Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Vợ Như Mạng - Chương 05

Yêu Vợ Như Mạng
Trọn bộ 12 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Làm vợ của Văn Nhân Chấn tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, tin tức hắn mới kết hôn khiến nhiều người rất tò mò, hiếu kỳ.

Hắn là người làm ăn, nằm trong thế giới tư bản rộng lớn và là người thừa kế đời thứ ba của một tập đoàn danh tiếng. Hắn tuổi trẻ anh tuấn, lại nhiều tiền bản tính phong lưu đa tình của hắn thì ai cũng biết dù vậy các cô gái vậy là xếp hàng quy phục dưới chân hắn, khát khao được làm vợ hắn – thiếu phu nhân Văn Nhân gia hào môn.

Trong thế giới hào nhoáng, phù phiếm danh vọng và địa vị là hai thứ không thể thiếu. Khấu San Dung từ một kẻ vô danh thay đại tỷ gả vào danh môn, liền biến thành phượng hoàng rực sáng khiến cho tất cả các cô gái lấy đó làm mục tiêu công kích, là tình địch của nhiều người phụ nữ, cũng có kẻ ngưỡng mộ phận khí quá may mắn của cô.

Dư luận không xôn xao ư? Không phóng viên nào hoài nghi cách giải thích của Văn Nhân gia? Làm sao có thể!

Cho nên cần phải chú ý cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, một hành động nhỏ hay sai phạm đều không thoát khỏi mắt bọn săn tin, tốt nhất là miễn cho bọn phóng viên chụp được tin tức xấu nào.

Có đủ loại nguyên nhân buộc Khấu San Dung phải tình nguyện đồng thuận, cô là đang nắm chặt tay Văn Nhân Chấn công khai trước ánh sáng, làm ra bộ dáng ân ân ái ái, tình thâm ý trọng cùng hắn đi sở vụ đăng ký kết hôn, một nhà hai người tình cảm  tràn trề, yêu đương mặn nồng của thời kỳ mới cưới.

Trời biết đất biết cô là cực kỳ oán ghét hắn bao nhiêu!

"Chúc mừng hai vị." Hoàn thành đăng ký hộ khẩu, hai người chính thức là vợ chồng hợp pháp của nhau. Nhân viên hộ chính đem chính minh thư mới vừa đăng ký, cẩn thận đưa cho hai người.

Khấu San Dung tiếp nhận, miệng cứng ngắc nói một câu "Cám ơn." Thái độ là không tự nhiên so với thần thái của Văn Nhân Chấn là khác biệt rất xa.

Nhìn chứng minh thư của mình có thêm tên người chồng "Văn Nhân Chấn" ba chữ kia đập thẳng vào mắt, mí mắt cô không khống chế được khẽ rung động, cô là đang áp chế oán giận như núi lửa sắp trực trào nhưng đáng tiếc không có hiệu quả. Từ hôm qua cho đến tận bây giờ cô thật sự rất phẫn nộ với hắn ta!

"Cám ơn! Thật sự cám ơn!" Văn Nhân Chấn vui vẻ, tươi cười cả khuôn mặt lóe sáng như ánh mặt trời nhìn rất chói mắt, ngay cả ánh mắt cũng ấm áp, dịu dàng. Hai tay cầm lấy chứng minh thư của mình từ nhân viên hộ chính, dùng sức nắm chặt, biểu đạt tha thiết lòng chân thành biết ơn, hắn thật hạnh phúc và thỏa nguyện."Còn có cám ơn hai vị" ghé qua bên cạnh nhân viên hộ chính là  hai người nhân chứng xa lạ mà trên đường tới đây hắn tùy tiện mời vào ký tên làm người bảo chứng.

"Nhất định phải làm vậy sao?" Khấu San Dung cảm thấy không được thoải mái, thấp giọng hỏi, đầu cúi thấp không nghĩ tới chuyện công khai lộ diện danh tính của cô trước dư luận.

Bọn họ từ khi bước vào sở vụ chính đã bị bọn thợ săn phát hiện, bám đuôi theo sát không có rời ra, còn có không ít quần chúng đang hiếu kỳ chờ xem bọn họ trả lời phỏng vấn, bị nhiều ánh mắt xa lạ như vậy dòm ngó, xì xầm bàn tán cô là không có khả năng thích ứng.

"Phải đi, bảo bối." Văn Nhân Chấn nói ra những lời buồn nôn ghê tởm kêu cô là bảo bối, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy bả vai cô cùng nhau đi ra cổng trước sở vụ chính."Làm sao vậy? Không thoải mái?" Hắn đem khuôn mặt cô chôn vào ngực của chính mình, hành động của hắn chính là tình ý sâu xa!

Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng ngực vững chãi, ấm áp của hắn, gần gũi hắn như vậy cô cỏ thể nghe rõ hơi thở dồn dập nhịp nhàng của hắn. Trái hẳn dự liệu từ trong miệng cô thoát ra năm chữ rõ ràng phản ánh tâm tư của cô nhất "Anh tên hỗn đản này!" Cô là âm thầm nguyền rủa, trách mắng hắn.

"Ha ha ha ha, bảo bối, loại chuyện này có cái gì phải giấu diếm không được công khai?" Văn Nhân Chấn bị mắng, lại sang sảng cười to, giọng điệu còn phi thường sủng nịch.

Cô buồn nôn mất thôi, thật sự là chọc tức chết cô đây mà.

Cô là rất ấm ức dùng khuỷu tay hết sức mình huých thật mạnh vào bụng hắn. Hắn là không ngờ tới cô sở ra chiêu này nên không kịp né tránh, chỉ có thể ôm lấy bụng thét lớn một tiếng nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười thỏa mãn.

Trước cửa sở vụ đông đúc một đám phóng viên cùng máy ảnh chụp lia lịa, còn có vô số quần chúng theo dõi, cả hai là phản xạ đứng yên bất động nhìn chằm chằm phần đông ánh mắt phía trước...

Trong mắt của những người đang chứng kiến tất cả đều nghĩ hai người họ là đang biểu lộ tình cảm âu yếm, tình nồng mật ý?

Xem kìa, cô gái nhìn thẳng phía trước khéo miệng nhếch lên nụ cười...

Nha, đáng chết! Bọn họ là diễn tốt quá sao? Cô là bị đem trở thành người vợ tha thiết yêu thượng chồng. Trời ạ! Ai tới cứu cô đây!

"Thực sự bản lĩnh nha." Văn Nhân Chấn né tránh không kịp bị một cú huých trời giáng cũng may là hắn thức thời nhịn xuống cơn đau, không có ở trước bàn dân thiên hạ mắng chửi người, hắn cực lực nhẫn nhịn đến khi ra khỏi sở vụ  chính mới bắt đầu lời nói bỡn cợt, khiêu khích người vợ đanh đá này.

"Tôi làm sao so sánh với các hạ?" Khấu San Dung học hắn nhíu mày, lộ ra biểu tình cao ngạo không ai bì nổi, cười mỉa mai.

Cô vợ này thật là cứng đầu hoàn toàn không đem người chồng là hắn để trong mắt! Bọn họ là mới vừa đăng ký kết hôn là vợ chồng hợp pháp, cô ngay cả biểu hiện sung sướng cũng không có còn âm mưu sát hại người chồng thân yêu. Chậc,   hắn lắc đầu ngao ngán, thực đáng tiếc! Bất quá đây mới đúng là cô gái Khấu San Dung mà hắn thầm thương trộm nhớ, một cô gái cứng cỏi, ngang bướng khó thuần phục. Người vợ xứng đáng để hắn bỏ ra bao tâm tư phiền muộn mới có được.

"Tôi là phải theo em học tập mới đúng!" Đến bãi đậu xe, hắn là tự động mở cửa xe cho cô, đem cô nhẹ nhàng đặt vào ở băng ghế sau tiếp đó là bỏ lại một câu nói đầy khiêu khích nhanh chóng đóng cửa xe lại, chưa đến hai giây trong xe phát ra tạp âm kỳ quái oa.. oaa.

Biết cô là bị hắn chọc tức, Văn Nhân Chấn nhịn không được mỉm cười.

Từ sau hôn lễ cũng đã hai tuần, gần nhất mấy ngày này Khấu San Dung mới gạt bỏ khổ tâm mà bước ra khỏi phòng, đối mặt với người làm trong nhà, cô là chưa từng thực hiện nghĩa vụ Văn Nhân phu nhân lần nào, cũng chưa từng nghĩ tới cái địa vị, thân phận cao quý này là của cô. Cô cũng không muốn cùng hắn đi giao thiệp bên ngoài, vì hắn mà diễn kịch trước mặt người khác, cô chỉ làm tốt nhất một sự kiện ở trong nhà chính là đối nghịch với hắn, cùng hắn đối chọi gay gắt, hắn nói một cô nói hai, hắn thích cô kiên quyết không đồng ý. Cô là luôn hành động trái ý muốn hắn.

Bất quá như vậy cũng tốt, cô không phải loại phụ nữ yếu mềm, nhu nhược, dựa dẫm đàn ông, đó không phải cô rất là giả tạo, cô tính tình ngang bướng trời sinh mà hắn không biết vì sao luôn kiên nhẫn dỗ dành cô, vừa lúc làm cho người ngoài trông thấy hắn có bao nhiêu tâm ý yêu thương, sủng hạnh vợ mình.

Hắn đương nhiên không phải diễn trò mà hắn thật sự rất thích cô, thích vô cùng không vì lý do gì, cho là hắn cố ý tranh cãi với cô, chọc giận khiêu khích bỡn cợt cô, trong nhà lúc nào cũng ầm ỹ nhưng là sắc thái của cô hồng hào hẳn lên, thân người khẻo mạnh, ăn uống đều độ, còn có tăng cân  so với ba tháng trước thân thể suy nhược là có chuyển biến rất tốt. Hắn rất là vui mừng, phấn khởi còn có một chút hân hoan. Tâm tình phi thường tốt.

Đáng tiếc, hắn thực có lòng tham, không chỉ muốn cô vui sống khỏe mạnh, còn muốn cô trở thành người của hắn, cho dù làm như vậy sẽ khiến hắn trả giá  rất đắt.

"Văn Nhân Chấn, ngươi hỗn đản –" Mới mở cửa xe, chợt nghe thấy cô rít gào rống giận.

"Két –" Đang muốn nói vài câu khi dễ cô, nói những lời chọc giận cô, lại nhìn thấy qua kính chiếu hậu một chiếc xe đang đậu ở đằng xa hình như là đang muốn nhắm vào hai người họ.

Ánh mắt hắn léo lên tia nhìn tức giận, nhìn chiếc xe dừng ở bên kia đường cách hắn không xa, chiếc xe màu đen kia rất khả nghi, ánh mắt sắc lạnh dừng việc đấu võ mồm với cô, hắn vội vàng kéo cô vào vòng ôm của hắn, cúi người trực tiếp hôn môi cô say đắm, nhiệt tình.

"Đáng giận......"

Khấu San Dung biết nụ hôn này đại biểu cho ý tứ gì — có phóng viên đang ở đây lén chụp ảnh, hai người họ cũng đã từng ngồi xuống thảo luận qua, một khi phát hiện có phóng viên chụp ảnh sẽ lấy hành động hôn môi tiếp xúc làm tín hiệu.

Cho nên cô là phải giả vờ phối hợp với hắn "hưởng ứng theo hắn" nhịn xuống  cảm giác ghê sợ hắn, muốn đá hắn, cắn hắn mà tỏ bộ dáng quấn quít đem đôi tay lập tức ôm lấy gáy hắn, làm ra vẻ cùng hắn hôn môi sâu, dây dưa không dứt.

Ngô, kỳ thật cũng không giống là giả bộ, bởi vì kỹ thuật hôn môi của hắn rất điêu luyện, hắn hôn rất cuồng nhiệt......

"Đủ!" Nhờ có lý trí xém chút cô đã bị lạc lối, đẩy hắn ra khỏi người cô dùng sức đánh lên bờ vai cứng cáp của hắn.

"Ưm...là...." Văn Nhân Chấn ấp úng nêu ra lý do chưa nói hết đã nhìn thấy đôi môi đỏ mọng như kẹo của cô thật dụ ngọt hắn mà, nghĩ rằng nếu lần nữa lừa cô có chó săn chụp ảnh, có phải hay không có thể lại hôn cô thêm vài lần? Quên đi, hắn vẫn là đừng nghĩ như vậy mà làm càn, đỡ cho ngày sau không thể kiềm chế  được ham muốn ngấu ngiến đôi môi cô mà dứt không được!

Hắn nhìn thấy chiếc xe màu đen nhanh chóng khởi động máy rời đi "Bừm.. bừm.."

"Mọi chuyện đã ổn thỏa, hiện tại tôi đưa em đi làm." Văn Nhân Chấn không hỏi qua ý kiến của cô nói ra ý muốn của mình.

"Hỗn đản!" Cô vừa nghe thấy hắn nói muốn đưa cô đi làm, lửa giận lại bắt đầu nhen nhóm phát hỏa, phẫn nộ trừng mắt với hắn, lấy tay miết miết chà xát đôi môi như là muốn xóa sạch mùi hương của hắn ở trên môi mình.

"Chậc, lão bà thật có lễ phép a!" Văn Nhân Chấn cố ý nói móc nhằm che đậy đau lòng trong tim.

"Nếu là anh, tôi thà không cần!" Thật là tốt, phía sau không có cái đuôi nào bám theo chỉ còn lại hai người bọn họ, cô có thể không cần kìm nén bất mãn của bản thân cũng không cần gượng ép bản thân diễn trò!

Cô tức giận cực điểm cả người run lên, là cô cố gắng bĩnh tĩnh kiềm nén cơn xúc động không hướng hắn hét lớn đến chói tai, thậm chí cũng không đánh hắn. Cái tên đàn ông xấu xa này hình như chưa từng học qua lớp học đạo đức nên không biết thế nào là tôn trọng.

"Này, anh dựa vào cái gì mà tự ý bố trí công tác cho tôi? Tôi không cần anh an bài việc làm, tự tôi cũng có thể tìm được một công việc phù hợp với mình!".

Hôm qua, cô là đến công ty xin phép đi làm lại không nghĩ tới cái ghế của cô đã có người khác thay thế, nguyên do là cái tên Văn Nhân Chấn không thông qua sự đồng ý của cô ngay sau hôm lễ đã thay cô nộp đơn từ chức.

Cô là tức giận đến cực điểm, hận không thể giết chết hắn!

"Ân...tôi là không nghĩ ra nên nói như thế nào với em, lão bà!" Văn Nhân Chấn bày ra vẻ mặt khổ sở, chân thành biết lỗi, làm nũng ngóng cô quả nhiên cô là không thay thái độ với hắn, nhìn hắn khinh thường, oán khí.

Hắn âm thầm cười khổ, tự phê phán đả kích bản thân là do hắn quá cố chấp chỉ muốn giữ lấy cô bên cạnh, giở ra thủ đoạn tệ hại nhất bức ép cô đến gần hắn cũng khó trách cô vì vậy mà không tiếp nhận tâm ý của hắn, xem hắn là đang diễn hề trước mắt cô.

Nếu hắn nói cho cô hay rằng hắn sợ thân thể cô suy nhược sẽ không kham nổi công việc vất vả ấy, vì muốn cô thật sự thoải mái làm việc mình yêu thích nên hắn mới thay cô từ chối công tác.

"Nếu tôi nói lý do là vì tôi quan tâm em, không muốn em ở bên ngoài làm việc vất vả." giọng điệu ôn nhu nhỏ nhẹ.

Cô ấy nhất định sẽ không tin tưởng.

"Anh đi chết cho tôi!"

Xem đi cô quả nhiên là không tin hắn.

"Tôi nghĩ em là không có lựa chọn nào khác."

Hắn bây giờ mới là hiện nguyên hình vị tổng giám đốc lãnh huyết, nghiêm nghị Văn Nhân Chấn, người thừa kế Văn Nhân gia tộc, bộ mặt sắc lạnh, ánh mắt lợi hại nghiêm khắc, thái độ bá đạo, quyết đoán, bức cô chấp nhận sự an bài của gà mẹ.

"Con dâu Văn Nhân gia là phải biết an phận thủ thường, không phải là một nữ cường nhân, cô tốt nhất là ngoan ngoãn an phận ở vị trí Văn Nhân phu nhân đi, cô nếu ra ngoài công tác thật là làm bẽ mặt tôi. Cô hiện tại chỉ có hai lựa chọn: một là cô là sống giống với chị gái của mình làm vợ hiền dâu thảo, lấy cho tôi một chút mặt mũi. Hai là tôi an bài công việc thích hợp với thân phận hiện tại của cô. Cô là nghe cho thật kỹ lời nói của tôi, cô chỉ có hai sự lựa chọn này thôi. Tôi là bố trí công việc cho cô ở một công ty bình thường, ít danh tiếng, cô là phải công tác thật tốt, có hiệu quả đừng để bị cấp trên đuổi việc rồi quay về nhà khóc lóc có biết chưa?

Khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc khó hiểu, bộ dáng không đồng tình chịu thua trừng mắt tức giận nhìn hắn. Hắn là biết cô kiêu ngạo, bướng bỉnh đến thế dễ dàng cam lòng sao buộc hắn phải ra thỏa hiệp lần nũa. Lần đầu là vì mẹ cô bức cô cấp gả cho hắn cũng chính là biểu tình này của cô.

Aizaa.. hắn tại sao lúc nào cũng phải biến thành người xấu trước mắt cô, bức bách cô làm theo ý muốn hắn, tại sao sự tình như vậy cứ lặp lại? Hắn là hứa với bản thân sẽ chăm sóc, bảo vệ, yêu thương cô suốt đời không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào vì sao đến cùng vẫn chính hắn làm đau lòng cô? Hắn là phi thường đánh giá cao năng lực thực hiện của bản thân nhưng không ngờ cô thật sự quật cường  đến vậy?

"Văn Nhân phu nhân, cô quyết định như thế nào?"

Khấu San Dung bất phục, không muốn nhìn mặt hắn thêm bỏ ra một câu biểu lộ thái độ của cô "Tôi muốn đi làm".

Bởi vì cô không có lựa chọn nào tốt hơn...Nếu suốt ngày bị giam lỏng ở trong Văn Nhân gia, nhàn rỗi không có gì để làm không bằng cô ra ngoài làm việc cho dù công việc so với trước là giống nhau bị người khác ức hiếp, chèn ép nhưng là Văn Nhân Chấn an bài ít ra dựa hơi hắn cũng là tốt hơn.

Ở bên cạnh Văn Nhân Chấn cô cảm thấy rất ngột ngạt bức bối không thở nổi, vì mỗi khi thân cận hắn cô sẽ nghĩ đến mẹ tuyệt tình như thế nào, trong lòng là ức chế cùng phẫn nộ, thống khổ sâu sắc. Cô  nghĩ tốt nhất không nên ở gần hắn...

"Tốt lắm." Văn Nhân Chấn thấy cô đã muốn rời khỏi, khắc chế bản thân xúc động mãnh liệt muốn giữ lấy bả vai cô, hướng cô giải tỏa tất cả mọi chuyện – chính là giải bày cho cô hiểu hắn thực hối hận khi hại cô không vui, lời nói ấy vốn không phải ý muốn thật lòng của hắn.

Nếu có thể làm cho cô tin tưởng tấm lòng thành thật của hắn, hắn nguyện ý làm tất cả mọi việc, đáng tiếc hiện tại hắn chỉ có thể cười khổ, dày vò bản thân lái xe đưa cô đi làm.

Công việc đó là hắn cẩn thận tìm hiểu xem xét mà bố trí cho cô, hắn cho đó là công việc thích hợp nhất dành cho cô.

Hắn muốn cô đến công tác tại Viện Nghệ Thuật Ngân Hoặc.

Văn Nhân Chấn chở cô vào khu trung tâm náo nhiệt, dừng lại ở đầu đường cho cô xuống xe, từ trong túi áo vét lấy ra tấm danh thiếp đưa cho cô, đây là địa chỉ công ty em sẽ đến làm việc.

Hắn là sợ cô không thèm để ý tới danh thiếp kia bèn lấy tay chỉ chỉ cái địa chỉ mà cô cần tới, cô là không can tâm bị hắn bố trí hững hờ ngó qua liền trợn mắt há mồm...

Công ty đặt văn phòng làm việc ở khu này chắc chắn kinh doanh rất phát đạt, Khấu San Dung vốn học thiết kế cũng chưa từng nghe qua Viện Nghệ Thuật Ngân Hoặc, trong đầu cô mơ hồ liên tưởng đến một công ty nổi tiếng mà cô hâm mộ từ lâu.

Trong giới thiết kế công ty này rất nổi danh "H. L", công ty của họ không có giới hạn phạm vi nghệ thuật, có thể thiết kế thời trang, trưng bày tranh ảnh, điêu khắc, hay thiết kế nội thất.. tất cả liên quan đến nghệ thuật họ đều có quan hệ. Rất được quần chúng quan tâm, chú ý. Ngay cả những nhà thiết kế sư quốc tế đều muốn họp tác với họ.

Khấu San Dung không ngờ tới "HL" công ty thiết kế có tiếng thơm lẫy lừng như vậy cư nhiên ẩn thân ở địa phương này!

"Cái tên khốn khiếp Văn Nhân Chấn hắn là giới thiệu cô vào làm ở đây sao?"

Quái lạ? Ai nói chỉ là tìm một công ty vô danh cho cô đến công tác?

Khấu San Dung phục hồi lại tinh thần đã phát hiện chính mình bất tri bất giác bước vào đại sảnh văn phòng, ngồi ngay ngắn ở phòng hội nghị. Ngồi ở bàn tròn đối diện cô thoạt nhìn thấy một người phụ nữ tầm ba mươi lăm tuổi, mang kính, mái tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo thun rộng rãi  mới bước vào đó là người sẽ phỏng vấn cô.

"Em có thể gọi chị là Ngọc Oánh, cũng có thể kêu là Oánh tỷ, Ân...Tốt lắm, đây là ngày đầu tiên em đến làm việc, chị sẽ giới thiệu sơ qua công việc và văn phòng. Em đi theo chị, đây là máy tính em có thể sử dụng."

Ngay cả việc trả lời cô cũng không có cơ hội chỉ là nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, cô là chưa có đưa ra danh thiếp, ngay cả lý lịch còn chưa chuẩn bị, xách tay không mà đến.

Ngọc Oánh chỉ vào một căn phòng sạch sẽ, thoáng mát rồi nói: "Đây là phòng làm việc của em, em là may mắn lắm nha. Good luck!"

"Di?" Cô bị bắt ngồi vào cái ghế trống, rồi còn bị ép khởi động máy cô là có ý muốn phản đối thì trên bàn điện thoại bỗng reo vang."Chị này.."

"Này cái gì?" Đây là văn phòng em được sở hữu, chị chỉ nói một lần tất cả nhân viên ở đây đều có ý thức công việc rất cao, tự mình thiết kế, lên kế hoạch triển lãm, giới thiệu, còn có tự mình tìm khách hàng, nhà đầu tư để liên hệ không có ai có thể hỗ trợ em, nếu em không có năng lực làm việc thì bây giờ rời đi cũng không muộn."

Khẩu khí là áp đảo người khác mà, bộ dạng mạnh mẽ, uy nghiêm của Ngọc Oánh khiến cho không khí trong phòng ngưng đọng, để lại những tuyên bố hùng hồn rồi bỏ đi không kể việc cô có đồng ý hay không.

Khấu San Dung cảm thấy này hết thảy...... Thật sự là vớ vẩn cực kỳ! Đây là công việc ma quỷ a?!

"Ai gọi điện thoại? Ầm ỹ muốn chết." Bạn đồng nghiệp...cô còn không có, lại không có bóng ai để hỏi thăm công tác bắt đầu ra sao, tâm trạng cô là cực kỳ hoang mang.

Chuông điện thoại không ngừng reo vang như quỷ khát máu cô tới thời điểm, miệng cắn cắn ngón tay chậm chạp, e dè không muốn nhấc máy lại thầm nhủ cô là đang sợ cái gì? Cô ngay cả Văn Nhân Chấn cũng không sợ mà đây chỉ là một cuộc gọi bình thường sao có thể làm khó cô?

Cô sẽ chấp nhận sự khiêu chiến này của hắn!

"Xin chào, tôi nghe đây..." Cô mở miệng cứng cỏi tiếp chuyện không biết người bên kia điện thoại là ai...

Vào lúc hai giờ đêm, Văn Nhân Chấn bận rộn làm việc tăng ca tới tận nửa đêm mới về nhà.

Hắn là quên gọi điện về nhà báo sẽ về muộn khiến cho quản gia còn chờ hắn ở trước cửa. Vị quản gia thấy chủ nhân trở về liền chạy đến tiếp đón, cầm lấy cặp tài liệu của hắn ở trong tay, hỏi hắn có muốn hay không dùng bữa khuya. Hắn là lắc đầu không muốn, sau đó vị quản gia hướng chủ nhân báo cáo "Người kia cả ngày hôm nay không có hành tung khác thường."

Không có âm thanh trả lời.

Ông lại tiếp tục báo cáo "Phu nhân vẫn còn thức thưa cậu, cô ấy ở trong phòng làm việc suốt cả đêm."

Văn Nhân Chấn nghe thấy Khấu San Dung vẫn chưa ngủ, lại còn chăm chỉ làm việc đến tận 2 giờ sáng hắn là lo ngại cho sức khẻo của cô sẽ không chịu được, mặt vì vậy mà biến sắc, mày nhíu chặt lại.

"Cô ấy sao làm việc đến trễ như vậy? Cô ấy mấy giờ mới trở về nhà? Cô ấy đã dùng bữa tối chưa?

"Phu nhân khoảng tám giờ mới trở về, tôi đã dặn dò người làm chuẩn bị bữa tối thật ngon cho phu nhân dùng bữa, hình như phu nhân rất đói nên ăn uống rất ngon miệng."

Nghe thấy quản gia trả lời như vậy, Văn Nhân Chấn rất là yên tâm."Ông Lý này, ông cũng nhanh đi ngủ đi, ngày mai tôi còn có việc nhờ ông." Nghe xong quản gia báo cáo, hắn thúc giục lão quản gia gần năm mươi tuổi mau nhanh đi nghỉ ngơi, còn chính mình hứng khởi đi lên lầu, trước hết hắn cần ghé qua phòng cô thăm hỏi.

Gõ nhẹ cánh cửa cốc cốc...đợi một lúc bên trong là vẫn yên ắng không có phản ứng, chỉ thấy ánh sáng của đèn ngủ vẫn còn mở.

"Dung Dung, tôi vào đây." Hắn lại hô nhẹ, chờ đợi cô trả lời nhưng là vẫn không có tiếng cô đáp trả, hắn trực tiếp xoay mở nắm cửa nhẹ nhàng đi vào bên trong.

Ở bên trong phòng đèn vẫn chưa tắt, cô là đang gục đầu lên bàn làm việc để ngủ, tay vẫn còn cầm cây viết, máy tính thì vẫn còn mở, hắn là nhìn vào màn hình cô đang thiết kế một vật gì đó rất biến hóa, kỳ ảo, đẹp và lạ mắt, hắn không  có gu thẩm mỹ về nghệ thuật thiết kế bất quá dưới con mắt của kẻ nghiệp dư như hắn thì thiết kế này không tệ, làm cho người khác nhìn vào rất tò mò, cuốn hút hơn nữa là để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Đây chính là nỗ lực của cô trong công việc, từ sáng tới giờ cô ấy là vì công tác mà sức đầu mẻ trán. Văn Nhân Chấn không ngờ bạn học Ngọc Oánh thân thiết với hắn cũng là không chịu nương tay cho bà xã của mình.

Cho dù không hiều rõ về công việc thiết kế Văn Nhân Chấn là biết cái đạo lý lưu trữ thành phẩm là cần phải có. Hắn thay cô save bản vẽ, nhẹ nhàng sắp xếp thu dọn bàn làm việc của cô một cách ngăn nắp, không hề gây ra tiếng động nào có thể đánh thức cô. Chỉ trong vài phút mọi thứ trở nên gọn gàng.

Hắn tâm tình rất tốt chợt trong lòng trỗi dậy khát vọng muốn biểu lộ tình cảm với cô, hắn là phóng túng bản thân có lá gan lớn dùng tay đẩy tóc phủ lấy mặt cô, dịu dàng lướt nhẹ qua má cô.

"Em thật sự có bao nhiêu quật cường..." Như vậy mà kiên cường cố chấp, như vậy mà không muốn khuất phục, cũng thật ngây thơ dễ dàng bị mắc mưu, bị chị gái lừa gạt còn bị tên xấu xa như hắn phá hư thanh danh, cô là ngây ngô như vậy cái gì cũng không biết.

Phát hiện cô thật sự đã ngủ say, không hề có phản ứng trước sự vuốt ve mềm mại của hắn, hắn là đang đặt tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cảm nhận làn da mịn màng như em bé, cô đang gục trên bàn khẽ cựa quậy thân mình một cái liền ngã vào trong lòng hắn, thân thể hắn bất giác rúng động, cứng đờ cả người.

Văn Nhân Chấn khẽ khàng ôm lấy cô vào lòng, giống như chàng hiệp sĩ đứng canh chừng giấc ngủ bình yên cho công chúa. Hắn bước một bước dài ôm cô đem về phòng ngủ bên trong.

Căn phòng này là tự tay hắn bố trí, sắp xếp mọi thứ. Tuy nhiên, cô không hay biết điều đó, hắn vì tân phòng này đã tốn rất nhiều công sức, tâm trí muốn cô có một chỗ ngủ tốt nhất, thoải mái nhất....

Đặt cô nhẹ nhàng lên trên giường, hắn lấy chiếc chăn ấm tỉ mỉ đắp cho cô còn có chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa có độ mát tương đối, nhìn bộ dáng của cô hất nhẹ chăn lộ ra cánh tay dài trắng nõn thực đúng là có cá tính trẻ con mà.

Hắn cười khẽ quay lại đem tay cô bỏ lại vào trong chăn lần nữa, xác định cô không bị cảm lạnh hắn mới cảm thấy an tâm.

Bộ dáng em khi ngủ thật đáng yêu, Văn Nhân Chấn không kìm lòng được cúi người xuống hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô "Ngủ ngon." Bảo bối của anh..

Áp chế nỗi xúc động trong lòng Văn Nhân Chấn muốn đến nằm bên cạnh cô nhưng là hắn nhanh chóng đánh thức bản thân, không cần phải gấp, cứ để tự nhiên, từ từ sẽ có cơ hội, hắn là đợi cô đã năm năm còn sợ không có thời gian hay sao?

Lưu luyến ngắm nhìn cô bình yên ngủ say một hồi lâu hắn là miễn cưỡng không muốn rời khỏi phòng cô.

Trong bóng đêm tĩnh lặng,   thân người khẽ động đậy phát ra tiếng thở dài, vốn là đang ngủ say Khấu Thiên Dung đột nhiên mở to hai mắt ngồi dậy."Gặp quỷ...quỷ!"

Hắn mới vừa làm gì cô? Hắn dám tùy ý hôn lên trán cô làm chi, còn xem cô là tiểu hài tử giống nhau ấp ở trong chăn.

Quái lạ, nhìn trong phòng tối đen chỉ có một mình cô, bên giường vốn có hơi thở của hắn giờ không thấy, theo phản xạ bản năng bàn tay cô nắm chặt lại, biểu tình ngây ngốc, hoang mang

Kinh ngạc, nghi ngờ còn có chút ngượng ngùng.

Cô cảm thấy có điểm quái lạ, rõ ràng cô là đang ở trong thư phòng làm việc đến ngủ quên đi vì sao khi tỉnh lại là đang nằm thoải mái trên giường mình, chẳng lẽ cô bị mộng du?

Cả ngày hôm nay cô thật sự vất vả mà đến tối còn muốn làm cho xong bản thiết kế mà thức đến khuya nhịn không được mà ngủ gục đi trên bàn, vừa mới chợp mắt một lát liền nghe thấy tiếng bước chân của Nhân Chấn.

Cô là cố ý giả bộ ngủ say sau đó đột nhiên tỉnh lại dọa cho hắn phát sợ mà nhảy dựng không hiểu thế nào cuối cùng người bị dọa đến mất hồn chính là cô.

Cô là theo bản năng lấy tay sờ sờ trán nơi mà hắn vừa hôn qua, cái hôn nhẹ của Văn Nhân Chấn rất ngọt ngào, ôn nhu không mang theo một tia chán ghét, tức giận.

Hắn sao có thể như vậy?

"Hắn biết cô giả bộ ngủ sao? Là diễn trò cho cô xem?" Cô là hoang mang không khỏi tò mò nhưng cẩn thận ngẫm lại Văn Nhân Chấn là người không thể dễ bị gạt, trình độ nhìn người của hắn rất ác liệt. Văn Nhân Chấn chắc chắn không bỏ qua cơ hội trêu chọc, bỡn cợt khi phát hiện bộ dáng ngụy trang của cô.

Phiền phức mà, người chồng hờ này đột nhiên đối với cô ôn nhu, dịu dàng không hiểu trong đầu hắn là đang suy tính cái gì? Chắng lẽ hắn là...

"Kỳ thật hắn không phải rất chán ghét cô sao?" Cô là luôn nghĩ như vậy, hiện tại hắn tại sao muốn thay đổi thái độ...... "Hắn đối với cô như vậy là vì tưởng nhớ chị sao?"

Hắn vì vậy đối đãi tốt với cô tất cả là vì chị cô ư? Hắn là thật lòng với chị cô sao...Không đúng, cô không tin tưởng điều đó!

"Thật phiền não mà!" Càng nghĩ đầu cô càng đau, cô không khỏi cảm thấy tức giận với hắn liền kéo tấm chăn đem chính mình ủ ấm trong đó, tự nói với chính mình thư giãn đầu óc nhanh chóng ngủ đi, không cần nghĩ ngợi nhiều, ngày mai còn rất nhiều việc ở Viện nghệ thuật cần phải làm!

Chuyện thật nan giải, hành động lạ lùng của Văn nhân Chấn khiến lòng cô bất an không yên ổn rốt cuộc cô cũng không thể đi vào giấc ngủ say.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-12)