sống tự do tự tại, buổi sáng mỗi ngày tự soi gương, chỉ thấy gương mặt mình ngây dại trong đó, cô thực sự không phải người hạnh phúc.

Bên cạnh có tiếng thì thào, có người thầm nói chuyện sau lưng cô. Trước đây mỗi khi thứ Bảy, Khổng Lập Thanh sẽ lười biếng ngủ nướng ít giờ, Khổng Vạn Tường rất ngoan, thức dậy trước là nằm bên cạnh tự chơi, muốn đi vệ sinh cũng tự đi, không hề làm phiền đến "phần thưởng" của cô. Cô nhớ hồi đầu Vạn Tường nằm bên cạnh, nếu cô không tỉnh, nó cũng sẽ yên lặng nằm đợi, sau này nó dần hiếu động hơn, nhưng vẫn nằm yên được lúc lâu, không làm phiền cô ngủ.

Hôm nay lúc Khổng Vạn Tường tự chơi lại không nghe thấy tiếng tay chân loạt xoạt, thằng bé đang nói chuyện với ai đó, giọng cố nhỏ hết mức nhưng nghe vẫn vô cùng trong trẻo đáng yêu. Tình huống ngày hôm qua từ từ hiện lên trong đầu Khổng Lập Thanh như cuốn phim quay chậm, cô cứng người quay lại.

Chu Diệp Chương mặc quần áo ngủ bằng lụa màu xám nhạt ngồi phía đầu giường, nửa người dưới trong chăn, nửa người trên dựa vào thành giường, laptop để trên đùi. Vạn Tường ngồi trong lòng anh, tay Chu Diệp Chương vòng quanh người thằng bé, hướng dẫn nó chơi trò chơi điện tử: "Chỗ này có khúc cua, chậm một chút. Nhớ chú ý xem bản đồ, đến chỗ nào đường thẳng mới được tăng tốc."

Tai nghe cắm vào laptop, mỗi người đeo một bên, Chu Diệp Chương cúi đầu, giọng hạ thấp, nghe có cảm giác rất nhẹ nhàng. Khổng Vạn Tường ngồi trong lòng anh, mắt lấp lánh, cơ thể lúc xoay trái khi nghiêng phải, nhìn rất giống một đứa trẻ được nuông chiều.

Lúc Khổng Lập Thanh nhìn về phía hai người đó, Chu Diệp Chương cũng nhanh chóng phát hiện, còn tranh thủ nhìn lại cô một cái, nhưng cũng không hỏi gì, quay lại hỗ trợ Vạn Tường chơi đua xe.

Cảnh tượng đang bày ra trước mắt khiến Khổng Lập Thanh hoang mang, không phải cô chưa từng tưởng tượng đến cảnh như thế này, chỉ có điều vai chính lại là Chu Diệp Chương, người đàn ông khiến cô có chút khó tiếp nhận, đồng thời cũng hơi sợ hãi.

"Được rồi, không chơi nữa, mẹ cháu tỉnh rồi." Có lẽ họ vừa chơi xong một ván, Chu Diệp Chương vỗ vào mông Vạn Tường, tắt trò chơi trên máy.

Vạn Tường thò đầu nhìn, cuối cùng cũng phát hiện mẹ đã tỉnh, thằng bé ngay lập tức bước ra khỏi lòng Chu Diệp Chương, chủ động lăn vào lòng Khổng Lập Thanh.

"Mẹ." Giọng trẻ con nũng nịu gọi cô.

"Con dậy lâu chưa?" Khổng Lập Thanh duỗi tay cho Vạn Tường gối lên, âu yếm hỏi.

"Chơi xong mấy ván đua xe rồi ạ." Khổng Vạn Tường dùng tay chân làm lại động tác điều khiển xe, lơ đãng trả lời.

"Đói chưa?" Xoa đầu Vạn Tường, Khổng Lập Thanh hỏi nhỏ.

"Không đói." Vạn Tường nói thật

"Được rồi, con trai thì không nên làm nũng mẹ. Mau dậy thôi, chúng ta ăn sáng xong sẽ ra ngoài một chuyến. Chuyển mùa rồi, hai người cần mua quần áo mới." Chu Diệp Chương ngồi bên cạnh vừa sắp xếp kế hoạch vừa thu dọn máy móc, lúc này đã đứng bên cạnh giường, vỗ tay thúc hai mẹ con ai đó còn lười biếng nằm trên giường chưa chịu dậy.

Chu Diệp Chương đứng đó, vẫy tay với Khổng Vạn Tường: "Qua đây, chúng ta đi đánh răng rửa mặt."

Khổng Lập Thanh nằm đó nhìn Khổng Vạn Tường lồm cồm bò dậy, rất tự nhiên bước vào vòng tay của Chu Diệp Chương, đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, khả năng thích ứng hoàn cảnh của cô còn không bằng một đứa trẻ.

Chu Diệp Chương bế Khổng Vạn Tường đi ra, còn dừng ở cửa nói một câu: "Nhanh chút, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm."

Nửa giường bên cạnh đệm chăn đều có dấu vết người nằm, hình như đêm qua Khổng Vạn Tường cũng ngủ ở đây, mà quần áo trên người cô vẫn nghiêm chỉnh, cơ thể cũng không có cảm giác gì. Khổng Lập Thanh hơi bối rối, không hiểu tình huống đêm qua là thế nào. Cô tuy là người có khả năng quan sát tốt nhưng lối tư duy lại hết sức đơn giản, những chuyện rối rắm cô chưa hiểu được thì không ngần ngại gạt sang một bên, đợi đến khi nào sự tình tự bộc lộ chân tướng thì tính tiếp.

Loạng choạng ngồi dậy, đi vào phòng vệ sinh thay quần áo và vệ sinh cá nhân, từ bên phòng trẻ mơ hồ truyền tới cuộc nói chuyện của hai người đàn ông một lớn một nhỏ, âm thanh rất khẽ, tiếng được tiếng mất, không nghe được nội dung cụ thể. Dưới lầu cũng truyền tới mấy thanh âm như có như không, ngôi nhà thoát khỏi trạng thái yên tĩnh, cuộc sống yên bình của cô trước đây cũng kết thúc rồi, Khổng Lập Thanh vừa đánh răng vừa suy nghĩ miên man.

Khổng Lập Thanh vừa rửa mặt vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của Chu Diệp Chương. Theo âm thanh vọng đến từ phòng ngủ, cô đoán anh ta đang thay quần áo. Khổng Lập Thanh rửa mặt xong, lúc treo khăn mặt còn do dự một lúc trước bồn rửa tay, cuối cùng lấy một chiếc bàn chải khác, bôi kem đánh răng lên trên, múc đầy cốc nước, sau đó đặt bàn chải ngay ngắn trên mặt cốc. Cô cũng không biết vì sao mình làm như vậy, chỉ biết lúc làm những việc này lòng tràn ngập niềm vui, đối với Khổng Lập Thanh mà nói, đó là một loại trải nghiệm vô cùng mới mẻ.

Từ nhà tắm đi ra lại va vào người đàn ông mà cô muốn tránh mặt, Khổng Lập Thanh vội vội vàng vàng chạy đến cầu thang xuống phòng ăn. Lúc này Khổng Vạn Tường đã ngồi bên bàn ăn sáng, dì Thanh ngồi cạnh Vạn Tường vừa ăn cháo vừa nhìn cậu bé phết bơ vào bánh mỳ cho lên miệng. A Thần ngồi ở đầu kia bàn ăn, mặt mũi tỉnh bơ ăn bữa sáng của mình, cậu ta cũng ăn sáng kiểu Tây nhưng suất ăn không giống với Vạn Tường, nước ép trái cây, trứng ốp lếp, bánh mỳ nướng và thịt xông khói.

Dì Thanh nhìn thấy Khổng Lập Thanh đi vào, bèn nhìn cô cười thật hiền: "Cô Khổng ăn gì? Đồ ăn tôi để trong bếp, cô tự chọn nhé."

Khổng Lập Thanh thực sự thích người phụ nữ hiền dịu này, cô cố gắng cười thật tươi đáp lại: "Vâng ạ. Cháu tự đi lấy."

Bếp gas vẫn đang để lửa lim dim, một bên đặt nồi cháo nhỏ, bên cạnh là nồi hai tầng hấp bánh bao, bàn bên cạnh tủ bếp đặt một cái khay bạc lớn, bên trong có trứng luộc lòng đào, bánh sừng bò nướng, thịt xông khói, sữa tươi, rất ngon mắt. Khổng Lập Thanh biết đó là bữa sáng chuẩn bị cho Chu Diệp Chương. Bản thân cô không thích đồ ăn Tây, cũng không dám tự tiện động vào, chỉ múc một bát cháo, lấy một chiếc bánh bao cho ra đĩa, bưng cả hai tay ra bàn ăn.

Khổng Vạn Tường bẩm sinh đã có tư chất, khả năng thích ứng với hoàn cảnh mới rất tốt, miệng vừa nhai đồ ăn vừa quay sang dì Thanh gọi "bà nội, bà nội", thằng bé chơi đùa với dì Thanh rất tự nhiên, mặt luôn tươi cười. Khổng Lập Thanh thấy thằng bé cũng ăn nhiều rồi nên không để tâm nhắc nhở nữa. Hôm nay cô thấy người khó chịu ăn gì cũng không ngon.

Chu Diệp Chương cuối cùng cũng đi xuống ăn sáng, lúc này anh đã mặc âu phục nghiêm chỉnh, cả một bộ comple đen, bên trong là áo sơ mi trắng không cà vạt. Bộ quần áo vừa vặn thế này làm anh nhìn khác hẳn khi mặc đồ ở nhà rộng rãi, thân hình càng thêm cao lớn. Đồ ăn trong khay bạc đó quả nhiên là chuẩn bị cho anh, sau khi dì Thanh bê từ bếp ra, anh ngồi xuống bên bàn, chẳng chào hỏi ai, chuyên tâm ăn, cũng ăn rất nhanh.

Chu Diệp Chương là người ngồi vào bàn ăn cuối cùng nhưng lại ăn xong trước nhất, Khổng Lập Thanh xong xuôi cũng tự giác đứng lên giúp dì Thanh thu dọn bàn ăn, ba người đàn ông chuyển tới phòng khách, thấy Vạn Tường đi cùng hai người đó, Khổng Lập Thanh cũng không mất công quản thằng bé.

Căn hộ này phòng ở không nhiều, Khổng Lập Thanh đang rất tò mò không biết dì Thanh và A Thần ngủ ở đâu. Lúc dọn nhà bếp cuối cùng không nhịn được, tùy tiện hỏi một câu: "Dì Thanh, buổi tối dì ngủ ở đâu vậy?"

"Hai tòa nhà này đều là tài sản của cậu Chu, cô không biết à? Tôi và A Húc, còn có cả A Thần nữa đều ở tầng dưới. Dạo này A Húc thường ra ngoài lo công việc, không đến đây ăn cơm, cô chưa gặp thôi." Dì Thanh cười hiền hậu, thoải mái trả lời vô cùng cặn kẽ câu hỏi của Khổng Lập Thanh. Hai tòa nhà? Khổng Lập Thanh kinh ngạc, ừ à vài tiếng đáp lại cho có lệ.

Từ bếp đi ra, Khổng Lập Thanh phát hiện ba người đàn ông thấy cô đều đứng cả dậy đi ra cửa, dừng lại ở đó, có vẻ như đang chờ. Cô mơ hồ nhớ ra, lúc sáng tỉnh dậy Chu Diệp Chương hình như có nói chuyển mùa rồi, mẹ con cô phải đi mua quần áo mới thì phải. Lúc này chẳng có ai trưng cầu ý kiến của cô, cô cũng chẳng biết làm thế nào để phản đối, đành nhắm mắt đưa chân, đi theo "đám đông".

Lần đi mua sắm này khiến Khổng Lập Thanh sốc chưa từng thấy. Bọn họ dùng xe không hề khoa trương, một chiếc BMW đen bóng, trên đường lưu hành không ít xe loại này, nhưng lại có đến hai chiếc xe hộ tống, cả đoàn đi thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố B. Nơi này tụ hội đủ loại thương hiệu nổi tiếng thế giới, đến đây mua sắm đều là những người thuộc giới có tiền, Khổng Lập Thanh ở thành phố B đã hơn mười năm, nhưng chưa một lần đặt chân đến đây.

Một đoàn lớn nhỏ năm người từ cửa lớn đi vào, trông rất khí thế. Lúc đầu Khổng Lập Thanh cũng không rõ sao lái xe lại xuống xe cùng bọn họ, cuối cùng đi dạo một vòng xong mới hiểu, chuyên môn của anh ta còn là xách đồ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-42)