Truyện:Bánh Xe Định Mệnh - Chương 13

Bánh Xe Định Mệnh
Trọn bộ 42 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chu Diệp Chương từ lúc xuống xe đã dắt tay Khổng Vạn Tường, dùng ánh mắt ra hiệu cho thằng bé bước lên đi trước bọn họ. Tài xế và A Thần đi sau một chút. Khổng Lập Thanh phát hiện A Thần từ lúc bước ra khỏi nhà dường như biến thành một người khác, tư thế đĩnh đạc, vẻ mặt cảnh giác, luôn duy trì khoảng cách hai bước với Chu Diệp Chương.

Khổng Lập Thanh cảm thấy đây là một con người khác mà cô chưa từng tiếp xúc, cậu ta như vậy quả thật rất thu hút ánh mắt tò mò của cô, lúc cô quay lại nhìn cậu ta lần nữa, lưng lại bất ngờ bị vỗ một cái.

"Đi thẳng lưng lên." Chu Diệp Chương đang dắt Vạn Tường đi phía sau chẳng hiểu sao đã chuyển tầm mắt sang cô. Khổng Lập Thanh tự biết bản thân mình có thói quen đi khom lưng, vội vàng thẳng người dậy. Chu Diệp Chương khẽ nhếch miệng cười, có vẻ đã hài lòng.

Bọn họ nổi bật như vậy quả thực đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh, lúc vào thang máy, Khổng Lập Thanh phát hiện mình là kém khí thế nhất, ngay cả Khổng Vạn Tường cũng rất bình thản trước mọi ánh nhìn.

Vào trong thang máy Chu Diệp Chương quay sang cười với Khổng Vạn Tường tỏ ý khen ngợi. Vạn Tường có lẽ cũng không hiểu lắm ý nghĩa nụ cười ấy, nhưng cậu bé vẫn cười rất tươi đáp lại anh. Khổng Lập Thanh cảm thấy hơi mất mát, từ khi nào Khổng Vạn Tường đã biết tin tưởng người khác như vậy?

Lúc từ thang máy đi ra, eo Khổng Lập Thanh lại bị người ta vỗ một cái nữa, Khổng Lập Thanh lần này không đợi người nói, phản xạ có điều kiện, tự động dựng thẳng thắt lưng. Dường như rất để ý đến thói quen này, Chu Diệp Chương đi sát lại, thì thầm bên tai cô: "Em phải nhớ, khi bước đi mà khom lưng rất dễ khiến người khác cảm thấy mình hèn kém, như vậy rất dễ bị bọn họ lợi dụng bắt nạt, sau này khi đi đứng phải nhớ thẳng lưng mà bước."

Chu Diệp Chương nói rất nhỏ, người bên cạnh cũng không nghe thấy, nhưng ngữ khí lại mang hàm ý ra lệnh. Khổng Lập Thanh vốn luôn nơm nớp sợ anh ta, vội vã gật đầu đáp ứng. Miệng không phản đối nhưng trong lòng Khổng Lập Thanh không nhịn được nghĩ: Tôi luôn bị người khác bắt nạt lẽ nào là vì tư thế đi đường? Cô tuy là tự hỏi như vậy nhưng trong lòng cũng lờ mờ hiểu ra, sợ là hai chuyện đó thật sự có liên quan.

Ngày hôm nay người được quan tâm nhất là Khổng Vạn Tường. Trong trung tâm thương mại này có một tầng chuyên bày bán quần áo và đồ chơi trẻ em. Vạn Tường với quần áo có vẻ cũng không mấy hứng khởi, nhưng nhìn thấy đồ chơi là mắt sáng lên thích thú. Vạn Tường có một đặc điểm là mặc dù đã thích thứ gì cũng không hề khóc lóc ăn vạ để đòi bằng được như những đứa trẻ khác, thằng bé chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào món đồ mình thích, nhưng cách Vạn Tường nhìn món đồ ấy đều khiến không ai có thể nhẫn tâm từ chối nó, cuối cùng là thích gì đều được mua cho.

Lại nói Khổng Lập Thanh cũng có thể coi là đã gia nhập giới có tiền, bình thường cô hay đưa Vạn Tường đi siêu thị, mà Vạn Tường cũng rất ngoan, thường không giở trò vòi vĩnh đòi cô mua nhiều đồ, cho nên gần như những yêu cầu của Vạn Tường cô đều có thể đáp ứng hết. Nhưng hôm nay, tới chỗ này, rõ ràng không phải là nơi cô có thể làm chủ.

Chu Diệp Chương hiển nhiên nhìn thấu ánh mắt đầy ham muốn của Khổng Vạn Tường, nhưng anh quyết đoán hơn Khổng Lập Thanh nhiều, bàn tay anh đặt lên đỉnh đầu Khổng Vạn Tường, kéo cậu bé lại gần: "Đồ chơi để sau hãy tính, việc đầu tiên cháu cần làm hôm nay là thử quần áo."

Khổng Vạn Tường tuy nhỏ tuổi nhưng cũng rất biết nhận định, cậu bé không nói gì, quay đầu đi theo người lớn.

Việc mua quần áo cho Vạn Tường từ đầu đến cuối đều không có chỗ cho Khổng Lập Thanh can dự. Cô phát hiện Chu Diệp Chương người này cũng không hẳn lạnh lùng như mình lầm tưởng, có điều mỗi khi đối mặt với người lạ, anh luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng như lần đầu tiên cô gặp. Đến mỗi quầy quần áo trẻ em, nhận được nụ cười nhiệt tình của những cô bán hàng xinh đẹp, mặt anh ta vẫn lạnh băng, động thái nhiệt tình chăm sóc của nhân viên bán hàng căn bản không lọt vào mắt anh ta. Chu Diệp Chương tự tay dắt Khổng Vạn Tường đi một vòng, thấy bộ nào thích hợp sẽ tự lấy đưa Vạn Tường mặc thử, mặc thử mà anh ta vừa mắt là sẽ tự động quẹt thẻ, đi mua hàng mà người ngợm sạch sẽ không đổ chút mồ hôi.

Khổng Vạn Tường là đứa trẻ thấu hiểu đạo lý, sau khi biết tiền mua quần áo cho mình đều là dùng thẻ của Chu Diệp Chương, cậu bé liền chạy đến ngồi bên Khổng Lập Thanh hỏi: "Mẹ, con có được lấy không?"

Khổng Lập Thanh chỉ có thể nói là "được". So với những đạo lý cô dạy cho Khổng Vạn Tường trước đây, chuyện này vốn dĩ là không nên, nhưng lúc này cô rõ ràng không có quyền quyết định. Tình huống hơi phức tạp thế này không thể giải thích rõ ràng cho Khổng Vạn Tường, muốn hiểu được những gì đang xảy ra ở đây, ít nhất nó cũng phải lớn hơn mười tuổi, cho nên Khổng Lập Thanh chỉ có thể bỏ qua vài nguyên tắc tự trọng gì gì đó, gật đầu với thằng bé.

Chu Diệp Chương, người này khả năng chưa từng nuôi trẻ con, cũng không có kinh nghiệm đi mua sắm. Anh đưa Khổng Vạn Tường đi mua quần áo mà như đi càn quét, đến quầy hàng nào cũng xách về mấy túi to, làm cho tài xế cũng phải mấy lần lên xuống lầu mang đồ cất vào xe. Thật sự Khổng Lập Thanh thấy, quần áo anh ta mua cho Khổng Vạn Tường đều là trang phục mùa thu. Thành phố B này tiết thu rất ngắn, cứ cho là mỗi ngày mặc một bộ thì có khi mùa thu qua rồi mà Khổng Vạn Tường vẫn chưa mặc hết lượt quần áo mới. Trẻ con nhanh lớn, quần áo năm trước năm sau chẳng còn mặc vừa nữa, mua sắm thế này căn bản rất lãng phí. Nhưng anh làm tất cả mà chẳng cần hỏi ý kiến cô, đã đến nước này, cô có nói gì cũng vô ích, dù sao anh cũng có tiền, vậy thì cứ mặc anh thỏa sức vung tay đi.

Mua quần áo cho Vạn Tường xong đã là hơn một giờ trưa. Vạn Tường mua xong quần áo liền chạy đến khu bán đồ chơi, nhìn thấy một bộ mô hình nhà ga xe lửa liền không cất bước nổi, đó là một tổ hợp đồ chơi thiết kế ráp nối đồng bộ khép kín rất phức tạp, bày ở đó cũng chiếm diện tích đáng kể, gồm có tàu hỏa, hệ thống đường ray, nhà ga, đường hầm, còn có thác nước, núi non, sông suối... Tất cả mô hình đều được thiết kế tinh xảo, cảnh vật giả mà như thật, không thể trách Vạn Tường bị nó mê hoặc, ngay cả Khổng Lập Thanh nhìn còn thấy thích.

Đồ tốt đương nhiên giá phải cao, hơn sáu nghìn tương đương già nửa tháng lương bác sĩ của Khổng Lập Thanh, thế mà Chu Diệp Chương lại bình thản buông một câu nhẹ tựa lông hồng: "Gói cho chúng tôi một bộ!" cứ thế quyết định nhẹ như không. Khổng Vạn Tường quay sang nhìn mẹ ngầm xin phép, Khổng Lập Thanh bất lực chỉ biết gật gật đầu đồng ý, Khổng Vạn Tường nhận được cái gật đầu của mẹ, mặt liền cười tươi như hoa.

Khổng Vạn Tường đứng xem tàu hỏa kéo còi "tu tu" chui vào đường hầm, qua sông, qua thác... chỗ này sờ sờ thử, chỗ kia nhìn chăm chăm, mặt đầy hứng thú, giục thế nào cũng không muốn bỏ đi. Hôm nay lúc họ ra khỏi nhà cũng không còn sớm, bữa sáng ăn cũng muộn, người lớn lúc này đều chưa thấy đói, Chu Diệp Chương bảo tài xế đi mua cho Khổng Vạn Tường một cái Hamburger, còn thì người lớn đứng ngoài nhìn cậu bé vẫn hăng say xem mô hình tàu hỏa.

Khổng Lập Thanh ngồi trong một góc khu bán đồ chơi, khuỷu tay đặt trên gối, bàn tay đỡ dưới cằm, yên lặng nhìn Vạn Tường đứng đằng xa phấn khích khi xem tàu hỏa chạy. Mắt thoáng thấy người đi tới gần, vừa ngẩng lên đã nhận ra Chu Diệp Chương ngồi bên cạnh mình. Sau khi anh ngồi xuống, thái độ lịch sự, tư thế thoải mái, mắt cũng nhìn về phía Vạn Tường, mặt không biểu hiện gì nhưng mắt lại như có ý cười. Khổng Lập Thanh quay đi, duy trì tư thế cũ, cũng không nói gì.

Khổng Lập Thanh cảm thấy hai ngày nay cô cũng không còn quá sợ người đàn ông này nữa, nhưng lại vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Từ xa xa nhìn lại, người đàn ông anh tuấn xuất sắc như vậy ngay ngắn ngồi đó, bên cạnh anh là một cô gái mặt mũi không có gì nổi bật, nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng coi là người bình thường, mà khí chất cũng không có gì vượt trội, hai người ngồi cạnh nhau nhưng lại cách xa một khoảng, xem chừng cũng không quá thân thiết, vậy mà ánh mắt của họ lại cùng nhìn về một hướng, thật khiến người ngoài cảm thấy giữa hai người có gì đó hòa hợp đến kỳ lạ.

Khổng Vạn Tường chạy theo xem tàu hỏa không bao lâu thì toát mồ hôi, Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng đứng dậy ngăn cậu bé lại, nhắc nó ăn Hamburger, kịp thời ngăn cơn quá khích của nó.

Ăn Hamburger xong, Khổng Vạn Tường còn thích một bộ xếp hình phức tạp bằng thép, Chu Diệp Chương lại hào phóng đáp ứng nó, sau đó đoàn người thong dong đi thang máy lên lầu trên.

Trung tâm thương mại này bố trí quầy hàng theo nguyên tắc càng lên cao thương hiệu càng nổi tiếng, giá cả cũng càng lên cao càng đắt, lầu trên này có rất nhiều thương hiệu Khổng Lập Thanh chưa từng nghe đến.

Tầng trên cùng của trung tâm thương mại có ít quầy hàng nhất nhưng quầy nào cũng rất to, đội ngũ nhân viên bán hàng thậm chí còn có người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, mỗi gian hàng đều có nhà thiết kế trực tiếp tiếp nhận đơn hàng đặt theo yêu cầu của khách.

Đến chỗ này, Chu Diệp Chương hành động với Khổng Lập Thanh y như đã làm với Khổng Vạn Tường, anh làm chủ tất cả, cưỡng chế Khổng Lập Thanh thử quần áo, từ đầu đến cuối chẳng thèm hỏi ý kiến cô, tự mình thấy cái nào vừa mắt là quẹt thẻ thanh toán.

Khổng Lập Thanh đang ở trong tình thế không thể thích ứng với hoàn cảnh này, càng đừng nói là dám chống lại người đàn ông trước mặt, cứ tựa như con rối, tùy ý anh ta sắp đặt. Chu Diệp Chương dường như cũng chẳng bận tâm chuyện cô có đồng ý hay không, từ đầu đến cuối mặc sức tự quyết.

Dạo quanh tầng này một vòng, tài xế cũng phải mấy lần mang đồ chuyển ra xe, quần áo trên người Khổng Lập Thanh cũng đã thay sang bộ mới, một chiếc váy liền màu đen may đơn giản, ngắn đến đầu gối, phần thân trên ôm sát, bên dưới lại xòe rộng, bên ngoài khoác một cái áo lửng ngang lưng cùng màu đen, dưới chân đi đôi xăng đan cao gót cũng màu đen nốt.

Chu Diệp Chương dường như bắt rất đúng cái thần của Khổng Lập Thanh. Cô ăn mặc như vậy có thể làm nổi bật làn da trắng mịn, dáng người mảnh mai. Bình thường mặt mũi cô cũng không có gì nổi bật, môi lại hơi rủ xuống nhưng mặt cũng không phải là xấu, ngược lại nó còn khiến người ta nghĩ đến một loại duyên thầm.

Chu Diệp Chương nhìn phong cách mới của Khổng Lập Thanh, thần sắc bình tĩnh, ngắm một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, tự cảm thán một câu "ừm", dường như muốn tán dương con mắt thẩm mỹ của mình. Sau đó quay lại nói với đám người đi sau: "Được rồi. Chúng ta về thôi."

Nghe Chu Diệp Chương tuyên bố kết thúc công cuộc mua sắm, Khổng Lập Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, thật sự cô đã rất mệt rồi. Cô vừa tranh thủ xem đồng hồ, lúc này đã hơn bốn giờ chiều, chân không quen đi giày cao gót, đứng thôi cũng đau, cô rất sợ lát nữa lại phải tiếp tục đi bộ.

Đoàn người hùng hậu tiến xuống dưới lầu, lái xe đi vượt lên trước mở cửa đợi sẵn. Chu Diệp Chương sau khi lên xe liền quay sang tài xế nói một địa chỉ, cuối cùng mới ngoảnh lại nói với Khổng Lập Thanh: "Bây giờ mới về, sợ dì Thanh không kịp nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đồ Tây vậy."

A Thần ngồi ghế lái phụ, Khổng Vạn Tường, Chu Diệp Chương và Khổng Lập Thanh ngồi băng ghế giữa. Vạn Tường hôm nay không ngủ trưa, lại chạy nhảy cả buổi, lúc này đã quá mệt mỏi. Trong xe không có ai lên tiếng phản đối, Khổng Lập Thanh ôm chặt Vạn Tường nhìn về phía trước "ừm" một tiếng coi như đồng ý.

Chiếc xe ra khỏi trung tâm thành phố đông đúc, chưa bao lâu đã rẽ vào một con đường vắng. Đường không rộng, xe cộ đi lại trên đường cũng không nhiều, hai bên là hai hàng cây ngô đồng Pháp cao lớn, thấp thoáng giữa cành lá là những tòa biệt thự mang phong cách kiến trúc châu Âu. Bây giờ đang là đầu thu, lá rụng đầy đường, chiếc xe chạy qua để lại cơn lốc lá phía sau. Con đường này Khổng Lập Thanh có nghe đến, nhưng chưa từng đi qua, cô biết xung quanh đây toàn là đại sứ quán của các nước.

Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng kiểu dáng hiện đại, phía trước là hàng cây ngô đồng Pháp cổ thụ, phía sau là bãi đậu xe rộng rãi. Không phải thời gian dùng bữa, xe đỗ ở đây không nhiều, không gian khá yên ắng.

Lầu một là nhà hàng, mặt tiền làm toàn bằng kính, qua cửa kính có thể nhìn thấy bên trong bài trí xa hoa theo phong cách Tây, nhìn sạch sẽ, sang trọng nhưng vẫn ấm cúng.

Lần này tài xế không cùng xuống xe, A Thần mặt nghiêm trang như cũ xuống mở cửa xe bên phía Chu Diệp Chương. Chu Diệp Chương sau khi xuống xe, đứng bên đợi Khổng Lập Thanh bế Khổng Vạn Tường xuống mới cùng nhau đi vào nhà hàng.

Rất nhiều năm sau Khổng Lập Thanh mới biết, địa điểm Chu Diệp Chương đi cùng họ lúc này cũng có nghiên cứu trước, chỉ là lúc này cô chưa đủ khả năng nhìn thấu suy nghĩ của Chu Diệp Chương, có rất nhiều chuyện xảy ra mãi sau cô mới hiểu.

Mọi người cùng xuống xe, Chu Diệp Chương lại dắt tay Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh đi bên cạnh, cũng tự nhiên nắm lấy cánh tay còn lại của thằng bé, ba người đi ngang hàng với nhau. A Thần đi sau cùng, vẫn duy trì khoảng cách hai bước như cũ.

Cửa kính nhà hàng phản chiếu bóng ba người, người đàn ông và người phụ nữ khí chất lạnh lùng, cậu bé đi giữa họ, có vẻ tinh thần mệt mỏi nên mặt mũi cũng ảm đạm. Khí chất của ba người bọn họ khiến Khổng Lập Thanh giật mình, kiểu tương đồng này, khiến cô cảm thấy người đàn ông đi bên cạnh mình không phải thuộc đẳng cấp khác, giống như bọn họ căn bản sống trong cùng một thế giới.

A Thần bước lên phía trước hai bước giúp họ mở cửa nhà hàng, Chu Diệp Chương kéo Khổng Vạn Tường bước lên trước mặt, anh ra hiệu cho nó đi trước, trong cửa đã có sẵn nhân viên nhà hàng đón họ. Chu Diệp Chương buông Khổng Vạn Tường xong bèn đặt tay lên eo Khổng Lập Thanh, nhân tiện vỗ nhẹ một cái, Khổng Lập Thanh hiểu ý lập tức thẳng lưng ưỡn ngực.

Bồi bàn trẻ tuổi thông thạo tiếng Anh đưa họ tới một bàn bên cửa sổ. Khổng Vạn Tường đi phía trước, rất người lớn, rất điềm tĩnh, từ đầu tới cuối đều không một lần quay lại nhìn mẹ.

Lúc đến chỗ ngồi, Chu Diệp Chương từ phía sau nói nhỏ với Khổng Lập Thanh: "Cởi áo khoác ra."

Khổng Lập Thanh lập tức làm theo, Chu Diệp Chương nhận áo khoác từ cô đưa cho người phục vụ đứng bên cạnh, sau đó kéo một chiếc ghế ra hiệu cho cô ngồi xuống. A Thần bên cạnh cũng rất tự nhiên sắp xếp cho Khổng Vạn Tường ngồi cạnh cô.

Khổng Lập Thanh cảm thấy không gian nơi đây rất hoa lệ. Mặc dù còn đang là ban ngày nhưng chùm đèn pha lê treo trên trần nhà đã được bật lên, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ. Khăn trải bàn màu booc-đô phản chiếu lên những ly thủy tinh chân cao, khắp nơi đều cho cảm giác xa hoa. Nhà hàng này diện tích rất lớn nhưng lại không có phòng riêng như nhà hàng Trung Quốc. Lúc này thực khách chưa đông, mấy bàn phía trước khách ăn đều là người nước ngoài, bọn họ nam nữ áo mũ chỉnh tề, ăn nói rất nhỏ nhẹ, cứ như đang thì thầm với nhau.

Khổng Lập Thanh có cảm giác tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đều thiếu chân thực, bởi nó khác xa cuộc sống thường nhật của mình. Những thứ trước mắt đều khiến cô có cảm giác hư ảo, đồng thời tình cảnh thế này lại khiến cô cảm thấy căng thẳng trong lòng. Xuất thân và hoàn cảnh sống vốn bình thường, đột nhiên xuất hiện trong trường hợp này cô sẽ thấy ngượng ngùng và thiếu tự tin.

Chu Diệp Chương sau khi ngồi xuống thành thạo gọi một loạt món, cuốn menu vừa dày vừa đẹp đặt trước mặt Khổng Lập Thanh đến cơ hội mở ra cũng không kịp đã bị đem đi.

Sau khi ăn xong món súp khai vị, Chu Diệp Chương cuối cùng cũng mở miệng nói mấy câu, không biết có được xem như lời giải thích hay không: "Thành phố B chỉ có nhà hàng đồ Pháp này còn được xem là tương đối. Mọi người thử ăn xem sao." Sau khi anh nói xong, cũng không có ai nói thêm gì, bên bàn ăn chỉ còn tiếng dao dĩa, ly tách va chạm nhau.

Nói thật bữa ăn này Khổng Lập Thanh không cảm thấy ngon, súp kem măng tây thì mặn và cho quá nhiều bơ, mùi vị khó ăn, cá hồi nướng nhìn thì đẹp mắt nhưng ăn thì nhạt nhẽo, cô cảm thấy miệng lưỡi mình hôm nay không thật, ăn gì cũng không thấy ngon, thậm chí còn cảm thấy hơi ghê ghê.

Khổng Lập Thanh thường ngày rất quý trọng thức ăn nhưng hôm nay cũng đành bỏ dở.

Khổng Vạn Tường ngược lại, cậu bé có vẻ rất hợp với đồ ăn kiểu này, spaghetti, khoai tây chiên, còn có một đĩa những con cá nhỏ chiên vàng, Khổng Lập Thanh không biết gọi nó là món gì, càng không biết đấy là cá gì. Sau khi ăn hết món chính, Vạn Tường còn thoải mái thưởng thức một ly kem ngọt ngào.

Khổng Lập Thanh chưa từng đưa Vạn Tường đi ăn một bữa đồ Tây cho đúng nghĩa, cậu bé lúc dùng dao dĩa còn lóng nga lóng ngóng, nhưng Chu Diệp Chương lại không cho Khổng Lập Thanh giúp cậu bé. Vạn Tường vì thế ăn uống rất vui vẻ, trẻ con dùng dao dĩa chưa quen cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nên chuyện này người ngoài cũng không mấy chú ý.

Ăn đồ ăn Pháp trải qua rất nhiều bước, trình tự phức tạp, Khổng Vạn Tường còn nhỏ ăn uống không kiêng dè phép tắc cho nên ăn xong sớm nhất. Thằng bé ăn no xong liền thấy buồn ngủ, hai mí mắt cứ díu lại với nhau không mở ra được. Khổng Lập Thanh thấy vậy không nỡ bèn ôm thằng bé vào lòng để nó yên tâm ngủ, bản thân cô ngồi uống nước đợi hai người đàn ông ăn xong bữa.

Vạn Tường được Khổng Lập Thanh bế như vậy chẳng mấy chốc đã ngủ say. Chu Diệp Chương ngồi đối diện cũng đã ăn xong, anh dùng khăn ăn lau miệng xong bèn quay sang long trọng nói với Khổng Lập Thanh: "Lập Thanh, tôi có chuyện muốn nói với em, em xem để A Thần đưa Vạn Tường về nghỉ trước có được không?"

Chu Diệp Chương dùng câu hỏi nhưng Khổng Lập Thanh vẫn có cảm giác anh đang ra lệnh cho mình, còn chưa nghĩ xong có nên giao Vạn Tường cho A Thần hay không thì A Thần ngồi bên cạnh đã phản ứng trước, trong mắt cậu ta hiện rõ ý phản đối: "Anh Chu."

Chu Diệp Chương giọng điệu bình thản: "Cậu không cần lo lắng, đây là khu đại sứ quán, có thể xảy ra chuyện gì được. Cậu đưa Vạn Tường về cho dì Thanh trước rồi quay lại đây đón chúng tôi."

A Thần nghe xong do dự một lát rồi cũng không phản đối nữa, bước đến bên Khổng Lập Thanh nhận lấy Khổng Vạn Tường. Khổng Lập Thanh thấy có dì Thanh chăm sóc Vạn Tường cũng yên tâm hơn khi giao thằng bé cho A Thần, cô rất tin tưởng người phụ nữ đôn hậu đó.

Đợi A Thần bế Khổng Vạn Tường đi khuất, Chu Diệp Chương mới vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn bàn ăn. Chờ cho người phục vụ đi khỏi, Chu Diệp Chương mới ngả người ra ghế nghỉ ngơi, nhưng kể cả khi anh nhắm mắt thư giãn, phong thái vẫn toát ra một loại cảm giác cưỡng ép. Khổng Lập Thanh ngồi nghiêm chỉnh nhìn anh, anh cũng chăm chăm nhìn lại cô một lúc rồi mới mở miệng, nói nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng không muốn cô cảm thấy áp lực: "Lập Thanh, những gì hôm nay em tham dự là một phần nhỏ trong cuộc sống của tôi, cho dù em có thể không thích nhưng phiền em cố gắng thích ứng được không?"

Khổng Lập Thanh bên đối diện vẫn ngồi im, cơ thể cứng đờ, ngây ngô nhìn biểu tình trên mặt của Chu Diệp Chương.

Chu Diệp Chương đợi một hồi vẫn không thấy người đối diện trả lời, theo thói quen lại đưa hai ngón tay gõ nhịp trên cằm, nói tiếp: "Tôi hy vọng em có thể hiểu, việc tôi bộc lộ bản thân mình trước em hoàn toàn xuất phát từ thiện chí, không có bất kỳ hàm ý xem thường nào, tôi muốn em đón nhận, được không?"

Khổng Lập Thanh phía bên kia bàn vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, đôi mắt hướng lên nhìn thẳng vào Chu Diệp Chương, vẫn không nói gì.

Chu Diệp Chương là người có thói quen quan sát tỉ mỉ. Ngày hôm qua, sau khi trở về ngôi nhà ở thành phố B được sắp xếp để Khổng Lập Thanh sống, anh mới phát hiện những thứ chuẩn bị cho cô để sẵn trong phòng, cô hoàn toàn không đụng đến, có vài thứ đồ thực sự không có cách nào không đụng đến thì sau khi dùng xong cô luôn trả về vị trí ban đầu cẩn thận, đồ vật trong nhà dù có xếp đặt lại cũng rất ngăn nắp, thể hiện sự tỉ mỉ cẩn thận, khiến anh cảm thấy cô là một người phụ nữ cô độc nhưng rất kiên cường.

Chu Diệp Chương biết kiểu người như Khổng Lập Thanh, nhút nhát mà tự trọng, muốn tặng quà cho cô, nếu không cùng cô nói rõ ràng, thì có để ở đó cả đời có khi cô cũng không động đến. Cho nên anh muốn mượn thời cơ này nói rõ cho cô hiểu, không ngờ đợi lâu như thế cô vẫn không có phản ứng gì, anh cũng trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp: "Em xem, thực ra mọi chuyện em có thể nghĩ theo hướng này, sống một cuộc sống tốt hơn chẳng có gì là không tốt. Tôi biết có thể em không thích chuyện đó, có thể em cảm thấy mặc quần áo hàng hiệu không thoải mái bằng mặc quần áo hàng chợ, có thể em cảm thấy ngồi đây quy quy chuẩn chuẩn ăn món Pháp còn xa mới thích bằng ngồi ăn lẩu vỉa hè. Có điều em cũng nên nghĩ cho Vạn Tường. Chúng ta là người lớn, thế giới quan và nhân sinh quan đã được định hình, nhưng trẻ con thì không như vậy. Nếu ngay từ nhỏ Vạn Tường đã được sống trong một môi trường tốt, được tiếp xúc gần gũi với những người thuộc tầng lớp trên, sau này lớn lên cậu bé sẽ có được tầm nhìn hơn hẳn những người khác, điều này tác động đến tương lai cả đời cậu bé. Em có hiểu không?"

Chu Diệp Chương cơ bản nghĩ những gì anh vừa phân tích cho cô đều rất đơn giản, dễ hiểu, Khổng Lập Thanh tốt xấu gì cũng nên đáp lại một tiếng. Anh vẫn đang rất chờ đợi phản ứng của cô, chỉ không ngờ phản ứng ấy vượt quá xa sức tưởng tượng của anh.

Phản ứng của Khổng Lập Thanh gửi tới Chu Diệp Chương lại là một tràng hắt hơi vô cùng vang dội. Tiếng hắt hơi của cô hơi khoa trương, không chỉ làm Chu Diệp Chương chấn động mà còn thu hút vô số ánh mắt của người ngoài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)