← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit: SunAe
Beta: rùa lười hướng dương xanh
Không chỉ Văn Nhân Chấn điên rồi, cô lại càng hoang mang lo sợ mẹ mình cũng điên theo, mẹ muốn cô thay chị thế chỗ cũng là có lý do, nguyên nhân thật sự chính là sợ mất thể diện Khấu gia.
"Cha con mất rồi, chúng ta cần phải hoàn tất hôn lễ này, chính là không để quan khách cho là nhà chúng ta không có đàn ông mà khinh thường, hiện tại chị con đã bỏ nhà đi, mặt mũi của mẹ như thế nào, Dung Dung, con có hiểu cho khổ tâm của mẹ không!"
Sĩ diện không phải là trọng yếu, chỉ cần cả nhà chúng ta hạnh phúc sống bên là đủ rồi? Hôn sự này là trái tự nhiên, nếu gượng ép tiến hành mẹ nghĩ là tốt đẹp sao?
Văn Nhân Chấn thích là chị, muốn kết hôn cũng là với chị, chị đã bỏ trốn lại ép con thay thế chị gả cho hắn, có chuyện nào hoang đường như vậy, người khác nhìn vào lại nghĩ như thế nào?
"Mẹ......có hay không nghĩ tới hạnh phúc của con?" Khấu San Dung vẻ mặt đau thương nhìn mẹ cô.
Bình thường người bên ngoài cho cô là không có khí chất, tính khí không tốt, nếu biết cô bức chị bỏ đi, rồi cướp đoạt hôn phu của chị gái, thì người khác còn nghĩ cô xấu xa đến thế nào?
Tiếng xấu như vậy sẽ đeo bám cô cả đời?
"Vậy con có nghĩ tới cha? Ông ấy vừa đi không bao lâu, nhà chúng ta liền có loại đại sự này con lại muốn bỏ mặc, cả hai đứa con đều vô tình giống nhau ta biết làm sao đây? Mẹ nuôi con khôn lớn như vậy, con không thể nghe lời ta một lần sao?!"
Mẹ muốn con giúp như thế nào? Mẹ làm sao có thể để con xuất giá thay chị, quan khách đều biết chị là cô dâu chân chính? Chúng ta lại không phải đang sống ở thời cổ đại, cô dâu chưa xuất giá sẽ không lộ diện bên ngoài, ai cũng chưa từng thấy qua. Ai cũng biết đây cô dâu là Khấu Thiên Dung lại biến thành Khấu San Dung, mẹ chẳng lẽ nghĩ những người khác là ngu ngốc, mắt bị mù hay sao?
Thật sự là vớ vẩn đến cực điểm!
"Con không –"
Chưa kịp nói hết lập tức bị mẹ cô trách móc "Ngươi nghĩ cho cha mình một chút rồi lại nói cho ta biết ngươi có đồng ý giúp Khấu gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này!"
Nghe mẫu thân dùng cái chết của papa uy hiếp cô, những gì đang dự định muốn nói toàn bộ nuốt trở về.
Danh tiếng của papa không phải dễ dàng có được nay vì chị nóng nảy, nhất thời vô tâm mà hủy đi thanh danh, cô làm sao để cha mất rồi mà còn chịu đựng miệng đời thế gian?
Cô rất khó xử lại thấy khuôn mặt dữ tợn của mẹ vì tức giận mà đỏ gay gắt.
Mắt liếc nhìn Văn Nhân Chấn lại vô cùng bình tĩnh đến đáng sợ, hắn vẫn thư thái ngồi ở sôpha, quăng ra cái yêu cầu chết người, vẫn là lạnh nhạt nhìn mẹ con cô vì vậy mà đấu khẩu với nhau.
Lúc này cô mới phát hiện, Văn Nhân Chấn là đang chăm chú nhìn cô, làm toàn thân cô lông tơ dựng thẳng đứng lên, hắn như mỉm cười, ý cười thích thú ở tận đáy mắt, thật sự khó có thể phỏng đoán hắn giờ phút này đang tình toán cái gì.
Cô dâu của hắn đã bỏ trốn, phòng khách lại đang có rất nhiều quan khách còn có phóng viên đến thu hình hôn lễ, chị cô để lại một cục diện rối rắm cho cô giải quyết, hại cô và mẹ không biết xử trí ra sao, mà đương sự Văn Nhân Chấn lại bình thản xem như không có việc gì liên quan đến hắn, hắn lại không tỏ vẻ tức giận, phẫn nộ ngược lại mặt không hề biến sắc mà kiên quyết đòi mạng cô là kẻ thế thân.
Phải nói hắn là dạng người như thế nào đây?
"Cô dâu có thể tùy tiện thay thế sao?" Nhịn không được oán hận muốn đánh chết hắn ngay lập tức, nội tâm nóng nảy, bực tức cô lặp lại câu hỏi lần nữa "Ai cũng có thể được sao?!".
Hắn làm sao hành động tùy tiện như vậy? Chị cô bỏ trốn hắn chẳng những không vội vã tìm người về còn lãnh huyết nói hôm nay nhất định phải đem người trở về, chẳng lẽ...... Chị vì phát hiện hắn vô tình, xấu xa như vậy nên mới lựa chọn đào hôn sao?
"Đương nhiên không phải ai cũng có thể, hiện tại tôi nghĩ chỉ có một người có khả năng thôi." Văn Nhân Chấn mỉm cười trả lời, tại thời khắc nguy cấp mà hắn còn cười được ư cô tuyệt đối không cho rằng hắn thiện lương ngược lại cảm thấy hắn rất là đáng sợ."Cô quyết định xong chưa? Thời gian không còn sớm." Hắn mở miệng thúc giục ra vẻ như là đang nói chuyện với hôn thê nhanh lên một chút nếu không sẽ muộn giờ lành.
"Giờ lành sắp qua, Dung Dung, con nhanh chút thay lễ phục" Mẹ cô đem hỉ phục của chị đưa cho cô, ra sức nhét vào trong lòng cô.
"Mẹ......" Cầm chiếc váy cưới lộng lẫy lại như cầm củ khoai nóng hổi cô gượng gạo tiếp nhận, Khấu San Dung một chút cũng không vui vẻ, miễn cưỡng đứng dậy, trong lòng cảm thấy chua xót."Mẹ có hay không nghĩ tới cô, cô sao phải thay chị xuất giá, truyền ra ngoài có bao nhiêu khó nghe?"
Vì che dấu việc đào hôn của chị, mẹ cô lại xem trọng nhất là thể diện, cô trở thành vật hi sinh, ngày sau nếu chị trở về còn có người nào đàn ông nào muốn lấy cô?
"Dung Dung, con ủy khuất bản thân một chút được không? Coi như là vì papa, vì Khấu gia chỉ cần chị con trở về mẹ sẽ không để con lại đau lòng." Khấu phu nhân thấy cô còn có một chút phản kháng, đành phải thấp giọng thỉnh cầu.
Trong lòng chua xót nước mắt cô tự nhiên rơi xuống.
Thay chị xuất giá.... Khi nào chị trở về bên cạnh Văn Nhân Chấn, cô mới có thể rời đi, trở lại thân phận ban đầu.
Thanh danh có quan trọng như vậy sao? Nếu không phải vì mặt mũi của Khấu gia cô tình nguyện không gả chứ không thể mang tội danh đoạt chồng của chị gái.
Cô phải làm như vậy sao? Cô muốn chạy trốn, giống với chị lâm trận bỏ chạy — đáng tiếc, cô không có dũng khí như vậy.
Biết rõ như vậy là sai, biết rõ người khác sẽ như thế nào là chê cười, nói cô không có đạo đức nhưng cô không có biện pháp phản kháng lại mẹ mình, tình thâm cùng bạo lực làm cho lòng của cô đau quá...
"Được." Cô đột nhiên gật đầu một cái, nước mắt ở trong hốc mắt muốn trực trào nhưng là cô quật cường không cho nước mắt rơi xuống."Ta gả."
Mặc kệ, cái gì cũng không quản, dù sao mẹ chưa từng nghĩ đến hạnh phúc của cô, thôi thì tùy tiện làm cho xong chuyện!
Cô ôm lễ phục của cô dâu bước vào phòng tắm, phanh một tiếng đóng cửa lại, cô bấm chặt ngón tay vàolưng, nén nhịn rất là muốn khóc rống lên.
Đắm chìm trong cảm xúc đau khổ Khấu San Dung không có chú ý khi bản thân mới gật đầu đồng ý Văn Nhân Chấn ngồi bên kia trong nháy mắt chậm rãi thở hắt ra, một giọt mồ hôi lạnh giữa trán hắn chậm rãi rơi xuống......
Cô dâu vốn là người chị nay lại biến thành người em gái, quả nhiên khi quan khách biết chuyện có rất nhiều lời xì xào, bàn tán.
Người đại diện Văn Nhân gia làm công tác xã giao đối với quan khách dự lễ mà giải thích sự tình.
Văn Nhân Chấn cùng Khấu gia nhị tiểu thư từ sớm đã được đính ước với nhau, nhưng bởi vì Văn Nhân Chấn băn khoăn Khấu San Dung tuổi còn nhỏ, mà đại tiểu thư Khấu Thiên Dung cũng vì muốn bảo hộ em gái nên hai người mới liên thủ nhau giấu diếm trưởng bối hai nhà, chờ đến khi Khấu San Dung chuẩn bị tốt tâm lý mới công khai mối quan hệ của hai người ra bên ngoài.
Văn Nhân Chấn cùng Khấu Thiên Dung vốn là bạn bè thân thiết, cùng nhau sắp đặt mọi chuyện.
Cách nói quả thật khiến người khác không khỏi nghi ngờ, nhưng là — cũng có một nửa là thật.
"Hắn đã thành công."
Ở buổi tiệc cưới chú rể vì bị chuốc quá nhiều rượu mừng khiến sắc mặt trở nên ửng hồng, cả người lâng lâng say, hắn là đang đứng ở ban công trong thư phòng, tay một bên cởi bỏ chiếc nơ còn một bên cầm lấy điện thoại, miệng khẽ cười, cái loại cảm giác thỏa mãn được ý đồ thực sự rất sảng khoái, tâm tình thật là vui vẻ.
"...." Bên kia điện thoại âm thanh tút tút kéo dài trầm mặc qua một hồi lâu mới truyền đến tiếng thở dài của một phụ nữ lên tiếng nói trước: "Ta không nghĩ ngươi so với ta lại càng hiểu rõ em gái ta hơn, ta thật sự không biết mình hành động như vậy là đúng không nữa, Dung Dung – con bé nếu biết rõ câu chuyện cả đời này nó nhất định sẽ hận chết ngươi."
"Đúng vậy cô ấy sẽ hận chết ta." Văn Nhân Chấn khuôn mặt tuấn tú nổi lên một chút cười khổ.
Bàn tay hắn nắm chặt cái nơ nhớ lại ở buổi lễ cô gái nhỏ mặc bộ hỉ phục màu đỏ bằng tơ lụa, bàn tay nhỏ bé của cô dè dặt đặt lên tay của hắn.
Chiếc khăn voan màu trắng phủ lấy khuôn mặt cô, khiến người khác mơ hồ nhìn không rõ dung nhan hoàn mỹ, xinh đẹp của cô dâu, dù cô là tỏ vẻ trấn định vẫn không dấu được toàn thân cô đang run rẩy, lưng cố đứng thẳng để không quỵ ngã, tất cả đều đập vào mắt hắn người con gái ấy sao lại kiên cường đến vậy, tất cả đều do hắn gây ra cho cô.
"Bất quá, ta sẽ đối xử tốt với cô ấy."
"Phải không? Ta thực hoài nghi Dung Dung có muốn nhận tấm lòng thành của ngươi không." Khấu Thiên Dung biết em gái có bao nhiêu quật cường, nhịn không được vui sướng khi thấy người gặp họa mà cười to thành tiếng.
"Cũng nhờ ngươi tính kế tốt, Khấu Thiên Dung." Văn Nhân Chấn đau đầu, hai tay xoa lấy huyệt thái dương.
"Ta chỉ là muốn tốt cho con bé thôi."
"Thôi đi, ngươi và ta cùng là một loại người." Hắn vạch trần bộ mặt ngụy trang của cô.
Hắn sinh ra ở Văn Nhân gia có thói quen để đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào mà Khấu Thiên Dung cùng với hắn đều giỏi ngụy trang, che dấu tính cách cùng kế hoạch của bản thân.
Văn Nhân Chấn không tin vào lòng dạ con người, cái gì là tình yêu nó chính là thứ quỷ ám bùa mê, lấy vợ cũng chính là rước phiền toái vào bản thân, nhất định sẽ hủy hoại tâm hắn, cuộc sống của hắn.
Hắn là người đàn ông vốn không an phận mà, cả đời không muốn nằm gọn trong tay của một người phụ nữ, cha, các chú, các bác và anh em họ của hắn đều rất phong lưu, là tấm gương cho hắn noi theo lại có bác hắn luôn dùng 160 triệu lời giáo huấn để mà nhắc nhở hắn phụ nữ là cái dạng như thế nào, hắn cư nhiên là không thoát khỏi lề lối của gia tộc mình.
Nếu có thể, hắn nguyện ý cả đời chỉ luyến ái duy nhất một người con gái, về phần tờ giấy kia hắn xin miễn không biết đến để khỏi phải phiền não như bây giờ.
Văn Nhân Chấn vốn từ đầu có đã có âm mưu, bề ngoài cùng với đại tiểu thư Khấu Thiên Dung ôn nhu, thuần khiết phối hợp với nhau diễn một màn kịch yêu thương lẫn nhau. Hắn không quan tâm đến hôn nhân, còn cô ta cần hôn nhân để ngụy trang bản thân vì vậy mà cả hai đạt thành hiệp nghị.
Vốn dĩ bọn họ hợp tác thật sự vui vẻ, hắn làm gì mặc hắn còn cô sắm vai bạn gái ôn nhu của đại thiếu gia, là vị hôn thê của hắn nhưng chỉ là hữu danh vô thực giống như hộp sôcôla kia hắn vĩnh viễn không biết khẩu vị tiếp theo mình muốn là gì.
Nhiều năm trôi qua, bản tính hắn chưa từng thay đổi, trong lòng hắn tình cảm thực không đáng tin cậy, trái tim hắn từ lâu đã khô héo không thể chữa lành được nữa.
"Ta đã nói qua với ngươi rất nhiều lần, Dung Dung tuy bề ngoài quật cường, mạnh mẽ nhưng so với ta rất dễ mềm lòng, so với ta coi trọng ý kiến cha mẹ hơn, cón có so với ta nhu mì hiếu thảo hơn, con bé nếu biết chân tướng sự thật, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, dù ta là chị gái của con bé, nhưng là để nó tha thứ cũng cần một ít thời gian, về phần ngươi thì...... Ta chỉ có thể nói ngươi tự giải quyết cho tốt đi, Dung Dung tuyệt đối là đối thủ mà ngươi chưa từng hiểu biết qua."
"Loại sự tình này không cần ngươi nói cho ta biết." Văn Nhân Chấn nghiêng đầu, vẻ mặt sáng lạn phấn khởi, lộ ra ý cười, không cho việc đó là khó khăn mà phiền não.
"Ngưng ở đây vậy, ta phải lên máy bay còn phải ngồi đợi suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ mới đến đượcArgentina, là ta muốn nói với ngươi một câu này nữa thôi... A Chấn tính nhẫn nại của ngươi quả là xuất chúng, là chuyên gia siêu cấp kiên nhẫn nha, ta ngẫm lại thật ra ngươi đã chờ đợi bao lâu rồi...Năm năm rồi đúng không?
"Năm năm sao?" Nguyên lai là lâu đến như vậy a!
Ngay từ đầu hắn chỉ cảm thấy San Dung là cô gái có tính tình kiêu ngạo, nói chuyện thì lạnh lùng, gay gắt như muốn ăn tươi nốt sống hắn cho nên hắn lựa chọn cách tốt nhất vẫn là tránh mặt cô, tạo khoảng cách để cả hai không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Tình cờ hắn bị cô bắt gặp đang ăn vụng, lo lắng miệng cô rộng nói năng lung tung, nói cho Khấu Thiên Dung thì không sao, hai người bọn họ dù gì cũng còn cái hiệp nghị, nhưng chỉ sợ cô tức giận nói cho cha mẹ mình, khiến cho hai gia đình mất đi hòa khí thân thiết đã từ lâu vun đắp.
Hắn không hề nghĩ đến Khấu San Dung gặp ai đều không có nói, một mình cất giấu bí mật, việc cô làm chính là cảnh cáo hắn tuyệt đối không có tái diễn lần nữa.
Văn Nhân Chấn chỉ hỏi qua cô một lần: Vì sao không vạch trần bí mật của hắn?
"Tôi không nghĩ nhìn chị gái thương tâm, khó xử cũng vì vậy mà không nói! Ngươi tuyệt đối không thể làm cho chị đau lòng có nghe thấy không?"
Lý do của cô đơn giản chỉ có vậy bởi vì hắn không nghĩ từ miệng của cô lại nói ra những lời quan tâm như thế, quả thật tình hình thực tế trước mắt cô em gái nào cũng không muốn chị của mình phải khóc.
Từ lúc đó trở đi Văn Nhân Chấn liền đối với cô có cái nhìn khác hẳn.
Hắn đột nhiên thay đổi tâm, phi thường muốn theo đuổi cô, muốn ở cạnh cô, nhìn cô tức giận hắn đến trợn trừng hai mắt lớn, khuôn mặt vì thế mà ửng hồng lên thật là xinh đẹp. Dù thường bị cô khinh thường, lạnh nhạt nhưng một chút tức giận hắn cũng không có, đổi lại hắn lại càng yêu thích cô hơn, thật sâu trong lòng cảm thấy cô là một người cực kỳ thú vị và đáng yêu, một người con gái thiện lương, thuần khiết.
Hắn biết như vậy là rất nguy hiểm, là đùa với lửa nhưng mà hắn bất tri bất giác đã đánh mất trái tim mình rồi, hắn phát hiện cuộc sống của hắn từ nay không thể không có cô, là hắn phi thường khao khát muốn có cô bên cạnh hắn cả đời.
Khấu Thiên Dung chính là vật cản ở giữa khiến hắn không thể tiến gần đến cô.
"Từ khi Dung Dung mười chín tuổi đến bây giờ, đã là năm năm không phải sao? Ta là nghĩ như vậy, năm năm ngươi đều nguyện ý chờ, về sau nếu có cơ hội ở gần nhau ngươi trước hết là cùng Dung Dung bồi dưỡng tình cảm, cho nên có rất nhiều chuyện đừng có vì nóng vội nhất thời.. ngươi có hiểu ý ta hay không?"
"Ý của ngươi là......" Văn Nhân Chấn kỳ thật hiểu được cô ta là đang ám chỉ cái gì, lại cố ý giả ngu.
Người phụ nữ này...... Cô ta quả thật quá lo lắng bảo hộ hạnh phúc của em gái mình.
Có người chị nào lại không muốn em gái có bạn trai theo đuổi, vậy mà cô ta bắt hắn nhẫn nại chờ đợi suốt năm năm thời gian? Hắn đã chờ nhiều như vậy năm, hiện tại còn muốn hắn cưỡng chế tình cảm ư? Cô ta còn muốn hắn nhẫn nại nữa sao?
Cô không phải là phụ nữ mà...
"Ngươi có biết ta muốn nói cái gì không, Dung Dung và ta không giống nhau, ta nhận biết bản thân rất lạnh lùng tâm sẽ không dễ dàng dao động nhưng mà con bé bề ngoài cứng rắn, làm bộ ngang tàng bất cần nhưng ở sâu bên trong nội tâm con bé rất là yếu đuối, rất dễ bị tổn thương... Ta muốn ngươi cam đoan không được ức hiếp con bé, không được miễn cưỡng con bé làm những gì nó không muốn, cho con bé một chút thời gian thích ứng, chờ đến khi trái tim con bé chân thành hướng về ngươi trước đó ngươi cần phải bảo trì khoảng cách với con bé, đồng ý chứ?
Văn Nhân Chấn nghe ra Khấu Thiên Dung trong giọng nói ôn nhu nhưng giọng điệu phát ra hoàn toàn là muốn uy hiếp hắn. Chậc, người phụ nữ này đã trốn chạy rồi còn muốn điều khiển hắn, thật là phiền toái.
"Thiên Dung, ta thật sự không hy vọng làm thương tổn cô ấy." Đây là những lời tâm huyết tận đáy lòng của hắn đồng thời cũng là lời hứa hẹn.
Khấu Thiên Dung vừa lòng tắt điện thoại, bước lên máy bay rời đi.
Nói về Văn Nhân Chấn ......
Đêm tân hôn, sao hắn lại phải ở ban công phòng sách mà cô đơn nghĩ như thế nào cũng là phiền muội cùng đau lòng, hắn nhịn không được cười khổ, than nhẹ một tiếng.
"Hắn không nghĩ làm tổn thương cô a......"
Nhưng hắn lại chọn cách tệ hại nhất làm tổn thương tâm của cô, khiến cô đau lòng. Hắn bức cô cấp gả cho hắn, hắn muốn từ hôn nhân mà kéo gần khỏang cách giữa hai người họ, hắn là ở hôn lễ dùng thủ đoạn đem Khấu Thiên Dung đuổi ra nước ngoài, lấy Khấu phu nhân làm phương tiện bức ép cô phải chọn hắn.
Hại cô thương tâm khổ sở, làm cô không tình nguyện kết hôn với hắn, sau này hắn quyết bồi thường cho cô gấp bội phần, không để cô lại đau lòng?
Hai tay siết chặt lại, trán khẽ nhíu chặt, trầm tư suy nghĩ hắn sau này sẽ không hối hận ư?
Lần đầu tiên trong đời hắn được nếm qua tư vị tình yêu, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dù bị người khác chê cười, mỉa mai là cái đồ vô liêm sỉ, hắn một chút cũng không để ý, dù cho tình thế có quay ngược trăm lần hắn cũng sẽ lại hàng động như thế, hắn bình thường vốn đã có tác phong làm việc như vậy!
Ngồi yên ở phía trước cửa sổ, mặc cho thời tiết nóng rực của buổi chiều, da thịt trắng nõn của cô vì phơi nắng quá lâu mà đỏ ửng lên, cả người rất là khó chịu.
Cảm giác nhục nhã cùng xấu hổ khiến cho bản thân cô không có cách nào cảm thấy được thoải mái. Khấu San Dung tự hỏi bản thân vì sao sự tình lại phát triển thành ra như vậy?
Cô nhìn tân phòng xa hoa, được trang trí rất là hài hòa, mọi thứ từ cái giường, tủ quần áo, bàn trang điểm đều rất lớn, mới tinh và rất đắt tiền tất cả đều thuộc về chị gái cô. Cả căn phòng to như vậy chỉ thuộc về duy nhất một mình chị, cô có cảm giác như chính mình đã đoạt đi những thứ quý giá của kẻ khác, cô là luôn mặc cảm, bụng nhộn nhạo không ngừng muốn nôn.
Căn phòng rất là hoàn hảo, tiện nghi nhưng cô một chút cũng không cảm thấy thoải mái, cô ngủ không được, ăn cũng không vô, mỗi ngày đều tự nhốt mình ở trong phòng.
Bởi vì cô thật sự sợ hãi......
Cô sợ nếu bước ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ bỏ lại tất cả để mà đào tẩu, làm đứa con vô trách nhiệm nhưng cô thật sự là bị mẹ mình cưỡng chế làm ra cái sự việc xấu xa này, cô vốn là không tình nguyện. Nhớ lại ở tiệc cưới hôm đó, quan khách bên dưới vừa ngỡ ngàng lại sửng sốt, nhỏ giọng khe khẽ bàn tán.
Cô muốn chạy trốn nhưng lại sợ đối mặt với đám người làm ở đây, đành phải trốn ở trong phòng chuẩn bị thật tốt tinh thần để mà đối mặt, cô làm bộ như không biết sự tình gì đã xảy ra, cô cũng không xem tivi, không đọc báo chỉ là kiên nhẫn không nghĩ đến chuyện cô là thay thế chị gái cùng Văn Nhân Chấn thành hôn, tin tức gây chấn động dư luận.
"Nghe nói cô không ăn uống gì cả mấy ngày rồi."
Đột nhiên nghe được giọng nói của Văn Nhân Chấn, cô hơi sửng sốt một chút, trấn định lại bản thân nhìn về phía hắn.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, cô thấy hắn mặc trên người là bộ tây trang màu xanh nhạt nhìn hắn rất quý phái, mị hoặc, cả người thoát ra cốt cách quý tộc, khuôn mặt sáng sủa, bình tĩnh hoàn toàn không vì vấn đề đào hôn của cô dâu mà buồn phiền, suy sụp.
Trái lại bộ dáng của cô thật là tiều tụy, thê thảm, cô có cảm giác mình đã bại trong tay hắn.
Phiền quá, cô không nghĩ sẽ quan tâm đến hắn.
Văn Nhân Chấn nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt lạnh lùng, hung hãn nhưng tận trong lòng không ngừng lo lắng.
Cô mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, dưới ánh mặt trời khuôn mặt tiều tụy, hốc hác, sắc mặt thì xanh xao, tái nhợt thoạt nhìn trông giống với thần tiên vừa hư ảo, trong suốt, tùy thời mà biến mất không thấy.
Cô thật sự quá gầy, sau khi cha mất cô là không chú ý bảo vệ tốt bản thân mà, một chút thần sắc tươi tỉnh cũng không có. Văn Nhân Chấn hiểu rõ hiện tại tâm tình cô không được tốt nhưng lại không nghĩ đến bộ dáng của cô lại ra nông nỗi thế này.
Trong ánh mắt hắn có vẻ chua xót, chân bước tới trước mặt cô, hắn mặc kệ là cô có thái độ phản kháng, giãy dụa như thế nào đi nữa. Hắn nâng mặt cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cô là nên chấp nhận sự thật đi, việc không nên làm cũng đã làm rồi!"
Hắn đã cho cô thời gian và cả không gian yên tĩnh để mà bình tâm suy nghĩ, để cô từ từ thich ứng với cuộc sống mới ở nhà hắn, sau đó cả hai có thể ngồi với nhau mà trò truyện, bàn bạc về cuộc sống, hắn sẽ khiến cho cô cảm nhận đuơc tâm ý của hắn, tình cảm của hắn.... hắn sẽ chính thức đeo đuổi cô.
Nhưng là cô kiên cường không chấp nhận hắn, cũng không chịu bước ra khỏi phòng một bước, lại còn muốn bỏ đói bản thân, hắn đã phải khó khăn như thế nào mới có được cô, hắn kiên quyết không thể để cô làm tổn hại bản thân, bỏ mặc cuộc sống chính mình mà trốn tránh trong bóng tối.
"Cô có đau buồn như thế nào thì cha cũng đã ra đi, sẽ không thể quay về được nữa. Khấu San Dung nếu cô mà còn quá đau buồn như vậy, không mạnh mẽ mà tiếp tục sống thì cha cô dù ở thiên đường cũng không thể an lòng? Cô hiện tại là mang thân phận của chị gái đào hôn, là thiếu phu nhân của Văn Nhân gia, cô cũng là nên có trách nhiệm với gia tộc tôi."
Hắn biết cô rất mực yêu thương cha mình, tình cảm rất là sâu đậm, cô đối với người thân là hết lòng hết dạ yêu thương, không suy tính thiệt hơn. Hắn là rất hiểu con người cô chỉ cần đề cập vấn đề này cô chắc chắn bị chọc tức.
Nếu hành động mềm mỏng, ôn nhu của hắn không thể làm cho cô tỉnh táo thần trí hắn thà để cô oán hận hắn một lần nữa bản thân có thể đứng dậy, tiếp tục vì phản kháng mà đấu tranh.
"Anh câm mồm!"
Quả nhiên, cô rất là tức giận, hai mắt con mắt vô thần nhất thời sáng chói ...... Cho dù là cô oán hận hắn sâu đến như vậy nhưng là hắn không muốn thấy thân thể tiều tụy của cô cả ngày thẫn thờ, vô hồn.
"Anh cho rằng nếu cha tôi còn sống sẽ để cho sự tình như vậy xảy ra hay sao?! Ông mới là người đầu tiên đứng ra ngăn cản, sẽ không khiến tôi bị ủy khuất như vậy cũng sẽ không ép tôi làm chuyện mà bản thân không tự nguyện!"
Cha dù thanh danh có bị hủy, có bị người khác chê cười đi nữa cũng tuyệt đối không làm cho bảo bối nữ nhi của ông bị thương tâm, ông cũng rất là yêu vợ sẽ không để bà phạm sai lầm như vậy đem chuyện hôn nhân đại sự của con gái ra mà xem thường.
"Anh đừng tưởng rằng cha tôi mất, anh có thể dễ dàng khi dễ tôi!"
Nếu papa mà còn sống thì......
"Cô sẽ như thế nào đây?" Văn Nhân Chấn đem hai tay bỏ vào túi quần, lui ra phía sau hai bước, bày ra biểu tình cao ngạo thách thức liếc qua cô một cách ngạo nghễ từ trên xuống dưới.
Lời nói của hắn tuy tàn nhẫn nhưng tận sâu trong lòng hắn thật sự muốn ôm chặt lấy cô, cảm nhận hơi thở của cô vì oán giận mà run rẩy cả người. Hắn là biết không thể tùy tiện xử sự, hành động kia tuyệt đối không phải là hành vi sáng suốt.
"Cô hiện giờ thân mình còn không bảo hộ tốt như thế nào mà có sức đối kháng tôi?" Hắn mỉm cười, ý cười lộ rõ, khóe miệng nhếc lên tỏ vẻ khinh miệt, đùa cợt là hắn cố ý đem toàn bộ lời nói nhẫn tâm ra mà chọc tức cô."Tôi báo trước với cô, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ duy trì ít nhất trong ba năm, thời gian này cô phải sắm vai là vợ của tôi, ỷ lại tôi, để cho tôi bảo hộ cô so với thận phận của chị cô là giống nhau. Cô là nhớ cho kỹ những lời này tất cả là do Khấu gia các người nợ tôi."
Hắn giọng điệu cứng rắn nói ra lời nói tàn nhẫn, bức ép chính mình vô tình, lãnh cảm...... Hắn không được vì cô mà lay động, do dự, trong mắt hắn biểu lộ tất cả là thương tâm cùng mềm lòng.
Khấu San Dung cao ngạo, tự trọng để mà công kích cô đến phẫn nộ, tức giận cách tốt nhất là hắn dùng thái độ khinh thường mà đối xử với cô, hắn là đang dùng phương thức như vậy để mà đánh thức tâm của cô, giúp cô tiếp tục đứng lên.
Cho dù là cô có thể hận hắn cả đời, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà nhận lấy, chỉ cần cô chịu rời khỏi vỏ ốc của mình là đủ......
Văn Nhân Chấn là hiểu biết nguyên nhân thật sự khiến cô thống khổ không phải hắn, mà là người nhà của cô.
Cha cô đột nhiên mất, tiếp đó chị gái lại đột ngột đào hôn khiến cô vô cùng suy sụp, lo lắng cùng lúc đó vì mặt mũi của mẹ với thiên hạ mà đồng ý giả mạo chị gái kết hôn với hắn.
Phản ứng của mẹ vợ Văn Nhân Chấn từ trước đã dự kiến qua, kế hoạch của hắn vốn là muốn cho mẹ vợ ra mặt kịp thời thúc đẩy chuyện gả thay này, nhưng là hắn không ngờ mẹ vợ hành động quá tàn nhẫn, khiến cô đau lòng, suy sụp tinh thần đến không thể gượng dậy.
"Nếu cô cứ như vậy không chịu phối hợp tốt với tôi mà diễn trò hay sẽ khiến cho đám phóng viên nghi ngờ hôn nhân của chúng ta là giả, sự tình có thể càng nghiêm trọng. Thật ra mà nói tôi là không để ý đến hành động xâm phạm đời tư quá đáng của đám phóng viên nếu giờ cô muốn đổi ý tôi có thể ở trước mặt các ký giả mà công bố tin tức đào hôn của đại tiểu thư Khấu gia các người."
Nghe vậy, cô rất tức giận trừng mắt với hắn, cô đời này chưa từng gặp qua một người thủ đoạn xấu xa, bỉ ổi đến vậy!
"Anh là đầu heo sao? Tôi là lấy thanh danh cả đời bị người khác nhạo báng, xem thường mà đáp ứng thay chị gả cho anh, tôi làm tất cả cũng là vì danh dự của Khấu gia chúng tôi đâu phải vì anh hứng thú nói muốn công khai là công khai đâu? Một mình tôi bị phá hủy trong tay anh là đủ lắm rồi, tôi không cho phép anh hủy đi tương lai của chị tôi?"
Chuyện mà hắn gây ra một chút trách nhiệm hắn cũng không có ư? Nếu hắn làm tốt thân phận hôn phu thì chị làm sao mà đào hôn? Hắn một chút cũng không chịu suy nghĩ sao!
"Văn Nhân Chấn là tôi cứu vớt danh dự của anh nếu không anh đã trở thành trò cười cho thiên hạ, cho nên tôi mới là người nên phân rõ trắng đen với anh, chính anh là người đưa ra đòi hỏi vô lý, nhanh tay kiến thiết ra âm mưu đen tối tôi ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến cuộc hôn nhân này tồn tại được bao lâu, anh là nên lo lắng cho bản thân thì tốt hơn!"
Văn Nhân Chấn trìu mến nhìn cô đang tức giận, khuôn mặt cô vốn rất nhỏ nhắn nay lại gầy hẳn đi bởi vì kích động mà ửng đỏ gay gắt như ăn phải ớt, thoạt nhìn khí sắc đã tốt hơn nhiều cũng có vẻ có sức sống hơn.
Hắn thần sắc biến đổi, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thật là tốt, nét mặt cô đã khá lên. Mấy ngày này cô nhịn đói, trốn ở trong phòng không có ra ngoài hắn biết được là do người làm trong nhà nói qua với hắn, hơn nữa tinh thần cô sa sút, không vui vẻ, bộ dáng thất thần lại không có một chút sinh khí nào khiến hắn tâm tư lo lắng, ruột gan nóng như lửa, lúc nào cũng bất an hắn đành phải hạ kế sách tàn nhẫn trong lời nói để mà thức tỉnh thần trí của cô, khiến cô vì hận, vì chán ghét hắn mà phấn khởi, tiếp tục gắng gượng đứng lên.
Đột nhiên Văn Nhân Chấn đi tới trước hai bước, vươn tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô, một tay nắm chặt hai tay cô, một tay kia đỡ lấy thắt lưng của cô, đầu ngón tay hắn chạm đến lớp vải mỏng manh trên người cô phía sau đó là làn da mềm mại, thơm mát của cô cả người hắn cứng đờ có cảm giác toàn thân đều chấn động.
Khấu San Dung rụt cả thân người lại, phẫn nộ nhìn hắn gào thét."Anh là muốn làm gì!"
Hắn không tự giác lộ ra mỉm cười — xem ra cô phi thường chán ghét hắn đụng vào.
"Tôi cho cô cái đề nghị thỏa hiệp" Hắn buông tay, ngữ điệu trầm ấm."Mau chóng có thói quen tiếp nhận sự đụng chạm thân mật của tôi nếu không như vậy sao có thể lừa gạt người bên ngoài là hai chúng ta mới cưới? Nếu cô làm không được hiện tại có thể nói rõ cho tôi biết, tôi sẽ có cách xử lý chuyện này, tôi có thể giúp cô ngay tại đây thích ứng tức thì hay cô có cách nào hay hơn."
"Đồ xấu xa! Tôi là không làm được!" Khấu San Dung hoàn toàn bị chọc giận, không muốn hắn tiếp tục ức hiếp mình, là cô rất khó chịu khi hắn đụng chạm vào người nhưng cô quả là không có sức kháng cự mà lỡ như hắn làm thật thì sao!
Vì người nhà, vì chị gái, cô phải nhẫn nhịn.
Không, chính xác mà nói cô không chỉ vì người nhà mà còn vì chính bản thân cô.
Cô đem mình làm vật hy sinh là thê thảm lắm rồi tuyệt đối không thể để cho Văn Nhân Chấn có một chút đắc ý, khinh thường cô, hắn là đang mơ tưởng rồi!
"Ba năm sau, tôi muốn anh tự nguyện thả tôi ra, để tôi hoàn toàn có thể rời đi cuộc hôn nhân này". Cô là tin tưởng sau khi ly hôn sẽ khiến hắn không còn mặt mũi thể diện trước xã hội, làm cho hắn biết thế nào là sự lợi hại của cô.
Văn Nhân Chấn nghe xong, không biểu tình là chỉ là hơi nhíu mày.
Ly hôn? Hắn quả thật chưa từng nghĩ qua chuyện này, kết hôn đã khó làm mệt chết hắn rồi, hơn nữa, chính vì nàng nhắc tới hai chữ "Ly hôn" mới làm cho hắn nghĩ đến, bọn họ chỉ mới cử hành hôn lễ, lại chỉ mới công khai cho bên ngoài biết cô hiện là vợ hắn nhưng bọn họ còn chưa có đi đăng ký kết hôn, hắn xem như chưa phải người chồng hợp pháp của cô, đối với cô hắn cũng chỉ là người dưng.
Xem ra, lý do cô nói là hợp tình hợp lý, hắn cần phải lừa cô đi đăng ký mới được, đỡ cho hắn đêm dài lắm mộng.
Dù thủ đoạn của hắn là không quang minh chính đại, lại không có cấp cho cô quyền được lựa chọn, nhưng để hắn có được cô mới là điều quan trọng nhất, về phần hắn dù làm lòng cô bị thương tổn – sau này hắn tuyệt đối sẽ yêu thương, bảo hộ cô suốt cả cuộc đời.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |